Quang Chi Tử
Quyển 3 - Chương 20: Danh dự chi tranh
Ta nhanh chóng bước đến hỏi: "Thế nào rồi ạ, lẽ nào bệ hạ thiên vị tên công tước đó?" Đông Nhật cũng không khỏi sốt ruột nhìn Văn sư phụ.
Văn sư phụ thở dài nói: "Không phải, bệ hạ là một quân vương rất công bằng, đồng thời cũng rất sáng suốt, người xử phạt mỗi người 50 roi, không hề bênh vực 1 ai cả."
"Vậy tại sao người có vẻ không vui?" Ta hỏi tiếp.
Văn sư phụ nói tiếp: "Mặc dù bệ hạ hoàn toàn không thiên vị bên nào, nhưng người đã trao cho ta 1 nhiệm vụ rất khó . Người muốn ta cử ra 1 nhóm học sinh ưu tú trong học viện để tham gia Đại điển tỷ võ toàn quốc 5 năm mới cử hành 1 lần của Tu Đạt quốc. Đồng thời cũng muốn tên Bỉ Kì cử ra 1 nhóm để tham gia, cả hai phải lập lời minh ước nếu bên nào đạt được thứ hạng cao thì chuyện lần này coi như bên đó làm đúng, đối phương phải công khai tạ lỗi trước mọi người.
"Hả? Sao lại có cái lý luận kiểu đó được." Chuyện này có chút gì đó không hợp tình hợp lý, bọn ta không phải là kẻ gây chuyện trước mà.
"Trường Cung ơi là Trường Cung. ngươi không biết đấy thôi, thế lực của tên Bỉ Kì tại Tu Đạt Quốc này vô cùng lớn, ngay cả bệ hạ đôi lúc cũng phải nhường hắn 3 phần, hơn nữa Tu Đạt là 1 quốc gia có nền võ thuật hưng thịnh nên có rất nhiều sự việc phải dựa vào việc tỷ võ để quyết định.". Văn sư phụ giải thích cặn kẽ cho hắn nghe.
Đông Nhật chen vào nói: “Chúng ta việc gì phải sợ chứ, học viện này có biết bao cao thủ, phái một vài người đi là được chứ gì" Sự thật thì, với sức mạnh của học viện, giới quý tộc không phải đối thủ.
Văn lão sư nhíu mày đáp: “Đây cũng chính là điểm làm cho ta lo lắng, Bỉ Kì đã mở miệng muốn hai ngươi tham gia, hắn cũng muốn phái con hắn thi đấu nữa, mỗi đội gồm 5 người, tuy người của học viện không tầm thường, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, tu vi chưa thâm hậu, nếu như có biến cố thì khó mà ứng phó được, so với con trai lớn của Bỉ Kì thì không bằng được".
Ta bĩu môi tiếp: “Cái con heo mập ấy thì còn có thể có con cái tốt thế nào được, đứa con ngốc nghếch đần độn bé bỏng của hắn chính là một ví dụ"
Văn lão sư nghiêm nét mặt nhìn ta nói: “Trường Cung, không nên đánh giá thấp đối thủ, ngươi nên biết giới tu đạo lợi hại nhất chính là địa long quân đoàn, con trưởng của hắn chính là tam đại địa long thuộc quân đoàn 2, với vị trí của hắn có thể dùng ảnh hưởng của mình cũng như đưa hối lộ cho bất cứ ai, hơn nữa hắn đã 38 tuổi, là một thiên tài kị sĩ của Tu Đạt quốc, năm 30 tuổi đã đạt đến thiên không kị sĩ, chỉ dưới địa long đệ tam quân đoàn Trường Hữu Chiến Hổ, là thân vương Tu Đạt Kì Lỗ, con của của Tu Đạt Kinh Vân"
Hả, đó không phải là đại ca sao? Sao con trưởng của công tước lại không kém hơn đại ca là thế nào?
Văn lão sư đáp: “Tám năm rồi, hắn đã đạt đến cảnh giới thủy bình quang minh kị sĩ, tuy Trường Cung là ma đạo sư có thực lực, nhưng thời gian tu luyện còn ít, nếu như Bỉ Kì phái cao thủ ra thì ta thật sự lo lắng đó"
Ta trống ngực đập thình thình, vì để trở thành quang minh kị sĩ quả là một chuyện không dễ dàng, tuy nói mọi chuyện không có gì là không thể, nhưng nếu đối phương phái 5 cao thủ mà ai cũng cao cường như đại ca thì lúc đó bên ta cầm chắc thất bại rồi.
Trong lòng ta lúc này ý niệm đấu tranh kịnh liệt, lúc ấy Đông Nhật lại khẳng khái nói: “Lão sư, người đừng lo lắng làm chi, cho dù là như thế nào đi nữa thì chúng ta nhất định chiến thắng, tuyệt không để cho bọn chúng đắc ý đâu"
Đông Nhật nói mấy lời đó khiến cho ta phấn chấn cả lên: “Đúng, chúng ta nhất định chiến thắng"
Văn lão sư nhìn Đông Nhật mỉm cười: “Thằng nhỏ ngốc, ngươi chỉ được cái chánh nghĩa là giỏi, chỉ được cái cậy sức mạnh, người ta nói thắng làm vua thua làm giặc, huống hồ đây không phải là người bình thường, làm sao có thể đánh giá thấp đối phương được?"
Ta và Đông Nhật nhìn nhau, ta hỏi: “Hắn xem ra không phải là người không biết tính toán"
Văn lão sư cười ha ha nói: “Các ngươi đúng là trẻ con, suy nghĩ hết sức đơn thuần, nếu như trên thế giới này ai cũng là người tốt thì làm gì có khái niệm người xấu nữa, tốt xấu trong con người chỉ cách trong đường tơ kẽ tóc. Các ngươi mới chỉ thấy vẻ bề ngoài của tốt và xấu, cứ nhìn Bỉ Kì, bản thân hắn ta không có gì, nhưng mang trong người dòng máy quý tộc, quan niệm chủng tộc mãnh liệt, trước mặt hoàng thân quốc thích, hắn làm sao không phân rõ ranh giới, các ngươi nói xem, hắn là tốt hay xấu?"
Mấy lời của Văn lão sư khiến ta chấn động tâm thần, phải thay đổi suy nghĩ
“Mấy chuyện này để sau hẵng nói, giờ phải tập trung toàn lực cho cuộc thi đấu, phải tính toán huấn luyện sao cho hợp lý, ta sẽ chọn ra ba học viên mạnh nhất để cùng hai ngươi tham gia, lần này cả 5 người phải phối hợp với nhau thật tốt, cần phải đảm bảo đạt được trạng thái tốt nhất, để có được thứ hạng cao. Thật sự thì ta cũng nghĩ đến chuyện các ngươi thua cuộc, lúc đó ta cứ mặt dầy đến gặp Bỉ Kì nhận lỗi, hắn cũng không thể nào làm khó ta nữa"
Mấy lời vừa rồi của lão sư dường như tự nhạo báng mình, ta thì nhận thấy trong lời nói của lão có phần khổ sở, cũng không hẳn là cổ vũ cho bọn ta. Ta và Đông Nhật quyết tâm phải thắng cho được Bỉ Kì, để cho Văn lão sư có thể nở mày nở mặt ở Tu Đạt này, tuyệt đối không để ông lão tuổi cao này chịu nhục.
“Thôi được rồi, hôm nay hai người đã mệt, hãy về nghỉ sớm đi, sáng ngày mai thức dậy để gặp gỡ mấy người còn lại trong đội, rồi cùng nhau luyện tập. Đông Nhật, ta lo lắng nhất là ngươi, thực lực của ngươi không mạnh, ngươi phải cố gắng nhiều"
Nói rồi Văn lão sư quay lưng bỏ vào phòng.
Dùng xong bữa tối, ta và Đông Nhật luyện tập ở ngoài vườn, ta trầm ngâm nói: “Đông Nhật, cuộc đấu này thật sự khó khăn, ta nghĩ ngươi phải trổ hết tài nghệ mới được"
Đông Nhật nhướn mày hỏi: “Ta có tài nghệ gì đây?"
Ta mỉm cười đáp: “Đương nhiên là có, điểm lợi hại nhất của ngươi chính là … là cung tiễn!"
Hắn vừa nghe xong thì giật mình đáp: “Cung tiễn? Ta … ta chỉ có sức mạnh, nhưng cũng không được mạnh cho lắm, sư phụ từng nói gặp cao thủ cũng chẳng làm nên cơm cháo gì"
Ta ra vẻ cao thâm mặt trắc nói: “Làm sao mà vô dụng được, ta sẽ chỉ cho ngươi sử dụng ma tiễn pháp" Nói rồi ta đến thì thầm bên tai hắn kế hoạch của mình. Hắn vừa nghe thì liền hí ha hí hửng, mặt mày sáng rỡ.
Đông Nhật cười ha hả, lấy tay đấm nhẹ vào ngực ta, nói: “Quả thật tuyệt diệu, chúng ta cứ hợp tác như thế, trong phòng hai ngày sẽ luyện tập cho thành thục"
Ta nói với vẻ khẩn trương: “Ngươi đừng có lớn tiếng, đây chính là vũ khí bí mật của chúng ta đó"
Đông Nhật cố gắng mím môi nhưng hành động hoạt kê của hắn khiến ta cười lớn mà thôi, hắn sau đó mới biết là ta đa đùa với hắn liền không nhịn cười nữa, khiến cho một vùng ồn ào.
Từ trong phòng nhìn ra, Văn lão sư lặng lẽ đứng lúc lắc cái đầu thầm nghĩ: “Thiệt là nghé non không sợ hổ, chẳng biết lo lắng chút gì, không biết bọn chúng có bao nhiêu bí mật nữa"
Rốt cuộc còn bí mật nào nữa, chờ xem bọn ta trổ tài trong cuộc tỷ võ sắp đến nhá!
Văn sư phụ thở dài nói: "Không phải, bệ hạ là một quân vương rất công bằng, đồng thời cũng rất sáng suốt, người xử phạt mỗi người 50 roi, không hề bênh vực 1 ai cả."
"Vậy tại sao người có vẻ không vui?" Ta hỏi tiếp.
Văn sư phụ nói tiếp: "Mặc dù bệ hạ hoàn toàn không thiên vị bên nào, nhưng người đã trao cho ta 1 nhiệm vụ rất khó . Người muốn ta cử ra 1 nhóm học sinh ưu tú trong học viện để tham gia Đại điển tỷ võ toàn quốc 5 năm mới cử hành 1 lần của Tu Đạt quốc. Đồng thời cũng muốn tên Bỉ Kì cử ra 1 nhóm để tham gia, cả hai phải lập lời minh ước nếu bên nào đạt được thứ hạng cao thì chuyện lần này coi như bên đó làm đúng, đối phương phải công khai tạ lỗi trước mọi người.
"Hả? Sao lại có cái lý luận kiểu đó được." Chuyện này có chút gì đó không hợp tình hợp lý, bọn ta không phải là kẻ gây chuyện trước mà.
"Trường Cung ơi là Trường Cung. ngươi không biết đấy thôi, thế lực của tên Bỉ Kì tại Tu Đạt Quốc này vô cùng lớn, ngay cả bệ hạ đôi lúc cũng phải nhường hắn 3 phần, hơn nữa Tu Đạt là 1 quốc gia có nền võ thuật hưng thịnh nên có rất nhiều sự việc phải dựa vào việc tỷ võ để quyết định.". Văn sư phụ giải thích cặn kẽ cho hắn nghe.
Đông Nhật chen vào nói: “Chúng ta việc gì phải sợ chứ, học viện này có biết bao cao thủ, phái một vài người đi là được chứ gì" Sự thật thì, với sức mạnh của học viện, giới quý tộc không phải đối thủ.
Văn lão sư nhíu mày đáp: “Đây cũng chính là điểm làm cho ta lo lắng, Bỉ Kì đã mở miệng muốn hai ngươi tham gia, hắn cũng muốn phái con hắn thi đấu nữa, mỗi đội gồm 5 người, tuy người của học viện không tầm thường, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, tu vi chưa thâm hậu, nếu như có biến cố thì khó mà ứng phó được, so với con trai lớn của Bỉ Kì thì không bằng được".
Ta bĩu môi tiếp: “Cái con heo mập ấy thì còn có thể có con cái tốt thế nào được, đứa con ngốc nghếch đần độn bé bỏng của hắn chính là một ví dụ"
Văn lão sư nghiêm nét mặt nhìn ta nói: “Trường Cung, không nên đánh giá thấp đối thủ, ngươi nên biết giới tu đạo lợi hại nhất chính là địa long quân đoàn, con trưởng của hắn chính là tam đại địa long thuộc quân đoàn 2, với vị trí của hắn có thể dùng ảnh hưởng của mình cũng như đưa hối lộ cho bất cứ ai, hơn nữa hắn đã 38 tuổi, là một thiên tài kị sĩ của Tu Đạt quốc, năm 30 tuổi đã đạt đến thiên không kị sĩ, chỉ dưới địa long đệ tam quân đoàn Trường Hữu Chiến Hổ, là thân vương Tu Đạt Kì Lỗ, con của của Tu Đạt Kinh Vân"
Hả, đó không phải là đại ca sao? Sao con trưởng của công tước lại không kém hơn đại ca là thế nào?
Văn lão sư đáp: “Tám năm rồi, hắn đã đạt đến cảnh giới thủy bình quang minh kị sĩ, tuy Trường Cung là ma đạo sư có thực lực, nhưng thời gian tu luyện còn ít, nếu như Bỉ Kì phái cao thủ ra thì ta thật sự lo lắng đó"
Ta trống ngực đập thình thình, vì để trở thành quang minh kị sĩ quả là một chuyện không dễ dàng, tuy nói mọi chuyện không có gì là không thể, nhưng nếu đối phương phái 5 cao thủ mà ai cũng cao cường như đại ca thì lúc đó bên ta cầm chắc thất bại rồi.
Trong lòng ta lúc này ý niệm đấu tranh kịnh liệt, lúc ấy Đông Nhật lại khẳng khái nói: “Lão sư, người đừng lo lắng làm chi, cho dù là như thế nào đi nữa thì chúng ta nhất định chiến thắng, tuyệt không để cho bọn chúng đắc ý đâu"
Đông Nhật nói mấy lời đó khiến cho ta phấn chấn cả lên: “Đúng, chúng ta nhất định chiến thắng"
Văn lão sư nhìn Đông Nhật mỉm cười: “Thằng nhỏ ngốc, ngươi chỉ được cái chánh nghĩa là giỏi, chỉ được cái cậy sức mạnh, người ta nói thắng làm vua thua làm giặc, huống hồ đây không phải là người bình thường, làm sao có thể đánh giá thấp đối phương được?"
Ta và Đông Nhật nhìn nhau, ta hỏi: “Hắn xem ra không phải là người không biết tính toán"
Văn lão sư cười ha ha nói: “Các ngươi đúng là trẻ con, suy nghĩ hết sức đơn thuần, nếu như trên thế giới này ai cũng là người tốt thì làm gì có khái niệm người xấu nữa, tốt xấu trong con người chỉ cách trong đường tơ kẽ tóc. Các ngươi mới chỉ thấy vẻ bề ngoài của tốt và xấu, cứ nhìn Bỉ Kì, bản thân hắn ta không có gì, nhưng mang trong người dòng máy quý tộc, quan niệm chủng tộc mãnh liệt, trước mặt hoàng thân quốc thích, hắn làm sao không phân rõ ranh giới, các ngươi nói xem, hắn là tốt hay xấu?"
Mấy lời của Văn lão sư khiến ta chấn động tâm thần, phải thay đổi suy nghĩ
“Mấy chuyện này để sau hẵng nói, giờ phải tập trung toàn lực cho cuộc thi đấu, phải tính toán huấn luyện sao cho hợp lý, ta sẽ chọn ra ba học viên mạnh nhất để cùng hai ngươi tham gia, lần này cả 5 người phải phối hợp với nhau thật tốt, cần phải đảm bảo đạt được trạng thái tốt nhất, để có được thứ hạng cao. Thật sự thì ta cũng nghĩ đến chuyện các ngươi thua cuộc, lúc đó ta cứ mặt dầy đến gặp Bỉ Kì nhận lỗi, hắn cũng không thể nào làm khó ta nữa"
Mấy lời vừa rồi của lão sư dường như tự nhạo báng mình, ta thì nhận thấy trong lời nói của lão có phần khổ sở, cũng không hẳn là cổ vũ cho bọn ta. Ta và Đông Nhật quyết tâm phải thắng cho được Bỉ Kì, để cho Văn lão sư có thể nở mày nở mặt ở Tu Đạt này, tuyệt đối không để ông lão tuổi cao này chịu nhục.
“Thôi được rồi, hôm nay hai người đã mệt, hãy về nghỉ sớm đi, sáng ngày mai thức dậy để gặp gỡ mấy người còn lại trong đội, rồi cùng nhau luyện tập. Đông Nhật, ta lo lắng nhất là ngươi, thực lực của ngươi không mạnh, ngươi phải cố gắng nhiều"
Nói rồi Văn lão sư quay lưng bỏ vào phòng.
Dùng xong bữa tối, ta và Đông Nhật luyện tập ở ngoài vườn, ta trầm ngâm nói: “Đông Nhật, cuộc đấu này thật sự khó khăn, ta nghĩ ngươi phải trổ hết tài nghệ mới được"
Đông Nhật nhướn mày hỏi: “Ta có tài nghệ gì đây?"
Ta mỉm cười đáp: “Đương nhiên là có, điểm lợi hại nhất của ngươi chính là … là cung tiễn!"
Hắn vừa nghe xong thì giật mình đáp: “Cung tiễn? Ta … ta chỉ có sức mạnh, nhưng cũng không được mạnh cho lắm, sư phụ từng nói gặp cao thủ cũng chẳng làm nên cơm cháo gì"
Ta ra vẻ cao thâm mặt trắc nói: “Làm sao mà vô dụng được, ta sẽ chỉ cho ngươi sử dụng ma tiễn pháp" Nói rồi ta đến thì thầm bên tai hắn kế hoạch của mình. Hắn vừa nghe thì liền hí ha hí hửng, mặt mày sáng rỡ.
Đông Nhật cười ha hả, lấy tay đấm nhẹ vào ngực ta, nói: “Quả thật tuyệt diệu, chúng ta cứ hợp tác như thế, trong phòng hai ngày sẽ luyện tập cho thành thục"
Ta nói với vẻ khẩn trương: “Ngươi đừng có lớn tiếng, đây chính là vũ khí bí mật của chúng ta đó"
Đông Nhật cố gắng mím môi nhưng hành động hoạt kê của hắn khiến ta cười lớn mà thôi, hắn sau đó mới biết là ta đa đùa với hắn liền không nhịn cười nữa, khiến cho một vùng ồn ào.
Từ trong phòng nhìn ra, Văn lão sư lặng lẽ đứng lúc lắc cái đầu thầm nghĩ: “Thiệt là nghé non không sợ hổ, chẳng biết lo lắng chút gì, không biết bọn chúng có bao nhiêu bí mật nữa"
Rốt cuộc còn bí mật nào nữa, chờ xem bọn ta trổ tài trong cuộc tỷ võ sắp đến nhá!
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu