Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 90 Âm

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆90, Âm

Sở Úc trừng Phương Hiểu Niên một cái, Phương Hiểu Niên vội vàng dời tầm mắt đi, đề phòng bị phát hiện diễn viên và khán giả ở bên này giao lưu quá nhiều.

Hai bên rất nhanh khôi phục trấn định, Lưu thiên sư đứng cạnh quỷ tu, trong tay nắm một lá bùa màu đen, đầy uy hiếp chỉa vào huyệt thái dương của Hạ Cẩn Niên.

Ở trong mắt Tần Phong, Hạ Cẩn Niên hiện tại không chỉ là mây đen, cậu ta quả thực là một cụm mây đen xoay tròn, vị trí mặt của mây đen có hai ngọn đèn nhỏ màu xanh sáng lên, thoạt nhìn rất giống đặc hiệu năm xu của boss trong Tây Du Ký.

"Ngươi dùng tà thuật chuyển tội nghiệp của mình cho Hạ Cẩn Niên?" Mu bàn tay cầm kiếm của Lục Lân nổi lên gân xanh, vì đã phẫn nộ đến tột cùng, khóe mắt hẹp dài ửng lên màu đỏ, linh lực cuồn cuộn trên người chập trùng không dứt, tạo thành một vòng xoáy gào thét bên cạnh, lại không hề bắn tới chỗ quỷ tu —— mặc dù Lục Lân đã giận đến tột đỉnh, cũng sẽ không kích động công kích —— hiện tại Hạ Cẩn Niên là ma trành bị quỷ tu khống chế, không riêng là quỷ tu bị thương cậu ta cũng sẽ bị thương, mà còn vì quỷ tu rất có thể sẽ không khách khí dùng cậu ta chắn kiếm.

"Ai bảo Địa Phủ các vị không nhổ cho cậu ta chứ? Nếu sớm giúp cậu ta hóa giải, một linh hồn vô tội như cậu ta cũng không đến mức lưu lạc thành như bây giờ." Quỷ tu ác ý cười thỏa mãn.

Giang Thận vội vàng kéo Lục Lân nói: "Tuy nói tội nghiệp này có thể cưỡng ép tróc ra, nhưng cũng sẽ làm thần hồn bị thương, từ thiên tài biến thành người bình thường, hơn nữa mấu chốt nhất là, Hạ Cẩn Niên không phải con ruột của gia tộc nhà họ Hạ, nhưng nhà họ Hạ nuôi nấng cậu ta hai mươi mấy năm, bồi dưỡng cậu ta thành kỳ tài hiếm có, đã kết nhân quả, tà thuật chuyển dời tội nghiệp tuy rằng làm cậu ta nhất thời chịu khổ, nhưng cứ như vậy, cậu ta đã hoàn toàn trả sạch ân nuôi dưỡng của nhà họ Hạ với mình, thậm chí còn dư, là trợ giúp cậu ta chặt đứt nhân quả phàm trần, lợi cho tu hành ngày sau."

Giang Thận nói rất nhanh, Lục Lân nghe xong gật đầu trả lời: "Tôi sẽ không bị mấy câu khiêu khích của yêu tà này mê hoặc tâm thần."

Giang Thận có chút lúng túng: "Híc, xin lỗi, tôi cũng không phải đánh giá thấp tâm chí của ông, thật sự là yêu tà này bằng vào cái lưỡi ba tấc không rữa của mình, cả Tiêu Vô Thường cũng từng bị hắn đầu độc."

Nghe được từ mấu chốt, Sở Úc nhanh chóng rà tìm trong kịch bản, vừa khẩn trương đến run rẩy âm điệu, vừa dạt dào tình cảm lẩm bẩm: "Quả nhiên... ta... chỉ là bị ngươi đầu độc mà thôi, ở trong mắt ngươi, ta chỉ là một công cụ dùng xong liền ném đúng không? Trong tay ngươi không có đồ chơi mới, nên mới về tìm ta đúng không? Ngươi nhất, nhất định không chịu tha cho ta à?"

Phương Hiểu Niên cúi đầu nghẹn đến run vai, cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy kênh tán gẫu trên platform online của Địa Phủ nhà mình đã nổ:

"Câu từ này cho tui cảm giác kỳ quái quá, tui cảm thấy được mình đã đọc được ở đâu rồi."

"+1, anh cũng thấy thế..."

"Các cậu đã xem một phần văn tên là ([abo] Xuyên qua thành nam thê bị nguyên soái tinh tế vứt bỏ) chưa?"

Khoảng lặng yên ắng, Phương Hiểu Niên run rẩy gõ chữ: "Đương nhiên là chưa rồi, sao tui có thể xem văn YY lung tung Lão A và Bạch Lão Đại chớ!"

Triệu Thanh Ngôn: "Hiểu Niên, cưng còn đang trong danh sách xếp hàng chờ làm vi sinh vật của chị đó nhớ~"

Kỹ xảo sáng tác của Thường Bằng Viễn, đương nhiên không thể nào sánh bằng đại thần có trăm vạn fan trong vụ án tiểu thuyết đổi mệnh lần trước được, hành văn cũng chỉ có thể viết abo phiêu văn không bao giờ hot lên thôi, cũng may lời kịch vụng về và sự khẩn trương của Sở Úc có thể dùng nguyên nhân bị đả kích quá lớn che dấu, quỷ tu không phát hiện rõ dị thường.

"Người ngươi muốn ta đã dẫn đến." Tạ Kỳ Liên túm sợi xích màu vàng trong tay, lạnh lùng kéo Sở Úc trốn sau lưng bọn họ ra, một tay nắm lấy cổ tay Sở Úc, một tay nhẹ nhàng kề sát ngực Sở Úc, bàn tay của Tạ Kỳ Liên trắng nõn xinh đẹp, giữ lại dáng hình hoàn mỹ đánh đàn bẻ hoa nuôi ra lúc còn sống, nhưng đầu ngón tay của cậu bỗng nhiên lại như mọi ác quỷ, duỗi móng tay đen kịt sắc nhọn ra, nguy hiểm ghim trước người Sở Úc.

"Giải trừ thuật ngự quỷ trên người Hạ Cẩn Niên." Tần Phong quát, "Bằng không, chúng tôi sẽ khiến Tiêu Minh Thủy vĩnh viễn hồn phi phách tán, anh đừng hòng tìm ra mảnh tàn hồn nào lớn như móng tay út cả!"

Sở Úc mạnh miệng, trong mắt rưng rưng nói rằng: "Huynh động thủ đi Tạ huynh, lúc đó huynh không nên hạ thủ lưu tình, hắn sẽ không đồng ý với huynh đâu——"

"Đừng động chàng!" Không chờ cậu ta nói xong quỷ tu đã lạnh lùng nói, "Tạ Nghiêu! Ngươi động vào chàng một cái, ngươi cũng đừng hòng đòi lại tiểu ác quỷ này!"

"Ta có thể không động vào cậu ta." Đầu ngón tay sắc bén màu đen treo trước ngực Sở Úc, ngữ khí của Tạ Kỳ Liên rất nhu hòa, "Giao mảnh vỡ ngươi trộm ra đây, ta sẽ không động vào cậu ta."

"Ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi nhiều quá à?" Quỷ tu lạnh lùng trả lời, "Một tiểu quỷ mà thôi, ngươi còn muốn mảnh vỡ, đưa ngươi mảnh vỡ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi sẽ lập tức trở mặt sao?"

Tạ Kỳ Liên lại trả lời: "Hóa ra Tiêu Minh Thủy ở trong mắt ngươi, chỉ đáng giá một tiểu quỷ râu ria thôi à."

Quỷ tu vội vã liếc nhìn Sở Úc sắc mặt trắng bệch, trong lòng tức tối, trầm tư một lát, liền phất tay, Lưu thiên sư chậm rãi đè Hạ Cẩn Niên đi lên trước, gã thiên sư râu dê này đã khác với lần gặp đầu tiên rồi, Tần Phong hiện tại nhìn một cái, đã thấy được sắc mặt gã ta vàng như nghệ, phủ lên một lớp bụi mù, hiển nhiên là đã dính tội nghiệp, không còn sống được lâu nữa, đáng tiếc bản thân gã ta hoàn toàn không biết, còn lộ ra vẻ phẫn hận không cam lòng.

"Tạ Nghiêu, ngươi bớt cạnh khóe ta ở trước mặt Minh Thủy đi." Quỷ tu hừ một tiếng, "Một thương năm đó của ngươi, ác hơn ta nhiều."

Âm phong đã dập dềnh lượn qua lượn lại quanh bãi đất trống ở dã ngoại, sự giằng co tẻ nhạt không có ý nghĩa này duy trì chừng nửa giờ, cho nên nửa đoạn sau Sở Úc không còn khẩn trương nữa, muốn tiếp tục biểu hiện ra vẻ lo lắng không yên, run lẩy bẩy cũng chỉ có thể dựa vào diễn xuất của mình.

Đột nhiên, điện thoại của Tần Phong reo lên hai tiếng.

Anh chậm rãi nói: "Được rồi, thời gian không nhiều lắm, anh thả Hạ Cẩn Niên tới đây, cậu ta có thể đi với anh."

Tần Phong vỗ Sở Úc, đẩy cậu ta lên trước, quỷ tu nghi ngờ nhìn Tần Phong đột nhiên thay đổi chủ ý, ngẩng đầu nhìn sắc trời, một tà tu sau lưng gã thấp giọng nói:

"Là... bắt đầu cùng thân thể người sống dung hợp, hơn nữa, trận pháp của... chúng ta cũng xong rồi."

Quỷ tu hiểu rõ, nở nụ cười: "Được, vậy thì sớm chúc Hắc Vô Thường Tần đại nhân nhiệm vụ thuận lợi."

Tần Phong dứt khoát đẩy Sở Úc một cái: "Trao đổi."

Quỷ tu ước chừng cũng xác thực là không để ý tới Hạ Cẩn Niên, lúc này lười biếng ra dấu, màu xanh trong mắt Hạ Cẩn Niên lập tức biến mất, Tần Phong chỉ nhìn thấy mây đen run lên.

Hạ Cẩn Niên tỉnh lại có ký ức bị điều khiển, cậu ta không nói gì, trước tiên nhìn về phía Lục Lân trong đội, sắc mặt của Lục Lân không tốt lắm, nhưng thấy cậu ta đã tỉnh táo lại, trong mắt lộ ra nụ cười, Hạ Cẩn Niên không khỏi sửng sốt.

Lục Lân lập tức nói: "Tôi không sao, bị thương ngoài da thôi."

Mái tóc màu đen dài khoác trên vai ông ta, bị gió thổi tung, có một sợi tóc dài mềm mại không cẩn thận bị thổi vào trong miệng lúc nói chuyện, Lục Lân nghiêng đầu kéo sợi tóc ra vén bên tai, Hạ Cẩn Niên ngơ ngác nhìn, ngực trộn vào những cảm xúc ấm áp lại lo lắng.

Quỷ tu không phải kiểu người sẽ chơi ám chiêu ở những chuyện lông gà vỏ tỏi, lập tức giải thoát cho Hạ Cẩn Niên, mây đen đâm đầu về phía Lục Lân, Tần Phong cũng đẩy Sở Úc ra ngoài.

Sở Úc bị đẩy ra, cậu ta đồng thời cảm giác được một luồng sức mạnh U Minh Hắc Vô Thường đánh vào trong người mình, lòng bàn tay nóng lên, Sở Úc quả nhiên rờ được một vật cưng cứng——

Chỉ trong chớp mắt, quỷ tu đã kéo Sở Úc về phía mình, bay cùng với Sở Úc, rõ ràng là một ánh sáng màu vàng.

Kim quang tăng mạnh, thanh mạch đao dài chừng 10m, bị Sở Úc giơ lên cao, đao như nặng ngàn cân, Sở Úc cảm thấy cánh tay mình sắp bị thanh đao này ép gãy, nhưng dựa vào quỷ lực Tần Phong đánh vào trong cơ thể, cậu ta giơ thanh đao lên, mượn trọng lượng của đao, đánh phủ đầu bổ về phía quỷ tu!

Bùm——

Sợi xích trắng bạc trong tay Tạ Kỳ Liên bay ra, nháy mắt quấn lấy eo Sở Úc, kéo cậu ta về phía sau, Tần Phong thì lại hóa thành một luồng khói đen, bay ngược hướng tới, chỉ một tích tắc đã nắm lấy chuôi đao Sở Úc buông ra, rút thanh đao ghim dưới đất lên, mượn lực quán tính, vung ngang qua, quỷ tu tránh được đao thứ nhất của Sở Úc, lại không tránh được thế đao theo sát sau đó của Tần Phong, nổi giận gầm một tiếng chộp lấy một thuộc hạ bên cạnh, ném về phía lưỡi dao của Tần Phong.

Mạch đao chém ngang qua, không tổn thương thân thể người sống, nhưng một đao đó giáng xuống, hồn phách có tội sẽ bị chẻ làm hai, Tần Phong được Thiên Đạo cho phép tru hồn, thanh đao này nếu là chém vào thân thể người sống, có thể coi như trực tiếp chém chết.

Mũi miệng của Lưu thiên sư đồng thời phun ra máu đen, mạch đao chém qua eo gã ta, gã ta lập tức mềm oặt ngã xuống đất, trợn to hai mắt, một hơi cũng không thở ra được, Giang Thận và Phương Hiểu Niên phản ứng nhanh chóng, lập tức ném Câu Hồn Lệnh ra, mỗi người chia nhau bắt lấy một nửa hồn phách của Lưu thiên sư.

Quỷ tu hét lớn: "Tiêu Minh Thủy —— các ngươi đã làm gì với chàng!"

"Anh giai gọi ai vậy?" Bị Tạ Kỳ Liên túm về Sở Úc duỗi ngón tay cái ra, "Đạo gia tôi tên Sở Úc! Sở của Tề Sở, Úc của chữ Hoặc thêm hai nét phẩy! Không được đọc thành Hàng!"

Quỷ tu nhanh chóng lui về sau, đứng sau lưng nhóm thuộc hạ tà tu, mới kinh ngạc nói: "Tạ Nghiêu! Ngươi giỡn với ta à!"

"Ngươi vọng tưởng thay thế Địa Phủ, nắm giữ âm dương, trở thành Minh Đế, vậy mà cả thường thức cơ bản nhất cũng không biết ư?" Tạ Kỳ Liên không nhanh không chậm, hiếm thấy cười rất sung sướng, "Luân hồi chuyển thế, là không thể nghịch chuyển. Tiêu Minh Thủy, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa rồi."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin?" Quỷ tu lạnh lùng cười nhạo, "Minh Thủy từng nói với ta, chức quyền của ngươi cao hơn chàng, thế nên có cách tỉnh lại ký ức kiếp trước, Minh Thủy sẽ không gạt ta."

"Không sai." Tạ Kỳ Liên không có thành ý gì gật đầu, xoa đỉnh đầu Sở Úc đỉnh, "Đáng tiếc, Tiêu Khác là thằng ngốc."

Sở Úc giãy dụa: "Hê hê đại thần đừng vò cháu, cháu không ngốc mà."

Tạ Kỳ Liên vỗ cậu ta: "Ờ, cháu thông minh hơn tí, ít nhất thi đậu một trường đại học không tệ."

"Ngươi——" Quỷ tu bị thái độ ngạo mạn này của cậu chọc giận đến hình dáng bất ổn, như là thổi hơi vào dưới lớp da vậy, vặn vẹo bất định.

Tạ Kỳ Liên cười nói: "Ngươi không biết à, nay đã là thời đại Nhân trị rồi, không phải thiên hạ thần quỷ lúc đấy nữa. Vào thời đó Thiên Đình vẫn còn, chính thần thượng vị vẫn còn, ngươi có từng nghe cụm từ như hạ phàm lịch kiếp chưa? Nếu chưa từng nghe thì đọc tiểu thuyết bổ túc lại nhé. Ta là Quỷ Tiên trực tiếp giám thị sinh tử trật tự của Địa Phủ, tuy rằng không phải Đại La Kim Tiên cao vị, nhưng nó xác thực là chức trách của ta —— thế nên mỗi một thượng thần hạ phàm lịch kiếp đều phải tới chỗ ta phong ấn ký ức, nhảy vào luân hồi, lịch kiếp xong lại về tìm ta giải trừ phong ấn... Chức quyền của Tiêu Minh Thủy không đủ, cậu ta không quản cái này, cho nên kiến thức nửa vời."

Mọi người dùng ánh mắt từ ái nhìn về phía Sở Úc, như đang nói, may mà kiếp trước cháu là thằng ngốc.

Âm khí phần phật, tà tu người sống bên cạnh quỷ tu bỗng nhiên cùng khựng lại, đỉnh đầu bùm bùm tóe ra từng đóa hoa máu, nhưng máu không rơi xuống đất, mà là bay thẳng lên trời, bị quỷ tu há mồm nuốt vào.

Trên người quỷ tu lóe lên ánh đỏ màu máu mắt trần có thể thấy được, gã khàn giọng nói rằng: "Được lắm, Tạ Nghiêu, ngươi yên tâm, ta sẽ giữ ngươi lại đến cuối cùng, ta ngược lại muốn để ngươi xem xem, ta rốt cuộc có thể nghịch chuyển âm dương hay không!"

Một tiếng sấm đột nhiên nổ vang giữa trời, sương mù màu đen bằng mắt thường không thể thấy bỗng nhiên bay lên phía chân trời, chậm rãi xoay tròn tụ thành một cơn lốc cùng màu nối trời chạm đất, ở ba hướng trong Hạ Thành, chia nhau cuốn lên ba cơn, như ba cây trụ chống trời màu đen vậy.

Quỷ tu hút khô tính mệnh và tu vi của toàn thể tà tu nơi này rồi, khí thế nháy mắt tăng mạnh, gã chỉ vào đằng xa nói: "Đã thế trẫm, trước hết chọn Quỷ Đô đi, Hạ Thành này non xanh nước biếc, hôm nay trẫm sẽ định đô ở Hạ Thành."

Ba mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế bị thi tà thuật, chia ra làm mắt trận, bố trí ở ba hướng trong Hạ Thành, mảnh vỡ Ngự Ấn có linh tính, ba mảnh đã tập hợp lại, có thêm trận pháp của quỷ tu, mảnh thứ tư rất dễ bị gọi ra, một khi quỷ tu đặt mảnh vỡ thứ tư vào chỗ trống cuối cùng, bốn mảnh vỡ sẽ phong tỏa toàn bộ vòng tròn âm dương của Hạ Thành, đến lúc ấy, sự sống và cái chết của thành phố này, sẽ bị Ngự Ấn chủ đạo.

○ ○ ○

Sở Úc: Tui muốn thi thêm bằng biểu diễn thứ hai!

Thường Bằng Viễn: Tui tin tưởng sẽ có một ngày tui trở thành đại tác gia!

Lão A: Cậu không bằng tin tưởng sẽ có một ngày cậu trở thành nấm.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại