Quên Phải Yêu Anh
Chương 58: Cháu gái của ông vua tàu thủy
Một đôi mắt to lấp lánh có hồn tò mò quan sát Thẩm Kiều, Sese không hiểu tại sao cô ấy lại không để ý tới mình, Sese nhìn về phía Thẩm Du,"Tôi nói sai cái gì à?"
Thẩm Du nhấp một ngụm cà phê khẽ lắc đầu, "Không hề."
Sau khi nhận được câu trả lời, Sese nâng khuôn mặt tươi cười lên, tỏ ra quen thuộc kéo cánh tay của Thẩm Kiều, kích động đề nghị, "Chúng ta cùng lên đỉnh núi ăn cơm tối có được không?"
"Không được." Người cự tuyệt cô bé là Thẩm Du.
Vừa nghe thấy lời từ chối, nụ cười xinh đẹp của Sese lập tức tan thành mây khói, buông cánh tay Thẩm Kiều ra, giọng nói có phần uất ức, hỏi: "Tại sao?"
"Tôi chỉ đồng ý đón em tan học." Nói xong, Thẩm Du kéo vali hành lý của Thẩm Kiều, đi về phía lối ra, Sese nóng nảy vội vàng đuổi theo.
Thẩm Kiều lấy mắt kính ra rồi đeo lên, quan sát nhất cử nhất động của bóng dáng đi ngay phía trước. Mặc dù người bạn nhỏ này gọi cô một tiếng dì, khiến tâm tình vốn đã không tốt của cô bị phá hỏng một lần nữa, nhưng mà, xem ra hai người này có vẻ rất thú vị.
Thẩm Du chân dài bước lớn, Sese chạy chậm theo sau, tiếp tục hỏi: "Vậy thì không thể cùng ăn cơm tối sao?"
"Đúng vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Sese nhăn chặt, sốt ruột hỏi: "Vậy. . . . . . phải như thế nào mới có thể?"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Sese một cái, lời nói có ý gây khó khăn cho cô ấy: "Phải tìm thư kí hẹn trước."
Con ngươi của Sese đảo lòng vòng, mở balo trên lưng ra, lấy bút và quyển sổ ghi chép ra, lật tới trang giấy trống, "Nói đi!"
"Nói gì?" Lần này đến phiên Thẩm Du không hiểu.
"Không phải anh nói, muốn cùng ăn cơm thì phải tìm thư ký hẹn trước sao? Anh nói phương thức liên lạc của thư ký cho em đi." Chân mày đang nhíu chặt của Sese giãn ra, cười như đã nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Thẩm Kiều đi phía sau chợt cất giọng nở nụ cười, hai người ở trước mặt không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô. Sese thu hồi nụ cười, có chút không hiểu hỏi: "Dì cười gì vậy?"
Thẩm Kiều nghe thấy chữ "Dì" thì nụ cười chợt dừng lại, rốt cuộc không nhịn được mà hắng giọng một cái, nói: "Nếu như gọi là chị, đổi lại tôi sẽ vui vẻ hơn."
Đột nhiên, Sese cực kì hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên vui mừng nói: "Thật sao? Có thật không?" Cô nhìn Thẩm Du, vẻ mặt khẩn cầu: "Vậy có phải có thể gọi là anh hay không?"
Thẩm Du lại không hề lưu tình, lạnh giọng cự tuyệt: "Không thể."
Sese mất hứng quay đầu lại xem xét vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt có phần uất ức.
Cuối cùng cũng tới bãi đậu xe, bộ dạng của Sese vẫn không mấy vui vẻ. Thẩm Du bỏ hành lý vào cốp sau, lấy điện thoại ra nói: "Để tôi đưa về nhà, hay thông báo cho tài xế tới đón sau đó về nhà, tự chọn đi."
Sese mím chặt môi, hai mắt tức giận nhìn Thẩm Du chằm chằm, không cam lòng dậm chân, cúi người chui vào trong xe.
Sau khi Thẩm Kiều mở cửa sau của xe ra, khóe miệng hiện lên nụ cười không có ý tốt, cười khiến Thẩm Du có chút sợ hãi.
Rốt cuộc cũng đưa được Sese về nhà, toàn bộ hành trình cô ấy không hề nói thêm một câu, xe vừa dừng hẳn cô ấy liền vọt vào nhà không hề quay đầu lại, Thẩm Kiều rõ ràng nghe thấy khi Sese bước vào cửa thì có mấy người đồng thanh nói: tiểu thư đã về.
Thẩm Kiều tháo kính mát xuống, ngửa cổ nhìn ngôi biệt thự nằm trên núi Thái Bình, chỉ từ vẻ bề ngoài cô có thể nhìn thấy, đã xa hoa khiến cô phải chắc lưỡi hít hà, còn những chỗ cô không nhìn thấy, chắc chỉ có hơn chứ không kém.
Thẩm Kiều từ phía sau len lên tay lái phụ, chỉnh trang lại quần áo, hỏi: "Cô bé này là ai vậy?"
Thẩm Du quay xe lại: "Cháu gái của ông vua tàu thủy."
"Vậy còn không để ý đến người ta, " Thẩm Kiều đấm mạnh vào của bả vai Thẩm Du, có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngàn vạn lần không được bỏ lỡ cơ hội gả vào Hào môn thế gia!"
Thẩm Du bị đau chau mày: "Đừng làm loạn."
"Nhưng mà, tại sao cô bé lại gọi em là chú?" Thì ra Sese không phải bởi vì cô già mới gọi cô dì, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Em là bạn của chú cô bé."
Thẩm Kiều vội vàng gật đầu: "Được đấy, thân càng thêm thân!"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, giơ tay lên xoa cái trán của cô: "Có phải bị công việc phá hỏng rồi hay không?"
Thẩm Kiều chau mày hất tay của Thẩm Du: "Làm gì vậy? Chị cảm thấy cô gái nhỏ kia thật đáng yêu."
Thẩm Du nhìn thẳng về con đường phía trước, đổi chủ đề: "Ăn cơm trước, hay về thẳng khách sạn."
"Phải về khách sạn."
Thẩm Kiều nói là tới Hongkong công tác, thật ra được xem như là được nhà nước tài trợ một chuyến nghỉ dưỡng, đã lâu lắm rồi cô không có thời gian để nghỉ ngơi, nên Nghiêm Túc cũng không nhẫn tâm bóc lột cô nữa, vì vậy mấy ngày sau đó, Thẩm Kiều không hề xuất hiện ở nơi làm việc, ngày nào cũng làm ổ ngủ ở khách sạn, bơi lội, phơi nắng, đến giờ cơm Thẩm Du sẽ chủ động xuất hiện, lôi kéo cô đi ra ngoài ăn đại tiệc.
Hôm nay, Thẩm Kiều đã chán ngấy đồ ăn tây, đặc biệt muốn ăn mì sợi, vì vậy Thẩm Du chở cô tìm được một quán ăn nhỏ ẩn núp trong một con hẻm, bởi vì chỗ đậu xe chật chội, bọn họ không thể không dừng xe ở khu vực bên ngoài cách đó hai con đường.
Quán ăn nhỏ lộ thiên, cái lán được dựng một cách sơ sài, thiết bị cũng đơn sơ, lại làm được món ăn của Hương cảng chính cống, trà sữa chính là món Thẩm Kiều cảm thấy có mùi vị ngon nhất.
"Định khi nào thì đi?"
Thẩm Kiều dừng chiếc đũa lại, ngước mắt hỏi: "Đuổi à?"
Thẩm Du nói: "Em nào dám?"
Thẩm Kiều dùng chiếc đũa gạt gạt trên bề mặt, có phần buồn bã: "Ngày mai thôi. Muốn cùng nhau trở về sao?"
Thẩm Du lắc đầu mà nói: "Không, gần đây rất nhiều việc, không đi được."
Thẩm Kiều ôm mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Lấy cớ."
Buổi chiều trước khi rời xứ Cảng một ngày, Thẩm Kiều bắt đầu sửa sang lại hành lý, thật ra thì không có gì phải thu thập, hành lý được xách tới thì lại xách về là được, hành lý dọn dẹp được một nửa thì Sese tới.
Thẩm Kiều cũng không hiếu kỳ một chút nào Sese làm thế nào để tìm được cô, dù sao lấy gia thế và bối cảnh của Sese mà nói, tìm một người cũng không đáng kể chút nào.
Sese vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, liền mặt mày hớn hở há mồm ra, ngày hôm nay cũng hô một tiếng dì, một tiếng này so với lần đầu tiên gặp mặt càng rõ ràng hơn, vừa nghe cũng biết đã lén lút tập luyện.
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, "Vì sao lại tới?"
Sese nói: "Sợ dì nhàm chán nên mới đến."
Thẩm Kiều cười "Ha ha", xê dịch hành lý ở bên cạnh dành ra chỗ trống: "Vào đi."
Sese hào hứng vào cửa, thấy valy hành lý đã thu thập được một nửa, nụ cười cứng lại ở trên mặt, "Dì phải đi rồi sao?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
"Nhưng mà, không muốn ở lại chơi mấy ngày sao? Nếu như cảm thấy đi một mình quá buồn chán, cháu có thể đi cùng!" Sese xung phong nhận việc: "Muốn đi đâu cũng được, cháu sẽ bảo ba ba thu xếp."
Thẩm Kiều cầm lên mấy bộ quần áo, ý vị sâu xa: "Người bạn nhỏ, nói thật, dì không muốn cùng chơi với cháu."
Sese không ngờ sự nhiệt tình của mình lại bị đối phương một tiếng cự tuyệt, kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì khoảng cách tuổi tác."
"Vậy. . . . . . Vậy không gọi là dì nữa được không? Chị? Để em đi cùng chị."
Có lẽ gọi chị cũng được thôi, mới vừa rồi vẫn cùng thế hệ với Thẩm Du, lần này xem như đã biến thành vãn bối. Nhưng mà, quả thực Sese rất thiện lương, đáng yêu.
Thẩm Kiều cười vuốt vuốt tóc của Sese, có phần cưng chiều, nói: "Tôi đi tắm."
Sese có phần nhàm chán đi qua đi lại trong phòng của cô, sau đó lại ngồi trước bàn đọc sách, liếc nhìn mấy quyển tạp chí để trên bàn. Điện thoại để trên bàn lúc này chợt vang lên, Sese cầm điện thoại lên nhận điện, đồng thời khéo léo tự giới thiệu.
Đối phương nói: "Phiền cô gọi Thẩm Kiều."
Sese hướng về phía phòng tắm hô: "Dì, có người tìm."
Ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm nên giọng nói cò phần xa xăm: "Ai vậy?"
Sese nhìn màn hình nói: "Ừm. . . . . . Là một người gọi là Dương Can(1)."
1. Dương Can = gan dê.
Dương can? Dương Kiền bị cái tên kinh hãi thế tục này hù sợ, điện thoại di động suýt nữa trượt từ trong tay xuống. Cùng lúc đó, Thẩm Kiều vừa mới đi ra khỏi phòng tắm chân cũng trượt một cái, suýt chút nữa thì ngã chổng vó lên trời.
Thẩm Kiều vịn vào tường đứng thẳng dậy, nén cười, đến gần Sese lấy điện thoại. Vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động đặt bên tai, sau đó liền nghe thấy giọng nói của đối phương: "Dì?"
Thẩm Kiều giải thích nói: "Mới vừa rồi là cháu gái của bạn Thẩm Du."
"À, vậy Dương Can là ai?"
Thẩm Kiều cố gắng nén cười, quay đầu lại nhìn Sese một cái, "Cô gái nhỏ lớn lên ở Anh quốc, tiếng quốc ngữ không tốt lắm, anh thông cảm đi, huống hồ tên của anh đọc gần giống như thế mà."
Sese nghe vậy vẻ mặt cũng thay đổi, hình như cũng nhận ra mình nói sai.
"Vẫn đang ở Hongkong à?"
"Ngày mai em trở về."
Dương Kiền hỏi: "Sau khi trở thì bố trí như thế nào?"
Thẩm Kiều đáp: "Nghỉ ngơi một tuần, sau đó đi Tam Á tham gia học tập huấn."
Dương Kiền tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi tập huấn thì tính sao?"
"Không biết, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức thôi."
"Nói với tổ chức là muốn thu xếp đi thăm người thân."
Thẩm Kiều nói như chuyện đương nhiên: "Hiện giờ đang thăm người thân đây."
Dương Kiền cao giọng cải chính: "Không phải thăm người thân, là thăm người thân yêu!"
Lúc này, Dương Kiền không thấy được phản ứng của Thẩm Kiều, nhưng từ sự im lặng của cô cũng có thể nhận thấy được cái gì đó, vì vậy than thở, chủ động lui bước: "Anh đùa thôi. Gần đây quá bận rộn, sau khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Thẩm Kiều dừng máy, dựa vào tường một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Sau khi về nhà còn không biết phải đối mặt với chuyện gì, ba cô đã đón Thịnh Hạ về nhà, nghe nói là đã khỏi bệnh, nhưng mà cô không dám chắc khi Thịnh Hạ nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào. Nghĩ đến những chuyện này, cô liền hận không thể tiếp tục đi công tác.
Sese im lặng đồng thời cẩn thận quan sát Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn thấy cô ấy, vẫy tay với cô ấy.
Sese đến gần, Thẩm Kiều hắng giọng: "Từ giờ trở đi, gọi tôi là Thẩm Kiều"
"Có thể không?" Sese cẩn thận hỏi.
"Không có gì không thể." Thẩm Kiều nhún vai, sau đó từ trên bàn lấy ra một tờ giấy, phất tay viết xuống bốn chữ lớn, "Trung Quốc cổ đại có vị Hoàng đế vô cùng vĩ đại, tên gọi Hoằng Lịch, niên hiệu là Càn (qian) Long, không phải Can (gan) Long."
Sese nhìn chằm chằm chữ ở trên giấy, vẻ mặt khắc sâu. Đắn đo một lát, cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng ấn một dãy số điện thoại, không kịp chờ đợi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Phải thay đổi thầy giáo dạy tiếng quốc ngữ! Còn nữa, tôi muốn học lịch sử. Muốn học lịch sử Trung Quốc."
Thẩm Du nhấp một ngụm cà phê khẽ lắc đầu, "Không hề."
Sau khi nhận được câu trả lời, Sese nâng khuôn mặt tươi cười lên, tỏ ra quen thuộc kéo cánh tay của Thẩm Kiều, kích động đề nghị, "Chúng ta cùng lên đỉnh núi ăn cơm tối có được không?"
"Không được." Người cự tuyệt cô bé là Thẩm Du.
Vừa nghe thấy lời từ chối, nụ cười xinh đẹp của Sese lập tức tan thành mây khói, buông cánh tay Thẩm Kiều ra, giọng nói có phần uất ức, hỏi: "Tại sao?"
"Tôi chỉ đồng ý đón em tan học." Nói xong, Thẩm Du kéo vali hành lý của Thẩm Kiều, đi về phía lối ra, Sese nóng nảy vội vàng đuổi theo.
Thẩm Kiều lấy mắt kính ra rồi đeo lên, quan sát nhất cử nhất động của bóng dáng đi ngay phía trước. Mặc dù người bạn nhỏ này gọi cô một tiếng dì, khiến tâm tình vốn đã không tốt của cô bị phá hỏng một lần nữa, nhưng mà, xem ra hai người này có vẻ rất thú vị.
Thẩm Du chân dài bước lớn, Sese chạy chậm theo sau, tiếp tục hỏi: "Vậy thì không thể cùng ăn cơm tối sao?"
"Đúng vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Sese nhăn chặt, sốt ruột hỏi: "Vậy. . . . . . phải như thế nào mới có thể?"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Sese một cái, lời nói có ý gây khó khăn cho cô ấy: "Phải tìm thư kí hẹn trước."
Con ngươi của Sese đảo lòng vòng, mở balo trên lưng ra, lấy bút và quyển sổ ghi chép ra, lật tới trang giấy trống, "Nói đi!"
"Nói gì?" Lần này đến phiên Thẩm Du không hiểu.
"Không phải anh nói, muốn cùng ăn cơm thì phải tìm thư ký hẹn trước sao? Anh nói phương thức liên lạc của thư ký cho em đi." Chân mày đang nhíu chặt của Sese giãn ra, cười như đã nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Thẩm Kiều đi phía sau chợt cất giọng nở nụ cười, hai người ở trước mặt không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô. Sese thu hồi nụ cười, có chút không hiểu hỏi: "Dì cười gì vậy?"
Thẩm Kiều nghe thấy chữ "Dì" thì nụ cười chợt dừng lại, rốt cuộc không nhịn được mà hắng giọng một cái, nói: "Nếu như gọi là chị, đổi lại tôi sẽ vui vẻ hơn."
Đột nhiên, Sese cực kì hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên vui mừng nói: "Thật sao? Có thật không?" Cô nhìn Thẩm Du, vẻ mặt khẩn cầu: "Vậy có phải có thể gọi là anh hay không?"
Thẩm Du lại không hề lưu tình, lạnh giọng cự tuyệt: "Không thể."
Sese mất hứng quay đầu lại xem xét vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt có phần uất ức.
Cuối cùng cũng tới bãi đậu xe, bộ dạng của Sese vẫn không mấy vui vẻ. Thẩm Du bỏ hành lý vào cốp sau, lấy điện thoại ra nói: "Để tôi đưa về nhà, hay thông báo cho tài xế tới đón sau đó về nhà, tự chọn đi."
Sese mím chặt môi, hai mắt tức giận nhìn Thẩm Du chằm chằm, không cam lòng dậm chân, cúi người chui vào trong xe.
Sau khi Thẩm Kiều mở cửa sau của xe ra, khóe miệng hiện lên nụ cười không có ý tốt, cười khiến Thẩm Du có chút sợ hãi.
Rốt cuộc cũng đưa được Sese về nhà, toàn bộ hành trình cô ấy không hề nói thêm một câu, xe vừa dừng hẳn cô ấy liền vọt vào nhà không hề quay đầu lại, Thẩm Kiều rõ ràng nghe thấy khi Sese bước vào cửa thì có mấy người đồng thanh nói: tiểu thư đã về.
Thẩm Kiều tháo kính mát xuống, ngửa cổ nhìn ngôi biệt thự nằm trên núi Thái Bình, chỉ từ vẻ bề ngoài cô có thể nhìn thấy, đã xa hoa khiến cô phải chắc lưỡi hít hà, còn những chỗ cô không nhìn thấy, chắc chỉ có hơn chứ không kém.
Thẩm Kiều từ phía sau len lên tay lái phụ, chỉnh trang lại quần áo, hỏi: "Cô bé này là ai vậy?"
Thẩm Du quay xe lại: "Cháu gái của ông vua tàu thủy."
"Vậy còn không để ý đến người ta, " Thẩm Kiều đấm mạnh vào của bả vai Thẩm Du, có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngàn vạn lần không được bỏ lỡ cơ hội gả vào Hào môn thế gia!"
Thẩm Du bị đau chau mày: "Đừng làm loạn."
"Nhưng mà, tại sao cô bé lại gọi em là chú?" Thì ra Sese không phải bởi vì cô già mới gọi cô dì, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Em là bạn của chú cô bé."
Thẩm Kiều vội vàng gật đầu: "Được đấy, thân càng thêm thân!"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, giơ tay lên xoa cái trán của cô: "Có phải bị công việc phá hỏng rồi hay không?"
Thẩm Kiều chau mày hất tay của Thẩm Du: "Làm gì vậy? Chị cảm thấy cô gái nhỏ kia thật đáng yêu."
Thẩm Du nhìn thẳng về con đường phía trước, đổi chủ đề: "Ăn cơm trước, hay về thẳng khách sạn."
"Phải về khách sạn."
Thẩm Kiều nói là tới Hongkong công tác, thật ra được xem như là được nhà nước tài trợ một chuyến nghỉ dưỡng, đã lâu lắm rồi cô không có thời gian để nghỉ ngơi, nên Nghiêm Túc cũng không nhẫn tâm bóc lột cô nữa, vì vậy mấy ngày sau đó, Thẩm Kiều không hề xuất hiện ở nơi làm việc, ngày nào cũng làm ổ ngủ ở khách sạn, bơi lội, phơi nắng, đến giờ cơm Thẩm Du sẽ chủ động xuất hiện, lôi kéo cô đi ra ngoài ăn đại tiệc.
Hôm nay, Thẩm Kiều đã chán ngấy đồ ăn tây, đặc biệt muốn ăn mì sợi, vì vậy Thẩm Du chở cô tìm được một quán ăn nhỏ ẩn núp trong một con hẻm, bởi vì chỗ đậu xe chật chội, bọn họ không thể không dừng xe ở khu vực bên ngoài cách đó hai con đường.
Quán ăn nhỏ lộ thiên, cái lán được dựng một cách sơ sài, thiết bị cũng đơn sơ, lại làm được món ăn của Hương cảng chính cống, trà sữa chính là món Thẩm Kiều cảm thấy có mùi vị ngon nhất.
"Định khi nào thì đi?"
Thẩm Kiều dừng chiếc đũa lại, ngước mắt hỏi: "Đuổi à?"
Thẩm Du nói: "Em nào dám?"
Thẩm Kiều dùng chiếc đũa gạt gạt trên bề mặt, có phần buồn bã: "Ngày mai thôi. Muốn cùng nhau trở về sao?"
Thẩm Du lắc đầu mà nói: "Không, gần đây rất nhiều việc, không đi được."
Thẩm Kiều ôm mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Lấy cớ."
Buổi chiều trước khi rời xứ Cảng một ngày, Thẩm Kiều bắt đầu sửa sang lại hành lý, thật ra thì không có gì phải thu thập, hành lý được xách tới thì lại xách về là được, hành lý dọn dẹp được một nửa thì Sese tới.
Thẩm Kiều cũng không hiếu kỳ một chút nào Sese làm thế nào để tìm được cô, dù sao lấy gia thế và bối cảnh của Sese mà nói, tìm một người cũng không đáng kể chút nào.
Sese vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, liền mặt mày hớn hở há mồm ra, ngày hôm nay cũng hô một tiếng dì, một tiếng này so với lần đầu tiên gặp mặt càng rõ ràng hơn, vừa nghe cũng biết đã lén lút tập luyện.
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, "Vì sao lại tới?"
Sese nói: "Sợ dì nhàm chán nên mới đến."
Thẩm Kiều cười "Ha ha", xê dịch hành lý ở bên cạnh dành ra chỗ trống: "Vào đi."
Sese hào hứng vào cửa, thấy valy hành lý đã thu thập được một nửa, nụ cười cứng lại ở trên mặt, "Dì phải đi rồi sao?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
"Nhưng mà, không muốn ở lại chơi mấy ngày sao? Nếu như cảm thấy đi một mình quá buồn chán, cháu có thể đi cùng!" Sese xung phong nhận việc: "Muốn đi đâu cũng được, cháu sẽ bảo ba ba thu xếp."
Thẩm Kiều cầm lên mấy bộ quần áo, ý vị sâu xa: "Người bạn nhỏ, nói thật, dì không muốn cùng chơi với cháu."
Sese không ngờ sự nhiệt tình của mình lại bị đối phương một tiếng cự tuyệt, kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì khoảng cách tuổi tác."
"Vậy. . . . . . Vậy không gọi là dì nữa được không? Chị? Để em đi cùng chị."
Có lẽ gọi chị cũng được thôi, mới vừa rồi vẫn cùng thế hệ với Thẩm Du, lần này xem như đã biến thành vãn bối. Nhưng mà, quả thực Sese rất thiện lương, đáng yêu.
Thẩm Kiều cười vuốt vuốt tóc của Sese, có phần cưng chiều, nói: "Tôi đi tắm."
Sese có phần nhàm chán đi qua đi lại trong phòng của cô, sau đó lại ngồi trước bàn đọc sách, liếc nhìn mấy quyển tạp chí để trên bàn. Điện thoại để trên bàn lúc này chợt vang lên, Sese cầm điện thoại lên nhận điện, đồng thời khéo léo tự giới thiệu.
Đối phương nói: "Phiền cô gọi Thẩm Kiều."
Sese hướng về phía phòng tắm hô: "Dì, có người tìm."
Ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm nên giọng nói cò phần xa xăm: "Ai vậy?"
Sese nhìn màn hình nói: "Ừm. . . . . . Là một người gọi là Dương Can(1)."
1. Dương Can = gan dê.
Dương can? Dương Kiền bị cái tên kinh hãi thế tục này hù sợ, điện thoại di động suýt nữa trượt từ trong tay xuống. Cùng lúc đó, Thẩm Kiều vừa mới đi ra khỏi phòng tắm chân cũng trượt một cái, suýt chút nữa thì ngã chổng vó lên trời.
Thẩm Kiều vịn vào tường đứng thẳng dậy, nén cười, đến gần Sese lấy điện thoại. Vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động đặt bên tai, sau đó liền nghe thấy giọng nói của đối phương: "Dì?"
Thẩm Kiều giải thích nói: "Mới vừa rồi là cháu gái của bạn Thẩm Du."
"À, vậy Dương Can là ai?"
Thẩm Kiều cố gắng nén cười, quay đầu lại nhìn Sese một cái, "Cô gái nhỏ lớn lên ở Anh quốc, tiếng quốc ngữ không tốt lắm, anh thông cảm đi, huống hồ tên của anh đọc gần giống như thế mà."
Sese nghe vậy vẻ mặt cũng thay đổi, hình như cũng nhận ra mình nói sai.
"Vẫn đang ở Hongkong à?"
"Ngày mai em trở về."
Dương Kiền hỏi: "Sau khi trở thì bố trí như thế nào?"
Thẩm Kiều đáp: "Nghỉ ngơi một tuần, sau đó đi Tam Á tham gia học tập huấn."
Dương Kiền tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi tập huấn thì tính sao?"
"Không biết, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức thôi."
"Nói với tổ chức là muốn thu xếp đi thăm người thân."
Thẩm Kiều nói như chuyện đương nhiên: "Hiện giờ đang thăm người thân đây."
Dương Kiền cao giọng cải chính: "Không phải thăm người thân, là thăm người thân yêu!"
Lúc này, Dương Kiền không thấy được phản ứng của Thẩm Kiều, nhưng từ sự im lặng của cô cũng có thể nhận thấy được cái gì đó, vì vậy than thở, chủ động lui bước: "Anh đùa thôi. Gần đây quá bận rộn, sau khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Thẩm Kiều dừng máy, dựa vào tường một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Sau khi về nhà còn không biết phải đối mặt với chuyện gì, ba cô đã đón Thịnh Hạ về nhà, nghe nói là đã khỏi bệnh, nhưng mà cô không dám chắc khi Thịnh Hạ nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào. Nghĩ đến những chuyện này, cô liền hận không thể tiếp tục đi công tác.
Sese im lặng đồng thời cẩn thận quan sát Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn thấy cô ấy, vẫy tay với cô ấy.
Sese đến gần, Thẩm Kiều hắng giọng: "Từ giờ trở đi, gọi tôi là Thẩm Kiều"
"Có thể không?" Sese cẩn thận hỏi.
"Không có gì không thể." Thẩm Kiều nhún vai, sau đó từ trên bàn lấy ra một tờ giấy, phất tay viết xuống bốn chữ lớn, "Trung Quốc cổ đại có vị Hoàng đế vô cùng vĩ đại, tên gọi Hoằng Lịch, niên hiệu là Càn (qian) Long, không phải Can (gan) Long."
Sese nhìn chằm chằm chữ ở trên giấy, vẻ mặt khắc sâu. Đắn đo một lát, cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng ấn một dãy số điện thoại, không kịp chờ đợi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Phải thay đổi thầy giáo dạy tiếng quốc ngữ! Còn nữa, tôi muốn học lịch sử. Muốn học lịch sử Trung Quốc."
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ