Quên Anh Là Điều... Em Không Thể!
Chương 10: Hạnh phúc ảo?! cảm ơn anh! my sunshine!
Căn nhà trống trải đến lạ thường, hắn đã biến đâu mất tiêu, chỉ để lại một tờ ghi chú bảo có việc. Nó không quan tâm, đi nhanh lên phòng đánh phịch mình xuống giường. Nhắm mắt. Nó tự hỏi đã bao giờ cuộc sống của nó có hai từ “hạnh phúc" hay chưa?! Nó ước nó vẫn còn ba, còn mẹ! Nó ước rằng năm đó người chết là nó! Nó ước lúc đó nó đủ mạnh mẽ để nắm lấy con dao cắm phập vào tim của kẻ thù! Của Vương Tuấn Hưng!
Nhưng tất cả…tất cả chỉ là ước.
Cô đơn?!
Lạnh lẽo?!
Mệt mỏi?!
Ừ thì nó cô đơn….
Ừ thì nó lạnh lẽo….
Ừ thì nó mệt mỏi…..
Nhưng nói ra rồi nó sẽ được gì?! Cô đơn vẫn cứ cô đơn! Lạnh lẽo vẫn cứ lạnh lẽo! Mệt mỏi vẫn cứ mệt mỏi! Nó ôm lấy đôi vai gầy, khóc…khóc một mình…chợt điện thoại nó lại rung lên… Là hắn!
"Alo?!"-nó cố gắng bình tĩnh.
"Em ra công viên chờ tôi nha! Tôi có bất ngờ cho em."-hắn giọng pha chút hớn hở.
“Ừ, tôi biết rồi."-nó thở dài mệt mỏi rồi cúp máy. Nó bước vào nhà vệ sinh, tự nhìn minh trong gương. Khuôn mặt này…sao bây giờ lại giả tạo đến như thế! Đôi tay này…sao lại dơ bẩn như thế!
——-
Bây giờ là 5 giờ chiều, nó bước xuống, đóng cửa cẩn thận rồi đeo tai nghe vào, đôi chân vô thức bước đi về phía công viên. Hắn đứng đó, môi nở nụ cười. Bên cạnh hình như có chiếc xe đạp. Nó ngớ người chả hiểu cái gì.
“Em lên đi."-hắn mỉm cười. Nó ngoan ngoãn ngồi lên xe, hắn run run chạy chiếc xe, hắn đạp xe chạy khắp công viên. “Anh…anh chở tôi đi đâu vậy."-nó giọng có chút mệt mỏi.
“Bí mật. Em ngồi cho chắc vào không thì té đó"-hắn hí hửng nói.
“Tính lợi dụng hả? Đừng mơ!" Nó vừa nói xong chợt đằng trước tự nhiên có một cục đá nhỏ xinh xinh làm hắn mất thăng bằng, tay run run khiến nó ôm lấy hắn.
“Anh chơi xấu…"-nó trợn mắt nhìn hắn.
“Tôi chơi xấu đấy sao nè, ai bảo trước đó không ôm. Hehe."-hắn hếch mũi thầm cảm ơn “bé" đá yêu dấu.
"Anh…anh…tôi đánh…tôi đánh."-nó đấm thật mạnh vào lưng hắn. Trông bọn nó như một đôi thật đáng ghen tỵ. Hắn chở nó đến một nơi, nơi đó rất đẹp, đó là một cánh đồng bồ công anh, gió khẽ lùa nhẹ qua mái tóc nó. Nó nhắm mắt và cảm nhận hơi thở của gió.
Năm giờ rưỡi chiều, gió vẫn thật mát mẻ,và chẳng có gì gọi là hung hăng cướp đi “hơi ấm" cả!
“Tiểu Hổ, anh có đang vui hay không?!"-nó thầm nói.
“Happy birthday to you….Happy birthday to you!"-nó giật mình quay người lại. Trước mắt nó là hắn…hắn đang bưng một cái bánh sinh nhật hình ngôi nhà có hình của cô gái đang cầm cỏ bốn lá,môi đang mỉm cười. Hôm nay là sinh nhật nó ư?! Đúng rồi, hôm nay là ngày 8-11, lâu lắm rồi nó không được người khác mừng sinh nhật mình nên nó cũng đã quên mất rồi. Khoan đã ngoài người đó ra thì không ai biết đến sinh nhật nó, tại sao hắn…hắn biết?! Không lẽ?! Không không không thể nào! Hắn đâu phải chứ?
"Tôi biết được hôm nay là sinh nhật em vì lúc em uống bia với tôi, em đã thú nhận điều đó."-hắn mỉm cười, nụ cười khiến nó ngây người. Thì ra là vậy. Nó xúc động quá!
“Cảm ơn!"-nó mỉm cười, nụ cười đẹp nhất của nó! Không giả tạo, không chán ghét, không mệt mỏi thay vào đó là sự biết ơn, vui vẻ, hạnh phúc!
Sau đó nó cùng hắn ngồi xuống cánh đồng bô công anh dịu hương.
"Nè, anh nghĩ gì về tình yêu?!"-nó vô cớ hỏi bâng quơ.
“Tình yêu?! Tôi không có khái niệm gì về tình yêu cả. Em nghĩ gì?!"-hắn nhún vai.
“Tôi…không biết!"-nó cuối đầu."Tôi nghe mẹ tôi nói rằng tình yêu là thứ rất đẹp, hai người khi yêu nhau lúc nào cung nghĩ tới nhau, khi họ gặp nạn thì quyết tâm che chở cho nhau, họ nguyện nắm tay nhau đến suốt đời, tôi thực sự rất muốn biết thế nào là yêu nhưng mà nhưng mà tôi…tôi sợ đau! Mẹ tôi cũng nói rằng khi yêu mà đối phương không đáp lại thực sự rất đau."-nó phịu mặt.
“Em thật ngốc!"-hắn phì cười.
"Dám nói tôi ngốc sao? Cho chết nè! Chết nè!"-nó đột nhiên lấy bánh kem không ngần ngại trét thẳng mặt hắn.
"Em gan nhỉ?!"-hắn cũng không ngần ngại gì mà đáp lại. Cứ thế cả hai rượt nhau chạy cho đến khi thấm mệt rồi lại nằm xuống thở hồng hộc. Chiếc bánh kem xinh đẹp giờ chỉ còn lại là đống bột.
"Mê…mệt quá."-nó rán nặn ra từng chữ.
“Hờ…hờ…"-hắn cũng mệt không kém.
"Anh có thể giúp tôi một chuyện không?!"-nó nhìn lên trời, bây giờ trời thực sự sẫm màu, chỉ mới sáu giờ thôi mà.Mùa đông làm màu sắc thay đổi nhanh quá. Bầu trời cũng dần lấp ló những ngôi sao láp lánh.
“Chuyện gì?!"-hắn không nhanh cũng chẳng chậm.
"Ngắm sao với tôi nhé. Đây là mơ ước từ nhỏ của tôi, tôi luôn muốn được tận mắt mình ngắm những ngôi sao của riêng mình. Ngôi sao sáng nhất của mình!"-nó nhẹ giọng.
"Vì hôm nay là sinh nhật em nên tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì em muốn."-hắn dịu dàng nói. Rồi sau đó nó tựa lưng mình vào lưng hắn, tấm lưng hắn thật ấm áp, nó khác xa với sự lạnh lẽo mà hắn luôn dùng để bao bọc chính mình. Nó thật sự muốn thời gian trôi chậm lại. Nó thực sự được muốn tựa vào tấm lưng này, thực sự muốn được yếu đuối bên tấm lưng này.
“Karry này, anh có thể cho tôi “được thích" anh trong ngày hôm nay được không?! Tôi muốn được biết “thích" là như thế nào…"
Có giống với khi nó “thích" tiểu Hổ hay không. Chỉ là vốn định nói ra vế sau nhưng nghĩ lại, vế câu đó thật sự thừa thải.
“Em muốn gì cũng được vì hôm nay là sinh nhật của em."-hắn nói rồi hắn nắm tay nó đứng dậy.
"Vậy hãy xem như hôm nay là ngày hẹn hò của em và anh."- hắn mỉm cười.
"“Em muốn đi đâu nào?!"
“Đi biển nhé. Em thích biển."-nó thay đổi cách xưng hô cho đúng với hai chữ “hẹn hò".
“Lên xe nào!!" Rồi hắn đèo nó ra biển. Hắn gửi xe rồi cả hai cùng nhau đi bộ. Gió biển buổi đêm thật mát, nó cầm lấy đôi giày, bước từng bước trên cát. Những đợt sóng cứ thi nhau tấp vào chân nó. Nó đứng lại, lấy tay niú lấy tay hắn làm giọng nũng nịu: “Cõng em nhé!"
“Được thôi! Lên nào."-hắn vui vẻ chấp nhận. Nó lại lần nữa được tựa vào tấm lưng ấm áp, to lớn kia, cơ hồ như đó là thế giới của riêng nó, chỉ riêng nó mà thôi.
Hạnh phúc?! Nó thật đẹp! Bây giờ thì nó đã hiểu hạnh phúc là như thế nào! Nó ước gì khoảng thời gian này sẽ ngừng lại để nó có thể cảm nhận cái hạnh phúc “ảo" này, dù nó biết điều đó là…không thể. Thôi thì hãy cứ hưởng thụ!
Nó tựu an ủi mình rằng một nụ cười.
"Biển thật đẹp phải không anh, nó có thể vô tư thay đổi màu sắc khi rạng sớm, khi trưa nhẹ và khi chiều buồn. Lúc nó vui thì có thể tự do nô đùa cùng những con sóng kia, lúc nó buồn thì có thể im lặng ngắm nhìn tất cả, lúc nó tức giận, nó cũng có thể dâng lên những đợt sóng, cuốn trôi tất cả. Nhưng với chúng ta thì không đúng không anh nhỉ?! Chúng ta chỉ có thể xem người khác như thế nào hoặc là tự kiềm nén tất cả hoặc là thay vào bộ mặt khác hoặc cũng có thể tàn nhẫn, vô tâm. Cuộc sống này thật mệt mỏi."-nó đột nhiên nói.
“Chúng ta làm vậy để tồn tại!"-hắn nhẹ giọng an ủi nó.
"Anh quay đầu lại đi."-nó chợt đề nghị. Đương nhiên hắn nghe lời nó, quay đầu lại.
“Cái này là tặng cho anh."-nó hôn hắn, nụ hôn đúng nghĩa chứ không phải là vô tình vấp ngã, không phải là ép buộc và cũng càng không phải do cơn bộc phát của những kẻ say.
"Hãy đúng nghĩa như một buổi hẹn hò của em và anh."-nó thầm thì.
"Em không nói anh vẫn sẽ làm."-hắn mỉm cười đắc chí, đáp lại nụ hôn của nó. Ngọt ngào?! Ừ thì ngọt! Vui vẻ?! Ừ thì vui thật! Hạnh phúc?! Ừ thì hạnh phúc! Trời bắt đầu lạnh, nhưng hình như đối với những kẻ kia thì, lạnh chả là gì so với cái cảm giác mà họ đang “nếm" thử!
"Trời lạnh rồi, sẽ không tốt với em đâu, về nhé!"-hắn dịu giọng.
“Ukm!"-nó mỉm cười tít mắt.
“Sau này em hãy cười nhiều lên nhé! Em cười rất đẹp đấy."-hắn nhéo mũi nó.
“Anh mà cứ nhéo mũi em thi em không bao giờ cười nữa đâu."-nó phụng phịu.
“Được rồi, được rồi. Về thôi."-nói rồi hắn ôm lấy nó chạy thật nhanh, đến chỗ giữ xe rồi đèo nó về nhà. _________________
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Em thật ngu ngốc! Nhưng không sao, anh sẽ khiến cho em phải tự tay giết hắn. Ngu ngốc!"-trong đêm tối, ở một nơi nào đó có một giọng nói đầy mưu mô vang lên, kèm theo đó là những tiếng cười đầy man rợ. Đó là ai?!
_________________
Em ước gì đêm nay thật dài để em có thể mãi mãi bên cạnh anh, em hiểu mình đã lỡ thích anh rồi. Cảm ơn anh đã cho em những hồi ức về ngày “hẹn hò ảo" này, em hạnh phúc lắm! Em hứa mình sẽ chỉ cười và cũng sẽ chỉ hạnh phúc khi có bóng dáng anh qua những nơi mà em đang đi. Nhưng sẽ phải làm sao khi một bên là mối thù của gia đình, một bên là “tình cảm" chớm nở?! Em không đủ can đảm để giết người em yêu….nhưng em lại càng không thể không rửa hận cho cha mẹ. Rốt cuộc em phải làm sao?!
Nhưng tất cả…tất cả chỉ là ước.
Cô đơn?!
Lạnh lẽo?!
Mệt mỏi?!
Ừ thì nó cô đơn….
Ừ thì nó lạnh lẽo….
Ừ thì nó mệt mỏi…..
Nhưng nói ra rồi nó sẽ được gì?! Cô đơn vẫn cứ cô đơn! Lạnh lẽo vẫn cứ lạnh lẽo! Mệt mỏi vẫn cứ mệt mỏi! Nó ôm lấy đôi vai gầy, khóc…khóc một mình…chợt điện thoại nó lại rung lên… Là hắn!
"Alo?!"-nó cố gắng bình tĩnh.
"Em ra công viên chờ tôi nha! Tôi có bất ngờ cho em."-hắn giọng pha chút hớn hở.
“Ừ, tôi biết rồi."-nó thở dài mệt mỏi rồi cúp máy. Nó bước vào nhà vệ sinh, tự nhìn minh trong gương. Khuôn mặt này…sao bây giờ lại giả tạo đến như thế! Đôi tay này…sao lại dơ bẩn như thế!
——-
Bây giờ là 5 giờ chiều, nó bước xuống, đóng cửa cẩn thận rồi đeo tai nghe vào, đôi chân vô thức bước đi về phía công viên. Hắn đứng đó, môi nở nụ cười. Bên cạnh hình như có chiếc xe đạp. Nó ngớ người chả hiểu cái gì.
“Em lên đi."-hắn mỉm cười. Nó ngoan ngoãn ngồi lên xe, hắn run run chạy chiếc xe, hắn đạp xe chạy khắp công viên. “Anh…anh chở tôi đi đâu vậy."-nó giọng có chút mệt mỏi.
“Bí mật. Em ngồi cho chắc vào không thì té đó"-hắn hí hửng nói.
“Tính lợi dụng hả? Đừng mơ!" Nó vừa nói xong chợt đằng trước tự nhiên có một cục đá nhỏ xinh xinh làm hắn mất thăng bằng, tay run run khiến nó ôm lấy hắn.
“Anh chơi xấu…"-nó trợn mắt nhìn hắn.
“Tôi chơi xấu đấy sao nè, ai bảo trước đó không ôm. Hehe."-hắn hếch mũi thầm cảm ơn “bé" đá yêu dấu.
"Anh…anh…tôi đánh…tôi đánh."-nó đấm thật mạnh vào lưng hắn. Trông bọn nó như một đôi thật đáng ghen tỵ. Hắn chở nó đến một nơi, nơi đó rất đẹp, đó là một cánh đồng bồ công anh, gió khẽ lùa nhẹ qua mái tóc nó. Nó nhắm mắt và cảm nhận hơi thở của gió.
Năm giờ rưỡi chiều, gió vẫn thật mát mẻ,và chẳng có gì gọi là hung hăng cướp đi “hơi ấm" cả!
“Tiểu Hổ, anh có đang vui hay không?!"-nó thầm nói.
“Happy birthday to you….Happy birthday to you!"-nó giật mình quay người lại. Trước mắt nó là hắn…hắn đang bưng một cái bánh sinh nhật hình ngôi nhà có hình của cô gái đang cầm cỏ bốn lá,môi đang mỉm cười. Hôm nay là sinh nhật nó ư?! Đúng rồi, hôm nay là ngày 8-11, lâu lắm rồi nó không được người khác mừng sinh nhật mình nên nó cũng đã quên mất rồi. Khoan đã ngoài người đó ra thì không ai biết đến sinh nhật nó, tại sao hắn…hắn biết?! Không lẽ?! Không không không thể nào! Hắn đâu phải chứ?
"Tôi biết được hôm nay là sinh nhật em vì lúc em uống bia với tôi, em đã thú nhận điều đó."-hắn mỉm cười, nụ cười khiến nó ngây người. Thì ra là vậy. Nó xúc động quá!
“Cảm ơn!"-nó mỉm cười, nụ cười đẹp nhất của nó! Không giả tạo, không chán ghét, không mệt mỏi thay vào đó là sự biết ơn, vui vẻ, hạnh phúc!
Sau đó nó cùng hắn ngồi xuống cánh đồng bô công anh dịu hương.
"Nè, anh nghĩ gì về tình yêu?!"-nó vô cớ hỏi bâng quơ.
“Tình yêu?! Tôi không có khái niệm gì về tình yêu cả. Em nghĩ gì?!"-hắn nhún vai.
“Tôi…không biết!"-nó cuối đầu."Tôi nghe mẹ tôi nói rằng tình yêu là thứ rất đẹp, hai người khi yêu nhau lúc nào cung nghĩ tới nhau, khi họ gặp nạn thì quyết tâm che chở cho nhau, họ nguyện nắm tay nhau đến suốt đời, tôi thực sự rất muốn biết thế nào là yêu nhưng mà nhưng mà tôi…tôi sợ đau! Mẹ tôi cũng nói rằng khi yêu mà đối phương không đáp lại thực sự rất đau."-nó phịu mặt.
“Em thật ngốc!"-hắn phì cười.
"Dám nói tôi ngốc sao? Cho chết nè! Chết nè!"-nó đột nhiên lấy bánh kem không ngần ngại trét thẳng mặt hắn.
"Em gan nhỉ?!"-hắn cũng không ngần ngại gì mà đáp lại. Cứ thế cả hai rượt nhau chạy cho đến khi thấm mệt rồi lại nằm xuống thở hồng hộc. Chiếc bánh kem xinh đẹp giờ chỉ còn lại là đống bột.
"Mê…mệt quá."-nó rán nặn ra từng chữ.
“Hờ…hờ…"-hắn cũng mệt không kém.
"Anh có thể giúp tôi một chuyện không?!"-nó nhìn lên trời, bây giờ trời thực sự sẫm màu, chỉ mới sáu giờ thôi mà.Mùa đông làm màu sắc thay đổi nhanh quá. Bầu trời cũng dần lấp ló những ngôi sao láp lánh.
“Chuyện gì?!"-hắn không nhanh cũng chẳng chậm.
"Ngắm sao với tôi nhé. Đây là mơ ước từ nhỏ của tôi, tôi luôn muốn được tận mắt mình ngắm những ngôi sao của riêng mình. Ngôi sao sáng nhất của mình!"-nó nhẹ giọng.
"Vì hôm nay là sinh nhật em nên tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì em muốn."-hắn dịu dàng nói. Rồi sau đó nó tựa lưng mình vào lưng hắn, tấm lưng hắn thật ấm áp, nó khác xa với sự lạnh lẽo mà hắn luôn dùng để bao bọc chính mình. Nó thật sự muốn thời gian trôi chậm lại. Nó thực sự được muốn tựa vào tấm lưng này, thực sự muốn được yếu đuối bên tấm lưng này.
“Karry này, anh có thể cho tôi “được thích" anh trong ngày hôm nay được không?! Tôi muốn được biết “thích" là như thế nào…"
Có giống với khi nó “thích" tiểu Hổ hay không. Chỉ là vốn định nói ra vế sau nhưng nghĩ lại, vế câu đó thật sự thừa thải.
“Em muốn gì cũng được vì hôm nay là sinh nhật của em."-hắn nói rồi hắn nắm tay nó đứng dậy.
"Vậy hãy xem như hôm nay là ngày hẹn hò của em và anh."- hắn mỉm cười.
"“Em muốn đi đâu nào?!"
“Đi biển nhé. Em thích biển."-nó thay đổi cách xưng hô cho đúng với hai chữ “hẹn hò".
“Lên xe nào!!" Rồi hắn đèo nó ra biển. Hắn gửi xe rồi cả hai cùng nhau đi bộ. Gió biển buổi đêm thật mát, nó cầm lấy đôi giày, bước từng bước trên cát. Những đợt sóng cứ thi nhau tấp vào chân nó. Nó đứng lại, lấy tay niú lấy tay hắn làm giọng nũng nịu: “Cõng em nhé!"
“Được thôi! Lên nào."-hắn vui vẻ chấp nhận. Nó lại lần nữa được tựa vào tấm lưng ấm áp, to lớn kia, cơ hồ như đó là thế giới của riêng nó, chỉ riêng nó mà thôi.
Hạnh phúc?! Nó thật đẹp! Bây giờ thì nó đã hiểu hạnh phúc là như thế nào! Nó ước gì khoảng thời gian này sẽ ngừng lại để nó có thể cảm nhận cái hạnh phúc “ảo" này, dù nó biết điều đó là…không thể. Thôi thì hãy cứ hưởng thụ!
Nó tựu an ủi mình rằng một nụ cười.
"Biển thật đẹp phải không anh, nó có thể vô tư thay đổi màu sắc khi rạng sớm, khi trưa nhẹ và khi chiều buồn. Lúc nó vui thì có thể tự do nô đùa cùng những con sóng kia, lúc nó buồn thì có thể im lặng ngắm nhìn tất cả, lúc nó tức giận, nó cũng có thể dâng lên những đợt sóng, cuốn trôi tất cả. Nhưng với chúng ta thì không đúng không anh nhỉ?! Chúng ta chỉ có thể xem người khác như thế nào hoặc là tự kiềm nén tất cả hoặc là thay vào bộ mặt khác hoặc cũng có thể tàn nhẫn, vô tâm. Cuộc sống này thật mệt mỏi."-nó đột nhiên nói.
“Chúng ta làm vậy để tồn tại!"-hắn nhẹ giọng an ủi nó.
"Anh quay đầu lại đi."-nó chợt đề nghị. Đương nhiên hắn nghe lời nó, quay đầu lại.
“Cái này là tặng cho anh."-nó hôn hắn, nụ hôn đúng nghĩa chứ không phải là vô tình vấp ngã, không phải là ép buộc và cũng càng không phải do cơn bộc phát của những kẻ say.
"Hãy đúng nghĩa như một buổi hẹn hò của em và anh."-nó thầm thì.
"Em không nói anh vẫn sẽ làm."-hắn mỉm cười đắc chí, đáp lại nụ hôn của nó. Ngọt ngào?! Ừ thì ngọt! Vui vẻ?! Ừ thì vui thật! Hạnh phúc?! Ừ thì hạnh phúc! Trời bắt đầu lạnh, nhưng hình như đối với những kẻ kia thì, lạnh chả là gì so với cái cảm giác mà họ đang “nếm" thử!
"Trời lạnh rồi, sẽ không tốt với em đâu, về nhé!"-hắn dịu giọng.
“Ukm!"-nó mỉm cười tít mắt.
“Sau này em hãy cười nhiều lên nhé! Em cười rất đẹp đấy."-hắn nhéo mũi nó.
“Anh mà cứ nhéo mũi em thi em không bao giờ cười nữa đâu."-nó phụng phịu.
“Được rồi, được rồi. Về thôi."-nói rồi hắn ôm lấy nó chạy thật nhanh, đến chỗ giữ xe rồi đèo nó về nhà. _________________
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Em thật ngu ngốc! Nhưng không sao, anh sẽ khiến cho em phải tự tay giết hắn. Ngu ngốc!"-trong đêm tối, ở một nơi nào đó có một giọng nói đầy mưu mô vang lên, kèm theo đó là những tiếng cười đầy man rợ. Đó là ai?!
_________________
Em ước gì đêm nay thật dài để em có thể mãi mãi bên cạnh anh, em hiểu mình đã lỡ thích anh rồi. Cảm ơn anh đã cho em những hồi ức về ngày “hẹn hò ảo" này, em hạnh phúc lắm! Em hứa mình sẽ chỉ cười và cũng sẽ chỉ hạnh phúc khi có bóng dáng anh qua những nơi mà em đang đi. Nhưng sẽ phải làm sao khi một bên là mối thù của gia đình, một bên là “tình cảm" chớm nở?! Em không đủ can đảm để giết người em yêu….nhưng em lại càng không thể không rửa hận cho cha mẹ. Rốt cuộc em phải làm sao?!
Tác giả :
Wind