Quan Thuật

Chương 355: Không xuống đài được

- Đúng vậy! Anh không xuất tiền thì dựa vào cái gì kêu người ta phải kính trọng anh, bây giờ có tiền chính là đại gia. Chúng ta đi tổ chức hoạt động, bình thường mà nói đều quá giang xe, một cục mà ngay cả chiếc xe rách nát cũng không có. Có lúc xuống nông thôn còn phải ngồi xe gì đó. Ha ha! Nói ra Cục trưởng Diệp nhất định sẽ buồn cười, chính là loại máy kéo tay vịn gì đó, vang lên tiếng xình xịch xịch…khi đến hiện trường mọi người đều liếc mắt, tiếp theo đương nhiên là khắp nơi cười nghiêng ngả, cảm thấy cục Tôn giáo chúng ta thật biết pha trò, không thể nào không buồn cười. Có đồng chí không biết rõ sự tình còn tưởng rằng cục chúng ta thực hành tiết kiệm, còn người biết nội tình thì toàn cười trộm trong lòng.

Ài! Làm mấy năm đã gặp bao nhiêu sự khinh thường. Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi đều thấy sợ hãi, bình thường mà đi đều quá giang xe cục người khác, nếu xe của cục người ta đã ngồi chật người, nhét thêm chúng ta nữa sẽ trở nên chật chội, ngoài mặt người ta không nói gì cả, nhưng trong bụng nhất định đang nói thầm. Có một lần tôi và đồng chí của ban Tuyên truyền đi cùng nhau. Lúc ấy vì xe quá chật, không cận thận đạp lên bắp đùi một vị lãnh đạo nào đó.

Vị lãnh đạo đó chỉ trợn mắt liếc tôi một cái, nhưng lái xe lại không vui vẻ. Mỉa mai cười nói: Sao vậy? Trưởng phòng Lý, người của cục Tôn giáo các anh có phải đều thích tụ tập đông đúc có phải không?, khiến những người trên xe đều cười ha ha như điên.

Hai là còn phải kiếm cơm cho cục, có cách gì chứ.

Đồng chí Lý Đinh của phòng Dân tốc cũng bụng đầy bực tức.

Tiếp theo Diệp Phàm lại nghe ba cô gái đều có tên kèm chữ "Muội" phát ra một trận bực tức, đặc biệt là thiếu phụ mạnh mẽ Ninh Ngọc Muội rất không khách khí hỏi:

- Cục trưởng Diệp, mấy ngày nữa là cuối năm rồi. Các đồng chí của cục khác đều đang bàn luận phong bao lì xì của năm nay có bao nhiêu, có thể ôm mấy thùng táo, thùng cam về nhà ăn tết hay không. Đại Cục trưởng cục chúng ta là anh đã đến rồi. Hẳn là phải có chút tình hình mới đúng không?

Cô ta nói xong còn cười khanh khách phóng đãng không thôi.

Diệp Phàm cau mày hỏi: - Năm ngoái mọi người nhận được phong bao bao nhiêu? Mấy thùng táo thôi sao?

Lúc này tất cả mọi người đều không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Chủ nhiệm Chung Phát Tài của Văn phòng vì đã nghỉ hưu, nên cũng không sợ đắc tội với người nào nữa, có chút dáng vẻ ngại ngùng nói:

- Không có nổi một quả táo và quả cam nào, chứ đừng nói là phong bao lì xì. Sau này Cục trưởng Lôi còn nói trong cục mắc nợ bên ngoài năm ngàn đồng, người ta tới tận cửa đòi nợ. Không có cách nào Cục trưởng Lôi nói phải giữ lại 100 đồng tiền lương của mỗi người để trả bớt một ít, đợi sang năm sẽ trả lại.

Đến bây giờ 100 đồng đó cũng chưa trả lại cho chúng tôi. Không sợ Cục trưởng Diệp chê cười, vợ tôi sáng nay vừa ra khỏi cửa đã hỏi 100 đồng đó.

Nói là đã về hưu rồi 100 đồng đó không thể để mất được. Ài, trong nhà còn hai đứa nhỏ còn đang học đại học, rất cần tiền, số tiền này vợ tôi đã tính toán sử dụng.

Tôi làm việc cả cuộc đời, thâm niên công tác cũng gần 40 năm rồi, tiền lương cả tháng gộp lại cũng chưa quá 400 đồng. 100 đồng này đối với nhà tôi mà nói là con số rất lớn, cục chúng ta ngoài lĩnh chút tiền lương này ra.

Trợ cấp ngày tết, phụ cấp xuống xã đều không có. Khi xuống xã thì báo tiền xe, nếu thuê xe thì phải chọn loại xe rẻ nhất, có máy kéo tay vịn thì không thể đi thuê xe lam, có xe lam thì không thể đi thuê xe bánh mỳ.

Xe con thì chưa từng thấy, xe bánh mỳ thì khi Cục trưởng đi ra vì lúc ấy có đồng chí thượng cấp cùng đi, cho nên mới thuê mấy lần.

Thử nghĩ xem, một lần tiền xe cũng phải mất một, hai trăm đồng. Kinh phí cả cục một năm có năm ngàn đồng, có thể làm được chuyện gì. Cục trưởng của cục lớn ở khách sạn cao cấp, ăn một bữa cơm cũng mất mấy ngàn đồng rồi, còn cục chúng ta…

Chung Phát Tài than thở không thôi, bây giờ dù sao cũng đã nghỉ hưu rồi, oán khí trong lòng không sợ lãnh đạo nào nghe thấy, trút hết ra ngoài.

- Được rồi! Tôi biết mọi người đều có uất ức. Cục chúng ta không có tiền cũng không có xe, xe đạp trái lại có mấy chiếc. Phong bao, trái cây gì đó càng không hi vọng, nhưng công tác vẫn phải phải đi làm, có phải không?

Tất cả mọi người đều nhận tiền lương, bình thường mà nói tiền lương tài chính trực tiếp cấp xuống hẳn là đều nhận được. Nếu đã nhận tiền lương cũng nên làm việc có phải không? Chúng ta đều là cán bộ của Đảng, tôi vừa mới đọc sơ qua lý lịch của mọi người, thành viên trong cục chúng ta đều là Đảng viên.

Làm Đảng viên hẳn là chuyện gì cũng phải gương mẫu điển hình đi đầu. Trước tiên phải làm tốt hoạt động của chùa Nam Thiên ngày mai đã rồi hãy nói, hoạt động lớn như vậy, cục chúng ta cũng nên bỏ ra chút sức lực có phải không?

Làm việc lặt vặt cũng được, không có tiền thì làm kẻ chạy việc cũng được. Mọi người nói đi, ai đi tham gia vào hoạt động lần này, chí ít phải có ba đồng chí, một người thì ít quá. Tiếu Mộng Đường là niềm tự hào của Ngư Dương chúng ta, chúng ta phải thận trọng một chút mới được.

Sau khi Diệp Phàm nói xong liền đưa mắt liếc nhìn mọi người trong đại điện. Hi vọng có người có thể xung phong nhận việc đề xuất đi đầu. Hôm nay mình mới nhậm chức, cũng không nên quá bối rối. Nếu mắc kẹt, vậy hôm nay mình tiền nhiệm cũng hơi "gầy" rồi.

Trong điện yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển. Diệp Phàm cũng không tức giận, lại thản nhiên liếc nhìn mọi người một lần nữa, phát hiện điệu bộ của mọi người trong điện rất là thú vị.

Thấy Diệp Phàm liếc mắt nhìn, có người lập tức cúi người xuống giả vờ buộc dây giày vốn được buộc rất chặt. Có người giả vờ móc bật lửa ra châm thuốc hút, có người lấy bút ra vẽ vời trên giấy, không biết có phải đang vẽ đầu Cục trưởng mình không, ba cô gái mang theo chữ "Muội" hoặc cúi đầu, hoặc lại giả bộ sửa sang lại quần áo của mình.

- Cục…Cục trưởng, nếu không tôi đi cùng ai đó được rồi-

Lúc này thiếu phụ xinh đẹp Đinh Hương Muội trái lại ấp úng thốt ra một câu.

- Rất tốt!

Diệp Phàm rất vui mừng, chí ít có người chịu xung phong rồi, có thể đánh tan nước đọng thì sau này sẽ dễ làm hơn. Đây là chuyện đầu tiên cần giải quyết khi mình nhậm chức Cục trưởng, nếu không có ai hưởng ứng thì Cục trưởng mình còn làm cái rắm gì nữa.

- Còn có ai muốn xung phong không?

Diệp Phàm nói xong đưa ánh mắt về phía ba vị phó Cục trưởng, vì Đinh Hương Muội chỉ là một phó Chủ nhiệm của Văn phòng, cấp bậc quá thấp.

Mặc dù nói hưởng thụ đãi ngộ của phó Chủ nhiệm nhân viên. Nhưng chung quy vẫn chưa có trọng lượng. Vẫn cần có một vị phó Cục trưởng đi phối hợp chủ trì trong huyện mới được.

Tuy nhiên Vệ Bảo Quốc, Lâm Chấn Dân, Trương Vệ Thanh đều là những phó Cục trưởng giảo hoạt, trước kia đều là phó Cục trưởng của các cục khác, hiện tại bị giáng chức xuống đây thì còn sợ gì nữa?

Thật ra pho tượng tổ tông Tiếu gia vận chuyển tới chùa chùa Nam Thiên còn có một mánh lới nữa, Tiếu Tuấn Thần mặc dù nói là phó Chủ tịch thường vụ huyện của huyện Ngư Dương, nhưng thời gian gần đây thế lực của Tiếu gia đang ngày càng suy yếu.

Phí gia như mặt trời ban trưa, Ngọc gia cũng đang dần dần quật khởi, Tạ gia tương đối ổn định. Còn Tiếu gia lại quá yếu, lần này pho tượng đồng lão tổ tông của Tiếu gia được vận chuyển về có lẽ cũng có mục đích tạo thế.

Đối với Tiếu gia mà nói đương nhiên là tạo thế. Nhưng đối với Phí gia, Ngọc gia và Tạ gia mà nói chính là diệt thế.

Vừa vặn ngược lại, lúc này nếu đứng ra liều mạng chọc vào Tiếu gia, rất có thể trong lúc vô tình lại đắc tội với Phí gia, Ngọc gia và Tạ gia. Đặc biệt là Phí gia và Ngọc gia nhất định sẽ chèn ép Tiếu gia, không để cho y ngẩng đầu lên một lần nữa, như vậy bỗng dưng có thêm một đối thủ mạnh mẽ là kết quả ba bên đều không muốn nhìn thấy.

Cho nên ngóc ngách bên trong rất là hỗn loạn, ba phó Cục trưởng này trước đây vốn vì cố chấp nên mới bị nhốt vào trong lãnh cung, hiện tại cũng lung lay điều đi. Nếu vì chuyện này mà đắc tội với Phí gia và Ngọc gia thế lực mạnh mẽ thì thật sự không đáng.

Trái lại nếu hôm nay nghênh đón lão tổ tông của Phí gia quay về, có lẽ không cần Diệp Phàm mở miệng, mấy cấp phó này đều sẽ tranh nhau tới đỉnh Nam Thiên, cho dù mình bỏ tiền cũng phải nhiệt tình đi dính vào những vẻ mặt lạnh lùng đó.

Diệp Phàm nhất thời không ngờ rằng một hoạt động đơn giản như vậy, lại ẩn chứa nhiều ngóc ngách phức tạp như vậy. Làm người thật sự là khó khăn, cái gì đều nghĩ đến đó là khó hơn, lại không phải là thần tiên để có thể bấm số tính toán.

Lại thêm 10 phút khó xử trôi qua. Diệp Phàm nhìn đồng hồ đã sắp 11 rưỡi, cũng không cần ăn trưa, mọi người đều không lên tiếng.

Hăn cũng hơi tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhàn nhạt cười hỏi:

- Những hoạt động tổ chức trước kia là vị Cục trưởng nào chịu trách nhiệm?

Trầm mặc một lát, Vệ Bảo Quốc thấy không trốn tránh được, mở miệng hừ nói:

- Tôi chịu trách nhiệm, nhưng mặc dù nói tôi chịu trách nhiệm, nhưng gần đây tôi đã liên tiếp tham gia nhiều hoạt động, cắt băng cây cầu đoàn kết dân tộc xã Cát Đức, tham gia sữa chữa cây cầu xã Khúc Phi, phát triển hoạt động đội trống cơm xã Thanh Mạch, những ngày này còn không có thời gian nghỉ ngơi. Thật sự rất mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian, vẫn xin mời đồng chí khác trong cục đi đi!

- Được! Cục trưởng Vệ có vẻ rất mệt. Cục phó Lâm và cục phó Trương các anh thấy thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Cục trưởng Diệp, gần đây tôi bị bệnh đau bao tử. Các đồng sự đang ngồi đây đều biết căn bệnh cũ này của tôi. Không làm thì không sao, nhưng vừa làm thì đau muốn chết.

Mấy ngày qua vẫn truyền nước, uống thuốc, vốn là phải nằm viện, hôm nay vì lão Chung về hưu cho nên mới quay về xem xem, tạm biệt lão Chung, dù sao cũng là đồng nghiệp một thời gian rồi có phải không?

Nếu thật sự muốn tôi đi thì cũng được, chỉ sợ đến lúc đó bệnh cũ tái phát thì trên đỉnh núi nhất thời xuống không được. Căn bệnh của tôi thật ra là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hoạt động trong cục, khiến cho lãnh đạo huyện mất hứng thì phiền phức.

Lâm Chấn Dân quăng ra căn bệnh đau bao tử của mình làm lá chắn.

"Hừ! Vừa có chuyện là lấy căn bệnh đau bao tử cũ rích ra làm ngụy trang. Đây là thủ đoạn cũ rồi, còn không biết đổi trò mới đi, mẹ kiếp! Lần đó Cục trưởng kêu mọi người tới khách sạn Ngư Dương ăn cơm, lão tiểu tử ông còn chạy nhanh hơn thỏ, tại sao lúc đó không ném ra căn bệnh đau bao tử đi? Biết rằng lần này phí sức mà không thu được kết quả tốt. Lại đổ hết lên người ông mày"

Phó Cục trưởng Trương Vệ Thanh trẻ tuổi đang oán thầm Lâm Chấn Dân, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:

- Cục trưởng Diệp, tôi phụ trách hoạt động bên phương diện dân tộc, loại chuyện nghênh đón tượng đồng tổ tông này thật sự chưa từng làm qua, không có kinh nghiệm cũng không biết nên bắt tay từ chỗ nào. Chỉ sợ làm hỏng chuyện này khiến cục chúng ta mất mặt.

- Cục trưởng, tôi thật ra có thể đi, tôi làm tuyên truyền, nhưng tôi phải nói một câu. Cục chúng ta từ trước tới này xuống xã đều không có trợ cấp, đi xuống một ngày tiền cơm phụ cấp chỉ được một đồng năm hào.

Một đồng năm hào này có thể ăn cái gì, một bát mì trộn đã một đồng rồi, đó là chỉ có thể uống nước sôi thôi.

Những cục khác đi xuống mỗi ngày phụ cấp tiền cơm là năm đồng, bình thường mà nói thêm vào tiền phụ cấp linh tinh là được 10 đồng. Mỗi lần đi xuống với bọn họ đều được người ta bao ăn, tiền xe tiền ăn của mình đều phải ăn ké, thật sự hết sức xấu hổ.

Trưởng phòng Tuyên truyền Ninh Ngọc Muội bực tức nói:

- Nhưng chuyện lần này tương đối long trọng, tốt nhất cần có ba người lão Vệ, lão Lâm, lão Trương đi thì tốt hơn. Nếu không hai mụ đàn bà chúng tôi đi thì phó Chủ tịch huyện Tiếu sẽ thấy thế nào, sẽ cảm thấy cục chúng tôi không xem tổ tông của y ra gì.

Lúc này điện thoại lại vang lên, Đinh Hương Muội nhấc máy, lát sau báo cáo nói: - Đại sư Cổ Đức của chùa Nam Thiên thúc giục hỏi. Nói là vừa rồi phó Chủ tịch huyện Tiếu có chỉ thị, nói là hoạt động lần này do bộ phận phân quản huyện chịu trách nhiệm tổ chức, Tiếu gia là chủ nhân, chỉ là phối hợp giúp đỡ bên cạnh thôi.

- Ài! Lần này khó làm rồi. Phó Chủ tịch huyện Tiếu có băn khoăn rồi.

Chung Phát Tài lại thở dài, liếc mắt liền nghĩ đến phương diện đó.

- Băn khoăn?

Diệp Phàm lập lại câu nói này có chút khó hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng vậy, có lẽ sợ trong huyện có người nói Tiếu gia dùng tiền nhà nước làm việc của nhà mình…Tình hình Ngư Dương chúng ta vốn phức tạp, miệng lưỡi phức tạp.

Lão đầu tử tôi, dù sao đã về hưu rồi, không sợ người khác thù hận. Cục trưởng Diệp, cậu phải nhanh nghĩ cách đi, vừa rồi Cổ Đức đại sư có truyền lời của phó Chủ tịch huyện Tiếu, do bộ phận phân quản chịu trách nhiệm, không phải cục Tôn giáo chúng ta thì còn ai.

Muốn tổ chức hoạt động này thì làm thế nào, không có mấy ngàn trong tay thì làm thế nào, làm tốt thì không sao, nếu làm không tốt, phó Chủ tịch huyện Tiếu không đáp ứng, hơn nữa nghe nói lần này người trong tộc Tiếu gia ở bên ngoài đều sẽ quay về, không có tiền thì làm sao tổ chức chứ? Ài.

Chung Phát Tài thật sự cảm thấy lo lắng cho Cục trưởng Diệp Phàm vừa mới nhậm chức.

- Đúng vậy! Vừa rồi lão Chung cũng nói rồi, phân nhánh tổ tiên của Tiếu gia ở Hồng Kông, cũng chính là Tiếu Phi Thành tiên sinh có thể quyên góp pho tượng đồng lớn như vậy, chí ít cũng phải trị giá một trăm vạn. Chứng tỏ Tiếu Phi Thành tiên sinh có nền tảng rất giàu có, hoạt động lần này của chúng ta nhất định phải làm thật náo nhiệt. Nếu không sẽ đánh mất thể diện của huyện Ngư Dương chúng ta.

Cục trưởng chúng ta lần này chính là đại diện cho cả huyện Ngư Dương, khuyếch đại năng lực của mình.

Diệp Phàm cổ động một phen nhưng không kích động được tinh thần của tám người đang ngồi đó.

- Không có tiền thì khuyếch đại thế nào chứ. Khách mời dù sao cũng phải ăn cơm, còn một số hoạt động như đeo ruy băng, giấy màu, âm thanh, nhang đèn, thuê xe cần thiết…cũng phải tiêu tiền. Làm bên tổ chức hoạt động cũng không thể để bản thân khách mời móc tiền mua cơm ăn được.

Phó Chủ nhiệm Văn phòng Mai Hồng Muội dội một chậu nước lạnh, thiếu chút nữa dập tắt ngọn lửa của Diệp Phàm.

- Mẹ kiếp! Miệng lưỡi của đàn bà thật là bén nhọn. Bố mày khó khăn lắm kích động được một chút nhiệt tình lại bị cô ta dập tắt.

Diệp Phàm vừa nghe, mặt hơi trầm xuống có chút tức giận nói:

- Nói gì vậy, không có tiền cũng phải làm.

Quay đầu lại hỏi Đinh Hương Muội:

- Cục trưởng Lôi cũng không có thủ tục chuyển giao, trên sổ sách cục chúng ta còn dư lại bao nhiêu tiền?

- Dư tiền?

Đinh Hương Muội há to miệng, đầu lưỡi khua loạn bên trong, giống như bị giật mình.

- Sao vậy?

Diệp Phàm cau mày lại hỏi.

- Không có một đồng nào, hóa đơn nợ bên ngoài thật ra còn hơn năm ngàn đồng.

Đinh Hương Muội cuối cùng cũng thốt ra.

- Vẫn chưa hết đâu. Bên tôi hai lần trước còn chưa báo cáo một số chi phí cần thiết và xe cộ đi công tác. Cục trưởng Lôi nói là chờ cuối năm, bây giờ không phải đã cuối năm sao, chút tiền lương này của tôi đều dính hết vào đó, ngày mai vợ tôi lại mắng, gần sang năm mới không có tiền mua sắm hàng tết thì sống thế nào?

Vệ Bảo Quốc cũng bực tức.

- Đúng! Tôi cũng có trăm công ngàn việc đang tồn đọng trong nhà.

Lúc này phó Cục trưởng Lâm Chấn Dân ở bên cạnh và phó Cục trưởng Trương Vệ Thanh, Lý Đinh đồng loạt mở miệng.

"Xong đời rồi, mới tổng hợp lại có lẽ hiện tại trong cục vẫn còn mắc nợ hơn 1 vạn, thời gian tới kêu người ta làm sao mà sống. Trước kia khi ở Lâm Tuyền trong tay có mười mấy vạn cả ngày bay đi bay lại, không ngờ trong huyện lại có một cục nghèo đến mức độ vậy, mấy ngàn đồng cũng không có được.", Diệp Phàm căm tức nghĩ, nhưng tình hình trước mắt cũng không có cách nào, phải kiếm chút tiền vượt qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói.

- Cục trưởng Diệp, ở chỗ tôi cũng có hơn ba trăm đồng, nếu trong cục không có tiền thì…thôi được rồi.

Lúc này Chủ nhiệm Chung Phát Tài của Văn phòng đã nghỉ hưu có chút ấp úng nói, trên mặt viết đầy vẻ xấu hổ, nhìn thấy Diệp Phàm liếc mắt nhìn y, sợ hãi vội vàng đứng lên, lại vội vàng nói:

- Những chuyện này đều là những việc nhất định phải tiêu, tôi không sử dụng linh tinh một đồng nào.

- Lão Chung, ngồi đi, không sao đâu. Anh làm việc thì nên cho anh báo cáo. Làm sao có thể để anh về nhà bị vợ quở trách được? Ba trăm đồng này là tiền lương một tháng của anh. Không phải là con số nhỏ. Anh đưa hóa đơn cho Hương Muội, tôi sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ báo cho anh.

Diệp Phàm nghiêm mặt nói.

- Cám ơn!

Chung Phát Tài cũng không làm kiêu. Lấy hóa đơn từ trong túi ra, Diệp Phàm liếc nhìn qua phát hiện thật sự là những khoản nên báo, không nói nhiều lấy bút ra phê xuống hóa đơn đầu tiên của Cục trưởng tiền nhiệm, cảm thấy chiếc bút này thật là nặng nề, không có một chút cảm giác sảng khoái phê tiền của các Cục trưởng khác
Tác giả : Cẩu Bào Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại