Quân Vi Hạ
Chương 52: Đầu xuân
Thường ngày, chỉ cần đến giờ hợi là phủ Tĩnh vương đã không còn ánh nến, vậy mà hôm nay hai người đi ngắm hoa đăng rồi mới qua mà vẫn thấy đèn đuốc sáng trưng. Trong lòng Tiêu Thừa Quân lộp bộp một chút, lập tức đi như chạy mà lao vào.
“Vương gia nhà ngươi đâu?" Lâu Cảnh nhanh chóng giữ chặt người gác cổng hỏi.
“Bẩm, vương gia đang ở trong phòng." Người gác cổng bối rối, không rõ vì sao hai người này lại vội vã và hoảng loạn đi tìm người đến vậy.
Lâu Cảnh thoáng yên tâm, nhanh chóng bám theo Tiêu Thừa Quân đi vào chính viện.
Hoàng hậu thương yêu Tĩnh vương, ngoại trừ sân vườn là phải lộ ra ngoài, tất cả những địa phương khác như thư phòng, ngọa phòng (phòng ngủ), tẩy phòng (phòng giặt rửa), thậm chí là khố phòng (nhà kho) cũng đều cho tu sửa lại toàn bộ, xây dựng một hệ thống sửa ấm dưới nền nhà, lửa than đỏ rực cả ngày lẫn đêm, khiến cho trong viện ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Một trận cười vui vẻ truyền ra từ trong chính đường, ánh nến sáng rực, vài bóng người chập chờn in trên cửa sổ, lúc này Tiêu Thừa Quân mới thở phào một hơi, đứng trên hành lang nghỉ ngơi một chút.
“Không có việc gì đâu, đừng tự dọa chính mình." Lâu Cảnh đau lòng mà vuốt ve sống lưng y. Có lẽ trong suốt những năm qua, những tháng ngày lo lắng hãi hùng như hôm nay chưa bao giờ chấm dứt, mà lúc ấy Tiêu Thừa Quân còn nhỏ như vậy, y làm thế nào để vượt qua đây?
Tiêu Thừa Quân khẽ gật đầu, đệ đệ đang có dấu hiệu chuyển biến tốt cơ mà, y không nên có thái độ hoảng sợ như vậy mới phải.
“Là ca ca đến đây sao?" Thanh âm ôn thuận dễ nghe của Tiêu Thừa Cẩm từ trong phòng truyền đến.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đẩy cửa đi vào, bởi vì sợ Tiêu Thừa Cẩm gặp phải gió lạnh, vài ngày trước, khi sửa chữa nền nhà đã đặc biệt mà ngăn ra hai cửa, bên ngoài ở chỗ của nha hoàn, bên trong mới là nơi Tĩnh vương ở.
Trong phòng vô cùng ấm áp, Lâu Cảnh vừa bước vào thì nóng đến mức đổ mồ hôi, có nha hoàn lại gần giúp hai người cởi bỏ áo khoác ngoài, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tiêu Thừa Cẩm mặc một bộ thường phục màu nguyệt sắc, khoác một tầng sa y màu tuyết trắng, đứng ở giữa căn phòng, mỉm cười mà nhìn bọn họ.
(sa y: sa: nhẹ, mỏng và mịn, y: đồ mặc che nửa thân trên, chống lạnh, thường làm bằng vải, lụa, da thú...)
Cùng là thường phục màu nguyệt sắc, mặc ở trên người Tiêu Thừa Quân là lãnh ngạnh uy nghiêm, mà mặc ở trên người Tiêu Thừa Cẩm thì lại có vài phần trong trẻo lạnh lùng, không mang theo khói lửa nhân gian.
“Ra mắt đại bá, thế tử." Trương thị có chút mất tự nhiên mà mỉm cười, tiến lên hành lễ, “Hôm nay vương gia có tâm trạng rất tốt, liền ở trong phòng chơi trò đoán đố đèn, khiến đại bá lo lắng một phen rồi."
(Đoán đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)
“Không sao." Tiêu Thừa Quân cũng không tiện cùng đệ tức phụ (em dâu) nói thêm cái gì, chỉ khoát tay áo.
Lâu Cảnh tiến lên hành lễ, “Bây giờ mà vương phi không cho ta hành lễ, nếu để nhóm ngự sử biết được, nhất định sẽ thẳng tay đánh ta một quyền sưng mặt đấy nhé."
Trương thị che miệng cười khẽ, thực hiện xong các nghi thức lễ nghĩa liền mang theo nha hoàn tránh sang buồng bên cạnh.
“Phụ... phụ thân..." Một thanh âm non nớt, mềm mại đột nhiên vang lên, hấp dẫn ánh mắt của hai người. Lúc này bọn họ mới phát hiện, trên thảm lông dê thật dày còn có một đứa bé, hai bàn tay mũm mĩm đang vươn ra kéo kéo vạt áo của Tiêu Thừa Cẩm, nhấp nhổm muốn đứng lên.
“Thụy nhi gọi phụ thân nào!" Lâu Cảnh cười tủm tỉm đi qua.
Tiêu Thừa Cẩm cười cười, cúi người vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc rối tung của hài tử, chậm rãi ngồi xuống trên mặt thảm. Thụy nhi liền nhanh chóng chui vào trong ngực của phụ thân.
Bà vú vội vàng vươn tay ra định ôm hài tử đi, sợ hắn làm phiền đến vương gia.
“Không sao đâu, để bé lưu lại đi." Lâu Cảnh nhìn hài tử đáng yêu trước mắt, nhấc vạt áo liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thừa Cẩm, vỗ vỗ tay đùa hắn, “Thụy nhi, đến đây nào!"
Quả nhiên, tiểu hài tử lập tức cười khanh khách rồi hướng người Lâu Cảnh bò sang, nhanh chóng xông thẳng vào lồng ngực hắn, vươn tay nắm chặt dải lụa rủ xuống từ mũ đội đầu, ngửa đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh, chăm chú nhìn hắn, “Phụ thân!"
“Hiện giờ Thụy nhi mới biết nói mỗi một câu này thôi, thấy ai cũng gọi là phụ thân cả." Tiêu Thừa Cẩm tươi cười vẫy tay ra hiệu, gọi đại ca lại đây ngồi, “Ngồi trên sàn rất ấm, so với ngồi trên ghế còn thoải mái hơn nhiều, trong phòng không có người ngoài đâu."
Tiêu Thừa Quân nhìn ba gia hỏa không có xíu xiu lễ nghi nào, thoải mái ngồi trên sàn, bất đắc dĩ mà bước lại gần, cũng ngồi xuống.
“Phụ thân..." Thụy nhi nhìn đến đại bá nhà mình, loay hoay muốn nhảy từ trong ngực Lâu Cảnh ra ngoài, bám vào đầu gối của Tiêu Thừa Quân, há mồm muốn gặm một miếng.
Tiêu Thừa Quân không để ý đến hắn, đưa đèn lồng trong tay cho đệ đệ, “Vừa mới mua nó ở ngoài chợ đấy."
Nói xong câu này, y liền im bặt, không nói được đoạn sau.
Lâu Cảnh nhếch môi cười khẽ, người này, cũng không nói là mua cho ai, đang muốn giải thích thay y, Tiêu Thừa Cẩm đã nhận lấy chiếc đèn lồng hoa sen, mở miệng nói: “Ta rất vui, đến tận bây giờ mà ca ca vẫn còn nhớ và mua nó tặng ta. Đúng loại đèn hoa sen mà ta thích nhất."
Nói xong câu này, hai huynh đệ đều lâm vào trầm mặc.
“Cha cha..." Thụy nhi cắn vạt áo của Tiêu Thừa Quân, mơ hồ không rõ mà kêu, nước miếng nhanh chóng chảy xuống thấm ướt một góc áo.
Trên mặt Tiêu Thừa Quân liền nhịn không được mà lộ ra một chút ý cười, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hài tử.
Tiểu vương gia của phủ Tĩnh vương có bộ dáng mập mạp, trắng trắng mềm mềm đáng yêu vô cùng, còn rất hay cười, thấy được đại bá xoa đầu liền há miệng nhả vạt áo ra, lúc lắc đầu, hướng thẳng vào giữa hai chân Tiêu Thừa Quân bò tới. Gặp một tiểu hài tử nhỏ bé lại rất thích quấn người như vậy, Tiêu Thừa Quân có chút luống cuống, cả người cứng ngắc, để mặc cho hài tử tròn vo này nhanh nhẹn chui thẳng vào lồng ngực y.
“Gần đây điện hạ khỏe hơn nhiều rồi." Lâu Cảnh nhìn bộ dáng lúng túng của phu quân nhà mình, gắng nhịn cười, cố ý không giúp y giải vây mà quay sang tán gẫu với Tiêu Thừa Cẩm.
Tiêu Thừa Cẩm hơi hơi mỉm cười, “Vẫn nhờ tẩu tẩu mang vị thần y kia đến đây, giúp ta sống lâu thêm ngần đấy ngày."
Mặc dù Tiêu Thừa Quân đã không còn là Thái tử nhưng Tiêu Thừa Cẩm vẫn không sửa miệng, mỗi lần thấy Lâu Cảnh đều gọi hắn là tẩu tẩu như trước.
“Thái y đều thích phóng đại quá, lúc nào cũng xem theo hướng bệnh nặng, còn không bằng về nông thôn tìm một thầy lang đến đây." Lâu Cảnh chưa bao giờ có ý định sửa lại cách xưng hô của Tĩnh vương, trả lời rất là lưu loát.
“Nếu ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, hi vọng là có thể giúp đỡ ca ca ít nhiều." Tiêu Thừa Cẩm vươn cánh tay gầy yếu, trắng nõn đến gần như trong suốt ra, gảy gảy chiếc đèn lồng hoa sen, khung đèn bằng trúc, bên ngoài được dán giấy màu, khá đơn giản và cũng không quá tinh xảo, nhưng lại làm người ta cảm thấy còn đẹp hơn nhiều so với đèn lưu ly có giá trị ngàn vạn lượng vàng.
“Ngươi không thể..." Tiêu Thừa Quân còn chưa nói xong, Thụy nhi bất ngờ đâm bổ vào người y một cái, cơ thể không ổn định, cứ thế mà ngửa ra phía sau.
Lâu Cảnh nhanh tay lẹ mắt vội vươn người ra đỡ lấy, “Chắc chắn vương gia sẽ trường mệnh trăm tuổi, hai tháng nữa Thừa Quân phải đến Mân Châu rồi, mọi việc trong kinh thành còn phải giao cho vương gia chiếu cố đấy." Nói xong, hắn ngầm nhéo nhéo vào hông Tiêu Thừa Quân một cái.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thừa Cẩm nhất thời sáng lên vài phần, quay đầu nhìn sang ca ca.
Tiêu Thừa Quân sửng sốt, y vẫn luôn cảm thấy cơ thể của đệ đệ vốn không tốt, không thể khiến hắn hao tâm tổn trí và làm việc mệt nhọc, nhưng Tiêu Thừa Cẩm vẫn luôn muốn tìm cách giúp đỡ y, ví dụ như quyển sách nhỏ hôm trước chẳng hạn, để viết ra nó, hẳn là hắn đã tốn không ít tâm huyết. Lời nói của Lâu Cảnh khiến y chợt hiểu ra, tạo cho đệ đệ có một mong muốn, mục đích hay hi vọng nào đấy cần phải thực hiện, so với khuyên giải thì tốt hơn nhiều lắm.
“Đông Nam cách đây vạn dặm, có ngươi ở lại kinh thành, đương nhiên là ta rất yên tâm rồi, hiện giờ tứ hoàng đệ cũng đã xuất chinh..." Tiêu Thừa Quân ôm tiểu hài tử trong ngực giao cho bà vú, trầm ngâm một lát rồi nói, “Khoảng hai ngày nữa, ta lại đến đây cùng ngươi thương lượng đối sách."
Quả nhiên, lời vừa nói ra, quang mang trong mắt Tiêu Thừa Cẩm càng rực rỡ thêm vài phần.
Rời khỏi Tĩnh vương phủ, Tiêu Thừa Quân có chút thổn thức, mấy năm nay mình vẫn luôn lo lắng cho cơ thể của đệ đệ, nhưng xem ra đã dùng sai cách mất rồi.
“Gia gia ta từng nói, người có bệnh, nếu nghĩ nó chỉ là một bệnh nhỏ thôi thì sẽ khỏi rất nhanh; còn nếu tất cả mọi người đều nói rằng hắn không thể sống lâu, không quá hai ngày liền sẽ đi." Lâu Cảnh kéo người lẳng lặng nằm yên trên giường không nói chuyện vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi y, đây cũng chính là lý do vì sao năm trước đến thăm Tiêu Thừa Cẩm, nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của quản gia trong Trường Xuân các, hắn liền nhịn không được mà nổi giận.
“Thật vậy ư?" Tiêu Thừa Quân dựa vào trong ngực Lâu Cảnh, nghe tiếng tim đập hữu lực và trầm ổn của hắn, cảm thấy an tâm dị thường.
“Kỳ thật, hồi ta sáu tuổi ấy, thái y đã từng nói mẫu thân ta sẽ sống không lâu." Lâu Cảnh đặt cằm lên đỉnh đầu của người trong ngực, chậm rãi cọ cọ, “Nhưng lúc đó gia gia ta nghe xong liền nổi điên, tống thẳng thái y ra khỏi phủ Quốc công, nói mẫu thân ta chỉ bị phong hàn thôi, dặn dò mẫu thân nên cùng luyện công với ta mỗi sáng."
Khi đó, lão An Quốc công yêu cầu Lâu Cảnh đứng trung bình tấn, còn tức phụ bên kia thì chạy chậm vòng quanh mấy hòn non bộ. Mẫu thân của Lâu Cảnh cũng xuất thân từ nhà võ tướng, hiểu được đạo lý trong đó, cũng không ngại mất mặt, cứ lảo đảo chạy như thế, vậy mà thực sự sống được thêm năm, sáu năm.
Tiêu Thừa Quân vươn tay ôm chặt lấy Lâu Cảnh, có một người như vậy bên mình, y đã may mắn cỡ nào cơ chứ? Hắn không chỉ cứu về một đệ đệ mà y yêu quý nhất, còn như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim lạnh giá của y, dù tương lai có phải đứng trước thiên quân vạn mã, phải vượt qua núi đao biển lửa, chỉ cần người này ở bên cạnh, y sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Qua tháng giêng, vốn tưởng rằng Tĩnh vương sẽ không sống nổi đến hết năm, vậy mà Tiêu Thừa Cẩm vẫn còn sống khỏe mạnh, Hoàng hậu rất vui mừng, tự mình đến phủ Tĩnh vương thăm nhị hoàng tử.
Lúc này, nhóm triều thần vốn đấu đá nhau đến sức đầu mẻ trán về vụ nên lập ai làm Thái tử, mới sực nhớ ra trong hoàng tộc còn một vị vương gia nữa, xuất thân cao quý không nói, từ nhỏ đã thông tuệ dị thường, nghe đồn ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết làm thơ, hiện giờ thân thể đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tư của nhóm triều thần lại bắt đầu lung lay.
“Thầy lang kia trở về Tấn Châu đón năm mới rồi à?" Kỷ Chước triệu Tiêu Thừa Quân đến cung Phượng Nghi, ném cho y một thanh kiếm, “Đem hắn tới kinh thành đi, phong cho hắn làm thái y."
Mắt thấy Tiêu Thừa Quân sắp phải đến Đông Nam, Kỷ Hoàng hậu liền lo lắng, thường hay triệu Mân vương tiến cung, chỉ điểm chút kiếm thuật.
Tiêu Thừa Quân tiếp kiếm, cúi người hành lễ nói: “Thầy lang kia không biết nhiều chữ lắm, thường chữa bệnh theo cách dân gian, cũng không quen đến những nơi thanh nhã. Vả lại, nhi tử vẫn luôn gạt hắn thân phận của Thừa Cẩm, sợ rằng nếu hắn biết đệ ấy là vương gia, lại không dám dùng thuốc như trước thì hỏng."
Kỷ Chước gật gật đầu, cũng biết đạo lý trong đó, vạn nhất thầy lang kia biết chân tướng, lại sợ đầu sợ đuôi giống như nhóm thái y trong cung thì chính là làm hại Tiêu Thừa Cẩm, “Cũng được, vậy cho hắn nhiều tiền tài một chút, chờ Thừa Cẩm khỏe mạnh hoàn toàn rồi hãy phong thưởng cho hắn."
“Vâng ạ." Tiêu Thừa Quân nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Hoàng hậu không nói nhiều nữa, rút kiếm Xích Tiêu ra khỏi vỏ, nhanh chóng tấn công.
Giặc Oa phía Đông Nam lại rục rịch tấn công, thứ sử Mân Châu chống cự không được, thượng thư vội vàng dâng tấu thỉnh nhanh chóng phái quân tiếp viện, chuyện Mân vương phải đi đến đất phong liền không thể trì hoãn nữa.
Trước giờ Tiêu Thừa Quân vẫn không nói chuyện mình sẽ rời đi, bởi vì y thật luyến tiếc phải rời xa Lâu Cảnh. Hiện giờ mọi chuyện trong kinh đã được an bài thỏa đáng, mà với tình thế này, y cũng không thể kéo dài thêm được nữa, liền tự mình dâng tấu, thỉnh Thuần Đức đế chuẩn cho y đến đất phong.
Thuần Đức đế muốn sửa sang lại hành cung nghỉ hè, Công bộ liền trình lên một dãy các đồ dùng hết sức xa hoa, cũng hao phí một số bạc không nhỏ.
“Hiện giờ Hoàng Thượng đã dùng qua tiên đan, nhất định là có thể sống đến cả ngàn năm. Mùa hè lại luôn nóng bức khó chịu, hẳn là bệ hạ nên cho xây dựng một chốn bồng lai tiên cảnh để nghỉ dưỡng, trời giá rét mới trở về hoàng cung. Tuyệt đối không thể làm qua loa được ạ!" Thẩm Liên tươi cười, lời nói ra thập phần tự nhiên thông thuận.
Thuần Đức đế nhớ tới loại tiên đan kia, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, từ dạo đầu năm tới giờ, hắn luôn cảm thấy mình đã trẻ lại không ít. Lần này nghe Thẩm Liên nói vậy, tự nhiên là rất vui vẻ trong lòng, liền gật đầu đáp ứng cho sửa chữa lại hành cung thêm xa hoa một chút.
Mấy ngày nay Lâu Cảnh đều vội vàng cùng Thẩm Liên bàn bạc việc sửa chữa hành cung của Thuần Đức đế, đến tận ngày mười hai tháng hai mới tạm đem mọi chuyện định xong.
Thấy việc cuối cùng cũng xong, Lâu Cảnh liền thở phào một hơi, bạc từ diêm dẫn ở Giang Nam đã được lục tục được chuyển về, kịp thời để hắn sử dụng vào việc tu sửa hành cung. Mấy ngày trước bận rộn đến khuya, Lâu Cảnh sợ làm phiền đến Tiêu Thừa Quân nên đành phải về ngủ ở Chu Tước đường, hiện giờ có thể quẳng gánh đi mà chạy đến vương phủ, đương nhiên là hắn phải đặt phu quân nhà mình lên nhuyễn tháp, hảo hảo hưởng thụ, bù đắp lại sau những ngày đêm mong nhớ rồi.
“Cái tiên đan kia hữu dụng thật hả?" Lâu Cạnh cọ cọ trong chốc lát, mới thỏa mãn mà ghé vào ngực của Tiêu Thừa Quân, nói đến chính sự.
Tiêu Thừa Quân thấy mấy ngày nay Lâu Cảnh vội đến chân không chạm đất, cũng không muốn nói chuyện chính sự với hắn, nhấp nhếch môi hồi lâu, khẽ vuốt ve mái tóc dài của hắn, “Tự nhiên là có dùng, nghe nói bắt đầu từ năm mới, đêm nào phụ hoàng cũng phải triệu người thị tẩm đấy."
Lâu Cảnh bĩu môi, chỉ sợ cái tiên đan kia có trộn lẫn vài thứ có công dụng tráng dương thôi, Thuần Đức đế thấy mình có thể sinh long hoạt hổ trên giường, đương nhiên là sẽ cảm thấy mình trẻ lại không ít.
“Hôm nay, phụ hoàng đã phúc đáp, chuẩn cho ta đến Đông Nam..." Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh trên người đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mình, khẽ thở dài, “Đầu tháng ba sẽ khởi hành."
“Vương gia nhà ngươi đâu?" Lâu Cảnh nhanh chóng giữ chặt người gác cổng hỏi.
“Bẩm, vương gia đang ở trong phòng." Người gác cổng bối rối, không rõ vì sao hai người này lại vội vã và hoảng loạn đi tìm người đến vậy.
Lâu Cảnh thoáng yên tâm, nhanh chóng bám theo Tiêu Thừa Quân đi vào chính viện.
Hoàng hậu thương yêu Tĩnh vương, ngoại trừ sân vườn là phải lộ ra ngoài, tất cả những địa phương khác như thư phòng, ngọa phòng (phòng ngủ), tẩy phòng (phòng giặt rửa), thậm chí là khố phòng (nhà kho) cũng đều cho tu sửa lại toàn bộ, xây dựng một hệ thống sửa ấm dưới nền nhà, lửa than đỏ rực cả ngày lẫn đêm, khiến cho trong viện ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Một trận cười vui vẻ truyền ra từ trong chính đường, ánh nến sáng rực, vài bóng người chập chờn in trên cửa sổ, lúc này Tiêu Thừa Quân mới thở phào một hơi, đứng trên hành lang nghỉ ngơi một chút.
“Không có việc gì đâu, đừng tự dọa chính mình." Lâu Cảnh đau lòng mà vuốt ve sống lưng y. Có lẽ trong suốt những năm qua, những tháng ngày lo lắng hãi hùng như hôm nay chưa bao giờ chấm dứt, mà lúc ấy Tiêu Thừa Quân còn nhỏ như vậy, y làm thế nào để vượt qua đây?
Tiêu Thừa Quân khẽ gật đầu, đệ đệ đang có dấu hiệu chuyển biến tốt cơ mà, y không nên có thái độ hoảng sợ như vậy mới phải.
“Là ca ca đến đây sao?" Thanh âm ôn thuận dễ nghe của Tiêu Thừa Cẩm từ trong phòng truyền đến.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đẩy cửa đi vào, bởi vì sợ Tiêu Thừa Cẩm gặp phải gió lạnh, vài ngày trước, khi sửa chữa nền nhà đã đặc biệt mà ngăn ra hai cửa, bên ngoài ở chỗ của nha hoàn, bên trong mới là nơi Tĩnh vương ở.
Trong phòng vô cùng ấm áp, Lâu Cảnh vừa bước vào thì nóng đến mức đổ mồ hôi, có nha hoàn lại gần giúp hai người cởi bỏ áo khoác ngoài, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tiêu Thừa Cẩm mặc một bộ thường phục màu nguyệt sắc, khoác một tầng sa y màu tuyết trắng, đứng ở giữa căn phòng, mỉm cười mà nhìn bọn họ.
(sa y: sa: nhẹ, mỏng và mịn, y: đồ mặc che nửa thân trên, chống lạnh, thường làm bằng vải, lụa, da thú...)
Cùng là thường phục màu nguyệt sắc, mặc ở trên người Tiêu Thừa Quân là lãnh ngạnh uy nghiêm, mà mặc ở trên người Tiêu Thừa Cẩm thì lại có vài phần trong trẻo lạnh lùng, không mang theo khói lửa nhân gian.
“Ra mắt đại bá, thế tử." Trương thị có chút mất tự nhiên mà mỉm cười, tiến lên hành lễ, “Hôm nay vương gia có tâm trạng rất tốt, liền ở trong phòng chơi trò đoán đố đèn, khiến đại bá lo lắng một phen rồi."
(Đoán đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)
“Không sao." Tiêu Thừa Quân cũng không tiện cùng đệ tức phụ (em dâu) nói thêm cái gì, chỉ khoát tay áo.
Lâu Cảnh tiến lên hành lễ, “Bây giờ mà vương phi không cho ta hành lễ, nếu để nhóm ngự sử biết được, nhất định sẽ thẳng tay đánh ta một quyền sưng mặt đấy nhé."
Trương thị che miệng cười khẽ, thực hiện xong các nghi thức lễ nghĩa liền mang theo nha hoàn tránh sang buồng bên cạnh.
“Phụ... phụ thân..." Một thanh âm non nớt, mềm mại đột nhiên vang lên, hấp dẫn ánh mắt của hai người. Lúc này bọn họ mới phát hiện, trên thảm lông dê thật dày còn có một đứa bé, hai bàn tay mũm mĩm đang vươn ra kéo kéo vạt áo của Tiêu Thừa Cẩm, nhấp nhổm muốn đứng lên.
“Thụy nhi gọi phụ thân nào!" Lâu Cảnh cười tủm tỉm đi qua.
Tiêu Thừa Cẩm cười cười, cúi người vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc rối tung của hài tử, chậm rãi ngồi xuống trên mặt thảm. Thụy nhi liền nhanh chóng chui vào trong ngực của phụ thân.
Bà vú vội vàng vươn tay ra định ôm hài tử đi, sợ hắn làm phiền đến vương gia.
“Không sao đâu, để bé lưu lại đi." Lâu Cảnh nhìn hài tử đáng yêu trước mắt, nhấc vạt áo liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thừa Cẩm, vỗ vỗ tay đùa hắn, “Thụy nhi, đến đây nào!"
Quả nhiên, tiểu hài tử lập tức cười khanh khách rồi hướng người Lâu Cảnh bò sang, nhanh chóng xông thẳng vào lồng ngực hắn, vươn tay nắm chặt dải lụa rủ xuống từ mũ đội đầu, ngửa đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh, chăm chú nhìn hắn, “Phụ thân!"
“Hiện giờ Thụy nhi mới biết nói mỗi một câu này thôi, thấy ai cũng gọi là phụ thân cả." Tiêu Thừa Cẩm tươi cười vẫy tay ra hiệu, gọi đại ca lại đây ngồi, “Ngồi trên sàn rất ấm, so với ngồi trên ghế còn thoải mái hơn nhiều, trong phòng không có người ngoài đâu."
Tiêu Thừa Quân nhìn ba gia hỏa không có xíu xiu lễ nghi nào, thoải mái ngồi trên sàn, bất đắc dĩ mà bước lại gần, cũng ngồi xuống.
“Phụ thân..." Thụy nhi nhìn đến đại bá nhà mình, loay hoay muốn nhảy từ trong ngực Lâu Cảnh ra ngoài, bám vào đầu gối của Tiêu Thừa Quân, há mồm muốn gặm một miếng.
Tiêu Thừa Quân không để ý đến hắn, đưa đèn lồng trong tay cho đệ đệ, “Vừa mới mua nó ở ngoài chợ đấy."
Nói xong câu này, y liền im bặt, không nói được đoạn sau.
Lâu Cảnh nhếch môi cười khẽ, người này, cũng không nói là mua cho ai, đang muốn giải thích thay y, Tiêu Thừa Cẩm đã nhận lấy chiếc đèn lồng hoa sen, mở miệng nói: “Ta rất vui, đến tận bây giờ mà ca ca vẫn còn nhớ và mua nó tặng ta. Đúng loại đèn hoa sen mà ta thích nhất."
Nói xong câu này, hai huynh đệ đều lâm vào trầm mặc.
“Cha cha..." Thụy nhi cắn vạt áo của Tiêu Thừa Quân, mơ hồ không rõ mà kêu, nước miếng nhanh chóng chảy xuống thấm ướt một góc áo.
Trên mặt Tiêu Thừa Quân liền nhịn không được mà lộ ra một chút ý cười, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hài tử.
Tiểu vương gia của phủ Tĩnh vương có bộ dáng mập mạp, trắng trắng mềm mềm đáng yêu vô cùng, còn rất hay cười, thấy được đại bá xoa đầu liền há miệng nhả vạt áo ra, lúc lắc đầu, hướng thẳng vào giữa hai chân Tiêu Thừa Quân bò tới. Gặp một tiểu hài tử nhỏ bé lại rất thích quấn người như vậy, Tiêu Thừa Quân có chút luống cuống, cả người cứng ngắc, để mặc cho hài tử tròn vo này nhanh nhẹn chui thẳng vào lồng ngực y.
“Gần đây điện hạ khỏe hơn nhiều rồi." Lâu Cảnh nhìn bộ dáng lúng túng của phu quân nhà mình, gắng nhịn cười, cố ý không giúp y giải vây mà quay sang tán gẫu với Tiêu Thừa Cẩm.
Tiêu Thừa Cẩm hơi hơi mỉm cười, “Vẫn nhờ tẩu tẩu mang vị thần y kia đến đây, giúp ta sống lâu thêm ngần đấy ngày."
Mặc dù Tiêu Thừa Quân đã không còn là Thái tử nhưng Tiêu Thừa Cẩm vẫn không sửa miệng, mỗi lần thấy Lâu Cảnh đều gọi hắn là tẩu tẩu như trước.
“Thái y đều thích phóng đại quá, lúc nào cũng xem theo hướng bệnh nặng, còn không bằng về nông thôn tìm một thầy lang đến đây." Lâu Cảnh chưa bao giờ có ý định sửa lại cách xưng hô của Tĩnh vương, trả lời rất là lưu loát.
“Nếu ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, hi vọng là có thể giúp đỡ ca ca ít nhiều." Tiêu Thừa Cẩm vươn cánh tay gầy yếu, trắng nõn đến gần như trong suốt ra, gảy gảy chiếc đèn lồng hoa sen, khung đèn bằng trúc, bên ngoài được dán giấy màu, khá đơn giản và cũng không quá tinh xảo, nhưng lại làm người ta cảm thấy còn đẹp hơn nhiều so với đèn lưu ly có giá trị ngàn vạn lượng vàng.
“Ngươi không thể..." Tiêu Thừa Quân còn chưa nói xong, Thụy nhi bất ngờ đâm bổ vào người y một cái, cơ thể không ổn định, cứ thế mà ngửa ra phía sau.
Lâu Cảnh nhanh tay lẹ mắt vội vươn người ra đỡ lấy, “Chắc chắn vương gia sẽ trường mệnh trăm tuổi, hai tháng nữa Thừa Quân phải đến Mân Châu rồi, mọi việc trong kinh thành còn phải giao cho vương gia chiếu cố đấy." Nói xong, hắn ngầm nhéo nhéo vào hông Tiêu Thừa Quân một cái.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thừa Cẩm nhất thời sáng lên vài phần, quay đầu nhìn sang ca ca.
Tiêu Thừa Quân sửng sốt, y vẫn luôn cảm thấy cơ thể của đệ đệ vốn không tốt, không thể khiến hắn hao tâm tổn trí và làm việc mệt nhọc, nhưng Tiêu Thừa Cẩm vẫn luôn muốn tìm cách giúp đỡ y, ví dụ như quyển sách nhỏ hôm trước chẳng hạn, để viết ra nó, hẳn là hắn đã tốn không ít tâm huyết. Lời nói của Lâu Cảnh khiến y chợt hiểu ra, tạo cho đệ đệ có một mong muốn, mục đích hay hi vọng nào đấy cần phải thực hiện, so với khuyên giải thì tốt hơn nhiều lắm.
“Đông Nam cách đây vạn dặm, có ngươi ở lại kinh thành, đương nhiên là ta rất yên tâm rồi, hiện giờ tứ hoàng đệ cũng đã xuất chinh..." Tiêu Thừa Quân ôm tiểu hài tử trong ngực giao cho bà vú, trầm ngâm một lát rồi nói, “Khoảng hai ngày nữa, ta lại đến đây cùng ngươi thương lượng đối sách."
Quả nhiên, lời vừa nói ra, quang mang trong mắt Tiêu Thừa Cẩm càng rực rỡ thêm vài phần.
Rời khỏi Tĩnh vương phủ, Tiêu Thừa Quân có chút thổn thức, mấy năm nay mình vẫn luôn lo lắng cho cơ thể của đệ đệ, nhưng xem ra đã dùng sai cách mất rồi.
“Gia gia ta từng nói, người có bệnh, nếu nghĩ nó chỉ là một bệnh nhỏ thôi thì sẽ khỏi rất nhanh; còn nếu tất cả mọi người đều nói rằng hắn không thể sống lâu, không quá hai ngày liền sẽ đi." Lâu Cảnh kéo người lẳng lặng nằm yên trên giường không nói chuyện vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi y, đây cũng chính là lý do vì sao năm trước đến thăm Tiêu Thừa Cẩm, nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của quản gia trong Trường Xuân các, hắn liền nhịn không được mà nổi giận.
“Thật vậy ư?" Tiêu Thừa Quân dựa vào trong ngực Lâu Cảnh, nghe tiếng tim đập hữu lực và trầm ổn của hắn, cảm thấy an tâm dị thường.
“Kỳ thật, hồi ta sáu tuổi ấy, thái y đã từng nói mẫu thân ta sẽ sống không lâu." Lâu Cảnh đặt cằm lên đỉnh đầu của người trong ngực, chậm rãi cọ cọ, “Nhưng lúc đó gia gia ta nghe xong liền nổi điên, tống thẳng thái y ra khỏi phủ Quốc công, nói mẫu thân ta chỉ bị phong hàn thôi, dặn dò mẫu thân nên cùng luyện công với ta mỗi sáng."
Khi đó, lão An Quốc công yêu cầu Lâu Cảnh đứng trung bình tấn, còn tức phụ bên kia thì chạy chậm vòng quanh mấy hòn non bộ. Mẫu thân của Lâu Cảnh cũng xuất thân từ nhà võ tướng, hiểu được đạo lý trong đó, cũng không ngại mất mặt, cứ lảo đảo chạy như thế, vậy mà thực sự sống được thêm năm, sáu năm.
Tiêu Thừa Quân vươn tay ôm chặt lấy Lâu Cảnh, có một người như vậy bên mình, y đã may mắn cỡ nào cơ chứ? Hắn không chỉ cứu về một đệ đệ mà y yêu quý nhất, còn như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim lạnh giá của y, dù tương lai có phải đứng trước thiên quân vạn mã, phải vượt qua núi đao biển lửa, chỉ cần người này ở bên cạnh, y sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Qua tháng giêng, vốn tưởng rằng Tĩnh vương sẽ không sống nổi đến hết năm, vậy mà Tiêu Thừa Cẩm vẫn còn sống khỏe mạnh, Hoàng hậu rất vui mừng, tự mình đến phủ Tĩnh vương thăm nhị hoàng tử.
Lúc này, nhóm triều thần vốn đấu đá nhau đến sức đầu mẻ trán về vụ nên lập ai làm Thái tử, mới sực nhớ ra trong hoàng tộc còn một vị vương gia nữa, xuất thân cao quý không nói, từ nhỏ đã thông tuệ dị thường, nghe đồn ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết làm thơ, hiện giờ thân thể đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tư của nhóm triều thần lại bắt đầu lung lay.
“Thầy lang kia trở về Tấn Châu đón năm mới rồi à?" Kỷ Chước triệu Tiêu Thừa Quân đến cung Phượng Nghi, ném cho y một thanh kiếm, “Đem hắn tới kinh thành đi, phong cho hắn làm thái y."
Mắt thấy Tiêu Thừa Quân sắp phải đến Đông Nam, Kỷ Hoàng hậu liền lo lắng, thường hay triệu Mân vương tiến cung, chỉ điểm chút kiếm thuật.
Tiêu Thừa Quân tiếp kiếm, cúi người hành lễ nói: “Thầy lang kia không biết nhiều chữ lắm, thường chữa bệnh theo cách dân gian, cũng không quen đến những nơi thanh nhã. Vả lại, nhi tử vẫn luôn gạt hắn thân phận của Thừa Cẩm, sợ rằng nếu hắn biết đệ ấy là vương gia, lại không dám dùng thuốc như trước thì hỏng."
Kỷ Chước gật gật đầu, cũng biết đạo lý trong đó, vạn nhất thầy lang kia biết chân tướng, lại sợ đầu sợ đuôi giống như nhóm thái y trong cung thì chính là làm hại Tiêu Thừa Cẩm, “Cũng được, vậy cho hắn nhiều tiền tài một chút, chờ Thừa Cẩm khỏe mạnh hoàn toàn rồi hãy phong thưởng cho hắn."
“Vâng ạ." Tiêu Thừa Quân nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Hoàng hậu không nói nhiều nữa, rút kiếm Xích Tiêu ra khỏi vỏ, nhanh chóng tấn công.
Giặc Oa phía Đông Nam lại rục rịch tấn công, thứ sử Mân Châu chống cự không được, thượng thư vội vàng dâng tấu thỉnh nhanh chóng phái quân tiếp viện, chuyện Mân vương phải đi đến đất phong liền không thể trì hoãn nữa.
Trước giờ Tiêu Thừa Quân vẫn không nói chuyện mình sẽ rời đi, bởi vì y thật luyến tiếc phải rời xa Lâu Cảnh. Hiện giờ mọi chuyện trong kinh đã được an bài thỏa đáng, mà với tình thế này, y cũng không thể kéo dài thêm được nữa, liền tự mình dâng tấu, thỉnh Thuần Đức đế chuẩn cho y đến đất phong.
Thuần Đức đế muốn sửa sang lại hành cung nghỉ hè, Công bộ liền trình lên một dãy các đồ dùng hết sức xa hoa, cũng hao phí một số bạc không nhỏ.
“Hiện giờ Hoàng Thượng đã dùng qua tiên đan, nhất định là có thể sống đến cả ngàn năm. Mùa hè lại luôn nóng bức khó chịu, hẳn là bệ hạ nên cho xây dựng một chốn bồng lai tiên cảnh để nghỉ dưỡng, trời giá rét mới trở về hoàng cung. Tuyệt đối không thể làm qua loa được ạ!" Thẩm Liên tươi cười, lời nói ra thập phần tự nhiên thông thuận.
Thuần Đức đế nhớ tới loại tiên đan kia, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, từ dạo đầu năm tới giờ, hắn luôn cảm thấy mình đã trẻ lại không ít. Lần này nghe Thẩm Liên nói vậy, tự nhiên là rất vui vẻ trong lòng, liền gật đầu đáp ứng cho sửa chữa lại hành cung thêm xa hoa một chút.
Mấy ngày nay Lâu Cảnh đều vội vàng cùng Thẩm Liên bàn bạc việc sửa chữa hành cung của Thuần Đức đế, đến tận ngày mười hai tháng hai mới tạm đem mọi chuyện định xong.
Thấy việc cuối cùng cũng xong, Lâu Cảnh liền thở phào một hơi, bạc từ diêm dẫn ở Giang Nam đã được lục tục được chuyển về, kịp thời để hắn sử dụng vào việc tu sửa hành cung. Mấy ngày trước bận rộn đến khuya, Lâu Cảnh sợ làm phiền đến Tiêu Thừa Quân nên đành phải về ngủ ở Chu Tước đường, hiện giờ có thể quẳng gánh đi mà chạy đến vương phủ, đương nhiên là hắn phải đặt phu quân nhà mình lên nhuyễn tháp, hảo hảo hưởng thụ, bù đắp lại sau những ngày đêm mong nhớ rồi.
“Cái tiên đan kia hữu dụng thật hả?" Lâu Cạnh cọ cọ trong chốc lát, mới thỏa mãn mà ghé vào ngực của Tiêu Thừa Quân, nói đến chính sự.
Tiêu Thừa Quân thấy mấy ngày nay Lâu Cảnh vội đến chân không chạm đất, cũng không muốn nói chuyện chính sự với hắn, nhấp nhếch môi hồi lâu, khẽ vuốt ve mái tóc dài của hắn, “Tự nhiên là có dùng, nghe nói bắt đầu từ năm mới, đêm nào phụ hoàng cũng phải triệu người thị tẩm đấy."
Lâu Cảnh bĩu môi, chỉ sợ cái tiên đan kia có trộn lẫn vài thứ có công dụng tráng dương thôi, Thuần Đức đế thấy mình có thể sinh long hoạt hổ trên giường, đương nhiên là sẽ cảm thấy mình trẻ lại không ít.
“Hôm nay, phụ hoàng đã phúc đáp, chuẩn cho ta đến Đông Nam..." Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh trên người đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mình, khẽ thở dài, “Đầu tháng ba sẽ khởi hành."
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc