Quang Âm Chi Ngoại
Chương 145 145 Không Mời Chớ Vào 2
Sau một lúc lâu, người trung niên mặc áo tơi hơi hơi giơ lên chiếc mũ rộng vành, lộ ra một gương mặt trung niên, nở nụ cười về phía Hứa Thanh.
- Hứa sư đệ, không cần cảnh giác như vậy, là ta, ta ra ngoài mua rượu đi ngang qua nơi đây, muốn hỏi xem ngươi có muốn uống chung hay không? Trong cái thời tiết chết tiệt này, cùng nhau uống rượu, phải chẳng là quá tuyệt.
Người này, chính là đệ tử Bộ Hung ti, cùng một đội với Hứa Thanh, vả lại cũng là người đã từng mời Hứa Thanh đi uống rượu.
Hứa Thanh không nói chuyện, lạnh lùng nhìn người tu sĩ trung niên trước mắt này.
Mắt thấy Hứa Thanh như thế, tu sĩ trung niên bất đắc dĩ cười cười.
- Cũng được, hoàn cảnh của nơi này khiến cho giữa người với người rất khó tín nhiệm lẫn nhau, nhưng ta không có ác ý.
Hứa sư đệ, ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi, trong đội có rất nhiều người muốn uống rượu của ta, ngươi nếu như không thích, ta cáo từ là được.
Trung niên tu niên lắc đầu, quay người liền muốn ly khai.
Nhưng vào lúc này, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
- Được, ngươi lên thuyền đi.
Bước chân của gã dừng lại, có chút ngoài ý muốn, nhìn Hứa Thanh một chút, lại nhìn con thuyền của hắn một chút, sâu trong mắt có một ánh sáng âm u chợt hiện lên nhưng lập tức trôi qua, sau đó lần nữa lắc đầu.
- Được rồi, ta không miễn cưỡng người khác.
Nói xong, bước chân của gã có chút nhanh hơn, nhưng gã mới vừa đi được năm sáu bước, tiếng rít bén nhọn bỗng nhiên truyền đến, một con dao găm với tốc độ kinh người phá vỡ mưa gió lao thẳng đến gần gã.
Trong thời gian ngắn, tu sĩ trung niên dùng thân thể tránh đi, sắc mặt biến hóa, vừa muốn quay đầu, trong nháy mắt tiếp theo thân ảnh Hứa Thanh đã trực tiếp lao ra từ bên trong Pháp Chu, que sắt màu đen trong tay, trực tiếp vọt qua mưa gió lao tới.
- Hứa sư đệ, ngươi đang làm cái gì vậy?
Đôi mắt tu sĩ trung niên co rút lại, thân thể cấp tốc lui ra phía sau, một tay bấm niệm pháp quyết, nước mưa bốn phía lập tức đồng loạt dừng lại, gào thét về phía Hứa Thanh, nhưng không đợi chúng nó tới gần, Hứa Thanh phất tay, những giọt nước mưa đang bay tới gần phía hắn nháy mắt rung động lắc lư, cuối cùng bị Hứa Thanh điều khiển, thay đổi phương hướng, bắn lại về phía tên tu sĩ trung niên.
Một màn này khiến cho người tu sĩ trung niên chấn động tâm thần, cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, gã vội vàng cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, khuếch tán tạo thành huyết vụ, đối kháng với mưa tên vọt tới, thân thể chợt lui về phía sau, lập tức bỏ chạy.
Nhưng vẫn chậm, gã nhìn lầm tu vi của Hứa Thanh, trong chốc lát, Hứa Thanh thế như chẻ tre, thân ảnh trực tiếp lao tới gần, trong khi trời sáng ngời do tia chớp đảo qua, que sắt trong tay tràn ra hàn mang, trực tiếp đâm về phía trán của gã.
Hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt của tu sĩ trung niên đỏ thẫm, hét lớn một tiếng, bộc phát toàn bộ tu vi, thân thể ngoài lập tức xuất hiện mấy tầng hào quang phòng hộ, trong ngực cũng nhanh chóng hiện ra một cái miệng lớn dữ tợn, quần áo nứt vỡ, phát ra tiếng gào thét bén nhọn về phía Hứa Thanh.
Mấy tầng hào quang toàn bộ tan vỡ, nhưng que sắt màu đen vẫn bị sóng âm của cái miệng dữ tợn ở trước ngực trùng kích, có chút dừng lại.
Mượn nhờ lúc này, tu sĩ trung niên vung tay phải lên, bầu rượu trong tay lao thẳng đến Hứa Thanh, thân thể lại toàn diện bộc phát, triển khai tốc độ bỏ chạy thật nhanh về nơi xa.
Bầu rượu vừa bay ra, liền tự vỡ vụn ở trên không trung, bên trong chứa không phải rượu, mà là vô số nọc độc, theo bình rượu nổ tung mà khuếch tán bát phương, mang theo ăn mòn mãnh liệt, hình như màn phòng hộ của Pháp Chu cũng có thể lập tức tan rã nếu dính vào.
Hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên, lúc trước hắn đã nhìn ra không bình thường, nhưng không xác định, nhưng trong đêm gió táp mưa sa thế này, riêng việc đối phương đến đây đã là quỷ dị rồi, cho nên Hứa Thanh cảnh giác, dứt khoát xuất thủ trước.
Giờ phút này sát cơ trong mắt hắn lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ trung niên bỏ chạy, cũng không truy kích, mà giơ tay phải lên, cách không hung hăng đánh một trảo về phía đó.
Hóa Hải Kinh trong cơ thể ầm ầm bộc phát.
Toàn bộ nước mưa bốn phía lập tức rung động lắc lư, từ bốn phía điên cuồng hội tụ về phía tu sĩ trung niên, mơ hồ hóa thành một cái bàn tay bằng nước, khiến cho người tu sĩ trung niên kia vùng vẫy cùng hoảng sợ như thế nào cũng đều vô bổ, hung hăng một trảo.
Oanh một tiếng.
Thân thể nam tử trung niên bị đại thủ nắm lấy, sắc mặt gã trắng bệch, trong mắt lộ ra hoảng sợ, vừa muốn mở miệng, nhưng thân ảnh Hứa Thanh đã gào thét đến, ngay khi tới gần, dao găm trong tay phải lập tức lướt qua trên cổ tu sĩ trung niên.
Sức mạnh cực lớn, đầu người bay lên.
Máu tươi văng khắp nơi, đồng thời cái miệng rộng trên ngực người tu si trung niên này đột nhiên nhô lên, hung hắn cắn tới tay phải Hứa Thanh.
Hải Sơn Quyết trong cơ thể Hứa Thanh bỗng nhiên tự vận hành, hư ảnh của Khôi biến ảo trên cánh tay, gào thét không tiếng về phía cái miệng rộng, trực tiếp đối kháng, bốn phía còn có nước mưa biến thành bàn tay, chợt dùng sức nghiền ép.
Một tiếng nổ vang, thi thể không đầu của tu sĩ trung niên tan vỡ, trở thành máu thịt, cái miệng rộng trên ngực cũng chia năm xẻ bảy, chỉ có Hứa Thanh đứng tại chỗ, lồ|\|g ngực hơi lên xuống.
Một trận chiến này nhìn như mau lẹ, nhưng trên thực tế người trung niên này tu vi không tầm thường, chiến lực bản thân cũng rất kinh người, đủ để so với thực lực của Hứa Thanh lúc chưa bước vào tông môn.
Coi như là Thanh Vân Tử bị Hứa Thanh chém giết ngày hôm qua, cũng xa xa không phải đối thủ của người này, dẫu sao chiến lực của người tu hành Hóa Hải Kinh của Thất Huyết Đồng, đều sẽ siêu việt những thế lực và tông môn nhỏ rất nhiều.
Giờ phút này Hứa Thanh nhanh chóng nhìn qua bốn phía, tìm kiếm xem đối phương có đồng lõa hay không, trong mưa gió, toàn bộ bến cảng là một mảnh đen nhánh, chỉ có phong cuồng bạo cùng ánh sáng chớp nháy khi tia chớp đảo qua.
.