Quay Về Bên Anh Nhé?
Chương 31 Chương 31 Chap 31
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? (11) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/44-5106-11#ixzz3kjp08Wg2
Thấm thoáng khi con người ta không để ý thì cũng đã nửa tháng nhẹ nhàng mà trôi qua. Bầu trời trên cao kia thật êm dịu thoang thoảng một chút hương vị thu buồn bã. Những gợn mây nhập nhòa bao phủ cả nền trời xanh thăm thẳm xa tít dường như chẳng có ai có thể với tới được. Rồi từ cánh cửa sổ ở tầng hai của một căn biệt thự xa hoa, một bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng mềm mại đưa ra để hứng những giọt sương long lanh nhỏ xíu kia. Phía bên trong, chủ nhân của bàn tay tay ấy là một người con gái xinh đẹp không kém thiên thần, chỉ có điều ánh mắt cô gái chỉ chứa một sự buồn bã nhìn ra khung cửa sổ, vô hồn mà xa xăm. Cô gái chỉ khoát lên mình một bộ đồ ngủ màu trắng như hoa tuyết mùa đông, càng làm cho cơ thể nhỏ bé ấy trở nên thuần khiết muôn phần. Rồi lại có vài ngọn gió vô tình thổi ngang qua, mái tóc dài đen mượt tựa như thác nước cứ thế mà xập xòa trong ánh nắng ban mai. Giữa không gian của căn phòng hoa mỹ rộng lớn, một giọt pha lê lại ứ ra từ khóe mắt cay cay.
Cạch ///
Tiếng mở cửa phòng đột nhiên vang lên làm cô gái giật mình lấy tay lau vội nước mắt, xoay lưng nhìn ra phía cửa thì đã thấy một bóng hình nam tính quen thuộc đang cười tươi như ánh mặt trời, cô gái nhăn mặt lại, đôi môi cherry liền mở ra tra hỏi.
- Tử Huy, sao em ở đây?
- Chị à, em xin lỗi lúc trước không về thăm chị được, giờ em về rồi đây.
Tử Huy cười sát gái, giơ tay hình chữ V lên chào nó, lập tức nhanh chân chạy lại ôm chằm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy. Cậu nhớ nó, nhớ rất nhiều. Cố gắng làm việc như một con robot để bây giờ được trở về sớm ôm nó vào lòng như thế này thì không có gì sung sướng hơn cả. Ôm chặt lấy cơ thể của nó, cậu cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ cong lên phả những hơi thở nồng ấm vào vành tai của nó: "Em nhớ chị"
- Ách...
Người của nó cứng ngắt lại đứng bất động, khóe môi cherry mê hoặc không tự chủ mà giật giật vài cái. Nó là đang mặc váy ngủ a? Ok vì là chị em nên nó sẽ không lo chuyện này, nhưng mà... thật là khó hiểu, những lúc chỉ có hai người thì Tử Huy luôn làm ra những khung cảnh ám muội như thế này với nó, nó là để ý từ khi còn ở Mỹ rồi nha. Quả thật rất ngại.
- Sặc... khụ... khụ... BẤT NGƯỜI TA, CON MY QUYẾN RŨ EM MÌNH KÌA... hahaaha...
Từ phía ở ngoài cửa, một giọng hét ngọt ngào đến chói tai vang ầm cả lên làm hai người giật thót mình buông nhau ra. Thiên My tức giận hung hăng đi nhanh ra phía cánh cửa đang mở toan kia, Tử Huy cũng nhanh chóng đi theo sau mà cười tủm tỉm, câu nói gây sốc óc như thế này thì chỉ có thể là...
BỐP
- Á... DÙ
- Á Á cái đầu mày chứ dù, mày điên hả Châu, hét bậy bạ gì đó? Muốn chết? Hửm?
Nó trợn mắt to hung hăng đay nghiến từng con chữ rích qua kẽ răng mà nhìn người con gái đáng thương vừa mới bị tán cái bốp kia ở trước mặt mình.
Mà đối với thái độ của nó, Kim Châu chỉ khẽ cười xề xòa liếc liếc ra phía Tử Huy ở sau lưng nó mà khẽ cất giọng nói, mục đích của cô chỉ là muốn làm cho Thiên My nó vui vẻ thôi chứ kể từ ngày xuất viện về nhìn nó cứ buồn bã mãi, cô cũng buồn mà đau xót theo.
- Haha, không có gì, xuống ăn sáng đi.
- Ừ.
Thiên My nhíu mày lại, con này hôm nay bị sao ấy nhỉ. Mà thôi nó cũng không quan tâm lắm, xoay người qua phía Tử Huy ở đằng sau, nó giơ cánh tay nhỏ nhắn của mình kéo tay cậu chạy xuống phòng ăn. Bởi vì nó nghĩ, chị em thôi mà đâu có sao đâu.
Thời gian trôi đi, ở phòng ăn, sự tồn tại duy nhất chỉ có ba người và một vài kẻ làm đang cúi người kính cẩn lui đi ra khi đã chuẩn bị xong thức ăn. Thiên My nó không giống như những tiểu thư cô chủ khác mà khó khăn với người làm trong biệt thự của mình. Bởi nó hiểu được cái sự cực nhọc của họ khi hầu hạ người khác, vì nó cũng từng là một con người thấp hèn như vậy mà. Lúc nhỏ nó đã từng mong ước được gặp ba mẹ nó, muốn hỏi xem vì sao lại bỏ nó, nhưng lúc đó nó nghĩ, nó chỉ cần hắn là đủ vì vậy nó cũng chẳng cần những con người bỏ rơi nó nữa nhưng cuộc đời thật quá trớ trêu, đã có một ngày xảy ra đó là ngày hắn cũng bỏ rơi nó như những con người kinh tởm ngoài kia. Rồi nó lại nghĩ, nó cũng sẽ không bao giờ cần hắn nữa. Ba mẹ nó, nó còn không cần, vậy thì hắn là gì mà nó cần chứ? Nhưng bản thân nó cũng đã quá sai lầm, nó không cần hắn nhưng trái tim đang đập dồn dập trong lòng ngực kia thì cần hắn, mãi mãi cần hắn. Nhận lấy ly sữa của Kim Châu đưa qua, nó dẹp bỏ tất cả mọi suy nghĩ trong đầu mà cất tiếng lo lắng hỏi.
- Sao dạo này chị không thấy anh Nam?
Câu hỏi vừa mới được thốt ra từ đôi môi quyến rũ kia lập tức làm bàn tay cứng rắn đang cầm tách cà phê của Tử Huy liền sựng lại. Chết tiệt, anh chắc lại tới chỗ của Elis, cô ta quả thật lắm trò mà, hừ rồi cũng sẽ lúc anh hối hận về việc mình đã tin lời cô ta. Hơi gục mặt xuống che đi vẻ tức giận, cậu cất giọng nói mập mờ của mình lên mà trả lời.
- Anh... anh ấy đã về lại Paris rồi, sẽ không sang Mỹ nữa, do bận quá nên không có thời gian thông báo cho hai chị.
- Ừm, mà tý nữa tao có việc ra ngoài cùng Phan Huy, hai người ở nhà nha.
Kim Châu nghe xong liền à lên một tiếng sau đó cũng không quan tâm nữa mà nói với nó và Tử Huy một câu rồi đứng lên đi về phòng thay đồ. Cái con người Tử Nam này lúc ẩn lúc hiện cứ như là bóng ma cô cũng đã quen lâu rồi nên quan tâm làm gì nữa. Bây giờ thì cô phải đi chơi cùng người con trai của mình đây, vốn dĩ từ lúc sáng thì đã có một số lạ nhắn tin cho cô, định không trả lời nhưng xem tin nhắn thứ hai nói đây là sim mới của anh nên cũng đi luôn, đi với người mình yêu mà ai chả thích.
Thiên My nhìn theo bóng dáng của cô liền thở dài, sau đó thì cúi xuống tiếp tục ăn sáng cùng Tử Huy. Ước gì... nó cũng hạnh phúc được như cô.
Ước muốn thì vẫn như ước muốn? Nó đâu biết rằng còn có những cú sốc kinh khủng hơn cần nó và hắn phải gánh chịu. Những bí mật nhiều năm trước đang dần được hé lộ. Mong mọi người tiếp tục theo dõi và ủng hộ truyện này :))