Quen Nhau Qua Buổi Xem Mắt
Chương 3
Một đêm không mộng mị, Tiếu Vũ Triết cũng không biết đã bao lâu rồi bản thân không được ngủ một giấc thoải mái cho đến tận khi mặt trời lên cao như vậy. Bên cạnh đã không còn ai, thế nhưng cảm giác chân thật khi có người ngủ cùng mình cả đêm vẫn tồn tại nguyên vẹn.
Chỗ tốt của phòng nhỏ chính là không cần phải tìm kiếm nhiều đã có thể tìm được người ấy.
Lý Cảnh Mộ đang phơi quần áo bọn họ thay tối qua ở ban công, sáng sớm cậu đã lấy ra giặt sạch. Trời hôm nay rất nắng, quần áo được máy giặt sấy chưa đến nửa ngày đã được hong khô, cậu chỉ có một bộ quần áo ở nhà Tiếu Vũ Triết, sau khi thay ra mà không giặt vội để phơi khô thì cậu sẽ không còn bộ nào để thay cả.
Cảm giác được đằng sau có người, Lý Cảnh Mộ quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Vũ Triết cậu bèn nở nụ cười với anh.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, nụ cười dịu dàng của cậu in vào đáy lòng đối phương một dấu ấn vĩnh viễn không bao giờ phai.
Tiếu Vũ Triết không lên tiếng, Lý Cảnh Mộ thì vẫn mỉm cười tiếp tục phơi quần áo để thay, trong đó có cả quần nhỏ của bọn họ.
Chờ cậu bận rộn xong đi đến chỗ Tiếu Vũ Triết, anh mới mở miệng nói: “Sao thức dậy sớm vậy? Tối qua ngủ không ngon à?"
“Không phải, đã dậy trễ hơn thường ngày rồi đó." Lời này là lời nói thật, đồng hồ sinh lý của Lý Cảnh Mộ rất khắt khe, bình thường mỗi sáng cậu luôn mở to mắt đúng sáu giờ rưỡi, hôm nay tỉnh lại thấy thời gian đã gần đến tám giờ rồi, thật sự làm cho Lý Cảnh Mộ giật mình, không nghĩ tới lại trễ đến thế, cũng không biết có phải nguyên nhân là do có người bên cạnh khiến cả thể xác và *** thần đều được thả lỏng hay không.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng Lý Cảnh Mộ càng nở rộ, cậu nhìn người đàn ông trước mặt: “Em vốn muốn nấu chút cháo, nhưng chỗ anh cái gì cũng không có, em đã đi xuống dưới lầu mua tiểu lung bao[1] và sữa đậu nành, sáng nay ăn mấy món này đi, anh không ngại chứ?"
Tiếu Vũ Triết nãy giờ vẫn luôn dán mắt lên người cậu rốt cuộc nhịn không được nữa, tay phải giữ đằng sau gáy ôm cậu đến trước mặt mình, đầu tiên là dán sát trán cậu chỉ trong thoáng chốc, tiếp theo chầm chậm cọ xót hai mũi với nhau, cuối cùng là hạ xuống một nụ hôn lên môi cậu.
“Sao lại ngại chứ, chỉ cần là em chuẩn bị, gì anh cũng thích hết."
Chờ sau khi anh buông người đã bị hành động vô cùng thân mật của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, trông thấy bộ dạng ngốc ngốc ấy của cậu ấy, lại nhịn không được nghiêng người qua hôn tiếp.
Mặt Lý Cảnh Mộ bị anh làm cho đỏ bừng, cả nửa ngày mới ấp úng nói ra một câu thế này: “Cách giao tiếp của người ở nước ngoài thật khác quá."
Tay Tiếu Vũ Triết vẫn còn đặt sau gáy cậu, nghe vậy xong tay phải liền luồn vào trong vò vò, khiến cho mái tóc ngắn của cậu rối xù cả lên, chỉ cười không nói.
Cũng không phải là do ở nước ngoài mà cách biểu lộ tình cảm trở nên trực tiếp như thế, kỳ thực đây là thói quen của anh, đối với người đã từng yêu hơn hết thảy mọi thứ kia, đây chính là hành vi mà họ làm thường xuyên nhất.
Có lẽ là xót xa, có lẽ là may mắn, xót xa vì thói quen ấy đã khắc sâu trong linh hồn khó mà giải thoát được, may mắn vì vẫn còn có một người khiến anh lại một lần nữa nảy lên ý niệm muốn yêu thương gần gũi như thế.
Tiếu Vũ Triết xử lý mọi việc luôn là phòng trước vô họa, cho nên không chỉ có áo khoác ngủ và quần nhỏ, ngay cả bàn chải kem đánh răng và khăn mặt cũng mua một đống, đỡ phải mỗi lần cần dùng tới thì lại tìm không thấy. Hiện tại xem ra cái kiểu chuẩn bị trước này của anh quả thực rất hữu dụng, chí ít Lý Cảnh Mộ không cần phải đi mua riêng mấy thứ nhu yếu phẩm hằng ngày không thể thiếu này.
Lý Cảnh Mộ nhịn không được trêu anh: “Trong nhà một hạt gạo cũng không có, mấy thứ này lại chuẩn bị đầy đủ đến như vậy, thật không biết phải nói với anh cái gì nữa."
Tiếu Vũ Triết đang cắn một hơi nguyên cái tiểu lung bao không thèm để ý đến hình tượng toét miệng cười, “Anh cần đánh răng rửa mặt tắm gội mỗi ngày, nhưng gần như không bao giờ bật bếp ăn cơm trong nhà, cho nên đây là hiện tượng bình thường mà."
Nói đến đây hình như chợt nhớ đến cái gì đó bèn chuyển đề tài, nhìn Lý Cảnh Mộ nói: “Nhưng sau này chắc phải chuẩn bị chút thức ăn thôi, anh không muốn sau này khi em đến lại chẳng có gì để ăn."
Lý Cảnh Mộ dừng động tác uống sữa đậu nành lại nhìn về phía người đối diện, sau đó không nói gì tiếp tục uống sữa đậu nành, muốn giả vờ chưa nghe thấy nhưng có một nụ cười bâng quơ bởi vì vậy mà cứ treo mãi trên khóe môi.
Ăn xong bữa sáng, Lý Cảnh Mộ dọn dẹp bàn ăn qua loa một lượt, để Tiếu Vũ Triết dựa vào trên ghế sofa, đầu tiên cậu kiểm tra lại chân của anh, không biết có phải là do tối qua cậu chăm chỉ xoa thuốc hay không, chỗ ngày hôm qua vẫn còn sưng như một cái bánh bao dường như đã bớt hơn phân nửa, quả thật không tệ lắm, hôm nay cậu tính không ngừng cố gắng, tiếp tục xoa thuốc nắn chân cho Tiếu Vũ Triết.
Tiếu Vũ Triết ngoan ngoãn tựa nửa người lên đệm sofa giống như đại gia, chân bị thương thì gác lên đùi Lý Cảnh Mộ, để cậu xoa thuốc cho mình.
Nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, Tiếu Vũ Triết vẫn còn chút tiếc nuối: “Vì để hôm nay có thể cùng em đi ra ngoài vui chơi thoải mái một chút, anh quả thật đã chuẩn bị không trước không ít thứ, tiếc là hôm nay tất cả đều bị lỡ hết rồi, cũng tại anh, sao lại không cẩn thận chút nào cơ chứ."
“Dù sao chúng ta cũng còn thời gian, để lần sau đi cũng không có gì khác mà." Lý Cảnh Mộ đang nỗ lực xoa thuốc cho anh, tranh thủ nhìn anh một cái mỉm cười, “Tối hôm qua không phải anh nói muốn xem phim sao, em cũng đã lâu không xem gì rồi, anh cũng sưu tầm được mấy đĩa phim hay mà phải không?"
Nói xong cả buổi mới phát hiện ra không có tiếng trả lời, nhìn lại, thấy Tiếu Vũ Triết nhìn cậu như có điều đang suy nghĩ, cậu nhịn không được phải hỏi: “Làm sao vậy?"
Tiếu Vũ Triết cười nói, “Anh thích câu nói vừa rồi của em, ‘chúng ta còn rất nhiều thời gian’, ừ, đúng vậy, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian."
Lý Cảnh Mộ nhìn sâu vào mắt anh, bất giác mỉm cười.
Chờ đến khi sắp bắt đầu xem phim, Lý Cảnh Mộ mới phát hiện ra điều khác nhau giữa cậu và Tiếu Vũ Triết thêm một lần nữa. Tiếu Vũ Triết dù sao cũng là người đã từng đi du học nước ngoài, phim sưu tầm hầu như đều là phim gốc nước ngoài, hơn nữa phụ đề không có phiên dịch, đối với người chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm như cậu mà nói, xem những thứ này chẳng khác gì là đang xem thiên thư[2].
Khi Lý Cảnh Mộ đang ngụp lặn trong hàng loạt phim nước ngoài khiến cậu nhìn đến váng đầu hoa mắt để tìm ra ít nhất một lời giới thiệu nội dung phim cậu có thể hiểu, Tiếu Vũ Triết nãy giờ vẫn dõi theo cậu rốt cuộc cũng đã nhớ ra được việc gì đó từ trong ánh mắt rối rắm của cậu.
Anh bất chấp lời dặn dò không được lộn xộn mà Lý Cảnh Mộ vừa nói năm phút trước, nhón chân phải lên một chút dựa sát qua, một tay cấp tốc đẩy hết đĩa phim vào, quả quyết đóng ngăn tủ lại rồi đứng lên nói: “Đi, chúng ta mở máy tính lên mạng xem phim em thích."
Lý Cảnh Mộ hiểu ý anh, mặc dù người cũng đã đứng lên nhưng vẫn có chút do dự chần chừ, “Không phải anh nói mấy phim này anh luôn muốn xem sao?"
Một chân đứng không vững bèn dứt khoát dựa vào đối phương rồi ôm lấy bờ vai cậu, Tiếu Vũ Triết nói mà chẳng mấy để tâm: “Không sao, sau này anh tìm được phụ đề tiếng Trung rồi thì ta lại cùng xem."
“Thế nhưng…"
Lý Cảnh Mộ đang muốn nói cậu có xem được hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là muốn cùng anh xem mà thôi, chợt nghe tiếng Tiếu Vũ Triết nói: “Xem phim đương nhiên là hai người cùng xem phải cùng hiểu mới có thể trao đổi đề tài và hứng thú được, bằng không chỉ có một người có thể xem, người kia hoàn toàn không tiếp thu được bất cứ lời thoại nào thì cần gì phải xem nữa chứ."
Lý Cảnh Mộ ngẫm lại thấy lời anh cũng không sai, bèn đến ngồi trước máy tính mà không nói thêm câu nào với cái tên bị thương đang bám nửa người vào cậu mà vẫn nhanh mồm dẻo miệng kia nữa.
Ấy vậy mà hai người cuối cùng cũng chẳng xem phim, Lý Cảnh Mộ thì không có gì đặc biệt muốn xem, Tiếu Vũ Triết cũng không rõ dạo gần đây có phim tiếng Trung nào hay, nhìn lướt qua mấy bộ phim hai người không thấy thích bộ nào, dứt khoát tắt đi không xem nữa, bắt đầu chơi game.
Đầu tiên là chơi bài, anh một ván tôi một ván, sau đó vì vận may của Tiếu Vũ Triết quá kém thua liên tục, không ngừng la hét không chơi nữa, Lý Cảnh Mộ cười hì hì cầm chuột thắng liên tiếp mấy bàn sẵn tiện ném cho người bên cạnh một ánh mắt hả hê đắc ý. Tiếu Vũ Triết nổi tính trẻ con, nói chơi những trò khác nhất định sẽ không như thế, kết quả hai người chơi tới chơi lui, nào là trò vua câu cá, nào là siêu cấp phú hào[3]hay trò bắn bong bóng gì đó, ngay cả mấy trò trẻ con nhất cũng chơi liên tục mấy lần, cuối cùng không biết thế nào lại chuyển qua game online.
Vì tính chất công việc nên tốc độ mạng ở nhà Tiếu Vũ Triết rất nhanh, gói game gần 4G[4] chỉ dùng không tới nửa tiếng đã tải xong, nhưng khi chờ gói game cài đặt xong, Lý Cảnh Mộ nhìn lên đồng hồ, đã gần đến mười hai giờ trưa, sực nhớ ra trong nhà Tiếu Vũ Triết cái gì cũng không có bèn nói muốn đi mua chút đồ ăn về nấu.
Ngay từ đầu Tiếu Vũ Triết đã không muốn Lý Cảnh Một vất vả nên nói muốn gọi đồ ăn bên ngoài, kết quả Lý Cảnh Mộ tặng ngay cho anh một ánh mắt khinh bỉ kèm thêm câu hỏi có phải ban đêm cũng muốn gọi đồ ăn bên ngoài không?
Tiếu Vũ Triết thất bại hoàn toàn, Lý Cảnh Mộ cười đứng dậy tính ra ban công xem thử quần áo phơi sáng sớm đã khô chưa, thay ra đi mua thức ăn. Biết ý định của cậu, Tiếu Vũ Triết dứt khoát đẩy người vào phòng ngủ, vóc dáng hai người cũng xấp xỉ nhau, nhưng Tiếu Vũ Triết cao hơn cậu một chút, bởi vậy y phục của anh Lý Cảnh Mộ chắc chắn có thể mặc vừa, chỉ là có vẻ hơi rộng, không phải là người hay xét nét căn bản sẽ không để ý thấy.
Tiếu Vũ Triết nhìn Lý Cảnh Mộ mặc quần áo xong thấy cực kỳ thỏa mãn, bản thân cũng thay một bộ quần áo. Mặc dù Lý Cảnh Mộ không cho anh đi theo, anh lấy đủ loại lý do như một mình ở nhà sẽ phát hoảng không cho anh đi ra ngoài hít thở không khí anh sẽ ngạt thở để chặn lại.
Lý Cảnh Mộ đành chịu, ngẫm lại thì dưới lầu còn có siêu thị, hơn nữa lên lầu xuống lầu đều có thang máy, với cậu thì cái gánh nặng chân cà nhắc kia cũng không lớn, đành miễn cưỡng đồng ý vậy.
Kết quả là hai người đàn ông to lớn vẫn ra khỏi cửa, bởi vì không phải cuối tuần, người lên xuống tòa nhà không nhiều lắm, khi xuống lầu thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tiếu Vũ Triết nổi tâm quậy phá, ở góc camera không quay đến được, kéo tay Lý Cảnh Một trái xoa xoa phải bóp bóp, thỏa mãn với xúc cảm ấm áp mềm cứng vừa phải.
Lý Cảnh Mộ thật sự để mặc anh quậy mà không phát cáu, thế nên anh cứ quậy suốt, mãi cho đến khi thang máy mở ra, phát hiện bên ngoài có người, anh mới khôn ngoan lộ vẻ khẩn trương mà rụt tay lại.
Quá trình mua thức ăn ở siêu thị đơn giản mà ấm cúng, Tiếu Vũ Triết cứ đứng một bên phát biểu ý kiến, Lý Cảnh Mộ phụ trách lựa chọn, vả lại còn kết hợp với trình độ nấu ăn của bản thân, giội nước lạnh vào Tiếu Vũ Triết đang không ngừng muốn ăn cái này muốn ăn cái kia. Mặc dù như thế, cuối cùng vẫn mua rất nhiều thứ, gạo thì mua hai mươi cân, mấy thứ lớn lớn nhỏ nhỏ như gia vị cơ bản nhất cho đến các loại thức ăn muốn ăn hôm nay. Mấy bao đồ ăn này, không tính đến Tiếu Vũ Triết đang bị thương, để một mình Lý Cảnh Mộ xách lên lầu cũng đã rất khó khăn rồi, thế là tìm nhân viên của siêu thị giúp mang đến cửa nhà.
Về đến nhà bởi vì thời gian đã không còn sớm nên Lý Cảnh Mộ lập tức vén tay áo lên bắt đầu, đồng thời đá người bị thương đang muốn hỗ trợ kia một cước ra phòng khách. Tiếu Vũ Triết bị thương oan oan tủi tủi ngồi trước máy tính, nhìn game đã cài đặt xong, suy nghĩ một chút, bật lên.
Chừng bốn mươi phút sau, Lý Cảnh Mộ làm xong một món mặn một món canh đang muốn gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh đang ngồi đối diện máy tính chơi hăng say, nhất thời tò mò bước qua nhìn, thấy anh đang điều khiển một nhân vật nho nhỏ giơ một cây cung lên vừa chạy vừa bắn, sau khi bắn ra mấy chiêu thức hoa lệ lóa mắt, cung tên giống như mưa rơi vào người một đống quái nhỏ đang đuổi tới, sau khi nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, đám quái đó đã bị tiêu diệt.
“Hoa Khai Mộ Cảnh." Lý Cảnh Mộ đọc khẽ tên nhân vật trong game.
Tiếu Vũ Triết nghe vậy liền quay lại, hé miệng cười, “Thế nào, lấy tên không tệ đúng không."
Lý Cảnh Mộ giả bộ hừ nhẹ, “Không có óc tưởng tượng, lấy trộm tên của em."
Cảnh Mộ trong Lý Cảnh Mộ có thể hiểu là phong cảnh đẹp, hữu tình.
Hoa Khai Mộ Cảnh là hoa nở ở nơi phong cảnh hữu tình.
“Anh đây cũng cho phép em lấy trộm tên anh, lát nữa em cũng đi tạo một ID đi, anh chơi thấy cũng không tệ lắm, em có thể luyện class buff, tính em rất thích hợp để luyện buff đó."
Lý Cảnh Mộ không lên tiếng, nhìn anh vừa tiêu diệt xong một lớp sóng tiểu quái nữa liền vỗ vai anh, “Có cơm rồi, ra ăn cơm trước đi đã."
Trên bàn cơm, Tiếu Vũ Triết vì muốn cậu cùng chơi, anh đã đem cả laptop mình có ra cống hiến để họ có thể cùng nhau càn quét quái thăng cấp.
Lý Cảnh Mộ thấy buổi chiều cũng có chuyện gì để làm, chơi một chút cho hết thời gian cũng tốt, cậu bèn gật đầu đồng ý. Chờ hai người ăn xong bữa trưa, khi Lý Cảnh Mộ dọn dẹp nhà bếp xong ra, Tiếu Vũ Triết đã chép game vào laptop, Lý Cảnh Mộ chỉ cần ngồi trước máy tính thiết lập nhân vật, tạo tên là có thể chơi.
Về cơ bản thì game có bốn class lớn, chuyên công kích, chuyên trị liệu, chuyên ám sát và chuyên phòng ngự, chỗ Lý Cảnh Mộ ngồi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Tiếu Vũ Triết, khi cậu chọn class thì có hơi do dự, liếc mắt nhìn Tiếu Vũ Triết một cái, vẫn chọn class buff vậy, nhân vật nam, khi nhập tên cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhập vào bốn chữ, “Chiết Dực Tư Vũ". Còn chưa nhấn nút xác nhận, bất chợt nghe thấy tiếng Tiếu Vũ Triết hỏi, “Cảnh Mộ, chọn xong class chưa?"
Chiết Dực là cánh gãy.
Tư Vũ là hoài niệm bầu trời, cũng có nghĩa là nhớ thương Vũ Triết.
“Xong rồi."
“Class gì?"
“Buff."
“Ui, vừa vặn nha, có em anh có thể tập trung càn quét quái không sợ tụt máu rồi. Tên gì thế?"
Chờ một hồi không thấy hồi đáp, Tiếu Vũ Triết quay đầu nhìn cậu hỏi lại lần nữa: “Tên là gì, anh thêm em vào hảo hữu."
Lý Cảnh Mộ vò đầu, nhỏ giọng nói có phần hơi ngượng ngùng: “Chiết Dực Tư Vũ."
“Hả?" Tiếu Vũ Triết nghe không rõ là tên gì, hỏi lại thêm lần nữa.
Lần này Lý Cảnh Mộ không hé răng, đối diện với bốn chữ trong máy tính cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đang định xóa đi đặt lại, Tiếu Vũ Triết rốt cuộc cũng kịp phản ứng nhào qua ngăn lại, thấy rõ là bốn chữ gì liền nhanh chóng quyết đoán cầm chuột nhấn xác nhận.
Máy tính “Đinh" một tiếng, hiển thị nhân vật đã được thiết lập hoàn tất, nhưng Tiếu Vũ Triết đã chẳng còn tâm trạng nào để chú ý đến nó nữa, anh nhìn chằm chằm Lý Cảnh Mộ, thì thầm: “Chiết Dực Tư Vũ sao, tên rất hay."
Hai bên má nóng rực, Lý Cảnh Mộ còn chưa kịp giải thích, miệng đã bị người ta lấp kín.
Nếu không phải bất chợt dừng lại, sao có thể phát hiện ra được nơi yên tĩnh này lại có sắc hoa rực rỡ như thế.
Nếu không phải cánh bị bẻ gãy, vĩnh viễn sẽ không biết được tư vị hoài niệm bầu trời ra sao.
Có một vài thứ, nếu không dừng lại, không mất đi, có lẽ sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra, cũng sẽ không thấy quý trọng nó.
Nhân vật của hai người bận rộn giúp đỡ nhau cả một buổi chiều, lên được hai mươi cấp, thời gian trôi qua thật nhanh, lại đến giờ Lý Cảnh Mộ phải đi làm cơm. Chờ sau khi cậu nấu xong bớt chút thời gian đến trước máy tính liếc mắt một cái, phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, Tiếu Vũ Triết điều khiển nhân vật của hai người bọn họ ngồi xuống bên bờ biển.
Hình ảnh trong game cực kỳ đẹp hơn nữa lại còn chân thực, hai người trong game cùng sóng vai ngồi trên bờ cát mặt hướng về phía bầu trời ngoài biển khơi xanh thẳm. Mỗi khi gió thổi tới, từng đợt sóng biển đánh vào bờ rồi lại rút đi, bên tai còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, cảnh đẹp đến mức khiến cho Lý Cảnh Mộ thất thần đứng lặng hồi lâu.
Tiếu Vũ Triết ôm lấy cậu từ sau lưng, nói khẽ: “Chờ ngày nào đó chúng ta cùng rút chút thời gian, đi xem trời cao biển rộng thật sự nhé, được không?"
Lý Cảnh Mộ không trả lời, thế nhưng tay lại nắm chặt lấy đôi bàn tay đang ôm trọn eo mình.
Hai người đều là những người đàn ông đã bước qua ngưỡng cửa ba mươi, trong mắt bọn trẻ đã là bậc cha chú, thời gian để chơi game thỏa thích cả ngày giống như hôm nay rất rất ít, nhân vật của hai người ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội nào để đi thăng cấp làm nhiệm vụ, họ thỉnh thoảng đăng nhập cũng chỉ vì nhớ đến cái tên mà đối phương đã đặt thôi, hơn nữa dù ở trong game có di chuyển xa cỡ nào, trước khi thoát ra, cũng sẽ quay lại bên bờ biển ấy.
oOo
Lý Cảnh Mộ chỉ cho mình nghỉ ngơi thả lỏng một ngày, ngày hôm sau cậu dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai người xong, Tiếu Vũ Triếu chào từ biệt mà lưu luyến không buông. Cậu từ chối lời đề nghị đưa cậu về của anh, tự mình chạy xe điện đến mở cửa tiệm.
Đóng cửa lại, nhìn trong nhà chỉ còn lại một mình mình, vốn tưởng rằng ở một chung cư không lớn, Tiếu Vũ Triết sẽ không cảm thấy trống trải, vốn muốn dùng hơn nửa ngày để lò cò ra bôi bôi sửa sửa bản phác thảo thiết kế chưa vẽ xong, vậy mà thật sự chẳng có tâm tình nào quay lại làm nó, dứt khoát mở máy tính đăng nhập ID của cả hai người, mở song song hai tab tiếp tục đánh quái thăng cấp.
Nhân vật của hai người chưa kịp thăng lên hai cấp, ID của Chiết Dực Tư Vũ đã bị cưỡng chế đăng xuất, khi Tiếu Vũ Triết đang hoang mang tra tìm nguyên nhân, ID này lại “đinh" một tiếng đăng nhập vào, người vừa đăng nhập vào chưa được bao lâu – sau khi ngỡ ngàng nhìn trái nhìn phải một vòng – đánh một dấu hỏi với Hoa Khai Mộ Cảnh đang đứng bên mình: [ Sao lại đứng ở đây thế? Vũ Triết, anh login à? ]
Tiếu Vũ Triết chỉ thấy ngực như nghẹn lại, miệng nhịn không được mà nở nụ cười, cười đến mức chính anh cũng cảm thấy rất đáng khinh, tay lúc đó đang đánh chữ, [ Ừ, sợ em không rảnh để chơi, đang login ID giúp em thăng cấp đó. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Em đang ở tiệm, hiện tai không có việc gì nên vào game xem thử. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Em tải game có lâu không? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Cũng ổn, mở máy tính ra là tải ngay, vội vàng làm việc khác một hồi quay lại nhìn thì đã tải được kha khá rồi, nhưng mà tốc độ mạng của anh nhanh hơn em đó, ở đây tải gần ba tiếng đồng hồ. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Sắp trưa rồi, định ăn gì chưa? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Ừ, nửa tiếng nữa sẽ đi đặt cơm. Bữa trưa của anh em để ở trong tủ lạnh, anh đói bụng thì lấy ra hâm nóng lên ăn nhé. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Anh biết rồi, buổi sáng em đã dặn một lần rồi mà. Nhưng Cảnh Mộ à, chân anh còn chưa có lành, bữa tối phải làm thế nào bây giờ? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Tối em sẽ quay lại, nhưng phải về nhà lấy quần áo để thay trước, có thể sẽ hơi trễ một chút. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Vâng? ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Có chuyện gì vậy? ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Không, chỉ là muốn gọi tên em thôi. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ … ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Anh có để yên không hả! ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ (T_T) lần này anh chỉ muốn nói, buổi tối anh muốn ăn sườn xào chua ngọtthôi. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ … ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Không tán dóc với anh nữa, giờ em có việc phải đi trước, anh cứ từ từ chơi đi.]
Nói xong mấy lời này Chiết Dực Tư Vũ liền đứng yên không nhúc nhích, Tiếu Vũ Triết đợi một hồi cũng rời đi, điều khiển nhân vật của mình đến bên cạnh Chiết Dực Tư Vũ, làm động tác ôm nhau, kéo Chiết Dực Tư Vũ ôm vào lòng, sau đó anh chống cằm nhìn hai nhân vật trong màn hình bật cười, nghĩ đến buổi tối có thể trông thấy đối phương trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
oOo
Khi sắp đóng cửa tiệm, Lý Cảnh Mộ gọi về nhà trước nói sẽ không ăn cơm nhà nhưng sẽ quay về thay quần áo, chờ lúc về đến nhà, nhìn thấy mẹ cậu ngồi trên ghé sofa đan áo len, trên bàn cơm đặt một bình giữ nhiệt.
Mẹ nhìn cậu, vừa đan áo vừa hỏi: “Chân thằng bé Vũ Triết thế nào rồi?"
“Cũng đỡ nhiều rồi ạ, chỉ là đi đường còn hơi bất tiện."
Mẹ cậu thở dài, “Thương gân động cốt, muốn khỏe phải từ từ, con có nắn chân nó theo cách mẹ nói không."
“Có, hôm qua đã xoa rượu thuốc trước còn nắn hai ba lần, bằng không sao mà đỡ nhanh như vậy được ạ, không ngờ cách của mẫu thân đại nhân hiệu nghiệm ghê."
“Lắm lời." Mẹ cậu liếc cậu một cái, dùng kim đan chỉ lên bàn cơm, “Trên bàn là canh xương hầm mẹ làm cho Tiếu Vũ Triết, con cầm đi giúp mẹ, để nó uống nhiều một chút, mau mau khỏe lại."
“Được ạ, con vào phòng lấy mấy bộ quần áo để thay trước đã."
“Đi đi."
Chờ đến lúc Lý Cảnh Mộ xếp xong quần áo xách bình giữ nhiệt chuẩn bị đi ra khỏi nhà vẫn không nhìn thấy ba cậu, cậu liền hỏi: “Ba đâu rồi ạ?"
“Mới quen bạn đánh cờ, gần đây ông ấy cứ ra ngoài đánh cờ miết, có khi đến giờ ăn cơm cũng không biết đường mà quay về." Lời vừa dứt, liền nghe thấy tiếng đóng cửa cạch một cái, ba Lý Cảnh Mộ vừa bước vào đã bị mẹ cậu liếc mắt, “Còn biết về ăn cơm sao."
Ba Lý dễ tính nên cười hỉ hả, “Không phải là chỉ mới đánh cờ trễ có một lúc thôi sao." Nhìn Lý Cảnh Mộ hỏi, “Về rồi sao, bây giờ lại muốn ra ngoài à, không ở nhà ăn cơm?"
“Dạ, chân Tiếu Vũ Triết còn chưa đỡ mấy, con qua chăm sóc vài ngày. Ba, con đi trước nha."
“Chao ôi, đi đi."
Nhìn con trai đi ra ngoài đóng cửa lại, ba Lý nói với bạn già, “Nhìn con chúng ta chăm sóc ai đó kìa, nó còn chưa từng chăm sóc chúng ta như vậy nữa nha. Giờ thì đến nhà trông nom, sau này còn không phải là ở cùng một chỗ với người ta sao."
Mấy lời này lại khiến cho bạn già liếc mắt xem thường, “Ông đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa, sau này cô dâu mới không ở bên đó không lẽ sống tách nhau ra?" Để đồ trên tay xuống, phủi sợi len dính trên quần áo rồi đứng lên, “Hơn nữa, tôi chăm sóc ông nhiều năm thế này, cũng chưa thấy ông chăm sóc tôi lúc nào à nha, ăn cơm còn để tôi bưng lên."
Ba Lý vừa nghe, biết ngay bạn già tức giận vì mình về trễ, vội vàng xoa dịu, “Tôi đi tôi đi, bà ngồi đi, tôi mang thức ăn lên, tất cả trong bếp đúng không, tôi đi bưng ngay."
Mẹ Lý quay đầu qua một bên, hừ một tiếng, ba Lý lập tức ỉu xìu quặp đuôi vào bếp mang thức ăn lên.
Tân thành là một thành phố nhỏ, Lý Cảnh Mộ đi xe điện bíp bíp chưa đến một tiếng đã chạy qua hơn nửa thành phố đến dưới chung cư Tiếu Vũ Triết, vừa đỗ xe khóa kỹ lại đi đến trước khóa điện tử ở lầu một bấm số lầu xong, đối phương gần như là mở cửa cho cậu ngay lập tức.
Lên lầu nhìn thấy Tiếu Vũ Triết cậu liền hỏi: “Sao lại mở cửa nhanh như vậy?"
Tiếu Vũ Triết nói: “Anh đã trông thấy em từ ngoài ban công rồi."
“À."
“Đây là cái gì?" Tiếu Vũ Triết chỉ vào bình giữ nhiệt cậu đang cầm trong tay hỏi.
“Mẹ em hầm canh xương cho anh đấy, cầm lấy ăn một chút lót bụng đi, em đi nấu cơm đây."
Tiếu Vũ Triết mở bình ra nhìn, nói, “Canh nhiều như vậy chúng ta cùng uống đi, không cầm làm cơm vội đâu, em nghỉ một chút rồi hẵng làm."
“Cũng được."
Tay nghề của mẹ Lý Cảnh Mộ rất tốt, bình giữ nhiệt vừa mở ra mùi thơm đã làm Lý Cảnh Mộ nuốt nước miếng ngay lập tức. Cảm nhận sâu sắc đề nghị của Tiếu Vũ Triết là vô cùng chính xác, cậu bèn đặt quần áo mang theo xuống rồi vào bếp rửa tay, mang bát đũa ra cùng Tiếu Vũ Triết chia sẻ cho hết bình canh ngô hầm xương này.
Vẫn là một đêm yên ả bình thường, lần thứ ba ngủ cùng một giường, trừ việc không có bước sau cùng ra, cuộc sống của hai người đã gần giống như là một cặp đôi bình thường vậy.
Ôm nhau ngủ sau một nụ hôn chúc ngủ ngoan nồng nhiệt pha thêm chút dịu dàng, kết thúc một ngày bình thường yên ả.
oOo
Trên tay Tiếu Vũ Triết có mấy đơn hàng đang thi công, bởi vậy dù chân bị sưng còn chưa khỏi hẳn đã phải vùi đầu vào công việc đang ôm đồm. Lý Cảnh Mộ mặc dù hết cách nhưng nhìn anh nghỉ ngơi mới được ngày thứ hai mà đã hết người này đến người kia gọi điện thoại đến báo có vấn đế như đòi mạng như thế, bảo sao cậu có thể nói anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Lo lắng anh chạy đến công trường không cẩn thận lại đụng cái này vấp cái kia, thương tích vất vả lắm mới lành hơn phân nửa lại càng nặng thêm, thế là chẳng những ban ngày chủ động gọi điện thoại trông nom ba bữa cơm, tối đến còn tiếp tục leo lên chiếc xe điện của cậu chạy hơn phân nửa thành phố để qua chăm sóc anh, nấu đồ ăn, kỳ lưng nắn chân cho anh.
Tiếu Vũ Triết hoàn toàn không thấy những ngày như thế là phiền phức, hơn nữa còn rất thích thú, đừng nói là không tính toán gì với cái chân sưng phù này, thậm chí chân còn sưng hơn thế này nữa anh cũng cảm thấy rất tuyệt vời.
Dù đã từng người kia yêu đến liều sống liều chết bất chấp mọi thứ, nhưng từ đầu đến cuối anh luôn là nhân vật mang theo khuôn mặt tươi cười đi hầu hạ người kia, người khắc ghi anh vào lòng từng giây từng phút lo lắng chăm sóc cẩn thận, nói thật, trừ dì út của anh ra, cũng chỉ còn có Lý Cảnh Mộ mà thôi.
Anh muốn nói Lý Cảnh Mộ cứ ở lại, anh biết Lý Cảnh Mộ chạy xe điện đi về một chuyến gần hai tiếng đồng hồ, dù cậu chưa từng hô mệt trước mặt anh nhưng Tiếu Vũ Triết biết không dễ dàng gì. Xe điện không bằng ô tô tốt xấu gì cũng có thể ngăn được mưa to gió lớn, dù không gặp phải phiền phức như kẹt xe đổ xăng, thế nhưng ngược lại hệ số nguy hiểm cũng cao hơn.
Cho nên cuối cùng anh chẳng nói gì, vốn dự định lái xe đưa Lý Cảnh Mộ đi làm, lại bị cậu đẩy về.
“Em ngồi xe anh, vậy xe điện phải để ở đây à, buổi tối em lại phải quay về đây lấy sao? Anh không cần tiễn đâu, hơn nữa anh còn phải vội lên công trình mà, sáng nay đã có ít nhất mười cuộc điện thoại rồi đó, mau đi đi thôi, đừng lo lắng cho em."
Tiếu Vũ Triết không nói thêm lời nào, hai người đứng ở cửa im lặng một hồi, cuối cùng anh chạm vào mặt Lý Cảnh Mộ nói: “Chìa khóa anh đã đưa em rồi, khi nào em qua đây cũng được." Tiếu Vũ Triết đã lấy chìa khóa dự phòng trong nhà đưa cho Lý Cảnh Mộ ngay ngày đầu tiên cậu ở lại.
Lý Cảnh Mộ nắm lấy bàn tay đang chạm vào khuôn mặt cậu, kéo xuống nhẹ nhàng, dùng sức siết chặt một cái rồi buông ra, “Em đi, có chuyện gì gọi điện thoại liên lạc nhé."
Tiếu Vũ Triết bổ sung thêm trước khi cậu bước ra ngoài, “Không có việc gì cũng phải gọi điện thoại nhé."
Lý Cảnh Mộ cười với anh, mở cửa rời đi.
Nhìn cánh cửa bị đóng, Tiếu Vũ Triết dựa lưng vào tủ giầy, còn chưa kịp tư lự đại sự trong đời người là thứ gì, di động lại bắt đầu vang lên không ngừng, đành phải thở dài cam chịu, lết đi nghe điện thoại.
Mấy ngày tiếp theo không gặp nhau, tối ngày thứ năm sau khi cơm nước ở nhà xong, sực nhớ Tiếu Vũ Triết gọi điện thoại cho cậu nói hôm nay phải sang nước ngoài, tối mới có thể ngồi máy bay về đây, không biết bây giờ đã về đến chưa, có ăn cơm hay chưa nữa? Vừa nghĩ đến đây Lý Cảnh Mộ đã ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy quay về phòng gọi điện thoại cho anh.
Nhìn con mới ngồi xuống xem tivi với mình chưa đến nửa tiếng đã bỏ chạy, mẹ Lý đang đan áo len cười tủm tỉm bắn một ánh mắt ý tứ sâu xa cho bạn già đang chơi cờ một mình bên cạnh.
“Nhìn thử coi con ông có phải đang có bộ dáng đứng ngồi không yên hay không kìa?"
Ba Lý phản đối, “Đàn ông yêu đương người nào mà không như vậy chứ."
Mẹ Lý rất đắc ý, “Hồi xưa ông theo đuổi tôi cũng vậy sao."
Ba Lý hung hăng liếc bà một cái, quay lưng lại không để ý đến bà nữa.
Mẹ Lý tiếp tục cười, tay không ngừng đan, “Cũng đã ngần ấy năm rồi, da mặt còn mỏng thế sao."
Lại nói hành vi cố ý tránh ba mẹ vào phòng gọi điện cho Tiếu Vũ Triết rõ ràng chẳng có chút hiệu quả nào, Lý Cảnh Mộ nhấn hai nút mở khóa trên di động vội vàng bấm số của đối phương mà căn bản chẳng biết rằng lời nói cử chỉ của cậu đều nằm trong lòng bàn tay mẫu thân đại nhân.
[ Cảnh Mộ? ]
“Ừ, là em, anh đã tới nơi chưa?"
[ Vừa xuống máy bay, đang muốn gọi cho em thì em đã gọi tới rồi, xem ra tâm linh chúng ta rất là tương thông đó nha. ]
“Đã ăn gì chưa?"
[ Vừa nãy đã ăn mấy cái bánh mì và một bình sữa trên máy bay rồi, nhưng lát nữa chắc phải đi tìm chút gì để ăn thôi. Vội cả một ngày, làm anh mệt chết đi được. ]
Lúc trước Tiếu Vũ Triết có gọi điện thoại cho Lý Cảnh Mộ nói có ý định dùng năng lượng sạchbảo vệ môi trường để làm vườn cây cho khu nhà nào đó vừa mới xây, phía vật liệu cũng phải phù hợp với chủ đề, vừa khéo anh phát hiện được mấy vật liệu kiểu mới rất thích hợp với chủ đề lần này ở một cuộc triển lãm cá nhân nào đó, chỉ có điều nơi sản xuất ở nước ngoài, anh đành phải bay một chuyến ngàn dặm xa xôi, chủ yếu là xác nhận những vật liệu này có sử dụng được và đủ để dùng hay không, sau đó mới đặt mua.
Lý Cảnh Mộ trước kia chưa từng tiếp xúc với những việc như thế, phỏng chừng cũng chỉ biết đại khái như người ngoài nghề mà thôi, kiểu như vẽ một bản phác thảo thiết kế xong rồi giao đi, sẽ có người hoàn thành nó. Kỳ thật không phải như thế, từ bản phác thảo để đảm bảo ý tưởng của mình được thông qua nhất định phải giao lưu với cấp trên và giao lưu với khách hàng, để đảm bảo chất lượng giá cả không xảy ra vấn đề gì thì phải giao lưu với nhà cung cấp vật liệu công trình, thậm chí để công trình hoàn thành đúng kỳ hạn không gặp phải điều gì ngoài ý muốn làm trì hoãn thời gian cũng phải giao lưu với công nhân, để thập toàn thập mỹ không xảy ra sơ suất gì thì mọi việc đều phải tự thân vận động, nghề này nhìn bề ngoài thì vẻ vang nhưng trên thực tế cũng chẳng dễ dàng gì.
Bây giờ nghe anh hô mệt, Lý Cảnh Mộ nhanh miệng nói mà chẳng kịp suy nghĩ: “Có cái gì em có thể giúp được không?" Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, chuyến này anh đi nhiều ít gì cũng dính đến bên thiết kế, nhưng đó căn bản không phải là tất cả, hơn nữa cậu vốn không hiểu bên mảng thiết kế sân vườn, hỏi cũng như không.
Tiếu Vũ Triết đương nhiên nghe không ra được ý xấu hổ của cậu trong giờ phút này, sau khi cậu nói xong vui vẻ đáp lại: [ Khi anh nhớ em thì em gọi điện thoại nói chuyện với anh, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh rồi. ]
Đến lúc này thì Lý Cảnh Mộ thật sự nói không nên lời, tuy trong suy nghĩ cảm thấy rất thẹn thùng nhưng nội tâm lại để lộ một chút vui mừng nhẹ nhõm khó nói ra. Nắm chặt điện thoại không lên tiếng, dù nắm đến mức di động nóng bừng cũng không buông tay.
Cảm giác vừa chua xót lại vừa ngọt ngào giống như mối tình đầu này là gì? Có khi lại không giống mối tình đầu, nó còn nồng cháy hơn thế, phảng phất như sau khi tất cả rượu nồng lắng đọng theo năm tháng tràn ra ngoài, nó trở thành dòng nước êm đềm thấm ướt môi.
[ Sao vậy? ] Cậu không lên tiếng, giọng của người ở đầu dây bên kia thoáng đè thấp, [ Mắc cỡ à? ]
Lý Cảnh Một nghĩ nếu như lúc này Tiếu Vũ Triết đứng trước mặt cậu, cậu có thể bóp chết anh ngay, hoàn toàn là do bị người khác nhìn thấu tâm sự, thẹn quá thành giận.
Mặc dù Tiếu Vũ Triết luôn nói chuyện đó chẳng liên quan gì đến khoảng thời gian ngắn anh ở nước ngoài, nhưng Lý Cảnh Mộ cảm thấy có một số việc, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể thản nhiên mà nói hay làm cho được.
“Anh…" Lý Cảnh Mộ mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn.
[ Sao nào? ]
“Anh vẫn nên khẩn trương đi tìm cái gì để ăn đi, em không quấy rầy anh nữa." Hoàn toàn là bộ dạng tìm cớ cúp điện thoại.
[ Ha ha ha, Cảnh Mộ.] Giọng Tiếu Vũ Triết vang lên đúng lúc, [ Chúng ta đã năm ngày không gặp rồi, anh thật sự rất nhớ em, chiều mai phỏng chừng anh có thể về sớm, anh đi đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé có được không? Có thể chỉ có hai, ba tiếng ngắn ngủi thôi, nhưng mà, anh rất muốn gặp em. ]
Giọng nói êm dịu mềm mỏng nhưng bình tĩnh rõ ràng của đối phương, giống như từng viên từng viên sỏi nhỏ rơi vào hồ nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Tuy rằng đáp lời trong vô thức, nhưng kỳ thực trong lòng cũng chẳng có chút ý chống cự nào.
Ngồi cạnh giường buông di động cầm đến phát nóng trong tay xuống, không hiểu sao Lý Cảnh Mộ lại nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Tiếu Vũ Triết, người đàn ông anh tuấn dưới ánh đèn cao áp chói lòa, khóe mắt lơ đãng liếc qua, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn không dễ nhận ra. Khi đó cậu đã bất chợt nghĩ rằng, người ấy là người cao đến mức không thể với tới được.
________________________________________
[1] Tiểu lung bao: là một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước trái cây
[2] Nói thiên thư có ý là chữ người đọc không hiểu
[3] Siêu cấp phú hào là một trò webgame của TQ, thiết kế đặt biệt cho các nhà đầu tư, mô phỏng hoạt động thực tế của thị trường chứng khoán
[4] G hay còn được viết là GB: là gigabyte, là đơn vị lưu trữ dữ liệu cho máy tính
Chỗ tốt của phòng nhỏ chính là không cần phải tìm kiếm nhiều đã có thể tìm được người ấy.
Lý Cảnh Mộ đang phơi quần áo bọn họ thay tối qua ở ban công, sáng sớm cậu đã lấy ra giặt sạch. Trời hôm nay rất nắng, quần áo được máy giặt sấy chưa đến nửa ngày đã được hong khô, cậu chỉ có một bộ quần áo ở nhà Tiếu Vũ Triết, sau khi thay ra mà không giặt vội để phơi khô thì cậu sẽ không còn bộ nào để thay cả.
Cảm giác được đằng sau có người, Lý Cảnh Mộ quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Vũ Triết cậu bèn nở nụ cười với anh.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, nụ cười dịu dàng của cậu in vào đáy lòng đối phương một dấu ấn vĩnh viễn không bao giờ phai.
Tiếu Vũ Triết không lên tiếng, Lý Cảnh Mộ thì vẫn mỉm cười tiếp tục phơi quần áo để thay, trong đó có cả quần nhỏ của bọn họ.
Chờ cậu bận rộn xong đi đến chỗ Tiếu Vũ Triết, anh mới mở miệng nói: “Sao thức dậy sớm vậy? Tối qua ngủ không ngon à?"
“Không phải, đã dậy trễ hơn thường ngày rồi đó." Lời này là lời nói thật, đồng hồ sinh lý của Lý Cảnh Mộ rất khắt khe, bình thường mỗi sáng cậu luôn mở to mắt đúng sáu giờ rưỡi, hôm nay tỉnh lại thấy thời gian đã gần đến tám giờ rồi, thật sự làm cho Lý Cảnh Mộ giật mình, không nghĩ tới lại trễ đến thế, cũng không biết có phải nguyên nhân là do có người bên cạnh khiến cả thể xác và *** thần đều được thả lỏng hay không.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng Lý Cảnh Mộ càng nở rộ, cậu nhìn người đàn ông trước mặt: “Em vốn muốn nấu chút cháo, nhưng chỗ anh cái gì cũng không có, em đã đi xuống dưới lầu mua tiểu lung bao[1] và sữa đậu nành, sáng nay ăn mấy món này đi, anh không ngại chứ?"
Tiếu Vũ Triết nãy giờ vẫn luôn dán mắt lên người cậu rốt cuộc nhịn không được nữa, tay phải giữ đằng sau gáy ôm cậu đến trước mặt mình, đầu tiên là dán sát trán cậu chỉ trong thoáng chốc, tiếp theo chầm chậm cọ xót hai mũi với nhau, cuối cùng là hạ xuống một nụ hôn lên môi cậu.
“Sao lại ngại chứ, chỉ cần là em chuẩn bị, gì anh cũng thích hết."
Chờ sau khi anh buông người đã bị hành động vô cùng thân mật của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, trông thấy bộ dạng ngốc ngốc ấy của cậu ấy, lại nhịn không được nghiêng người qua hôn tiếp.
Mặt Lý Cảnh Mộ bị anh làm cho đỏ bừng, cả nửa ngày mới ấp úng nói ra một câu thế này: “Cách giao tiếp của người ở nước ngoài thật khác quá."
Tay Tiếu Vũ Triết vẫn còn đặt sau gáy cậu, nghe vậy xong tay phải liền luồn vào trong vò vò, khiến cho mái tóc ngắn của cậu rối xù cả lên, chỉ cười không nói.
Cũng không phải là do ở nước ngoài mà cách biểu lộ tình cảm trở nên trực tiếp như thế, kỳ thực đây là thói quen của anh, đối với người đã từng yêu hơn hết thảy mọi thứ kia, đây chính là hành vi mà họ làm thường xuyên nhất.
Có lẽ là xót xa, có lẽ là may mắn, xót xa vì thói quen ấy đã khắc sâu trong linh hồn khó mà giải thoát được, may mắn vì vẫn còn có một người khiến anh lại một lần nữa nảy lên ý niệm muốn yêu thương gần gũi như thế.
Tiếu Vũ Triết xử lý mọi việc luôn là phòng trước vô họa, cho nên không chỉ có áo khoác ngủ và quần nhỏ, ngay cả bàn chải kem đánh răng và khăn mặt cũng mua một đống, đỡ phải mỗi lần cần dùng tới thì lại tìm không thấy. Hiện tại xem ra cái kiểu chuẩn bị trước này của anh quả thực rất hữu dụng, chí ít Lý Cảnh Mộ không cần phải đi mua riêng mấy thứ nhu yếu phẩm hằng ngày không thể thiếu này.
Lý Cảnh Mộ nhịn không được trêu anh: “Trong nhà một hạt gạo cũng không có, mấy thứ này lại chuẩn bị đầy đủ đến như vậy, thật không biết phải nói với anh cái gì nữa."
Tiếu Vũ Triết đang cắn một hơi nguyên cái tiểu lung bao không thèm để ý đến hình tượng toét miệng cười, “Anh cần đánh răng rửa mặt tắm gội mỗi ngày, nhưng gần như không bao giờ bật bếp ăn cơm trong nhà, cho nên đây là hiện tượng bình thường mà."
Nói đến đây hình như chợt nhớ đến cái gì đó bèn chuyển đề tài, nhìn Lý Cảnh Mộ nói: “Nhưng sau này chắc phải chuẩn bị chút thức ăn thôi, anh không muốn sau này khi em đến lại chẳng có gì để ăn."
Lý Cảnh Mộ dừng động tác uống sữa đậu nành lại nhìn về phía người đối diện, sau đó không nói gì tiếp tục uống sữa đậu nành, muốn giả vờ chưa nghe thấy nhưng có một nụ cười bâng quơ bởi vì vậy mà cứ treo mãi trên khóe môi.
Ăn xong bữa sáng, Lý Cảnh Mộ dọn dẹp bàn ăn qua loa một lượt, để Tiếu Vũ Triết dựa vào trên ghế sofa, đầu tiên cậu kiểm tra lại chân của anh, không biết có phải là do tối qua cậu chăm chỉ xoa thuốc hay không, chỗ ngày hôm qua vẫn còn sưng như một cái bánh bao dường như đã bớt hơn phân nửa, quả thật không tệ lắm, hôm nay cậu tính không ngừng cố gắng, tiếp tục xoa thuốc nắn chân cho Tiếu Vũ Triết.
Tiếu Vũ Triết ngoan ngoãn tựa nửa người lên đệm sofa giống như đại gia, chân bị thương thì gác lên đùi Lý Cảnh Mộ, để cậu xoa thuốc cho mình.
Nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, Tiếu Vũ Triết vẫn còn chút tiếc nuối: “Vì để hôm nay có thể cùng em đi ra ngoài vui chơi thoải mái một chút, anh quả thật đã chuẩn bị không trước không ít thứ, tiếc là hôm nay tất cả đều bị lỡ hết rồi, cũng tại anh, sao lại không cẩn thận chút nào cơ chứ."
“Dù sao chúng ta cũng còn thời gian, để lần sau đi cũng không có gì khác mà." Lý Cảnh Mộ đang nỗ lực xoa thuốc cho anh, tranh thủ nhìn anh một cái mỉm cười, “Tối hôm qua không phải anh nói muốn xem phim sao, em cũng đã lâu không xem gì rồi, anh cũng sưu tầm được mấy đĩa phim hay mà phải không?"
Nói xong cả buổi mới phát hiện ra không có tiếng trả lời, nhìn lại, thấy Tiếu Vũ Triết nhìn cậu như có điều đang suy nghĩ, cậu nhịn không được phải hỏi: “Làm sao vậy?"
Tiếu Vũ Triết cười nói, “Anh thích câu nói vừa rồi của em, ‘chúng ta còn rất nhiều thời gian’, ừ, đúng vậy, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian."
Lý Cảnh Mộ nhìn sâu vào mắt anh, bất giác mỉm cười.
Chờ đến khi sắp bắt đầu xem phim, Lý Cảnh Mộ mới phát hiện ra điều khác nhau giữa cậu và Tiếu Vũ Triết thêm một lần nữa. Tiếu Vũ Triết dù sao cũng là người đã từng đi du học nước ngoài, phim sưu tầm hầu như đều là phim gốc nước ngoài, hơn nữa phụ đề không có phiên dịch, đối với người chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm như cậu mà nói, xem những thứ này chẳng khác gì là đang xem thiên thư[2].
Khi Lý Cảnh Mộ đang ngụp lặn trong hàng loạt phim nước ngoài khiến cậu nhìn đến váng đầu hoa mắt để tìm ra ít nhất một lời giới thiệu nội dung phim cậu có thể hiểu, Tiếu Vũ Triết nãy giờ vẫn dõi theo cậu rốt cuộc cũng đã nhớ ra được việc gì đó từ trong ánh mắt rối rắm của cậu.
Anh bất chấp lời dặn dò không được lộn xộn mà Lý Cảnh Mộ vừa nói năm phút trước, nhón chân phải lên một chút dựa sát qua, một tay cấp tốc đẩy hết đĩa phim vào, quả quyết đóng ngăn tủ lại rồi đứng lên nói: “Đi, chúng ta mở máy tính lên mạng xem phim em thích."
Lý Cảnh Mộ hiểu ý anh, mặc dù người cũng đã đứng lên nhưng vẫn có chút do dự chần chừ, “Không phải anh nói mấy phim này anh luôn muốn xem sao?"
Một chân đứng không vững bèn dứt khoát dựa vào đối phương rồi ôm lấy bờ vai cậu, Tiếu Vũ Triết nói mà chẳng mấy để tâm: “Không sao, sau này anh tìm được phụ đề tiếng Trung rồi thì ta lại cùng xem."
“Thế nhưng…"
Lý Cảnh Mộ đang muốn nói cậu có xem được hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là muốn cùng anh xem mà thôi, chợt nghe tiếng Tiếu Vũ Triết nói: “Xem phim đương nhiên là hai người cùng xem phải cùng hiểu mới có thể trao đổi đề tài và hứng thú được, bằng không chỉ có một người có thể xem, người kia hoàn toàn không tiếp thu được bất cứ lời thoại nào thì cần gì phải xem nữa chứ."
Lý Cảnh Mộ ngẫm lại thấy lời anh cũng không sai, bèn đến ngồi trước máy tính mà không nói thêm câu nào với cái tên bị thương đang bám nửa người vào cậu mà vẫn nhanh mồm dẻo miệng kia nữa.
Ấy vậy mà hai người cuối cùng cũng chẳng xem phim, Lý Cảnh Mộ thì không có gì đặc biệt muốn xem, Tiếu Vũ Triết cũng không rõ dạo gần đây có phim tiếng Trung nào hay, nhìn lướt qua mấy bộ phim hai người không thấy thích bộ nào, dứt khoát tắt đi không xem nữa, bắt đầu chơi game.
Đầu tiên là chơi bài, anh một ván tôi một ván, sau đó vì vận may của Tiếu Vũ Triết quá kém thua liên tục, không ngừng la hét không chơi nữa, Lý Cảnh Mộ cười hì hì cầm chuột thắng liên tiếp mấy bàn sẵn tiện ném cho người bên cạnh một ánh mắt hả hê đắc ý. Tiếu Vũ Triết nổi tính trẻ con, nói chơi những trò khác nhất định sẽ không như thế, kết quả hai người chơi tới chơi lui, nào là trò vua câu cá, nào là siêu cấp phú hào[3]hay trò bắn bong bóng gì đó, ngay cả mấy trò trẻ con nhất cũng chơi liên tục mấy lần, cuối cùng không biết thế nào lại chuyển qua game online.
Vì tính chất công việc nên tốc độ mạng ở nhà Tiếu Vũ Triết rất nhanh, gói game gần 4G[4] chỉ dùng không tới nửa tiếng đã tải xong, nhưng khi chờ gói game cài đặt xong, Lý Cảnh Mộ nhìn lên đồng hồ, đã gần đến mười hai giờ trưa, sực nhớ ra trong nhà Tiếu Vũ Triết cái gì cũng không có bèn nói muốn đi mua chút đồ ăn về nấu.
Ngay từ đầu Tiếu Vũ Triết đã không muốn Lý Cảnh Một vất vả nên nói muốn gọi đồ ăn bên ngoài, kết quả Lý Cảnh Mộ tặng ngay cho anh một ánh mắt khinh bỉ kèm thêm câu hỏi có phải ban đêm cũng muốn gọi đồ ăn bên ngoài không?
Tiếu Vũ Triết thất bại hoàn toàn, Lý Cảnh Mộ cười đứng dậy tính ra ban công xem thử quần áo phơi sáng sớm đã khô chưa, thay ra đi mua thức ăn. Biết ý định của cậu, Tiếu Vũ Triết dứt khoát đẩy người vào phòng ngủ, vóc dáng hai người cũng xấp xỉ nhau, nhưng Tiếu Vũ Triết cao hơn cậu một chút, bởi vậy y phục của anh Lý Cảnh Mộ chắc chắn có thể mặc vừa, chỉ là có vẻ hơi rộng, không phải là người hay xét nét căn bản sẽ không để ý thấy.
Tiếu Vũ Triết nhìn Lý Cảnh Mộ mặc quần áo xong thấy cực kỳ thỏa mãn, bản thân cũng thay một bộ quần áo. Mặc dù Lý Cảnh Mộ không cho anh đi theo, anh lấy đủ loại lý do như một mình ở nhà sẽ phát hoảng không cho anh đi ra ngoài hít thở không khí anh sẽ ngạt thở để chặn lại.
Lý Cảnh Mộ đành chịu, ngẫm lại thì dưới lầu còn có siêu thị, hơn nữa lên lầu xuống lầu đều có thang máy, với cậu thì cái gánh nặng chân cà nhắc kia cũng không lớn, đành miễn cưỡng đồng ý vậy.
Kết quả là hai người đàn ông to lớn vẫn ra khỏi cửa, bởi vì không phải cuối tuần, người lên xuống tòa nhà không nhiều lắm, khi xuống lầu thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tiếu Vũ Triết nổi tâm quậy phá, ở góc camera không quay đến được, kéo tay Lý Cảnh Một trái xoa xoa phải bóp bóp, thỏa mãn với xúc cảm ấm áp mềm cứng vừa phải.
Lý Cảnh Mộ thật sự để mặc anh quậy mà không phát cáu, thế nên anh cứ quậy suốt, mãi cho đến khi thang máy mở ra, phát hiện bên ngoài có người, anh mới khôn ngoan lộ vẻ khẩn trương mà rụt tay lại.
Quá trình mua thức ăn ở siêu thị đơn giản mà ấm cúng, Tiếu Vũ Triết cứ đứng một bên phát biểu ý kiến, Lý Cảnh Mộ phụ trách lựa chọn, vả lại còn kết hợp với trình độ nấu ăn của bản thân, giội nước lạnh vào Tiếu Vũ Triết đang không ngừng muốn ăn cái này muốn ăn cái kia. Mặc dù như thế, cuối cùng vẫn mua rất nhiều thứ, gạo thì mua hai mươi cân, mấy thứ lớn lớn nhỏ nhỏ như gia vị cơ bản nhất cho đến các loại thức ăn muốn ăn hôm nay. Mấy bao đồ ăn này, không tính đến Tiếu Vũ Triết đang bị thương, để một mình Lý Cảnh Mộ xách lên lầu cũng đã rất khó khăn rồi, thế là tìm nhân viên của siêu thị giúp mang đến cửa nhà.
Về đến nhà bởi vì thời gian đã không còn sớm nên Lý Cảnh Mộ lập tức vén tay áo lên bắt đầu, đồng thời đá người bị thương đang muốn hỗ trợ kia một cước ra phòng khách. Tiếu Vũ Triết bị thương oan oan tủi tủi ngồi trước máy tính, nhìn game đã cài đặt xong, suy nghĩ một chút, bật lên.
Chừng bốn mươi phút sau, Lý Cảnh Mộ làm xong một món mặn một món canh đang muốn gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh đang ngồi đối diện máy tính chơi hăng say, nhất thời tò mò bước qua nhìn, thấy anh đang điều khiển một nhân vật nho nhỏ giơ một cây cung lên vừa chạy vừa bắn, sau khi bắn ra mấy chiêu thức hoa lệ lóa mắt, cung tên giống như mưa rơi vào người một đống quái nhỏ đang đuổi tới, sau khi nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, đám quái đó đã bị tiêu diệt.
“Hoa Khai Mộ Cảnh." Lý Cảnh Mộ đọc khẽ tên nhân vật trong game.
Tiếu Vũ Triết nghe vậy liền quay lại, hé miệng cười, “Thế nào, lấy tên không tệ đúng không."
Lý Cảnh Mộ giả bộ hừ nhẹ, “Không có óc tưởng tượng, lấy trộm tên của em."
Cảnh Mộ trong Lý Cảnh Mộ có thể hiểu là phong cảnh đẹp, hữu tình.
Hoa Khai Mộ Cảnh là hoa nở ở nơi phong cảnh hữu tình.
“Anh đây cũng cho phép em lấy trộm tên anh, lát nữa em cũng đi tạo một ID đi, anh chơi thấy cũng không tệ lắm, em có thể luyện class buff, tính em rất thích hợp để luyện buff đó."
Lý Cảnh Mộ không lên tiếng, nhìn anh vừa tiêu diệt xong một lớp sóng tiểu quái nữa liền vỗ vai anh, “Có cơm rồi, ra ăn cơm trước đi đã."
Trên bàn cơm, Tiếu Vũ Triết vì muốn cậu cùng chơi, anh đã đem cả laptop mình có ra cống hiến để họ có thể cùng nhau càn quét quái thăng cấp.
Lý Cảnh Mộ thấy buổi chiều cũng có chuyện gì để làm, chơi một chút cho hết thời gian cũng tốt, cậu bèn gật đầu đồng ý. Chờ hai người ăn xong bữa trưa, khi Lý Cảnh Mộ dọn dẹp nhà bếp xong ra, Tiếu Vũ Triết đã chép game vào laptop, Lý Cảnh Mộ chỉ cần ngồi trước máy tính thiết lập nhân vật, tạo tên là có thể chơi.
Về cơ bản thì game có bốn class lớn, chuyên công kích, chuyên trị liệu, chuyên ám sát và chuyên phòng ngự, chỗ Lý Cảnh Mộ ngồi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Tiếu Vũ Triết, khi cậu chọn class thì có hơi do dự, liếc mắt nhìn Tiếu Vũ Triết một cái, vẫn chọn class buff vậy, nhân vật nam, khi nhập tên cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhập vào bốn chữ, “Chiết Dực Tư Vũ". Còn chưa nhấn nút xác nhận, bất chợt nghe thấy tiếng Tiếu Vũ Triết hỏi, “Cảnh Mộ, chọn xong class chưa?"
Chiết Dực là cánh gãy.
Tư Vũ là hoài niệm bầu trời, cũng có nghĩa là nhớ thương Vũ Triết.
“Xong rồi."
“Class gì?"
“Buff."
“Ui, vừa vặn nha, có em anh có thể tập trung càn quét quái không sợ tụt máu rồi. Tên gì thế?"
Chờ một hồi không thấy hồi đáp, Tiếu Vũ Triết quay đầu nhìn cậu hỏi lại lần nữa: “Tên là gì, anh thêm em vào hảo hữu."
Lý Cảnh Mộ vò đầu, nhỏ giọng nói có phần hơi ngượng ngùng: “Chiết Dực Tư Vũ."
“Hả?" Tiếu Vũ Triết nghe không rõ là tên gì, hỏi lại thêm lần nữa.
Lần này Lý Cảnh Mộ không hé răng, đối diện với bốn chữ trong máy tính cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đang định xóa đi đặt lại, Tiếu Vũ Triết rốt cuộc cũng kịp phản ứng nhào qua ngăn lại, thấy rõ là bốn chữ gì liền nhanh chóng quyết đoán cầm chuột nhấn xác nhận.
Máy tính “Đinh" một tiếng, hiển thị nhân vật đã được thiết lập hoàn tất, nhưng Tiếu Vũ Triết đã chẳng còn tâm trạng nào để chú ý đến nó nữa, anh nhìn chằm chằm Lý Cảnh Mộ, thì thầm: “Chiết Dực Tư Vũ sao, tên rất hay."
Hai bên má nóng rực, Lý Cảnh Mộ còn chưa kịp giải thích, miệng đã bị người ta lấp kín.
Nếu không phải bất chợt dừng lại, sao có thể phát hiện ra được nơi yên tĩnh này lại có sắc hoa rực rỡ như thế.
Nếu không phải cánh bị bẻ gãy, vĩnh viễn sẽ không biết được tư vị hoài niệm bầu trời ra sao.
Có một vài thứ, nếu không dừng lại, không mất đi, có lẽ sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra, cũng sẽ không thấy quý trọng nó.
Nhân vật của hai người bận rộn giúp đỡ nhau cả một buổi chiều, lên được hai mươi cấp, thời gian trôi qua thật nhanh, lại đến giờ Lý Cảnh Mộ phải đi làm cơm. Chờ sau khi cậu nấu xong bớt chút thời gian đến trước máy tính liếc mắt một cái, phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, Tiếu Vũ Triết điều khiển nhân vật của hai người bọn họ ngồi xuống bên bờ biển.
Hình ảnh trong game cực kỳ đẹp hơn nữa lại còn chân thực, hai người trong game cùng sóng vai ngồi trên bờ cát mặt hướng về phía bầu trời ngoài biển khơi xanh thẳm. Mỗi khi gió thổi tới, từng đợt sóng biển đánh vào bờ rồi lại rút đi, bên tai còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, cảnh đẹp đến mức khiến cho Lý Cảnh Mộ thất thần đứng lặng hồi lâu.
Tiếu Vũ Triết ôm lấy cậu từ sau lưng, nói khẽ: “Chờ ngày nào đó chúng ta cùng rút chút thời gian, đi xem trời cao biển rộng thật sự nhé, được không?"
Lý Cảnh Mộ không trả lời, thế nhưng tay lại nắm chặt lấy đôi bàn tay đang ôm trọn eo mình.
Hai người đều là những người đàn ông đã bước qua ngưỡng cửa ba mươi, trong mắt bọn trẻ đã là bậc cha chú, thời gian để chơi game thỏa thích cả ngày giống như hôm nay rất rất ít, nhân vật của hai người ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội nào để đi thăng cấp làm nhiệm vụ, họ thỉnh thoảng đăng nhập cũng chỉ vì nhớ đến cái tên mà đối phương đã đặt thôi, hơn nữa dù ở trong game có di chuyển xa cỡ nào, trước khi thoát ra, cũng sẽ quay lại bên bờ biển ấy.
oOo
Lý Cảnh Mộ chỉ cho mình nghỉ ngơi thả lỏng một ngày, ngày hôm sau cậu dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai người xong, Tiếu Vũ Triếu chào từ biệt mà lưu luyến không buông. Cậu từ chối lời đề nghị đưa cậu về của anh, tự mình chạy xe điện đến mở cửa tiệm.
Đóng cửa lại, nhìn trong nhà chỉ còn lại một mình mình, vốn tưởng rằng ở một chung cư không lớn, Tiếu Vũ Triết sẽ không cảm thấy trống trải, vốn muốn dùng hơn nửa ngày để lò cò ra bôi bôi sửa sửa bản phác thảo thiết kế chưa vẽ xong, vậy mà thật sự chẳng có tâm tình nào quay lại làm nó, dứt khoát mở máy tính đăng nhập ID của cả hai người, mở song song hai tab tiếp tục đánh quái thăng cấp.
Nhân vật của hai người chưa kịp thăng lên hai cấp, ID của Chiết Dực Tư Vũ đã bị cưỡng chế đăng xuất, khi Tiếu Vũ Triết đang hoang mang tra tìm nguyên nhân, ID này lại “đinh" một tiếng đăng nhập vào, người vừa đăng nhập vào chưa được bao lâu – sau khi ngỡ ngàng nhìn trái nhìn phải một vòng – đánh một dấu hỏi với Hoa Khai Mộ Cảnh đang đứng bên mình: [ Sao lại đứng ở đây thế? Vũ Triết, anh login à? ]
Tiếu Vũ Triết chỉ thấy ngực như nghẹn lại, miệng nhịn không được mà nở nụ cười, cười đến mức chính anh cũng cảm thấy rất đáng khinh, tay lúc đó đang đánh chữ, [ Ừ, sợ em không rảnh để chơi, đang login ID giúp em thăng cấp đó. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Em đang ở tiệm, hiện tai không có việc gì nên vào game xem thử. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Em tải game có lâu không? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Cũng ổn, mở máy tính ra là tải ngay, vội vàng làm việc khác một hồi quay lại nhìn thì đã tải được kha khá rồi, nhưng mà tốc độ mạng của anh nhanh hơn em đó, ở đây tải gần ba tiếng đồng hồ. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Sắp trưa rồi, định ăn gì chưa? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Ừ, nửa tiếng nữa sẽ đi đặt cơm. Bữa trưa của anh em để ở trong tủ lạnh, anh đói bụng thì lấy ra hâm nóng lên ăn nhé. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Anh biết rồi, buổi sáng em đã dặn một lần rồi mà. Nhưng Cảnh Mộ à, chân anh còn chưa có lành, bữa tối phải làm thế nào bây giờ? ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Tối em sẽ quay lại, nhưng phải về nhà lấy quần áo để thay trước, có thể sẽ hơi trễ một chút. ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Vâng? ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Có chuyện gì vậy? ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Không, chỉ là muốn gọi tên em thôi. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ … ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Cảnh Mộ. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Anh có để yên không hả! ]
Hoa Khai Mộ Cảnh: [ (T_T) lần này anh chỉ muốn nói, buổi tối anh muốn ăn sườn xào chua ngọtthôi. ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ … ]
Chiết Dực Tư Vũ: [ Không tán dóc với anh nữa, giờ em có việc phải đi trước, anh cứ từ từ chơi đi.]
Nói xong mấy lời này Chiết Dực Tư Vũ liền đứng yên không nhúc nhích, Tiếu Vũ Triết đợi một hồi cũng rời đi, điều khiển nhân vật của mình đến bên cạnh Chiết Dực Tư Vũ, làm động tác ôm nhau, kéo Chiết Dực Tư Vũ ôm vào lòng, sau đó anh chống cằm nhìn hai nhân vật trong màn hình bật cười, nghĩ đến buổi tối có thể trông thấy đối phương trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
oOo
Khi sắp đóng cửa tiệm, Lý Cảnh Mộ gọi về nhà trước nói sẽ không ăn cơm nhà nhưng sẽ quay về thay quần áo, chờ lúc về đến nhà, nhìn thấy mẹ cậu ngồi trên ghé sofa đan áo len, trên bàn cơm đặt một bình giữ nhiệt.
Mẹ nhìn cậu, vừa đan áo vừa hỏi: “Chân thằng bé Vũ Triết thế nào rồi?"
“Cũng đỡ nhiều rồi ạ, chỉ là đi đường còn hơi bất tiện."
Mẹ cậu thở dài, “Thương gân động cốt, muốn khỏe phải từ từ, con có nắn chân nó theo cách mẹ nói không."
“Có, hôm qua đã xoa rượu thuốc trước còn nắn hai ba lần, bằng không sao mà đỡ nhanh như vậy được ạ, không ngờ cách của mẫu thân đại nhân hiệu nghiệm ghê."
“Lắm lời." Mẹ cậu liếc cậu một cái, dùng kim đan chỉ lên bàn cơm, “Trên bàn là canh xương hầm mẹ làm cho Tiếu Vũ Triết, con cầm đi giúp mẹ, để nó uống nhiều một chút, mau mau khỏe lại."
“Được ạ, con vào phòng lấy mấy bộ quần áo để thay trước đã."
“Đi đi."
Chờ đến lúc Lý Cảnh Mộ xếp xong quần áo xách bình giữ nhiệt chuẩn bị đi ra khỏi nhà vẫn không nhìn thấy ba cậu, cậu liền hỏi: “Ba đâu rồi ạ?"
“Mới quen bạn đánh cờ, gần đây ông ấy cứ ra ngoài đánh cờ miết, có khi đến giờ ăn cơm cũng không biết đường mà quay về." Lời vừa dứt, liền nghe thấy tiếng đóng cửa cạch một cái, ba Lý Cảnh Mộ vừa bước vào đã bị mẹ cậu liếc mắt, “Còn biết về ăn cơm sao."
Ba Lý dễ tính nên cười hỉ hả, “Không phải là chỉ mới đánh cờ trễ có một lúc thôi sao." Nhìn Lý Cảnh Mộ hỏi, “Về rồi sao, bây giờ lại muốn ra ngoài à, không ở nhà ăn cơm?"
“Dạ, chân Tiếu Vũ Triết còn chưa đỡ mấy, con qua chăm sóc vài ngày. Ba, con đi trước nha."
“Chao ôi, đi đi."
Nhìn con trai đi ra ngoài đóng cửa lại, ba Lý nói với bạn già, “Nhìn con chúng ta chăm sóc ai đó kìa, nó còn chưa từng chăm sóc chúng ta như vậy nữa nha. Giờ thì đến nhà trông nom, sau này còn không phải là ở cùng một chỗ với người ta sao."
Mấy lời này lại khiến cho bạn già liếc mắt xem thường, “Ông đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa, sau này cô dâu mới không ở bên đó không lẽ sống tách nhau ra?" Để đồ trên tay xuống, phủi sợi len dính trên quần áo rồi đứng lên, “Hơn nữa, tôi chăm sóc ông nhiều năm thế này, cũng chưa thấy ông chăm sóc tôi lúc nào à nha, ăn cơm còn để tôi bưng lên."
Ba Lý vừa nghe, biết ngay bạn già tức giận vì mình về trễ, vội vàng xoa dịu, “Tôi đi tôi đi, bà ngồi đi, tôi mang thức ăn lên, tất cả trong bếp đúng không, tôi đi bưng ngay."
Mẹ Lý quay đầu qua một bên, hừ một tiếng, ba Lý lập tức ỉu xìu quặp đuôi vào bếp mang thức ăn lên.
Tân thành là một thành phố nhỏ, Lý Cảnh Mộ đi xe điện bíp bíp chưa đến một tiếng đã chạy qua hơn nửa thành phố đến dưới chung cư Tiếu Vũ Triết, vừa đỗ xe khóa kỹ lại đi đến trước khóa điện tử ở lầu một bấm số lầu xong, đối phương gần như là mở cửa cho cậu ngay lập tức.
Lên lầu nhìn thấy Tiếu Vũ Triết cậu liền hỏi: “Sao lại mở cửa nhanh như vậy?"
Tiếu Vũ Triết nói: “Anh đã trông thấy em từ ngoài ban công rồi."
“À."
“Đây là cái gì?" Tiếu Vũ Triết chỉ vào bình giữ nhiệt cậu đang cầm trong tay hỏi.
“Mẹ em hầm canh xương cho anh đấy, cầm lấy ăn một chút lót bụng đi, em đi nấu cơm đây."
Tiếu Vũ Triết mở bình ra nhìn, nói, “Canh nhiều như vậy chúng ta cùng uống đi, không cầm làm cơm vội đâu, em nghỉ một chút rồi hẵng làm."
“Cũng được."
Tay nghề của mẹ Lý Cảnh Mộ rất tốt, bình giữ nhiệt vừa mở ra mùi thơm đã làm Lý Cảnh Mộ nuốt nước miếng ngay lập tức. Cảm nhận sâu sắc đề nghị của Tiếu Vũ Triết là vô cùng chính xác, cậu bèn đặt quần áo mang theo xuống rồi vào bếp rửa tay, mang bát đũa ra cùng Tiếu Vũ Triết chia sẻ cho hết bình canh ngô hầm xương này.
Vẫn là một đêm yên ả bình thường, lần thứ ba ngủ cùng một giường, trừ việc không có bước sau cùng ra, cuộc sống của hai người đã gần giống như là một cặp đôi bình thường vậy.
Ôm nhau ngủ sau một nụ hôn chúc ngủ ngoan nồng nhiệt pha thêm chút dịu dàng, kết thúc một ngày bình thường yên ả.
oOo
Trên tay Tiếu Vũ Triết có mấy đơn hàng đang thi công, bởi vậy dù chân bị sưng còn chưa khỏi hẳn đã phải vùi đầu vào công việc đang ôm đồm. Lý Cảnh Mộ mặc dù hết cách nhưng nhìn anh nghỉ ngơi mới được ngày thứ hai mà đã hết người này đến người kia gọi điện thoại đến báo có vấn đế như đòi mạng như thế, bảo sao cậu có thể nói anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Lo lắng anh chạy đến công trường không cẩn thận lại đụng cái này vấp cái kia, thương tích vất vả lắm mới lành hơn phân nửa lại càng nặng thêm, thế là chẳng những ban ngày chủ động gọi điện thoại trông nom ba bữa cơm, tối đến còn tiếp tục leo lên chiếc xe điện của cậu chạy hơn phân nửa thành phố để qua chăm sóc anh, nấu đồ ăn, kỳ lưng nắn chân cho anh.
Tiếu Vũ Triết hoàn toàn không thấy những ngày như thế là phiền phức, hơn nữa còn rất thích thú, đừng nói là không tính toán gì với cái chân sưng phù này, thậm chí chân còn sưng hơn thế này nữa anh cũng cảm thấy rất tuyệt vời.
Dù đã từng người kia yêu đến liều sống liều chết bất chấp mọi thứ, nhưng từ đầu đến cuối anh luôn là nhân vật mang theo khuôn mặt tươi cười đi hầu hạ người kia, người khắc ghi anh vào lòng từng giây từng phút lo lắng chăm sóc cẩn thận, nói thật, trừ dì út của anh ra, cũng chỉ còn có Lý Cảnh Mộ mà thôi.
Anh muốn nói Lý Cảnh Mộ cứ ở lại, anh biết Lý Cảnh Mộ chạy xe điện đi về một chuyến gần hai tiếng đồng hồ, dù cậu chưa từng hô mệt trước mặt anh nhưng Tiếu Vũ Triết biết không dễ dàng gì. Xe điện không bằng ô tô tốt xấu gì cũng có thể ngăn được mưa to gió lớn, dù không gặp phải phiền phức như kẹt xe đổ xăng, thế nhưng ngược lại hệ số nguy hiểm cũng cao hơn.
Cho nên cuối cùng anh chẳng nói gì, vốn dự định lái xe đưa Lý Cảnh Mộ đi làm, lại bị cậu đẩy về.
“Em ngồi xe anh, vậy xe điện phải để ở đây à, buổi tối em lại phải quay về đây lấy sao? Anh không cần tiễn đâu, hơn nữa anh còn phải vội lên công trình mà, sáng nay đã có ít nhất mười cuộc điện thoại rồi đó, mau đi đi thôi, đừng lo lắng cho em."
Tiếu Vũ Triết không nói thêm lời nào, hai người đứng ở cửa im lặng một hồi, cuối cùng anh chạm vào mặt Lý Cảnh Mộ nói: “Chìa khóa anh đã đưa em rồi, khi nào em qua đây cũng được." Tiếu Vũ Triết đã lấy chìa khóa dự phòng trong nhà đưa cho Lý Cảnh Mộ ngay ngày đầu tiên cậu ở lại.
Lý Cảnh Mộ nắm lấy bàn tay đang chạm vào khuôn mặt cậu, kéo xuống nhẹ nhàng, dùng sức siết chặt một cái rồi buông ra, “Em đi, có chuyện gì gọi điện thoại liên lạc nhé."
Tiếu Vũ Triết bổ sung thêm trước khi cậu bước ra ngoài, “Không có việc gì cũng phải gọi điện thoại nhé."
Lý Cảnh Mộ cười với anh, mở cửa rời đi.
Nhìn cánh cửa bị đóng, Tiếu Vũ Triết dựa lưng vào tủ giầy, còn chưa kịp tư lự đại sự trong đời người là thứ gì, di động lại bắt đầu vang lên không ngừng, đành phải thở dài cam chịu, lết đi nghe điện thoại.
Mấy ngày tiếp theo không gặp nhau, tối ngày thứ năm sau khi cơm nước ở nhà xong, sực nhớ Tiếu Vũ Triết gọi điện thoại cho cậu nói hôm nay phải sang nước ngoài, tối mới có thể ngồi máy bay về đây, không biết bây giờ đã về đến chưa, có ăn cơm hay chưa nữa? Vừa nghĩ đến đây Lý Cảnh Mộ đã ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy quay về phòng gọi điện thoại cho anh.
Nhìn con mới ngồi xuống xem tivi với mình chưa đến nửa tiếng đã bỏ chạy, mẹ Lý đang đan áo len cười tủm tỉm bắn một ánh mắt ý tứ sâu xa cho bạn già đang chơi cờ một mình bên cạnh.
“Nhìn thử coi con ông có phải đang có bộ dáng đứng ngồi không yên hay không kìa?"
Ba Lý phản đối, “Đàn ông yêu đương người nào mà không như vậy chứ."
Mẹ Lý rất đắc ý, “Hồi xưa ông theo đuổi tôi cũng vậy sao."
Ba Lý hung hăng liếc bà một cái, quay lưng lại không để ý đến bà nữa.
Mẹ Lý tiếp tục cười, tay không ngừng đan, “Cũng đã ngần ấy năm rồi, da mặt còn mỏng thế sao."
Lại nói hành vi cố ý tránh ba mẹ vào phòng gọi điện cho Tiếu Vũ Triết rõ ràng chẳng có chút hiệu quả nào, Lý Cảnh Mộ nhấn hai nút mở khóa trên di động vội vàng bấm số của đối phương mà căn bản chẳng biết rằng lời nói cử chỉ của cậu đều nằm trong lòng bàn tay mẫu thân đại nhân.
[ Cảnh Mộ? ]
“Ừ, là em, anh đã tới nơi chưa?"
[ Vừa xuống máy bay, đang muốn gọi cho em thì em đã gọi tới rồi, xem ra tâm linh chúng ta rất là tương thông đó nha. ]
“Đã ăn gì chưa?"
[ Vừa nãy đã ăn mấy cái bánh mì và một bình sữa trên máy bay rồi, nhưng lát nữa chắc phải đi tìm chút gì để ăn thôi. Vội cả một ngày, làm anh mệt chết đi được. ]
Lúc trước Tiếu Vũ Triết có gọi điện thoại cho Lý Cảnh Mộ nói có ý định dùng năng lượng sạchbảo vệ môi trường để làm vườn cây cho khu nhà nào đó vừa mới xây, phía vật liệu cũng phải phù hợp với chủ đề, vừa khéo anh phát hiện được mấy vật liệu kiểu mới rất thích hợp với chủ đề lần này ở một cuộc triển lãm cá nhân nào đó, chỉ có điều nơi sản xuất ở nước ngoài, anh đành phải bay một chuyến ngàn dặm xa xôi, chủ yếu là xác nhận những vật liệu này có sử dụng được và đủ để dùng hay không, sau đó mới đặt mua.
Lý Cảnh Mộ trước kia chưa từng tiếp xúc với những việc như thế, phỏng chừng cũng chỉ biết đại khái như người ngoài nghề mà thôi, kiểu như vẽ một bản phác thảo thiết kế xong rồi giao đi, sẽ có người hoàn thành nó. Kỳ thật không phải như thế, từ bản phác thảo để đảm bảo ý tưởng của mình được thông qua nhất định phải giao lưu với cấp trên và giao lưu với khách hàng, để đảm bảo chất lượng giá cả không xảy ra vấn đề gì thì phải giao lưu với nhà cung cấp vật liệu công trình, thậm chí để công trình hoàn thành đúng kỳ hạn không gặp phải điều gì ngoài ý muốn làm trì hoãn thời gian cũng phải giao lưu với công nhân, để thập toàn thập mỹ không xảy ra sơ suất gì thì mọi việc đều phải tự thân vận động, nghề này nhìn bề ngoài thì vẻ vang nhưng trên thực tế cũng chẳng dễ dàng gì.
Bây giờ nghe anh hô mệt, Lý Cảnh Mộ nhanh miệng nói mà chẳng kịp suy nghĩ: “Có cái gì em có thể giúp được không?" Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, chuyến này anh đi nhiều ít gì cũng dính đến bên thiết kế, nhưng đó căn bản không phải là tất cả, hơn nữa cậu vốn không hiểu bên mảng thiết kế sân vườn, hỏi cũng như không.
Tiếu Vũ Triết đương nhiên nghe không ra được ý xấu hổ của cậu trong giờ phút này, sau khi cậu nói xong vui vẻ đáp lại: [ Khi anh nhớ em thì em gọi điện thoại nói chuyện với anh, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh rồi. ]
Đến lúc này thì Lý Cảnh Mộ thật sự nói không nên lời, tuy trong suy nghĩ cảm thấy rất thẹn thùng nhưng nội tâm lại để lộ một chút vui mừng nhẹ nhõm khó nói ra. Nắm chặt điện thoại không lên tiếng, dù nắm đến mức di động nóng bừng cũng không buông tay.
Cảm giác vừa chua xót lại vừa ngọt ngào giống như mối tình đầu này là gì? Có khi lại không giống mối tình đầu, nó còn nồng cháy hơn thế, phảng phất như sau khi tất cả rượu nồng lắng đọng theo năm tháng tràn ra ngoài, nó trở thành dòng nước êm đềm thấm ướt môi.
[ Sao vậy? ] Cậu không lên tiếng, giọng của người ở đầu dây bên kia thoáng đè thấp, [ Mắc cỡ à? ]
Lý Cảnh Một nghĩ nếu như lúc này Tiếu Vũ Triết đứng trước mặt cậu, cậu có thể bóp chết anh ngay, hoàn toàn là do bị người khác nhìn thấu tâm sự, thẹn quá thành giận.
Mặc dù Tiếu Vũ Triết luôn nói chuyện đó chẳng liên quan gì đến khoảng thời gian ngắn anh ở nước ngoài, nhưng Lý Cảnh Mộ cảm thấy có một số việc, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể thản nhiên mà nói hay làm cho được.
“Anh…" Lý Cảnh Mộ mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn.
[ Sao nào? ]
“Anh vẫn nên khẩn trương đi tìm cái gì để ăn đi, em không quấy rầy anh nữa." Hoàn toàn là bộ dạng tìm cớ cúp điện thoại.
[ Ha ha ha, Cảnh Mộ.] Giọng Tiếu Vũ Triết vang lên đúng lúc, [ Chúng ta đã năm ngày không gặp rồi, anh thật sự rất nhớ em, chiều mai phỏng chừng anh có thể về sớm, anh đi đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé có được không? Có thể chỉ có hai, ba tiếng ngắn ngủi thôi, nhưng mà, anh rất muốn gặp em. ]
Giọng nói êm dịu mềm mỏng nhưng bình tĩnh rõ ràng của đối phương, giống như từng viên từng viên sỏi nhỏ rơi vào hồ nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Tuy rằng đáp lời trong vô thức, nhưng kỳ thực trong lòng cũng chẳng có chút ý chống cự nào.
Ngồi cạnh giường buông di động cầm đến phát nóng trong tay xuống, không hiểu sao Lý Cảnh Mộ lại nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Tiếu Vũ Triết, người đàn ông anh tuấn dưới ánh đèn cao áp chói lòa, khóe mắt lơ đãng liếc qua, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn không dễ nhận ra. Khi đó cậu đã bất chợt nghĩ rằng, người ấy là người cao đến mức không thể với tới được.
________________________________________
[1] Tiểu lung bao: là một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước trái cây
[2] Nói thiên thư có ý là chữ người đọc không hiểu
[3] Siêu cấp phú hào là một trò webgame của TQ, thiết kế đặt biệt cho các nhà đầu tư, mô phỏng hoạt động thực tế của thị trường chứng khoán
[4] G hay còn được viết là GB: là gigabyte, là đơn vị lưu trữ dữ liệu cho máy tính
Tác giả :
Mạt Hồi