Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em
Chương 12: Thân phận mới
Sau khi A Yên thấy tin nhắn hỏi Tạ Minh Triệt tuy cảm thấy có điều kì lạ nhưng vẫn thành thật dùng ngón tay chậm rì rì mà gõ bàn phím phản hồi
A Yên: A Triệt đi làm rồi.
Tin nhắn của cô vừa gửi đi thì chớp mắt đã có tin đến của Bạch Thư Yến:
Wait: Tốt, ngươi chờ ta!
A Yên buông di động sau đó lăn lộn trên sô pha một lúc liền cảm thấy nhàm chán, lại mở TV xem.
cô chuyển kênh liên tục tới tận khi nhìn thấy một bộ phim cổ trang về việc tranh đoạt quyền lực giữa những người đàn ông. Gần đây cô cũng biết rằng những phim truyền hình này là hư cấu, cũng biết đến một ngành nghề mới: diễn viên.
Nhìn bọn họ mặc đồ cổ trang và đọc những lời thoại trong kịch bản thì cô liền cảm thấy rất giống mấy chuyện xưa của mình.
Có điều là, trường kiếm ở bên hông những đại thúc râu dài và những lão nhân mà ngày xưa cô đã gặp qua so với của đám người trên TV thì sắc bén và cứng cáp hơn nhiều.
đang lúc A Yên mơ màng hồi tưởng chuyện xưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
cô ngẩng đầu, lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên sau đó dẫm dép lê chạy về phía cửa ra vào. Sau khi mở cửa thì thấy một người đàn ông vẻ ngoài ôn nhã, chính là Bạch Thư Yến đã mấy ngày không gặp.
“ Yên Yên, cùng ta ra ngoài đi" – hắn vừa thấy đầu nhỏ của A Yên thò từ trong cánh cửa ra thì không nhịn được mà cong môi sau đó giọng điệu cũng thập phần hòa nhã.
“ đi ra ngoài sao?"- Ánh mắt A Yên sáng lên rực rỡ, vội vàng gật đầu.
Bạch Thư Yến và A Yên trăm năm hảo hữu, hắn là người rõ ràng sở thích ăn uống của nàng nhất
Kỳ thật hắn đã từng là một thiếu niên chưa trải sự đời, khi mới gặp nàng hắn còn từng hâm mộ nàng thân là ngọc linh sẽ không cần thức ăn của người thường, không bao giờ đói khát, chỉ cần nàng tồn tại thì sẽ có linh khí cuồn cuộn tới cung cấp năng lượng cho nàng.
Khi đó Bạch Thư Yến chỉ là con gấu trúc vừa tu thành hình người nhưng lại không thể đứng dậy chỉ vì nguyên thân quá béo, linh lực lại thấp, muốn ăn thịt cũng không ăn được, chỉ có thể gặm măng trúc qua ngày.
Đêm trăng tại Tây Sơn, dưới gốc bên cạnh dòng suối. Công tử trẻ tuổi kia chôn một viên ngọc ở dưới đất, từ đó một đi không trở lại. Mà viên ngọc nằm sâu dưới đất kia rên rỉ suốt ba ngày. Đến tận khi thanh âm đó đột nhiên im bặt thì hắn mới lấy hết can đảm mà dùng móng vuốt đào viên ngọc ra.
Đó là một viên ngọc đỏ như máu,khi ánh trăng rọi xuống, thì viên ngọc phát ra ánh sáng nhẹ, ở giữa có một lượng nhỏ chất lỏng lưu động giống như máu.
Rồi sau đó hắn liền nghe thấy âm thanh mềm mại truyền đến:" Ngươi là ai vậy?"
Đó là lần đầu tiên Bạch Thư Yến và A Yên gặp nhau, mặc dù A Yên luôn luôn ở trong ngọc bội, không có lộ ra chân dung của nàng. Nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc A Yên đem theo hắn tung hoành ở Tây Sơn, đem những yêu quái có thói quen bắt nạt người khác kia đánh hạ. Ngay cả lão hổ tinh có tiếng là hung mãnh cũng bị hắn cùng A Yên vây lại cuối cùng ngoan ngoãn đem vị trí lão đại Tây Sơn nhường cho hắn ngồi.
A Yên náo đến vui sướng bởi vì nàng đã quên đi thật nhiều sự tình, cũng quên rất nhiều thứ phiền não, thuần khiết một tờ giấy trắng, giúp mọi người làm việc tốt.
Tuy nàng đơn thuần nhưng lại không đi theo người xấu, không làm việc xấu. Nhưng Bạch Thư Yến thủy chung vẫn nhớ kĩ lúc nàng bị chôn dưới đất bụi, ba ngày không ngừng rên rỉ
“ Yên Yên, ăn có ngon không?"
Hai người ngồi trong tiệm bánh ngọt, Bạch Thư Yến chỉ cần nhìn đến cô gái ngồi đối diện hắn thì trong đầu liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện cũ.
A Yên đang từng muỗng từng muỗng nhấm nháp miếng bánh kem trước mặt, vị thơm và ngọt tràn ra đầu lưỡi, cô cong cong đôi mắt như vầng trăng
“ Ăn thật là ngon!" – cô ra sức gật đầu
Bạch Thư Yến nghe vậy thì đôi mắt sau gọng kính vàng kia liền có chút nhu hòa, khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần ý cười.
“ Tất cả đều là của ngươi, ăn từ từ thôi" – hắn duỗi tay đem một khối bánh kem khác đẩy đến trước mặt cô. Biết cô thích ăn nên hắn gọi cho cô một bàn bánh kem đủ vị khác nhau.
“ Ngươi ngủ nhiều năm như vậy, bỏ lỡ rất nhiều thứ nhưng mà không sao, ta sẽ mang ngươi đi thử từng thứ một" – Bạch Thư Yến nhẹ nhàng mà nói.
A Yên ngủ một giấc là rất nhiều năm, nàng vừa mới tỉnh lại Bạch Thư Yến liền muốn mang nàng đi nếm thử từng món ăn ngon, du ngoạn những nơi đẹp nhất
( Đậu Đậu: Tuy anh không yêu bé Yên nhưng thật sự là cưng chiều có thừa nha huhu)
Nàng và hắn chính là bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, là trăm năm giao tình, nàng đã từng dạy hắn rất nhiều thứ, mà hắn cũng đã trải qua rất nhiều sự tình để trưởng thành như bây giờ. Trong lòng hắn, ngoại trừ lí do để hắn đốt trường minh đăng kia thì A Yên chính là người quan trọng thứ hai.
Nàng tuy sống mấy trăm năm nhưng sự đời không trải, trong lòng hắn nàng chính là một muội muội mãi mãi không lớn, hắn hẳn nên vì nàng mà chuẩn bị một ít, tính toán một ít.
Bạch Thư Yến định thần, lấy ra một túi văn kiện để lên mặt bàn
“ Yên Yên, ngươi cầm lấy cái này"
A Yên miệng còn dính bơ, nhìn thấy cái túi văn kiện bỗng nhiên xuất hiện thì duỗi tay cầm lấy sau đó nhìn về phía Bạch Thư Yến: “ Đây là cái gì vậy?"
“ Ngươi đừng mở ra, dù sao ngươi xem cũng không hiểu đâu mà"- Thấy A Yên có ý định mở túi ra hắn liền nói một câu.Thấy A Yên im lặng mà nhìn mình hắn mới nói tiếp: “ Ta đã từng nói qua với ngươi rồi, trong lúc ngươi ngủ, ta ….kinh doanh"
“ Ừ ….. Lãi lời kiếm được cũng không tồi…. Khụ, giờ ta có một cái công ty." hắn vươn đầu ngón tay đẩy đẩy mắt kính.
A Yên gần đây có tìm hiểu qua một chút sự tình của thời đại này thế nên nàng cũng hiểu một vài từ ngữ chuyên biệt, công ty là gì nàng cũng biết, vì thế nàng gật gật đầu, cười rộ lên: “ Hổ mập, ngươi hiện tại thật là lợi hại"
Lời khen của nàng làm cho Bạch Thư Yến có chút xấu hổ, hắn đằng hắng một cái lại nói tiếp: “ Ta cho ngươi một ít cổ phần"
“ Cổ phần là cái gì" – Cái này thì A Yên không hiểu lắm.
“ Nghĩa là ngươi mỗi tháng ngồi không cũng có tiền tiêu"- Bạch Thư Yến giải thích một cách đơn giản
nói xong hắn lại lấy ra một cái chứng minh thư đưa cho A Yên: “ A Yên, ngươi cầm cái này nữa"
Lúc A Yên cầm lấy liền thấy tấm card nhỏ cứng cứng in ảnh của nàng lên, bên cạnh còn có vài dòng chữ.
Nàng nhẹ nhàng đọc cái tên in trên đó: “ Bạch Yên?
“ Cái này là chứng minh thư, xã hội hiện nay mỗi người đều không thể thiếu chứng minh thư, nếu không có nó, ngươi không thể làm việc, không thể học hành, sẽ chịu rất nhiều hạn chế" – Bạch Thư Yến cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu nhất. May mà hắn không phải nhân loạI thật sự, muốn làm chứng minh thư này chỉ cần hao phí một ít linh lực.
“ Ừa" – A Yên nghe cũng hiểu
“ Về sau thân phận của ngươi chính là em gái của ta- Bạch Yên"- Bạch Thư Yến duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng.
“ Vì sao không phải là chị gái" – A Yên nghi hoặc mà nhìn hắn
“……không vì cái gì hết"
Bạch Thư Yến mặt không đổi sắc duỗi tay bón cho A Yên một miếng bánh kem thật to, chặn đứng “ Mười vạn câu hỏi vì sao" của nàng.
Lúc này, bên ngoài cửa kính có hai thiếu niên mặc đồng phục cưỡi xe đạp đi ngang qua.
“ Mộ Tranh, mày nhanh mẹ nó lên! Hôm nay là tiết của thầy Dương"
Thiếu niên đạp xe đằng trước lao đi vun vút còn quay đầu về phía thiếu niên đang chậm rãi đạp xe phía sau kêu lên/
“ Sợ cái rắm" – Thiếu niên có cặp mắt hoa đào lười biếng xoa xoa mái tóc đang dựng đứng của mình. Ngay khi hắn đang ngó nghiêng vào cửa kính bên cạnh thì đôi chân đang đạp tới lại đạp lùi lại, đôi mắt buồn ngủ kia lập tức biên mất không tăm hơi.
Bên trong cửa kính, thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng nhạt thêu lên cánh hoa bạc, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút ngây ngốc, đôi mắt tròn linh động đang nhìn về phía người đàn ông trước mặt, vừa đúng lúc bị hắn bón cho đầy một miệng bánh kem.
Mộ Tranh nhìn về người đàn ông ngồi đối diện nàng, hai mắt không khỏi nheo lại, môi mím mím, có chut không thể tin được
……….. Mới qua mấy ngày a, con mẹ nó đã đổi một người đàn ông??
A Yên: A Triệt đi làm rồi.
Tin nhắn của cô vừa gửi đi thì chớp mắt đã có tin đến của Bạch Thư Yến:
Wait: Tốt, ngươi chờ ta!
A Yên buông di động sau đó lăn lộn trên sô pha một lúc liền cảm thấy nhàm chán, lại mở TV xem.
cô chuyển kênh liên tục tới tận khi nhìn thấy một bộ phim cổ trang về việc tranh đoạt quyền lực giữa những người đàn ông. Gần đây cô cũng biết rằng những phim truyền hình này là hư cấu, cũng biết đến một ngành nghề mới: diễn viên.
Nhìn bọn họ mặc đồ cổ trang và đọc những lời thoại trong kịch bản thì cô liền cảm thấy rất giống mấy chuyện xưa của mình.
Có điều là, trường kiếm ở bên hông những đại thúc râu dài và những lão nhân mà ngày xưa cô đã gặp qua so với của đám người trên TV thì sắc bén và cứng cáp hơn nhiều.
đang lúc A Yên mơ màng hồi tưởng chuyện xưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
cô ngẩng đầu, lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên sau đó dẫm dép lê chạy về phía cửa ra vào. Sau khi mở cửa thì thấy một người đàn ông vẻ ngoài ôn nhã, chính là Bạch Thư Yến đã mấy ngày không gặp.
“ Yên Yên, cùng ta ra ngoài đi" – hắn vừa thấy đầu nhỏ của A Yên thò từ trong cánh cửa ra thì không nhịn được mà cong môi sau đó giọng điệu cũng thập phần hòa nhã.
“ đi ra ngoài sao?"- Ánh mắt A Yên sáng lên rực rỡ, vội vàng gật đầu.
Bạch Thư Yến và A Yên trăm năm hảo hữu, hắn là người rõ ràng sở thích ăn uống của nàng nhất
Kỳ thật hắn đã từng là một thiếu niên chưa trải sự đời, khi mới gặp nàng hắn còn từng hâm mộ nàng thân là ngọc linh sẽ không cần thức ăn của người thường, không bao giờ đói khát, chỉ cần nàng tồn tại thì sẽ có linh khí cuồn cuộn tới cung cấp năng lượng cho nàng.
Khi đó Bạch Thư Yến chỉ là con gấu trúc vừa tu thành hình người nhưng lại không thể đứng dậy chỉ vì nguyên thân quá béo, linh lực lại thấp, muốn ăn thịt cũng không ăn được, chỉ có thể gặm măng trúc qua ngày.
Đêm trăng tại Tây Sơn, dưới gốc bên cạnh dòng suối. Công tử trẻ tuổi kia chôn một viên ngọc ở dưới đất, từ đó một đi không trở lại. Mà viên ngọc nằm sâu dưới đất kia rên rỉ suốt ba ngày. Đến tận khi thanh âm đó đột nhiên im bặt thì hắn mới lấy hết can đảm mà dùng móng vuốt đào viên ngọc ra.
Đó là một viên ngọc đỏ như máu,khi ánh trăng rọi xuống, thì viên ngọc phát ra ánh sáng nhẹ, ở giữa có một lượng nhỏ chất lỏng lưu động giống như máu.
Rồi sau đó hắn liền nghe thấy âm thanh mềm mại truyền đến:" Ngươi là ai vậy?"
Đó là lần đầu tiên Bạch Thư Yến và A Yên gặp nhau, mặc dù A Yên luôn luôn ở trong ngọc bội, không có lộ ra chân dung của nàng. Nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc A Yên đem theo hắn tung hoành ở Tây Sơn, đem những yêu quái có thói quen bắt nạt người khác kia đánh hạ. Ngay cả lão hổ tinh có tiếng là hung mãnh cũng bị hắn cùng A Yên vây lại cuối cùng ngoan ngoãn đem vị trí lão đại Tây Sơn nhường cho hắn ngồi.
A Yên náo đến vui sướng bởi vì nàng đã quên đi thật nhiều sự tình, cũng quên rất nhiều thứ phiền não, thuần khiết một tờ giấy trắng, giúp mọi người làm việc tốt.
Tuy nàng đơn thuần nhưng lại không đi theo người xấu, không làm việc xấu. Nhưng Bạch Thư Yến thủy chung vẫn nhớ kĩ lúc nàng bị chôn dưới đất bụi, ba ngày không ngừng rên rỉ
“ Yên Yên, ăn có ngon không?"
Hai người ngồi trong tiệm bánh ngọt, Bạch Thư Yến chỉ cần nhìn đến cô gái ngồi đối diện hắn thì trong đầu liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện cũ.
A Yên đang từng muỗng từng muỗng nhấm nháp miếng bánh kem trước mặt, vị thơm và ngọt tràn ra đầu lưỡi, cô cong cong đôi mắt như vầng trăng
“ Ăn thật là ngon!" – cô ra sức gật đầu
Bạch Thư Yến nghe vậy thì đôi mắt sau gọng kính vàng kia liền có chút nhu hòa, khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần ý cười.
“ Tất cả đều là của ngươi, ăn từ từ thôi" – hắn duỗi tay đem một khối bánh kem khác đẩy đến trước mặt cô. Biết cô thích ăn nên hắn gọi cho cô một bàn bánh kem đủ vị khác nhau.
“ Ngươi ngủ nhiều năm như vậy, bỏ lỡ rất nhiều thứ nhưng mà không sao, ta sẽ mang ngươi đi thử từng thứ một" – Bạch Thư Yến nhẹ nhàng mà nói.
A Yên ngủ một giấc là rất nhiều năm, nàng vừa mới tỉnh lại Bạch Thư Yến liền muốn mang nàng đi nếm thử từng món ăn ngon, du ngoạn những nơi đẹp nhất
( Đậu Đậu: Tuy anh không yêu bé Yên nhưng thật sự là cưng chiều có thừa nha huhu)
Nàng và hắn chính là bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, là trăm năm giao tình, nàng đã từng dạy hắn rất nhiều thứ, mà hắn cũng đã trải qua rất nhiều sự tình để trưởng thành như bây giờ. Trong lòng hắn, ngoại trừ lí do để hắn đốt trường minh đăng kia thì A Yên chính là người quan trọng thứ hai.
Nàng tuy sống mấy trăm năm nhưng sự đời không trải, trong lòng hắn nàng chính là một muội muội mãi mãi không lớn, hắn hẳn nên vì nàng mà chuẩn bị một ít, tính toán một ít.
Bạch Thư Yến định thần, lấy ra một túi văn kiện để lên mặt bàn
“ Yên Yên, ngươi cầm lấy cái này"
A Yên miệng còn dính bơ, nhìn thấy cái túi văn kiện bỗng nhiên xuất hiện thì duỗi tay cầm lấy sau đó nhìn về phía Bạch Thư Yến: “ Đây là cái gì vậy?"
“ Ngươi đừng mở ra, dù sao ngươi xem cũng không hiểu đâu mà"- Thấy A Yên có ý định mở túi ra hắn liền nói một câu.Thấy A Yên im lặng mà nhìn mình hắn mới nói tiếp: “ Ta đã từng nói qua với ngươi rồi, trong lúc ngươi ngủ, ta ….kinh doanh"
“ Ừ ….. Lãi lời kiếm được cũng không tồi…. Khụ, giờ ta có một cái công ty." hắn vươn đầu ngón tay đẩy đẩy mắt kính.
A Yên gần đây có tìm hiểu qua một chút sự tình của thời đại này thế nên nàng cũng hiểu một vài từ ngữ chuyên biệt, công ty là gì nàng cũng biết, vì thế nàng gật gật đầu, cười rộ lên: “ Hổ mập, ngươi hiện tại thật là lợi hại"
Lời khen của nàng làm cho Bạch Thư Yến có chút xấu hổ, hắn đằng hắng một cái lại nói tiếp: “ Ta cho ngươi một ít cổ phần"
“ Cổ phần là cái gì" – Cái này thì A Yên không hiểu lắm.
“ Nghĩa là ngươi mỗi tháng ngồi không cũng có tiền tiêu"- Bạch Thư Yến giải thích một cách đơn giản
nói xong hắn lại lấy ra một cái chứng minh thư đưa cho A Yên: “ A Yên, ngươi cầm cái này nữa"
Lúc A Yên cầm lấy liền thấy tấm card nhỏ cứng cứng in ảnh của nàng lên, bên cạnh còn có vài dòng chữ.
Nàng nhẹ nhàng đọc cái tên in trên đó: “ Bạch Yên?
“ Cái này là chứng minh thư, xã hội hiện nay mỗi người đều không thể thiếu chứng minh thư, nếu không có nó, ngươi không thể làm việc, không thể học hành, sẽ chịu rất nhiều hạn chế" – Bạch Thư Yến cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu nhất. May mà hắn không phải nhân loạI thật sự, muốn làm chứng minh thư này chỉ cần hao phí một ít linh lực.
“ Ừa" – A Yên nghe cũng hiểu
“ Về sau thân phận của ngươi chính là em gái của ta- Bạch Yên"- Bạch Thư Yến duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng.
“ Vì sao không phải là chị gái" – A Yên nghi hoặc mà nhìn hắn
“……không vì cái gì hết"
Bạch Thư Yến mặt không đổi sắc duỗi tay bón cho A Yên một miếng bánh kem thật to, chặn đứng “ Mười vạn câu hỏi vì sao" của nàng.
Lúc này, bên ngoài cửa kính có hai thiếu niên mặc đồng phục cưỡi xe đạp đi ngang qua.
“ Mộ Tranh, mày nhanh mẹ nó lên! Hôm nay là tiết của thầy Dương"
Thiếu niên đạp xe đằng trước lao đi vun vút còn quay đầu về phía thiếu niên đang chậm rãi đạp xe phía sau kêu lên/
“ Sợ cái rắm" – Thiếu niên có cặp mắt hoa đào lười biếng xoa xoa mái tóc đang dựng đứng của mình. Ngay khi hắn đang ngó nghiêng vào cửa kính bên cạnh thì đôi chân đang đạp tới lại đạp lùi lại, đôi mắt buồn ngủ kia lập tức biên mất không tăm hơi.
Bên trong cửa kính, thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng nhạt thêu lên cánh hoa bạc, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút ngây ngốc, đôi mắt tròn linh động đang nhìn về phía người đàn ông trước mặt, vừa đúng lúc bị hắn bón cho đầy một miệng bánh kem.
Mộ Tranh nhìn về người đàn ông ngồi đối diện nàng, hai mắt không khỏi nheo lại, môi mím mím, có chut không thể tin được
……….. Mới qua mấy ngày a, con mẹ nó đã đổi một người đàn ông??
Tác giả :
Sơn Chi Tử