Quan Thuật
Chương 132: Khám bệnh cho người thực vật

Quan Thuật

Chương 132: Khám bệnh cho người thực vật

Giáo sư Lan, Tống tiên sinh. Đây là một loại động vật tên là sói chuột lông xanh, Chất thịt vô cùng đặc biệt. Tôi còn đặc biệt mang tới loại thuốc bắc này để hầm lẩu thịt…

Diệp Phàm giới thiệu.

- Cha! Cha nhận là được rồi.

Lan Điền Trúc không kìm được kêu lên.

- Không được! Nghe nói loại thịt này một cân phải mất mấy trăm tệ. Lớn như vậy sợ rằng tính thành tiền đoán chừng trị giá khoảng hai vạn. Cứ như vậy đi Tiểu Diệp, tôi bỏ tiền mua thì thế nào?

Lan Cơ Đồng không giống như đang nói đùa.

- Giáo sư Lan, nói gì chú cũng là thầy giáo của cháu. Học sinh đích thân bắt sản vật bán cho thầy giáo thì còn thành gì nữa? Số tiền đó cháu cầm không yên. Như vậy đi! Chúng ta tìm một nơi nào đó nấu nó lên, xem như là cháu mời khách. Học sinh mời thầy giáo một bữa cơm là đạo lý hiển nhiên, nếu giáo sư Lan còn cảm thấy không ổn, cháu lập tức mang đi.

Diệp Phàm rất kiên quyết.

- Được rồi, ông Lan, tục ngữ không phải nói "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha" sao. Tiểu Diệp cũng chỉ là muốn hiếu kính với thầy giáo mà thôi, nếu ông cảm thấy thật sự băn khoăn, vậy thì vừa rồi không phải nói có hạng mục giúp đỡ người nghèo sao, ông bỏ thêm chút lòng không phải được rồi sao, ha ha…Nhưng phải nói trước, đại gia tôi không ăn bớt đâu. Đúng là được thơm lây! Ha ha…

Tống Sơ Hào cười hào sảng.

- Cậu cũng có ý tứ hay, học sinh của tôi tới mời thầy món ăn núi rừng, cậu lại muốn thơm lây. Không được! Phải giúp đỡ một chút.

Giáo sư Lan phản kích, nhìn đến mức Tống Sơ Hào xấu hổ ngượng ngùng nói:

- Được rồi ông Lan, ông đừng có nhìn tôi giống như vậy, có chút dọa người. Có cơ hội giúp đỡ một chút là được rồi. Đúng rồi, nếu không thì gọi đầu bếp của nhà ăn trường các ông ra tay giải quyết đi.

- Giáo sư Lan, Tống tiên sinh. Giết thứ này tôi thành thạo nhất. Nếu không thì tôi tới làm cái gì?

Diệp Phàm tự tin dũng cảm nói.

Đương nhiên, vào buổi tối đó thuật giết chuột của đồng chí Diệp Phàm cũng tạo cho mọi người sự kinh ngạc nho nhỏ. Mặc dù so sánh với hạng mổ bò giết trâu còn kém hơn một chút, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, khiến Lan Điền Trúc và Tống Trinh Ngọc mắt cứ đầy ánh sao, sùng bái Diệp Phàm là đồ tể siêu cấp.

Đặc biệt là Tống Trinh Ngọc, phun ra một câu tán thưởng, "Diệp Phàm, anh thật là giỏi, so sánh với đồ tể mổ bò thật sự lợi hại rất nhiều", câu nói này thiếu chút nữa không làm Diệp Phàm buồn bực muốn chết, thầm cằn nhằn, "Cặp mắt viễn thị đó của cô có thể nhìn ra gì chứ, tôi là truyền thuyết thần bí nhất của nước Hoa Hạ - vũ sư đỉnh cao thất đoạn, đây là tôi đang biểu diễn tuyệt kỹ Phi thái đao, có thể đem thiếu hiệp một đời ta đây đánh đồng với dạng đầu bếp mổ bò được sao, buồn bực quá!"

Ngày thứ hai, Diệp Phàm dưới sự giúp đỡ của giáo sư Lan, đi tham quan phòng thí nghiệm "Giấy hợp thành giấy công nghệ cao a1", đồng thời được tìm hiểu kỹ càng quá trình, ngay cả phương diện bảo vệ môi trường cũng không bỏ qua. Cuối cùng cùng với người phụ trách là tiến sĩ Cổ Trạch Khôn ký hợp đồng mục đích chuyển nhượng độc quyền.

Bước đầu đạt được hợp đồng chuyển nhượng cần mức phí chí ít là 60 vạn. Đây vẫn là vì Hiệu phó là Giáo sư Lan nói không ít lời hay trong đó, bằng không đoán chừng phải mất bảy tám chục vạn. Phải biết rằng 60 vạn ở năm 95 cũng là tương đối khổng lồ, lúc đó ở tỉnh Thủy Châu một 1 căn hộ ba phòng cũng không quá 10 vạn.

Ăn cơm trưa xong.

Diệp Phàm thử gọi điện thoại:

- Alô, là quản gia Nam Cung Đông Điều sao? Tôi là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền. Không biết thương thế của thiếu gia Nam Cung Cẩm Thần như thế nào rồi?

- Ài! Vẫn như cũ. Có ba chuyên gia tới từ Mỹ, sau khi cùng với những người có vai vế nhất của giới y học trong nước hội chẩn đưa ra kết luận là – Vì sọ não bị thương, chức năng thần kinh có thể bị chặn, dẫn đến hôm mê lâu dài, chính là người thực vật, thái độ của chuyên gia là không cho lạc quan. Đề nghị muốn thúc đẩy quá trình hồi phục của thiếu gia, tốt nhất là di chuyển cậu ấy đến nơi tương đối quen thuộc và ưa thích để an dưỡng. Thiếu gia thích nhất là Thủy Châu này rồi, bạn gái của cậu ấy cũng là người Thủy Châu. Những năm gần đây, cậu ấy luôn ở lại trong một biệt thự cổ xưa được xây dựng cho nhà Nam Cung ở Thủy Châu. Cho nên Chủ tịch mới đưa cậu ấy chuyển về Thủy Châu để chữa trị an dưỡng!

Nam Cung Đông Điều cũng là lo lắng không thôi, trong điện thoại cũng thở dài mất mấy lần.

- Thủy Châu! Tôi hiện tại cũng đang ở Thủy Châu. Quản gia Nam Cung, vậy tôi có thể tới thăm hỏi một chút công tử Nam Cung không.

Trong lòng Diệp Phàm vui mừng hỏi, nếu ở Thủy Châu thì dễ làm rồi, chí ít mình cũng có cơ hội thừa cơ thăm hỏi len lén đi tìm hiểu nguyên nhân hôn mê của Nam Cung Cẩm Thần.

- Chuyện này…tôi phải xin chỉ thị của Chủ tịch, ông ấy cũng đang ở Thủy Châu, cậu chờ một lát.

Nam Cung Đông Điều nói.

Chỉ một lát sau, trong điện thoại lại một lần nữa truyền đến giọng nói của Nam Cung Đông Điều:

- Tổ trưởng Diệp, Chủ tịch đồng ý rồi. Bây giờ cậu có thể tới!

Nhà Nam Cung ở Thủy Châu cắt một đường, nằm trên một ngọn núi nhỏ. Là một ngọn núi nhỏ độc lập, xung quanh tràn ngập màu xanh, mùa đông còn nở ra rất nhiều hoa. Một ngôi biệt thự cổ xưa phong cách châu Âu, lại được đặt tên bằng cái tên trung văn – Lưu Viên Cư! Có lẽ là Nam Cung Cẩm Thần đổi lại.

Chủ tịch Nam Cung Hồng Sách khuôn mặt lộ vẻ già nua, da mặt cũng có chút sưng phù, xem ra là gấp đến độ không được. Nhưng chủ tịch Nam Cung nhìn thấy Diệp Phàm vẫn là lễ phép gật đầu chào hỏi, Nam Cung Cẩm Thần đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, treo bình khí. Kỳ thực cơ thế vẫn rất khôi ngô, cái mũi mượt mà, cái miệng hơi lớn một chút. Màu da trắng bình thường, không có phát sinh dị trạng tím xanh như trong tưởng tượng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến tới gần Nam Cung Cẩm Thần, cẩn thận quan sát, quay đầu nhẹ giọng nói:

- Chủ tịch, tôi trước đây có học qua mấy năm thuốc bắc dân gian với một lão đạo sĩ, có thể để tôi kiểm tra cho lệnh công tử một chút không.

- Cậu…

Nam Cung Hồng Sách hiển nhiên là không tin, chuyên gia khắp cả nước lại cộng thêm từ Mỹ tới đều đưa ra kết luận, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch có thể có tác dụng gì sao? Nhưng kiểm tra một chút cũng không có gì trở ngại, khẽ gật gật đầu nói:

- Vậy cậu thử xem, nhưng động tác không nên quá mạnh.

Diệp Phàm gật đầu nhẹ nhàng, khẽ nắm lấy mạch "Hiệu" trên cổ tay Nam Cung Cẩm Thần. Lẳng lặng nhắm mắt, ý niệm tập trung cao độ, hành khí vào trong kinh lạc, dụng tâm thể nghiệm biến hóa nhỏ bé trong cơ thể Nam Cung Cẩm Thần.

Một lúc lâu!

Tròn nửa giờ đã trôi qua, đám người Nam Cung Hồng Sách nhìn thấy tay Diệp Phàm vẫn ở trên người Cẩm Thần, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thầm nghĩ người thanh niên này lẽ nào thật sự có cách, trong lòng cũng dấy lên từng tia hi vọng. Mọi người đều không lên tiếng, trong phòng rất là yên tĩnh.

Trên mặt Diệp Phàm đã chảy đầy mồ hôi, từng giọt tách tách chảy xuống. Trải qua thăm dò khí thế, mạch tượng, Diệp Phàm cảm thấy trong cơ thể Nam Cung Cẩm Thần có mấy chỗ huyệt vị kinh lạc có hiện tượng khí lưu bế tắc. Trong lòng thầm nghĩ, " Lẽ nào thật sự là thủ pháp đoạn mạch điểm âm mà sư phụ nói hay sao? Truyền thuyết phương pháp này sau khi sử dụng, người bị điểm huyệt mạch có thể vì các nguyên nhân khí mạch tắc nghẽn, máu chảy không thông dẫn tới tê liệt, điên cuồng, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới chết người"

- Chủ tịch Nam Cung, chuyện của lệnh công tử tôi cảm thấy có chút tế nhị. Tạm thời ngay lập tức cũng không có biện pháp khẳng định, thăm dò nguồn gốc căn bệnh. Tôi muốn tới thành phố Mặc Hương một chuyến, qua mấy ngày sẽ trả lời chắc chắn cho ông biết.

- Thật sao? Diệp…Diệp tiên sinh, Cẩm Thần có cách khôi phục sao?

Nam Cung Hồng Sách từ trước tới nay không có thất thố như vậy, nắm chặt lấy Diệp Phàm hỏi tới. Giống như là một người sắp chết đuối đột nhiên nắm được một cây cột cứu mạng vậy.

- Cũng khó nói. Tôi chỉ có thể nói là có hi vọng, đoán chừng không tới hai tầng nắm chắc.

Diệp Phàm cũng không dám mạnh miệng, nếu không không làm cho Nam Cung Cẩm Thần tỉnh lại được thì mặt mình không biết đặt ở đâu.

- Hai tầng nắm chắc, Diệp tiên sinh, chỉ cần có thể làm cho khuyển tử tỉnh lại, nhà Nam Cung vĩnh viễn sẽ xem tiên sinh là ân nhân. Tôi có thể đưa cho tiên sinh truớc 2% cổ phần của tập đoàn Nam Cung, không! 5%.

Nam Cung Hồng Sách kích động nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- 5%, đoán chừng có hơn năm trăm vạn rồi! Số lượng thật ra không nhỏ, tập đoàn Nam Cung là tập đoàn lớn có mười mấy tỉ.

Trong lòng Diệp Phàm dâng lên một hồi luống cuống, con số lớn như vậy thật sự là kinh người. Nếu bản thân thật sự có số tiền này còn cần làm quan làm cái gì? Mang theo khoảng tiền lớn này, dẫn theo mỹ nhân tiêu dao nhân gian há chẳng phải là càng tiêu sái sung sướng sao? Nhưng Diệp Phàm trong nháy mắt lắc lắc đầu.

Hắn nhớ tới lời lão Phí sư phụ nói với hắn lúc ấy:

- Diệp Phàm! Con người sống cả đời, cây cỏ sống ngàn năm. Lúc nào cũng phải để lại cho thế giới này một chút gì đó, Trương Lương lưu danh thiên cổ, là nằm ở trí thông minh của ông. Bao Công được thiên cổ tán dương, nằm ở sự thanh liêm công chính của ông. Thủ tướng vì nước vì dân, ông ấy cũng được lưu danh thiên cổ. Nếu con đã lập chí con đường làm quan, sư phụ cũng ủng hộ con. Chỉ hy vọng con có thể sống được vui vẻ, đồng thời vì quốc gia, nhân dân mà làm thêm chút chuyện đủ sức cáng đáng. Làm quan thì phải làm quan lớn, quan càng lớn thì lực ảnh hưởng cũng càng lớn, chuyện có thể làm cũng càng nhiều. Không quá khắt khe bắt con phải làm quan thanh liêm giống như Hải Thủy, nhưng cũng không thể làm đại gian thần giống như Tần Cối. Còn về con muốn làm quan như thế nào là do bản thân con quyết định…
Tác giả : Cẩu Bào Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại