Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
Chương 39: Nàng không phải đến xem lõa nam (5)
Cho nên Đóa Đóa vẫn không định nói thật.
“Cái. . . . . . Khụ."
Xem dáng vẻ ấp úng của nàng đã biết nàng chuẩn bị nói dối, Hoàng Phủ Dật cười lên tiếng, “Nếu không phải ngươi nói hôm nay không ngủ ở căn phòng này, ta cũng không ở trong tấm bình phong cởi quần áo, cho dù ngươi đột nhiên tiến vào, cũng nhìn không thấy ta. . . . . . Ngươi là cố ý ?"
. . . . . . Nhan Đóa Đóa bi phẫn.
Nàng không phải cố ý xem lõa nam nha! Thanh danh trong sạch của nàng, sao có thể bị làm bẩn như thế? !
Nàng nhấc cánh tay trái lên liền thấy mãnh liệt lay động, đều là con phá điểu này làm hại!
Không muốn nàng lắc, nàng càng lắc!
Lắc đến cánh tay cũng đau, Đóa Đóa buông tay, một khuôn mặt báo cừu tuyết hận, hắc hắc hắc. . . . . .
“Ngươi chưa trả lời ta xong vấn đề này đâu." Hoàng Phủ Dật cười nhìn vẻ mặt nàng biến qua biến lại.
“. . . . . . Này. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa do dự một chút, bất cứ giá nào !
“Cái này, ta hiểu ngươi đánh giá rất cao chỉ số thông minh của ta. . . . . . Ta sao có thể nghĩ ra chiến thuật vu hồi như thế . . . . . ."
Ô ô, phải bức nàng thừa nhận chỉ số thông minh của mình mới có thể giúp bản thân rửa sạch hiềm nghi sao?
Nhân sinh a. . . . . . Ngươi vì sao lại tàn khốc như thế!
Hoàng Phủ Dật trong lòng cười to không ngớt, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ mặt hoài nghi, “Nhân vì tài tử, điểu vi thực vong (người vì tham mà chết, chim vì miếng ăn mà vong mạng). . . . . ."
“. . . . . ." Câu nói này có ý là sắc nữ vì lõa nam mà điên cuồng a. . . . . .
Nàng không sắc, không sắc!
Nhan Đóa Đóa bi phẫn đến mức hai bên mắt nổi gân xanh, khiến đôi mắt mở to đến cực độ.
“Ngươi xem đôi mắt nhỏ thuần khiết của ta, ta sao có thể là sắc nữ, ta căn bản không phải đến xem lõa nam . . . . . ."
Ô ô, nàng không phải không thuần khiết, là trên khuôn mặt nhiều thịt quá, chặn đôi mắt nhỏ của nàng, cho nên thuần khiết không hiện rõ thôi!
Hoàng Phủ Dật đã nhịn không được, ho khan hai tiếng che giấu ý cười của mình.
“Vậy ngươi vì sao lại thình lình xông tới chứ?"
“Ta, ta. . . . . ." Nhan Đóa Đóa trong lúc cấp bách đặc biệt thông minh, “Ta là đến thổ lộ!"
Ô ô, mặc dù mất mặt, nhưng cuối cùng cũng rửa sạch hiềm nghi . . . . . .
“Thổ lộ?"
“Hắc hắc. . . . . . đúng, đúng vậy!"
Nhan Đóa Đóa nói quanh co nửa ngày, cuối cùng có thể thêu dệt ra một lí do hợp lí.
“Cái. . . . . . Khụ."
Xem dáng vẻ ấp úng của nàng đã biết nàng chuẩn bị nói dối, Hoàng Phủ Dật cười lên tiếng, “Nếu không phải ngươi nói hôm nay không ngủ ở căn phòng này, ta cũng không ở trong tấm bình phong cởi quần áo, cho dù ngươi đột nhiên tiến vào, cũng nhìn không thấy ta. . . . . . Ngươi là cố ý ?"
. . . . . . Nhan Đóa Đóa bi phẫn.
Nàng không phải cố ý xem lõa nam nha! Thanh danh trong sạch của nàng, sao có thể bị làm bẩn như thế? !
Nàng nhấc cánh tay trái lên liền thấy mãnh liệt lay động, đều là con phá điểu này làm hại!
Không muốn nàng lắc, nàng càng lắc!
Lắc đến cánh tay cũng đau, Đóa Đóa buông tay, một khuôn mặt báo cừu tuyết hận, hắc hắc hắc. . . . . .
“Ngươi chưa trả lời ta xong vấn đề này đâu." Hoàng Phủ Dật cười nhìn vẻ mặt nàng biến qua biến lại.
“. . . . . . Này. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa do dự một chút, bất cứ giá nào !
“Cái này, ta hiểu ngươi đánh giá rất cao chỉ số thông minh của ta. . . . . . Ta sao có thể nghĩ ra chiến thuật vu hồi như thế . . . . . ."
Ô ô, phải bức nàng thừa nhận chỉ số thông minh của mình mới có thể giúp bản thân rửa sạch hiềm nghi sao?
Nhân sinh a. . . . . . Ngươi vì sao lại tàn khốc như thế!
Hoàng Phủ Dật trong lòng cười to không ngớt, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ mặt hoài nghi, “Nhân vì tài tử, điểu vi thực vong (người vì tham mà chết, chim vì miếng ăn mà vong mạng). . . . . ."
“. . . . . ." Câu nói này có ý là sắc nữ vì lõa nam mà điên cuồng a. . . . . .
Nàng không sắc, không sắc!
Nhan Đóa Đóa bi phẫn đến mức hai bên mắt nổi gân xanh, khiến đôi mắt mở to đến cực độ.
“Ngươi xem đôi mắt nhỏ thuần khiết của ta, ta sao có thể là sắc nữ, ta căn bản không phải đến xem lõa nam . . . . . ."
Ô ô, nàng không phải không thuần khiết, là trên khuôn mặt nhiều thịt quá, chặn đôi mắt nhỏ của nàng, cho nên thuần khiết không hiện rõ thôi!
Hoàng Phủ Dật đã nhịn không được, ho khan hai tiếng che giấu ý cười của mình.
“Vậy ngươi vì sao lại thình lình xông tới chứ?"
“Ta, ta. . . . . ." Nhan Đóa Đóa trong lúc cấp bách đặc biệt thông minh, “Ta là đến thổ lộ!"
Ô ô, mặc dù mất mặt, nhưng cuối cùng cũng rửa sạch hiềm nghi . . . . . .
“Thổ lộ?"
“Hắc hắc. . . . . . đúng, đúng vậy!"
Nhan Đóa Đóa nói quanh co nửa ngày, cuối cùng có thể thêu dệt ra một lí do hợp lí.
Tác giả :
Trầm Du