Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 172-3: Kịch bản không giống nhau
Editor: Quỳnh Nguyễn
Có nhiều lúc, anh đặc biệt hi vọng anh không phải đứa nhỏ Minh gia.
"Vớ vẩn!". Minh Chí Côn nổi giận gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn con dâu, "Hôm nay là hôn lễ A Nhất, các con không tham gia còn chưa tính, còn ở đây nói hươu nói vượn, các con muốn chọc giận chết ba sao?".
"Ba, ba nghe con nói!".
Minh Văn Hiên định nói chuyện, Minh Chí Côn phất tay tát một cái lên mặt ông, đánh Minh Văn Hiên đến choáng váng.
"Bình thường con làm việc không ra gì cũng thôi, nhưng sao có thể nói hươu nói vượn vấn đề này. A Nhất là đứa nhỏ Minh gia, năm đó lúc ôm anh trở về ông đã xét nghiệm rồi, không được gây chuyện thêm nữa.".Minh Chí Côn quát.
Minh Ý rầu rĩ cười: "Ông nội, cám ơn ông năm đó đã nghiệm, nhưng nếu bọn họ vẫn hoài nghi, vẫn nên nghiệm lại thì tốt hơn.".
Minh Văn Hiên vốn kiên trì muốn nghiệm, nhưng vừa nghe thấy Minh Chí Côn nói như vậy, nhất thời trong lòng ông lại do dự cũng hoài nghi có phải mình lầm hay không.
"Không cần nghiệm, cháu có phải cháu trai ông hay không ông còn không biết??". Minh Chí Côn nói, "A Nhất trăm phần trăm là con cháu Gia Minh ta, cái này không thể nghi ngờ. Chẳng lẽ các con không thấy, A Nhất và A Kỳ giống nhau như đúc sao?".
"Đó là lúc sinh ra giống A Kỳ nhưng sau đó Minh Nhất căn bản không có lớn lên bên cạnh chúng ta. Khi trở về đã bảy tuổi, đã rất khác A Kỳ rồi. Bây giờ theo con thấy chỉ hơi giống nhau thôi.". Tống Mạn Vân nói.
Minh Ý và Minh Nhất Kỳ có vài phần giống nhau, người sáng suốt nhìn thấy bọn họ, nói bọn họ là anh em đương nhiên cũng có người tin. Nhưng về khí chất Minh Ý khác Minh Nhất Kỳ rất nhiều, thêm nữa nhiều năm anh sinh hoạt trong quân đội, khiến người hơn vài phần cương nghị. Mà Minh Nhất Kỳ làm cậu ấm nhiều năm, sống an nhàn sung sướng, trắng nõn nà, ánh mắt hơn vài phần tà khí.
Cho nên đến bây giờ, hai anh em thật là một Nam một Bắc.
"Ông nội, đã có người nghi vấn, cháu thấy vẫn nên nghiệm lại cho thỏa đáng.". Minh Ý lại nói, "Ngày mai cháu sẽ sắp xếp bác sĩ tới nghiệm DNA, đương nhiên nếu hai người lo lắng có thể sắp xếp bác sĩ của mình tới nghiệm.".
Tống Mạn Vân bị thái độ Minh Ý khiến cho hồ đồ, bà nhận được tin tức năm đó Phó gia có đứa nhỏ kia, Kỷ Khoa và bà mang thai cùng lúc.
Ai biết nhiều năm sau, Phó gia lại truyền ra ngoài là không có đứa nhỏ, mà Minh gia ôm Minh Ý trở về Minh gia.
"Làm như vậy đi, ba. Trước khi chưa có kết quả, con thấy Minh Ý căn bản không thích hợp đảm nhiệm tổng giám đốc Hoàn Vũ.". Minh Văn Hiên nói.
Ông vừa nói xong, Minh Chí Côn lập tức cầm gậy chống trực tiếp đánh lên người Minh Văn Hiên. "Ba đánh chết con thằng khốn này, con vẫn còn muốn đoạt quyền, ba đánh chết con!".
Minh Văn Hiên bị cha đánh, nửa quỳ trên mặt đất. Rõ ràng nghiệm DNA cũng không có gì, ông thật không rõ vì sao cha lại tức giận như vậy.
"Mặc kệ các con vì sao lại cho rằng A Nhất không phải đứa nhỏ của các con, hiện tại ba chính thức tuyên bố, A Nhất một trăm phần trăm là con cháu Minh gia, ai còn dám gây chuyện về vấn đề này, ba sẽ đuổi ra ngoài Minh gia.". Tiếng Minh Chí Côn vang lên, rất uy nghiêm.
Nhìn cha như vậy, Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên đều không dám nhiều lời.
Lúc này nghe được tiếng đập cửa, Minh Ý đi mở cửa, thấy Hinh Hinh đã thay xong quần áo đứng ở cửa.
Hinh Hinh nhìn một phòng người, nói: "Phải đi mời rượu chiêu đãi tiệc tối, A Nhất, anh đã xong chưa?".
"Xong rồi.". Minh Ý không muốn nhiều lời, lập tức ra ngoài.
Vợ chồng Minh Văn Hiên nhìn con trưởng, nhìn cha, thấy cha vẫn tức mặt giống màu gan heo, còn muốn nói gì cũng đành nuốt lại.
Có nhiều lúc, anh đặc biệt hi vọng anh không phải đứa nhỏ Minh gia.
"Vớ vẩn!". Minh Chí Côn nổi giận gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn con dâu, "Hôm nay là hôn lễ A Nhất, các con không tham gia còn chưa tính, còn ở đây nói hươu nói vượn, các con muốn chọc giận chết ba sao?".
"Ba, ba nghe con nói!".
Minh Văn Hiên định nói chuyện, Minh Chí Côn phất tay tát một cái lên mặt ông, đánh Minh Văn Hiên đến choáng váng.
"Bình thường con làm việc không ra gì cũng thôi, nhưng sao có thể nói hươu nói vượn vấn đề này. A Nhất là đứa nhỏ Minh gia, năm đó lúc ôm anh trở về ông đã xét nghiệm rồi, không được gây chuyện thêm nữa.".Minh Chí Côn quát.
Minh Ý rầu rĩ cười: "Ông nội, cám ơn ông năm đó đã nghiệm, nhưng nếu bọn họ vẫn hoài nghi, vẫn nên nghiệm lại thì tốt hơn.".
Minh Văn Hiên vốn kiên trì muốn nghiệm, nhưng vừa nghe thấy Minh Chí Côn nói như vậy, nhất thời trong lòng ông lại do dự cũng hoài nghi có phải mình lầm hay không.
"Không cần nghiệm, cháu có phải cháu trai ông hay không ông còn không biết??". Minh Chí Côn nói, "A Nhất trăm phần trăm là con cháu Gia Minh ta, cái này không thể nghi ngờ. Chẳng lẽ các con không thấy, A Nhất và A Kỳ giống nhau như đúc sao?".
"Đó là lúc sinh ra giống A Kỳ nhưng sau đó Minh Nhất căn bản không có lớn lên bên cạnh chúng ta. Khi trở về đã bảy tuổi, đã rất khác A Kỳ rồi. Bây giờ theo con thấy chỉ hơi giống nhau thôi.". Tống Mạn Vân nói.
Minh Ý và Minh Nhất Kỳ có vài phần giống nhau, người sáng suốt nhìn thấy bọn họ, nói bọn họ là anh em đương nhiên cũng có người tin. Nhưng về khí chất Minh Ý khác Minh Nhất Kỳ rất nhiều, thêm nữa nhiều năm anh sinh hoạt trong quân đội, khiến người hơn vài phần cương nghị. Mà Minh Nhất Kỳ làm cậu ấm nhiều năm, sống an nhàn sung sướng, trắng nõn nà, ánh mắt hơn vài phần tà khí.
Cho nên đến bây giờ, hai anh em thật là một Nam một Bắc.
"Ông nội, đã có người nghi vấn, cháu thấy vẫn nên nghiệm lại cho thỏa đáng.". Minh Ý lại nói, "Ngày mai cháu sẽ sắp xếp bác sĩ tới nghiệm DNA, đương nhiên nếu hai người lo lắng có thể sắp xếp bác sĩ của mình tới nghiệm.".
Tống Mạn Vân bị thái độ Minh Ý khiến cho hồ đồ, bà nhận được tin tức năm đó Phó gia có đứa nhỏ kia, Kỷ Khoa và bà mang thai cùng lúc.
Ai biết nhiều năm sau, Phó gia lại truyền ra ngoài là không có đứa nhỏ, mà Minh gia ôm Minh Ý trở về Minh gia.
"Làm như vậy đi, ba. Trước khi chưa có kết quả, con thấy Minh Ý căn bản không thích hợp đảm nhiệm tổng giám đốc Hoàn Vũ.". Minh Văn Hiên nói.
Ông vừa nói xong, Minh Chí Côn lập tức cầm gậy chống trực tiếp đánh lên người Minh Văn Hiên. "Ba đánh chết con thằng khốn này, con vẫn còn muốn đoạt quyền, ba đánh chết con!".
Minh Văn Hiên bị cha đánh, nửa quỳ trên mặt đất. Rõ ràng nghiệm DNA cũng không có gì, ông thật không rõ vì sao cha lại tức giận như vậy.
"Mặc kệ các con vì sao lại cho rằng A Nhất không phải đứa nhỏ của các con, hiện tại ba chính thức tuyên bố, A Nhất một trăm phần trăm là con cháu Minh gia, ai còn dám gây chuyện về vấn đề này, ba sẽ đuổi ra ngoài Minh gia.". Tiếng Minh Chí Côn vang lên, rất uy nghiêm.
Nhìn cha như vậy, Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên đều không dám nhiều lời.
Lúc này nghe được tiếng đập cửa, Minh Ý đi mở cửa, thấy Hinh Hinh đã thay xong quần áo đứng ở cửa.
Hinh Hinh nhìn một phòng người, nói: "Phải đi mời rượu chiêu đãi tiệc tối, A Nhất, anh đã xong chưa?".
"Xong rồi.". Minh Ý không muốn nhiều lời, lập tức ra ngoài.
Vợ chồng Minh Văn Hiên nhìn con trưởng, nhìn cha, thấy cha vẫn tức mặt giống màu gan heo, còn muốn nói gì cũng đành nuốt lại.
Tác giả :
Mạch Kiêu Dương