Quay Đầu
Chương 6
Cầm đôi dũa lên, cắp một cọng rau cải, nhét vào miệng từ từ nhai. Một bàn thức ăn phong phú vậy mà má Tề còn nói không dám nấu nhiều. Ninh Vi Nhàn không để ý đến trong chén không có cơm, suy nghĩ không biết đã chu du tận nơi nào rồi.
Buổi chiều... nên đi gặp bố mẹ chồng thôi!
Nếu Nhan Duệ không về, cô sẽ không tìm được đường!
Ngay lúc cô đang suy ngĩ miên man, một bàn tay lớn xuất hiện, lấy đi đôi đũa của cô, sau đó một đôi môi ấm áp lấn tới, cướp đi thức ăn cô chưa kịp nuốt.
Ninh Vi Nhàn bị dọa nhảy dựng lên, bàn tay nhỏ theo bàn năng muốn đưa lên phía trước muốn cản người đó lại, nhưng lại bị Nhan Duệ dùng một tay dễ dàng bắt được, anh không đứng đắn trêu đùa: “Nhanh như vậy đã không nhận ra anh?"
Cô hơi sửng sốt, mắt to nhìn về phía anh sau đó lại nhìn trang phục đua xe của anh, mấp máy môi hỏi: “Anh đua xong rồi hả?"
Nhan Duệ quay đầu, hất mặt về chiếc cúp đang đặt trên bàn trà ngoài phòng khách: “Ừ, giải nhất." Trận đua này đối với anh cũng không có gì khó, chỉ cần anh muốn làm, nhất định có thể làm được.
"Thật lợi hại." Ninh Vi Nhàn khen ngợi, không giống cô, cái gì cũng tệ.
Nhan Duệ cười cười, đôi mắt đào hoa nheo lại, mê người không thể tưởng tượng được, anh ôm cô ngồi xuống cái ghế mà cô đang ngồi: “Sáng hôm nay đã làm những gì?"
Tò mò liếc anh: “Làm sao anh biết buổi sáng em không ngủ?"
Nghe vậy, Nhan Duệ lộ ra nụ cười sắc tình xấu xa, “Mặc dù ngày hôm qua anh làm em mệt đến ngất ngư, nhưng anh cũng biết, cuộc sống của em rất có quy luật, nhưng em nói những lời này cũng nhắc nhở anh, ngày hôm qua anh còn chưa dùng hết sức, cho nên hôm nay em mới dậy nổi?" Lần sau phải cải thiện mới được ~
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vi Nhàn đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu, cô thật sự không nên mở bình, ai mà biết trong bình có gì chứ, người đàn ông này chính là có sở thích chỉnh người khác!
"Ngoan" Nhan Duệ hôn nhẹ lên má cô, nhìn thức ăn trên bàn, “Má Tề nấu?"
Cô gật gật đầu, nhớ đến má Tề nói buổi trưa anh không về nhà, trong lòng có dòng dưới ấm chảy qua, từ từ lấp đầy trái tim cô.
Anh... vì cô mà về sau?
"Đến, ăn cơm thôi." Nhan Duệ duỗi bàn tay to ra, gắp một miếng thịt bò đưa đến bên môi cô, lấy giọng dỗ trẻ con nói: “A... há mồm nào."
Lớn chừng này, chưa từng có người nào ôm rồi đút cơm cho cô ăn nên cô không có kinh nghiệm.
Ninh Vi Nhàn đã khẩn trương rồi nhưng tay lại không biết nên để ở đâu, sợ anh tức giận, cô mở miệng nhỏ ra, ngoan ngoãn ăn miếng thịt bò vào miệng, nhai thật kỹ.
Nhan Duệ lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau, cảm thấy cô đã nhai xong thịt bò, liền bỏ đũa xuống, tiếng đến miệng cô chém giết, hôn cho đến khi cô thở hồng hộc mới chịu bỏ qua.
Ánh mắt Ninh Vi Nhàn trần đầy nũng nịu trừng anh.
Bị ánh mắt đáng yêu của cô lấy lòng, Nhan Duệ cười ha ha, lại gắp một đũa rau xào đưa đến bên môi cô. Bây giờ Ninh Vi Nhàn đã có bài học kinh nghiệm của lần trước, sống chết cũng không há mồm. Mặc dù hành động thân mật giữa vợ chồng là hết sức bình thường, nhưng chia sẻ thức ăn trong miệng giống như vừa rồi... cái này thật mắc cỡ, không đứng đắn quá rồi!
Cũng chỉ có mỗi người đàn ông này làm được chuyện này.
Nhan Duệ cũng không làm khó cô, chỉ là đôi mắt đào hoa kia càng lúc càng sáng khiến Ninh Vi Nhàn run rẩy, thật sự không dám tưởng tượng người đàn ông này lại muốn làm hành động hư hỏng gì nữa đây.
Môi mỏng mở ra, đưa đũa rau xào kia vào miệng mình, nhai nhai hai cái lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúi xuống ấn môi vào môi cô.
Con cừu nhỏ đơn thuần vì thế mà lại một lần nữa bị mắc mưu, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thì bây giờ có thể mang đi chiên trứng được rồi!
Thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, người khởi xướng lại cực kỳ hài lòng, thậm chí anh lại làm bộ muốn gắp thức ăn, Ninh Vi Nhàn sợ đến mức dùng sức tránh xa ngực của anh, chạy đến bên kia bàn ngồi xuống.
Nhan Duệ nở nụ cười trầm thấp, cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng thú vị rồi, nếu không phải anh không đành lòng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như lửa đó, làm sao cô thể trốn khỏi ngực anh?
Vuốt vuốt hai gò má nóng bỏng, Ninh Vi Nhàn cố gắng trấn định, rồi đi lấy thêm một bộ chén đũa nữa đến, má Tề gọn dẹp phòng bếp hết sức gọn gàng, thứ gì ra thứ đó, kéo tủ chén ra là có thể tìm được.
Lúc cô đang rửa chén, Nhan Duệ ở sau lưng cô lên tiếng: “Má Tề nhìn anh lớn lên, cơm nước thường ngày đều giao cho má xử lý, má là người tốt, về sau có thể hai người sống chung sẽ rất vui vẻ."
Sau khi nghe xong Ninh Vi Nhàn không nói gì, chỉ đưa lưng về phía anh gật gật đầu.
Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Căn bản anh không muốn trở về, nhưng mẹ gọi điện uy hiếp anh, buổi chiều về nhà đưa vợ đến nhà lớn, nếu không liền cắt đứt nguồn trợ cấp kinh tế của anh... chiêu này bà lần nào bà dùng cũng đúng!
Anh cũng không truy cứu đến cùng vì sao lần này mẹ anh chỉ nói một lần anh liền ngoan ngoãn đồng ý, lúc ấy hình ảnh hiện lên trong đầu không phải là phiền chán, mà là khuôn mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ mới cưới....
Ninh Vi Nhàn rửa sạch chén bát, đưa đến trước mặt anh, rồi cầm chén đũa của mình lên, lúc muốn đi đến bên kia bàn ngồi, thì liền bị Nhan Duệ ôm eo.
Bàn tay không có ý tốt kia còn bóp nhẹ một cái tại chỗ mẫn cảm trên eo cô.
Cô giật mình, toàn thân đều nổi da gà, cảm giác bủn rủn tê ngứa lập tức cuốn lấy cô. Eo là nhược điểm chí mạng của cô, cô rất sợ ngứa, căn bản không chịu nổi Nhan Duệ bấm như vậy, thân thể cô liền không chịu nổi ngã xuống.
Nhan Duệ nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, thuận thế ôm cô vào ngực, môi mỏng khêu gợi nở nụ cười xấu xa: “Thì ra vợ anh lại nhạy cảm như vậy!" Thật là mừng không thể tưởng, một ngày một đêm triền miên kia anh mơ hồ cảm thấy vòng eo mảnh khảnh này là nhược điểm của cô, quả nhiên kết quả không nằm ngoài dự đoán của anh.
Ninh Vi Nhàn cảnh giác nhìn vào đôi mắt đào hoa đang sáng lung linh kia, “Anh định làm gì?"
Anh mắc cười, “Anh có thể làm gì? Đương nhiên là muốn yêu em thật tốt."
"Yêu" cô?
Cái gì “yêu"? Anh có ý gì?
Vạn lần đừng trách suy nghĩ của cô phức tạp, thật sự mỗi câu của người đàn ông này nói ra luôn chứa đầy hàm ý, nếu không cẩn thận cô có thể sẽ tự bán chính mình lắm à!
Ánh mắt đề phòng của cô khiến anh không biết nên khóc hay nên cười, Nhan Duệ dùng lực hôn môi cô, cố ý dọa cô,“Đương nhiên là ở trên giường 'yêu' em thật tốt!"
Không phải lúc này Nhan Duệ đang giữ chặt eo cô, nhất định cô sẽ tìm một cái động để chui xuống!
Kỳ thật Nhan Duệ vốn không có ý đó, dù sao hôm này trở về anh cũng có nhiệm vụ trong người, nhưng mà dáng vẻ cô vợ nhỏ của anh thật sự rất mê người, hai má hồng như trái táo rõ ràng là đang mời gọi người khác đến ăn, vì thế, anh liền động!
Sau đó, rốt cuộc bữa cơm trưa phong phú không có ăn xong, bởi vì Nhan Duệ chỉ lo “ăn" cô vợ xinh đẹp của mình, cũng chỉ có thể chua xót rơi nước mắt nhìn bàn cao lương mỹ vị kia....
Buổi chiều... nên đi gặp bố mẹ chồng thôi!
Nếu Nhan Duệ không về, cô sẽ không tìm được đường!
Ngay lúc cô đang suy ngĩ miên man, một bàn tay lớn xuất hiện, lấy đi đôi đũa của cô, sau đó một đôi môi ấm áp lấn tới, cướp đi thức ăn cô chưa kịp nuốt.
Ninh Vi Nhàn bị dọa nhảy dựng lên, bàn tay nhỏ theo bàn năng muốn đưa lên phía trước muốn cản người đó lại, nhưng lại bị Nhan Duệ dùng một tay dễ dàng bắt được, anh không đứng đắn trêu đùa: “Nhanh như vậy đã không nhận ra anh?"
Cô hơi sửng sốt, mắt to nhìn về phía anh sau đó lại nhìn trang phục đua xe của anh, mấp máy môi hỏi: “Anh đua xong rồi hả?"
Nhan Duệ quay đầu, hất mặt về chiếc cúp đang đặt trên bàn trà ngoài phòng khách: “Ừ, giải nhất." Trận đua này đối với anh cũng không có gì khó, chỉ cần anh muốn làm, nhất định có thể làm được.
"Thật lợi hại." Ninh Vi Nhàn khen ngợi, không giống cô, cái gì cũng tệ.
Nhan Duệ cười cười, đôi mắt đào hoa nheo lại, mê người không thể tưởng tượng được, anh ôm cô ngồi xuống cái ghế mà cô đang ngồi: “Sáng hôm nay đã làm những gì?"
Tò mò liếc anh: “Làm sao anh biết buổi sáng em không ngủ?"
Nghe vậy, Nhan Duệ lộ ra nụ cười sắc tình xấu xa, “Mặc dù ngày hôm qua anh làm em mệt đến ngất ngư, nhưng anh cũng biết, cuộc sống của em rất có quy luật, nhưng em nói những lời này cũng nhắc nhở anh, ngày hôm qua anh còn chưa dùng hết sức, cho nên hôm nay em mới dậy nổi?" Lần sau phải cải thiện mới được ~
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vi Nhàn đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu, cô thật sự không nên mở bình, ai mà biết trong bình có gì chứ, người đàn ông này chính là có sở thích chỉnh người khác!
"Ngoan" Nhan Duệ hôn nhẹ lên má cô, nhìn thức ăn trên bàn, “Má Tề nấu?"
Cô gật gật đầu, nhớ đến má Tề nói buổi trưa anh không về nhà, trong lòng có dòng dưới ấm chảy qua, từ từ lấp đầy trái tim cô.
Anh... vì cô mà về sau?
"Đến, ăn cơm thôi." Nhan Duệ duỗi bàn tay to ra, gắp một miếng thịt bò đưa đến bên môi cô, lấy giọng dỗ trẻ con nói: “A... há mồm nào."
Lớn chừng này, chưa từng có người nào ôm rồi đút cơm cho cô ăn nên cô không có kinh nghiệm.
Ninh Vi Nhàn đã khẩn trương rồi nhưng tay lại không biết nên để ở đâu, sợ anh tức giận, cô mở miệng nhỏ ra, ngoan ngoãn ăn miếng thịt bò vào miệng, nhai thật kỹ.
Nhan Duệ lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau, cảm thấy cô đã nhai xong thịt bò, liền bỏ đũa xuống, tiếng đến miệng cô chém giết, hôn cho đến khi cô thở hồng hộc mới chịu bỏ qua.
Ánh mắt Ninh Vi Nhàn trần đầy nũng nịu trừng anh.
Bị ánh mắt đáng yêu của cô lấy lòng, Nhan Duệ cười ha ha, lại gắp một đũa rau xào đưa đến bên môi cô. Bây giờ Ninh Vi Nhàn đã có bài học kinh nghiệm của lần trước, sống chết cũng không há mồm. Mặc dù hành động thân mật giữa vợ chồng là hết sức bình thường, nhưng chia sẻ thức ăn trong miệng giống như vừa rồi... cái này thật mắc cỡ, không đứng đắn quá rồi!
Cũng chỉ có mỗi người đàn ông này làm được chuyện này.
Nhan Duệ cũng không làm khó cô, chỉ là đôi mắt đào hoa kia càng lúc càng sáng khiến Ninh Vi Nhàn run rẩy, thật sự không dám tưởng tượng người đàn ông này lại muốn làm hành động hư hỏng gì nữa đây.
Môi mỏng mở ra, đưa đũa rau xào kia vào miệng mình, nhai nhai hai cái lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúi xuống ấn môi vào môi cô.
Con cừu nhỏ đơn thuần vì thế mà lại một lần nữa bị mắc mưu, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thì bây giờ có thể mang đi chiên trứng được rồi!
Thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, người khởi xướng lại cực kỳ hài lòng, thậm chí anh lại làm bộ muốn gắp thức ăn, Ninh Vi Nhàn sợ đến mức dùng sức tránh xa ngực của anh, chạy đến bên kia bàn ngồi xuống.
Nhan Duệ nở nụ cười trầm thấp, cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng thú vị rồi, nếu không phải anh không đành lòng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như lửa đó, làm sao cô thể trốn khỏi ngực anh?
Vuốt vuốt hai gò má nóng bỏng, Ninh Vi Nhàn cố gắng trấn định, rồi đi lấy thêm một bộ chén đũa nữa đến, má Tề gọn dẹp phòng bếp hết sức gọn gàng, thứ gì ra thứ đó, kéo tủ chén ra là có thể tìm được.
Lúc cô đang rửa chén, Nhan Duệ ở sau lưng cô lên tiếng: “Má Tề nhìn anh lớn lên, cơm nước thường ngày đều giao cho má xử lý, má là người tốt, về sau có thể hai người sống chung sẽ rất vui vẻ."
Sau khi nghe xong Ninh Vi Nhàn không nói gì, chỉ đưa lưng về phía anh gật gật đầu.
Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Căn bản anh không muốn trở về, nhưng mẹ gọi điện uy hiếp anh, buổi chiều về nhà đưa vợ đến nhà lớn, nếu không liền cắt đứt nguồn trợ cấp kinh tế của anh... chiêu này bà lần nào bà dùng cũng đúng!
Anh cũng không truy cứu đến cùng vì sao lần này mẹ anh chỉ nói một lần anh liền ngoan ngoãn đồng ý, lúc ấy hình ảnh hiện lên trong đầu không phải là phiền chán, mà là khuôn mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ mới cưới....
Ninh Vi Nhàn rửa sạch chén bát, đưa đến trước mặt anh, rồi cầm chén đũa của mình lên, lúc muốn đi đến bên kia bàn ngồi, thì liền bị Nhan Duệ ôm eo.
Bàn tay không có ý tốt kia còn bóp nhẹ một cái tại chỗ mẫn cảm trên eo cô.
Cô giật mình, toàn thân đều nổi da gà, cảm giác bủn rủn tê ngứa lập tức cuốn lấy cô. Eo là nhược điểm chí mạng của cô, cô rất sợ ngứa, căn bản không chịu nổi Nhan Duệ bấm như vậy, thân thể cô liền không chịu nổi ngã xuống.
Nhan Duệ nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, thuận thế ôm cô vào ngực, môi mỏng khêu gợi nở nụ cười xấu xa: “Thì ra vợ anh lại nhạy cảm như vậy!" Thật là mừng không thể tưởng, một ngày một đêm triền miên kia anh mơ hồ cảm thấy vòng eo mảnh khảnh này là nhược điểm của cô, quả nhiên kết quả không nằm ngoài dự đoán của anh.
Ninh Vi Nhàn cảnh giác nhìn vào đôi mắt đào hoa đang sáng lung linh kia, “Anh định làm gì?"
Anh mắc cười, “Anh có thể làm gì? Đương nhiên là muốn yêu em thật tốt."
"Yêu" cô?
Cái gì “yêu"? Anh có ý gì?
Vạn lần đừng trách suy nghĩ của cô phức tạp, thật sự mỗi câu của người đàn ông này nói ra luôn chứa đầy hàm ý, nếu không cẩn thận cô có thể sẽ tự bán chính mình lắm à!
Ánh mắt đề phòng của cô khiến anh không biết nên khóc hay nên cười, Nhan Duệ dùng lực hôn môi cô, cố ý dọa cô,“Đương nhiên là ở trên giường 'yêu' em thật tốt!"
Không phải lúc này Nhan Duệ đang giữ chặt eo cô, nhất định cô sẽ tìm một cái động để chui xuống!
Kỳ thật Nhan Duệ vốn không có ý đó, dù sao hôm này trở về anh cũng có nhiệm vụ trong người, nhưng mà dáng vẻ cô vợ nhỏ của anh thật sự rất mê người, hai má hồng như trái táo rõ ràng là đang mời gọi người khác đến ăn, vì thế, anh liền động!
Sau đó, rốt cuộc bữa cơm trưa phong phú không có ăn xong, bởi vì Nhan Duệ chỉ lo “ăn" cô vợ xinh đẹp của mình, cũng chỉ có thể chua xót rơi nước mắt nhìn bàn cao lương mỹ vị kia....
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm