Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 34: Món quà mừng năm mới
Một cậu bé dáng người cao lớn gãi gãi đầu hơi ngượng ngùng nói, “Lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau, Tùy tỷ tỷ chắc là không nhớ rõ em rồi."
"Hả. . . . . ." Tùy Ức gắng gượng cười trong đầu nhanh chóng suy nghĩ sau đó đưa ra kết luận, chính xác là một chút ấn tượng cũng không hề có, nhưng nhớ tới lời của Tùy mẹ nên đành phải giả bộ thân thiện trả lời. “Nhớ rõ, làm sao lại không nhớ rõ được chứ."
Cậu con trai đó sau khi nghe cô nói dường như rất cao hứng rồi nhìn về phía bên cạnh Tùy Ức, lập tức mở to hai mắt, "Ôi, Là tác phẩm của Tiêu sư huynh đây mà! Tỷ tỷ biết Tiêu sư huynh?"
Không biết vì sao phản ứng đầu tiên của Tùy Ức lại là phủ nhận, ba chữ kia hình như không trải qua suy nghĩ đã xuất hiện, “Không biết."
Vừa nói vừa chột dạ lấy tay che lại tên cô ở trên đó.
Cũng may cậu bé đó vẻ mặt sùng bái nhìn vào tác phẩm chứ không hề chú ý đến động tác nhỏ này của cô.
"Tiêu Tử Uyên là đại thần của học viện chúng ta! Anh ấy đúng là một truyền thuyết! bây giờ các giáo sư khi giảng bài luôn nhắc đến tên của anh ấy. Nhưng mà nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài du học, em không còn cơ hội nhìn thấy nữa"
Tùy Ức miễn cưỡng cười, “Phải không?"
Cậu bé dường như tiếc nuối, “Đúng vậy đó, Tiêu sư huynh cực kỳ ưu tú."
Tròng lòng Tùy Ức bị ba từ kia khiêu khích đau ngứa khó nhịn, sắc mặt không thay đổi lảng sang chuyện khác, “Ở trong trường học có chỗ nào không quen không?"
Cậu bé lắc đầu, "Không có."
Tùy Ức như trút được gánh nặng nhanh chóng trả lời, “Vậy là tốt rồi, chị hôm nay còn có việc, hôm khác sẽ mời em ăn cơm, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị lúc nào cũng được, chị đi trước nhé."
Tùy Ức nói xong những câu này như trút được gánh nặng lớn đi rồi.
Cô nhận ý chỉ, lúc đầu là tính toán mời “Đệ đệ" này ăn cơm, nhưng hiện tại không có chút tâm tình nào mà ăn cơm cả.
Tùy Ức từ học viện cơ khí đai ra ngoài, mới phát hiện là bầu trời đã rơi đầy những bông tuyết, bay lất phất, kéo dài không dứt.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, bên tai đều là tiếng hoan hô hưng phấn của người qua đường, mà Tùy Ức lại đắm chìm trong thế giới của bản thân mình.
Kể từ sau khi Tiêu Tử Uyên xuất ngoại không có một chút nào tin tức, Lâm Thần sau khi thi lên nghiên cứu sinh thì càng ngày càng bận, mỗi lần đều là vội vã mà đến, rồi lại vội vã đi, cho tới bây giờ cũng chưa hề nhắc đến Tiêu Tử Uyên, mà cô cũng sẽ không hỏi.
Cô nghĩ rằng không có người nhắc đến anh trước mặt cô thì cô cũng sẽ dần dần quên anh. Nhưng khi cái tên đó được nhắc đến một lần nữa thì cô mới phát hiện thì ra người đó đã tiến sau vào trong lòng mình, không nhắc đến không có nghĩa là không nhớ rõ.
Bọn họ rõ ràng đã rất lâu không liên lạc với nhau, nhưng tại sao trong lòng cô lại còn canh cánh đối với anh đây?
Tùy Ức nhẹ ngẩng đầu nhìn tuyết rơi khắp trời, bỗng nhiên có chút xúc động.
Không biết vì sao thời khắc này cô lại nghĩ đến đêm giao thừa ấy, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Tử Uyên lại gửi cho cô một tin nhắn từ đáy lòng như vậy rồi, đó là một loại cô đơn, Có vẻ là chỉ có một người trong sự cô đơn trong sự im lặng của thế giới đầy tuyết, một nỗi nhớ, một loại nỗi nhớ không biết phải nói ra như thế nào, vô số cảm xúc thậm chí đã biến thành câu nói kia.
Tuyết rơi.
Tùy Ức lấy điện thoại ra, nhấn nhấn vài chữ sau đó ngây ngẩn cả người, cuối cùng tốt nhất có lẽ là từ bỏ thôi.
Thật ra thì bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời, không phải sao? Chính cô đã một lần lại một lần đẩy anh ra khỏi cô, mà cũng chính là cô khi thời điểm khi quan hệ của bọn họ tưởng như đã sắp kết thúc bỗng nhiên rung động.
Có phải hay không đã quá trễ rồi?
Cũng đã rất lâu rồi mà không liên hệ với cô không phải là đã quá rõ rồi sao? Tiêu Tử Uyên từ bỏ rồi.
Cô không nên rung động, cô nhất định có thể khống chế được trái tim của mình.
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn về phía trước, cố gặng cong khóe miêng để gượng cười.
Tiêu Tử Uyên sau khi hoàn thành xong công việc trở lại chỗ ở của mình, anh đang thuê chung phòng ở gần trường học với một chàng trai Châu Âu, trước nhà có một vườn hoa rất đẹp. Khi anh đặt chân vào nhà thì cũng là lúc mặt trời lặn, màu đỏ của hoàng hôn không một chút lưu luyến rời đi không ngừng phai nhạt dần, trong sân nhà đèn cũng đã được bật sáng lên, các hàng xóm xung quanh một nhà, hai nhà cũng từ từ bật đèn sáng lên, ánh đèn chiếu khắp khu nhà cũng bao phủ lên anh, sưởi ấm mà sưởi ấm.
Hôm đó thời tiết rất lạnh, Tiêu Tử Uyên vẫn đứng ở trong sân, trong lòng cũng được sưởi ấm, trong cái cảm giác ấm lạnh đó dường như trong ánh đèn đó anh thấy khuôn mặt tươi cười của một người nào đó.
Khoảnh khắc kia tim anh lại một lần nữa đập thình thịch.
Không phải là không liên lạc với cô ấy nữa mà là biết nới lỏng có đến một mức độ nào đó.
Nghĩ đến đây Tiêu Tử Uyên không khỏi bật cười, thật ra thì anh chính là cố ý lạnh lùng với cô, hình như có hơi . . . . . Phúc hắc. (Du: Nới ng ta chạy mất ngồi mà tiếc)
Hôm sau, Tiêu Tử Uyên bước trên con đường đọng đầy tuyết đi học, trời rất lạnh, dưới chân truyền đến âm thanh két két, tuyết phủ trắng cả đường phố thật là đẹp, còn có trên những vùng đất trống không biết ai đắp lên một người tuyết. Mặt trời cũng đang dần xuất hiện, thật là ấm áp.
Vừa mới bước ra khỏi nhà đã thấy Điền Triết đang đứng bên lề đường hình như đang đợi một người nào đó, khi nhìn thấy Tiêu Tử Uyên vẻ mặt ngượng ngùng muốn nói rồi lại thôi, cuối cũng vẫn bước đến.
Tiêu Tử Uyên nhìn anh ta nhàn nhạt cười, cũng không chủ động mở miệng.
Một lúc lâu sau, Điền Triết từ trong bao lấy ra một gói lớn được thắt một chiếc nơ hình con bướm, nhìn qua cũng biết là đồ của con gái, aanh ta gãi gãi đầu đưa qua. “Lần trước lúc dự tiệc liên hoan có gặp một cô gái tóc vàng người Nga cậu còn nhớ không? Cô ấy nhờ tớ đưa cho cậu thứ này."
Tiêu Tử Uyên không tiếp nhận cũng không hề nhìn vào chiếc túi đó, mà nhìn thẳng vào mặt Điền Triết rồi trả lời một cách thờ ơ, "Không nhớ rõ."
Điền triết hơi sốt ruột nói, "Chính là cái kia. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên cắt ngang lời nói anh ta, ánh mặt nhìn Diền Triết thêm một lần nữa, giọng nói dần dần có chút lạnh xuống “Tớ đã nói, tớ không nhớ rõ."
Điền Triết phản ứng kịp, lắc đầu cười khổ, "Tiêu Tử Uyên đúng là Tiêu Tử Uyên, tớ đã nói là không được, thế mà cô ấy cứ bắt tớ đến cho bằng được."
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không thay đổi, "Cậu chạy cả nửa ngày đường đến gặp tớ cũng chỉ vì chuyện này thôi sao?
Điền Triết do dự một chút, "Cũng không hẳn là vậy, tớ là đến là để cám ơn cậu."
Tiêu Tử Uyên nhíu mày nghi hoặc, "Cám ơn tớ?"
Điền triết hít một hơi thật sâu cuối cùng lấy được dũng khí mở miệng, "Ngày đó. . . . . . Lúc cậu lấy quần áo ngủ cho tớ lúc đó tớ còn chưa ngủ, lời của cậu nói tớ đã nghe thấy."
Tiêu Tử Uyên không hề ngạc nhiên, "Tớ biết, cho nên mới phải nói cho câu. Tớ không bao giờ làm việc vô dụng ."
Hai người sánh bước đi về phía trước , "Hôm đó tớ định uống xong mấy lon bia kia rồi nhảy từ trên lầu xuống, không ngờ lại gặp cậu, tớ vốn nghĩ chuyện đó giống như trời sạp xuống vậy, nhưng không ngờ là khi nói chuyện với cậu xong cảm thấy dường như chuyện đó không phải là chuyện gì quá lớn. Hơn nữa nghe lời cậu nói càng lúc tớ càng cảm thấy bản thân tớ không cần thiết phải như vậy. thật may là hôm đó gặp được cậu, nếu không hôm nay tớ còn không biết đang ở đâu. Vẫn muốn gặp để nói chuyện với cậu nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, gần đây bỗng nhiên hay nghĩ đến việc đó, mấy hôm rồi cũng không ngủ được, nghĩ đến vẫn nên đến gặp cậu nói lời cảm ơn."
Tiêu Tử Uyên vẫn như cũ nở một nụ cười lạnh nhạt, "Cậu không cần để ở trong lòng, đó là do bản thân cậu nghĩ thoáng hơn thôi, việc đó không liên quan gì đến tớ."
Điền triết cười cười, anh biết Tiêu Tử Uyên không phải là loại người giúp đỡ người khác rồi nhận báo đáp, nên đổi sang đề tài khác, “Phải rồi, qua năm mới tớ muốn về nước một chuyến, có gì cần tớ mang về không?"
Tiêu Tử Uyên không nói tiếp đề tài đó mà ngược lại cười nói sang chuyện khác , “Có lẽ. . . . . . Lần này cậu trở có thể cố gắng thêm một chút để mẹ cậu được đón con dâu về nhà."
Điền Triết mặt đỏ lên, Tiêu Tử Uyên tiếp tục nói, "Cậu thích cô gái Nga đó phải không?"
Điền Triết không biết nên làm như thế nào nhíu mày lại, hình như đang dấu tranh với chuyện gì đó, Tiêu Tử Uyên vỗ vỗ vai cậu ta, "Cần phải cố gắng nhiều!"
Nói xong liền bước đi, sau khi đi được mấy bước nghĩ đến việc gì đó rồi quay lại nói với Điền Triết, “Tớ đúng là có mấy thứ đồ này nọ muốn nhờ cậu đưa về giúp tớ, cuối tuần này tớ sẽ đến trường học cậu để tìm cậu. Đến lúc đó hi vọng nghe được tin tốt lành từ cậu."
Nói xong Tiêu Tử Uyên liền quay người bước đi, để lại Điền Triết với một khuôn mặt rối rắm.
Đêm trước kỳ nghỉ đông, Lâm Thần đến tìm Tùy Ức, đưa cho cô một chiếc hộp hình vuông và một chiếc chìa khóa, "Tiêu Tử Uyên lễ mừng năm mới năm nay không trở về được nhưng có nhờ người gửi về cho em một ít đồ vật, muốn chính tay anh giao cho em."
Tùy Ức đang chần chừ có nên nhận hay không, Lâm Thần không cần suy nghĩ gì đã liều mạng nhét vào trong người cô.
Tùy Ức không còn cách nào khác cầm chiếc chìa khóa trong tay hỏi, "Đây là cái gì?"
Lâm Thần vẻ mặt lộ ra vẻ giảo hoạt, "Cậu ấy nói, em có biết."
"Em . . . . ." Tùy Ức lúc đầu muốn phản bác lại cô làm sao biết được, nhưng vừa nói được một nửa chợt nhớ đến cái gì đó, nhìn Lâm Thần có chút không tự nhiên rồi nhẹ cắn viền môi mình.
Lâm Thần bày bộ mặt đúng như đoán được trước, cười xấu xa nhìn Tùy Ức không nói được lời nào.
Tùy Ức thì lại đang cúi đầu loay hoay chiếc hộp vuông trong tay, vừa định mở ra xem bên trong có gì đã thấy Lâm Thần thò đầu vào nhìn vẻ mặt tò mò, cô trừng mắt nhìn anh, “Anh đang làm gì đó?"
Lâm Thần cười lấy lòng, "Anh cũng muốn biết bên trong là cái gì."
"Vậy sao anh không mở ra nhìn xem một chút."
Lâm Thần vẻ mặt oai phong lẫm liệt, "Anh là người có tư cách vốn có của con người, đương nhiên là không thể xem bí mật của người khác được rồi."
Tùy Ức khẽ mỉm cười, mở ra chiếc hộp vuông được một nửa rồi lại bốp một tiếng đóng lại, nụ cười trên mặt dần sâu hơn rồi thong thả nói, “Vì để không ảnh hưởng đến tư cách làm người của anh, em quyết định đưa về phòng rồi xem."
Nói xong xoay người bước đi, ở phía sau Lâm Thần tức giận thở hổn hển, "Em đúng là xú nha đầu! Được nghỉ nhớ chờ anh cùng nhau về nhà đó!"
Tùy Ức trở lại phòng ngủ, ngồi ở trước bàn từ từ mở chiếc hộp ra, sau khi mở ra nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên hốt hoảng khép lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lâm Thần, đầu bên kia vừa bắt máy đã hỏi ngay, "Anh ấy có nói gì không?"
Lâm Thần phản ứng rất lâu sau mới hiểu được Tùy Ức đang nói điều gì, “Không nói gì cả, chỉ nói là em nhất định sẽ hiểu."
Trong lòng Tùy Ức hốt hoảng, nhanh chóng cúp điện thoại. Cái Hộp vuông đó cũng được cô đem giấu kín vào trong đáy hòm, cũng không dám mở ra nhìn thêm lần nào nữa.
Về phần chiếc chìa kháo kia được Tùy Ức treo chung vào chùm chìa khóa của mình, không nhìn đến nó nữa.
Mấy ngày hôm sau, có một sư muội hỏi mượn Tùy Ức vở ghi bài trên lớp, Tùy Ức liền đi vào trong ngăn tủ lục tìm, vở ghi chép bài thì không tìm được, nhưng ngược lại tìm rất lâu cũng không suy nghĩ đến bộ trò chơi xếp gỗ kia.
Cô cũng không còn tâm trí nào để tìm cuốn vở ghi bài nữa, mở hộp trò chơi ra ngồi xuống dưới đất bắt đầu xếp.
Yêu Nữ Hà Ca Tam Bảo lúc đẩy cửa tiến vào thấy Tùy Ức đang ngồi giữa một đống sách chơi trò chơi rất vui vẻ, cô ấy đang chơi bỗng nhiên đứng lên, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Ba người trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ nhìn.
Tam bảo chớp chớp đôi mắt, "Các cậu có cảm giác được không. . . . . . A Ức gần đây rất kỳ quái?"
Hai cái đầu khác liên tục gật.
"Nguyên nhân là gì?"
Hai cái đầu khác lại liên tục lắc.
Tùy Ức ra khỏi cổng sau trường học sau đó đứng đứng ở trước của chung cư như người mất hồn, chiếc chìa khóa Tiêu Tử Uyên đưa cho cô là để mở cắn hộ ở chỗ này. cô chần chừ một lúc lâu sau đó cuối cũng vẫn đi vào chung cư. Nơi này cô đã từng đến một lần với lại đã rất lâu về trước rồi, nhưng dường như có một cái gì đó chỉ dẫn cô đi thẳng một đường đến khi đến trước cửa căn phòng nhỏ đó.
Tùy Ức đứng ở trước của căn phòng rồi bắt đầu do dự có nên đi vào hay không, cho đến lúc của thang máy mở ra, người hàng xóm sát bên vừa về, vùa mở cửa vừa nhìn cô rất kì quái, Tùy Ức sợ người ta hiểu nhầm mình là người xấu, lúc này mới lấy chìa khóa ra mở cửa đi nhanh vào nhà.
Tiêu Tử Uyên đã đi được nửa năm rồi, đồ trong nhà đã phủ một từng tầng từng tầng bụi, cách bày biện nơi này vẫn giống như lần trước cô đến, chỉ là ít đi một người——
"Hả. . . . . ." Tùy Ức gắng gượng cười trong đầu nhanh chóng suy nghĩ sau đó đưa ra kết luận, chính xác là một chút ấn tượng cũng không hề có, nhưng nhớ tới lời của Tùy mẹ nên đành phải giả bộ thân thiện trả lời. “Nhớ rõ, làm sao lại không nhớ rõ được chứ."
Cậu con trai đó sau khi nghe cô nói dường như rất cao hứng rồi nhìn về phía bên cạnh Tùy Ức, lập tức mở to hai mắt, "Ôi, Là tác phẩm của Tiêu sư huynh đây mà! Tỷ tỷ biết Tiêu sư huynh?"
Không biết vì sao phản ứng đầu tiên của Tùy Ức lại là phủ nhận, ba chữ kia hình như không trải qua suy nghĩ đã xuất hiện, “Không biết."
Vừa nói vừa chột dạ lấy tay che lại tên cô ở trên đó.
Cũng may cậu bé đó vẻ mặt sùng bái nhìn vào tác phẩm chứ không hề chú ý đến động tác nhỏ này của cô.
"Tiêu Tử Uyên là đại thần của học viện chúng ta! Anh ấy đúng là một truyền thuyết! bây giờ các giáo sư khi giảng bài luôn nhắc đến tên của anh ấy. Nhưng mà nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài du học, em không còn cơ hội nhìn thấy nữa"
Tùy Ức miễn cưỡng cười, “Phải không?"
Cậu bé dường như tiếc nuối, “Đúng vậy đó, Tiêu sư huynh cực kỳ ưu tú."
Tròng lòng Tùy Ức bị ba từ kia khiêu khích đau ngứa khó nhịn, sắc mặt không thay đổi lảng sang chuyện khác, “Ở trong trường học có chỗ nào không quen không?"
Cậu bé lắc đầu, "Không có."
Tùy Ức như trút được gánh nặng nhanh chóng trả lời, “Vậy là tốt rồi, chị hôm nay còn có việc, hôm khác sẽ mời em ăn cơm, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị lúc nào cũng được, chị đi trước nhé."
Tùy Ức nói xong những câu này như trút được gánh nặng lớn đi rồi.
Cô nhận ý chỉ, lúc đầu là tính toán mời “Đệ đệ" này ăn cơm, nhưng hiện tại không có chút tâm tình nào mà ăn cơm cả.
Tùy Ức từ học viện cơ khí đai ra ngoài, mới phát hiện là bầu trời đã rơi đầy những bông tuyết, bay lất phất, kéo dài không dứt.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, bên tai đều là tiếng hoan hô hưng phấn của người qua đường, mà Tùy Ức lại đắm chìm trong thế giới của bản thân mình.
Kể từ sau khi Tiêu Tử Uyên xuất ngoại không có một chút nào tin tức, Lâm Thần sau khi thi lên nghiên cứu sinh thì càng ngày càng bận, mỗi lần đều là vội vã mà đến, rồi lại vội vã đi, cho tới bây giờ cũng chưa hề nhắc đến Tiêu Tử Uyên, mà cô cũng sẽ không hỏi.
Cô nghĩ rằng không có người nhắc đến anh trước mặt cô thì cô cũng sẽ dần dần quên anh. Nhưng khi cái tên đó được nhắc đến một lần nữa thì cô mới phát hiện thì ra người đó đã tiến sau vào trong lòng mình, không nhắc đến không có nghĩa là không nhớ rõ.
Bọn họ rõ ràng đã rất lâu không liên lạc với nhau, nhưng tại sao trong lòng cô lại còn canh cánh đối với anh đây?
Tùy Ức nhẹ ngẩng đầu nhìn tuyết rơi khắp trời, bỗng nhiên có chút xúc động.
Không biết vì sao thời khắc này cô lại nghĩ đến đêm giao thừa ấy, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Tử Uyên lại gửi cho cô một tin nhắn từ đáy lòng như vậy rồi, đó là một loại cô đơn, Có vẻ là chỉ có một người trong sự cô đơn trong sự im lặng của thế giới đầy tuyết, một nỗi nhớ, một loại nỗi nhớ không biết phải nói ra như thế nào, vô số cảm xúc thậm chí đã biến thành câu nói kia.
Tuyết rơi.
Tùy Ức lấy điện thoại ra, nhấn nhấn vài chữ sau đó ngây ngẩn cả người, cuối cùng tốt nhất có lẽ là từ bỏ thôi.
Thật ra thì bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời, không phải sao? Chính cô đã một lần lại một lần đẩy anh ra khỏi cô, mà cũng chính là cô khi thời điểm khi quan hệ của bọn họ tưởng như đã sắp kết thúc bỗng nhiên rung động.
Có phải hay không đã quá trễ rồi?
Cũng đã rất lâu rồi mà không liên hệ với cô không phải là đã quá rõ rồi sao? Tiêu Tử Uyên từ bỏ rồi.
Cô không nên rung động, cô nhất định có thể khống chế được trái tim của mình.
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn về phía trước, cố gặng cong khóe miêng để gượng cười.
Tiêu Tử Uyên sau khi hoàn thành xong công việc trở lại chỗ ở của mình, anh đang thuê chung phòng ở gần trường học với một chàng trai Châu Âu, trước nhà có một vườn hoa rất đẹp. Khi anh đặt chân vào nhà thì cũng là lúc mặt trời lặn, màu đỏ của hoàng hôn không một chút lưu luyến rời đi không ngừng phai nhạt dần, trong sân nhà đèn cũng đã được bật sáng lên, các hàng xóm xung quanh một nhà, hai nhà cũng từ từ bật đèn sáng lên, ánh đèn chiếu khắp khu nhà cũng bao phủ lên anh, sưởi ấm mà sưởi ấm.
Hôm đó thời tiết rất lạnh, Tiêu Tử Uyên vẫn đứng ở trong sân, trong lòng cũng được sưởi ấm, trong cái cảm giác ấm lạnh đó dường như trong ánh đèn đó anh thấy khuôn mặt tươi cười của một người nào đó.
Khoảnh khắc kia tim anh lại một lần nữa đập thình thịch.
Không phải là không liên lạc với cô ấy nữa mà là biết nới lỏng có đến một mức độ nào đó.
Nghĩ đến đây Tiêu Tử Uyên không khỏi bật cười, thật ra thì anh chính là cố ý lạnh lùng với cô, hình như có hơi . . . . . Phúc hắc. (Du: Nới ng ta chạy mất ngồi mà tiếc)
Hôm sau, Tiêu Tử Uyên bước trên con đường đọng đầy tuyết đi học, trời rất lạnh, dưới chân truyền đến âm thanh két két, tuyết phủ trắng cả đường phố thật là đẹp, còn có trên những vùng đất trống không biết ai đắp lên một người tuyết. Mặt trời cũng đang dần xuất hiện, thật là ấm áp.
Vừa mới bước ra khỏi nhà đã thấy Điền Triết đang đứng bên lề đường hình như đang đợi một người nào đó, khi nhìn thấy Tiêu Tử Uyên vẻ mặt ngượng ngùng muốn nói rồi lại thôi, cuối cũng vẫn bước đến.
Tiêu Tử Uyên nhìn anh ta nhàn nhạt cười, cũng không chủ động mở miệng.
Một lúc lâu sau, Điền Triết từ trong bao lấy ra một gói lớn được thắt một chiếc nơ hình con bướm, nhìn qua cũng biết là đồ của con gái, aanh ta gãi gãi đầu đưa qua. “Lần trước lúc dự tiệc liên hoan có gặp một cô gái tóc vàng người Nga cậu còn nhớ không? Cô ấy nhờ tớ đưa cho cậu thứ này."
Tiêu Tử Uyên không tiếp nhận cũng không hề nhìn vào chiếc túi đó, mà nhìn thẳng vào mặt Điền Triết rồi trả lời một cách thờ ơ, "Không nhớ rõ."
Điền triết hơi sốt ruột nói, "Chính là cái kia. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên cắt ngang lời nói anh ta, ánh mặt nhìn Diền Triết thêm một lần nữa, giọng nói dần dần có chút lạnh xuống “Tớ đã nói, tớ không nhớ rõ."
Điền Triết phản ứng kịp, lắc đầu cười khổ, "Tiêu Tử Uyên đúng là Tiêu Tử Uyên, tớ đã nói là không được, thế mà cô ấy cứ bắt tớ đến cho bằng được."
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không thay đổi, "Cậu chạy cả nửa ngày đường đến gặp tớ cũng chỉ vì chuyện này thôi sao?
Điền Triết do dự một chút, "Cũng không hẳn là vậy, tớ là đến là để cám ơn cậu."
Tiêu Tử Uyên nhíu mày nghi hoặc, "Cám ơn tớ?"
Điền triết hít một hơi thật sâu cuối cùng lấy được dũng khí mở miệng, "Ngày đó. . . . . . Lúc cậu lấy quần áo ngủ cho tớ lúc đó tớ còn chưa ngủ, lời của cậu nói tớ đã nghe thấy."
Tiêu Tử Uyên không hề ngạc nhiên, "Tớ biết, cho nên mới phải nói cho câu. Tớ không bao giờ làm việc vô dụng ."
Hai người sánh bước đi về phía trước , "Hôm đó tớ định uống xong mấy lon bia kia rồi nhảy từ trên lầu xuống, không ngờ lại gặp cậu, tớ vốn nghĩ chuyện đó giống như trời sạp xuống vậy, nhưng không ngờ là khi nói chuyện với cậu xong cảm thấy dường như chuyện đó không phải là chuyện gì quá lớn. Hơn nữa nghe lời cậu nói càng lúc tớ càng cảm thấy bản thân tớ không cần thiết phải như vậy. thật may là hôm đó gặp được cậu, nếu không hôm nay tớ còn không biết đang ở đâu. Vẫn muốn gặp để nói chuyện với cậu nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, gần đây bỗng nhiên hay nghĩ đến việc đó, mấy hôm rồi cũng không ngủ được, nghĩ đến vẫn nên đến gặp cậu nói lời cảm ơn."
Tiêu Tử Uyên vẫn như cũ nở một nụ cười lạnh nhạt, "Cậu không cần để ở trong lòng, đó là do bản thân cậu nghĩ thoáng hơn thôi, việc đó không liên quan gì đến tớ."
Điền triết cười cười, anh biết Tiêu Tử Uyên không phải là loại người giúp đỡ người khác rồi nhận báo đáp, nên đổi sang đề tài khác, “Phải rồi, qua năm mới tớ muốn về nước một chuyến, có gì cần tớ mang về không?"
Tiêu Tử Uyên không nói tiếp đề tài đó mà ngược lại cười nói sang chuyện khác , “Có lẽ. . . . . . Lần này cậu trở có thể cố gắng thêm một chút để mẹ cậu được đón con dâu về nhà."
Điền Triết mặt đỏ lên, Tiêu Tử Uyên tiếp tục nói, "Cậu thích cô gái Nga đó phải không?"
Điền Triết không biết nên làm như thế nào nhíu mày lại, hình như đang dấu tranh với chuyện gì đó, Tiêu Tử Uyên vỗ vỗ vai cậu ta, "Cần phải cố gắng nhiều!"
Nói xong liền bước đi, sau khi đi được mấy bước nghĩ đến việc gì đó rồi quay lại nói với Điền Triết, “Tớ đúng là có mấy thứ đồ này nọ muốn nhờ cậu đưa về giúp tớ, cuối tuần này tớ sẽ đến trường học cậu để tìm cậu. Đến lúc đó hi vọng nghe được tin tốt lành từ cậu."
Nói xong Tiêu Tử Uyên liền quay người bước đi, để lại Điền Triết với một khuôn mặt rối rắm.
Đêm trước kỳ nghỉ đông, Lâm Thần đến tìm Tùy Ức, đưa cho cô một chiếc hộp hình vuông và một chiếc chìa khóa, "Tiêu Tử Uyên lễ mừng năm mới năm nay không trở về được nhưng có nhờ người gửi về cho em một ít đồ vật, muốn chính tay anh giao cho em."
Tùy Ức đang chần chừ có nên nhận hay không, Lâm Thần không cần suy nghĩ gì đã liều mạng nhét vào trong người cô.
Tùy Ức không còn cách nào khác cầm chiếc chìa khóa trong tay hỏi, "Đây là cái gì?"
Lâm Thần vẻ mặt lộ ra vẻ giảo hoạt, "Cậu ấy nói, em có biết."
"Em . . . . ." Tùy Ức lúc đầu muốn phản bác lại cô làm sao biết được, nhưng vừa nói được một nửa chợt nhớ đến cái gì đó, nhìn Lâm Thần có chút không tự nhiên rồi nhẹ cắn viền môi mình.
Lâm Thần bày bộ mặt đúng như đoán được trước, cười xấu xa nhìn Tùy Ức không nói được lời nào.
Tùy Ức thì lại đang cúi đầu loay hoay chiếc hộp vuông trong tay, vừa định mở ra xem bên trong có gì đã thấy Lâm Thần thò đầu vào nhìn vẻ mặt tò mò, cô trừng mắt nhìn anh, “Anh đang làm gì đó?"
Lâm Thần cười lấy lòng, "Anh cũng muốn biết bên trong là cái gì."
"Vậy sao anh không mở ra nhìn xem một chút."
Lâm Thần vẻ mặt oai phong lẫm liệt, "Anh là người có tư cách vốn có của con người, đương nhiên là không thể xem bí mật của người khác được rồi."
Tùy Ức khẽ mỉm cười, mở ra chiếc hộp vuông được một nửa rồi lại bốp một tiếng đóng lại, nụ cười trên mặt dần sâu hơn rồi thong thả nói, “Vì để không ảnh hưởng đến tư cách làm người của anh, em quyết định đưa về phòng rồi xem."
Nói xong xoay người bước đi, ở phía sau Lâm Thần tức giận thở hổn hển, "Em đúng là xú nha đầu! Được nghỉ nhớ chờ anh cùng nhau về nhà đó!"
Tùy Ức trở lại phòng ngủ, ngồi ở trước bàn từ từ mở chiếc hộp ra, sau khi mở ra nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên hốt hoảng khép lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lâm Thần, đầu bên kia vừa bắt máy đã hỏi ngay, "Anh ấy có nói gì không?"
Lâm Thần phản ứng rất lâu sau mới hiểu được Tùy Ức đang nói điều gì, “Không nói gì cả, chỉ nói là em nhất định sẽ hiểu."
Trong lòng Tùy Ức hốt hoảng, nhanh chóng cúp điện thoại. Cái Hộp vuông đó cũng được cô đem giấu kín vào trong đáy hòm, cũng không dám mở ra nhìn thêm lần nào nữa.
Về phần chiếc chìa kháo kia được Tùy Ức treo chung vào chùm chìa khóa của mình, không nhìn đến nó nữa.
Mấy ngày hôm sau, có một sư muội hỏi mượn Tùy Ức vở ghi bài trên lớp, Tùy Ức liền đi vào trong ngăn tủ lục tìm, vở ghi chép bài thì không tìm được, nhưng ngược lại tìm rất lâu cũng không suy nghĩ đến bộ trò chơi xếp gỗ kia.
Cô cũng không còn tâm trí nào để tìm cuốn vở ghi bài nữa, mở hộp trò chơi ra ngồi xuống dưới đất bắt đầu xếp.
Yêu Nữ Hà Ca Tam Bảo lúc đẩy cửa tiến vào thấy Tùy Ức đang ngồi giữa một đống sách chơi trò chơi rất vui vẻ, cô ấy đang chơi bỗng nhiên đứng lên, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Ba người trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ nhìn.
Tam bảo chớp chớp đôi mắt, "Các cậu có cảm giác được không. . . . . . A Ức gần đây rất kỳ quái?"
Hai cái đầu khác liên tục gật.
"Nguyên nhân là gì?"
Hai cái đầu khác lại liên tục lắc.
Tùy Ức ra khỏi cổng sau trường học sau đó đứng đứng ở trước của chung cư như người mất hồn, chiếc chìa khóa Tiêu Tử Uyên đưa cho cô là để mở cắn hộ ở chỗ này. cô chần chừ một lúc lâu sau đó cuối cũng vẫn đi vào chung cư. Nơi này cô đã từng đến một lần với lại đã rất lâu về trước rồi, nhưng dường như có một cái gì đó chỉ dẫn cô đi thẳng một đường đến khi đến trước cửa căn phòng nhỏ đó.
Tùy Ức đứng ở trước của căn phòng rồi bắt đầu do dự có nên đi vào hay không, cho đến lúc của thang máy mở ra, người hàng xóm sát bên vừa về, vùa mở cửa vừa nhìn cô rất kì quái, Tùy Ức sợ người ta hiểu nhầm mình là người xấu, lúc này mới lấy chìa khóa ra mở cửa đi nhanh vào nhà.
Tiêu Tử Uyên đã đi được nửa năm rồi, đồ trong nhà đã phủ một từng tầng từng tầng bụi, cách bày biện nơi này vẫn giống như lần trước cô đến, chỉ là ít đi một người——
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố