Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 170-2: Làm lại kế hoạch
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh nghe con trai hỏi như vậy, cô cũng bất ngờ.
Cô chưa từng thảo luận vấn đề này cùng con, cảm thấy Tiểu Sâm gọi Minh Ý là chú Nhất cũng tốt, ai biết Tiểu Sâm sẽ mang vẻ mặt khát khao gặng hỏi như vậy.
"Cháu hỏi Hinh Hinh xem có thể hay không?". Minh Ý vẫn muốn Mậu Hinh đồng ý.
"Hinh Hinh, có thể chứ?". Tiểu Sâm quay đầu hỏi Mậu Hinh.
Mậu Hinh chỉ cảm thấy người đàn ông này quá giảo hoạt, sao có thể để Tiểu Sâm hỏi vấn đề này, cô căn bản không biết trả lời như thế nào.
"Hinh Hinh, có thể chứ?". Tiểu Sâm lại hỏi.
Mậu Hinh có chút nghẹn lời, thấy Minh Ý cũng đang nhìn mình, ngực cô giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, có phần hít thở không thông.
Sau cùng cô hít sâu một hơi, đã nói: "Ừm, nếu con muốn."
" Ba ba Nhất.". Tiểu Sâm nói xong ôm Minh Ý, hôn trên mặt anh.
Minh Ý ôm chặt Tiểu Sâm, hốc mắt đã hoen đỏ, anh ôm chặt Tiểu Sâm, cũng hôn lên khuôn mặt bé.
Bọn họ lấy giấy chứng nhận xong mới tới khách sạn.
Mười giờ buổi sáng bắt đầu nghi thức, khi bọn họ tới, người Minh gia gần như đã đến, trừ vợ chồng Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân. Minh Nhất Kỳ cũng mặc tây trang màu trắng, áo mũ chỉnh tề. Minh Nhất Hạ mặc lễ phục đỏ thẫm, trang điểm không cầu kỳ như bình thường, tránh vượt qua cô dâu.
Mậu Hinh cũng chưa để ý Minh Nhất Hạ, cô muốn tới phòng cô dâu trang điểm lại, thay quần áo.
Chờ cô trở lại phòng cô dâu, chuyên gia trang điểm bắt đầu trang điểm lại cho cô, phù dâu của cô cũng lục tục đến, Lâm Văn Hi đến sớm nhất, đến phòng cô dâu nhìn Mậu Hinh trang điểm.
"Tôi sợ cô không đến.". Mậu Hinh nói.
Lâm Văn Hi ngồi ở bên cạnh cô, nhìn Mậu Hinh: "Mặc kệ sao được? Cô cũng đã giúp tôi."
"Lần trước tôi chỉ làm việc công.". Mậu Hinh nhàn nhạt nói, "Tôi nghe nói hiện tại cô bề bộn nhiều việc, là thu xếp thời gian trong lúc cấp bách!"
"Tôi tới là muốn giúp cô.". Lâm Văn Hi nói đầy ý vị.
Mậu Hinh nghe lời này rất không đúng, không biết cô có ý gì? Nhưng chuyên gia trang điểm đang ở đó, Lâm Văn Hi không tiện nói.
"Cô tới đúng là giúp tôi, cô biết tôi không có nhiều bạn, tìm phù dâu thật không dễ dàng.". Mậu Hinh nói.
Chỉ chốc lát sau Cố Tiểu Nam, Tây Tử, Tạ Tạ và Nhạc Vi đều đã đến, đoàn người bắt đầu chụp ảnh.
Lâm Văn Hi ngồi trong phòng cô dâu một lát, nhận một tin nhắn liền đi ra ngoài.
Cô tới một căn phòng khác, Minh Nhất Kỳ ngồi bên trong.
Minh Nhất Kỳ mặc tây trang màu trắng, anh khẽ mỉm cười, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâm Văn Hi.
"Văn Hi, nhiều ngày không gặp, em sao lại đẹp hơn rồi.". Minh Nhất Kỳ nhìn chằm chằm cô nói.
"Minh nhị thiếu, tôi đẹp cũng không bằng người của anh.". Lâm Văn Hi nói.
"Văn Hi, chuyện lần trước là anh không đúng, chủ yếu là chú hai thích em, dù anh có tình cảm với em cũng phải buông xuống, em hiểu không?". Minh Nhất Kỳ nói xong chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Văn Hi.
Lâm Văn Hi nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta vẫn đẹp như vậy, vẫn cao quý như vậy, khiến cô mê luyến nhiều năm như vậy. Nếu không phải vì vụ án Minh Văn Thức, cô thậm chí nghĩ tới một ngày có được anh. "Minh nhị thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì sao?". Lâm Văn Hi hỏi.
Mậu Hinh nghe con trai hỏi như vậy, cô cũng bất ngờ.
Cô chưa từng thảo luận vấn đề này cùng con, cảm thấy Tiểu Sâm gọi Minh Ý là chú Nhất cũng tốt, ai biết Tiểu Sâm sẽ mang vẻ mặt khát khao gặng hỏi như vậy.
"Cháu hỏi Hinh Hinh xem có thể hay không?". Minh Ý vẫn muốn Mậu Hinh đồng ý.
"Hinh Hinh, có thể chứ?". Tiểu Sâm quay đầu hỏi Mậu Hinh.
Mậu Hinh chỉ cảm thấy người đàn ông này quá giảo hoạt, sao có thể để Tiểu Sâm hỏi vấn đề này, cô căn bản không biết trả lời như thế nào.
"Hinh Hinh, có thể chứ?". Tiểu Sâm lại hỏi.
Mậu Hinh có chút nghẹn lời, thấy Minh Ý cũng đang nhìn mình, ngực cô giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, có phần hít thở không thông.
Sau cùng cô hít sâu một hơi, đã nói: "Ừm, nếu con muốn."
" Ba ba Nhất.". Tiểu Sâm nói xong ôm Minh Ý, hôn trên mặt anh.
Minh Ý ôm chặt Tiểu Sâm, hốc mắt đã hoen đỏ, anh ôm chặt Tiểu Sâm, cũng hôn lên khuôn mặt bé.
Bọn họ lấy giấy chứng nhận xong mới tới khách sạn.
Mười giờ buổi sáng bắt đầu nghi thức, khi bọn họ tới, người Minh gia gần như đã đến, trừ vợ chồng Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân. Minh Nhất Kỳ cũng mặc tây trang màu trắng, áo mũ chỉnh tề. Minh Nhất Hạ mặc lễ phục đỏ thẫm, trang điểm không cầu kỳ như bình thường, tránh vượt qua cô dâu.
Mậu Hinh cũng chưa để ý Minh Nhất Hạ, cô muốn tới phòng cô dâu trang điểm lại, thay quần áo.
Chờ cô trở lại phòng cô dâu, chuyên gia trang điểm bắt đầu trang điểm lại cho cô, phù dâu của cô cũng lục tục đến, Lâm Văn Hi đến sớm nhất, đến phòng cô dâu nhìn Mậu Hinh trang điểm.
"Tôi sợ cô không đến.". Mậu Hinh nói.
Lâm Văn Hi ngồi ở bên cạnh cô, nhìn Mậu Hinh: "Mặc kệ sao được? Cô cũng đã giúp tôi."
"Lần trước tôi chỉ làm việc công.". Mậu Hinh nhàn nhạt nói, "Tôi nghe nói hiện tại cô bề bộn nhiều việc, là thu xếp thời gian trong lúc cấp bách!"
"Tôi tới là muốn giúp cô.". Lâm Văn Hi nói đầy ý vị.
Mậu Hinh nghe lời này rất không đúng, không biết cô có ý gì? Nhưng chuyên gia trang điểm đang ở đó, Lâm Văn Hi không tiện nói.
"Cô tới đúng là giúp tôi, cô biết tôi không có nhiều bạn, tìm phù dâu thật không dễ dàng.". Mậu Hinh nói.
Chỉ chốc lát sau Cố Tiểu Nam, Tây Tử, Tạ Tạ và Nhạc Vi đều đã đến, đoàn người bắt đầu chụp ảnh.
Lâm Văn Hi ngồi trong phòng cô dâu một lát, nhận một tin nhắn liền đi ra ngoài.
Cô tới một căn phòng khác, Minh Nhất Kỳ ngồi bên trong.
Minh Nhất Kỳ mặc tây trang màu trắng, anh khẽ mỉm cười, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâm Văn Hi.
"Văn Hi, nhiều ngày không gặp, em sao lại đẹp hơn rồi.". Minh Nhất Kỳ nhìn chằm chằm cô nói.
"Minh nhị thiếu, tôi đẹp cũng không bằng người của anh.". Lâm Văn Hi nói.
"Văn Hi, chuyện lần trước là anh không đúng, chủ yếu là chú hai thích em, dù anh có tình cảm với em cũng phải buông xuống, em hiểu không?". Minh Nhất Kỳ nói xong chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Văn Hi.
Lâm Văn Hi nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta vẫn đẹp như vậy, vẫn cao quý như vậy, khiến cô mê luyến nhiều năm như vậy. Nếu không phải vì vụ án Minh Văn Thức, cô thậm chí nghĩ tới một ngày có được anh. "Minh nhị thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì sao?". Lâm Văn Hi hỏi.
Tác giả :
Mạch Kiêu Dương