Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em
Chương 45: Nhất hoàn khấu nhất hoàn(*)
*: Ý chỉ sự liên kết chặt chẽ giữa các tình tiết của một sự việc, hoặc của nhiều sự việc xảy ra liên tiếp.
Từ lúc xuống đây, mặt Dư Việt Hàn vẫn lạnh tanh.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ, cô sẽ trả lời câu hỏi của Tiểu Lục Lục như thế nào, kết quả là còn chưa đợi được câu trả lời, đã bị Trình Tú Lộ tới cắt ngang.
Giờ phút này, con ngươi đen như một ngọn đuốc, chậm rãi di chuyển về phía Niên Tiểu Mộ, cũng không vội vàng lên tiếng.
Nếu như cô muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân, thì nhất định phải cầu xin anh giúp đỡ.
Vốn nghĩ là, sẽ nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, nhưng thứ mà anh thấy, chỉ có một đôi mắt quật cường sáng như sao.
“Cho dù kẹp tóc ở phòng của tôi thì cũng không thể chứng minh là do tôi trộm, tôi nhớ lúc tôi từ biệt thự nhỏ của bà trở về, quản gia bảo tôi lên tầng gặp cậu chủ ngay. Tôi vẫn luôn ở trong phòng của cậu chủ chưa từng ra ngoài, quản gia và cậu chủ đều có thể làm chứng cho tôi."
Niên Tiểu Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn nói.
“… Cô còn dám già mồm!" Trình Tú Lộ thật sự không nghĩ tới sự việc lại trùng hợp như vậy, chuyện này lại dính tới cả Dư Việt Hàn, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ.
Nhưng dù sao bà ta đã chuẩn bị từ sớm lên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
“Ha ha ha, nói thật dễ nghe, cái gì gọi là vừa quay trở lại quản gia đã bảo cô lên tầng ngay, ai mà biết được lúc quản gia nhìn thấy cô thì đã là lần thứ mấy cô về chứ? Rất có thể là cô đã đem đồ giấu đi rồi làm bộ như là vừa từ bên ngoài trở về."
Trình Tú Lộ xoay người, khí thế khiếp người.
“Quản gia, ông nói xem, ông có dám đảm bảo là trước khi ông thấy cô ta, cô ta không có lén lẻn vào trong phòng giấu đồ?"
“Chuyện này…" Quản gia sững sờ, muốn nói lại thôi.
Nghiêng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn, lại không nhìn ra bất kỳ chỉ thị nào trên mặt của anh.
Chỉ có thể dựa vào tình hình hiện tại mà nói, “Cửa ra vào biệt thự có camera giám sát, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể biết Niên Tiểu Mộ có lén lút trở về phòng hay không…"
“Camera giám sát của biệt thự có thể cho ông biết, coi như là cô ta không lén lút quay về, thì không phải cũng có thể ném áo khoác có giấu kẹp tóc từ ngoài cửa sổ vào sao?" Trình Tú Lộ chống nạnh, ngón tay gần như chọc vào trán của quản gia.
“Có phải là Niên Tiểu Mộ đã cho ông chỗ tốt gì đó, nên ông mới nói giúp cho cô ta như vậy?"
Quản gia kinh hãi, vội vàng cúi người, “Bà chủ, tuyệt đối không có!"
“Có cho ông cũng không dám!" Trình Tú Lộ thấy quản gia không nói gì nữa, lúc này mới hài lòng nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, “Bây giờ cô còn gì để nói?"
“Ý của bà chủ là, kẹp tóc được tìm thấy trong phòng của tôi, thì nhất định là do tôi trộm?" Hai tay của Niên Tiểu Mộ đặt vào trong túi áo, thờ ơ hỏi.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng do cô làm, lại khiến cho người khác không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.
Ánh mắt của Trình Tú Lộ trở nên âm độc, người phụ nữ như vậy, ở lại trong biệt thự nhà họ Dư chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện của bà ta!
“Không phải là cô, thì còn có thể là ai?"
Niên Tiểu Mộ nghe thấy câu nói của bà ta, đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy theo như lý luận của bà chủ đây, thì tôi cũng có thể nói rằng, là người làm của bà chủ trong lúc lục soát phòng, cố ý bỏ tang vật vào trong áo khoác của tôi nhằm hãm hại tôi, dù sao camera giám sát cũng không quay lại, cái gì cũng có thể nói."
“Cô…" Trình Tú Lộ nghiêng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn, thấy anh không nói tiếng nào, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên chút không kiên nhẫn.
Chuyện này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
“Cô muốn có chứng cứ đúng không? Được, tôi cho cô chứng cứ, chỉ cần đem kẹp tóc đi kiểm tra, xem thử có dấu vân tay của cô hay không thì sẽ rõ ràng ngay!"
“..."
Một câu này vừa nói ra, sắc mặt của Niên Tiểu Mộ khẽ thay đổi.
Hình ảnh cô mang kẹp tóc cho Trình Tú Lộ ở biệt thự nhỏ thoáng qua trong đầu.
Ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thấy Trình Tú Lộ đã đưa kẹp tóc cho quản gia bảo ông ta mang đi kiểm tra.
“Không cần, tôi thật sự đã chạm vào cái kẹp tóc đó!"
Từ lúc xuống đây, mặt Dư Việt Hàn vẫn lạnh tanh.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ, cô sẽ trả lời câu hỏi của Tiểu Lục Lục như thế nào, kết quả là còn chưa đợi được câu trả lời, đã bị Trình Tú Lộ tới cắt ngang.
Giờ phút này, con ngươi đen như một ngọn đuốc, chậm rãi di chuyển về phía Niên Tiểu Mộ, cũng không vội vàng lên tiếng.
Nếu như cô muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân, thì nhất định phải cầu xin anh giúp đỡ.
Vốn nghĩ là, sẽ nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, nhưng thứ mà anh thấy, chỉ có một đôi mắt quật cường sáng như sao.
“Cho dù kẹp tóc ở phòng của tôi thì cũng không thể chứng minh là do tôi trộm, tôi nhớ lúc tôi từ biệt thự nhỏ của bà trở về, quản gia bảo tôi lên tầng gặp cậu chủ ngay. Tôi vẫn luôn ở trong phòng của cậu chủ chưa từng ra ngoài, quản gia và cậu chủ đều có thể làm chứng cho tôi."
Niên Tiểu Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn nói.
“… Cô còn dám già mồm!" Trình Tú Lộ thật sự không nghĩ tới sự việc lại trùng hợp như vậy, chuyện này lại dính tới cả Dư Việt Hàn, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ.
Nhưng dù sao bà ta đã chuẩn bị từ sớm lên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
“Ha ha ha, nói thật dễ nghe, cái gì gọi là vừa quay trở lại quản gia đã bảo cô lên tầng ngay, ai mà biết được lúc quản gia nhìn thấy cô thì đã là lần thứ mấy cô về chứ? Rất có thể là cô đã đem đồ giấu đi rồi làm bộ như là vừa từ bên ngoài trở về."
Trình Tú Lộ xoay người, khí thế khiếp người.
“Quản gia, ông nói xem, ông có dám đảm bảo là trước khi ông thấy cô ta, cô ta không có lén lẻn vào trong phòng giấu đồ?"
“Chuyện này…" Quản gia sững sờ, muốn nói lại thôi.
Nghiêng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn, lại không nhìn ra bất kỳ chỉ thị nào trên mặt của anh.
Chỉ có thể dựa vào tình hình hiện tại mà nói, “Cửa ra vào biệt thự có camera giám sát, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể biết Niên Tiểu Mộ có lén lút trở về phòng hay không…"
“Camera giám sát của biệt thự có thể cho ông biết, coi như là cô ta không lén lút quay về, thì không phải cũng có thể ném áo khoác có giấu kẹp tóc từ ngoài cửa sổ vào sao?" Trình Tú Lộ chống nạnh, ngón tay gần như chọc vào trán của quản gia.
“Có phải là Niên Tiểu Mộ đã cho ông chỗ tốt gì đó, nên ông mới nói giúp cho cô ta như vậy?"
Quản gia kinh hãi, vội vàng cúi người, “Bà chủ, tuyệt đối không có!"
“Có cho ông cũng không dám!" Trình Tú Lộ thấy quản gia không nói gì nữa, lúc này mới hài lòng nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, “Bây giờ cô còn gì để nói?"
“Ý của bà chủ là, kẹp tóc được tìm thấy trong phòng của tôi, thì nhất định là do tôi trộm?" Hai tay của Niên Tiểu Mộ đặt vào trong túi áo, thờ ơ hỏi.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng do cô làm, lại khiến cho người khác không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.
Ánh mắt của Trình Tú Lộ trở nên âm độc, người phụ nữ như vậy, ở lại trong biệt thự nhà họ Dư chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện của bà ta!
“Không phải là cô, thì còn có thể là ai?"
Niên Tiểu Mộ nghe thấy câu nói của bà ta, đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy theo như lý luận của bà chủ đây, thì tôi cũng có thể nói rằng, là người làm của bà chủ trong lúc lục soát phòng, cố ý bỏ tang vật vào trong áo khoác của tôi nhằm hãm hại tôi, dù sao camera giám sát cũng không quay lại, cái gì cũng có thể nói."
“Cô…" Trình Tú Lộ nghiêng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn, thấy anh không nói tiếng nào, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên chút không kiên nhẫn.
Chuyện này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
“Cô muốn có chứng cứ đúng không? Được, tôi cho cô chứng cứ, chỉ cần đem kẹp tóc đi kiểm tra, xem thử có dấu vân tay của cô hay không thì sẽ rõ ràng ngay!"
“..."
Một câu này vừa nói ra, sắc mặt của Niên Tiểu Mộ khẽ thay đổi.
Hình ảnh cô mang kẹp tóc cho Trình Tú Lộ ở biệt thự nhỏ thoáng qua trong đầu.
Ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thấy Trình Tú Lộ đã đưa kẹp tóc cho quản gia bảo ông ta mang đi kiểm tra.
“Không cần, tôi thật sự đã chạm vào cái kẹp tóc đó!"
Tác giả :
Phù Đồ Yêu