Quận Vương Phi Phúc Hắc
Chương 21: Đại lễ tức chết người
edit:..Lam Thiên..
An Quận vương đến đây!
Nhóm thiên kim quý tộc sửng sốt, nháy mắt, ánh mắt xinh đẹp hiện ra nồng đậm vui mừng nhanh chóng sửa sang lại y phục của chính mình.
Nữ vì duyệt dĩ giả dung (*), An Quận vương là tình nhân trong mộng của các nàng, các nàng đương nhiên phải đem chính mình hoàn mỹ nhất bày ra trước mặt hắn, huống chi, An Quận vương mới chỉ định chính phi, vị trí trắc phi vẫn còn bỏ trống.
Nữ vì duyệt dĩ giả dung: trích từ một câu nói nổi tiếng của TQ, “Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung" nghĩa là: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người yêu mà làm đẹp
Cổng nhỏ điêu khắc đồ án mỹ lệ phong cách cổ xưa thanh lịch, một nam tử trẻ tuổi lướt qua cổng nhỏ đi vào hoa viên, hoa bào màu trắng buộc vòng quanh thân hình cao gầy của hắn, ống tay áo thêu hoa chìm tinh xảo, một đầu tóc đen thật dài dùng một sợi dây màu trắng buộc lại, thanh hoa, cao quý, dung nhan như bạch ngọc điêu khắc, gương mặt như tuyết ngọc khiến ánh mặt trời cũng trở nên thất sắc, đôi mắt màu đen như hắc diệu thạch sâu không thấy đáy, trong lúc giơ tay nhấc chân gian đều hiện ra tôn quý và lãnh liệt riêng biệt giống như thần tiên làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
An Quận vương! Đúng là An Quận vương!
Trái tim của nhóm thiên kim quý tộc thiên giống như con nai đang chạy loạn nhanh chóng che miệng mới không có luống cuống kinh hô ra tiếng, so với ba năm trước An Quận vương càng thêm anh tuấn, tiêu sái và hấp dẫn người hơn!
Trầm Ly Tuyết bất đắc dĩ nháy nháy mắt, đệ nhất mỹ nam tử Thanh Diễm Quốc quả nhiên danh bất hư truyền, vừa hiện than liền khiến cho nhiều danh môn khuê tú luống cuống như vậy!
Đối với nhóm danh môn thiên kim đoan trang, xinh đẹp làm như không nhìn thấy, An Quận vương trực tiếp bước chân đi vào trong lương đình!
Ở trong lương đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Doanh Tuyết vô cùng đỏ, trái tim nhảy loạn, trong lòng vui sướng không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, An Quận vương tự mình đi tới, hắn cư nhiên bỏ qua thật nhiều mỹ nhân đi tới chỗ của mình.
Cẩn thận nghĩ lại cũng không thấy có gì kỳ quái, nàng là ai!, nàng là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Diễm Quốc, từ hoàng hậu, công chúa cho tới lê dân bách tính, dung mạo của nàng không có người nào có thể so sánh, có một vị hôn thê tuyệt sắc khuynh thành giống như nàng vậy, An Quận vương thế nào còn có thể để ý tới đám người dong chi tục phấn xinh đẹp kém nàng một phần mười này...
Trầm Ly Tuyết nghiêng mắt liếc nhìn một cái, trong ánh mắt xinh đẹp của Trầm Doanh Tuyết tràn đầy đắc ý và khiêu khích, đích nữ của Tướng phủ thì như thế nào, dung mạo còn không bằng một nửa của chính mình, An Quận vương sau khi gặp qua chính mình thì thế nào còn có thể tiếp tục thích nàng, cho dù nàng khôi phục than phận tiểu thư của Tướng phủ thì người An Quận vương cưới cũng sẽ là chính mình...
Chỉnh lại y trang, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Trầm Doanh Tuyết tràn đầy ngượng ngùng, đắc ý cười nghênh đón An Quận vương đi tới, trong đôi mắt đẹp chiếu ra dung nhan tuấn mỹ bất phàm của An Quận vương, Trầm Doanh Tuyết cảm khái ngàn vạn, hắn đi ba năm, nàng nhớ hắn ba năm, hắn ở biên quan lâu như vậy, có nhớ tới nàng không?
Có một chút mùi hương tùng như có như không theo gió phiêu tán, khi Trầm Doanh Tuyết còn cách An Quận vương chỉ còn hai bước xa, khóe miệng khẽ giơ lên một chút tươi cười xinh đẹp, Trầm Doanh Tuyết hơi phúc thân, ngượng ngùng nói: "Quận..."
Mùi hương tùng nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, một góc tay áo màu trắng bay qua trước mắt, An Quận vương nhìn cũng không thèm nhìn Trầm Doanh Tuyết một cái, thân hình thon dài lập tức lướt qua nàng, nháy mắt đến trước mặt Trầm Ly Tuyết.
Trầm Doanh Tuyết nói được một nửa liền bị nghẹn ở cổ họng, xấu hổ nửa đứng nửa ngồi ở trong lương đình, hiện tại nàng đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
"Lễ vật ta đưa cho Lôi Nhã Dung đã đến sao?" Trầm Ly Tuyết dùng thanh âm chỉ có nàng và An Quận vương có thể nghe được nhỏ giọng hỏi.
Chuyện lễ vật là do Lâm tướng quân làm, Nam Cung Khiếu đánh xe vô cùng nhanh, thời điểm xe ngựa đi vào Tướng phủ, Lâm tướng quân còn chưa có tới, biến cố phát sinh, Trầm Ly Tuyết liền vào phủ trước thử dò xét Lôi thị kéo dài thời gian.
"Lập tức sẽ tới!" An Quận vương nói rất nhỏ, người khác không nghe được hắn nói cái gì nhưng lại có thể nhìn thấy hắn và Trầm Ly Tuyết nói chuyện với nhau!
Tôn quý như An Quận vương đi vào hoa viên ai cũng không để ý nhưng lại cùng Trầm Ly Tuyết nói chuyện, nàng đến tột cùng là loại người nào?
Dưới ánh mặt trời, Trầm Ly Tuyết và An Quận vương đứng chung một chỗ, hài hòa như vậy, xứng đôi như vậy khiến Trầm Doanh Tuyết ghen tị đến trợn mắt lên, trong ánh mắt bốc lên lửa giận, An Quận vương không để ý tới chính mình nhưng lại nói chuyện thân mật với Trầm Ly Tuyết, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Chính mình còn xinh đẹp hơn Trầm Ly Tuyết, An Quận vương không có khả năng không nhìn thấy chính mình, dưới tình huống bình thường không có người nào sẽ bỏ qua chính mình đoan trang xinh đẹp để đi thích Trầm Ly Tuyết đê tiện, nhất định là nàng đã giở thủ đoạn ám muội quyến rũ An Quận vương, An Quận vương mới có thể bỏ qua chình mình...
Nhất định là như vậy, tuyệt đối là như vậy!
Tự mình an ủi, Trầm Doanh Tuyết bước nhanh đi đến chỗ An Quận Vương, nàng muốn nói cho hắn biết Trầm Ly Tuyết dùng thủ đoạn hèn hạ với hắn, hắn không thể lại gần Trầm Ly Tuyết vô liêm sỉ nữa...
Mắt thấy Trầm Doanh Tuyết sẽ vọt tới trước mặt An Quận vương, vài tên thị vệ trống rỗng xuất hiện, đem một khối cổ thi thể hung hăng ném tới trước mặt Trầm Doanh Tuyết và Lôi thị.
"Ầm, ầm!" Tro bụi bay tán loạn, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán, Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết đều bị kinh sợ liên tục lui về phía sau, nhóm thiên kim quý tộc sắc mặt trắng bạch thét chói tai loạn thành một đoàn: "Có người chết, có người chết a!"
Bụi mù tiêu tán, tám cỗ thi thể của hắc y nhân và hai cỗ thi thể của thổ phỉ nằm ngổn ngang trên đất, Trầm Doanh Tuyết vẫn luôn sống trong nội viện thế nào từng gặp qua cảnh tượng huyết tinh như thể này, thân thể mềm mại ngã xuống đất, ánh mắt hoảng sợ không biết làm sao.
"Đây là có chuyện gì?" Lôi thị coi như trấn định nhưng sắc mặt cũng vô cũng khó coi, cư nhiên đem thi thể ném tới trước mặt nàng, hắc y nhân, thổ phỉ, rất giống đám người nàng phái đi ám sát Trầm Ly Tuyết...
"Đây là sát thủ và thổ phỉ ám hại ta, phu nhân có cảm thấy quen mặt?" Trầm Ly Tuyết cười như không cười, trong đôi mắt màu đen lóe lên nồng đậm trào phúng, đống thi thể chính là lễ vật sinh thần nàng đưa cho Lôi thị!
"Ta là thừa tướng phu nhân, chưởng quản hậu viện, mỗi ngày cửa lớn không ra, cửa sau không bước, làm sao nhận thức đám ác nhân này!" Lôi thị thoái thác, trầm hạ ánh mắt lửa giận bốc lên, Trầm Ly Tuyết giết đám sát thủ lại đem thi thể ném đến trước mặt mình nàng hẳn là đã đoán được chân tướng.
Đầu tiên là ngày tế trăm ngày sau đó lại là tử thi, Trầm Ly Tuyết ở ngày sinh thần của chính mình khắp nơi đem xui xẻo cho chình mình, còn nguyền rủa chính mình chết sớm, tức chết nàng, tức chết nàng...
"Phu nhân tâm địa thiện lương, mặt mũi hiền lành, đương nhiên sẽ không nhận thức đám ác nhân này!" Trầm Ly Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng giống như hàn băng tháng chạp nháy mắt đem người khác đóng băng: "Ta tới Lạc Diệp Tự, đám sát thủ này liền cầm vũ khí sắc bén hướng tới ta, giống như đã sớm ẩn núp ở Lạc Diệp Tự chờ ta đi ra sau đó giết..."
Nhóm phu nhân đang ngồi ở đây đều là nhân tinh, lúc trước Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết tận lực phủ định than phận của Trầm Ly Tuyết, nay đám sát thủ kia sợ là cùng các nàng không thoát được quan hệ...
"Nếu bọn họ là sát thủ, thổ phỉ, thi thể đưa tới Thuận Thiên Phủ là được, ngươi mang đến Tướng Phủ làm gì?" Sắc mặt Lôi thị tái nhợt có chút đáng sợ, bàn tay mềm nắm chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong thịt, nàng không thể thừa nhận những người này là do nàng phái đi, càng không thể để lộ đồng tình đối với những người này, bằng không Trầm Ly Tuyết sẽ mượn cái này để nói chuyện của mình đưa mình vào chỗ chết!
Lôi thị muốn giết người, đứng ở trước mặt nàng hướng nàng tranh công, đắc ý hướng nàng khoe khoang. Nàng lại không thể vì người của chính mình báo thù, còn phải đối với hung thủ mãnh mẽ cười nói vui vẻ, Lôi thị tức giận đến muốn hộc máu, nhưng ở trước mặt các tân khách nàng phải bảo trì hình tượng phu nhân Thừa Tướng phủ đoan trang, không thể luống cuống trong lòng càng thêm khó chịu.
"Chúng ta vốn tính đi Thuận Thiên Phủ nhưng nhìn thấy phu nhân Thuận Thiên phủ mang theo con trai con gái tới Tướng phủ, liền không kịp chuẩn bị, ở nơi này đem thi thể giao cho Thuận Thiên phủ cũng là như nhau..." Trầm Ly Tuyết tươi cười vui vẻ, ánh mắt trong suốt nhưng trong chỗ sâu nhất lại lưu động lãnh ý, Lôi thị mới như vậy đã không chịu nổi sao, vẫn còn cái khác khiến ngươi tức hộc máu.
Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng khoát tay, hai cỗ thi thể nữ tử quăng đến trước mặt Lôi thị kéo lên một trận tro bụi.
"Di, kia không phải là Xuân Hoa và Thu Nguyệt sao?" Xuân hoa Thu Nguyệt là hai người bên cạnh Lôi thị, thường xuyên đi theo Lôi thị tham gia yến hội, trong đám phu nhân, thiên kim có người nhận ra các nàng.
"Các nàng chính là Xuân Hoa, Thu Nguyệt!" Trầm Ly Tuyết khẳng định thân phận của hai nàng, rũ mí mắt xuống, cố tình thở dài bất đắc dĩ: "Thời điểm đám sát thủ này đến các nàng liền thôi ta ra chắn kiếm, may mà An Quận vương vừa vặn dẫn người đi qua cứu ta một mạng, đám sát thủ, thổ phỉ dựa vào nơi hiểm yếu chống đối lại, toàn bộ bị xử tử tại chỗ, nhưng Xuân Hoa, Thu Nguyệt chạy quá xa, người của An Quận vương nhất thời không cứu được..."
Đám phu nhân, thiên kim nhìn thấy Xuân Hoa, Thu Nguyệt cả đầy người đầy huyết toàn thân có nhiều lỗ thủng, mắt hạnh trợn lên, chết không nhắm mắt vốn có chút đáng thương nhưng khi biết các nàng cư nhiên lôi chủ tử ra chắn kiếm còn chính mình lại chạy trốn, mọi người liền đối với các nàng nửa phần đồng tình cũng đều không có.
Hạ nhân vô sỉ nhát gan sợ phiền phức, bán chủ chạy trốn, chết chưa hết tội, thi thể cũng không cần an tang trực tiếp ném vào loạn phần cương (bãi tha ma) uy dã thú là được...
"Phu nhân, thời điểm ngài chọn lựa nha hoàn nhất định phải xem thật cẩn thận, người giống như Xuân Hoa, Thu Nguyệt tốt nhất đừng muốn..." Đôi mắt màu đen của Trầm Ly Tuyết bịt kín một tầng hơi nước giống như đối với việc Lôi thị chọn sai người có chút tiếc hận.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lôi thị tràn đầy coi rẻ và khinh thường, quả nhiên là kế thất, quản giáo không nghiêm, nhìn người không chính xác, nhãn lực kém, thật không rõ vị trí thừa tướng phu nhân này nàng làm như thế nào...Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Trầm Ly Tuyết chỉ nói vài câu liền khiến cho Lôi thị từ Thừa Tướng phu nhân cao cao tại thượng biến thành kế thất thấp kém không biết cái gì, Lôi thị có ngàn vạn ủy khuất nhưng không có cách nào có thể nói ra khỏi miệng, rốt cuộc nàng áp chế không được tức giận, từ ngực xông thẳng lên não, trước mắt Lôi thị biến thành màu đen, một cỗ tinh ngọt xông lên cổ họng..
An Quận vương đến đây!
Nhóm thiên kim quý tộc sửng sốt, nháy mắt, ánh mắt xinh đẹp hiện ra nồng đậm vui mừng nhanh chóng sửa sang lại y phục của chính mình.
Nữ vì duyệt dĩ giả dung (*), An Quận vương là tình nhân trong mộng của các nàng, các nàng đương nhiên phải đem chính mình hoàn mỹ nhất bày ra trước mặt hắn, huống chi, An Quận vương mới chỉ định chính phi, vị trí trắc phi vẫn còn bỏ trống.
Nữ vì duyệt dĩ giả dung: trích từ một câu nói nổi tiếng của TQ, “Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung" nghĩa là: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người yêu mà làm đẹp
Cổng nhỏ điêu khắc đồ án mỹ lệ phong cách cổ xưa thanh lịch, một nam tử trẻ tuổi lướt qua cổng nhỏ đi vào hoa viên, hoa bào màu trắng buộc vòng quanh thân hình cao gầy của hắn, ống tay áo thêu hoa chìm tinh xảo, một đầu tóc đen thật dài dùng một sợi dây màu trắng buộc lại, thanh hoa, cao quý, dung nhan như bạch ngọc điêu khắc, gương mặt như tuyết ngọc khiến ánh mặt trời cũng trở nên thất sắc, đôi mắt màu đen như hắc diệu thạch sâu không thấy đáy, trong lúc giơ tay nhấc chân gian đều hiện ra tôn quý và lãnh liệt riêng biệt giống như thần tiên làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
An Quận vương! Đúng là An Quận vương!
Trái tim của nhóm thiên kim quý tộc thiên giống như con nai đang chạy loạn nhanh chóng che miệng mới không có luống cuống kinh hô ra tiếng, so với ba năm trước An Quận vương càng thêm anh tuấn, tiêu sái và hấp dẫn người hơn!
Trầm Ly Tuyết bất đắc dĩ nháy nháy mắt, đệ nhất mỹ nam tử Thanh Diễm Quốc quả nhiên danh bất hư truyền, vừa hiện than liền khiến cho nhiều danh môn khuê tú luống cuống như vậy!
Đối với nhóm danh môn thiên kim đoan trang, xinh đẹp làm như không nhìn thấy, An Quận vương trực tiếp bước chân đi vào trong lương đình!
Ở trong lương đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Doanh Tuyết vô cùng đỏ, trái tim nhảy loạn, trong lòng vui sướng không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, An Quận vương tự mình đi tới, hắn cư nhiên bỏ qua thật nhiều mỹ nhân đi tới chỗ của mình.
Cẩn thận nghĩ lại cũng không thấy có gì kỳ quái, nàng là ai!, nàng là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Diễm Quốc, từ hoàng hậu, công chúa cho tới lê dân bách tính, dung mạo của nàng không có người nào có thể so sánh, có một vị hôn thê tuyệt sắc khuynh thành giống như nàng vậy, An Quận vương thế nào còn có thể để ý tới đám người dong chi tục phấn xinh đẹp kém nàng một phần mười này...
Trầm Ly Tuyết nghiêng mắt liếc nhìn một cái, trong ánh mắt xinh đẹp của Trầm Doanh Tuyết tràn đầy đắc ý và khiêu khích, đích nữ của Tướng phủ thì như thế nào, dung mạo còn không bằng một nửa của chính mình, An Quận vương sau khi gặp qua chính mình thì thế nào còn có thể tiếp tục thích nàng, cho dù nàng khôi phục than phận tiểu thư của Tướng phủ thì người An Quận vương cưới cũng sẽ là chính mình...
Chỉnh lại y trang, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Trầm Doanh Tuyết tràn đầy ngượng ngùng, đắc ý cười nghênh đón An Quận vương đi tới, trong đôi mắt đẹp chiếu ra dung nhan tuấn mỹ bất phàm của An Quận vương, Trầm Doanh Tuyết cảm khái ngàn vạn, hắn đi ba năm, nàng nhớ hắn ba năm, hắn ở biên quan lâu như vậy, có nhớ tới nàng không?
Có một chút mùi hương tùng như có như không theo gió phiêu tán, khi Trầm Doanh Tuyết còn cách An Quận vương chỉ còn hai bước xa, khóe miệng khẽ giơ lên một chút tươi cười xinh đẹp, Trầm Doanh Tuyết hơi phúc thân, ngượng ngùng nói: "Quận..."
Mùi hương tùng nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, một góc tay áo màu trắng bay qua trước mắt, An Quận vương nhìn cũng không thèm nhìn Trầm Doanh Tuyết một cái, thân hình thon dài lập tức lướt qua nàng, nháy mắt đến trước mặt Trầm Ly Tuyết.
Trầm Doanh Tuyết nói được một nửa liền bị nghẹn ở cổ họng, xấu hổ nửa đứng nửa ngồi ở trong lương đình, hiện tại nàng đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
"Lễ vật ta đưa cho Lôi Nhã Dung đã đến sao?" Trầm Ly Tuyết dùng thanh âm chỉ có nàng và An Quận vương có thể nghe được nhỏ giọng hỏi.
Chuyện lễ vật là do Lâm tướng quân làm, Nam Cung Khiếu đánh xe vô cùng nhanh, thời điểm xe ngựa đi vào Tướng phủ, Lâm tướng quân còn chưa có tới, biến cố phát sinh, Trầm Ly Tuyết liền vào phủ trước thử dò xét Lôi thị kéo dài thời gian.
"Lập tức sẽ tới!" An Quận vương nói rất nhỏ, người khác không nghe được hắn nói cái gì nhưng lại có thể nhìn thấy hắn và Trầm Ly Tuyết nói chuyện với nhau!
Tôn quý như An Quận vương đi vào hoa viên ai cũng không để ý nhưng lại cùng Trầm Ly Tuyết nói chuyện, nàng đến tột cùng là loại người nào?
Dưới ánh mặt trời, Trầm Ly Tuyết và An Quận vương đứng chung một chỗ, hài hòa như vậy, xứng đôi như vậy khiến Trầm Doanh Tuyết ghen tị đến trợn mắt lên, trong ánh mắt bốc lên lửa giận, An Quận vương không để ý tới chính mình nhưng lại nói chuyện thân mật với Trầm Ly Tuyết, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Chính mình còn xinh đẹp hơn Trầm Ly Tuyết, An Quận vương không có khả năng không nhìn thấy chính mình, dưới tình huống bình thường không có người nào sẽ bỏ qua chính mình đoan trang xinh đẹp để đi thích Trầm Ly Tuyết đê tiện, nhất định là nàng đã giở thủ đoạn ám muội quyến rũ An Quận vương, An Quận vương mới có thể bỏ qua chình mình...
Nhất định là như vậy, tuyệt đối là như vậy!
Tự mình an ủi, Trầm Doanh Tuyết bước nhanh đi đến chỗ An Quận Vương, nàng muốn nói cho hắn biết Trầm Ly Tuyết dùng thủ đoạn hèn hạ với hắn, hắn không thể lại gần Trầm Ly Tuyết vô liêm sỉ nữa...
Mắt thấy Trầm Doanh Tuyết sẽ vọt tới trước mặt An Quận vương, vài tên thị vệ trống rỗng xuất hiện, đem một khối cổ thi thể hung hăng ném tới trước mặt Trầm Doanh Tuyết và Lôi thị.
"Ầm, ầm!" Tro bụi bay tán loạn, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán, Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết đều bị kinh sợ liên tục lui về phía sau, nhóm thiên kim quý tộc sắc mặt trắng bạch thét chói tai loạn thành một đoàn: "Có người chết, có người chết a!"
Bụi mù tiêu tán, tám cỗ thi thể của hắc y nhân và hai cỗ thi thể của thổ phỉ nằm ngổn ngang trên đất, Trầm Doanh Tuyết vẫn luôn sống trong nội viện thế nào từng gặp qua cảnh tượng huyết tinh như thể này, thân thể mềm mại ngã xuống đất, ánh mắt hoảng sợ không biết làm sao.
"Đây là có chuyện gì?" Lôi thị coi như trấn định nhưng sắc mặt cũng vô cũng khó coi, cư nhiên đem thi thể ném tới trước mặt nàng, hắc y nhân, thổ phỉ, rất giống đám người nàng phái đi ám sát Trầm Ly Tuyết...
"Đây là sát thủ và thổ phỉ ám hại ta, phu nhân có cảm thấy quen mặt?" Trầm Ly Tuyết cười như không cười, trong đôi mắt màu đen lóe lên nồng đậm trào phúng, đống thi thể chính là lễ vật sinh thần nàng đưa cho Lôi thị!
"Ta là thừa tướng phu nhân, chưởng quản hậu viện, mỗi ngày cửa lớn không ra, cửa sau không bước, làm sao nhận thức đám ác nhân này!" Lôi thị thoái thác, trầm hạ ánh mắt lửa giận bốc lên, Trầm Ly Tuyết giết đám sát thủ lại đem thi thể ném đến trước mặt mình nàng hẳn là đã đoán được chân tướng.
Đầu tiên là ngày tế trăm ngày sau đó lại là tử thi, Trầm Ly Tuyết ở ngày sinh thần của chính mình khắp nơi đem xui xẻo cho chình mình, còn nguyền rủa chính mình chết sớm, tức chết nàng, tức chết nàng...
"Phu nhân tâm địa thiện lương, mặt mũi hiền lành, đương nhiên sẽ không nhận thức đám ác nhân này!" Trầm Ly Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng giống như hàn băng tháng chạp nháy mắt đem người khác đóng băng: "Ta tới Lạc Diệp Tự, đám sát thủ này liền cầm vũ khí sắc bén hướng tới ta, giống như đã sớm ẩn núp ở Lạc Diệp Tự chờ ta đi ra sau đó giết..."
Nhóm phu nhân đang ngồi ở đây đều là nhân tinh, lúc trước Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết tận lực phủ định than phận của Trầm Ly Tuyết, nay đám sát thủ kia sợ là cùng các nàng không thoát được quan hệ...
"Nếu bọn họ là sát thủ, thổ phỉ, thi thể đưa tới Thuận Thiên Phủ là được, ngươi mang đến Tướng Phủ làm gì?" Sắc mặt Lôi thị tái nhợt có chút đáng sợ, bàn tay mềm nắm chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong thịt, nàng không thể thừa nhận những người này là do nàng phái đi, càng không thể để lộ đồng tình đối với những người này, bằng không Trầm Ly Tuyết sẽ mượn cái này để nói chuyện của mình đưa mình vào chỗ chết!
Lôi thị muốn giết người, đứng ở trước mặt nàng hướng nàng tranh công, đắc ý hướng nàng khoe khoang. Nàng lại không thể vì người của chính mình báo thù, còn phải đối với hung thủ mãnh mẽ cười nói vui vẻ, Lôi thị tức giận đến muốn hộc máu, nhưng ở trước mặt các tân khách nàng phải bảo trì hình tượng phu nhân Thừa Tướng phủ đoan trang, không thể luống cuống trong lòng càng thêm khó chịu.
"Chúng ta vốn tính đi Thuận Thiên Phủ nhưng nhìn thấy phu nhân Thuận Thiên phủ mang theo con trai con gái tới Tướng phủ, liền không kịp chuẩn bị, ở nơi này đem thi thể giao cho Thuận Thiên phủ cũng là như nhau..." Trầm Ly Tuyết tươi cười vui vẻ, ánh mắt trong suốt nhưng trong chỗ sâu nhất lại lưu động lãnh ý, Lôi thị mới như vậy đã không chịu nổi sao, vẫn còn cái khác khiến ngươi tức hộc máu.
Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng khoát tay, hai cỗ thi thể nữ tử quăng đến trước mặt Lôi thị kéo lên một trận tro bụi.
"Di, kia không phải là Xuân Hoa và Thu Nguyệt sao?" Xuân hoa Thu Nguyệt là hai người bên cạnh Lôi thị, thường xuyên đi theo Lôi thị tham gia yến hội, trong đám phu nhân, thiên kim có người nhận ra các nàng.
"Các nàng chính là Xuân Hoa, Thu Nguyệt!" Trầm Ly Tuyết khẳng định thân phận của hai nàng, rũ mí mắt xuống, cố tình thở dài bất đắc dĩ: "Thời điểm đám sát thủ này đến các nàng liền thôi ta ra chắn kiếm, may mà An Quận vương vừa vặn dẫn người đi qua cứu ta một mạng, đám sát thủ, thổ phỉ dựa vào nơi hiểm yếu chống đối lại, toàn bộ bị xử tử tại chỗ, nhưng Xuân Hoa, Thu Nguyệt chạy quá xa, người của An Quận vương nhất thời không cứu được..."
Đám phu nhân, thiên kim nhìn thấy Xuân Hoa, Thu Nguyệt cả đầy người đầy huyết toàn thân có nhiều lỗ thủng, mắt hạnh trợn lên, chết không nhắm mắt vốn có chút đáng thương nhưng khi biết các nàng cư nhiên lôi chủ tử ra chắn kiếm còn chính mình lại chạy trốn, mọi người liền đối với các nàng nửa phần đồng tình cũng đều không có.
Hạ nhân vô sỉ nhát gan sợ phiền phức, bán chủ chạy trốn, chết chưa hết tội, thi thể cũng không cần an tang trực tiếp ném vào loạn phần cương (bãi tha ma) uy dã thú là được...
"Phu nhân, thời điểm ngài chọn lựa nha hoàn nhất định phải xem thật cẩn thận, người giống như Xuân Hoa, Thu Nguyệt tốt nhất đừng muốn..." Đôi mắt màu đen của Trầm Ly Tuyết bịt kín một tầng hơi nước giống như đối với việc Lôi thị chọn sai người có chút tiếc hận.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lôi thị tràn đầy coi rẻ và khinh thường, quả nhiên là kế thất, quản giáo không nghiêm, nhìn người không chính xác, nhãn lực kém, thật không rõ vị trí thừa tướng phu nhân này nàng làm như thế nào...Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Trầm Ly Tuyết chỉ nói vài câu liền khiến cho Lôi thị từ Thừa Tướng phu nhân cao cao tại thượng biến thành kế thất thấp kém không biết cái gì, Lôi thị có ngàn vạn ủy khuất nhưng không có cách nào có thể nói ra khỏi miệng, rốt cuộc nàng áp chế không được tức giận, từ ngực xông thẳng lên não, trước mắt Lôi thị biến thành màu đen, một cỗ tinh ngọt xông lên cổ họng..
Tác giả :
Mạn Diệu Du Ly