Quân Vi Hạ
Chương 11: Hồi môn
Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh, nhịn không được thở dài.
Ở một số thời điểm, Thuần Đức đế không hề hồ đồ, tỷ như đối với nhân tài, ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn xác. Năm trước Lâu Cảnh thể hiện thân thủ xuất sắc trong đợt săn bắn mùa thu, Thuần Đức đế đã không chút hàm hồ ban thưởng cho hắn chức vị trung lang tướng Vũ Lâm quân. Cho nên thời điểm Hoàng hậu đề xuất muốn Lâu Cảnh làm Thái tử phi, Thuần Đức đế thập phần không vui lòng.
“Ta có một phỏng đoán mơ hồ, còn chưa chứng thật." Lâu Cảnh buông cánh tay đặt lên gối đầu, thanh âm lạnh xuống, “Đợi vài ngày nữa có lẽ… có thể biết." Đã có người muốn tính kế hắn, vậy thì người này sẽ phải hứng chịu sự trả thù gấp bội.
Tiêu Thừa Quân nghe ra lãnh ý trong lời nói của Lâu Cảnh, gương mặt diễm lệ cũng mất hẳn nụ cười, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não, trong lòng y vốn không thoải mái, lòng vòng thế nào lại làm Thái tử phi thương tâm mất rồi! Bàn tay Tiêu Thừa Quân chậm rãi vươn ra, thử thăm dò bàn tay Lâu Cảnh đang khoát trên gối, “Ta sẽ giúp ngươi."
Xúc cảm ấm áp và khô ráo làm Lâu Cảnh bừng tỉnh, hắn nắm lại bàn tay kia, giọng cũng ấm lên, “Thần cũng sẽ giúp điện hạ."
Nhìn bàn tay thon dài sáng bóng giống như ngọc ấm bao lấy tay mình, trong mắt Tiêu Thừa Quân chợt nổi lên ý cười chua xót, Thái tử phi của y không được phụ thân yêu thích, chính bản thân y làm sao lại không nếm trải qua chuyện này, “Hiện giờ ta đi khuyên nhủ phụ hoàng, không thể trực tiếp gián ngôn, phải giống như đám nịnh thần kia, dụ phụ hoàng đáp ứng…"
“Điện hạ cũng là thần tử của Hoàng Thượng, chỉ cần có thể khuyên nhủ được Hoàng Thượng thì ai quản là nói bằng cách nào." Lâu Cảnh kéo bàn tay kia về phía mình, “Phụ vi tử cương, nhưng không thể hiếu kính một cách mù quáng, từ lúc phụ thân ra lệnh cho thị vệ sử dụng hình trượng với thần, thần đã hiểu ra đạo lý này."
Thị vệ? Tiêu Thừa Quân nhíu mày, nguyên lai hắn bị thương là do bị thị vệ đánh, khó trách lâu ngày như vậy cũng không thấy vết thương tốt lên.
Lâu Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy Thái tử điện hạ đang cau mày, liền vươn ngón út ra gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Tiêu Thừa Quân, thay đổi ngữ điệu nhẹ nhàng, cười nói: “Cho nên ngày mai hồi môn, Thái tử điện hạ nhất định phải trưng cái mặt thật lạnh ra đó nha! Ta cũng muốn đi theo dính chút ánh sáng của điện hạ, để phụ thân phải dập đầu với ta."
“Ngươi thật là…" Tiêu Thừa Quân nhịn không được cười khẽ, nghe Lâu Cảnh đùa giỡn, tâm trạng u ám vừa rồi nhất thời tiêu tán không ít.
Lâu Cảnh nắm bàn tay của Thái tử, ngữ điệu ôn nhu, chậm rãi nói cho y tình huống trong nhà: “Hiện nay, trong nhà ta có hai thúc phụ và một cô mẫu, đều là con thứ. Cô mẫu đã được gả đến Tấn Dương. Hai thúc phụ thì không ra ở riêng, đều ở trong phủ An quốc công, không có chức quan, vẫn ở nhà giúp đỡ phụ thân ta quản chút việc vặt…"
Tiêu Thừa Quân lẳng lặng lắng nghe tiếng nói truyền cảm kia, như dòng suối nhỏ chảy dài mà giảng chuyện nhà, tâm trạng u ám tối tăm dần bị xua tan hết sạch, cũng không biết nhắm mắt lại khi nào, chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.
Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ vào phòng, chiếu lên trướng mạn đỏ tươi càng thêm rực rỡ. Lâu Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy giấc ngủ đặc biệt thoải mái, cũng không thấy cổ đau nhức như mọi hôm, trong ngực còn đang ôm… Từ từ, trong ngực? Sao cái gối có vẻ… là lạ? Lâu Cảnh lập tức tỉnh táo lại, thật cẩn thận mà mở mắt ra.
Tất nhiên “thứ" hắn ôm trong ngực không phải là cái gối đầu, mà là Tiêu Thừa Quân đang ngủ vô cùng quy củ. Bởi vì tối hôm qua hắn nằm nghiêng, bất tri bất giác mà hướng một bên gục xuống, Thái tử điện hạ lại cách hắn gần nhất, tự nhiên là bị hắn ôm vào trong ngực!
Nhìn thân thể thon dài ấm áp trong lòng, ôm thật thoải mái, Lâu Cảnh nhất thời có chút không nỡ buông ra. Đúng lúc này, người đang ngủ say hừ nhẹ một tiếng, mi mắt bắt đầu hơi hơi rung động…
Lâu Cảnh lập tức nhắm mắt lại, làm ra vẻ mình vẫn còn đang mộng đẹp. Nếu Thái tử phát hiện ra hắn đã tỉnh mà còn không nhấc chân ra khỏi người y, đây chính là đại bất kính! Không coi trọng trượng phu là tội không nhỏ đâu nha!
Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó đè nặng lên cơ thể, có chút không thoải mái. Sau khi nhìn rõ tình huống, cả người Thái tử điện hạ lập tức cứng ngắc một chút. Thái tử phi nhà y, chính là đang ghé lên trên người y mà ngủ say sưa, một cái chân thon dài còn gác lên đùi y nữa!
Bất đắc dĩ mà cong môi lên, Tiêu Thừa Quân trầm tĩnh lại, hơi hơi quay đầu, nhìn gương mặt diễm lệ gần trong gang tấc, y nhịn không được mà nghiêng người lại gần, dùng khóe môi nhẹ nhàng chạm khẽ vào má ai đó một cái.
Lâu Cảnh vẫn nhắm chặt hai mắt, cảm thấy có một thứ gì đó mềm mại đụng phải gò má hắn. Trong bóng tối, cảm giác được nhân lên gấp mấy lần, trong đầu hắn bất ngờ nhảy ra bức họa tối qua, không hiểu sao thân thể lại có chút nóng lên.
Bây giờ mà còn giả bộ ngủ nữa thì xảy ra chuyện mất! Lâu Cảnh không thể không mở mắt ra, ai ngờ liếc sang lại thấy một Thái tử điện hạ vẫn đang “ngủ say" vô cùng quy củ, khóe môi liền cong lên.
Sau khi đứng dậy, hai người liền rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo, không ai đề cập sự việc vừa rồi, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
Tiêu Thừa Quân thấy Lâu Cảnh gọi Nhạc Nhàn hầu hạ thay quần áo, hai cung nữ kia đứng bưng khay và chải đầu, cảm thấy rất vừa lòng.
Ngày thứ ba lại mặt hồi môn, tự nhiên là phong quang mà trở về.
Thị vệ Đông Cung mặc quần áo chỉnh tề, khí thế mạnh mẽ đứng xung quanh xe ngựa. Thái tử và Thái tử phi bước lên xe, đoàn người trùng trùng điệp điệp chậm rãi hướng thành tây mà đi.
“Gần đây trong triều không yên ổn, ta cũng không thể quá mức xa hoa." Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Thừa Quân có chút băn khoăn nói với Thái tử phi.
Thái tử phi hồi môn, vốn là phải có cổ nhạc thổi suốt dọc đường, điều Vũ Lâm quân bảo vệ xung quanh và dọn đường.
Lâu Cảnh nghe vậy, cười ha ha: “Thần là một nam tử, hồi môn còn muốn phô trương làm gì?"
Tiêu Thừa Quân nghĩ nghĩ, cũng phải, đối với Lâu Cảnh mà nói, phải gả cho y cũng không phải sự kiện vẻ vang gì, nói không chừng nếu gióng trống khua chiêng trở về còn có thể khiến người ta giễu cợt hắn, mình nghĩ sai rồi!
“Ta còn chưa được ngồi xe năm ngựa kéo bao giờ đâu!" Lâu Cảnh mỉm cười nhìn năm con ngựa cao to có bộ lông đỏ thẫm phía trước, “Này, mấy con ngựa nhìn rất không tồi, Chu Tước đường của ta cũng nuôi mấy con ngựa tốt, có hai con được đem từ Tây Bắc về, lát nữa điện hạ có muốn đến xem không?"
“Được." Tiêu Thừa Quân cũng nhịn không được lộ ra một chút ý cười, may mà y cưới một nam tử, sẽ không tại thời điểm y ẩn dấu thực lực mà so đo phô trương thanh thế ra ngoài.
Khu vực phía Tây hoàng cung là một mảnh đất được Thái tổ khai quốc chọn ra làm nơi cư trú của công hầu thế gia. Hiện giờ, An quốc công là quốc công duy nhất, lại là trâm anh thế gia vinh sủng không suy, khu nhà ở tự nhiên cũng khí phái hơn các tòa nhà khác.
An quốc công Lâu Kiến Du mang theo một nhà già trẻ chờ ở ngoài cửa lớn từ sớm. Tuy rằng vị Thái tử này thường ngày cũng không lộ ra cái gì nổi bật, nhưng chung quy vẫn là Thái tử, không được phép đón tiếp chậm trễ.
Hộ vệ đều nhịp ghìm ngựa, xe ngựa màu vàng hơi đỏ không nhanh không chậm dừng lại, xa phu xuống xe dắt ngựa, An Thuận vén rèm, Nhạc Nhàn đặt bàn đạp, động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Một góc áo màu vàng hơi đỏ chậm rãi bước ra, Thái tử mặc thường phục, đầu đội ngọc quan, thong dong bước xuống xe ngựa, khí chất thanh quý, không giận tự uy.
Tiêu Thừa Quân không để ý đến mọi người đang khom người đứng xung quanh, ngược lại vươn tay, đỡ Thái tử phi trong xe bước ra.
Hôm nay hồi môn, Lâu Cảnh cũng không ăn thuốc giảm đau, dù sao thì trong Lâu gia, ai chả biết trên người hắn còn có thương tích, tội quái gì phải cố gắng chống đỡ thân thể để cấp mặt mũi cho phụ thân và kế mẫu cơ chứ? Phụ thân đã làm cái gì, hậu quả cũng phải tự mình gánh vác.
Tân cô gia là Thái tử, đúng lý ra thì nương gia phải quỳ lạy đón chào, nhưng nếu cô gia có tính tình tốt, cũng có thể miễn cái lễ này. An quốc công Lâu Kiến Du xem chừng một lát, thấy Thái tử điện hạ không có chút ý tứ muốn miễn lễ, đành dẫn đầu mọi người quỳ xuống cúi chào, “Thần Lâu Kiến Du, mang theo cả nhà cung nghênh Thái tử phi hồi môn, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
“Đứng lên đi." Thái tử điện hạ đỡ Thái tử phi, không có chút ý tứ lại gần nângnhạc phụ đứng dậy. Lâu Cảnh đứng bên người Thái tử, nhìn cha dập đầu với mình, trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Khi hồi môn, nhà mẹ đẻ mở tiệc chiêu đãi tân khách, thân phận của Thái tử rất cao, phủ An quốc công không có trưởng bối nào áp trụ được y, Lâu Kiến Du liền mời vài huân quý có quan hệ thông gia đến để tiếp khách. Yến khách được chia làm hai bàn, nam tử bên ngoài viện bồi cô gia, nữ tử ở bên trong viện bồi cô nãi nãi, nhưng Lâu Cảnh là nam tử, một bàn cũng không cần ngồi.
Sau khi bái lạy ở từ đường, Lâu Cảnh lấy cớ thân thể không được khỏe mà trở về Chu Tước đường.
Lâu Kiến Du đương nhiên vui vẻ đồng ý, thầm nghĩ nếu Lâu Cảnh ngồi cùng một bàn với họ, nói không chừng còn xảy ra chuyện gì rắc rối, sau đó liền tươi cười thỉnh Thái tử đi chính sảnh uống trà, chờ khai tiệc.
“Thế tử gia, ngài đã trở lại!" Hạ nhân trong Chu Tước đường vẫn chưa thay đổi, Cao Nghĩa dẫn đầu đoàn người tiếp đón, quan sát thấy Lâu Cảnh vẫn bình yên vô sự, rất là cao hứng.
“Ngươi đi kêu Trình tiên sinh đến đây." Lâu Cảnh bước vào chính sảnh của Chu Tước đường, thong thả ngồi xuống, còn chưa kịp uống trà đã gọi Cao Nghĩa đi mời tiên sinh ở phòng thu chi tiến đến.
Sổ sách thu chi của Chu Tước đường được quản lý riêng biệt với phủ An quốc công. Tiên sinh chịu trách nhiệm quản lý cũng là mưu sĩ của Lâu Cảnh, tên là Trình Tu Nho, là một người đọc sách thi hỏng, mặc dù không đỗ đạt trong thi cử nhưng vô luận là quản sổ sách hay bày mưu tính kế, đều là một nhân tài.
“Thế tử, sáng nay Minh thiếu gia vừa gửi đến một phong thư." Vân Bát không biết từ địa phương nào nhẹ nhàng đi ra, trao một tờ giấy cho Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh tiếp nhận tờ giấy mở ra, chữ nghĩa phiêu dật tuấn tú, đúng là bút tích của Triệu Hi, bên trong tờ giấy này chỉ viết một câu, “Chuyện kia sẽ được hoàn thành vào đầu tháng chín, phần thưởng đã cầm trước, chớ nhớ mong."
Phần thưởng? Lâu Cảnh xoa xoa thái dương, “Hắn cầm cái gì đi vậy?"
“Thế tử, đồ rửa bút bằng ngọc màu xanh ở trên bàn." Mặt không đổi sắc, Vân Bát lập tức trả lời, “Minh thiếu gia nói rằng thế tử quên không nói phần thưởng là tiền hay đồ, nên hắn đã tự chọn trước rồi."
“Cái này gọi là vật quy nguyên chủ!" Lâu Cảnh rất bất đắc dĩ, đồ rửa bút bằng thanh ngọc này vốn do một đại sư dùng một khối ngọc bích màu xanh lá chạm khắc ra, dưới đáy là một hồ nước điểm hoa sen, lá sen cao vút, cá nhảy tung tăng, tên Triệu Hi kia vẫn nhớ thương nó từ lâu.
Lâu Cảnh tủm tỉm cười cầm tờ giấy ném vào lư hương đốt trụi, cầm tách trà trên bàn uống một hơi. Một nho sĩ mặc trường bào màu xanh, khoảng bốn mươi tuổi đi đến, trên tay còn cầm vài quyển sổ sách, “Thế tử, ngài đã trở lại."
“Trình tiên sinh, mời ngồi." Lâu Cảnh đưa tay mời Trình Tu Nho ngồi xuống, “Gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
“Kế phu nhân hai lần hướng thuộc hạ đòi sổ sách, đều qua loa tắc trách cho qua." Trình Tu Nho thở dài, chi tiêu hàng năm của Chu Tước đường đều được xuất từ kinh phí chung, tài sản riêng của Lâu Cảnh lại được ghi chép trong sổ sách của Chu Tước đường, cũng khó trách thế tử vừa mới được gả ra ngoài, kế phu nhân liền vội vàng muốn tiếp nhận Chu Tước đường.
“Nàng ta thật nóng vội." Lâu Cảnh cười lạnh.
Trình Tu Nho đặt sổ sách trong tay lên trên bàn, “Những thứ này là các ghi chép về của hồi môn của phu nhân, lúc ấy thế tử đi vội vàng quá nên chưa kịp mang lên. Mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ cho người đến khố phòng lấy chúng ra rồi đưa đến Đông Cung cho ngài."
Những vật này vốn là của hồi môn của mẫu thân Lâu Cảnh. Trước khi kế thất bước vào cửa, Lâu Cảnh đã tự mình tiếp quản toàn bộ, toàn bộ ngân lượng, đồ vật trân quý đều được khóa ở khố phòng, liền lời hàng năm thu được từ ruộng đất, cửa hiệu đều gửi về Chu Tước đường.
Lâu Cảnh rủ mắt, hai ngón tay ngõ nhẹ trên chồng sổ sách, lại giao cho Trình Tu Nho, “Không, đồ vật cứ để nguyên đó. Ngươi đem chồng sổ sách này chép ra làm hai bản, một cái ngươi lưu trữ, một cái đưa đến Đông Cung. Nếu phu nhân còn đến đòi ngươi sổ sách lần nữa, ngươi cứ giao nó cho nàng."
“Thế tử, ý của ngài là…" Trình Tu Nho không khỏi ngồi thẳng người.
“Không phải nàng ta muốn giữ sổ sách hay sao?" Lâu Cảnh vươn một tay lên đỡ trán, điểm điểm thái dương, môi cong lên lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Vậy cứ cùng phu nhân tính tính đi."
(1) thúc phụ: chú, cô mẫu: cô
(2) xa phu: người đánh xe
(3) tân cô gia: tiếng xưng hô chú rể mới
(4) nương gia: nhà mẹ đẻ
(5) nhạc phụ: bố vợ
(6) trưởng bối: người nhiều tuổi, bậc trên
(7) cô nãi nãi: tiếng tôn xưng của phụ nữ đã có chồng
Ở một số thời điểm, Thuần Đức đế không hề hồ đồ, tỷ như đối với nhân tài, ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn xác. Năm trước Lâu Cảnh thể hiện thân thủ xuất sắc trong đợt săn bắn mùa thu, Thuần Đức đế đã không chút hàm hồ ban thưởng cho hắn chức vị trung lang tướng Vũ Lâm quân. Cho nên thời điểm Hoàng hậu đề xuất muốn Lâu Cảnh làm Thái tử phi, Thuần Đức đế thập phần không vui lòng.
“Ta có một phỏng đoán mơ hồ, còn chưa chứng thật." Lâu Cảnh buông cánh tay đặt lên gối đầu, thanh âm lạnh xuống, “Đợi vài ngày nữa có lẽ… có thể biết." Đã có người muốn tính kế hắn, vậy thì người này sẽ phải hứng chịu sự trả thù gấp bội.
Tiêu Thừa Quân nghe ra lãnh ý trong lời nói của Lâu Cảnh, gương mặt diễm lệ cũng mất hẳn nụ cười, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não, trong lòng y vốn không thoải mái, lòng vòng thế nào lại làm Thái tử phi thương tâm mất rồi! Bàn tay Tiêu Thừa Quân chậm rãi vươn ra, thử thăm dò bàn tay Lâu Cảnh đang khoát trên gối, “Ta sẽ giúp ngươi."
Xúc cảm ấm áp và khô ráo làm Lâu Cảnh bừng tỉnh, hắn nắm lại bàn tay kia, giọng cũng ấm lên, “Thần cũng sẽ giúp điện hạ."
Nhìn bàn tay thon dài sáng bóng giống như ngọc ấm bao lấy tay mình, trong mắt Tiêu Thừa Quân chợt nổi lên ý cười chua xót, Thái tử phi của y không được phụ thân yêu thích, chính bản thân y làm sao lại không nếm trải qua chuyện này, “Hiện giờ ta đi khuyên nhủ phụ hoàng, không thể trực tiếp gián ngôn, phải giống như đám nịnh thần kia, dụ phụ hoàng đáp ứng…"
“Điện hạ cũng là thần tử của Hoàng Thượng, chỉ cần có thể khuyên nhủ được Hoàng Thượng thì ai quản là nói bằng cách nào." Lâu Cảnh kéo bàn tay kia về phía mình, “Phụ vi tử cương, nhưng không thể hiếu kính một cách mù quáng, từ lúc phụ thân ra lệnh cho thị vệ sử dụng hình trượng với thần, thần đã hiểu ra đạo lý này."
Thị vệ? Tiêu Thừa Quân nhíu mày, nguyên lai hắn bị thương là do bị thị vệ đánh, khó trách lâu ngày như vậy cũng không thấy vết thương tốt lên.
Lâu Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy Thái tử điện hạ đang cau mày, liền vươn ngón út ra gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Tiêu Thừa Quân, thay đổi ngữ điệu nhẹ nhàng, cười nói: “Cho nên ngày mai hồi môn, Thái tử điện hạ nhất định phải trưng cái mặt thật lạnh ra đó nha! Ta cũng muốn đi theo dính chút ánh sáng của điện hạ, để phụ thân phải dập đầu với ta."
“Ngươi thật là…" Tiêu Thừa Quân nhịn không được cười khẽ, nghe Lâu Cảnh đùa giỡn, tâm trạng u ám vừa rồi nhất thời tiêu tán không ít.
Lâu Cảnh nắm bàn tay của Thái tử, ngữ điệu ôn nhu, chậm rãi nói cho y tình huống trong nhà: “Hiện nay, trong nhà ta có hai thúc phụ và một cô mẫu, đều là con thứ. Cô mẫu đã được gả đến Tấn Dương. Hai thúc phụ thì không ra ở riêng, đều ở trong phủ An quốc công, không có chức quan, vẫn ở nhà giúp đỡ phụ thân ta quản chút việc vặt…"
Tiêu Thừa Quân lẳng lặng lắng nghe tiếng nói truyền cảm kia, như dòng suối nhỏ chảy dài mà giảng chuyện nhà, tâm trạng u ám tối tăm dần bị xua tan hết sạch, cũng không biết nhắm mắt lại khi nào, chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.
Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ vào phòng, chiếu lên trướng mạn đỏ tươi càng thêm rực rỡ. Lâu Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy giấc ngủ đặc biệt thoải mái, cũng không thấy cổ đau nhức như mọi hôm, trong ngực còn đang ôm… Từ từ, trong ngực? Sao cái gối có vẻ… là lạ? Lâu Cảnh lập tức tỉnh táo lại, thật cẩn thận mà mở mắt ra.
Tất nhiên “thứ" hắn ôm trong ngực không phải là cái gối đầu, mà là Tiêu Thừa Quân đang ngủ vô cùng quy củ. Bởi vì tối hôm qua hắn nằm nghiêng, bất tri bất giác mà hướng một bên gục xuống, Thái tử điện hạ lại cách hắn gần nhất, tự nhiên là bị hắn ôm vào trong ngực!
Nhìn thân thể thon dài ấm áp trong lòng, ôm thật thoải mái, Lâu Cảnh nhất thời có chút không nỡ buông ra. Đúng lúc này, người đang ngủ say hừ nhẹ một tiếng, mi mắt bắt đầu hơi hơi rung động…
Lâu Cảnh lập tức nhắm mắt lại, làm ra vẻ mình vẫn còn đang mộng đẹp. Nếu Thái tử phát hiện ra hắn đã tỉnh mà còn không nhấc chân ra khỏi người y, đây chính là đại bất kính! Không coi trọng trượng phu là tội không nhỏ đâu nha!
Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó đè nặng lên cơ thể, có chút không thoải mái. Sau khi nhìn rõ tình huống, cả người Thái tử điện hạ lập tức cứng ngắc một chút. Thái tử phi nhà y, chính là đang ghé lên trên người y mà ngủ say sưa, một cái chân thon dài còn gác lên đùi y nữa!
Bất đắc dĩ mà cong môi lên, Tiêu Thừa Quân trầm tĩnh lại, hơi hơi quay đầu, nhìn gương mặt diễm lệ gần trong gang tấc, y nhịn không được mà nghiêng người lại gần, dùng khóe môi nhẹ nhàng chạm khẽ vào má ai đó một cái.
Lâu Cảnh vẫn nhắm chặt hai mắt, cảm thấy có một thứ gì đó mềm mại đụng phải gò má hắn. Trong bóng tối, cảm giác được nhân lên gấp mấy lần, trong đầu hắn bất ngờ nhảy ra bức họa tối qua, không hiểu sao thân thể lại có chút nóng lên.
Bây giờ mà còn giả bộ ngủ nữa thì xảy ra chuyện mất! Lâu Cảnh không thể không mở mắt ra, ai ngờ liếc sang lại thấy một Thái tử điện hạ vẫn đang “ngủ say" vô cùng quy củ, khóe môi liền cong lên.
Sau khi đứng dậy, hai người liền rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo, không ai đề cập sự việc vừa rồi, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
Tiêu Thừa Quân thấy Lâu Cảnh gọi Nhạc Nhàn hầu hạ thay quần áo, hai cung nữ kia đứng bưng khay và chải đầu, cảm thấy rất vừa lòng.
Ngày thứ ba lại mặt hồi môn, tự nhiên là phong quang mà trở về.
Thị vệ Đông Cung mặc quần áo chỉnh tề, khí thế mạnh mẽ đứng xung quanh xe ngựa. Thái tử và Thái tử phi bước lên xe, đoàn người trùng trùng điệp điệp chậm rãi hướng thành tây mà đi.
“Gần đây trong triều không yên ổn, ta cũng không thể quá mức xa hoa." Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Thừa Quân có chút băn khoăn nói với Thái tử phi.
Thái tử phi hồi môn, vốn là phải có cổ nhạc thổi suốt dọc đường, điều Vũ Lâm quân bảo vệ xung quanh và dọn đường.
Lâu Cảnh nghe vậy, cười ha ha: “Thần là một nam tử, hồi môn còn muốn phô trương làm gì?"
Tiêu Thừa Quân nghĩ nghĩ, cũng phải, đối với Lâu Cảnh mà nói, phải gả cho y cũng không phải sự kiện vẻ vang gì, nói không chừng nếu gióng trống khua chiêng trở về còn có thể khiến người ta giễu cợt hắn, mình nghĩ sai rồi!
“Ta còn chưa được ngồi xe năm ngựa kéo bao giờ đâu!" Lâu Cảnh mỉm cười nhìn năm con ngựa cao to có bộ lông đỏ thẫm phía trước, “Này, mấy con ngựa nhìn rất không tồi, Chu Tước đường của ta cũng nuôi mấy con ngựa tốt, có hai con được đem từ Tây Bắc về, lát nữa điện hạ có muốn đến xem không?"
“Được." Tiêu Thừa Quân cũng nhịn không được lộ ra một chút ý cười, may mà y cưới một nam tử, sẽ không tại thời điểm y ẩn dấu thực lực mà so đo phô trương thanh thế ra ngoài.
Khu vực phía Tây hoàng cung là một mảnh đất được Thái tổ khai quốc chọn ra làm nơi cư trú của công hầu thế gia. Hiện giờ, An quốc công là quốc công duy nhất, lại là trâm anh thế gia vinh sủng không suy, khu nhà ở tự nhiên cũng khí phái hơn các tòa nhà khác.
An quốc công Lâu Kiến Du mang theo một nhà già trẻ chờ ở ngoài cửa lớn từ sớm. Tuy rằng vị Thái tử này thường ngày cũng không lộ ra cái gì nổi bật, nhưng chung quy vẫn là Thái tử, không được phép đón tiếp chậm trễ.
Hộ vệ đều nhịp ghìm ngựa, xe ngựa màu vàng hơi đỏ không nhanh không chậm dừng lại, xa phu xuống xe dắt ngựa, An Thuận vén rèm, Nhạc Nhàn đặt bàn đạp, động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Một góc áo màu vàng hơi đỏ chậm rãi bước ra, Thái tử mặc thường phục, đầu đội ngọc quan, thong dong bước xuống xe ngựa, khí chất thanh quý, không giận tự uy.
Tiêu Thừa Quân không để ý đến mọi người đang khom người đứng xung quanh, ngược lại vươn tay, đỡ Thái tử phi trong xe bước ra.
Hôm nay hồi môn, Lâu Cảnh cũng không ăn thuốc giảm đau, dù sao thì trong Lâu gia, ai chả biết trên người hắn còn có thương tích, tội quái gì phải cố gắng chống đỡ thân thể để cấp mặt mũi cho phụ thân và kế mẫu cơ chứ? Phụ thân đã làm cái gì, hậu quả cũng phải tự mình gánh vác.
Tân cô gia là Thái tử, đúng lý ra thì nương gia phải quỳ lạy đón chào, nhưng nếu cô gia có tính tình tốt, cũng có thể miễn cái lễ này. An quốc công Lâu Kiến Du xem chừng một lát, thấy Thái tử điện hạ không có chút ý tứ muốn miễn lễ, đành dẫn đầu mọi người quỳ xuống cúi chào, “Thần Lâu Kiến Du, mang theo cả nhà cung nghênh Thái tử phi hồi môn, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
“Đứng lên đi." Thái tử điện hạ đỡ Thái tử phi, không có chút ý tứ lại gần nângnhạc phụ đứng dậy. Lâu Cảnh đứng bên người Thái tử, nhìn cha dập đầu với mình, trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Khi hồi môn, nhà mẹ đẻ mở tiệc chiêu đãi tân khách, thân phận của Thái tử rất cao, phủ An quốc công không có trưởng bối nào áp trụ được y, Lâu Kiến Du liền mời vài huân quý có quan hệ thông gia đến để tiếp khách. Yến khách được chia làm hai bàn, nam tử bên ngoài viện bồi cô gia, nữ tử ở bên trong viện bồi cô nãi nãi, nhưng Lâu Cảnh là nam tử, một bàn cũng không cần ngồi.
Sau khi bái lạy ở từ đường, Lâu Cảnh lấy cớ thân thể không được khỏe mà trở về Chu Tước đường.
Lâu Kiến Du đương nhiên vui vẻ đồng ý, thầm nghĩ nếu Lâu Cảnh ngồi cùng một bàn với họ, nói không chừng còn xảy ra chuyện gì rắc rối, sau đó liền tươi cười thỉnh Thái tử đi chính sảnh uống trà, chờ khai tiệc.
“Thế tử gia, ngài đã trở lại!" Hạ nhân trong Chu Tước đường vẫn chưa thay đổi, Cao Nghĩa dẫn đầu đoàn người tiếp đón, quan sát thấy Lâu Cảnh vẫn bình yên vô sự, rất là cao hứng.
“Ngươi đi kêu Trình tiên sinh đến đây." Lâu Cảnh bước vào chính sảnh của Chu Tước đường, thong thả ngồi xuống, còn chưa kịp uống trà đã gọi Cao Nghĩa đi mời tiên sinh ở phòng thu chi tiến đến.
Sổ sách thu chi của Chu Tước đường được quản lý riêng biệt với phủ An quốc công. Tiên sinh chịu trách nhiệm quản lý cũng là mưu sĩ của Lâu Cảnh, tên là Trình Tu Nho, là một người đọc sách thi hỏng, mặc dù không đỗ đạt trong thi cử nhưng vô luận là quản sổ sách hay bày mưu tính kế, đều là một nhân tài.
“Thế tử, sáng nay Minh thiếu gia vừa gửi đến một phong thư." Vân Bát không biết từ địa phương nào nhẹ nhàng đi ra, trao một tờ giấy cho Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh tiếp nhận tờ giấy mở ra, chữ nghĩa phiêu dật tuấn tú, đúng là bút tích của Triệu Hi, bên trong tờ giấy này chỉ viết một câu, “Chuyện kia sẽ được hoàn thành vào đầu tháng chín, phần thưởng đã cầm trước, chớ nhớ mong."
Phần thưởng? Lâu Cảnh xoa xoa thái dương, “Hắn cầm cái gì đi vậy?"
“Thế tử, đồ rửa bút bằng ngọc màu xanh ở trên bàn." Mặt không đổi sắc, Vân Bát lập tức trả lời, “Minh thiếu gia nói rằng thế tử quên không nói phần thưởng là tiền hay đồ, nên hắn đã tự chọn trước rồi."
“Cái này gọi là vật quy nguyên chủ!" Lâu Cảnh rất bất đắc dĩ, đồ rửa bút bằng thanh ngọc này vốn do một đại sư dùng một khối ngọc bích màu xanh lá chạm khắc ra, dưới đáy là một hồ nước điểm hoa sen, lá sen cao vút, cá nhảy tung tăng, tên Triệu Hi kia vẫn nhớ thương nó từ lâu.
Lâu Cảnh tủm tỉm cười cầm tờ giấy ném vào lư hương đốt trụi, cầm tách trà trên bàn uống một hơi. Một nho sĩ mặc trường bào màu xanh, khoảng bốn mươi tuổi đi đến, trên tay còn cầm vài quyển sổ sách, “Thế tử, ngài đã trở lại."
“Trình tiên sinh, mời ngồi." Lâu Cảnh đưa tay mời Trình Tu Nho ngồi xuống, “Gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
“Kế phu nhân hai lần hướng thuộc hạ đòi sổ sách, đều qua loa tắc trách cho qua." Trình Tu Nho thở dài, chi tiêu hàng năm của Chu Tước đường đều được xuất từ kinh phí chung, tài sản riêng của Lâu Cảnh lại được ghi chép trong sổ sách của Chu Tước đường, cũng khó trách thế tử vừa mới được gả ra ngoài, kế phu nhân liền vội vàng muốn tiếp nhận Chu Tước đường.
“Nàng ta thật nóng vội." Lâu Cảnh cười lạnh.
Trình Tu Nho đặt sổ sách trong tay lên trên bàn, “Những thứ này là các ghi chép về của hồi môn của phu nhân, lúc ấy thế tử đi vội vàng quá nên chưa kịp mang lên. Mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ cho người đến khố phòng lấy chúng ra rồi đưa đến Đông Cung cho ngài."
Những vật này vốn là của hồi môn của mẫu thân Lâu Cảnh. Trước khi kế thất bước vào cửa, Lâu Cảnh đã tự mình tiếp quản toàn bộ, toàn bộ ngân lượng, đồ vật trân quý đều được khóa ở khố phòng, liền lời hàng năm thu được từ ruộng đất, cửa hiệu đều gửi về Chu Tước đường.
Lâu Cảnh rủ mắt, hai ngón tay ngõ nhẹ trên chồng sổ sách, lại giao cho Trình Tu Nho, “Không, đồ vật cứ để nguyên đó. Ngươi đem chồng sổ sách này chép ra làm hai bản, một cái ngươi lưu trữ, một cái đưa đến Đông Cung. Nếu phu nhân còn đến đòi ngươi sổ sách lần nữa, ngươi cứ giao nó cho nàng."
“Thế tử, ý của ngài là…" Trình Tu Nho không khỏi ngồi thẳng người.
“Không phải nàng ta muốn giữ sổ sách hay sao?" Lâu Cảnh vươn một tay lên đỡ trán, điểm điểm thái dương, môi cong lên lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Vậy cứ cùng phu nhân tính tính đi."
(1) thúc phụ: chú, cô mẫu: cô
(2) xa phu: người đánh xe
(3) tân cô gia: tiếng xưng hô chú rể mới
(4) nương gia: nhà mẹ đẻ
(5) nhạc phụ: bố vợ
(6) trưởng bối: người nhiều tuổi, bậc trên
(7) cô nãi nãi: tiếng tôn xưng của phụ nữ đã có chồng
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc