Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 212-3: Đây mới là người phụ nữ anh nên có được
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Dám làm, anh không dám nhận thức sao?" Mậu Hinh hỏi anh.
"Ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ nhìn Mậu Hinh, "Chẳng lẽ anh nói không phải thật vậy? Anh còn chưa nói em còn bị ba anh chơi đùa? Nếu cái tin tức kia phơi ra, chỉ sợ càng phấn khích."
"Anh đừng tưởng rằng mỗi lần anh đều có thể dùng sự kiện kia tới bắt bí tôi, Minh Nhất Kỳ, anh không cần quá đáng." Hinh Hinh căm tức anh.
"Đối với em, anh liền thích quá phận." Minh Nhất Kỳ cười, "Anh liền thích nhìn dáng vẻ em phẫn nộ, anh liền thích nhìn em và Minh Ý không hạnh phúc. Hinh Hinh,anh không dễ chịu, em làm sao có thể dễ chịu, chúng ta mới đúng nhất thể."
" Người điên." Hinh Hinh tức giận hốc mắt đều đã đỏ.
Minh Nhất Kỳ chậm rãi xuống giường, đi đến trước mặt cô: "Em cảm thấy Minh Nhất chính trực, rất cao lớn, có thể cho em thích phải không? Nhưng mà em chớ quên, em ngươi là sinh hoạt tại âm u, vừa thấy ánh sáng mặt trời thì phải chết. Như vậy em làm sao có thể mưu toan thoát khỏi quá khứ a?"
" Người điên này!" Hinh Hinh tức giận toàn thân phát run.
"Em có nghe một câu sau cùng anh nói sao?" Minh Nhất Kỳ để sát vào cô, "Trong tay anh còn có con bài chưa lật, một nữ hầu anh em tính cái gì, một nữ hầu ba người cha con kia mới đúng càng tốt đùa! A..., này còn không phải tốt đùa, tốt nhất là mẹ con hầu một người, kia mới đúng đặc sắc tuyệt luân."
"Bốp!" Hinh Hinh đưa tay một cái tát, cô dùng hết toàn bộ khí lực, đánh lòng bàn tay đau.
Minh Nhất Kỳ chịu một tát này, tay rơi vào trên lưng Mậu Hinh, ôm chặt cô.
Liền hợp lại, anh liền cảm nhận thân thể mềm mại cùng hương khí nhàn nhạt, tinh thuần như thế, thanh nhã như thế, giống như là U Lan trắng tinh tại đêm khuya.
Lúc này mới là người phụ nữ, nên là người phụ nữ Minh Nhất Kỳ anh có được! Trong đầu anh toát ra ý niệm này, cúi đầu nhìn Mậu Hinh, thân thể hơi hơi co rút. Anh đột nhiên nghĩ đến, Minh Nhất Kỳ anh có được vô số người phụ nữ đều đã không kịp nổi một phần ngàn vạn người phụ nữ trong lòng này.
Mà người phụ nữ này cư nhiên bị anh cả anh chiếm được!
Này làm sao có thể, Minh Nhất Kỳ anh làm sao có thể để cho loại chuyện này phát sinh!
"Minh Nhất Kỳ, anh buông tay." Hinh Hinh dùng lực vùng vẫy, không nghĩ tới mặc dù Minh Nhất Kỳ là bệnh nhân, khí lực rất lớn, trong lúc này cô mà lại tránh thoát không ra.
"Em vốn hẳn là thuộc về anh, là anh phát hiện em trước hết. "Hốc mắt Minh Nhất Kỳ đỏ đậm, "Chúng ta từng có nhiều quá khứ như vậy, em nhớ rõ sao?"
Hinh Hinh phẫn hận nhìn anh, gằn từng tiếng nói: "Nhưng mà những cái quá khứ này là bóng mờ cả đời tôi đều phải xóa đi. Minh Nhất Kỳ, tôi vĩnh viễn không có khả năng thuộc về anh."
Nói xong, cô dùng lực giẫm lên anh một cước, hơn nữa không chút khách khí hướng vết thương trên bụng anh công kích.
Minh Nhất Kỳ ăn đau, rốt cục buông ra cô, sau đó hô hô cười: "Hinh Hinh, em vẫn lại là dã man như vậy."
"Tôi nói cho anh, mặc kệ anh làm cái gì không ảnh hưởng được tôi, cũng không có khả năng để cho tôi và Minh Nhất tách ra. Hiện tại tôi và anh tốt lắm, anh không gây thương tổn tôi." Hinh Hinh lớn tiếng nói.
"Ai biết được, có một số việc không phải em nói càng lớn là có thể không phát sinh." Minh Nhất Kỳ cười, trên eo anh bị Hinh Hinh dùng lực đẩy một phen tựa hồ đụng phải miệng vết thương, để cho anh cực kì đau đớn."Em có những thứ video clip này thì thế nào? Em dám công khai sao? Nếu em công khai, người khác nhất định sẽ tò mò hơn, trong tay Minh nhị thiếu anh có phải còn có tin tức càng kình bạo hay không, nhân sinh quá khứ Mậu kiểm sát trưởng, là có bao nhiêu đặc sắc a?"
"Dám làm, anh không dám nhận thức sao?" Mậu Hinh hỏi anh.
"Ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ nhìn Mậu Hinh, "Chẳng lẽ anh nói không phải thật vậy? Anh còn chưa nói em còn bị ba anh chơi đùa? Nếu cái tin tức kia phơi ra, chỉ sợ càng phấn khích."
"Anh đừng tưởng rằng mỗi lần anh đều có thể dùng sự kiện kia tới bắt bí tôi, Minh Nhất Kỳ, anh không cần quá đáng." Hinh Hinh căm tức anh.
"Đối với em, anh liền thích quá phận." Minh Nhất Kỳ cười, "Anh liền thích nhìn dáng vẻ em phẫn nộ, anh liền thích nhìn em và Minh Ý không hạnh phúc. Hinh Hinh,anh không dễ chịu, em làm sao có thể dễ chịu, chúng ta mới đúng nhất thể."
" Người điên." Hinh Hinh tức giận hốc mắt đều đã đỏ.
Minh Nhất Kỳ chậm rãi xuống giường, đi đến trước mặt cô: "Em cảm thấy Minh Nhất chính trực, rất cao lớn, có thể cho em thích phải không? Nhưng mà em chớ quên, em ngươi là sinh hoạt tại âm u, vừa thấy ánh sáng mặt trời thì phải chết. Như vậy em làm sao có thể mưu toan thoát khỏi quá khứ a?"
" Người điên này!" Hinh Hinh tức giận toàn thân phát run.
"Em có nghe một câu sau cùng anh nói sao?" Minh Nhất Kỳ để sát vào cô, "Trong tay anh còn có con bài chưa lật, một nữ hầu anh em tính cái gì, một nữ hầu ba người cha con kia mới đúng càng tốt đùa! A..., này còn không phải tốt đùa, tốt nhất là mẹ con hầu một người, kia mới đúng đặc sắc tuyệt luân."
"Bốp!" Hinh Hinh đưa tay một cái tát, cô dùng hết toàn bộ khí lực, đánh lòng bàn tay đau.
Minh Nhất Kỳ chịu một tát này, tay rơi vào trên lưng Mậu Hinh, ôm chặt cô.
Liền hợp lại, anh liền cảm nhận thân thể mềm mại cùng hương khí nhàn nhạt, tinh thuần như thế, thanh nhã như thế, giống như là U Lan trắng tinh tại đêm khuya.
Lúc này mới là người phụ nữ, nên là người phụ nữ Minh Nhất Kỳ anh có được! Trong đầu anh toát ra ý niệm này, cúi đầu nhìn Mậu Hinh, thân thể hơi hơi co rút. Anh đột nhiên nghĩ đến, Minh Nhất Kỳ anh có được vô số người phụ nữ đều đã không kịp nổi một phần ngàn vạn người phụ nữ trong lòng này.
Mà người phụ nữ này cư nhiên bị anh cả anh chiếm được!
Này làm sao có thể, Minh Nhất Kỳ anh làm sao có thể để cho loại chuyện này phát sinh!
"Minh Nhất Kỳ, anh buông tay." Hinh Hinh dùng lực vùng vẫy, không nghĩ tới mặc dù Minh Nhất Kỳ là bệnh nhân, khí lực rất lớn, trong lúc này cô mà lại tránh thoát không ra.
"Em vốn hẳn là thuộc về anh, là anh phát hiện em trước hết. "Hốc mắt Minh Nhất Kỳ đỏ đậm, "Chúng ta từng có nhiều quá khứ như vậy, em nhớ rõ sao?"
Hinh Hinh phẫn hận nhìn anh, gằn từng tiếng nói: "Nhưng mà những cái quá khứ này là bóng mờ cả đời tôi đều phải xóa đi. Minh Nhất Kỳ, tôi vĩnh viễn không có khả năng thuộc về anh."
Nói xong, cô dùng lực giẫm lên anh một cước, hơn nữa không chút khách khí hướng vết thương trên bụng anh công kích.
Minh Nhất Kỳ ăn đau, rốt cục buông ra cô, sau đó hô hô cười: "Hinh Hinh, em vẫn lại là dã man như vậy."
"Tôi nói cho anh, mặc kệ anh làm cái gì không ảnh hưởng được tôi, cũng không có khả năng để cho tôi và Minh Nhất tách ra. Hiện tại tôi và anh tốt lắm, anh không gây thương tổn tôi." Hinh Hinh lớn tiếng nói.
"Ai biết được, có một số việc không phải em nói càng lớn là có thể không phát sinh." Minh Nhất Kỳ cười, trên eo anh bị Hinh Hinh dùng lực đẩy một phen tựa hồ đụng phải miệng vết thương, để cho anh cực kì đau đớn."Em có những thứ video clip này thì thế nào? Em dám công khai sao? Nếu em công khai, người khác nhất định sẽ tò mò hơn, trong tay Minh nhị thiếu anh có phải còn có tin tức càng kình bạo hay không, nhân sinh quá khứ Mậu kiểm sát trưởng, là có bao nhiêu đặc sắc a?"
Tác giả :
Mạch Kiêu Dương