Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Chương 114: Tiếp quản toàn diện
Khuynh Tường thấy Xuất Trần, vội đứng dậy nói: "Vương, ta......"
Xuất Trần khoát tay cắt ngang lời Khuynh Tường, chính là chỉ nhìn Lục Tiểu Thanh đang phẫn nộ, trong đôi mắt trong suốt kia không có thấy thương tiếc, không có thấy bố thí tình cảm, chỉ có phẫn nộ cùng đau lòng, Xuất Trần không khỏi chậm rãi nói: "Ngươi lui xuống trước đi." Khuynh Tường nhìn thoáng qua Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh, không nói tiếng nào trực tiếp đi ra ngoài.
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần vẫn đứng ở cửa, không khỏi đứng dậy dìu Xuất Trần đến bên giường nằm xuống, kéo chăn thật dày đắp kín mít giúp Xuất Trần, sau đó tự nhiên ngồi ở bên giường nói: "Ngươi sao lại qua đây? Thân thể còn chưa khỏe lại, khắp nơi chạy loạn như thế làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết buổi tối trời rất là lạnh, đứng ở cửa đón gió đối với thân thể chỉ có hại mà không có lợi hay sao?"
Lục Tiểu Thanh càng nói càng thấy tức, hung tợn trừng Xuất Trần nói: "Chết tiệt, thân thể không tốt vì sao không nói sớm? Yến hội không tham gia cũng được mà, chẳng có cái gì quan trọng hơn thân thể của mình cả, ngươi chẳng lẽ không biết phải chiếu cố thân thể của mình hay sao? Thân thể là của mình không phải là của người khác, người khác cho dù có quan tâm ngươi, nhưng cũng vô pháp không biết được cảm nhận của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể vì mình mà suy nghĩ một chút được hay sao? Ngươi đúng là kẻ ngốc mà."
Xuất Trần lẳng lặng nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh càng nói mặt càng hồng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, đột nhiên khe khẽ cười rộ lên nói: "Ngươi biết không? Ngươi chính là người đầu tiên bởi vì quan tâm cho cơ thể ta mà lo lắng."
Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đương nhiên là biết, hừ, cái gì mà Đại Vương, huynh đệ, mẫu hậu chứ, toàn là một bầy sói ăn tươi nuốt sống, bọn họ không ép khô ngươi sẽ không buông tay, ta vẫn cứ nghĩ rằng Đại Vương là một người tốt, hiện tại nghĩ mới thấy cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì, vương thất, quả nhiên là nơi vô tình nhất trong thiên hạ."
Xuất Trần vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh: "Đừng nói như vậy."
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần nói: "Ngươi không cần nói cho ta biết là ngươi không biết, bọn họ cũng quá ti bỉ rồi, biết rõ thân thể của ngươi như vậy mà còn không buông tha ngươi, ta biết có lẽ năng lực cùng kỹ thuật chữa bệnh ở Mạt Hạt thật sự không chữa được bệnh của ngươi, nhưng là chỗ khác nói không chừng sẽ chữa được, Đại Đường đất rộng người đông, rất nhiều nhân tài nghĩa sĩ, ngươi nếu thật sự đến Đại Đường, bệnh của ngươi cũng không phải là không chữa được."
Xuất Trần thản nhiên cười nói: "Đi Đại Đường đó là ý nghĩ viển vông."
Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay Xuất Trần, căm giận nói: "Ta biết, bởi vì bản lĩnh của ngươi quá lớn, Gia Luật Giá Huyên hắn sợ, hắn sợ một khi thân thể của ngươi chân chính được chữa trị tốt, có lẽ ngươi sẽ không cam tâm cả đời làm Vương gia, có lẽ bằng uy danh cùng năng lực của ngươi, sẽ uy hiếp đến vị trí của hắn. Hắn là lo lắng, hắn dựa vào ngươi nhưng đồng thời cũng phòng bị ngươi, ngươi nếu cứ tiếp tục sống như thế này, hắn tuy rằng áy náy nhưng là hắn lại chặt chẽ nắm được ngươi trong lòng bàn tay, không có nguy hiểm cũng không có trở ngại gì đối với hắn, cho đến lúc ngươi chết.
Hắn cũng càng không có khả năng thả ngươi ra bên ngoài những nước khác để chữa trị, một nhân tài xuất sắc như ngươi mặc kệ là đi đến nơi nào cũng sẽ tỏa sáng, một khi ngươi rời khỏi Mạt Hạt, như vậy đối với Mạt Hạt chính là sự uy hiếp lớn nhất, nếu ngươi bị người ngoài sử dụng quay lại đối phó với Mạt Hạt, như vậy với năng lực của Gia Luật Giá Huyên không thể đối phó được với ngươi, cho nên ngươi không thể rời khỏi Mạt Hạt, không thể rời khỏi nơi này, bọn họ đảm đương không nổi thất bại này, mặc kệ ngươi có đầu quân cho người khác hay không, mặc kệ trong lòng ngươi Mạt Hạt cùng bọn họ quan trọng như thế nào, bọn họ không dám đánh cuộc, cũng không bỏ xuống, cho nên cho dù có hy vọng chữa trị được cho ngươi, bọn họ cũng tình nguyện rụi tắt hy vọng này."
Một hơi nói xong một đoạn dài, Lục Tiểu Thanh sắc mặt bởi vì kích động cùng phẫn nộ, càng thêm đỏ au. Xuất Trần bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, rũ mi nói: "Tiểu Thanh, những lời này ngươi cũng chỉ có thể nói với ta thôi, trăm ngàn lần đừng nói cho người thứ hai nghe."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Ta biết, khắp cõi đất trời, chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua. Noi theo những vùng đất ven bờ, dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải là bề tôi của nhà vua. Những lời này có thể sẽ bị đánh đồng với tội danh mưu phản, ta vạch trần phần tối nhất mà bọn họ giấu diếm ở trong lòng, bọn họ sao có thể tha cho ta được, bất quá, Xuất Trần, ngươi chẳng lẽ cứ ở chỗ này chờ chết như vậy sao? Xuất Trần, người chỉ có thể sống một lần, cả đời người cũng chỉ có thể có một lần, không cần tin tưởng cái gì mà trùng sinh chuyển thế, trong chúng ta không có bất kỳ ai có thể biết được có luân hồi hay không, huống chi cho dù có luân hồi, trí nhớ của chúng ta cũng chỉ có một đời này, Xuất Trần chẳng lẽ ngươi liền cam chịu buông tha cho một đời này hay sao?"
Xuất Trần giương mắt nhìn Lục Tiểu Thanh ánh mắt sáng ngời, thật lâu sau trong mắt chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, ánh mắt mờ mịt nói: "Không phải dễ dàng như vậy."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần trầm mặc thật lâu sau mới nói ra vài từ như vậy, không khỏi cả giận nói: "Ngươi không cần nói cho ta cái gì dễ dàng mới không dễ dàng, ta biết ngươi nếu muốn chạy, ở Mạt Hạt này không có một ai có thể ngăn cản được ngươi, với năng lực của ngươi khẳng định có thể thoát khỏi thế lực của Đại Vương hoặc bất kỳ người nào khác, chính là do ngươi không muốn đi mà thôi, ngươi luyến tiếc Mạt Hạt, ngươi không bỏ xuống được thần dân của ngươi, ngươi không bỏ xuống được mỗi một tấc đất ở nơi này, bởi vì ngươi biết nếu thật sự làm như vậy, thì cả đời này ngươi sẽ không thể tiếp tục bước trên lãnh thổ này được nữa, Xuất Trần, ta nói đúng không?"
Xuất Trần gắt gao cầm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, hít sâu một hơi sau mới nói: "Đúng, nơi này có trách nhiệm của ta, có hồi ức của ta, ta ngày nào vẫn còn là Vương của bọn họ thì ngày đó ta vẫn sẽ vì bọn họ mà tính toán, huống chi Đại Vương cũng không có lỗi với ta, huynh ấy cho ta vinh dự cùng năng lực cao nhất của một vị Vương, ta không muốn làm cho thần dân dựa vào ta phải thất vọng, ta không muốn vứt bỏ bọn họ, ta không muốn."
Lục Tiểu Thanh oán hận nói: "Cho nên ngươi liền vứt bỏ bản thân mình, Xuất Trần, làm người không cần quá chí công vô tư, một mình ngươi không thể gánh vác được tất cả, mà vốn cũng không phải là việc mà ngươi nên gánh vác, Xuất Trần, ngươi có nghĩ tới không, Gia Luật Giá Huyên bởi vì sự tồn tại của ngươi, bởi vì ngươi có thể cho hắn tin tưởng không có nỗi lo về sau, có thể tin tưởng không cần phòng bị, cho nên hắn mới ỷ lại vào ngươi như thế, khắp nơi dựa vào ngươi, hắn là một Đại Vương, hắn hẳn là phải nên gánh vác trách nhiệm của một Đại Vương kiêu ngạo, mà không phải là ngươi vì hắn gánh vác tất cả những chuyện này.
Xuất Trần, đừng trách ta nói thẳng, ngươi muốn ở trước lúc ngươi rời khỏi thế giới này, có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, có thể làm cho Mạt Hạt cường thịnh nhất từ trước đến nay, Gia Luật Giá Huyên hiển nhiên cũng biết suy nghĩ này của ngươi, cho nên hắn luôn dựa vào suy nghĩ của ngươi, nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không? Nhiều năm như vậy dựa dẫm vào ngươi, đến một ngày người ra đi, hắn có đủ tư cách là một Đại Vương hay không, ngươi chịu nhiều đau khổ giữ lại tất cả cho hắn như vậy, vì hắn xây lên tất cả nền tàng, chỉ sợ hắn không những không làm tốt, mà thậm chí còn có khả năng hủy diệt tất cả.
Nếu hắn là một Đại Vương có năng lực, như vậy ngươi không cần làm tất cả những chuyện này, thì hắn cũng biết là mình nên làm như thế nào, Xuất Trần, đừng làm nữa, ngươi đã cống hiến nửa đời mình cho Mạt Hạt rồi, trách nhiệm cùng nghĩa vụ của ngươi cũng đã đến lúc kết thúc, ngươi nên nghĩ cho bản thân mình thì hơn."
Xuất Trần hơi giật mình nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, nhìn trong mắt Lục Tiểu Thanh chỉ có sự đau lòng cùng xúc động, không khỏi chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, nhẹ nhàng duỗi tay ra vuốt ve hai má Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Ngươi thật đúng là lợi hại, một khi ngươi đã đoán ra chuyện gì đó, ngươi sẽ nói đúng đến tám chín phần mười, ngươi nói đúng, nhưng là ta thật sự không bỏ xuống được, nhìn thần dân vùng biên giới phải chịu khổ, nhìn bọn họ bụng ăn không no, ta muốn vì bọn họ làm chút chuyện, cho dù chỉ thay đổi được một chút cũng được......"
Lục Tiểu Thanh không để cho Xuất Trần nói tiếp, lắc đầu nói: "Xuất Trần, ngươi không cần nói những điều đó với ta, ta biết một nam nhân có lý tưởng cùng trách nhiệm của mình, cho dù hắn có trốn tránh cũng tránh không được trách nhiệm của hắn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải còn sống, ở trong mắt ta những cái đó đều là đồ bỏ đi, khí tiết, ngạo cốt, chí khí ở trong mắt ta chỉ là đồ bỏ đi, coi rẻ sinh mệnh của mình thì bất kỳ một lý do nào cũng đều là vô nghĩa, sinh mệnh mới là trân quý nhất, sinh mệnh là thần thánh tồn tại giữa đất trời này, không có một lý do nào có thể tùy ý giẫm lên nó, sinh mệnh của bản thân mới là thứ để cho chúng ta kính trọng nhất.
Xuất Trần, còn sống chính là ngươi mới tôn trọng bản thân mình, Xuất Trần, những cái khác ta không muốn nghe, ta cũng biết suy nghĩ trong lòng ngươi, nhưng ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục như vậy, chờ Vô Diễm đến đây, cùng nhau thương lượng tốt chuyện thông thương, chuyện này coi như là việc cuối cùng ngươi làm vì Mạt Hạt, sau đó ngươi liền theo chúng ta quay về Đại Đường, có lẽ chưa chắc đã chữa trị được cho ngươi, nhưng là ta sẽ không buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào."
Xuất Trần nhìn ánh mắt kiên quyết của Lục Tiểu Thanh, không khỏi nắm thật chặt tay Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh, cám ơn ngươi, nhưng là......"
"Không có nhưng là, một mình ta không thể mang theo ngươi, nhưng là bằng hữu của ta đến đây, chúng ta nhất định có thể mang ngươi đi, hiện tại ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần dưỡng bệnh là được, những thứ khác cứ để ta xử lý, ngươi...... Hiện tại ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh cho ta." Gằn từng tiếng nói xong, Lục Tiểu Thanh bình tĩnh nhìn Xuất Trần, trong ánh mắt hàm chứa kiên định không cho cự tuyệt.
Xuất Trần nhìn thần sắc tức giận lại kiên quyết của người trước mặt, chưa từng có người nào lại dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với hắn, kể cả phụ vương cùng đại vương hiện tại, người trước mắt lại trực tiếp tuyên cáo như vậy, giống như đang ra mệnh lệnh vậy, nhưng là mình cũng không cảm thấy nàng đã vượt quá bổn phận, ngược lại những lời nói nghiêm khắc như vậy, mang theo nồng đậm quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp, không khỏi đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng, đi hay là không đi, ở lại hay là không ở lại, không phải là chưa tới ngày đó hay sao, chờ đến lúc đó lại nói vậy.
Lục Tiểu Thanh thấy khóe miệng Xuất Trần hiện lên một tia mỉm cười, cũng không có phản đối nữa, lại thấy sắc mặt của Xuất Trần vẫn là tái nhợt không có chút huyết sắc, có lẽ là do Xuất Trần thấy Khuynh Tường không ở bên cạnh, biết phần lớn là chạy đến chỗ mình, không khỏi chạy tới ngăn cản mình vì tức giận mà nói ra những lời có hại cho bản thân, vì thế nhẹ giọng nói: "Ngươi ngủ ở chỗ này đi, vừa mới hộc máu còn chạy loạn khắp nơi, cũng không biết nghỉ ngơi, về sau sinh hoạt của ngươi sẽ do ta sắp xếp." Vừa nói vừa đỡ Xuất Trần nằm xuống giường, chính mình thì lại chạy tới đầu giường bên kia nằm ngủ.
Giường rất lớn, giữa hai người thật sự còn nhét được thêm ba người nữa, Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh tuyệt không sợ tin đồn, cũng biết nàng là người thẳn thắn vô tư, Lục Tiểu Thanh không e sợ hình thức, không khỏi cũng mỉm cười, ngủ ở ngay tại phòng Lục Tiểu Thanh.
Mấy ngày sau, thuốc cùng đồ ăn của Xuất Trần đều do Lục Tiểu Thanh chuẩn bị, Xuất Trần chỉ việc cơm đến há mồm, quần áo tới vươn tay ra, không cho hắn lên triều, cũng như không cho bước ra khỏi phủ nửa bước, Xuất Trần cười cũng không được mà tức cũng không được, cũng chỉ có thể dựa theo ý tứ của Lục Tiểu Thanh, làm cho chủ tử trong vương cung cùng các đại thần vô cùng lo lắng.
Ngày hôm đó, Lục Tiểu Thanh đang cùng Xuất Trần chơi mạt chược, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng ở tại bên cạnh, sau khi ba người được Lục Tiểu Thanh chỉ dạy một phen xong, học là rất nhanh, tuyệt không giống như mấy người mới vào nghề, bốn người đang đánh mạt chược cao hứng, Sở tổng quản chậm rãi chạy vào bẩm báo: "Vương, Đại Vương lại phái người đến hỏi bệnh tình của người, còn có vài vị đại nhân đều đang chờ ở đại sảnh muốn gặp mặt Vương."
Xuất Trần mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đầu cũng không ngẩng lên nói: "Bảo bọn họ trở về đi, nói thân thể Vương vẫn chưa hồi phục, hiện tại đang nghỉ ngơi, không muốn gặp người ngoài, cũng không giải quyết bất kỳ công sự nào."
Sở tổng quản mấy ngày nay đã phải đuổi nhiều người đi rồi, cho nên kinh nghiệm cũng rất là phong phú, lúc này lại có chút chần chờ nói: "Nhưng những vị đến đây đều là nhất phẩm đương triều, hơn nữa muốn gặp Vương đều là có việc, nghe nói Đại Vương cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Vương, hiện tại một núi công việc đang đợi Vương xử lý, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, này......"
Lục Tiểu Thanh đánh ra một quân bài, nói: "Hừ, ta biết ngay là không có chuyện tốt gì mà, nếu đơn thuần đến vì quan tâm bệnh tình thì còn được, nhưng đến mà còn mang theo nhiều công việc bề bộn như thế, bọn họ chẳng lẽ không biết thân thể của Vương quan trọng hơn tất cả hay sao? Có phải là do bọn họ không muốn cho Xuất Trần được nghỉ ngơi, phải mệt chết thì bọn họ mới bằng lòng hay sao? Đi, nói với bọn họ chuyện trên tay mình mà cũng không giải quyết được, thì cứ đi tìm Đại Vương, đó mới là chủ tử đưa ra quyết định cuối cùng, không phải là Xuất Trần, nếu còn chưa cút, cũng đừng trách ta không khách khí."
Sở tổng quản không khỏi rút gân một chút, thật to gan, bất quá lại thấy Vương mỉm cười không có phản bác, cũng chỉ có thể đáp ứng một tiếng rồi lui xuống, lấy thân thể Vương làm tấm lá chắn vậy, các vị đại thần này hẳn là cũng không thể trách được, bất quá cũng đúng, Vương nghỉ ngơi chưa được vài ngày, mỗi ngày đều có một đống công việc lớn nhỏ tìm đến cửa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có muốn cho người ta còn sống nữa không đây.
Khuynh Tường nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đã thắng ván này đang cười tủm tỉm, nói: "Ngươi đem tất cả mọi chuyện giao cho Đại Vương, Đại Vương lại quay lại tìm Vương, đây không phải lại quay về điểm xuất phát hay sao?"
Lục Tiểu Thanh liếc Khuynh Tường một cái nói: "Đi, cùng lắm thì lại đem mọi việc giao cho mọi người, dù sao chính là không cho phép Xuất Trần phải làm lụng vất vả, mỗi ngày hao tâm tốn sức tổn hại cho sức khỏe, lại không có gì tốt, phải biết rằng thân thể của Xuất Trần phải điều dưỡng cho thật tốt, ngươi rõ ràng biết thân thể Xuất Trần hàn khí rất nặng, còn mỗi ngày bắt hắn đứng ở trong đại điện âm trầm kia, ngươi không phải là đang có âm mưu gì đó chứ?"
Khuynh Tường lập tức trừng Lục Tiểu Thanh: "Nói đùa gì vậy, là Vương kiên trì muốn đi, ta làm sao có thể cản được."
Lục Tiểu Thanh lập tức gật gật đầu nói: "Tốt lắm, hiện tại chúng ta cùng nhau chung sức hợp tác, cùng nhau coi chừng Xuất Trần, phơi nắng ngay tại trong phủ này, hoặc là đi dạo phố để giải sầu cũng được, dù sao chính là không cho phép Xuất Trần đi làm những chuyện phải lo nghĩ nhiều như vậy, lao động quá mức sẽ không tốt."
Xuất Trần lắc đầu mỉm cười đang muốn nói chuyện, khóe mắt thấy có hai người đang đi tới, ngẩng đầu liền nhìn thấy đúng là Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở, không khỏi mỉm cười nói: "Vương huynh, nhị vương huynh, hai người sao lại đến đây?"
Gia Luật Giá Huyên vừa đi tới vừa nói: "Muốn đến thăm đệ một chút, mấy ngày đã không được gặp đệ, lại nghe hồi báo nói đệ vẫn chưa khỏe, thật sự là trong lòng rất thấp thỏm, liền cùng nhị vương huynh của đệ đến đây thăm đệ. Thế nào, thân thể đã thấy khá hơn một chút nào chưa?"
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở lại đây, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng đã đứng dậy đứng bên cạnh hai người, Xuất Trần cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, tạ vương huynh cùng nhị vương huynh đã quan tâm."
Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở ngồi xuống vị trí của Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, Gia Luật Cuồng Sở bốc lên quân bài mạt chược ở trên bàn, nói: "Xuất Trần hai ngày nay ở trong phủ chính là chơi trò này sao?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Hôm nay Tiểu Thanh mới dạy đệ chơi trò này, nói là thời tiết rất đẹp nên phơi nắng, giải trí một chút."
Gia Luật Giá Huyên ồ lên một tiếng, cười nói: "Vẫn là Tiểu Thanh săn sóc đệ chu đáo, Xuất Trần, nhìn khí sắc của đệ hôm nay khá hơn nhiều so với mấy hôm trước, có lẽ thân thể của đệ hẳn là cũng khá hơn được một chút, Xuất Trần, đệ cũng đã hơn mười ngày không lên triều rồi, ta thấy......"
Còn chưa có nói xong, Lục Tiểu Thanh lập tức tiếp lời: "Đại Vương, thân thể của Xuất Trần chưa hồi phục đâu, người đừng có nhìn sắc mặt chàng đã khá hơn mấy ngày trước mà nghĩ thân thể đã khỏe lại, thật ra bên trong vẫn còn vô cùng yếu, ngay cả chỉ bước có vài bước mà cũng đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày nay đều là điều dưỡng cẩn thận, Đại Vương, người cũng đừng giao cho Xuất Trần làm việc gì, mấy ngày nay ta phải vất vả lắm mới làm cho chàng có được chút khởi sắc như thế này đấy, ta cũng không thể tiếp tục vất vả được nữa đâu."
Xuất Trần mỉm cười nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh ngồi bên cạnh, Lục Tiểu Thanh nhân thể chen đến ngồi sát vào bên cạnh Xuất Trần, chớp chớp đôi mắt to đầy lo lắng nhìn Gia Luật Giá Huyên, Xuất Trần cũng để tùy nàng, cười nói với Gia Luật Giá Huyên: "Tiểu Thanh mấy ngày nay quản đệ rất chặt, trên cơ bản chuyện đệ đều là do nàng làm chủ."
Gia Luật Giá Huyên nhướng mi nói: "Tiểu Thanh, ngươi vẫn chưa chính thức thành thân với Xuất Trần, đã quản mọi chuyện của Xuất Trần, vậy về sau chẳng phải Xuất Trần sẽ bị ngươi quản gắt gao hay sao? Dật Bắc Vương của Mạt Hạt chúng ta cũng không phải là người để cho một nữ nhân quản dễ dàng như thế."
Lục Tiểu Thanh thân mật ôm thắt lưng Xuất Trần nói: "Chỉ cần Xuất Trần nguyện ý, những người khác ta mặc kệ, lại nói hiện tại thân thể của Xuất Trần cần phải được điều dưỡng, ta làm sao có thể mặc kệ chàng được, thân thể của Xuất Trần là của ta, ta không đau lòng thì ai đau lòng đây?"
Gia Luật Giá Huyên mỉm cười nói: "Nói cũng đúng, bất quá Tiểu Thanh, ta xem khí sắc của Xuất Trần cũng không tệ lắm, đệ ấy nếu có thể cùng ngươi chơi mấy trò này, tự nhiên cũng có thể dành ra một chút thời gian để xử lý chuyện của Mạt Hạt, Tiểu Thanh, ngươi tuy rằng quan tâm Xuất Trần là chuyện tốt, nhưng là cũng không nên quên Xuất Trần là Dật Bắc Vương của Mạt Hạt, Mạt Hạt có rất nhiều chuyện cần Xuất Trần xử lý."
Gia Luật Giá Huyên có thể nói như vậy cũng thật là uyển chuyển lắm rồi, nhưng là Lục Tiểu Thanh cũng không cảm kích, làm bộ gắt gao ôm lấy thắt lưng Xuất Trần nói: "Đại Vương, chuyện của Mạt Hạt không phải còn có người hay sao, có người ở đây thì còn có cái gì là không xử lý được cơ chứ, Xuất Trần bất quá cũng chỉ là giúp người làm một chút chuyện nhỏ mà thôi, quyết định lớn nhất vẫn là của Đại Vương, nếu như vậy để Xuất Trần điều dưỡng thân thể thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì, Đại Vương, Tiểu Thanh không có hứng thú với quốc thái dân an gì đó, đối với việc trên triều đình cũng không hiểu, Tiểu Thanh chỉ biết có một chuyện, Xuất Trần là tướng công của Tiểu Thanh, thân thể của Xuất Trần chính là thân thể của Tiểu Thanh, cho nên một khi thân thể của Xuất Trần không tốt, Tiểu Thanh dù bất cứ giá nào cũng không cho nó phát sinh theo chiều hướng xấu, ta không cho phép thân thể của Xuất Trần biến thành tệ hơn."
Gia Luật Giá Huyên thật không ngờ Lục Tiểu Thanh lại cứng đầu như vậy, tuy rằng nói uyển chuyển, nhưng là ý tứ thì ai cũng hiểu được, chính là không muốn cho Xuất Trần làm việc, không khỏi nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh, Gia Luật Cuồng Sở ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Đó là trách nhiệm của Dật Bắc Vương."
Lục Tiểu Thanh lập tức híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Gia Luật Cuồng Sở nói: "Trách nhiệm? Hừ, muốn tất cả đều là trách nhiệm của Xuất Trần, vậy còn cần ngươi để làm gì?"
Lời này vừa nói ra, Gia Luật Cuồng Sở lập tức giận dữ, Xuất Trần ở trước khi Gia Luật Cuồng Sở phát tác, liền lên tiếng khiển trách: "Nói cái gì vậy? Còn không mau xin lỗi nhị vương huynh, ta cùng nhị vương huynh phân công quản lý chuyện khác nhau, nhị vương huynh đương nhiên phải bận rộn chuyện của huynh ấy, nàng không biết cũng không thể thuận miệng nói bừa như thế được."
Lục Tiểu Thanh cũng là một người cơ trí, biết Xuất Trần bề ngoài bảo mình xin lỗi, kỳ thật là đang che chở cho mình, lập tức vẻ mặt tươi cười nói với Gia Luật Cuồng Sở: "Thật ngại quá Khuynh Nam Vương, Tiểu Thanh vì lo lắng cho Xuất Trần mà nhất thời nóng vội, cho nên đã nói lời mạo phạm đến ngài rồi, bất quá Khuynh Nam Vương có thể giải thích vấn đề mà Tiểu Thanh vẫn chưa rõ có được không, trách nhiệm của Xuất Trần là gì? Có phải là đứng ở phía sau Đại Vương, vì Đại Vương chấp hành mệnh lệnh, vì Đại Vương phát ra chỉ thị, tiến hành tính toán hoàn mỹ nhất. Người như vậy chỗ nào mà chả có, thiếu một Xuất Trần cũng không ảnh hưởng gì đến Mạt Hạt, lại càng không có trở ngại gì đến Đại Vương anh minh quyết đoán, ta nghĩ Mạt hạt hẳn là có không ít người chấp hành mệnh lệnh như vậy, nói đến trách nhiệm, kỳ thật ta cảm thấy hai chữ này hẳn nên dùng ở trên người Đại Vương mới đúng."
Gia Luật Giá Huyên nghe nói như thế, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nói thử một chút xem."
Lục Tiểu Thanh đương nhiên nói: "Mạt Hạt này là của Đại Vương, thiên hạ này cũng là của Đại Vương, Đại Vương phải gánh trên vai trách nhiệm với hàng vạn dân chúng Mạt Hạt, quyết định của Đại Vương mới là quyết định chân chính, không ai có thể thay đổi được quyết định của Đại Vương, cũng không có người nào có thể vung tay múa chân ở trước mặt người, cho nên thiếu một Xuất Trần nhà ta, Mạt Hạt vẫn còn trăm nghìn người khác, nhưng Đại Vương của Mạt Hạt thì chỉ có một người duy nhất, Đại Vương, thân thể của Xuất Trần nhà ta không được tốt, những chuyện lộn xộn như vậy đừng nên giao cho chàng, dù sao chân chạy việc giúp Đại Vương cũng không chỉ có một người như thế, hãy để cho Xuất Trần điều dưỡng thêm vài ngày đi."
Gia Luật Giá Huyên nhìn Lục Tiểu Thanh khẩn cầu nhìn mình, trong lòng cũng mềm đi, vốn định đáp ứng, nhưng là chuyện mà Xuất Trần quản lý thật sự rất nhiều, nếu giao cho người khác, mình cũng không yên tâm, không khỏi nhíu mày nhìn Xuất Trần không nói được lời nào.
Xuất Trần gặp Gia Luật Giá Huyên nhìn hắn, không khỏi mỉm cười muốn lên tiếng, lại cảm thấy bên hông đau nhói, quay đầu thấy Lục Tiểu Thanh tuy rằng nhìn Gia Luật Giá Huyên, nhưng là mười phần uy hiếp lại hướng về mình, không khỏi vỗ vỗ tay Lục Tiểu Thanh đang ôm thắt lưng mình, không nói gì.
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên không nói lời nào, khóe miệng gợi lên một tia cười buồn, tựa vào trước ngực Xuất Trần: "Đại vương, chỉ cần phòng cho thân thể của Xuất Trần được điều dưỡng tốt, Tiểu Thanh sẽ không đáp ứng yêu cầu của người đâu, mà Xuất Trần nhà ta khẳng định sẽ nghe lời Tiểu Thanh, cho nên mấy ngày nay Đại Vương lại phải mệt nhọc rồi, người cứ coi như Xuất Trần đã mất rồi."
Nghe thế Gia Luật Giá Huyên biến sắc, ngay cả Gia Luật Cuồng Sở trấn định như thế mà tay cũng không ngừng run rẩy, Gia Luật Giá Huyên ngẩng đầu thấy Xuất Trần cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh trong lòng mình, mà Lục Tiểu Thanh cũng đang nhìn Xuất Trần, ánh mắt của hai người giao nhau giữa khoảng không, bức tranh kia mới đẹp làm sao, mà toàn thân Lục Tiểu Thanh là phát ra sự thống khổ cùng tuyệt vọng, thật sự là cực kỳ rung động lòng người.
Gia Luật Giá Huyên không khỏi trong lòng đau xót, người tốt đẹp như vậy không biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa đây, mình cũng không nên tiếp tục ép khô tất cả trí tuệ cùng năng lực của hắn nữa, không khỏi gật gật đầu thốt lên: "Sẽ không, bổn vương nhất định sẽ chữa khỏi cho Xuất Trần."
Thấy Lục Tiểu Thanh quay đầu nhìn mình cười, Gia Luật Giá Huyên giật mình hiểu được vừa rồi mình cư nhiên lại thất thần, lập tức lắc đầu muốn xóa đi ý nghĩ chua xót khổ sở ở trong đầu, nói với Xuất Trần: "Xuất Trần, nếu Tiểu Thanh quan tâm đệ như vậy, vương huynh cũng không có chuyện gì để nói nữa, trong khoảng thời gian này Xuất Trần nên điều dưỡng thân thể cho thật tốt, chuyện trên triều Vương huynh sẽ xử lý tốt, đệ đừng lo lắng."
Xuất Trần nhìn Gia Luật Giá Huyên mỉm cười gật đầu nói: "Được, nếu thật sự có chuyện khó giải quyết, Xuất Trần cũng vẫn là có thời gian để xử lý, tin tưởng Tiểu Thanh cũng sẽ không ngăn trở." Vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười, Lục Tiểu Thanh tuy rằng là vì muốn tốt cho hắn, bất quá có một số việc không phải nói bỏ là có thể bỏ được, những việc này Tiểu Thanh không phải là không biết.
Gia Luật Giá Huyên gật gật đầu nói: "Được, ta sẽ tận lực giải quyết, đệ chỉ việc điều dưỡng thân thể cho thật tốt, đã đến lúc ta cùng Cuồng Sở phải về rồi."
Lục Tiểu Thanh vội nói: "Đại Vương đi thong thả, có rảnh thì đến phủ chơi."
Gia Luật Giá Huyên lập tức nói: "Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi, không phải là rất muốn chúng ta về sớm hơn một chút là tốt nhất hay sao? Bây giờ còn nói những lời khách sáo như vậy."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Hai chuyện này không giống nhau, chỉ cần là tới để nói chuyện phiếm, thì đối với thể xác và tinh thần đều rất tốt."
Gia Luật Giá Huyên lắc đầu bật cười nói: "Tiểu Thanh a~, thật đúng là đã đặt Xuất Trần ở trong lòng, Xuất Trần, khó khăn lắm đệ mới tìm được một nữ tử đối với đệ thật tình như vậy, ta nghĩ không bằng chọn ngày để cho hai người thành thân đi."
Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hắc tuyến, sớm biết rằng như vậy thì vừa rồi mình đã không nói mấy câu kia rồi, đây không phải là tự mua dây buộc mình hay sao, đây chính là việc mà mình cùng Xuất Trần kiêng kị không muốn đề cập đến nhất, nhanh như vậy đã bị tên đáng chém ngàn đao này nhắc tới, đành phải nghĩ ra biện pháp để khoái thác thôi.
Xuất Trần khoát tay cắt ngang lời Khuynh Tường, chính là chỉ nhìn Lục Tiểu Thanh đang phẫn nộ, trong đôi mắt trong suốt kia không có thấy thương tiếc, không có thấy bố thí tình cảm, chỉ có phẫn nộ cùng đau lòng, Xuất Trần không khỏi chậm rãi nói: "Ngươi lui xuống trước đi." Khuynh Tường nhìn thoáng qua Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh, không nói tiếng nào trực tiếp đi ra ngoài.
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần vẫn đứng ở cửa, không khỏi đứng dậy dìu Xuất Trần đến bên giường nằm xuống, kéo chăn thật dày đắp kín mít giúp Xuất Trần, sau đó tự nhiên ngồi ở bên giường nói: "Ngươi sao lại qua đây? Thân thể còn chưa khỏe lại, khắp nơi chạy loạn như thế làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết buổi tối trời rất là lạnh, đứng ở cửa đón gió đối với thân thể chỉ có hại mà không có lợi hay sao?"
Lục Tiểu Thanh càng nói càng thấy tức, hung tợn trừng Xuất Trần nói: "Chết tiệt, thân thể không tốt vì sao không nói sớm? Yến hội không tham gia cũng được mà, chẳng có cái gì quan trọng hơn thân thể của mình cả, ngươi chẳng lẽ không biết phải chiếu cố thân thể của mình hay sao? Thân thể là của mình không phải là của người khác, người khác cho dù có quan tâm ngươi, nhưng cũng vô pháp không biết được cảm nhận của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể vì mình mà suy nghĩ một chút được hay sao? Ngươi đúng là kẻ ngốc mà."
Xuất Trần lẳng lặng nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh càng nói mặt càng hồng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, đột nhiên khe khẽ cười rộ lên nói: "Ngươi biết không? Ngươi chính là người đầu tiên bởi vì quan tâm cho cơ thể ta mà lo lắng."
Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đương nhiên là biết, hừ, cái gì mà Đại Vương, huynh đệ, mẫu hậu chứ, toàn là một bầy sói ăn tươi nuốt sống, bọn họ không ép khô ngươi sẽ không buông tay, ta vẫn cứ nghĩ rằng Đại Vương là một người tốt, hiện tại nghĩ mới thấy cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì, vương thất, quả nhiên là nơi vô tình nhất trong thiên hạ."
Xuất Trần vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh: "Đừng nói như vậy."
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần nói: "Ngươi không cần nói cho ta biết là ngươi không biết, bọn họ cũng quá ti bỉ rồi, biết rõ thân thể của ngươi như vậy mà còn không buông tha ngươi, ta biết có lẽ năng lực cùng kỹ thuật chữa bệnh ở Mạt Hạt thật sự không chữa được bệnh của ngươi, nhưng là chỗ khác nói không chừng sẽ chữa được, Đại Đường đất rộng người đông, rất nhiều nhân tài nghĩa sĩ, ngươi nếu thật sự đến Đại Đường, bệnh của ngươi cũng không phải là không chữa được."
Xuất Trần thản nhiên cười nói: "Đi Đại Đường đó là ý nghĩ viển vông."
Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay Xuất Trần, căm giận nói: "Ta biết, bởi vì bản lĩnh của ngươi quá lớn, Gia Luật Giá Huyên hắn sợ, hắn sợ một khi thân thể của ngươi chân chính được chữa trị tốt, có lẽ ngươi sẽ không cam tâm cả đời làm Vương gia, có lẽ bằng uy danh cùng năng lực của ngươi, sẽ uy hiếp đến vị trí của hắn. Hắn là lo lắng, hắn dựa vào ngươi nhưng đồng thời cũng phòng bị ngươi, ngươi nếu cứ tiếp tục sống như thế này, hắn tuy rằng áy náy nhưng là hắn lại chặt chẽ nắm được ngươi trong lòng bàn tay, không có nguy hiểm cũng không có trở ngại gì đối với hắn, cho đến lúc ngươi chết.
Hắn cũng càng không có khả năng thả ngươi ra bên ngoài những nước khác để chữa trị, một nhân tài xuất sắc như ngươi mặc kệ là đi đến nơi nào cũng sẽ tỏa sáng, một khi ngươi rời khỏi Mạt Hạt, như vậy đối với Mạt Hạt chính là sự uy hiếp lớn nhất, nếu ngươi bị người ngoài sử dụng quay lại đối phó với Mạt Hạt, như vậy với năng lực của Gia Luật Giá Huyên không thể đối phó được với ngươi, cho nên ngươi không thể rời khỏi Mạt Hạt, không thể rời khỏi nơi này, bọn họ đảm đương không nổi thất bại này, mặc kệ ngươi có đầu quân cho người khác hay không, mặc kệ trong lòng ngươi Mạt Hạt cùng bọn họ quan trọng như thế nào, bọn họ không dám đánh cuộc, cũng không bỏ xuống, cho nên cho dù có hy vọng chữa trị được cho ngươi, bọn họ cũng tình nguyện rụi tắt hy vọng này."
Một hơi nói xong một đoạn dài, Lục Tiểu Thanh sắc mặt bởi vì kích động cùng phẫn nộ, càng thêm đỏ au. Xuất Trần bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, rũ mi nói: "Tiểu Thanh, những lời này ngươi cũng chỉ có thể nói với ta thôi, trăm ngàn lần đừng nói cho người thứ hai nghe."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Ta biết, khắp cõi đất trời, chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua. Noi theo những vùng đất ven bờ, dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải là bề tôi của nhà vua. Những lời này có thể sẽ bị đánh đồng với tội danh mưu phản, ta vạch trần phần tối nhất mà bọn họ giấu diếm ở trong lòng, bọn họ sao có thể tha cho ta được, bất quá, Xuất Trần, ngươi chẳng lẽ cứ ở chỗ này chờ chết như vậy sao? Xuất Trần, người chỉ có thể sống một lần, cả đời người cũng chỉ có thể có một lần, không cần tin tưởng cái gì mà trùng sinh chuyển thế, trong chúng ta không có bất kỳ ai có thể biết được có luân hồi hay không, huống chi cho dù có luân hồi, trí nhớ của chúng ta cũng chỉ có một đời này, Xuất Trần chẳng lẽ ngươi liền cam chịu buông tha cho một đời này hay sao?"
Xuất Trần giương mắt nhìn Lục Tiểu Thanh ánh mắt sáng ngời, thật lâu sau trong mắt chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, ánh mắt mờ mịt nói: "Không phải dễ dàng như vậy."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần trầm mặc thật lâu sau mới nói ra vài từ như vậy, không khỏi cả giận nói: "Ngươi không cần nói cho ta cái gì dễ dàng mới không dễ dàng, ta biết ngươi nếu muốn chạy, ở Mạt Hạt này không có một ai có thể ngăn cản được ngươi, với năng lực của ngươi khẳng định có thể thoát khỏi thế lực của Đại Vương hoặc bất kỳ người nào khác, chính là do ngươi không muốn đi mà thôi, ngươi luyến tiếc Mạt Hạt, ngươi không bỏ xuống được thần dân của ngươi, ngươi không bỏ xuống được mỗi một tấc đất ở nơi này, bởi vì ngươi biết nếu thật sự làm như vậy, thì cả đời này ngươi sẽ không thể tiếp tục bước trên lãnh thổ này được nữa, Xuất Trần, ta nói đúng không?"
Xuất Trần gắt gao cầm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, hít sâu một hơi sau mới nói: "Đúng, nơi này có trách nhiệm của ta, có hồi ức của ta, ta ngày nào vẫn còn là Vương của bọn họ thì ngày đó ta vẫn sẽ vì bọn họ mà tính toán, huống chi Đại Vương cũng không có lỗi với ta, huynh ấy cho ta vinh dự cùng năng lực cao nhất của một vị Vương, ta không muốn làm cho thần dân dựa vào ta phải thất vọng, ta không muốn vứt bỏ bọn họ, ta không muốn."
Lục Tiểu Thanh oán hận nói: "Cho nên ngươi liền vứt bỏ bản thân mình, Xuất Trần, làm người không cần quá chí công vô tư, một mình ngươi không thể gánh vác được tất cả, mà vốn cũng không phải là việc mà ngươi nên gánh vác, Xuất Trần, ngươi có nghĩ tới không, Gia Luật Giá Huyên bởi vì sự tồn tại của ngươi, bởi vì ngươi có thể cho hắn tin tưởng không có nỗi lo về sau, có thể tin tưởng không cần phòng bị, cho nên hắn mới ỷ lại vào ngươi như thế, khắp nơi dựa vào ngươi, hắn là một Đại Vương, hắn hẳn là phải nên gánh vác trách nhiệm của một Đại Vương kiêu ngạo, mà không phải là ngươi vì hắn gánh vác tất cả những chuyện này.
Xuất Trần, đừng trách ta nói thẳng, ngươi muốn ở trước lúc ngươi rời khỏi thế giới này, có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, có thể làm cho Mạt Hạt cường thịnh nhất từ trước đến nay, Gia Luật Giá Huyên hiển nhiên cũng biết suy nghĩ này của ngươi, cho nên hắn luôn dựa vào suy nghĩ của ngươi, nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không? Nhiều năm như vậy dựa dẫm vào ngươi, đến một ngày người ra đi, hắn có đủ tư cách là một Đại Vương hay không, ngươi chịu nhiều đau khổ giữ lại tất cả cho hắn như vậy, vì hắn xây lên tất cả nền tàng, chỉ sợ hắn không những không làm tốt, mà thậm chí còn có khả năng hủy diệt tất cả.
Nếu hắn là một Đại Vương có năng lực, như vậy ngươi không cần làm tất cả những chuyện này, thì hắn cũng biết là mình nên làm như thế nào, Xuất Trần, đừng làm nữa, ngươi đã cống hiến nửa đời mình cho Mạt Hạt rồi, trách nhiệm cùng nghĩa vụ của ngươi cũng đã đến lúc kết thúc, ngươi nên nghĩ cho bản thân mình thì hơn."
Xuất Trần hơi giật mình nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, nhìn trong mắt Lục Tiểu Thanh chỉ có sự đau lòng cùng xúc động, không khỏi chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, nhẹ nhàng duỗi tay ra vuốt ve hai má Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Ngươi thật đúng là lợi hại, một khi ngươi đã đoán ra chuyện gì đó, ngươi sẽ nói đúng đến tám chín phần mười, ngươi nói đúng, nhưng là ta thật sự không bỏ xuống được, nhìn thần dân vùng biên giới phải chịu khổ, nhìn bọn họ bụng ăn không no, ta muốn vì bọn họ làm chút chuyện, cho dù chỉ thay đổi được một chút cũng được......"
Lục Tiểu Thanh không để cho Xuất Trần nói tiếp, lắc đầu nói: "Xuất Trần, ngươi không cần nói những điều đó với ta, ta biết một nam nhân có lý tưởng cùng trách nhiệm của mình, cho dù hắn có trốn tránh cũng tránh không được trách nhiệm của hắn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải còn sống, ở trong mắt ta những cái đó đều là đồ bỏ đi, khí tiết, ngạo cốt, chí khí ở trong mắt ta chỉ là đồ bỏ đi, coi rẻ sinh mệnh của mình thì bất kỳ một lý do nào cũng đều là vô nghĩa, sinh mệnh mới là trân quý nhất, sinh mệnh là thần thánh tồn tại giữa đất trời này, không có một lý do nào có thể tùy ý giẫm lên nó, sinh mệnh của bản thân mới là thứ để cho chúng ta kính trọng nhất.
Xuất Trần, còn sống chính là ngươi mới tôn trọng bản thân mình, Xuất Trần, những cái khác ta không muốn nghe, ta cũng biết suy nghĩ trong lòng ngươi, nhưng ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục như vậy, chờ Vô Diễm đến đây, cùng nhau thương lượng tốt chuyện thông thương, chuyện này coi như là việc cuối cùng ngươi làm vì Mạt Hạt, sau đó ngươi liền theo chúng ta quay về Đại Đường, có lẽ chưa chắc đã chữa trị được cho ngươi, nhưng là ta sẽ không buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào."
Xuất Trần nhìn ánh mắt kiên quyết của Lục Tiểu Thanh, không khỏi nắm thật chặt tay Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh, cám ơn ngươi, nhưng là......"
"Không có nhưng là, một mình ta không thể mang theo ngươi, nhưng là bằng hữu của ta đến đây, chúng ta nhất định có thể mang ngươi đi, hiện tại ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần dưỡng bệnh là được, những thứ khác cứ để ta xử lý, ngươi...... Hiện tại ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh cho ta." Gằn từng tiếng nói xong, Lục Tiểu Thanh bình tĩnh nhìn Xuất Trần, trong ánh mắt hàm chứa kiên định không cho cự tuyệt.
Xuất Trần nhìn thần sắc tức giận lại kiên quyết của người trước mặt, chưa từng có người nào lại dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với hắn, kể cả phụ vương cùng đại vương hiện tại, người trước mắt lại trực tiếp tuyên cáo như vậy, giống như đang ra mệnh lệnh vậy, nhưng là mình cũng không cảm thấy nàng đã vượt quá bổn phận, ngược lại những lời nói nghiêm khắc như vậy, mang theo nồng đậm quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp, không khỏi đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng, đi hay là không đi, ở lại hay là không ở lại, không phải là chưa tới ngày đó hay sao, chờ đến lúc đó lại nói vậy.
Lục Tiểu Thanh thấy khóe miệng Xuất Trần hiện lên một tia mỉm cười, cũng không có phản đối nữa, lại thấy sắc mặt của Xuất Trần vẫn là tái nhợt không có chút huyết sắc, có lẽ là do Xuất Trần thấy Khuynh Tường không ở bên cạnh, biết phần lớn là chạy đến chỗ mình, không khỏi chạy tới ngăn cản mình vì tức giận mà nói ra những lời có hại cho bản thân, vì thế nhẹ giọng nói: "Ngươi ngủ ở chỗ này đi, vừa mới hộc máu còn chạy loạn khắp nơi, cũng không biết nghỉ ngơi, về sau sinh hoạt của ngươi sẽ do ta sắp xếp." Vừa nói vừa đỡ Xuất Trần nằm xuống giường, chính mình thì lại chạy tới đầu giường bên kia nằm ngủ.
Giường rất lớn, giữa hai người thật sự còn nhét được thêm ba người nữa, Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh tuyệt không sợ tin đồn, cũng biết nàng là người thẳn thắn vô tư, Lục Tiểu Thanh không e sợ hình thức, không khỏi cũng mỉm cười, ngủ ở ngay tại phòng Lục Tiểu Thanh.
Mấy ngày sau, thuốc cùng đồ ăn của Xuất Trần đều do Lục Tiểu Thanh chuẩn bị, Xuất Trần chỉ việc cơm đến há mồm, quần áo tới vươn tay ra, không cho hắn lên triều, cũng như không cho bước ra khỏi phủ nửa bước, Xuất Trần cười cũng không được mà tức cũng không được, cũng chỉ có thể dựa theo ý tứ của Lục Tiểu Thanh, làm cho chủ tử trong vương cung cùng các đại thần vô cùng lo lắng.
Ngày hôm đó, Lục Tiểu Thanh đang cùng Xuất Trần chơi mạt chược, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng ở tại bên cạnh, sau khi ba người được Lục Tiểu Thanh chỉ dạy một phen xong, học là rất nhanh, tuyệt không giống như mấy người mới vào nghề, bốn người đang đánh mạt chược cao hứng, Sở tổng quản chậm rãi chạy vào bẩm báo: "Vương, Đại Vương lại phái người đến hỏi bệnh tình của người, còn có vài vị đại nhân đều đang chờ ở đại sảnh muốn gặp mặt Vương."
Xuất Trần mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đầu cũng không ngẩng lên nói: "Bảo bọn họ trở về đi, nói thân thể Vương vẫn chưa hồi phục, hiện tại đang nghỉ ngơi, không muốn gặp người ngoài, cũng không giải quyết bất kỳ công sự nào."
Sở tổng quản mấy ngày nay đã phải đuổi nhiều người đi rồi, cho nên kinh nghiệm cũng rất là phong phú, lúc này lại có chút chần chờ nói: "Nhưng những vị đến đây đều là nhất phẩm đương triều, hơn nữa muốn gặp Vương đều là có việc, nghe nói Đại Vương cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Vương, hiện tại một núi công việc đang đợi Vương xử lý, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, này......"
Lục Tiểu Thanh đánh ra một quân bài, nói: "Hừ, ta biết ngay là không có chuyện tốt gì mà, nếu đơn thuần đến vì quan tâm bệnh tình thì còn được, nhưng đến mà còn mang theo nhiều công việc bề bộn như thế, bọn họ chẳng lẽ không biết thân thể của Vương quan trọng hơn tất cả hay sao? Có phải là do bọn họ không muốn cho Xuất Trần được nghỉ ngơi, phải mệt chết thì bọn họ mới bằng lòng hay sao? Đi, nói với bọn họ chuyện trên tay mình mà cũng không giải quyết được, thì cứ đi tìm Đại Vương, đó mới là chủ tử đưa ra quyết định cuối cùng, không phải là Xuất Trần, nếu còn chưa cút, cũng đừng trách ta không khách khí."
Sở tổng quản không khỏi rút gân một chút, thật to gan, bất quá lại thấy Vương mỉm cười không có phản bác, cũng chỉ có thể đáp ứng một tiếng rồi lui xuống, lấy thân thể Vương làm tấm lá chắn vậy, các vị đại thần này hẳn là cũng không thể trách được, bất quá cũng đúng, Vương nghỉ ngơi chưa được vài ngày, mỗi ngày đều có một đống công việc lớn nhỏ tìm đến cửa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có muốn cho người ta còn sống nữa không đây.
Khuynh Tường nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đã thắng ván này đang cười tủm tỉm, nói: "Ngươi đem tất cả mọi chuyện giao cho Đại Vương, Đại Vương lại quay lại tìm Vương, đây không phải lại quay về điểm xuất phát hay sao?"
Lục Tiểu Thanh liếc Khuynh Tường một cái nói: "Đi, cùng lắm thì lại đem mọi việc giao cho mọi người, dù sao chính là không cho phép Xuất Trần phải làm lụng vất vả, mỗi ngày hao tâm tốn sức tổn hại cho sức khỏe, lại không có gì tốt, phải biết rằng thân thể của Xuất Trần phải điều dưỡng cho thật tốt, ngươi rõ ràng biết thân thể Xuất Trần hàn khí rất nặng, còn mỗi ngày bắt hắn đứng ở trong đại điện âm trầm kia, ngươi không phải là đang có âm mưu gì đó chứ?"
Khuynh Tường lập tức trừng Lục Tiểu Thanh: "Nói đùa gì vậy, là Vương kiên trì muốn đi, ta làm sao có thể cản được."
Lục Tiểu Thanh lập tức gật gật đầu nói: "Tốt lắm, hiện tại chúng ta cùng nhau chung sức hợp tác, cùng nhau coi chừng Xuất Trần, phơi nắng ngay tại trong phủ này, hoặc là đi dạo phố để giải sầu cũng được, dù sao chính là không cho phép Xuất Trần đi làm những chuyện phải lo nghĩ nhiều như vậy, lao động quá mức sẽ không tốt."
Xuất Trần lắc đầu mỉm cười đang muốn nói chuyện, khóe mắt thấy có hai người đang đi tới, ngẩng đầu liền nhìn thấy đúng là Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở, không khỏi mỉm cười nói: "Vương huynh, nhị vương huynh, hai người sao lại đến đây?"
Gia Luật Giá Huyên vừa đi tới vừa nói: "Muốn đến thăm đệ một chút, mấy ngày đã không được gặp đệ, lại nghe hồi báo nói đệ vẫn chưa khỏe, thật sự là trong lòng rất thấp thỏm, liền cùng nhị vương huynh của đệ đến đây thăm đệ. Thế nào, thân thể đã thấy khá hơn một chút nào chưa?"
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở lại đây, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng đã đứng dậy đứng bên cạnh hai người, Xuất Trần cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, tạ vương huynh cùng nhị vương huynh đã quan tâm."
Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở ngồi xuống vị trí của Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, Gia Luật Cuồng Sở bốc lên quân bài mạt chược ở trên bàn, nói: "Xuất Trần hai ngày nay ở trong phủ chính là chơi trò này sao?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Hôm nay Tiểu Thanh mới dạy đệ chơi trò này, nói là thời tiết rất đẹp nên phơi nắng, giải trí một chút."
Gia Luật Giá Huyên ồ lên một tiếng, cười nói: "Vẫn là Tiểu Thanh săn sóc đệ chu đáo, Xuất Trần, nhìn khí sắc của đệ hôm nay khá hơn nhiều so với mấy hôm trước, có lẽ thân thể của đệ hẳn là cũng khá hơn được một chút, Xuất Trần, đệ cũng đã hơn mười ngày không lên triều rồi, ta thấy......"
Còn chưa có nói xong, Lục Tiểu Thanh lập tức tiếp lời: "Đại Vương, thân thể của Xuất Trần chưa hồi phục đâu, người đừng có nhìn sắc mặt chàng đã khá hơn mấy ngày trước mà nghĩ thân thể đã khỏe lại, thật ra bên trong vẫn còn vô cùng yếu, ngay cả chỉ bước có vài bước mà cũng đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày nay đều là điều dưỡng cẩn thận, Đại Vương, người cũng đừng giao cho Xuất Trần làm việc gì, mấy ngày nay ta phải vất vả lắm mới làm cho chàng có được chút khởi sắc như thế này đấy, ta cũng không thể tiếp tục vất vả được nữa đâu."
Xuất Trần mỉm cười nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh ngồi bên cạnh, Lục Tiểu Thanh nhân thể chen đến ngồi sát vào bên cạnh Xuất Trần, chớp chớp đôi mắt to đầy lo lắng nhìn Gia Luật Giá Huyên, Xuất Trần cũng để tùy nàng, cười nói với Gia Luật Giá Huyên: "Tiểu Thanh mấy ngày nay quản đệ rất chặt, trên cơ bản chuyện đệ đều là do nàng làm chủ."
Gia Luật Giá Huyên nhướng mi nói: "Tiểu Thanh, ngươi vẫn chưa chính thức thành thân với Xuất Trần, đã quản mọi chuyện của Xuất Trần, vậy về sau chẳng phải Xuất Trần sẽ bị ngươi quản gắt gao hay sao? Dật Bắc Vương của Mạt Hạt chúng ta cũng không phải là người để cho một nữ nhân quản dễ dàng như thế."
Lục Tiểu Thanh thân mật ôm thắt lưng Xuất Trần nói: "Chỉ cần Xuất Trần nguyện ý, những người khác ta mặc kệ, lại nói hiện tại thân thể của Xuất Trần cần phải được điều dưỡng, ta làm sao có thể mặc kệ chàng được, thân thể của Xuất Trần là của ta, ta không đau lòng thì ai đau lòng đây?"
Gia Luật Giá Huyên mỉm cười nói: "Nói cũng đúng, bất quá Tiểu Thanh, ta xem khí sắc của Xuất Trần cũng không tệ lắm, đệ ấy nếu có thể cùng ngươi chơi mấy trò này, tự nhiên cũng có thể dành ra một chút thời gian để xử lý chuyện của Mạt Hạt, Tiểu Thanh, ngươi tuy rằng quan tâm Xuất Trần là chuyện tốt, nhưng là cũng không nên quên Xuất Trần là Dật Bắc Vương của Mạt Hạt, Mạt Hạt có rất nhiều chuyện cần Xuất Trần xử lý."
Gia Luật Giá Huyên có thể nói như vậy cũng thật là uyển chuyển lắm rồi, nhưng là Lục Tiểu Thanh cũng không cảm kích, làm bộ gắt gao ôm lấy thắt lưng Xuất Trần nói: "Đại Vương, chuyện của Mạt Hạt không phải còn có người hay sao, có người ở đây thì còn có cái gì là không xử lý được cơ chứ, Xuất Trần bất quá cũng chỉ là giúp người làm một chút chuyện nhỏ mà thôi, quyết định lớn nhất vẫn là của Đại Vương, nếu như vậy để Xuất Trần điều dưỡng thân thể thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì, Đại Vương, Tiểu Thanh không có hứng thú với quốc thái dân an gì đó, đối với việc trên triều đình cũng không hiểu, Tiểu Thanh chỉ biết có một chuyện, Xuất Trần là tướng công của Tiểu Thanh, thân thể của Xuất Trần chính là thân thể của Tiểu Thanh, cho nên một khi thân thể của Xuất Trần không tốt, Tiểu Thanh dù bất cứ giá nào cũng không cho nó phát sinh theo chiều hướng xấu, ta không cho phép thân thể của Xuất Trần biến thành tệ hơn."
Gia Luật Giá Huyên thật không ngờ Lục Tiểu Thanh lại cứng đầu như vậy, tuy rằng nói uyển chuyển, nhưng là ý tứ thì ai cũng hiểu được, chính là không muốn cho Xuất Trần làm việc, không khỏi nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh, Gia Luật Cuồng Sở ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Đó là trách nhiệm của Dật Bắc Vương."
Lục Tiểu Thanh lập tức híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Gia Luật Cuồng Sở nói: "Trách nhiệm? Hừ, muốn tất cả đều là trách nhiệm của Xuất Trần, vậy còn cần ngươi để làm gì?"
Lời này vừa nói ra, Gia Luật Cuồng Sở lập tức giận dữ, Xuất Trần ở trước khi Gia Luật Cuồng Sở phát tác, liền lên tiếng khiển trách: "Nói cái gì vậy? Còn không mau xin lỗi nhị vương huynh, ta cùng nhị vương huynh phân công quản lý chuyện khác nhau, nhị vương huynh đương nhiên phải bận rộn chuyện của huynh ấy, nàng không biết cũng không thể thuận miệng nói bừa như thế được."
Lục Tiểu Thanh cũng là một người cơ trí, biết Xuất Trần bề ngoài bảo mình xin lỗi, kỳ thật là đang che chở cho mình, lập tức vẻ mặt tươi cười nói với Gia Luật Cuồng Sở: "Thật ngại quá Khuynh Nam Vương, Tiểu Thanh vì lo lắng cho Xuất Trần mà nhất thời nóng vội, cho nên đã nói lời mạo phạm đến ngài rồi, bất quá Khuynh Nam Vương có thể giải thích vấn đề mà Tiểu Thanh vẫn chưa rõ có được không, trách nhiệm của Xuất Trần là gì? Có phải là đứng ở phía sau Đại Vương, vì Đại Vương chấp hành mệnh lệnh, vì Đại Vương phát ra chỉ thị, tiến hành tính toán hoàn mỹ nhất. Người như vậy chỗ nào mà chả có, thiếu một Xuất Trần cũng không ảnh hưởng gì đến Mạt Hạt, lại càng không có trở ngại gì đến Đại Vương anh minh quyết đoán, ta nghĩ Mạt hạt hẳn là có không ít người chấp hành mệnh lệnh như vậy, nói đến trách nhiệm, kỳ thật ta cảm thấy hai chữ này hẳn nên dùng ở trên người Đại Vương mới đúng."
Gia Luật Giá Huyên nghe nói như thế, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nói thử một chút xem."
Lục Tiểu Thanh đương nhiên nói: "Mạt Hạt này là của Đại Vương, thiên hạ này cũng là của Đại Vương, Đại Vương phải gánh trên vai trách nhiệm với hàng vạn dân chúng Mạt Hạt, quyết định của Đại Vương mới là quyết định chân chính, không ai có thể thay đổi được quyết định của Đại Vương, cũng không có người nào có thể vung tay múa chân ở trước mặt người, cho nên thiếu một Xuất Trần nhà ta, Mạt Hạt vẫn còn trăm nghìn người khác, nhưng Đại Vương của Mạt Hạt thì chỉ có một người duy nhất, Đại Vương, thân thể của Xuất Trần nhà ta không được tốt, những chuyện lộn xộn như vậy đừng nên giao cho chàng, dù sao chân chạy việc giúp Đại Vương cũng không chỉ có một người như thế, hãy để cho Xuất Trần điều dưỡng thêm vài ngày đi."
Gia Luật Giá Huyên nhìn Lục Tiểu Thanh khẩn cầu nhìn mình, trong lòng cũng mềm đi, vốn định đáp ứng, nhưng là chuyện mà Xuất Trần quản lý thật sự rất nhiều, nếu giao cho người khác, mình cũng không yên tâm, không khỏi nhíu mày nhìn Xuất Trần không nói được lời nào.
Xuất Trần gặp Gia Luật Giá Huyên nhìn hắn, không khỏi mỉm cười muốn lên tiếng, lại cảm thấy bên hông đau nhói, quay đầu thấy Lục Tiểu Thanh tuy rằng nhìn Gia Luật Giá Huyên, nhưng là mười phần uy hiếp lại hướng về mình, không khỏi vỗ vỗ tay Lục Tiểu Thanh đang ôm thắt lưng mình, không nói gì.
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên không nói lời nào, khóe miệng gợi lên một tia cười buồn, tựa vào trước ngực Xuất Trần: "Đại vương, chỉ cần phòng cho thân thể của Xuất Trần được điều dưỡng tốt, Tiểu Thanh sẽ không đáp ứng yêu cầu của người đâu, mà Xuất Trần nhà ta khẳng định sẽ nghe lời Tiểu Thanh, cho nên mấy ngày nay Đại Vương lại phải mệt nhọc rồi, người cứ coi như Xuất Trần đã mất rồi."
Nghe thế Gia Luật Giá Huyên biến sắc, ngay cả Gia Luật Cuồng Sở trấn định như thế mà tay cũng không ngừng run rẩy, Gia Luật Giá Huyên ngẩng đầu thấy Xuất Trần cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh trong lòng mình, mà Lục Tiểu Thanh cũng đang nhìn Xuất Trần, ánh mắt của hai người giao nhau giữa khoảng không, bức tranh kia mới đẹp làm sao, mà toàn thân Lục Tiểu Thanh là phát ra sự thống khổ cùng tuyệt vọng, thật sự là cực kỳ rung động lòng người.
Gia Luật Giá Huyên không khỏi trong lòng đau xót, người tốt đẹp như vậy không biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa đây, mình cũng không nên tiếp tục ép khô tất cả trí tuệ cùng năng lực của hắn nữa, không khỏi gật gật đầu thốt lên: "Sẽ không, bổn vương nhất định sẽ chữa khỏi cho Xuất Trần."
Thấy Lục Tiểu Thanh quay đầu nhìn mình cười, Gia Luật Giá Huyên giật mình hiểu được vừa rồi mình cư nhiên lại thất thần, lập tức lắc đầu muốn xóa đi ý nghĩ chua xót khổ sở ở trong đầu, nói với Xuất Trần: "Xuất Trần, nếu Tiểu Thanh quan tâm đệ như vậy, vương huynh cũng không có chuyện gì để nói nữa, trong khoảng thời gian này Xuất Trần nên điều dưỡng thân thể cho thật tốt, chuyện trên triều Vương huynh sẽ xử lý tốt, đệ đừng lo lắng."
Xuất Trần nhìn Gia Luật Giá Huyên mỉm cười gật đầu nói: "Được, nếu thật sự có chuyện khó giải quyết, Xuất Trần cũng vẫn là có thời gian để xử lý, tin tưởng Tiểu Thanh cũng sẽ không ngăn trở." Vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười, Lục Tiểu Thanh tuy rằng là vì muốn tốt cho hắn, bất quá có một số việc không phải nói bỏ là có thể bỏ được, những việc này Tiểu Thanh không phải là không biết.
Gia Luật Giá Huyên gật gật đầu nói: "Được, ta sẽ tận lực giải quyết, đệ chỉ việc điều dưỡng thân thể cho thật tốt, đã đến lúc ta cùng Cuồng Sở phải về rồi."
Lục Tiểu Thanh vội nói: "Đại Vương đi thong thả, có rảnh thì đến phủ chơi."
Gia Luật Giá Huyên lập tức nói: "Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi, không phải là rất muốn chúng ta về sớm hơn một chút là tốt nhất hay sao? Bây giờ còn nói những lời khách sáo như vậy."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Hai chuyện này không giống nhau, chỉ cần là tới để nói chuyện phiếm, thì đối với thể xác và tinh thần đều rất tốt."
Gia Luật Giá Huyên lắc đầu bật cười nói: "Tiểu Thanh a~, thật đúng là đã đặt Xuất Trần ở trong lòng, Xuất Trần, khó khăn lắm đệ mới tìm được một nữ tử đối với đệ thật tình như vậy, ta nghĩ không bằng chọn ngày để cho hai người thành thân đi."
Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hắc tuyến, sớm biết rằng như vậy thì vừa rồi mình đã không nói mấy câu kia rồi, đây không phải là tự mua dây buộc mình hay sao, đây chính là việc mà mình cùng Xuất Trần kiêng kị không muốn đề cập đến nhất, nhanh như vậy đã bị tên đáng chém ngàn đao này nhắc tới, đành phải nghĩ ra biện pháp để khoái thác thôi.
Tác giả :
Chu Ngọc