Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Chương 60: Có khách tới chơi
Vô Diễm ngẩng đầu, nhắm mắt để cảm nhận hạt mưa rơi vào mặt, rồi quay sang nhìn Tiểu Thanh cười hỏi: “Thấy vui không?"
Tiểu Thanh nhìn mọi người xung quanh rồi gật gật đầu nói: “Rất vui"
Vô Diễm lui ra phía sau vài bước, kéo tay Tiểu Thanh đứng vào chòi che nắng để tránh mưa rồi nói: “Cảm ơn nàng đã mang sinh cơ đến cho bọn họ."
Tiểu Thanh liếc Vô Diễm nói: “Huynh cảm tạ ta, ta thấy thật kỳ quái."
“A, vì sao?" Vô Diễm khó hiểu nhìn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Huynh chưa từng cảm ơn ta, nên ta không quen"
Vô Diễm cong cong khóe miệng nói: “Ta không cảm ơn, là chuyện ta làm thì ta cảm ơn nàng làm gì, đây là ta thay bọn họ cảm ơn nàng, bọn họ không biết công lao của nàng, nhưng ta biết."
Tiểu Thanh khẽ cười nói; “Khó trách, khó trách, nhưng ta vẫn không hiểu sao họ lại tạ ông trời? Đúng là không thấy ta ở đây mà, ta là đại thần ở đây, bọn họ lại bỏ qua, thật sự là đã đả kích tâm hồn bé nhỏ của ta mà. Quên đi, nếu bọn họ biết có công nghệ này tồn tại, không khéo lại coi ta là quái vật hay thần linh cũng nên. Nếu coi ta là thần thì ta không để ý, nhưng coi ta là quái vật thì ta rất để ý đó."
Vô Diễm bật cười nói: “Ta mới nói một câu mà nàng lại nói nhiều như vậy! Rõ ràng trong lòng không để tâm, vậy mà lời nói lại muốn người ta coi ngươi là tiểu nhân, nàng là người thế nào ta còn không hiểu hay sao? Tuy lời của nàng cũng là thật, cũng muốn được khen và cảm kích, nhưng khi thấy người khác vui mừng kích động như vậy, nàng cũng không còn muốn họ để ý đến công lao của nàng, nàng nha, nhiều lúc cũng rất đáng quý."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm một cái, rồi quay đầu nhìn hướng khác, trong lòng nặng trữu ưu tư, Vô Diễm quả thật đã hiểu thấu mình, trong lòng trăn trở suy tư gì hắn đều hiểu hết, nhưng, như vậy không tốt, gặp nhau đã muộn, hắn đã có thê thất, mà mình thì không chịu nổi cảnh chia sẻ trượng phu, nếu không sẽ tổn thương đến nữ nhân vô tội khác. Đều là nữ nhân với nhau thì cần gì phải làm khó nhau, hơn nữa, làm nữ nhân ở thời đại này sống vốn không dễ dàng gì, nên tâm tình của Vô Diễm như vậy, bản thân cũng chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Trời mưa to suốt một buổi tối, tuy không giải quyết được triệt để tình trạng hạn hán ở kinh thành, nhưng đại bộ phận đều có sức sống trở lại. Tấn Vương phủ ăn mừng suốt đêm, gia đinh và nha hoàn đều được phép uống rượu chúc mừng, chủ vị là Vô Diễm và Thiên Vũ mặt cũng đã đỏ ửng, bọn hạ nhân trò chuyện vui vẻ, rượu cứ hết lại được mang lên. Tất cả mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc cười hoặc nháo, toàn bộ đại sảnh Tấn Vương phủ giống như toàn thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa, cùng nhau náo loạn không phân biệt lớn nhỏ trên dưới.
Thiên Vũ hai gò má ửng hổng vì rượu nói: “Người tranh với trời, hôm nay chúng ta lại có thể tranh với trời, đệ chưa bao giờ nghĩ tới, chúng ta có thể tranh với trời."
Vô Diễm cười ha ha nói: “Người với người tranh đấu thì nhiều, người với trời tranh đấu thì rất hiếm"
Thiên Vũ vừa uống rượu vừa gật đầu nói: “Tiểu Thanh nói vậy mà đúng, cảm giác thành công thật vui, chúng ta mỗi ngày đều ở trong triều nghị luận, tranh luận rất nhiều, kích động cũng nhiều. Đại nam nhân vậy mà chỉ vì một trận mưa mà kích động đến rơi nước mắt, thật là người không có tiền đồ nha!"
Vô Diễm cũng uống cạn ly rượu rồi nói: “Trong đời cũng chỉ có được vài lần rơi nước mắt. Chuyện như vậy trong đời đâu có gặp nhiều lần. Nam nhân không phải là không rơi lệ, mà là không có chuyện gì đáng giá để chúng ta rơi lệ. Bây giờ đã có, đó là niềm kiêu hãnh của chúng ta, là vinh quang của chúng ta."
“Nói rất đúng, nào, Vô Diễm, cạn" Hai chung rượu cụng thật mạnh vào nhau. Đúng là trong cuộc đời khó có được vài lần tỏa sáng.
Trong phòng của Tiểu Thanh ở hậu viện, Hồng Ngọc vừa tắt đèn vừa nhìn Tiểu Thanh lắc đầu: “Tỷ tỷ đúng là quái nhân, mọi người đều ở trong sảnh ăn mừng, nàng lại bảo thời tiết mát mẻ chỉ hợp với việc ngủ, khó có được thời điểm như vậy nàng lại chỉ nghĩ đến ngủ, mà cũng chỉ có tỷ tỷ mới làm được như vậy."
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, nô tài trong Tấn Vương phủ mới thức dậy. Tối hôm qua náo loạn như vậy, giờ một đám đi lại cũng không xong. Người thì nhăn mặt vì đau đầu, người thì cẩn thận quan sát sắc mặt của bốn tiểu tổng quản. Đại tổng quản thì không quản chuyện gì, không quan tâm khi nào thì ngươi thức dậy, chỉ cần không làm phiền nàng, nàng sẽ không để ý ngươi. Còn bốn tiểu tổng quản thì ánh mắt sắc bén, nếu không có chuyện gì thì đối với mọi người hòa nhã, nếu làm sai, chắc sẽ bị đuổi khỏi Tấn Vương phủ.
Thấy bốn tiểu tổng quản chỉ đi qua mọi người, coi như không có chuyện gì phát sinh, xem ra cho mọi người thoải mái một chút nên tất cả đều cao hứng, vui vẻ chạy đi làm việc.
“A, mỗi ngày ngủ đủ tự nhiên tỉnh."
“Đếm tiền mỏi đến rút gân tay, đúng không?"
A, sao lại có người nói thay lời kịch của ta, Tiểu Thanh duỗi người, trợn mắt nhìn lại, thấy Hồng Ngọc cười khổ nhìn nàng: “Tỷ tỷ, giờ nào rồi mà tỷ mới tỉnh? Ngủ dậy đã là giờ cơm chiều, tỷ xem trong phủ có ai lười như tỷ không!"
Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Người lười có phúc của người lười, cơm đến há mồm, quần áo đến giơ tay, quả là thần tiên."
Hồng Ngọc tức giận nói: “Mau đứng dậy, hôm nay trong phủ có khách, tỷ tỷ là tổng quản cũng phải giữ thể diện chút chứ!"
“Có khách sao? Ta không nghe nhầm chứ, Tấn Vương phủ ngoài Vô Diễm hàng ngày đến báo hại thì còn có ai đến chứ! Ta đã hết hy vọng về khả năng xã giao của Thiên Vũ, hôm nay lại có người đến sao?"
Hồng Ngọc liếc nhìn Tiểu Thanh rồi khiêu khích nói: “Cũng không biết khách của ai! Muội chỉ biết Thục Vương tới, tỷ tỷ muốn ra ngoài nhận lời xin lỗi của Thục Vương gia không?"
@langngoccac.wordpress.com@
Tiểu Thanh ồ một tiếng rồi rất có thành ý nói: “Nếu cho ta mặt mũi như vậy, ta khó mà nói không nhận. Nhưng muội cũng biết rồi đấy, ta da mặt mỏng, kiến thức hạn hẹp, không nhìn được thành ý của người khác, nên người có thành ý tới gặp tốt nhất là để Thiên Vũ đón tiếp đi. Ta ở đây ngủ được rồi, sao đầu tai lại choáng váng thế này nhỉ? Chắc chắn là do ngủ quá ít, ở lại ngủ tiếp thôi."
@langngoccac.wordpress.com@
Nghĩ lại ngày đó, Thục Vương rất có khí thế không thèm đá văng mình đi, dùng ngón chân mà nghĩ cũng thấy người ta không có cơ hội đến để xin lỗi, giống như cơ hội trúng xổ số năm trăm vạn vậy. Ngay cả khi núi không còn đỉnh, đất trời hợp làm một, mùa hè có tuyết rơi, hắn cũng không có khả năng đến xin lỗi.
Hồng Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Thanh một lần nữa đi lùi về giường mà thấy đau đầu, sao lại có người xấu tính đến trình độ này? Bản thân vừa muốn cười vừa bực mình. Đặt chậu rửa mặt trong tay xuống: “Tỷ không dậy đúng không? Muội đi tìm bọn Tâm Lan đến, xem tỷ còn lười được không" Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, có bốn người để xem có kéo được nàng dậy không.
Tiểu Thanh nhìn mọi người xung quanh rồi gật gật đầu nói: “Rất vui"
Vô Diễm lui ra phía sau vài bước, kéo tay Tiểu Thanh đứng vào chòi che nắng để tránh mưa rồi nói: “Cảm ơn nàng đã mang sinh cơ đến cho bọn họ."
Tiểu Thanh liếc Vô Diễm nói: “Huynh cảm tạ ta, ta thấy thật kỳ quái."
“A, vì sao?" Vô Diễm khó hiểu nhìn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Huynh chưa từng cảm ơn ta, nên ta không quen"
Vô Diễm cong cong khóe miệng nói: “Ta không cảm ơn, là chuyện ta làm thì ta cảm ơn nàng làm gì, đây là ta thay bọn họ cảm ơn nàng, bọn họ không biết công lao của nàng, nhưng ta biết."
Tiểu Thanh khẽ cười nói; “Khó trách, khó trách, nhưng ta vẫn không hiểu sao họ lại tạ ông trời? Đúng là không thấy ta ở đây mà, ta là đại thần ở đây, bọn họ lại bỏ qua, thật sự là đã đả kích tâm hồn bé nhỏ của ta mà. Quên đi, nếu bọn họ biết có công nghệ này tồn tại, không khéo lại coi ta là quái vật hay thần linh cũng nên. Nếu coi ta là thần thì ta không để ý, nhưng coi ta là quái vật thì ta rất để ý đó."
Vô Diễm bật cười nói: “Ta mới nói một câu mà nàng lại nói nhiều như vậy! Rõ ràng trong lòng không để tâm, vậy mà lời nói lại muốn người ta coi ngươi là tiểu nhân, nàng là người thế nào ta còn không hiểu hay sao? Tuy lời của nàng cũng là thật, cũng muốn được khen và cảm kích, nhưng khi thấy người khác vui mừng kích động như vậy, nàng cũng không còn muốn họ để ý đến công lao của nàng, nàng nha, nhiều lúc cũng rất đáng quý."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm một cái, rồi quay đầu nhìn hướng khác, trong lòng nặng trữu ưu tư, Vô Diễm quả thật đã hiểu thấu mình, trong lòng trăn trở suy tư gì hắn đều hiểu hết, nhưng, như vậy không tốt, gặp nhau đã muộn, hắn đã có thê thất, mà mình thì không chịu nổi cảnh chia sẻ trượng phu, nếu không sẽ tổn thương đến nữ nhân vô tội khác. Đều là nữ nhân với nhau thì cần gì phải làm khó nhau, hơn nữa, làm nữ nhân ở thời đại này sống vốn không dễ dàng gì, nên tâm tình của Vô Diễm như vậy, bản thân cũng chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Trời mưa to suốt một buổi tối, tuy không giải quyết được triệt để tình trạng hạn hán ở kinh thành, nhưng đại bộ phận đều có sức sống trở lại. Tấn Vương phủ ăn mừng suốt đêm, gia đinh và nha hoàn đều được phép uống rượu chúc mừng, chủ vị là Vô Diễm và Thiên Vũ mặt cũng đã đỏ ửng, bọn hạ nhân trò chuyện vui vẻ, rượu cứ hết lại được mang lên. Tất cả mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc cười hoặc nháo, toàn bộ đại sảnh Tấn Vương phủ giống như toàn thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa, cùng nhau náo loạn không phân biệt lớn nhỏ trên dưới.
Thiên Vũ hai gò má ửng hổng vì rượu nói: “Người tranh với trời, hôm nay chúng ta lại có thể tranh với trời, đệ chưa bao giờ nghĩ tới, chúng ta có thể tranh với trời."
Vô Diễm cười ha ha nói: “Người với người tranh đấu thì nhiều, người với trời tranh đấu thì rất hiếm"
Thiên Vũ vừa uống rượu vừa gật đầu nói: “Tiểu Thanh nói vậy mà đúng, cảm giác thành công thật vui, chúng ta mỗi ngày đều ở trong triều nghị luận, tranh luận rất nhiều, kích động cũng nhiều. Đại nam nhân vậy mà chỉ vì một trận mưa mà kích động đến rơi nước mắt, thật là người không có tiền đồ nha!"
Vô Diễm cũng uống cạn ly rượu rồi nói: “Trong đời cũng chỉ có được vài lần rơi nước mắt. Chuyện như vậy trong đời đâu có gặp nhiều lần. Nam nhân không phải là không rơi lệ, mà là không có chuyện gì đáng giá để chúng ta rơi lệ. Bây giờ đã có, đó là niềm kiêu hãnh của chúng ta, là vinh quang của chúng ta."
“Nói rất đúng, nào, Vô Diễm, cạn" Hai chung rượu cụng thật mạnh vào nhau. Đúng là trong cuộc đời khó có được vài lần tỏa sáng.
Trong phòng của Tiểu Thanh ở hậu viện, Hồng Ngọc vừa tắt đèn vừa nhìn Tiểu Thanh lắc đầu: “Tỷ tỷ đúng là quái nhân, mọi người đều ở trong sảnh ăn mừng, nàng lại bảo thời tiết mát mẻ chỉ hợp với việc ngủ, khó có được thời điểm như vậy nàng lại chỉ nghĩ đến ngủ, mà cũng chỉ có tỷ tỷ mới làm được như vậy."
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, nô tài trong Tấn Vương phủ mới thức dậy. Tối hôm qua náo loạn như vậy, giờ một đám đi lại cũng không xong. Người thì nhăn mặt vì đau đầu, người thì cẩn thận quan sát sắc mặt của bốn tiểu tổng quản. Đại tổng quản thì không quản chuyện gì, không quan tâm khi nào thì ngươi thức dậy, chỉ cần không làm phiền nàng, nàng sẽ không để ý ngươi. Còn bốn tiểu tổng quản thì ánh mắt sắc bén, nếu không có chuyện gì thì đối với mọi người hòa nhã, nếu làm sai, chắc sẽ bị đuổi khỏi Tấn Vương phủ.
Thấy bốn tiểu tổng quản chỉ đi qua mọi người, coi như không có chuyện gì phát sinh, xem ra cho mọi người thoải mái một chút nên tất cả đều cao hứng, vui vẻ chạy đi làm việc.
“A, mỗi ngày ngủ đủ tự nhiên tỉnh."
“Đếm tiền mỏi đến rút gân tay, đúng không?"
A, sao lại có người nói thay lời kịch của ta, Tiểu Thanh duỗi người, trợn mắt nhìn lại, thấy Hồng Ngọc cười khổ nhìn nàng: “Tỷ tỷ, giờ nào rồi mà tỷ mới tỉnh? Ngủ dậy đã là giờ cơm chiều, tỷ xem trong phủ có ai lười như tỷ không!"
Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Người lười có phúc của người lười, cơm đến há mồm, quần áo đến giơ tay, quả là thần tiên."
Hồng Ngọc tức giận nói: “Mau đứng dậy, hôm nay trong phủ có khách, tỷ tỷ là tổng quản cũng phải giữ thể diện chút chứ!"
“Có khách sao? Ta không nghe nhầm chứ, Tấn Vương phủ ngoài Vô Diễm hàng ngày đến báo hại thì còn có ai đến chứ! Ta đã hết hy vọng về khả năng xã giao của Thiên Vũ, hôm nay lại có người đến sao?"
Hồng Ngọc liếc nhìn Tiểu Thanh rồi khiêu khích nói: “Cũng không biết khách của ai! Muội chỉ biết Thục Vương tới, tỷ tỷ muốn ra ngoài nhận lời xin lỗi của Thục Vương gia không?"
@langngoccac.wordpress.com@
Tiểu Thanh ồ một tiếng rồi rất có thành ý nói: “Nếu cho ta mặt mũi như vậy, ta khó mà nói không nhận. Nhưng muội cũng biết rồi đấy, ta da mặt mỏng, kiến thức hạn hẹp, không nhìn được thành ý của người khác, nên người có thành ý tới gặp tốt nhất là để Thiên Vũ đón tiếp đi. Ta ở đây ngủ được rồi, sao đầu tai lại choáng váng thế này nhỉ? Chắc chắn là do ngủ quá ít, ở lại ngủ tiếp thôi."
@langngoccac.wordpress.com@
Nghĩ lại ngày đó, Thục Vương rất có khí thế không thèm đá văng mình đi, dùng ngón chân mà nghĩ cũng thấy người ta không có cơ hội đến để xin lỗi, giống như cơ hội trúng xổ số năm trăm vạn vậy. Ngay cả khi núi không còn đỉnh, đất trời hợp làm một, mùa hè có tuyết rơi, hắn cũng không có khả năng đến xin lỗi.
Hồng Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Thanh một lần nữa đi lùi về giường mà thấy đau đầu, sao lại có người xấu tính đến trình độ này? Bản thân vừa muốn cười vừa bực mình. Đặt chậu rửa mặt trong tay xuống: “Tỷ không dậy đúng không? Muội đi tìm bọn Tâm Lan đến, xem tỷ còn lười được không" Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, có bốn người để xem có kéo được nàng dậy không.
Tác giả :
Chu Ngọc