Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 52

Edit: Sun520

Gần như bí mật nào cũng không thể hòa tan trong cơn mưa, đèn xanh đèn đỏ chớp tắt cùng với tiếng còi bíp bíp trong xe vang lên, còn mười giây nữa mới đến đèn xanh của người đi đường. 1,2, 3,4...... Tiếng ồn ào trong dòng xe chạy, bóng người mờ mịt, Từ Gia Tu chống cán ô dài màu đen, đứng nổi bật trước mặt một nhóm người đi đường đứng chờ đèn xanh, bộ dáng thon dài cao lớn, và khuôn mặt không chút thay đổi.

Lục Già liếc mắt, Tống Tuyển Hi dừng bước lại, cười gượng hai tiếng nói: “Xem ra thật không cần mua ô rồi."

Lục Già không nghe được lời nói của Tống Tuyển Hi, tất cả mọi thứ trước mắt bởi vì bất thình lình xảy ra một cơn mưa lớn ào ào này, sau đó có đồ vật gì đó trong lòng cô ầm ầm sụp đổ...... Cô không phải là người thiếu lòng tin, bây giờ cảm thấy trường hợp này là rất hỏng bét, bất quá vừa đúng có thể nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ là cô có thể nói rõ ràng được sao? Từ Gia Tu sẽ tin tưởng chuyện này......

Trong thời gian mười giây, đại não Lục Già đã lộn xộn rồi, lúc Từ Gia Tu đưa chìa khóa xe cho cô còn đặc biệt dặn dò cô: “Tối nay trời sẽ mưa, nhớ cầm theo ô."

Đầy đủ mọi thứ, giống như đã biết trước.

Cuối cùng cũng chuyển sang đèn xanh, Từ Gia Tu đi tới gần cô. Lục Già nghĩ mình sẽ nói ra ấm ức trong lòng, chờ Từ Gia Tu xuyên qua đám người đi tới, từng giây từng phút đặc biệt dài, cô nghĩ mình nên làm bộ nở một nụ cười như tự nhiên là tốt nhất, sau đó phát hiện mình hoàn toàn không thể giả bộ được, không có bất kỳ kỹ năng diễn xuất.

"Đừng lo lắng." Tống Tuyển Hi nói.

"Lo lắng cái gì?" Lục Già buồn cười phô trương phản bác, không muốn để Tống Tuyển Hi biết cô và Từ Gia Tu xác thực có hiểu lầm.

Tống Tuyển Hi đành phải xin lỗi, duy trì trầm mặc.

Từ Gia Tu đi tới, đứng dưới mái hiên của tiệm mì trước mặt Lục Già và Tống Tuyển Hi, một trận chiến không khoảng cách. Từ Gia Tu cũng muốn cười, người đời đàm tiếu tướng địch bị tiêu diệt tan thành mây khói, vĩnh viễn duy trì tỉnh táo và tu dưỡng, như vậy mới có thể thể hiện là một người đàn ông mạnh mẽ. Chỉ là, thật sự không làm được, trong thân thể của anh bốc cháy ngọn lửa hừng hực, càng không ngừng cắn nuốt máu thịt của anh, đau đến muốn chết.

"Mặc dù đã nhắc nhở em phải nhớ kỹ mang theo ô, vẫn sợ em sẽ quên." Từ Gia Tu mở miệng, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh mang theo một chút khó mà khống chế ý lạnh: “Quả nhiên, em thật sự quên."

Lục Già không lên tiếng, trước tiên cô không muốn giải thích với Từ Gia Tu, mà là không muốn nói ở trước mặt Tống Tuyển Hi, cô đến gần Từ Gia Tu, kéo tay của anh, trong lòng rầm rầm nhảy lên nhảy xuống: Từ Gia Tu, đừng đẩy tôi ra, lúc này anh không thể đẩy tôi ra được.

Từ Gia Tu sẽ không đẩy bạn gái của mình ra, anh còn kéo tay Lục Già, nắm thật chặt, sau đó nhìn Tống Tuyển Hi nói: “ Tổng giám đốc Tống, mùi vị của mì như thế nào?" Ngừng lại, không đợi Tống Tuyển Hi trả lời, mở miệng lần nữa: “Hôm nay Lục Già hỏi tôi nên mời anh đi ăn món gì, tôi nghĩ Tổng giám đốc Tống ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị rồi, không bằng dẫn anh tới Đông Châu ăn đặc sản vô cùng nổi tiếng, đặc biệt là các món ăn bình dân."

"Thật sự không tệ." Tống Tuyển Hi cười cười, khách khí đáp lời: “Tổng giám đốc Từ thật có lòng."

"Tổng giám đốc Tống là khách quý, dĩ nhiên muốn ăn những món ăn mới lạ." Từ Gia Tu đáp lời, quay đầu nhìn xe chạy trên đường không dứt, rất nhanh nói lời tạm biệt: “Nếu trời mưa, hôm khác mọi người gặp lại, tôi đưa Lục Già về nhà trước."

"Được." Tống Tuyển Hi duy trì nụ cười, một nửa cái áo sơ mi bằng bông vải của anh ta đã bị nước mưa thấm ướt, nụ cười trên mặt trước sau đều một dịu dàng khí phách: “Vậy thì ngày khác gặp lại."

Lục Già bị Từ Gia Tu dẫn đi, rời đi tiệm mì đi tới lối giành cho người đi bộ, từ đầu tới cuối Từ Gia Tu không hề nói với cô một câu, chỉ là nắm tay của cô, càng ngày càng chặt, chặt đến thấy đau. Từ Gia Tu không lên tiếng, cô cũng có thể cảm nhận được anh không bộc phát ra lửa giận.

Không thể nào chuyện gì cũng không có, sau đó hai người vân đạm phong khinh giật nhẹ lời nói đã xong, nếu mà như vậy, ngược lại càng có chuyện.

Sắp chuyển sang đèn đỏ, có một chiếc xe đạp chân ga chạy như bay qua, văng lên mảng nước lớn, người đi đường nóng nảy mắng liên tục. Từ Gia Tu cũng mắng một câu, rốt cuộc anh đã nói chuyện, cô không biết rốt cuộc anh muốn mắng người nào, là tài xế không có đạo đức, hay là cô......

Từ Gia Tu dắt tay cô qua hết đường cái, đi tới dừng lại trước cửa xe màu đen SUV ven đường, lên xe.

Hai người trong xe, lập tức ngăn cách mưa xối xả như trút nước và dòng xe cộ đông nghịt bên ngoài, chỉ có nước mưa không ngừng cọ rửa kính chắn gió. Lục Già nhất thời không nghĩ ra được lời mở đầu.

Từ Gia Tu càng thêm không một tiếng khỏi động xe chạy, soàn soạt rời đi, bỏ lại các đầu tụt lại phía sau, chạy vào đường lớn.

Máy điều hòa không khí trong xe tự động mở ra, gió mát nhè nhẹ xâm lấn(quấy nhiễu) cánh tay lộ ra phía ngoài, kích thích làm nổi da gà. Trời mưa trước nóng bức(ngột ngạt) đã hoàn toàn tách ra. Lục Già máy móc nhìn cần gạt nước trước mặt, bắt đầu nói: “ Hôm nay Tống Tuyển Hi có chuyện nên tìm em......"

Từ Gia Tu không có đáp lại lời của cô, chỉ yên lặng lái xe.

Lần đầu tiên Lục già phát hiện nói chuyện bình thường đều khó khăn như vậy, cô băn khoăn về chuyện hai bên hợp tác, tiếp tục va va chạm chạm nói: “Em và Tống Tuyển Hi quen nhau ở Bắc Kinh, lần trước em có nói với anh. Còn có một việc, ở Bắc Kinh em và Tống Tuyển Hi đã từng xảy ra hiểu lầm, em nghĩ mọi người về sau muốn thành lập quan hệ hợp tác, có thể xóa bỏ hiểu lầm là chuyện tốt......"

Từ Gia Tu vẫn không lên tiếng, đèn xanh phía trước đã chuyển sang đèn đỏ, Từ Gia Tu không ngừng lại, trực tiếp đạp chân ga chạy đi.

...... Chợt Lục Già quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.

Cuối cùng Từ Gia Tu cũng mở miệng, lạnh lùng nói với cô: “Lục Già, em hãy vì an toàn của mình, bây giờ tốt nhất là em không được nói chuyện." Giải thích của cô, anh càng nghe càng tức giận.

Lục Già trầm mặc xuống.

Từ Gia Tu hạ tốc độ xe chậm lại, quay lại ga ra dưới tầng hầm của khu nhà Thanh Niên, tức giận trực tiếp xuống xe. Lục già đuổi theo Từ Gia Tu, trong thang máy vừa đúng có người đàn ông hàng xóm cùng ở lầu 9, thỉnh thoảng sẽ cùng với Từ Gia Tu chơi bóng, người đàn ông hàng xóm ấn nút thang máy nhiệt tình chào hỏi: “Các người quay lại, tình cảm thật tốt, trời mưa đi chơi ở đâu?"

Từ Gia Tu không lên tiếng, người đàn ông trẻ tuổi phát hiện khác thường, đành phải nhìn Lục Già, miệng mở rộng hỏi cô: “Lại tranh cãi nữa hả?"

Sau khi mắt Lục Già lướt nhanh qua Từ Gia Tu, gật đầu, cũng nói không thốt nên lời.

Người đàn ông hàng xóm: Rất lúng túng!

Ba người trầm mặc từ âm tầng một đến lầu chín, người đàn ông hàng xóm lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà của mình. Lục Già đưa tay nắm tay Từ Gia Tu, giống như ở tiệm mì anh nắm tay cô như vậy, cô cũng nắm thật chặt tay của anh.

"Thật xin lỗi." Lục Già mở miệng, giọng nói cầu xin: “Từ Gia Tu, đừng nóng giận được không?" Nói chuyện với em đi mà.

Đừng nóng giận! Bây giờ anh không chỉ hoàn toàn tức giận đơn giản như vậy. Từ Gia Tu nhẹ nhàng cắn khóe môi, hất tay bị cô nắm chặt ra, bởi vì phải mở cửa vào nhà.

Tay đột nhiên trống rỗng, buông thõng xuống. Lại một lần nữa bị từ chối nói chuyện với cô, Lục Già hất mặt, cho đến khi Từ Gia Tu mở cửa vào phòng. Đại khái mấy giây sau, anh cao cao tại thượng đứng ở bên trong, giọng lạnh nhạt hỏi cô: “...... Còn không đi vào hả?"

"Không cần." Lục Già cúi đầu: “...... Em quay về nhà bên kia của mình ngủ."

Từ Gia Tu đóng cửa.

"Rầm ——"

Lục Già nhìn cánh cửa đóng lại, rõ ràng cô nói không muốn đi vào, nhưng mà giống như bị đuổi đi vậy. Thời gian trước Từ Gia Tu không cho cô đem đồ đạc dời qua đây, lúc này cô may mắn cỡ nào vì còn có chỗ ở bên kia.

Trở lại phòng 913, tiếng Janice ở trong phòng vệ sinh sung sướng rửa sạch xoạt, vừa nghe âm nhạc sống động vừa ca hát vừa tắm. Lục Già lên lầu, nhẹ nhàng đóng cửa, trực tiếp nằm xuống giường nhỏ, không muốn động cũng không muốn nói gì, giống như Từ Gia Tu từ chối nói chuyện vậy, sợ cảm xúc vội vàng trong lòng không kịp chuẩn bị đã bộc phát ra, có lúc nên yên lặng thì tốt hơn.

Lục Già buồn bực lấy chăn che mặt, may mắn nghĩ, chờ Từ Gia Tu hết giận là tốt thôi.

Ngày thứ hai, Lục Già xuống lầu chạy trên máy chạy bộ, với tốc độ rất nhanh, cho tới khi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang thấy Janice, cô ấy kinh ngạc đến ngã xuống: “Lục Già, cô...cô sao lại ở bên này!"

Lục Già bất đắc dĩ cười cười, nhìn đồng hồ. Mặc dù hơi muộn, nhưng cô đi tới phòng bếp nhỏ, vừa đánh trứng gà vừa nói: “Bây giờ tôi làm điểm tâm, cô có thể giúp tôi gọi Từ Gia Tu đến được không?"

Có phần hiểu, Janice lại gần hỏi: “Cãi nhau?"

Lục Già gật đầu: “ Ngày hôm qua, chúng tôi có chút không vui." Sự thật, chuyện đâu phải có chút không vui.

Janice ân cần hỏi: “Chuyện gì vậy?"

Lục Già lắc đầu một cái không muốn trả lời, Janice vừa đi vào bếp vừa tự hỏi vừa tự mình trả lời nói: “Tôi nghĩ cần phải thông báo với Tiểu Diệp tổng mới được, nhân cơ hội tốt này phải chen vào."

Sau một lát, tay cô ấy đặt trên vai Lục Già: “Được, tôi đi ngay bây giờ."

Rất nhanh trở lại, nhún nhún vai nói: “Hình như là lão đại đi rồi." Sau đó lại nói một chuyện: “Không biết Tiểu Diệp tổng đi đâu nữa, cô nói xem có phải bởi vì lão đại tìm được đối tác mới cho nên Tiểu Diệp tổng mới bỏ nhà ra đi đúng không?"

Không phải như vậy chứ.

Janice nhìn cô: “Lục Già, nếu không hôm nay cô chớ đi làm."

"Không sao, không có chuyện gì đâu mà." Lục Già không muốn tâm tình mình ảnh hưởng đến bạn bè, ngược lại an ủi: “Cũng không phải cố tình ầm ĩ, đừng lo lắng cho chúng tôi."

"Không lo lắng sao được, tôi dám đánh cuộc tối nay lão đại sẽ vội vàng đến tìm cô." Cố ý nói đùa, bắt chước dáng vẻ vân đạm phong kinh mở miệng nói chuyện của Từ Gia Tu: “Ừ, Lục Già đâu rồi, cô ấy ở đâu....."

Lục Già cười, sẽ không có khả năng này, lần này chuyện tình có chút nghiêm trọng.

Lục Già và Janice đến Ốc Á làm việc, Từ Gia Tu đã có mặt ở công ty. Bởi vì cô từ thang máy đi ra, Từ Gia Tu đứng đợi bên ngoài thang máy, anh lại muốn đi ra ngoài?

Cả đêm không thấy, Lục Già ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, trên người anh còn mặc ngày quần áo của ngày hôm qua, cô cố tình hỏi: “Tổng giám đốc Từ, anh phải đi ra ngoài sao?"

"Ừ." Từ Gia Tu trả lời, sau đó đi vào thang máy.

Cửa thang máy sắp khép lại, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Chợt cô mở miệng: “Từ Gia Tu, anh ăn sáng chưa?"

Cô cố gắng hỏi một câu, trong lòng Lục Già ảo não, cũng không biết tại sao mình lại hỏi chuyện này.

"Ăn rồi." Từ Gia Tu trả lời cô, theo cửa thang máy “Két" hoàn toàn khép lại, cả người nhất thời đã trút giận. Lục Già quay đầu lại, phát hiện Janice đang yên lặng nhìn cô.

Cô kéo miệng cười: “Cô xem, chúng tôi không có việc gì."

: “Oh."

——

Buổi chiều, Lục Già nhận được điện thoại của Tống Tuyển Hi, Tống Tuyển Hi nói xin lỗi bởi vì cảm thấy ngày hôm qua làm cho Từ Gia Tu hiểu lầm cô. Cô nói với Tống Tuyển Hi: “Tổng giám đốc Tống, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không có việc gì."

"Không có là tốt rồi." Tống Tuyển Hi thoáng lặng yên chỉ chốc lát: “GiGi, có một việc tôi nhất định phải nói cho cô biết, Từ Gia Tu đã từ chối hợp tác rồi."

Lục Già: “......"

Trong điện thoại, giọng của Tống Tuyển Hi đầy tiếc nuối: “Cho nên tôi suy đoán có thể Từ Gia Tu đã hiểu lầm chuyện gì đó, nếu như Ốc Á bởi vì quan hệ của chúng ta trước kia mà từ chối lần hợp tác này, tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc Từ tổng hành động theo cảm tính."

"GiGi, tôi hi vọng cô có thể khuyên tổng giám đốc Từ một chút, tôi ở bên này vẫn như cũ duy trì thành ý muốn hợp tác......"

Lục Già Dựa vào phòng giải khát, không biết cúp điện thoại từ lúc nào, cô chậm rãi ngồi xuống ghế chân cao, không còn hơi sức. Giống như cô thật sự làm sai mọi chuyện vậy.

Nếu không, tại sao chuyện có cái kết quả này......

Lục Già tìm được Từ Gia Tu ở sân bóng rổ của khu nhà Thanh Niên. Từ Gia Tu một người một bóng, xác định vị trí ném bóng vào rổ, bóng anh cầm trong tay ném ra xa, xẹt qua đường vòng cung tuyệt đẹp, bóng rơi vào rổ, xoay tròn hai vòng rồi rơi xuống, cuối cùng rơi xuống sàn nhà trong sân vận động, phát ra một tiếng va chạm nặng nề.

Cô đi vào, Từ Gia Tu quay đầu lại nhìn cô, tiếc nuối nói: “Còn đứng đó."

Lục Già đi tới, nhìn anh.

Từ Gia Tu cầm mấy quả bóng, vừa chơi bóng vừa nói: “Bây giờ là thời gian làm việc, tại sao lại chạy ra ngoài...... Càng ngày càng không sợ tổng giám đốc nữa hả?"

Lòng cô đã nóng như lửa đốt, mở miệng hỏi: “ Anh đã suy nghĩ kỹ chưa mà từ chối hợp tác?"

Từ Gia Tu không có trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục cầm bóng, quả bóng lần lượt rơi xuống đất lại bay lên, phát ra âm thanh rơi xuống thật nặng nề.

Bùm —— bùm —— bùm......

Rõ ràng quả bóng rơi xuống trên sàn nhà, nhưng mà lại như rơi vào trong lòngcủa cô, lần lượt đụng chạm cô. Rốt cuộc, Từ Gia Tu dừng lại nói: “Tống Tuyển Hi đã gọi điện thoại cho em rồi hả?"

Không đợi cô trả lời, Từ Gia Tu cười hai cái: “Không sai, anh đã từ chối anh ta."

"Tại sao......"

"Tại sao?" Từ Gia Tu nhìn cô, trong nháy mắt yên lặng, lông mi dài cũng không động, tróng mắt đen như mức giống như muốn cắn nuốt cô: “Rất đơn giản, anh rất muốn đánh anh ta từ lâu, chuyện đánh người tương đối khá giải quyết nhưng không có liên quan đến chuyện hợp tác."
Tác giả : Tùy Hầu Châu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại