Quay Lại Vẫn Thấy Anh
Chương 22: Bí mật
Cả buổi ngồi máy bay khiến Tố Thu cũng chẳng còn nhiều sức lực mà đi bộ nữa. Cô cũng vốn chẳng phải là người lãng mạn gì. Cô thắc mắc sao Kiến Hoa có thể cứ đêm nào rảnh rỗi đều đi ở đây chứ. Hai người họ dừng chân ở đình hóng mát cùng ngắm sao, mà lúc này đây cũng có một người đang nhìn lên nó, nhưng tâm tư lại đều đặt ở chỗ Kiến Hoa.
"Sao hôm nay tự nhiên lại gọi anh là Hoa ca" - Bình thường Tố Thu vốn đâu gọi anh là "Hoa ca", mà hôm nay lại gọi như vậy, không những thế lại tới gặp anh ngay lúc đoàn làm phim đông như thế, khiến anh không khỏi có chút nghi ngờ mục đích chuyến đi của cô tới Quảng Tây hôm nay.
"Thay đổi một chút có sao đâu" - Tố Thu cười nghịch ngợm, điểm này so với Lệ Dĩnh thì đúng là có điểm tương đồng. Hai người này nếu quen nhau từ sớm, có khi sẽ trở thành bạn thân của nhau.
"Nói coi, em có âm mưu gì?" - Tính cách của cô, anh là người biết rõ nhất. Ban chiều nhiều người như thế, lại đang bận nên anh mới không hỏi cho rõ nguyên nhân cô tới đây. Khang Vũ cũng đang ở Giang Tử Đằng, mọi chuyện của anh đều báo về cho Tuấn Kiệt, vậy không lý gì khiến Tố Thu đột nhiên tới đây cả.
Bị Kiến Hoa nhìn ra, nét mặt Tố Thu chợt chùng xuống, cô cũng không cần phải che giấu nữa. Thanh âm Tố Thu lí nhí, lại hơi e rè:
"Em là vì chuyện của anh và Lệ Dĩnh nên mới tới"
"Chuyện của anh và cô ấy? Là chuyện gì?" - Đôi mày Kiến Hoa nhíu lại, sao chuyện của anh đã lan tới tận Đài Loan rồi.
"Em...em...nghe nói, hình như anh thích cô ấy"
Kiến Hoa thở dài, vẫn là không thể giấu được chuyện gì qua mắt được Khang Vũ, mà như vậy thì Tuấn Kiệt biết cũng là một sớm một chiều.
"Vậy nên em tới đây là để ngăn cản anh sao?"
Tố Thu biết là có ngăn cản cũng không thể được gì. Cô biết tính Kiến Hoa rất kiên định, phàm là việc anh muốn, anh sẽ không từ bỏ, thậm chí cả việc yêu đơn phương. Mục đích của cô đến đây, mà lại tỏ ra rất thân với Kiến Hoa trước bao người và Lệ Dĩnh là để mọi người thấy cũng được, hiểu lầm cũng được. Miễn là có thể làm việc gì đó khiến Kiến Hoa cách xa Lệ Dĩnh một chút. Cô không có thành kiến gì với Lệ Dĩnh, nhưng Kiến Hoa mới là quan trọng.
"Anh phải biết là không nên nảy sinh tình cảm với bạn diễn chứ. Chuyện mười năm trước anh đã khiến anh rất trầy trật rồi, anh nhớ không?"
Chuyện mười năm trước đương nhiên anh còn nhớ. Nhưng đã là chuyện tình cảm, sao có thể nói làm như nào là được như vậy đâu.
"Anh biết, nhưng..." - Kiến Hoa trầm mặc, vô định nhìn theo hướng phòng của Lệ Dĩnh.
"Nhưng sao?"
"Nhưng...anh yêu cô ấy rồi. Anh cũng không thể dừng tình cảm đó lại" - Chuyện đó giờ anh cũng không cần phải giấu diếm. Trái tim anh có thể rung động vì một người đã là điều hạnh phúc rồi. Còn có thể được đáp lại hay không, chuyện đó không quan trọng.
"Anh suy nghĩ lại một chút đi. Đó có thể chỉ là rung động nhất thời khi diễn xuất thôi" - Tố Thu vẫn kiên nhẫn khuyên Kiến Hoa, cô không muốn sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn là cô không muốn anh vì tình yêu sẽ lại bị đả kích lớn.
"Anh không phải là người của mười năm trước nữa. Cũng không phải con nít. Anh biết thế nào là yêu? Thấy cô ấy cười, anh hạnh phúc. Khi cô ấy gặp Trác Hạo, anh ghen. Anh muốn che chở cô ấy, bảo vệ cho cô ấy. Đã là tình yêu thì rất cố chấp. Không phải em cũng cố chấp yêu Tuấn Kiệt bao năm đấy sao, mà cậu ấy vẫn chỉ coi em như em gái"
"Ai da, chuyện đó khác. Em giờ đã không còn thích Kiệt ca nữa rồi mà"
"Nhưng em cũng không cần lo đâu. Cô ấy đã thích người khác rồi, mà người đó không phải anh" - Giọng điệu của Kiến Hoa thoáng sự tiếc nuối. Nếu anh gặp cô sớm hơn, mọi chuyện có thể đã khác.
"Nhưng anh cũng..."
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, em về phòng nghỉ đi"
Kiến Hoa cắt ngang lời Tố Thu, tình cảm của anh, anh tự biết điều chỉnh, cũng không cần ai phải khuyên bảo gì hết. Có chuyện gì anh sẽ tự mình gánh vác. Tố Thu biết cô không thể nói thêm một câu nào nữa, tốt nhất cũng không nên làm Kiến Hoa tức giận. Cô miễn cưỡng về phòng, trong khi Kiến Hoa lại một mình bước đi dưới hoa tử đằng trong đêm tối.
...
Câu chuyện tối hôm qua với Kiến Hoa vẫn khiến Tố Thu lấn cấn trong lòng. Mục đích của chuyển đi này của cô xem ra không đạt được. Tố Thu dậy rất sớm, trước khi tới đây Tuấn Kiệt còn dặn cô sáng nên dậy sớm để ngắm bình minh ở Giang Tử Đằng, thế nên khi đoàn làm phim còn chưa thấy ai thì Tố Thu đã lang thang một mình bên dưới.
Mải mê ngắm hoàng hôn với cảnh sắc tuyệt đẹp của hoa tử đằng khiến Tố Thu không nghe thấy tiếng bước chân vững chãi của một người đàn ông đang lại gần.
"Xin lỗi, cô có thể cho tôi hỏi một chút không?"
Tố Thu giật mình quay lại, trước mặt cô là một người đàn ông với dáng vẻ lịch sự, nét mặt thâm trầm, ánh mắt ngập sự kiên định khó lay chuyển, bờ vai rộng lớn. Anh ta còn khẽ cúi đầu chào cô.
"Anh là..." - Tố Thu ngẩn người trước vẻ nam tính của anh ta, đến một câu nói cũng không thể thốt ra hoàn chỉnh.
"Tôi là Lạc Thành. Cô có thể chỉ cho tôi Lệ Dĩnh ở đâu được không? Tôi có chút đồ muốn đưa cho cô ấy"
"Lệ Dĩnh...cô ấy có khi còn ngủ, sớm như vậy mà" - Tố Thu trả lời Lạc Thành một cách máy móc, mà mắt cô vẫn không thể rời khỏi anh.
Lạc Thành đưa tay xem đồng hồ, tỏ vẻ rất gấp gáp. Anh chỉ tiện đường qua đây một chút, nhưng sớm thế này, xem ra Lệ Dĩnh chưa có dậy.
"Vậy cô có thể chuyển giúp tôi cho Lệ Dĩnh chút đồ này được không?"
"Được"
Lạc Thành vẫn rất lịch sự, thanh âm lại rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta có cảm giác đó chỉ là che giấu sự mạnh mẽ đang hiện lên bên trong ánh mắt anh. Tố Thu không kịp suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.
Lạc Thành đưa cho cô một túi nhỏ rồi nhanh chóng bỏ đi, chẳng mấy chốc chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên ngoài Giang Tử Đằng đã phóng đi mất hút, đến khi đó Tố Thu mới chịu rời mắt.
"Tố Thu?"
Đằng sau có tiếng vang lên, Tố Thu lại giật mình quay lại.
"Lệ Dĩnh, chào buổi sáng"
"Chào buổi sáng" - Lệ Dĩnh mỉm cười, bàn tay cũng khẽ đưa lên đáp lễ.
Nhận thấy sự rụt rè của Lệ Dĩnh, Tố Thu nhanh nhảu, một phần vì cô cũng chẳng có thành kiến gì với Lệ Dĩnh, một phần cũng vì tâm trạng cô đột nhiên rất tốt do mới gặp anh chàng lạ mặt khi nãy.
"Chúng ta bằng tuổi nhau mà, cậu không cần phải dè dặt như vậy đâu"
"Được" - Lúc này Lệ Dĩnh mới thoải mái hơn được một chút.
"À, vừa rồi có một người tên Lạc Thành tới tìm cậu. Nhưng vội đi luôn, có nhờ tôi chuyển lại giúp vật này" - Tố Thu sực nhớ ra, đưa chiếc túi cho Lệ Dĩnh.
"Thành ca sao?"
"Anh ấy là ai vậy?" - Tố Thu rất tò mò về người đàn ông đó. Chỉ mới gặp chớp nhoáng, nhưng cô đã có cảm giác muốn biết nhiều hơn về anh ta.
"Là một người bạn của tôi đã mười năm rồi"
Lệ Dĩnh mở chiếc túi mà Lạc Thành để lại, cô đoán không sai mà. Bên trong tất thảy đều là kẹo. Đúng lúc cô vừa mới ăn hết hôm qua. Xem ra Thành ca tiện đường qua nơi này, mang kẹo tới cho cô đây.
"Kẹo thỏ trắng?" - Tố Thu ngạc nhiên thích thú chỉ vào túi kẹo Lệ Dĩnh mới nhận được.
"Cậu cũng thích sao?"
"Đương nhiên, từ nhỏ mẹ tôi mỗi lần đi Thượng Hải đều mua về. Đến giờ vẫn thích"
"Tôi cũng vậy" - Lệ Dĩnh ngạc nhiên không kém. Kẹo sữa thì có thể nhiều người thích, nhưng nhãn hiệu kẹo thỏ trắng này đã nổi tiếng Thượng Hải từ lâu lắm rồi. Ngày cô còn bé, ba mẹ cô mỗi lần tới Thượng Hải về đều mua nó cho cô. Cô không chỉ thích nó vì mùi vị, mà hơn hết nó còn là một phần tuổi thơ của cô nữa. Không ngờ lần này lại gặp một người trùng hợp đến như vậy.
Tố Thu cũng không ngại ngần nhận lấy nắm kẹo từ Lệ Dĩnh. Mới sáng, dù chưa gì vào bụng nhưng hai cô gái cũng không quan trọng lấy luôn nó làm bữa sáng. Sự lúng túng, dè dặt hoàn toàn đã biến mất. Bây giờ chỉ có hai cô gái trẻ kể lể những câu chuyện hồi bé, những điểm vô tình trùng hợp giữa hai người. Tố Thu cũng không ngại hỏi những chuyện về việc đóng phim của Lệ Dĩnh, mà Lệ Dĩnh cũng không ngại ngần kể hết. Cả những chuyện mà không phải ai cũng biết, cả việc cô đối mặt thế nào với anti fans. Tố Thu cảm thấy ở cô gái này tuy bé nhỏ, nhưng có một nghị lực và nỗ lực phi thường. Hai người cứ thế cứ thế nói hết chuyện này qua chuyện khác. Thỉnh thoảng lại ôm bụng cười ngất. Giờ Tố Thu cũng hiểu vì sao Kiến Hoa lại thích Lệ Dĩnh. Nhiều năm nay anh vẫn một mình, vẫn lạnh băng như thế. Nhưng gặp một cô gái đơn thuần, ấm áp, lúc nào cũng trực một nụ cười rạng rỡ...có thể không yêu sao. Bất chợt trong lòng cô cũng cảm thấy hai người họ cũng rất xứng đôi. Chuyện tình cảm này, đâu phải là không thể chứ?
"Lệ Dĩnh, có thể cho tôi số của anh ấy không?"
"Anh ấy? Là ai?"
"Là Lạc Thành đó" - Khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại, trông giống như hai người bạn đang tâm sự vậy. Vì thế Tố Thu cũng không ngại hỏi Lệ Dĩnh số của Lạc Thành. Tính cô không giống như những cô gái bình thường khác. Vừa thấy Lạc Thành, cô đã nhìn trúng anh. Nếu cô đã thích, thì sẽ theo đuổi. Cũng giống như Tuấn Kiệt ngày trước, cô thích anh, theo đuổi đến cùng dù không không có kết quả gì, Tuấn Kiệt chỉ coi cô như em gái. Tới khi Tuấn Kiệt kết hôn rồi, cô mới chịu dừng lại. Đối với cô, được đáp lại hay không cũng đâu quan trọng. Chỉ cần cô đã từng hết sức theo đuổi tình yêu mà cô muốn là được.
"Nhưng mà..." - Lệ Dĩnh phân vân, Thành ca không có ở đây, cô đưa số điện thoại của anh cho một người lạ, liệu có được không.
"Cậu cho đi mà, sau đó sẽ nói với cậu một bí mật"
Lại là bí mật. Con người cô vốn không có khả năng cự tuyệt với những bí mật. Tố Thu cứ úp úp mở mở như vậy càng khiến cô khó chịu. Dù không biết Tố Thu lấy số của Thành ca làm gì. Nhưng cô đành lấy anh ra làm cái giá cho bí mật vậy. Sau này sẽ thỉnh tội sau.
"Được" - Lệ Dĩnh hí hoáy một lúc đã chuyển tiếp số điện thoại của Lạc Thành sang cho Tố Thu. Giờ cô trưng một ánh mắt mong chờ đến tội nghiệp về cái bí mật kia.
"Cậu ghé tai lại đây"
Lệ Dĩnh cũng lựa theo, ghé sát vào. Tố Thu thì thầm một câu ngắn gọn, sau đó nở nụ cười rất đắc ý.
"Thật sao?"
"Còn có thể giả được sao? Chỉ cần tra là ra liền"
Cũng tới lúc phải về Đài Loan, Tố Thu trở về phòng chuẩn bị. Để lại Lệ Dĩnh trong tâm trạng kích động với bí mật mới nghe được. Dù là bí mật gì, nhưng chắc chắn đều khiến cô thích thú. Tâm trạng buồn bã, hụt hẫng hôm qua trong chốc lát đã biến mất. Khóe môi còn vô thức nở nụ cười có vài phần mãn nguyện.
"Sao hôm nay tự nhiên lại gọi anh là Hoa ca" - Bình thường Tố Thu vốn đâu gọi anh là "Hoa ca", mà hôm nay lại gọi như vậy, không những thế lại tới gặp anh ngay lúc đoàn làm phim đông như thế, khiến anh không khỏi có chút nghi ngờ mục đích chuyến đi của cô tới Quảng Tây hôm nay.
"Thay đổi một chút có sao đâu" - Tố Thu cười nghịch ngợm, điểm này so với Lệ Dĩnh thì đúng là có điểm tương đồng. Hai người này nếu quen nhau từ sớm, có khi sẽ trở thành bạn thân của nhau.
"Nói coi, em có âm mưu gì?" - Tính cách của cô, anh là người biết rõ nhất. Ban chiều nhiều người như thế, lại đang bận nên anh mới không hỏi cho rõ nguyên nhân cô tới đây. Khang Vũ cũng đang ở Giang Tử Đằng, mọi chuyện của anh đều báo về cho Tuấn Kiệt, vậy không lý gì khiến Tố Thu đột nhiên tới đây cả.
Bị Kiến Hoa nhìn ra, nét mặt Tố Thu chợt chùng xuống, cô cũng không cần phải che giấu nữa. Thanh âm Tố Thu lí nhí, lại hơi e rè:
"Em là vì chuyện của anh và Lệ Dĩnh nên mới tới"
"Chuyện của anh và cô ấy? Là chuyện gì?" - Đôi mày Kiến Hoa nhíu lại, sao chuyện của anh đã lan tới tận Đài Loan rồi.
"Em...em...nghe nói, hình như anh thích cô ấy"
Kiến Hoa thở dài, vẫn là không thể giấu được chuyện gì qua mắt được Khang Vũ, mà như vậy thì Tuấn Kiệt biết cũng là một sớm một chiều.
"Vậy nên em tới đây là để ngăn cản anh sao?"
Tố Thu biết là có ngăn cản cũng không thể được gì. Cô biết tính Kiến Hoa rất kiên định, phàm là việc anh muốn, anh sẽ không từ bỏ, thậm chí cả việc yêu đơn phương. Mục đích của cô đến đây, mà lại tỏ ra rất thân với Kiến Hoa trước bao người và Lệ Dĩnh là để mọi người thấy cũng được, hiểu lầm cũng được. Miễn là có thể làm việc gì đó khiến Kiến Hoa cách xa Lệ Dĩnh một chút. Cô không có thành kiến gì với Lệ Dĩnh, nhưng Kiến Hoa mới là quan trọng.
"Anh phải biết là không nên nảy sinh tình cảm với bạn diễn chứ. Chuyện mười năm trước anh đã khiến anh rất trầy trật rồi, anh nhớ không?"
Chuyện mười năm trước đương nhiên anh còn nhớ. Nhưng đã là chuyện tình cảm, sao có thể nói làm như nào là được như vậy đâu.
"Anh biết, nhưng..." - Kiến Hoa trầm mặc, vô định nhìn theo hướng phòng của Lệ Dĩnh.
"Nhưng sao?"
"Nhưng...anh yêu cô ấy rồi. Anh cũng không thể dừng tình cảm đó lại" - Chuyện đó giờ anh cũng không cần phải giấu diếm. Trái tim anh có thể rung động vì một người đã là điều hạnh phúc rồi. Còn có thể được đáp lại hay không, chuyện đó không quan trọng.
"Anh suy nghĩ lại một chút đi. Đó có thể chỉ là rung động nhất thời khi diễn xuất thôi" - Tố Thu vẫn kiên nhẫn khuyên Kiến Hoa, cô không muốn sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn là cô không muốn anh vì tình yêu sẽ lại bị đả kích lớn.
"Anh không phải là người của mười năm trước nữa. Cũng không phải con nít. Anh biết thế nào là yêu? Thấy cô ấy cười, anh hạnh phúc. Khi cô ấy gặp Trác Hạo, anh ghen. Anh muốn che chở cô ấy, bảo vệ cho cô ấy. Đã là tình yêu thì rất cố chấp. Không phải em cũng cố chấp yêu Tuấn Kiệt bao năm đấy sao, mà cậu ấy vẫn chỉ coi em như em gái"
"Ai da, chuyện đó khác. Em giờ đã không còn thích Kiệt ca nữa rồi mà"
"Nhưng em cũng không cần lo đâu. Cô ấy đã thích người khác rồi, mà người đó không phải anh" - Giọng điệu của Kiến Hoa thoáng sự tiếc nuối. Nếu anh gặp cô sớm hơn, mọi chuyện có thể đã khác.
"Nhưng anh cũng..."
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, em về phòng nghỉ đi"
Kiến Hoa cắt ngang lời Tố Thu, tình cảm của anh, anh tự biết điều chỉnh, cũng không cần ai phải khuyên bảo gì hết. Có chuyện gì anh sẽ tự mình gánh vác. Tố Thu biết cô không thể nói thêm một câu nào nữa, tốt nhất cũng không nên làm Kiến Hoa tức giận. Cô miễn cưỡng về phòng, trong khi Kiến Hoa lại một mình bước đi dưới hoa tử đằng trong đêm tối.
...
Câu chuyện tối hôm qua với Kiến Hoa vẫn khiến Tố Thu lấn cấn trong lòng. Mục đích của chuyển đi này của cô xem ra không đạt được. Tố Thu dậy rất sớm, trước khi tới đây Tuấn Kiệt còn dặn cô sáng nên dậy sớm để ngắm bình minh ở Giang Tử Đằng, thế nên khi đoàn làm phim còn chưa thấy ai thì Tố Thu đã lang thang một mình bên dưới.
Mải mê ngắm hoàng hôn với cảnh sắc tuyệt đẹp của hoa tử đằng khiến Tố Thu không nghe thấy tiếng bước chân vững chãi của một người đàn ông đang lại gần.
"Xin lỗi, cô có thể cho tôi hỏi một chút không?"
Tố Thu giật mình quay lại, trước mặt cô là một người đàn ông với dáng vẻ lịch sự, nét mặt thâm trầm, ánh mắt ngập sự kiên định khó lay chuyển, bờ vai rộng lớn. Anh ta còn khẽ cúi đầu chào cô.
"Anh là..." - Tố Thu ngẩn người trước vẻ nam tính của anh ta, đến một câu nói cũng không thể thốt ra hoàn chỉnh.
"Tôi là Lạc Thành. Cô có thể chỉ cho tôi Lệ Dĩnh ở đâu được không? Tôi có chút đồ muốn đưa cho cô ấy"
"Lệ Dĩnh...cô ấy có khi còn ngủ, sớm như vậy mà" - Tố Thu trả lời Lạc Thành một cách máy móc, mà mắt cô vẫn không thể rời khỏi anh.
Lạc Thành đưa tay xem đồng hồ, tỏ vẻ rất gấp gáp. Anh chỉ tiện đường qua đây một chút, nhưng sớm thế này, xem ra Lệ Dĩnh chưa có dậy.
"Vậy cô có thể chuyển giúp tôi cho Lệ Dĩnh chút đồ này được không?"
"Được"
Lạc Thành vẫn rất lịch sự, thanh âm lại rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta có cảm giác đó chỉ là che giấu sự mạnh mẽ đang hiện lên bên trong ánh mắt anh. Tố Thu không kịp suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.
Lạc Thành đưa cho cô một túi nhỏ rồi nhanh chóng bỏ đi, chẳng mấy chốc chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên ngoài Giang Tử Đằng đã phóng đi mất hút, đến khi đó Tố Thu mới chịu rời mắt.
"Tố Thu?"
Đằng sau có tiếng vang lên, Tố Thu lại giật mình quay lại.
"Lệ Dĩnh, chào buổi sáng"
"Chào buổi sáng" - Lệ Dĩnh mỉm cười, bàn tay cũng khẽ đưa lên đáp lễ.
Nhận thấy sự rụt rè của Lệ Dĩnh, Tố Thu nhanh nhảu, một phần vì cô cũng chẳng có thành kiến gì với Lệ Dĩnh, một phần cũng vì tâm trạng cô đột nhiên rất tốt do mới gặp anh chàng lạ mặt khi nãy.
"Chúng ta bằng tuổi nhau mà, cậu không cần phải dè dặt như vậy đâu"
"Được" - Lúc này Lệ Dĩnh mới thoải mái hơn được một chút.
"À, vừa rồi có một người tên Lạc Thành tới tìm cậu. Nhưng vội đi luôn, có nhờ tôi chuyển lại giúp vật này" - Tố Thu sực nhớ ra, đưa chiếc túi cho Lệ Dĩnh.
"Thành ca sao?"
"Anh ấy là ai vậy?" - Tố Thu rất tò mò về người đàn ông đó. Chỉ mới gặp chớp nhoáng, nhưng cô đã có cảm giác muốn biết nhiều hơn về anh ta.
"Là một người bạn của tôi đã mười năm rồi"
Lệ Dĩnh mở chiếc túi mà Lạc Thành để lại, cô đoán không sai mà. Bên trong tất thảy đều là kẹo. Đúng lúc cô vừa mới ăn hết hôm qua. Xem ra Thành ca tiện đường qua nơi này, mang kẹo tới cho cô đây.
"Kẹo thỏ trắng?" - Tố Thu ngạc nhiên thích thú chỉ vào túi kẹo Lệ Dĩnh mới nhận được.
"Cậu cũng thích sao?"
"Đương nhiên, từ nhỏ mẹ tôi mỗi lần đi Thượng Hải đều mua về. Đến giờ vẫn thích"
"Tôi cũng vậy" - Lệ Dĩnh ngạc nhiên không kém. Kẹo sữa thì có thể nhiều người thích, nhưng nhãn hiệu kẹo thỏ trắng này đã nổi tiếng Thượng Hải từ lâu lắm rồi. Ngày cô còn bé, ba mẹ cô mỗi lần tới Thượng Hải về đều mua nó cho cô. Cô không chỉ thích nó vì mùi vị, mà hơn hết nó còn là một phần tuổi thơ của cô nữa. Không ngờ lần này lại gặp một người trùng hợp đến như vậy.
Tố Thu cũng không ngại ngần nhận lấy nắm kẹo từ Lệ Dĩnh. Mới sáng, dù chưa gì vào bụng nhưng hai cô gái cũng không quan trọng lấy luôn nó làm bữa sáng. Sự lúng túng, dè dặt hoàn toàn đã biến mất. Bây giờ chỉ có hai cô gái trẻ kể lể những câu chuyện hồi bé, những điểm vô tình trùng hợp giữa hai người. Tố Thu cũng không ngại hỏi những chuyện về việc đóng phim của Lệ Dĩnh, mà Lệ Dĩnh cũng không ngại ngần kể hết. Cả những chuyện mà không phải ai cũng biết, cả việc cô đối mặt thế nào với anti fans. Tố Thu cảm thấy ở cô gái này tuy bé nhỏ, nhưng có một nghị lực và nỗ lực phi thường. Hai người cứ thế cứ thế nói hết chuyện này qua chuyện khác. Thỉnh thoảng lại ôm bụng cười ngất. Giờ Tố Thu cũng hiểu vì sao Kiến Hoa lại thích Lệ Dĩnh. Nhiều năm nay anh vẫn một mình, vẫn lạnh băng như thế. Nhưng gặp một cô gái đơn thuần, ấm áp, lúc nào cũng trực một nụ cười rạng rỡ...có thể không yêu sao. Bất chợt trong lòng cô cũng cảm thấy hai người họ cũng rất xứng đôi. Chuyện tình cảm này, đâu phải là không thể chứ?
"Lệ Dĩnh, có thể cho tôi số của anh ấy không?"
"Anh ấy? Là ai?"
"Là Lạc Thành đó" - Khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại, trông giống như hai người bạn đang tâm sự vậy. Vì thế Tố Thu cũng không ngại hỏi Lệ Dĩnh số của Lạc Thành. Tính cô không giống như những cô gái bình thường khác. Vừa thấy Lạc Thành, cô đã nhìn trúng anh. Nếu cô đã thích, thì sẽ theo đuổi. Cũng giống như Tuấn Kiệt ngày trước, cô thích anh, theo đuổi đến cùng dù không không có kết quả gì, Tuấn Kiệt chỉ coi cô như em gái. Tới khi Tuấn Kiệt kết hôn rồi, cô mới chịu dừng lại. Đối với cô, được đáp lại hay không cũng đâu quan trọng. Chỉ cần cô đã từng hết sức theo đuổi tình yêu mà cô muốn là được.
"Nhưng mà..." - Lệ Dĩnh phân vân, Thành ca không có ở đây, cô đưa số điện thoại của anh cho một người lạ, liệu có được không.
"Cậu cho đi mà, sau đó sẽ nói với cậu một bí mật"
Lại là bí mật. Con người cô vốn không có khả năng cự tuyệt với những bí mật. Tố Thu cứ úp úp mở mở như vậy càng khiến cô khó chịu. Dù không biết Tố Thu lấy số của Thành ca làm gì. Nhưng cô đành lấy anh ra làm cái giá cho bí mật vậy. Sau này sẽ thỉnh tội sau.
"Được" - Lệ Dĩnh hí hoáy một lúc đã chuyển tiếp số điện thoại của Lạc Thành sang cho Tố Thu. Giờ cô trưng một ánh mắt mong chờ đến tội nghiệp về cái bí mật kia.
"Cậu ghé tai lại đây"
Lệ Dĩnh cũng lựa theo, ghé sát vào. Tố Thu thì thầm một câu ngắn gọn, sau đó nở nụ cười rất đắc ý.
"Thật sao?"
"Còn có thể giả được sao? Chỉ cần tra là ra liền"
Cũng tới lúc phải về Đài Loan, Tố Thu trở về phòng chuẩn bị. Để lại Lệ Dĩnh trong tâm trạng kích động với bí mật mới nghe được. Dù là bí mật gì, nhưng chắc chắn đều khiến cô thích thú. Tâm trạng buồn bã, hụt hẫng hôm qua trong chốc lát đã biến mất. Khóe môi còn vô thức nở nụ cười có vài phần mãn nguyện.
Tác giả :
Ngọc Diệp