Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 209-1: Quan tâm nhiều lắm
Editor: Quỳnh Nguyễn
Vẻ mặt Mậu Hinh nhu hòa rất nhiều, mặc dù trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng mà nếu anh thật sự muốn mà nói, cô cuối cùng chắc là sẽ không cự tuyệt. Cùng với anh thời gian càng ngày càng nhiều, trí nhớ càng thêm dũng mãnh tiến ra, nhớ rõ, thì ra cô từng yêu anh như thế.
Minh Ý cọ đến chỗ trên cổ cô, tinh tế hôn môi của cô.
"Em vẫn có một cái thắc mắc." Hinh Hinh thở hổn hển, liền hỏi anh.
"Cái gì?" Giọng Minh Ý thở gấp mà áp lực, tay anh cũng bắt đầu dao động tại trên người cô.
" Trước kia anh nói cùng người ta, em là em gái của anh, trước kia anh thật sự coi em như em gái anh sao?" Hinh Hinh đã từng ảo não rất nhiều năm, cũng bởi vì anh như vậy, cô không dám xác định, không dám thông báo, thật cẩn thận rất nhiều năm.
"Cho nên mỗi lần anh giới thiệu em là em gái anh cùng chiến hữu, em đều phải tức giận." Minh Ý ngẩng đầu lên, khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Em vốn cũng không phải em gái anh, em gái anh là Minh Nhất Hạ." Hinh Hinh nói.
"Đúng, em gái anh là Minh Nhất Hạ, mà em là vợ của anh." Minh Ý cười nói.
" Lúc kia em không phải vợ anh, anh né tránh vấn đề của em." Mậu Hinh thoáng bất mãn.
"Anh sẽ không giặt khăn trải giường và quần lót cho cô gái bên ngoài trừ bỏ Mậu Hinh." Minh Ý tiến đến cạnh tai cô nói nhỏ.
Hinh Hinh lập tức liền mặt đỏ, tay hung hăng nhéo một phen trên vai anh, bày tỏ trả thù.
Minh Ý bị cô nhéo, lập tức cúi đầu nút chặt môi của cô. Hai người quay cuồng ở trong chăn. Minh Ý ném ra từng kiện quần áo của cô, ngay từ đầu Hinh Hinh còn cười hì hì, chờ anh vào chính đề cô liền cười không nổi rồi.
Lúc người đàn ông trên giường luôn luôn hư hỏng chút, về sau anh còn có thể tiến đến bên tai của cô: "Em nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ làm chuyện này ở trên chiếc giường này sao?"
Hinh Hinh chỉ cảm thấy não oanh một tiếng, cô rốt cuộc biết đàn ông lại đứng đắn cũng có thể nói ra tiết mục ngắn xấu xa.
Một đêm này bọn họ ngủ kiên định trên giường anh ở nhà.
Nhưng là Hinh Hinh thức dậy rất sớm, chỉ cảm thấy cực kỳ khát khô, liền đi xuống lầu uống nước.
Đang uống nước cô nghe đến phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu liền nhìn đến Minh Chí Côn. Cô cảm thấy được ánh mắt Minh Chí Côn có chút lạnh lẽo, tâm khẽ run lên đã nói: "Ông nội, người cũng sớm như vậy."
"Ở trong này thói quen sao?" Minh Chí Côn hỏi.
" Còn được!" Dù sao chỉ ở một ngày, không cái gọi là thói quen đi!
"Ông nghĩ cũng đúng, cháu lớn lên ở trong này." Minh Chí Côn nói tới đây thở dài một tiếng, "Hinh Hinh, cháu là Minh gia nuôi lớn, hồi nhỏ chú Minh vẫn lại là không tệ đối với cháu. Ông biết cháu bị ủy khuất cũng bị tội, nhưng Minh gia tóm lại là có ân đối với cháu, cháu không thể hại Minh gia."
"Vì sao Ông nội cho rằng cháu hại Minh gia?" Hinh Hinh hỏi lại, "Cháu tự nhận cháu trở về làm mỗi một sự kiện đều có thể theo nguyên tắc xử sự của cháu, không có vi phạm tâm của cháu."
" Nhưng mà cháu thương tổn rất nhiều người Minh gia." Minh Chí Côn nói.
"Có lẽ là bởi vì cháu không giốn người Minh gia, người Minh gia cho rằng có thể làm, cháu làm không được. Nếu là như thế này xúc phạm tới Minh gia, cháu cũng không có biện pháp." Hinh Hinh nói.
"A Nhất cũng là người Minh gia." Minh Chí Côn nhắc nhở cô, "Lúc cháu gả cho anh, chẳng lẽ không nghĩ tới những thứ này sao?"
"..." Hinh Hinh đứng ngây tại chỗ, thật lâu không nói lời nào.
"Cháu gả cho A Nhất, liền vĩnh viễn trốn không thoát dấu vết Minh gia. Hinh Hinh, cháu nên là hiểu mới phải." Minh Chí Côn lại nói.
"Cháu vĩnh viễn chỉ làm mình, mà Minh Nhất cũng không giống người Minh gia như vậy." Hinh Hinh nói.
Vẻ mặt Mậu Hinh nhu hòa rất nhiều, mặc dù trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng mà nếu anh thật sự muốn mà nói, cô cuối cùng chắc là sẽ không cự tuyệt. Cùng với anh thời gian càng ngày càng nhiều, trí nhớ càng thêm dũng mãnh tiến ra, nhớ rõ, thì ra cô từng yêu anh như thế.
Minh Ý cọ đến chỗ trên cổ cô, tinh tế hôn môi của cô.
"Em vẫn có một cái thắc mắc." Hinh Hinh thở hổn hển, liền hỏi anh.
"Cái gì?" Giọng Minh Ý thở gấp mà áp lực, tay anh cũng bắt đầu dao động tại trên người cô.
" Trước kia anh nói cùng người ta, em là em gái của anh, trước kia anh thật sự coi em như em gái anh sao?" Hinh Hinh đã từng ảo não rất nhiều năm, cũng bởi vì anh như vậy, cô không dám xác định, không dám thông báo, thật cẩn thận rất nhiều năm.
"Cho nên mỗi lần anh giới thiệu em là em gái anh cùng chiến hữu, em đều phải tức giận." Minh Ý ngẩng đầu lên, khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Em vốn cũng không phải em gái anh, em gái anh là Minh Nhất Hạ." Hinh Hinh nói.
"Đúng, em gái anh là Minh Nhất Hạ, mà em là vợ của anh." Minh Ý cười nói.
" Lúc kia em không phải vợ anh, anh né tránh vấn đề của em." Mậu Hinh thoáng bất mãn.
"Anh sẽ không giặt khăn trải giường và quần lót cho cô gái bên ngoài trừ bỏ Mậu Hinh." Minh Ý tiến đến cạnh tai cô nói nhỏ.
Hinh Hinh lập tức liền mặt đỏ, tay hung hăng nhéo một phen trên vai anh, bày tỏ trả thù.
Minh Ý bị cô nhéo, lập tức cúi đầu nút chặt môi của cô. Hai người quay cuồng ở trong chăn. Minh Ý ném ra từng kiện quần áo của cô, ngay từ đầu Hinh Hinh còn cười hì hì, chờ anh vào chính đề cô liền cười không nổi rồi.
Lúc người đàn ông trên giường luôn luôn hư hỏng chút, về sau anh còn có thể tiến đến bên tai của cô: "Em nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ làm chuyện này ở trên chiếc giường này sao?"
Hinh Hinh chỉ cảm thấy não oanh một tiếng, cô rốt cuộc biết đàn ông lại đứng đắn cũng có thể nói ra tiết mục ngắn xấu xa.
Một đêm này bọn họ ngủ kiên định trên giường anh ở nhà.
Nhưng là Hinh Hinh thức dậy rất sớm, chỉ cảm thấy cực kỳ khát khô, liền đi xuống lầu uống nước.
Đang uống nước cô nghe đến phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu liền nhìn đến Minh Chí Côn. Cô cảm thấy được ánh mắt Minh Chí Côn có chút lạnh lẽo, tâm khẽ run lên đã nói: "Ông nội, người cũng sớm như vậy."
"Ở trong này thói quen sao?" Minh Chí Côn hỏi.
" Còn được!" Dù sao chỉ ở một ngày, không cái gọi là thói quen đi!
"Ông nghĩ cũng đúng, cháu lớn lên ở trong này." Minh Chí Côn nói tới đây thở dài một tiếng, "Hinh Hinh, cháu là Minh gia nuôi lớn, hồi nhỏ chú Minh vẫn lại là không tệ đối với cháu. Ông biết cháu bị ủy khuất cũng bị tội, nhưng Minh gia tóm lại là có ân đối với cháu, cháu không thể hại Minh gia."
"Vì sao Ông nội cho rằng cháu hại Minh gia?" Hinh Hinh hỏi lại, "Cháu tự nhận cháu trở về làm mỗi một sự kiện đều có thể theo nguyên tắc xử sự của cháu, không có vi phạm tâm của cháu."
" Nhưng mà cháu thương tổn rất nhiều người Minh gia." Minh Chí Côn nói.
"Có lẽ là bởi vì cháu không giốn người Minh gia, người Minh gia cho rằng có thể làm, cháu làm không được. Nếu là như thế này xúc phạm tới Minh gia, cháu cũng không có biện pháp." Hinh Hinh nói.
"A Nhất cũng là người Minh gia." Minh Chí Côn nhắc nhở cô, "Lúc cháu gả cho anh, chẳng lẽ không nghĩ tới những thứ này sao?"
"..." Hinh Hinh đứng ngây tại chỗ, thật lâu không nói lời nào.
"Cháu gả cho A Nhất, liền vĩnh viễn trốn không thoát dấu vết Minh gia. Hinh Hinh, cháu nên là hiểu mới phải." Minh Chí Côn lại nói.
"Cháu vĩnh viễn chỉ làm mình, mà Minh Nhất cũng không giống người Minh gia như vậy." Hinh Hinh nói.
Tác giả :
Mạch Kiêu Dương