Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 8: Bùa bình an

Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 8: Bùa bình an

Mưa suốt một đêm, hôm sau lúc Tiêu Tử Uyên cầm ô chuẩn bị ra khỏi cửa, Lâm Thần nhìn chằm chằm anh và cái ô hồi lâu, “Ơ, ô của cậu …"

Nét mặt Tiêu Tử Uyên rất thản nhiên, anh hỏi lại, “Làm sao?"

Lâm Thần xua tay, “Không có gì, không có gì."

Tiêu Tử Uyên ăn sáng xong rời khỏi nhà ăn, vừa đi ra đã gặp được bạn học cùng học

viện, họ khiếp hãi nhìn Tiêu Tử Uyên, “Ơ, sư huynh, ô của anh …"

Tiêu Tử Uyên vẫn thản nhiên hỏi lại, “Làm sao?"

Mấy cậu sinh viên lập tức thu bớt nét cười, lắc đầu, “Không có gì không có gì."

Tiêu Tử Uyên đi qua con đường ngập nước mưa tới phòng thí nghiệm, ở cửa lại gặp phải giáo sư Trương Thanh.

Sau khi chào hỏi cùng anh, giáo sư, “Tử Uyên, ô của em …"

Tiêu Tử Uyên lễ phép cười, “Thầy Trương cũng thích ạ?"

Trương Thanh nhìn chiếc ô màu trắng sữa trên mặt còn điểm xuyết cả đám lớn lớn bé bé bọ cánh cứng, cười ha ha, “Nhóc này, yêu đương rồi hả?"

Tiêu Tử Uyên cười không đáp.

Trương Thanh cười vỗ vai Tiêu Tử Uyên, “Tốt, có rảnh đưa tới tôi gặp thử xem."

Bỗng lại hỏi một câu, “Không phải là Dụ Thiên Hạ chứ?"

Tiêu Tử Uyên thu lại nét cười, nghiêm túc trả lời, “Không phải, sao giáo sư lại hỏi như vậy ạ?"

Trương Thanh xua tay, “Cô bé giúp đỡ cậu làm thí nghiệm, mỗi lần gửi báo cáo đi, giữa tên 2 cô cậu đều là tên tôi, đám trẻ sau lưng các cậu đều bảo Tiêu Tử Uyên và Dụ Thiên Hạ là một đôi trời sinh của học viện, đều bị Trương Thanh tôi đây phá hỏng, cậu cho là tôi không biết hả?"

Tiêu Tử Uyên ung dung, thẳng thắn trả lời, “Giáo sư Trương nghĩ nhiều quá rồi."

Trương Thanh hình như hiểu được điều gì, “Được, được, được, cậu đi làm việc của cậu đi!"

Tiêu Tử Uyên đi được vài bước lại bị gọi lại, “Về phần hạng mục mới xin, tổ công tác hai hôm nữa sẽ tới khảo sát, đến lúc đấy cậu đi cùng tôi."

“Vâng."

Hôm sau Tùy Ức và Yêu Nữ đi họp hội nghị thường kỳ của hội sinh viên, nghe nói trường mình từng có một sinh viên giờ đang làm ca sĩ, rất thịnh hành, quyết định về trường mở hội diễn ca nhạc, hội sinh viên lại nhốn nháo một trận.

Tùy Ức tuy là lơ mơ về lĩnh vực này nhưng cũng có chút ấn tượng, lúc trước vẫn nghĩ là người này được đào tạo chính quy, chỉ không ngờ là trường mình, sao khi sắp xếp công việc xong, người biết chuyện bắt đầu phát huy tinh thần bà tám.

“Các cậu biết anh ấy học gì không?"

“Học gì? Chuyên ngành âm nhạc ở trường mình cũng không mạnh lắm."

“Học cơ khí!"

“Hả?" ! Không thể nào? Sao có thể?"

“Thật đấy, năm ấy là nhân vật phong vân trong học viện cơ khí, ai ngờ đột nhiên bỏ học đi ca hát."

“Thật hả, như vậy xem ra học viện cơ giới đủ các loại hoa lạ, mau nói cho tớ nghe!"

“…"

Tùy Ức đang hứng thú dào dạt hóng chuyện, hơn nữa cực kỳ đồng ý với câu cuối cùng, học viện cơ khí quả thật đào tạo ra lắm… bông hoa lạ.

Yêu Nữ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ cô, vừa giơ tay vừa nói, “Này?

Cổ cậu đeo gì đấy?"

Tùy Ức còn chưa kịp phản ứng lại thì bùa bình an trên người đã bị Yêu Nữ kéo ra.

“Lúc trước không thấy cậu đeo, từ đâu đấy?"

Dụ Thiên Hạ đang ngồi đối diện Tùy Ức, lúc nhìn thấy vật ở cuối sợi chỉ đỏ mặt bỗng nhiên thay đổi, rất nhanh sau đã ngẩng đầu nhìn Tùy Ức rất kỳ lạ.

Tùy Ức bị cô ấy nhìn đến mất tự nhiên, liếc Yêu Nữ một cái, bèn hỏi thăm dò, “Dụ sư tỷ sao thế?"

Nét kinh ngạc trên mặt Dụ Thiên Hạ chỉ lướt qua, rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, “Không có gì."

Tùy Ức thấy vẻ mặt Dụ Thiên Hạ như là đang nghĩ điều gì, cầm lấy bùa bình an trong tay Yêu Nữ lặng lẽ bỏ lại dưới lớp áo.

Yêu Nữ dán lại nhỏ giọng hỏi, “Này, cậu có cảm thấy Dụ Thiên Hạ rất kỳ lạ không?"

Tùy Ức liếc Yêu Nữ một cái, Yêu Nữ lè lưỡi, rất nhanh đã gia nhập đội quân bà tám.

Lúc tan họp, Tùy Ức vừa tới cửa đã bị Dụ Thiên Hạ gọi lại, cô chần chừ một chút, vẫn mở miệng.

“Tùy Ức, em chờ chị một chút, chị có việc muốn nói với em."

Tùy Ức sớm đã nhìn ra vừa rồi Dụ Thiên Hạ muốn nói lại thôi, có lẽ là cảm thấy nhiều người khó nói, cô quay đầu bảo Yêu Nữ, “Cậu về trước đi."

Yêu Nữ ngầm hiểu nên đi luôn.

Tùy Ức và Dụ Thiên Hạ đi khỏi phòng hoạt động, im lặng bước đi một lúc lâu, Dụ Thiên Hạ mới phá tan sự yên tĩnh.

Không được mấy ngày, mùa đông cứ như là nhoáng cái đã tới, mặt trời đã sắp xuống núi, đi trong trường vào thời điểm này, Tùy Ức cảm thấy mình nên đem quần áo mùa đông ra phơi nắng một chút, chờ lúc cần là khoác lên người luôn.

Dụ Thiên Hạ bắt đầu mở miệng giữa lúc Tùy Ức còn đang ngơ ngẩn.

“Em có lẽ không biết, Tiêu Tử Uyên là trẻ bị sinh non, lúc nhỏ cơ thể không khỏe thường xuyên bị ốm, đi gặp rất nhiều bác sĩ Trung Tây y cũng không có tác dụng, bùa bình an kia là ông bà nội của cậu ấy đi xin về, khó có thể tưởng được phải không? Hai vị lão thành cách mạng mà lại phải làm như vậy. Có lẽ là có tác dụng tâm lý, từ sau khi đeo bùa cậu ấy ít khi ốm nữa. Mấy năm nay cậu ấy vẫn mang bên mình, không phải vì rất tin tưởng vào thứ đó mà là vì người đưa bùa có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Tình cảm của cậu ấy với ông bà nội rất tốt, vẫn coi như của báu, chị quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy, nửa đùa nửa thật hỏi xin cậu ấy rất nhiều lần, nhưng cậu ấy trước nay chưa từng tiếp lời, không ngờ là … ờ, lại đưa cho em … Đúng rồi, em có biết ông bà nội cậu ấy là ai không?"

Tâm tình Tùy Ức bỗng xuống dốc không phanh, hình như trời cũng không còn lạnh như vậy nữa.

Nhiều người đều bảo Tiêu Tử Uyên gia thế hiển hách, cô cũng đã từng nghe, chẳng qua anh làm việc khiêm nhường kín tiếng, cô suýt chút nữa là quên mất.

Hôm đó, Lâm Thần nói với cô, Tiêu Tử Uyên là thái tử nhà họ Tiêu, tiền đồ không đo đếm được, hôm nay Dụ Thiên Hạ lại nói với cô, em có biết ông bà nội cậu ấy là ai không?

Cô sao có thể không biết bà nội anh là ai? Đấy là một kỳ nữ giữa thời chiến loạn đã trổ hết tài năng, nay mặc dù đã lớn tuổi, nhưng mỗi khi xuất hiện vẫn là tinh thần quắc thước, phong thái vẫn còn, phảng phất như thấy được tư thế oai hùng hiên ngang thời trẻ, người đàn ông có thể xứng với kỳ nữ như thế này, ông nội của Tiêu

Tử Uyên có thể suy ra là lại càng xuất sắc… Còn cha mẹ anh nữa, nhất định cũng là long phượng trong đám người …

Tùy Ức thở dài, cô và anh không phải người cùng một đường.

Yêu Nữ chạm vào Tùy Ức, “A Ức, đây là lần thứ ba cậu thở dài trên bàn cơm rồi đấy.

Thức ăn khó ăn à?"

Tùy Ức gượng cười, “Đâu có, ngon mà."

Cô bỗng nhiên có chút hâm mộ Yêu Nữ bên cạnh, dám yêu dám hận, đàng hoàng phóng khoáng, mãi mãi tràn đầy niềm tin đi thực hiện những điều mình muốn.

Tam Bảo vẫn cứ cắm đầu ăn, “A Ức, ăn món cá này đi, làm ngon lắm! Không hổ là khách sạn năm sao!"

Tối nay là sinh nhật một bạn nam trong lớp, mời bạn học cả lớp tới khách sạn năm sao gọi ba bàn. Nghe nói cậu bạn này là nhà giàu vùng Giang Chiết, lắm của cải, từ khi vào trường là bắt đầu thể hiện rõ phong cách lắm tiền mà thô thiển. Bạn trong lớp cũng không thích cậu này, nhưng mà nể mặt mũi bạn học không dễ từ chối.

Vừa khai giảng năm nhất, cậu bạn nhà giàu đời thứ n này đã cư xử ân cần một cách khác thường với bốn cô, ai cũng tưởng là cậu ta để ý Yêu Nữ, ai ngờ sau mới biết người cậu ta thích là Tùy Ức.

Nghe nói, nguyên văn lời của cậu ta là, cô gái có khí chất, có chiều sâu, dịu dàng nhã nhặn như vậy mới có tư cách qua cửa nhà cậu ta.

Lúc nghe buôn chuyện như vậy, Tùy Ức chỉ thản nhiên mỉm cười.

Tam Bảo Hà Ca Yêu Nữ nhìn nét cười trên mặt Tùy Ức mà run rẩy, bắt đầu thấy thông cảm cho cậu phú n đại kia, một lòng muốn thấy cậu ta chết như thế nào.

Qủa nhiên, không lâu sau, thọ tinh đã sáp lại đây, bộ dạng như đang diễn kịch, “Tùy Ức, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu có điều gì muốn nói với tớ không?"

Tùy Ức cầm cốc nước trái cây cụng với cậu ta một cái, thản nhiên nói, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Thọ tinh có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này, “Tớ nhớ cậu còn chưa đưa quà cho tớ nữa, hay là hôm khác tặng bù cho tớ nhé!"

Mọi người ồn ào, “Này, Tần Minh, có người đòi quà như cậu ư?"

Thọ tinh vung tay, “Liên quan gì đến các cậu!"

Tùy Ức ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu nhìn chằm chằm cái cốc trước mặt, “Tớ có đưa."

Thọ tinh vui sướng, “Thế à? Có thể tớ không nhìn kỹ, cậu tặng cái gì?"

Tam Bảo Hà Ca Yêu Nữ bật cười.

Tùy Ức cuối cùng cũng ngẩng đầu, mỉm cười, thong dong mở miệng, “Trong góc bàn nhận quà có một cái phong bì, trong đó có 500 đồng, thì đấy là tớ tặng, cậu thích gì thì tự mình mua đi! Không đủ lấy hóa đơn lại đây tớ bù cho cậu."

Mọi người cuối cùng cũng biết ba người kia cười cái gì, lập tức cười vang, hô to quá đã.

Tùy Ức nhìn thọ tinh há hốc miệng, vội đứng lên, “Ngại quá, tớ đi toilet." Rồi cô ung dung rời đi giữa lúc thọ tinh còn đang ngẩn người kinh ngạc.

Tùy Ức lơ đãng cúi đầu, vừa qua góc rẽ liền đụng phải một người, cô cúi đầu nhận lỗi, “Xin lỗi."

Định vòng qua, lại bị giọng nói quen thuộc gọi lại, “Tùy Ức."

Tùy Ức do dự một lát, cô không nên gặp phải người quen ở đây chứ, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn người đang bước tới.

“Tiêu sư huynh."

Tiêu Tử Uyên mặc vest màu xám, thẳng thớm vừa người, có khí chất thanh niên ưu tú, mặt hơi hồng, hai người đứng gần, cô có thể ngửi thấy rõ mùi rượu nồng trên người anh.

“Sao em lại ở đây?"

“Lớp em có một bạn làm tiệc sinh nhật ở đây mời mọi người tới ăn."

Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, mỉm cười hỏi, “Là Tần Minh hả?"

Hành lang khách sạn trang trí nguy nga lộng lẫy, đèn pha lê trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng rực rỡ quyến rũ, khuôn mặt anh dưới ánh đèn này lại càng rõ nét tuấn tú , bớt đi chút lạnh nhạt ngày thường, thêm vài phần dịu dàng, càng thêm động lòng người.

Anh dùng giọng điệu như vậy nhả ra cái tên kia, dường như mang theo ẩn ý chế giễu Tần Minh là nhà giàu mới nổi.

Tùy Ức vì anh mà cũng mỉm cười, gật đầu, “Tiêu sư huynh sao cũng ở đây?"

Tiêu Tử Uyên day day ấn đường, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Trong quy trình chuẩn bị xin kinh phí cho hạng mục, xã giao thôi."

Hai người đang nói chuyện, bên kia đã có người gọi Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên đáp lại xong bèn nói câu tạm biệt với Tùy Ức.

Hai người lướt qua nhau, Tùy Ức đi được hai bước bỗng nhớ ra một chuyện liền gọi Tiêu Tử Uyên lại, xoay người chạy tới, nhét bùa bình an vào trong tay anh, rũ mắt không dám nhìn anh, cuối cùng cố lấy dũng khí mở miệng nhưng cũng lo là chưa đủ, “Sư huynh, em nghe nói vật này với anh rất quan trọng, em không thể giữ được."

Tay Tiêu Tử Uyên vẫn giơ ra như vậy không rút về.

Tùy Ức cảm giác được anh vẫn đang nhìn mình, đỉnh đầu cũng sắp bốc hơi đến nơi.

Sau một lúc lâu, tiếng nói trong trẻo mới vang lên trên đỉnh đầu, “Em nghe ai nói?"

Tiếng nói rõ ràng như vậy làm gì có vẻ say rượu như vừa rồi?

Tùy Ức cắn môi im lặng.

Người kia hình như không chờ nổi lại gọi Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên lần này không đáp, kéo tay Tùy Ức lại, lại đặt bùa bình an vào trong tay cô một lần nữa, nắm trọn tay cô, vẫn là câu nói lúc trước, “Cầm lấy."

Tùy Ức từ chối, anh lại hơi dùng sức ngăn lại, lại thêm một câu, “Ăn cơm xong về sớm một chút, đừng ngủ quá sớm, chờ anh về tìm em."

Nói xong xoay người rời đi, Tùy Ức ngẩng đầu nhìn bóng anh, dong dỏng thanh lịch, lời Tiêu Tử Uyên thật mờ ám, cô bỗng nhăn mày, buồn bực thở dài một hơi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại