Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)
Chương 8
Vào đêm, Lâu Minh Tuyết sau khi dùng bữa tối Tạ Ngự Khi mang đến liền nghe trong doanh địa truyền đến âm thanh vui cười của nam nhân cùng nữ nhân, không khỏi có chút kỳ quái, dựa theo quy củ, quân doanh là nơi không thể xuất hiện nữ nhân.
Y không cảm thấy Tạ Ngự Khi thân phận như vậy đã biết mà còn làm sai. Đúng dậy vén rèm ra ngoài, buổi tối tuy rằng giống ban ngày gió lớn thế nhưng nhiệt độ cũng không ấm áp tựa ban ngày.
Đều là người tập võ, cái lạnh giá này vẫn chưa thể khiến Lâu Minh Tuyết sợ hãi.Đi về nơi huyên náo trong thao trường, âm thanh càng gần, cảnh tượng trước mắt cũng càng rõ ràng.
Nhưng mà hết thảy trước mắt lại làm cho Lâu Minh Tuyết nhíu mày, ngân quỹ quốc gia tuy rằng do dân mở ra, đối với tính sự cũng không che lấp. Thế nhưng trong quân doanh lại hoang *** mời chào các ca cơ, thật sự là phá hoại của dân.
Lâu Minh Tuyết bỗng nhiên liền cảm thấy thực sự giống như thời điểm buồn ngủ liền có người đưa gối. Y đang không biết dùng lý do gì giết Tạ Ngự Khi đây, cơ hội tốt như vậy, chỉ cần hắn đem chuyện này báo cho thánh thượng, coi như không thể trị hắn tội chết, cũng có thể trị hắn tội không nhìn quân quy. Nói chung không để hắn dễ chịu là được rồi.
Lâu Minh Tuyết một bên nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong, cái binh lính đã cùng ca cơ quấn quít, một bên âm thàm đắn đo. Nhưng tại lúc này, thân thể đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, mùi rượu chui vào trong mũi khiến Lâu Minh Tuyết theo bản năng giãy giụa, chỉ có điều không có lực. Ý thức được điểm này cho dù không nhìn thấy người phía sau vẫn có thể biết hắn là ai. Ngoại trừ Tạ Ngự Khi, ai còn có thể chỉ cần đụng vào y liền cả người bủn rủn, nội lực không thế nhấc lên dù chỉ nửa phần.
Lâu Minh Tuyết hung hăng nghĩ, y muốn giết hắn!
“Ta đang nghĩ kêu người đi mời đại phu lại đây, không nghĩ tới đại phu liền chính mình tới đây, có phải là bị cảnh tượng này hấp dẫn, đại phu hai cái tao huyệt có muốn!" Tạ Ngự Khi người đang vặn vẹo trong ***g ngực, mọto bên miệng không ngừng nói lời thô tục, một bên tay sờ soạng nơi riêng tư Lâu Minh Tuyết.
“Buông ta ra… Ngươi cái này… A… Đừng đụng kia…" Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới Tạ Ngự Khi lá gan cư nhiên lớn như vậy, đang muốn răn dạy hắn, nơi riêng tư bị bàn tay nam nhân đặt lên quần thịt. Thân thể nhất thời mềm hơn, hoàn toàn không có khí lực dựa vào ngực nam nhana, mặc hắn đùa bỡn.
Tạ Ngự Khi chỉ là mướn chút ca cơ khao thủ hạ mình, không bao lâu sau bọn họ còn có một trận ác chiến phải đánh, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết. Hắn không thể để lính của mình đến chết vẫn chưa biết qua nữ nhân, vẫn chưa biết qua mùi vị phụ nữ.
Chỉ có điều nhìn toàn trường đang oanh oanh yến yến, hắn lại không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể uống rượu giết thời gian. Thế nhưng càng khuya, bóng hình Lâu Minh Tuyết càng hiện rõ, cũng khiến hắn càng khát vọng, không khỏi uống hơi nhiều. Khi ý thức được thời gian, vốn là muốn trở vè lều trại nghỉ ngơi liền thấy Lâu Minh Tuyết đứng ngoài thao trường, dục vọng cơ thể lập tức không thể khống chế được, ôm lên.
Thời điểm nghe được mùi lãnh hương chỉ thuộc về y, dục vọng càng không khống chế được, Tạ Ngự Khi hiện tại phải có được người hắn luôn khát vọng trong lòng này.
Một tay xoa nắn cái kia mang đến cho hắn khoái cảm, cảm nhận được lòng bàn tay ấm lên, Tạ Ngự Khi hung hăng nắm một cái: “Đại phu, ngươi ướt, có phải bên trong ngứa, tưởng bị làm, hiện tại hảo ca ca liền giúp đại phu gãi ngứa, khiến đại phu thoải mái!"
Lâu Minh Tuyết bị hắn xoa nắn liền ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng vừa nghe Tạ Ngự Khi nói, lại thấy hắn như muốn cởi quần y, muốn làm y ngay tại đây.
Nhất thời giận dữ và xấu hổ, Lâu Minh Tuyết ra sức giằng co nhưng cơ thể vô lực này sao có thể là đối thủ của hắn, hai ba lần quần liền bị lột xuống, tay mang theo vết chai không hề báo trước trực tiếp quấn lấy nhục phùng, tóm chặt thịt đế nắn bóp: “A… Buông tay… Không muốn nắm… Muốn phá…" Lâu Minh Tuyết tâm lý hoảng hốt, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại đem tay nam nhân gắp càng chặt.
Tạ Ngự Khi dùng tay khác nắm lấy mông trắng mịn Lâu Minh Tuyết: “Đại phu, tao huyệt của ngươi gấp quá, trước hết để ta gãi gãi, ngoan đem chân mở ra, để ta làm."
Âm thanh trầm thấp tràn ngâp dục vọng bên tai y, một bên râu mép trên quai hàm cọ đỏ gò má y, hạ thân trần trụi bị hai tay nam nhân thưởng thức, eo thon nhịn không được giãy dụa, ngoại bào xộc xệch lộ ra nửa vai đẹp, đầu nhũ phấn nộn bị quần áo thô ráp của nam nhân cọ nhột nhột."A…" Hoa huyệt hoàn chưa được tiến vào liền ẩm ướt khí một chút lý trí cuối cùng của Lâu Minh Tuyết tan rã.
Hai chân không tự chủ khẩn cấp mở ra, miệng nức nở, không nhịn được nắm chặt y phục nam nhân để ngón tay hắn xâm nhập cấm địa. Ngón tay thô to mang theo vết chai cắm vào đường hầm, Lâu Minh Tuyết ngửa cổ, kìm không được phát ra rên rỉ: “Ừm… Vào được…"
Tạ Ngự Khi hôn lên vùng cổ và vai trắng nõn đẹp đẽ dị thường, ngón tay nhào nặn đầu nhũ phấn nộn, cảm nhận vật nhỏ dưới tay hắn biến sắc. “A… Ngón tay mò thật thoải mái… Tao huyệt… Tao huyệt bên trong ngứa… Sờ sờ bên trong…" Đã dần dần đắm chìm trong dục vọng, Lâu Minh Tuyết chủ động xoay eo đem *** huyệt hướng ngón tay nam nhân đong đưa. Từ ngoài nhìn vào giống như Lâu Minh Tuyết chủ động mở chân cưỡi trên tay nam nhân cầu làm.
Cái mông trắng mịn giãy dụa trong gió, *** thuỷ hạ thân theo ngón tay chảy ra ướt cả bắp đùi. Gió thổi qua mang theo chút mát mẻ nhưng vẫn như cũ không diệt được dục hoả nóng bức của Tạ Ngự Khi và Lâu Minh Tuyết.Dần dần, ngón tay cũng không thể thoả mãn Lâu Minh Tuyết, nội bộ bên trong rêu rao muốn được đồ vật ấm nóng lấp kín.
“Ừm… Không đủ… Không muốn ngón tay… Cho ta… Tao huyệt ngứa… Không chịu được… A…" Lâu Minh Tuyết bất mãn, lắc lắc trong ngực nam nhân, quần áo vốn chỉ xộc xệch nay bị y cọ chỉ có thể miễn cưỡng treo ở cánh tay.
Dục vọng bị sự *** lãng của y quấy lên, Tạ Ngự Khi không kiềm được cởi xuống quần áo vắt ở khuỷu tay y phóng thích cho dục vọng đang nhịn xuôngs của mình, trực tiếp đem người đang trần truồng áp dưới thân, tách hai đùi lớn, hướng tao huyệt hắn khát vọng đã lâu thẳng lưng cắm vào.
“A… Hảo đầy… Thật lớn… Tao huyệt rốt cục… Ân… Bị làm…" Lâu Minh Tuyết chủ động cuốn lấy eo nam nhân, vui sướng *** kêu.
Tạ Ngự Khi bị sự căng mịn cùng tao lãng của y làm cho mù quáng. Người dưới thân so với gái *** trong giáo trường còm muốn *** đãng hơn, làm hắn khó có thể khống chế. Chặn lấy đùi lớn, hắn thoải mái làm, mỗi lần tiến quân thần tốc đều như muốn phá hư hoa tâm bên trong, khiến nơi đó run rẩy, khiến nơi đó chảy ra *** thuỷ thấm ướt đầu đỉnh côn thịt.Lâu Minh Tuyết bị hắn va chạm đến khóc lóc kêu gọi, kiên trì phối hợp với va chạm hung ác của nam nhân: “A… Muốn hỏng… Cũng bị làm hỏng… Thật thoải mái… Hừ hừ…"
Phía trước đáng thương không người đụng chạm chiến chiến nguy nguy bắn ra, hoa huyệt bị nam nhân đánh tới lầy lội không chịu nổi nhưng vẫn gắt gao cắn côn thịt hắn không tha. Lâu Minh Tuyết nhếch miệng ngửa đầu, đôi mắt phủ mờ nước mông lung thấy được những ánh sao lộng lẫy của bầu trời ban đêm. Nam nhân tráng kiện thở dốc bên tai, y như đang ngôi trên con thuyền chập chờn, thoải mái phiêu đãng trên mặt biển.Hừ nhẹ đạt tới cao trào.
Tạ Ngự Khi bắt lấy bắp đùi người dưới thân, hưởng thụ huyệt lý trơn trợt cùng căng mịn phát ra âm thanh xì xì, hắn chung quy cũng không nhịn được, bắn vào bên trong.
Y không cảm thấy Tạ Ngự Khi thân phận như vậy đã biết mà còn làm sai. Đúng dậy vén rèm ra ngoài, buổi tối tuy rằng giống ban ngày gió lớn thế nhưng nhiệt độ cũng không ấm áp tựa ban ngày.
Đều là người tập võ, cái lạnh giá này vẫn chưa thể khiến Lâu Minh Tuyết sợ hãi.Đi về nơi huyên náo trong thao trường, âm thanh càng gần, cảnh tượng trước mắt cũng càng rõ ràng.
Nhưng mà hết thảy trước mắt lại làm cho Lâu Minh Tuyết nhíu mày, ngân quỹ quốc gia tuy rằng do dân mở ra, đối với tính sự cũng không che lấp. Thế nhưng trong quân doanh lại hoang *** mời chào các ca cơ, thật sự là phá hoại của dân.
Lâu Minh Tuyết bỗng nhiên liền cảm thấy thực sự giống như thời điểm buồn ngủ liền có người đưa gối. Y đang không biết dùng lý do gì giết Tạ Ngự Khi đây, cơ hội tốt như vậy, chỉ cần hắn đem chuyện này báo cho thánh thượng, coi như không thể trị hắn tội chết, cũng có thể trị hắn tội không nhìn quân quy. Nói chung không để hắn dễ chịu là được rồi.
Lâu Minh Tuyết một bên nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong, cái binh lính đã cùng ca cơ quấn quít, một bên âm thàm đắn đo. Nhưng tại lúc này, thân thể đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, mùi rượu chui vào trong mũi khiến Lâu Minh Tuyết theo bản năng giãy giụa, chỉ có điều không có lực. Ý thức được điểm này cho dù không nhìn thấy người phía sau vẫn có thể biết hắn là ai. Ngoại trừ Tạ Ngự Khi, ai còn có thể chỉ cần đụng vào y liền cả người bủn rủn, nội lực không thế nhấc lên dù chỉ nửa phần.
Lâu Minh Tuyết hung hăng nghĩ, y muốn giết hắn!
“Ta đang nghĩ kêu người đi mời đại phu lại đây, không nghĩ tới đại phu liền chính mình tới đây, có phải là bị cảnh tượng này hấp dẫn, đại phu hai cái tao huyệt có muốn!" Tạ Ngự Khi người đang vặn vẹo trong ***g ngực, mọto bên miệng không ngừng nói lời thô tục, một bên tay sờ soạng nơi riêng tư Lâu Minh Tuyết.
“Buông ta ra… Ngươi cái này… A… Đừng đụng kia…" Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới Tạ Ngự Khi lá gan cư nhiên lớn như vậy, đang muốn răn dạy hắn, nơi riêng tư bị bàn tay nam nhân đặt lên quần thịt. Thân thể nhất thời mềm hơn, hoàn toàn không có khí lực dựa vào ngực nam nhana, mặc hắn đùa bỡn.
Tạ Ngự Khi chỉ là mướn chút ca cơ khao thủ hạ mình, không bao lâu sau bọn họ còn có một trận ác chiến phải đánh, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết. Hắn không thể để lính của mình đến chết vẫn chưa biết qua nữ nhân, vẫn chưa biết qua mùi vị phụ nữ.
Chỉ có điều nhìn toàn trường đang oanh oanh yến yến, hắn lại không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể uống rượu giết thời gian. Thế nhưng càng khuya, bóng hình Lâu Minh Tuyết càng hiện rõ, cũng khiến hắn càng khát vọng, không khỏi uống hơi nhiều. Khi ý thức được thời gian, vốn là muốn trở vè lều trại nghỉ ngơi liền thấy Lâu Minh Tuyết đứng ngoài thao trường, dục vọng cơ thể lập tức không thể khống chế được, ôm lên.
Thời điểm nghe được mùi lãnh hương chỉ thuộc về y, dục vọng càng không khống chế được, Tạ Ngự Khi hiện tại phải có được người hắn luôn khát vọng trong lòng này.
Một tay xoa nắn cái kia mang đến cho hắn khoái cảm, cảm nhận được lòng bàn tay ấm lên, Tạ Ngự Khi hung hăng nắm một cái: “Đại phu, ngươi ướt, có phải bên trong ngứa, tưởng bị làm, hiện tại hảo ca ca liền giúp đại phu gãi ngứa, khiến đại phu thoải mái!"
Lâu Minh Tuyết bị hắn xoa nắn liền ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng vừa nghe Tạ Ngự Khi nói, lại thấy hắn như muốn cởi quần y, muốn làm y ngay tại đây.
Nhất thời giận dữ và xấu hổ, Lâu Minh Tuyết ra sức giằng co nhưng cơ thể vô lực này sao có thể là đối thủ của hắn, hai ba lần quần liền bị lột xuống, tay mang theo vết chai không hề báo trước trực tiếp quấn lấy nhục phùng, tóm chặt thịt đế nắn bóp: “A… Buông tay… Không muốn nắm… Muốn phá…" Lâu Minh Tuyết tâm lý hoảng hốt, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại đem tay nam nhân gắp càng chặt.
Tạ Ngự Khi dùng tay khác nắm lấy mông trắng mịn Lâu Minh Tuyết: “Đại phu, tao huyệt của ngươi gấp quá, trước hết để ta gãi gãi, ngoan đem chân mở ra, để ta làm."
Âm thanh trầm thấp tràn ngâp dục vọng bên tai y, một bên râu mép trên quai hàm cọ đỏ gò má y, hạ thân trần trụi bị hai tay nam nhân thưởng thức, eo thon nhịn không được giãy dụa, ngoại bào xộc xệch lộ ra nửa vai đẹp, đầu nhũ phấn nộn bị quần áo thô ráp của nam nhân cọ nhột nhột."A…" Hoa huyệt hoàn chưa được tiến vào liền ẩm ướt khí một chút lý trí cuối cùng của Lâu Minh Tuyết tan rã.
Hai chân không tự chủ khẩn cấp mở ra, miệng nức nở, không nhịn được nắm chặt y phục nam nhân để ngón tay hắn xâm nhập cấm địa. Ngón tay thô to mang theo vết chai cắm vào đường hầm, Lâu Minh Tuyết ngửa cổ, kìm không được phát ra rên rỉ: “Ừm… Vào được…"
Tạ Ngự Khi hôn lên vùng cổ và vai trắng nõn đẹp đẽ dị thường, ngón tay nhào nặn đầu nhũ phấn nộn, cảm nhận vật nhỏ dưới tay hắn biến sắc. “A… Ngón tay mò thật thoải mái… Tao huyệt… Tao huyệt bên trong ngứa… Sờ sờ bên trong…" Đã dần dần đắm chìm trong dục vọng, Lâu Minh Tuyết chủ động xoay eo đem *** huyệt hướng ngón tay nam nhân đong đưa. Từ ngoài nhìn vào giống như Lâu Minh Tuyết chủ động mở chân cưỡi trên tay nam nhân cầu làm.
Cái mông trắng mịn giãy dụa trong gió, *** thuỷ hạ thân theo ngón tay chảy ra ướt cả bắp đùi. Gió thổi qua mang theo chút mát mẻ nhưng vẫn như cũ không diệt được dục hoả nóng bức của Tạ Ngự Khi và Lâu Minh Tuyết.Dần dần, ngón tay cũng không thể thoả mãn Lâu Minh Tuyết, nội bộ bên trong rêu rao muốn được đồ vật ấm nóng lấp kín.
“Ừm… Không đủ… Không muốn ngón tay… Cho ta… Tao huyệt ngứa… Không chịu được… A…" Lâu Minh Tuyết bất mãn, lắc lắc trong ngực nam nhân, quần áo vốn chỉ xộc xệch nay bị y cọ chỉ có thể miễn cưỡng treo ở cánh tay.
Dục vọng bị sự *** lãng của y quấy lên, Tạ Ngự Khi không kiềm được cởi xuống quần áo vắt ở khuỷu tay y phóng thích cho dục vọng đang nhịn xuôngs của mình, trực tiếp đem người đang trần truồng áp dưới thân, tách hai đùi lớn, hướng tao huyệt hắn khát vọng đã lâu thẳng lưng cắm vào.
“A… Hảo đầy… Thật lớn… Tao huyệt rốt cục… Ân… Bị làm…" Lâu Minh Tuyết chủ động cuốn lấy eo nam nhân, vui sướng *** kêu.
Tạ Ngự Khi bị sự căng mịn cùng tao lãng của y làm cho mù quáng. Người dưới thân so với gái *** trong giáo trường còm muốn *** đãng hơn, làm hắn khó có thể khống chế. Chặn lấy đùi lớn, hắn thoải mái làm, mỗi lần tiến quân thần tốc đều như muốn phá hư hoa tâm bên trong, khiến nơi đó run rẩy, khiến nơi đó chảy ra *** thuỷ thấm ướt đầu đỉnh côn thịt.Lâu Minh Tuyết bị hắn va chạm đến khóc lóc kêu gọi, kiên trì phối hợp với va chạm hung ác của nam nhân: “A… Muốn hỏng… Cũng bị làm hỏng… Thật thoải mái… Hừ hừ…"
Phía trước đáng thương không người đụng chạm chiến chiến nguy nguy bắn ra, hoa huyệt bị nam nhân đánh tới lầy lội không chịu nổi nhưng vẫn gắt gao cắn côn thịt hắn không tha. Lâu Minh Tuyết nhếch miệng ngửa đầu, đôi mắt phủ mờ nước mông lung thấy được những ánh sao lộng lẫy của bầu trời ban đêm. Nam nhân tráng kiện thở dốc bên tai, y như đang ngôi trên con thuyền chập chờn, thoải mái phiêu đãng trên mặt biển.Hừ nhẹ đạt tới cao trào.
Tạ Ngự Khi bắt lấy bắp đùi người dưới thân, hưởng thụ huyệt lý trơn trợt cùng căng mịn phát ra âm thanh xì xì, hắn chung quy cũng không nhịn được, bắn vào bên trong.
Tác giả :
Không Lương Đích Thành