Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!
Chương 20
- Đứng thẳng lên!! Miệng cười lên!! Bê đồ không được run - tiếng cô oang oang cả nhà
Số là dạo này cô ghé nhà đưa cho cậu đồng phục của quán, tiện thể chỉ cậu cách đi đứng bưng bê khay đựng nhiều đồ ăn, hai khay hai tay. Hàn Minh có ngó vài lần, anh có cảm tưởng như cô là người quản giáo đang huấn luyện Vũ Phong trở thảnh một siêu mẫu phục vụ chuẩn mực
Đa phần anh đều ngắm Vũ Phong vì khi cô chỉ thì cô bắt mặc đồ của quán. Cũng chỉ là áo sơ mi, quần đen và cái tạp dề đen có chiếc túi nhỏ ở giữa và in tên quán ở trên. Chẳng có gì nổi bật nhưng khi thấy cậu cột tóc cao và mặc đồ của quán, thêm tay áo xắn lên hơi nhàu nhàu khiến cậu thêm vẻ nổi bật
- Cảm nhận đi!! Hãy cảm nhận đi!! Anh muốn Vũ Phong!! Anh rất muốn ôm anh ấy - Quyền Tú đang thì thầm bên tai anh nhìn rất buồn cười
- Con bé này!! Ai muốn cậu ta chứ?? - Hàn Minh xua tay thoát khỏi cám dỗ rồi bật người đi thẳng về phòng
Cô được phen chọc tức Hàn Minh nên lăn ra cười, cái mặt của anh đã tố cáo hết rồi, cô chỉ ngồi chờ những diễn biến lâu lâu châm thêm lửa để đẩy tiến trình thôi. Dù như thế nhưng cô vẫn ái ngại điều duy nhất giảnh cho hai người luôn dễ dàng thấy được ở xã hội là KÌ THỊ… Nghĩ riết đau đầu nên cô tặc lưỡi chốt ý: "Cứ là chính mình!"
~ Vài ngày sau~
- Vũ Phong!! Đem bánh qua bàn 7, cà phê cho bàn 9, phô mai bàn 10… Lên tầng hai ly trà sữa bàn 21 - tiếng của Quyền Tú vang lên đều đều ở quầy phục vụ
Tình hình là hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, chưa nghênh đón được một phút thì khách tới và phục vụ nhanh như chớp. Hai khay đầy đồ ăn và thức uống đẩy về phía cậu, khách đến thì đông, phục vụ vài người. Theo cậu để ý thì những phục vụ ở đây chỉ bê một khay mà cậu đến cả hai khay bự. Vội uất ức nhìn cô, cậu bị bắt nạt sao?
- Anh nhìn cái gì? Khách chờ kìa - Quyền Tú hất cằm lên nhìn cậu và rời khỏi chỗ đứng
Trong lúc cậu cứ cố gắng giữ cho khay không bị đổ để tới được những bàn vừa nói thì cô như múa trong đống bấy nhầy mà khách để lại sau khi thanh toán. Một tay giữ khay đồ dư, một tay lau bàn cho sạch và nếu nhìn lên một tí thì thấy một khay dĩa trên đầu cô
- Vũ Phong.. Né ra nào! - Cô bưng tiếp khay ly và đĩa bẩn và đi nhanh như rất chuyên nghiệp
Vũ Phong vội né ra một bên, đưa hết đồ ăn cho khách thì xuống tầng đã thấy một cậu nhóc cũng trạc tuổi Quyền Tú đến lại gần cậu, mặt hếch lên trời
- Nghe nói anh là nhân viên mới??
- À..Ừ… - Vũ Phong đặt khay lên quầy rồi gãi đầu
Vũ Phong cứ thấy thằng nhóc nhìn mình với cái ánh mắt kì quái nên cậu đổ mồ hôi hột theo ánh mắt ấy, nhìn chung thì thẳng nhóc ấy cũng để tóc dài và cột lên thành đuôi gà, chiều cao cũng không đến nỗi tệ, có điều là hơi gầy
- Nghe cho rõ đây.. Quyền Tú là của tôi!! Tôi sẽ giết anh khi anh dám động vào chị ấy - thẳng nhóc đó liền hăm he đe dọa
- Thẳng điên kia!! Chị là của mày hồi nào?? Đi bưng đồ rồi order đi thằng nhãi ranh - Quyền Tú từ đâu bay ra cho nguyên cái khay vào đầu thẳng nhỏ rồi gào ầm lên
- Chị có lớn hơn em bao nhiêu đâu?? - thằng nhóc cọc cằn nhìn cô rồi nhẩm tay tính gì đó - Em 18 thì chị mới có 21 thôi mà!!
Cô không lời nói mà phang thêm một cái khay nữa vào đầu thằng nhỏ và chỉ tay ra ngoài, nhóc ấy hiểu ý mà cầm khay và giấy bút ra ngoài không quên liếc nhìn Vũ Phong
Cậu không ngờ là cô được nhiều người chú ý như vậy. Khách cũng bớt đi nên cậu được nghỉ xả hơi, đúng thật là mệt mỏi, cậu chạy đi chạy lại muốn xỉu không có thởi gian thở, đồ ăn đồ uống thì cứ liên tục đi ra và đi vào. Giờ này cũng hơn 11h có nghĩa là cậu nghỉ được năm phút
- Anh chuẩn bị đi… Học sinh hay ghé quán lắm - Quyền Tú đưa anh một li nước với một đĩa bánh nhỏ
- Anh thấy em làm việc như là người khác vậy.. - Vũ Phong vừa nhâm nhi vừa cười với cô
Cô không nói gì mà cứ chỉ cười rồi chăm chú nhìn đồng hồ, cậu đang thắc mắc tại sao cô cứ nhìn đồng hồ thì khi nó điểm thêm năm phút thì cô đứng lên gỡ tạp dề và gấp nửa trên vào trong rồi cột dây ra sau và cởi một cúc áo của mình
- Quyền Tú! Em làm gì vậy?? - Vũ phong bị cô hù đến hết hồn, không phải cô đang tính cởi áo giữa chốn đông người chứ
- Tí nữa chạy không kịp đâu! Đưa đây em làm hộ cho.. - Quyền Tú như bị đuổi tới nơi mà dựng cậu lên rồi làm y hệt như cô
Vũ Phong nhìn xung quanh thì ai cũng như thế, chẳng hiểu nhưng cậu cứ thấy kì kì khi một cúc áo của mình bị tuột ra, mất thì mát thật nhưng làm thế để làm gì?? Đầu cậu cứ đầy rẫy dấu chấm hỏi
- A..A…. Chúng mày ơi… Có trai mới kìa!! - một nữa sinh nhìn từ ngoài vào rồi hét lên
Một đám nữ sinh nhào vào quán và nhảy bổ vào cậu, mặt sáng rỡ lên nhìn như muốn nuốt luôn cả cậu. Vì ngày đầu đi làm nên cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa
- Nào nào… Nhân viên mới của chị mà, đừng làm anh ấy sợ kẻo mai anh ấy nghỉ làm thì tiếc lắm… - Quyền Tú khoác vai một nữ rồi vuốt tóc của nhỏ ấy rồi nhìn nhỏ với ánh mắt khiêu gợi - Hay ra bàn đi, bọn em gọi gì thì anh ấy mang ra nhé!
- A…A… Mày sướng nhá!!! Được chị ấy vuốt ve.. Ganh tị ghê!! - một nữ sinh gạ vào tay cô bé lúc nãy được cô khoác vai
Vũ Phong như á khẩu, chuyện gì đang xảy ra trong quán vậy?? Có chọc mù mắt cậu thì cậu cũng không tin là Quyền Tú còn nam tính hơn cả cậu… Trong khi cậu há hốc thì có thêm một đám nam sinh cũng nhảy vào, cậu dần quay lại thì thấy cô dịu dàng mời đón, còn lấy tay che miệng nữa
- Muốn thoát khỏi cái đám này thì phải biết lựa thái độ, chúng nó có thể giết chúng ta chỉ bằng mấy hình chụp và bốc phốt trên mạng đấy… Làm ơn cười niềm nở vào!! - thằng nhóc lúc nãy vuốt tóc lên và cười để chào khách và không quên nhắc cho cậu biết
Ấp úng, ngượng ngùng nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi quả thực rất khó. Thấy nhóc kia với Quyền Tú vừa khiến đám này ngã gục vì vẻ menly thì chuyển phắt sang dịu dàng bên đám kia trong khi cậu đứng như một pho tượng
- Anh làm tốt hơn những người mới vào đấy - Quyền Tú đi ngang qua nói nhỏ khi cậu đang bê khay đựng đồ ăn cho khách
Nghe được cậu động viên từ cô thì cậu cũng phấn chấn hơn hẳn, cậu vui vẻ, tươi tắn một chút khi đám này đám kia cứ bám vào cậu. Quyền Tú cười khi thấy cậu vui lên một chút, cô đang phải quan sát khách và cô cũng phải quan sát cả cậu chỉ vì một mục đích duy nhất: "Vũ Phong là của anh trai tôi... Tôi sẽ không để ai có thể tiếp xúc với anh ấy quá 30 giây" - nghĩ thế mà cô cười thành đường cong tuyệt đẹp nhưng cái miệng nhỏ dãi chẳng đẹp chút nào
Qua một tuần làm việc thì Vũ Phong mỗi lần về nhà là mắt không mở nổi mà nằm trên so-pha, Hàn Minh cứ chuẩn bị bữa ăn xong là lại y rằng cậu trườn xuống sàn mà lết. Thấy cậu vật vờ như thế anh cũng không muốn cho cậu làm nữa, cứ về nhà là tay chân rã rời thế này anh thấy xót làm sao ấy
- Hay cậu ở nhà đi, cậu cứ thế này lỡ có nằm giữa đường thì ai đưa về - Hàn Minh đang ăn cũng gác đũa lại mà nhìn Vũ Phong
- K..hông..ược….ôi..uốn..àm ( Không được, tôi muốn làm) - Vũ Phong miệng đang nhai cơm thì vừa nói vừa phun hết ra ngoài, bắn cả lên mặt của anh, khi nuốt hết thì cậu mới ém lại cái miệng - Xin lỗi
- Không sao - Hàn Minh lần mò những hạt cơm đó rồi đưa lên miệng ăn như không có chuyện gì
Dọn dẹp xong thì Vũ Phong ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai để thư giãn gân cốt, Hàn Minh vừa rửa chén xong thì đi nhanh ra ngoài và nhấc cậu lên rồi vác như bao gạo. Vũ Phong đã quá mệt nên chỉ vùng vằng hai ba cái thì ỉu xìu để mặc anh muốn làm gì thì làm
Hàn Minh quăng cậu lên giường rồi để cậu nằm sấp, đầu cậu quay qua quay lại một lúc thì tính bật dậy nhưng anh đã ngồi lên người cậu và đè cậu xuống. Lúc này cậu mới lấy hết sức vùng lên rồi gào thét
- Thả tôi ra.. Anh làm cái gì vậy? Tôi là con trai!! Là con trai!!
Hàn Minh chẳng nói năng gì mà đặt hai tay lên vai cậu rồi bóp nhẹ, cậu sướng run cả người, anh có thể cảm thấy điều đó khi ngồi lên người cậu thế này
- A..A.. đã quá…. Cả lưng nữa - Vũ Phong nằm đó ôm gối rồi chỉ tay tùm lum
Hàn Minh thấy cậu thỏa mãn mà nhìn như có vài bông hoa bay quanh cậu, cậu chỉ chỗ nào là anh mát xa chỗ đó, anh cứ cười riết.. Nhưng đột nhiên khi cậu động đậy làm lộ nửa lưng thì anh bắt đầu nhớ lại viễn cảnh cậu với tấm thân trần lúc anh mở cửa
Thân nhiệt của anh đột nhiên tăng lên, anh lại nhìn xuống… Cái con người đang mặc áo thun và quần đùi bây giờ đã hóa đâu mất chỉ thấy mỗi thân thể trắng nõn, yếu ớt giống con gái của cậu
Thấy anh dừng lại thì Vũ Phong liền quay lại với cái mặt nũng nịu, môi cứ hồng hồng rồi chu chu ra, cậu vén mái tóc dài của mình qua một bên rồi quay người nhìn anh
- Không làm nữa sao?? Tôi vẫn muốn mà.. Làm chút nữa thôi!! - cậu bắt đầu nhõng nhẽo bám vào áo của Hàn Minh
- Cậu..muốn…làm…. sao?? - Hản Minh bây giờ hừng hực, nhìn cái mặt của Vũ phong như đang khiêu gợi anh vậy
- Ừ - Vũ Phong chớp chớp mắt nhìn anh
Ngay tức khắc, Hàn Minh lật ngược Vũ Phong lại rồi kìm chặt hai tay của cậu, anh không ngần ngại vén áo cậu lên hết cỡ, lửa dục vọng khi nhìn thấy cơ thể trắng ngần ngày càng tăng cao
- H..H..Hàn Minh… anh làm gì..vậy?? - Vũ Phong thấy anh rất khác lạ nên vội vàng hỏi ngay
Hàn Minh khỏe hơn Vũ Phong nên lột cái áo ra cũng dễ như không tưởng, anh bắt đầu mò tay xuống phía đũng quần của cậu. Lần này thì cậu đỏ sượng mặt khi anh mò tới phần nhạy cảm đó, cậu không thể dùng tay thì sẽ…dùng chân!!
- Anh bị điên rồi!! Ra ngoài!! - Vũ Phong thấy anh đang ôm cái đó của mình mà đau đớn thì vớ ngay cái áo rồi không thương tiếc đạp anh bay khỏi phòng
Khóa chặt cửa và thả mình trên giường, cậu cảm nhận được bàn tay của anh, rất rất nóng, cảm giác như tay anh có điện truyền vào người cậu. Vũ Phong chợt tỉnh ra rồi ôm gối ôm chăn lăn qua lăn lại với một suy nghĩ được lặp đi lặp lại: "Mình là con trai… Không thể có tình cảm với con trai!! Bất khả thi!!"
Về phía hàn Minh sau khi nhận cú đá trời giáng đó và bị đuổi ra khỏi chính căn phòng của mình thì lặn lộn vài vòng trên sàn cho hết đau đớn rồi ngồi thả mình trên ghế so-pha. Chuyện vừa nãy anh vừa làm thật không thể kiểm soát được, anh không làm chủ được mình.. Cơ thể của cậu..Giọng nói của cậu chi phối anh, khi lí trí mất đi thì anh chỉ biết làm theo bản năng
- Vũ Phong!! Mở cửa ra!! - Hàn Minh ngồi ngoài được năm phút thì điên lên đập cửa ầm ầm
Không nghe tiếng trả lời nên anh gãi đầu rồi đi ra ngoài vòng ra sân sau ngó vào cửa sổ… Cậu đang nằm vất vưởng ngủ khì khò chảy cả nước miếng ra ngoài, chắc do mệt sẵn rồi còn phải vật lộn với anh nên mới ngủ say không biết trời trăng như thế. Thấy cậu ngủ ngon cũng không nỡ đánh thức nên anh vòng lại vào nhà và khóa cửa kĩ càng rồi chui vào phòng Quyền Tú ngủ đỡ
Đây mới thực sự là hành hạ anh… Có gối, có chăn nhưng anh vẫn căng mắt ra khi thấy thiếu một cái gì đó… Là Vũ Phong!! Phải, chính là cậu!! Anh trở mình từ đầu giường đến cuối giường mà không thể ngủ được… Anh rất khó chịu khi cảm giác bên cạnh mình thiếu đi ai đó, mới có vài tháng mà anh đã ghét cái kiểu ngủ một mình. Lúc đang trọc trằn vì không thể ngủ thì anh chợt nhớ ra và vội bật dậy với đôi mắt sáng rỡ
"Cạch" - cửa phòng của anh đã được mở, Vũ Phong vẫn nằm đó ngủ ngon lành, anh sướng run lên còn hơn là thỏa mãn, giờ anh đã hiểu cảm giác của Quyền Tú khi đến ngày phim yêu thích của cô ra tập mới. Tí tởn cầm chìa khóa dự phòng trên tay và hôn nó tới tấp sau đó nhét vào túi và nhảy lên giường vồ cậu như hổ đói vồ mồi. Anh nằm cạnh cậu và ôm hờ dưới eo cậu và nhắm mắt ngủ thật ngon.. Có một điều duy nhất hai người không biết là trong khi hàng xóm sáng đèn thì nhà anh đã tắt đèn tối thui!! Mới có tám giờ tối thôi!! Là tám giờ!! Tám giờ đó hai người!!
~ Sáng hôm sau~
- Sao anh vào được??- Vũ Phong như uống cà phê mà tỉnh ngay khi mới nhìn thấy Hàn Minh kế bên
- Hôm qua đùa tí thôi mà…- Hàn Minh mắt nhắm tịt nhưng vẫn biết lấy tay quàng qua eo cậu rồi rúc đầu sau lưng cậu - Không phải cậu phải đi làm sớm sao??
- Biết thế sao không nói sớm!! - Vũ Phong chợt nhớ ra mà vùng ra khỏi vòng tay của anh rồi chạy vào phòng tắm
Hàn Minh thức dậy, vươn vai rồi nhìn cậu đang lúi húi cột tạp dề của quán, cậu soạn sửa từng chút một khiến anh cuốn vào cậu, cậu đi tới đâu là anh liếc mắt tới đó. Thấy anh cứ ngồi đời ra đó nhìn mình thì cậu chống nạnh chỉ ra ngoài
- Anh không phải đi làm sao??
- Tôi vào làm trễ không sao hết! - anh chống cằm ngồi đó rồi cười như một thằng đần
Vũ Phong bật cười khi thấy bộ dạng ngái ngủ của anh kèm theo cái sự ngây ngô của anh khi mới thức dậy, cậu không nghĩ một người bạo lực, chuyện bắt nạt người khác qua vẻ chững chạc như anh mà cũng có lúc nhìn như thẳng đần nhưng trong mắt cậu anh là thẳng đần dễ thương nhất quả đất
Lúc tới quán thì chỉ có mỗi thằng nhóc kia là đang quét dọn, chuẩn bị mở cửa. Vũ Phong liếc nhìn xung quanh, hôm nay Quyền Tú cô không đến. Cậu sắp xếp lại bàn và chuẩn bị giấy bút, các menu cho từng bàn
- Sao giờ này Quyền Tú chưa đến nhỉ?? - cậu cứ nhìn ra cửa chờ cô mà mãi không thấy
- Chị ấy làm từ trưa đến tối mà… Tại anh là nhân viên mới nên chị nghỉ học làm thêm sáng đấy - cậu nhóc ấy vừa quét dọn vừa nói
- Em nhỏ hơn em ấy hai tuổi mà?? Sao không đi học?? - cậu khi dọn xong thì ngồi xuống một bàn gần cậu nhóc ấy rồi nhớ đến ngày đầu đi làm
Cậu nhóc ấy quét dọn xong thì cũng lại ngồi gần Vũ Phong nhóc ấy chỉ buồn buồn ngó ra ngoài nhìn mấy đứa học sinh đang cắp sách tới trường
- Em học xong lớp 5 thì ba mẹ cho em nghỉ học. Muốn tới trường lắm nhưng nhà thì nghèo lại có tới 5 đứa em nên em nghỉ học đi lông bông kiếm việc. Chẳng ai dám để em làm dài cho đến khi em gặp chị Tú. Hai năm trước em đánh lộn thì gặp chị ấy
- Sao đánh lộn lại gặp được Quyền Tú được.. Không lẽ em ấy đánh lộn với em sao? - Vũ Phong nghe thế cũng lạ tai nên hỏi liền, không phải Quyền Tú đến trẻ em cũng xuống tay sao?? Thế thì cậu là gì?? Có ngày cô tương cho vài cái cũng nên
Nhóc ấy chợt phụt cười khi thấy Vũ Phong ngớ ngẩn hỏi, đã thế sắc mặt cậu còn khó coi dần dần khi đảo mắt vài vòng, nhóc vừa chải lại tóc vừa lắc đầu
- Không phải.. Em đi đánh thuê thì có tiền, đánh mấy đứa bằng tuổi ấy… Lúc đó bên đường chị Tú cũng đánh nhau loạn xị lên, đám đó sợ chị ấy nên chạy qua chỗ em né. Ai dè chị ấy xử cả đám của em với đám của chị với một anh khác. Sau đó chị ấy gặp em vài lần trên con hẻm đó, bắt chuyện rồi em nói về hoàn cảnh. Chị ấy cười rồi nói là cho em một công việc thạo chân tay không phải đánh đấm rồi bây giờ em ở đây… Tuy không được đi học nhưng có công việc ổn định thế này để đỡ đần ba mẹ em cũng vui rồi
- Thật cảm động!! - Vũ Phong bây giờ hưởng tính của Hàn Minh mà mắt long lanh với câu chuyện rồi nhanh chóng bình thường lại rồi chắp tay làm mặt căng căng- Ngươi hãy xưng danh tính đi!!
- Tại hạ tên Vương Lưu!! - nhóc ấy chợt hình thành một đường cong rất đẹp ở miệng, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn
Số là dạo này cô ghé nhà đưa cho cậu đồng phục của quán, tiện thể chỉ cậu cách đi đứng bưng bê khay đựng nhiều đồ ăn, hai khay hai tay. Hàn Minh có ngó vài lần, anh có cảm tưởng như cô là người quản giáo đang huấn luyện Vũ Phong trở thảnh một siêu mẫu phục vụ chuẩn mực
Đa phần anh đều ngắm Vũ Phong vì khi cô chỉ thì cô bắt mặc đồ của quán. Cũng chỉ là áo sơ mi, quần đen và cái tạp dề đen có chiếc túi nhỏ ở giữa và in tên quán ở trên. Chẳng có gì nổi bật nhưng khi thấy cậu cột tóc cao và mặc đồ của quán, thêm tay áo xắn lên hơi nhàu nhàu khiến cậu thêm vẻ nổi bật
- Cảm nhận đi!! Hãy cảm nhận đi!! Anh muốn Vũ Phong!! Anh rất muốn ôm anh ấy - Quyền Tú đang thì thầm bên tai anh nhìn rất buồn cười
- Con bé này!! Ai muốn cậu ta chứ?? - Hàn Minh xua tay thoát khỏi cám dỗ rồi bật người đi thẳng về phòng
Cô được phen chọc tức Hàn Minh nên lăn ra cười, cái mặt của anh đã tố cáo hết rồi, cô chỉ ngồi chờ những diễn biến lâu lâu châm thêm lửa để đẩy tiến trình thôi. Dù như thế nhưng cô vẫn ái ngại điều duy nhất giảnh cho hai người luôn dễ dàng thấy được ở xã hội là KÌ THỊ… Nghĩ riết đau đầu nên cô tặc lưỡi chốt ý: "Cứ là chính mình!"
~ Vài ngày sau~
- Vũ Phong!! Đem bánh qua bàn 7, cà phê cho bàn 9, phô mai bàn 10… Lên tầng hai ly trà sữa bàn 21 - tiếng của Quyền Tú vang lên đều đều ở quầy phục vụ
Tình hình là hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, chưa nghênh đón được một phút thì khách tới và phục vụ nhanh như chớp. Hai khay đầy đồ ăn và thức uống đẩy về phía cậu, khách đến thì đông, phục vụ vài người. Theo cậu để ý thì những phục vụ ở đây chỉ bê một khay mà cậu đến cả hai khay bự. Vội uất ức nhìn cô, cậu bị bắt nạt sao?
- Anh nhìn cái gì? Khách chờ kìa - Quyền Tú hất cằm lên nhìn cậu và rời khỏi chỗ đứng
Trong lúc cậu cứ cố gắng giữ cho khay không bị đổ để tới được những bàn vừa nói thì cô như múa trong đống bấy nhầy mà khách để lại sau khi thanh toán. Một tay giữ khay đồ dư, một tay lau bàn cho sạch và nếu nhìn lên một tí thì thấy một khay dĩa trên đầu cô
- Vũ Phong.. Né ra nào! - Cô bưng tiếp khay ly và đĩa bẩn và đi nhanh như rất chuyên nghiệp
Vũ Phong vội né ra một bên, đưa hết đồ ăn cho khách thì xuống tầng đã thấy một cậu nhóc cũng trạc tuổi Quyền Tú đến lại gần cậu, mặt hếch lên trời
- Nghe nói anh là nhân viên mới??
- À..Ừ… - Vũ Phong đặt khay lên quầy rồi gãi đầu
Vũ Phong cứ thấy thằng nhóc nhìn mình với cái ánh mắt kì quái nên cậu đổ mồ hôi hột theo ánh mắt ấy, nhìn chung thì thẳng nhóc ấy cũng để tóc dài và cột lên thành đuôi gà, chiều cao cũng không đến nỗi tệ, có điều là hơi gầy
- Nghe cho rõ đây.. Quyền Tú là của tôi!! Tôi sẽ giết anh khi anh dám động vào chị ấy - thẳng nhóc đó liền hăm he đe dọa
- Thẳng điên kia!! Chị là của mày hồi nào?? Đi bưng đồ rồi order đi thằng nhãi ranh - Quyền Tú từ đâu bay ra cho nguyên cái khay vào đầu thẳng nhỏ rồi gào ầm lên
- Chị có lớn hơn em bao nhiêu đâu?? - thằng nhóc cọc cằn nhìn cô rồi nhẩm tay tính gì đó - Em 18 thì chị mới có 21 thôi mà!!
Cô không lời nói mà phang thêm một cái khay nữa vào đầu thằng nhỏ và chỉ tay ra ngoài, nhóc ấy hiểu ý mà cầm khay và giấy bút ra ngoài không quên liếc nhìn Vũ Phong
Cậu không ngờ là cô được nhiều người chú ý như vậy. Khách cũng bớt đi nên cậu được nghỉ xả hơi, đúng thật là mệt mỏi, cậu chạy đi chạy lại muốn xỉu không có thởi gian thở, đồ ăn đồ uống thì cứ liên tục đi ra và đi vào. Giờ này cũng hơn 11h có nghĩa là cậu nghỉ được năm phút
- Anh chuẩn bị đi… Học sinh hay ghé quán lắm - Quyền Tú đưa anh một li nước với một đĩa bánh nhỏ
- Anh thấy em làm việc như là người khác vậy.. - Vũ Phong vừa nhâm nhi vừa cười với cô
Cô không nói gì mà cứ chỉ cười rồi chăm chú nhìn đồng hồ, cậu đang thắc mắc tại sao cô cứ nhìn đồng hồ thì khi nó điểm thêm năm phút thì cô đứng lên gỡ tạp dề và gấp nửa trên vào trong rồi cột dây ra sau và cởi một cúc áo của mình
- Quyền Tú! Em làm gì vậy?? - Vũ phong bị cô hù đến hết hồn, không phải cô đang tính cởi áo giữa chốn đông người chứ
- Tí nữa chạy không kịp đâu! Đưa đây em làm hộ cho.. - Quyền Tú như bị đuổi tới nơi mà dựng cậu lên rồi làm y hệt như cô
Vũ Phong nhìn xung quanh thì ai cũng như thế, chẳng hiểu nhưng cậu cứ thấy kì kì khi một cúc áo của mình bị tuột ra, mất thì mát thật nhưng làm thế để làm gì?? Đầu cậu cứ đầy rẫy dấu chấm hỏi
- A..A…. Chúng mày ơi… Có trai mới kìa!! - một nữa sinh nhìn từ ngoài vào rồi hét lên
Một đám nữ sinh nhào vào quán và nhảy bổ vào cậu, mặt sáng rỡ lên nhìn như muốn nuốt luôn cả cậu. Vì ngày đầu đi làm nên cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa
- Nào nào… Nhân viên mới của chị mà, đừng làm anh ấy sợ kẻo mai anh ấy nghỉ làm thì tiếc lắm… - Quyền Tú khoác vai một nữ rồi vuốt tóc của nhỏ ấy rồi nhìn nhỏ với ánh mắt khiêu gợi - Hay ra bàn đi, bọn em gọi gì thì anh ấy mang ra nhé!
- A…A… Mày sướng nhá!!! Được chị ấy vuốt ve.. Ganh tị ghê!! - một nữ sinh gạ vào tay cô bé lúc nãy được cô khoác vai
Vũ Phong như á khẩu, chuyện gì đang xảy ra trong quán vậy?? Có chọc mù mắt cậu thì cậu cũng không tin là Quyền Tú còn nam tính hơn cả cậu… Trong khi cậu há hốc thì có thêm một đám nam sinh cũng nhảy vào, cậu dần quay lại thì thấy cô dịu dàng mời đón, còn lấy tay che miệng nữa
- Muốn thoát khỏi cái đám này thì phải biết lựa thái độ, chúng nó có thể giết chúng ta chỉ bằng mấy hình chụp và bốc phốt trên mạng đấy… Làm ơn cười niềm nở vào!! - thằng nhóc lúc nãy vuốt tóc lên và cười để chào khách và không quên nhắc cho cậu biết
Ấp úng, ngượng ngùng nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi quả thực rất khó. Thấy nhóc kia với Quyền Tú vừa khiến đám này ngã gục vì vẻ menly thì chuyển phắt sang dịu dàng bên đám kia trong khi cậu đứng như một pho tượng
- Anh làm tốt hơn những người mới vào đấy - Quyền Tú đi ngang qua nói nhỏ khi cậu đang bê khay đựng đồ ăn cho khách
Nghe được cậu động viên từ cô thì cậu cũng phấn chấn hơn hẳn, cậu vui vẻ, tươi tắn một chút khi đám này đám kia cứ bám vào cậu. Quyền Tú cười khi thấy cậu vui lên một chút, cô đang phải quan sát khách và cô cũng phải quan sát cả cậu chỉ vì một mục đích duy nhất: "Vũ Phong là của anh trai tôi... Tôi sẽ không để ai có thể tiếp xúc với anh ấy quá 30 giây" - nghĩ thế mà cô cười thành đường cong tuyệt đẹp nhưng cái miệng nhỏ dãi chẳng đẹp chút nào
Qua một tuần làm việc thì Vũ Phong mỗi lần về nhà là mắt không mở nổi mà nằm trên so-pha, Hàn Minh cứ chuẩn bị bữa ăn xong là lại y rằng cậu trườn xuống sàn mà lết. Thấy cậu vật vờ như thế anh cũng không muốn cho cậu làm nữa, cứ về nhà là tay chân rã rời thế này anh thấy xót làm sao ấy
- Hay cậu ở nhà đi, cậu cứ thế này lỡ có nằm giữa đường thì ai đưa về - Hàn Minh đang ăn cũng gác đũa lại mà nhìn Vũ Phong
- K..hông..ược….ôi..uốn..àm ( Không được, tôi muốn làm) - Vũ Phong miệng đang nhai cơm thì vừa nói vừa phun hết ra ngoài, bắn cả lên mặt của anh, khi nuốt hết thì cậu mới ém lại cái miệng - Xin lỗi
- Không sao - Hàn Minh lần mò những hạt cơm đó rồi đưa lên miệng ăn như không có chuyện gì
Dọn dẹp xong thì Vũ Phong ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai để thư giãn gân cốt, Hàn Minh vừa rửa chén xong thì đi nhanh ra ngoài và nhấc cậu lên rồi vác như bao gạo. Vũ Phong đã quá mệt nên chỉ vùng vằng hai ba cái thì ỉu xìu để mặc anh muốn làm gì thì làm
Hàn Minh quăng cậu lên giường rồi để cậu nằm sấp, đầu cậu quay qua quay lại một lúc thì tính bật dậy nhưng anh đã ngồi lên người cậu và đè cậu xuống. Lúc này cậu mới lấy hết sức vùng lên rồi gào thét
- Thả tôi ra.. Anh làm cái gì vậy? Tôi là con trai!! Là con trai!!
Hàn Minh chẳng nói năng gì mà đặt hai tay lên vai cậu rồi bóp nhẹ, cậu sướng run cả người, anh có thể cảm thấy điều đó khi ngồi lên người cậu thế này
- A..A.. đã quá…. Cả lưng nữa - Vũ Phong nằm đó ôm gối rồi chỉ tay tùm lum
Hàn Minh thấy cậu thỏa mãn mà nhìn như có vài bông hoa bay quanh cậu, cậu chỉ chỗ nào là anh mát xa chỗ đó, anh cứ cười riết.. Nhưng đột nhiên khi cậu động đậy làm lộ nửa lưng thì anh bắt đầu nhớ lại viễn cảnh cậu với tấm thân trần lúc anh mở cửa
Thân nhiệt của anh đột nhiên tăng lên, anh lại nhìn xuống… Cái con người đang mặc áo thun và quần đùi bây giờ đã hóa đâu mất chỉ thấy mỗi thân thể trắng nõn, yếu ớt giống con gái của cậu
Thấy anh dừng lại thì Vũ Phong liền quay lại với cái mặt nũng nịu, môi cứ hồng hồng rồi chu chu ra, cậu vén mái tóc dài của mình qua một bên rồi quay người nhìn anh
- Không làm nữa sao?? Tôi vẫn muốn mà.. Làm chút nữa thôi!! - cậu bắt đầu nhõng nhẽo bám vào áo của Hàn Minh
- Cậu..muốn…làm…. sao?? - Hản Minh bây giờ hừng hực, nhìn cái mặt của Vũ phong như đang khiêu gợi anh vậy
- Ừ - Vũ Phong chớp chớp mắt nhìn anh
Ngay tức khắc, Hàn Minh lật ngược Vũ Phong lại rồi kìm chặt hai tay của cậu, anh không ngần ngại vén áo cậu lên hết cỡ, lửa dục vọng khi nhìn thấy cơ thể trắng ngần ngày càng tăng cao
- H..H..Hàn Minh… anh làm gì..vậy?? - Vũ Phong thấy anh rất khác lạ nên vội vàng hỏi ngay
Hàn Minh khỏe hơn Vũ Phong nên lột cái áo ra cũng dễ như không tưởng, anh bắt đầu mò tay xuống phía đũng quần của cậu. Lần này thì cậu đỏ sượng mặt khi anh mò tới phần nhạy cảm đó, cậu không thể dùng tay thì sẽ…dùng chân!!
- Anh bị điên rồi!! Ra ngoài!! - Vũ Phong thấy anh đang ôm cái đó của mình mà đau đớn thì vớ ngay cái áo rồi không thương tiếc đạp anh bay khỏi phòng
Khóa chặt cửa và thả mình trên giường, cậu cảm nhận được bàn tay của anh, rất rất nóng, cảm giác như tay anh có điện truyền vào người cậu. Vũ Phong chợt tỉnh ra rồi ôm gối ôm chăn lăn qua lăn lại với một suy nghĩ được lặp đi lặp lại: "Mình là con trai… Không thể có tình cảm với con trai!! Bất khả thi!!"
Về phía hàn Minh sau khi nhận cú đá trời giáng đó và bị đuổi ra khỏi chính căn phòng của mình thì lặn lộn vài vòng trên sàn cho hết đau đớn rồi ngồi thả mình trên ghế so-pha. Chuyện vừa nãy anh vừa làm thật không thể kiểm soát được, anh không làm chủ được mình.. Cơ thể của cậu..Giọng nói của cậu chi phối anh, khi lí trí mất đi thì anh chỉ biết làm theo bản năng
- Vũ Phong!! Mở cửa ra!! - Hàn Minh ngồi ngoài được năm phút thì điên lên đập cửa ầm ầm
Không nghe tiếng trả lời nên anh gãi đầu rồi đi ra ngoài vòng ra sân sau ngó vào cửa sổ… Cậu đang nằm vất vưởng ngủ khì khò chảy cả nước miếng ra ngoài, chắc do mệt sẵn rồi còn phải vật lộn với anh nên mới ngủ say không biết trời trăng như thế. Thấy cậu ngủ ngon cũng không nỡ đánh thức nên anh vòng lại vào nhà và khóa cửa kĩ càng rồi chui vào phòng Quyền Tú ngủ đỡ
Đây mới thực sự là hành hạ anh… Có gối, có chăn nhưng anh vẫn căng mắt ra khi thấy thiếu một cái gì đó… Là Vũ Phong!! Phải, chính là cậu!! Anh trở mình từ đầu giường đến cuối giường mà không thể ngủ được… Anh rất khó chịu khi cảm giác bên cạnh mình thiếu đi ai đó, mới có vài tháng mà anh đã ghét cái kiểu ngủ một mình. Lúc đang trọc trằn vì không thể ngủ thì anh chợt nhớ ra và vội bật dậy với đôi mắt sáng rỡ
"Cạch" - cửa phòng của anh đã được mở, Vũ Phong vẫn nằm đó ngủ ngon lành, anh sướng run lên còn hơn là thỏa mãn, giờ anh đã hiểu cảm giác của Quyền Tú khi đến ngày phim yêu thích của cô ra tập mới. Tí tởn cầm chìa khóa dự phòng trên tay và hôn nó tới tấp sau đó nhét vào túi và nhảy lên giường vồ cậu như hổ đói vồ mồi. Anh nằm cạnh cậu và ôm hờ dưới eo cậu và nhắm mắt ngủ thật ngon.. Có một điều duy nhất hai người không biết là trong khi hàng xóm sáng đèn thì nhà anh đã tắt đèn tối thui!! Mới có tám giờ tối thôi!! Là tám giờ!! Tám giờ đó hai người!!
~ Sáng hôm sau~
- Sao anh vào được??- Vũ Phong như uống cà phê mà tỉnh ngay khi mới nhìn thấy Hàn Minh kế bên
- Hôm qua đùa tí thôi mà…- Hàn Minh mắt nhắm tịt nhưng vẫn biết lấy tay quàng qua eo cậu rồi rúc đầu sau lưng cậu - Không phải cậu phải đi làm sớm sao??
- Biết thế sao không nói sớm!! - Vũ Phong chợt nhớ ra mà vùng ra khỏi vòng tay của anh rồi chạy vào phòng tắm
Hàn Minh thức dậy, vươn vai rồi nhìn cậu đang lúi húi cột tạp dề của quán, cậu soạn sửa từng chút một khiến anh cuốn vào cậu, cậu đi tới đâu là anh liếc mắt tới đó. Thấy anh cứ ngồi đời ra đó nhìn mình thì cậu chống nạnh chỉ ra ngoài
- Anh không phải đi làm sao??
- Tôi vào làm trễ không sao hết! - anh chống cằm ngồi đó rồi cười như một thằng đần
Vũ Phong bật cười khi thấy bộ dạng ngái ngủ của anh kèm theo cái sự ngây ngô của anh khi mới thức dậy, cậu không nghĩ một người bạo lực, chuyện bắt nạt người khác qua vẻ chững chạc như anh mà cũng có lúc nhìn như thẳng đần nhưng trong mắt cậu anh là thẳng đần dễ thương nhất quả đất
Lúc tới quán thì chỉ có mỗi thằng nhóc kia là đang quét dọn, chuẩn bị mở cửa. Vũ Phong liếc nhìn xung quanh, hôm nay Quyền Tú cô không đến. Cậu sắp xếp lại bàn và chuẩn bị giấy bút, các menu cho từng bàn
- Sao giờ này Quyền Tú chưa đến nhỉ?? - cậu cứ nhìn ra cửa chờ cô mà mãi không thấy
- Chị ấy làm từ trưa đến tối mà… Tại anh là nhân viên mới nên chị nghỉ học làm thêm sáng đấy - cậu nhóc ấy vừa quét dọn vừa nói
- Em nhỏ hơn em ấy hai tuổi mà?? Sao không đi học?? - cậu khi dọn xong thì ngồi xuống một bàn gần cậu nhóc ấy rồi nhớ đến ngày đầu đi làm
Cậu nhóc ấy quét dọn xong thì cũng lại ngồi gần Vũ Phong nhóc ấy chỉ buồn buồn ngó ra ngoài nhìn mấy đứa học sinh đang cắp sách tới trường
- Em học xong lớp 5 thì ba mẹ cho em nghỉ học. Muốn tới trường lắm nhưng nhà thì nghèo lại có tới 5 đứa em nên em nghỉ học đi lông bông kiếm việc. Chẳng ai dám để em làm dài cho đến khi em gặp chị Tú. Hai năm trước em đánh lộn thì gặp chị ấy
- Sao đánh lộn lại gặp được Quyền Tú được.. Không lẽ em ấy đánh lộn với em sao? - Vũ Phong nghe thế cũng lạ tai nên hỏi liền, không phải Quyền Tú đến trẻ em cũng xuống tay sao?? Thế thì cậu là gì?? Có ngày cô tương cho vài cái cũng nên
Nhóc ấy chợt phụt cười khi thấy Vũ Phong ngớ ngẩn hỏi, đã thế sắc mặt cậu còn khó coi dần dần khi đảo mắt vài vòng, nhóc vừa chải lại tóc vừa lắc đầu
- Không phải.. Em đi đánh thuê thì có tiền, đánh mấy đứa bằng tuổi ấy… Lúc đó bên đường chị Tú cũng đánh nhau loạn xị lên, đám đó sợ chị ấy nên chạy qua chỗ em né. Ai dè chị ấy xử cả đám của em với đám của chị với một anh khác. Sau đó chị ấy gặp em vài lần trên con hẻm đó, bắt chuyện rồi em nói về hoàn cảnh. Chị ấy cười rồi nói là cho em một công việc thạo chân tay không phải đánh đấm rồi bây giờ em ở đây… Tuy không được đi học nhưng có công việc ổn định thế này để đỡ đần ba mẹ em cũng vui rồi
- Thật cảm động!! - Vũ Phong bây giờ hưởng tính của Hàn Minh mà mắt long lanh với câu chuyện rồi nhanh chóng bình thường lại rồi chắp tay làm mặt căng căng- Ngươi hãy xưng danh tính đi!!
- Tại hạ tên Vương Lưu!! - nhóc ấy chợt hình thành một đường cong rất đẹp ở miệng, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn
Tác giả :
Kin Nguyễn