Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
Chương 162: Mỹ nhân biểu ca (1)
Thì ra biểu tình của Tri Hiểu phong phú như vậy a, trước kia trên mặt nhiều thịt lắm, bà còn tưởng con gái lớn của mình mặt không có biểu tình cơ.
Cuối cùng hai người thương lượng nửa ngày, quyết định phái nhũ mẫu của Tri Dao đi giải thích cho nó xuân dược rốt cuộc có nghĩa là gì.
Thế là Vân Tri Dao tức giận ——
“Các người thật quá đáng!"
Khụ, Đóa Đóa hơi liếc liếc mắt về phía bên trái, tránh khỏi ánh mắt nhỏ nhắn tức giận của nàng ta.
Ô ô, việc này không có tí quan hệ nào với nàng nha, không được lại nghi oan cho nàng . . . . . .
Vân Tri Dao tức giận dậm chân, cả mặt đỏ bừng mắng một câu rồi xoay người bỏ chạy.
Vân phu nhân cũng vừa mới biết kế hoạch lúc trước của mình khiến người ta như bị sét đánh đến mức nào, bị con gái nhỏ trách một câu như thế, bà cũng thấy thực áy náy, nói mấy câu với Đóa Đóa xong liền vội vàng trở về phòng.
Hắc hắc, việc lớn đã xong!
Đóa Đóa cảm thấy hài lòng đối với lần trở về Vân gia này của mình, hiện giờ chỉ cần cắt đứt ý định gả cho Hoàng Phủ Dật của Dao Dao là xong.
Tâm tình không tệ đi ra cửa, nàng nghe phía sau có người hô to ——
“Biểu muội ~~~"
“. . . . . ." Da đầu Đóa Đóa run lên, tiếng hô này cũng có chút quá thâm tình nha. . . . . .
Nàng vô cùng tò mò quay đầu lại… liền nhìn thấy một nam nhân áo trắng vui vẻ vung tay vung chân chạy lại.
Khụ, dùng từ này để hình dung ở đây là cực kì chuẩn xác, không hề khoa trương một chút nào.
Mặc dù nam nhân đứng ngược bóng, không nhìn rõ tướng mạo, lại càng không thấy vẻ mặt, nhưng mà cái động tác chạy thế kia thì. . . . . .
Hai cánh tay lúc thì vung phải, lúc thì vung trái, giống như là vẫy tay áo, nhìn là biết người này đang rất hưng phấn, cảm xúc dâng trào.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều lần bị sét đánh, Đóa Đóa đoán nam nhân này chắc cũng là Lôi thần đẳng cấp cao, cho nên nhanh chóng quay người bước đi, cũng không tò mò dung mạo hắn nữa.
“Biểu muội ~~~"
Nam nhân phía sau lại hô một tiếng.
Mây bay, đều là phù vân hết, nhất thiết không được tò mò!
Trong lòng Đóa Đóa không ngừng nhắc nhở bản thân.
Đáng tiếc vô dụng a. . . . . .
Nam nhân phía sau cuối cùng đuổi kịp, ôm lấy cổ nàng, “Biểu muội ~~~"
“. . . . . ." Đóa Đóa bị kinh ngạc.
Thì ra người mà vị này gọi từ nãy đến giờ là nàng a. . . . . .
Một khắc này, Đóa Đóa cảm thấy vô cùng kích động vô cùng sôi trào vô cùng. . . . . . hối hận!
Cuối cùng hai người thương lượng nửa ngày, quyết định phái nhũ mẫu của Tri Dao đi giải thích cho nó xuân dược rốt cuộc có nghĩa là gì.
Thế là Vân Tri Dao tức giận ——
“Các người thật quá đáng!"
Khụ, Đóa Đóa hơi liếc liếc mắt về phía bên trái, tránh khỏi ánh mắt nhỏ nhắn tức giận của nàng ta.
Ô ô, việc này không có tí quan hệ nào với nàng nha, không được lại nghi oan cho nàng . . . . . .
Vân Tri Dao tức giận dậm chân, cả mặt đỏ bừng mắng một câu rồi xoay người bỏ chạy.
Vân phu nhân cũng vừa mới biết kế hoạch lúc trước của mình khiến người ta như bị sét đánh đến mức nào, bị con gái nhỏ trách một câu như thế, bà cũng thấy thực áy náy, nói mấy câu với Đóa Đóa xong liền vội vàng trở về phòng.
Hắc hắc, việc lớn đã xong!
Đóa Đóa cảm thấy hài lòng đối với lần trở về Vân gia này của mình, hiện giờ chỉ cần cắt đứt ý định gả cho Hoàng Phủ Dật của Dao Dao là xong.
Tâm tình không tệ đi ra cửa, nàng nghe phía sau có người hô to ——
“Biểu muội ~~~"
“. . . . . ." Da đầu Đóa Đóa run lên, tiếng hô này cũng có chút quá thâm tình nha. . . . . .
Nàng vô cùng tò mò quay đầu lại… liền nhìn thấy một nam nhân áo trắng vui vẻ vung tay vung chân chạy lại.
Khụ, dùng từ này để hình dung ở đây là cực kì chuẩn xác, không hề khoa trương một chút nào.
Mặc dù nam nhân đứng ngược bóng, không nhìn rõ tướng mạo, lại càng không thấy vẻ mặt, nhưng mà cái động tác chạy thế kia thì. . . . . .
Hai cánh tay lúc thì vung phải, lúc thì vung trái, giống như là vẫy tay áo, nhìn là biết người này đang rất hưng phấn, cảm xúc dâng trào.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều lần bị sét đánh, Đóa Đóa đoán nam nhân này chắc cũng là Lôi thần đẳng cấp cao, cho nên nhanh chóng quay người bước đi, cũng không tò mò dung mạo hắn nữa.
“Biểu muội ~~~"
Nam nhân phía sau lại hô một tiếng.
Mây bay, đều là phù vân hết, nhất thiết không được tò mò!
Trong lòng Đóa Đóa không ngừng nhắc nhở bản thân.
Đáng tiếc vô dụng a. . . . . .
Nam nhân phía sau cuối cùng đuổi kịp, ôm lấy cổ nàng, “Biểu muội ~~~"
“. . . . . ." Đóa Đóa bị kinh ngạc.
Thì ra người mà vị này gọi từ nãy đến giờ là nàng a. . . . . .
Một khắc này, Đóa Đóa cảm thấy vô cùng kích động vô cùng sôi trào vô cùng. . . . . . hối hận!
Tác giả :
Trầm Du