Quan Thanh
Chương 95: Cứu mỹ nhân không nhất định phải là anh hùng
Đỗ Canh khen ngợi liếc nhìn Hạ Thiên Nông. Sở dĩ Hạ Thiên Nông chậm rãi trở thành tâm phúc của ông ta trong thời gian ngắn nhất, mặc dù có nhiều nhân tố ngẫu nhiên, nhưng Hạ Thiên Nông hiểu biết đại cục đúng mực cũng là một mấu chốt. Cấp dưới này, biết khi nào nên nói, khi nào không nên nói, nói cái gì không nên nói cái gì… Cùng cộng sự với Hạ Thiên Nông, khiến Đỗ Canh cảm thấy rất thoải mái.
Đúng rồi, chính là một loại cảm giác thoải mái. Nghĩ đến, theo thời gian trôi qua, loại cảm giác thoải mái này đang dần biến thành một loại tín nhiệm và nể trọng.
Đỗ Canh cười cười:
- Ông Hạ, cứ như vậy đi, để cho cô ta tới viết, đơn giản chỉ là phê bình Tân Hải chúng ta xây dựng lại dỡ bỏ lãng phí tài lực thôi. Chuyện nhỏ này, quả thật đối với hình tượng Tân Hải chúng ta mà nói là một ảnh hưởng, nhưng đổi góc độ, lại là tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc. Tôi xem, vừa lúc mượn cơ hội để truyền thông Trung ương làm quảng cáo miễn phí cho Tân Hải chúng ta. Chẳng qua, ông Hạ, chúng ta vẫn phải tổ chức người chuẩn bị bài viết phản bác, cùng tranh luận với cô ta… Dư luận đua tiếng, rất có lợi đối với sự nổi tiếng của Tân Hải.
Hạ Thiên Nông ngẩn ra, trầm ngâm một chút, lông mày giương lên, cười ha ha:
- Bí thư Đỗ đa mưu túc trí, thật ra là tôi nóng vội. Nếu nói như vậy, chúng ta liền yên lặng theo dõi chuyện này?
Đừng nhìng Hạ Thiên Nông lộ vẻ tươi cười trên mặt, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không cho rằng lời Đỗ Canh nói là đúng. Còn làm quảng cáo miễn phí sao? Lực ảnh hưởng to lớn của báo lớn Trung ương cũng không phải truyền thông thành phố của Tân Hải có thể bằng được. Một khi bị lãnh đạo Trung ương coi trọng, gọi một cuộc đến đây hoặc không mặn không nhạt phê bình hai câu, chuyện dỡ bỏ cầu vượt Tân Hải này sẽ bị phủ định toàn bộ. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cái gọi là chân lý càng tranh càng sáng, đây là lời nói trên mặt giấy. Trong hiện thực, chân lý chưa chắc có thể chiến thắng sai lầm. Huống chi, chân lý cũng không chắc nằm trong tay Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải.
Đây là tâm lý thật sự của Hạ Thiên Nông. Nhưng Hạ Thiên Nông lại biết, Đỗ Canh này tuy rằng có năng lực và quyết đoán, cũng là thật lòng muốn làm một sự nghiệp, nhưng ông ta cũng là một người bảo thủ, cho dù ông ta che dấu rất tốt, nhưng Hạ Thiên Nông vẫn phát hiện điểm này. Chỉ cần ông ta cho rằng đúng, ông ta sẽ nhận định chuyện tình chắc chắn, người khác nói thế nào cũng không được. Cho nên, Hạ Thiên Nông cũng chỉ có thể nói theo lời ông ta.
Hạ Thiên Nông thở dài trong lòng một tiếng, lại nói chuyện thêm một hồi với Đỗ Canh, hai người liền chia tay. Về tới nhà, Thạch Thanh sớm đã chìm vào giấc ngủ. Dù sao lớn tuổi, trải qua trận giao hoan mãnh liệt như vậy, bà cũng hơi mệt mỏi.
Hạ Thiên Nông ngồi trên sô pha nhìn điện thoại một hồi, tâm thần không yên. Ông đứng dậy rút một điếu thuốc, đi lòng vòng trong phòng khách, vẫn cảm thấy trong lòng bất an, liền gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết.
Đợi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết gọi trở về, đã gần mười giờ tối rồi. Cũng không có gì làm, sau khi ăn cơm chiều hai người trở lại phòng cũng nhàn rỗi, liền tùy ý tản bộ trên đường núi xung quanh đỉnh Lão Hổ, đợi thức ăn trong bụng tiêu hóa xong. Hạ Hiểu Tuyết lại dắt An Tại Đào tới một quán dân dã, gọi một chân dê nướng, ăn tới gần mười giờ. Mà trong đó, cũng không tìm thấy điện thoại gọi về, cho nên khi trở về khách sạn mới gọi điện trở lại.
Hạ Thiên Nông đã nằm ngủ, trong cơn buồn ngủ đứng lên nhận điện thoại, không nói gì nữa, chỉ dặn hai người ở bên ngoài phải chú ý an toàn liền cúp điện, quả thật khiến An Tại Đào hơi kinh ngạc.
====
Hai người trở về phòng, ngủ mãi tới khi mặt trời hôm sau lên cao. Dù sao hiện giờ chính là đi nghỉ ngơi, cũng không có mục tiêu du lịch cụ thể, cho nên hai người cũng vui vẻ hưởng thụ thế giới ngọt ngào không ai quấy rầy của hai người.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, hai người mới lười biếng ra khỏi cửa chính của khách sạn, bước về phía hồ nước nhân tạo bên trái bãi đỗ xe. Hồ nước nhân tạo này vốn là một hồ nhỏ thiên nhiên hình thành trên đỉnh núi, sau lại bị văn phòng quản lý khu du lịch tu sửa, xây thêm một vòng đê xi măng chắc chắn, nuôi thả một số cá nước ngọt, lập một số điểm câu cá, khiến du khách thả câu tự tìm niềm vui. Đương nhiên, điều này cũng thu phí, tiến hành thu phí dựa theo trọng lượng cá câu được, giá cả cao hơn một chút so với giá thị trường.
Đi xuống dọc theo bậc thang, gió mát chầm chậm bên hồ, mấy cành liễu lay động theo gió, dưới trời xanh mây trắng, giữa non xanh nước biêc, mặt hồ mênh mông lăn tăn, khiến tâm tình người ta trở nên rất thả lỏng.
Bên hồ đã có không ít du khách câu cá, trong đó còn có đám người Dịch Thần và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng đi tới phía sau một người đàn ông thả câu, chậm rãi ngồi xuống, cùng im lặng quan sát.
Chỉ có điều anh mắt lạnh lùng của Trần Duệ thường xuyên quét tới đây, khiến Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy không thoải mái. Hai người đang muốn đổi địa điểm, chuẩn bị đi một vòng trong rừng cây nhỏ đối diện, đột nhiên nghe được Lưu Ngạn cách đấy không xa đứng dậy, hưng phấn hô:
- Lên, lên.
Không đợi Trần Duệ và Dịch Thần chạy tới, Lưu Ngạn bắt đầu thu dây rất nhanh.
An Tại Đào quay đầu nhìn lại, thấy từng gợn sóng dày đặc trên mặt nước, dây câu thu về, gợn sóng càng thêm dày đặc, mấy vòng tạo thành một lốc xoáy nho nhỏ.
Người đàn ông thả câu bên này cũng đứng dậy, kinh hô một tiếng:
- Là con cá lớn!
Trong hưng phấn, Lưu Ngạn giữ chặt dây sau đó bắt đầu kéo mạnh, nhưng kéo một chút lại không được, dây câu kéo rất căng, một áp lực rất lớn từ mặt nước truyền tới, gợn sóng chợt biến thành sóng lớn, một con cá lớn đen tuyền đột nhiên chạy về chỗ nước sâu.
Người đàn ông thả câu thở dài, xong rồi, thoát mất rồi!
Ngay cả An Tại Đào người không biết câu cá này cũng biết kiến thức phổ thông cơ bản, câu được cá lớn không có khả năng một lần liền thu dây, trước tiên phải thuận theo cá, đợi cá kiệt sức mới đưa cá lên bờ, nhưng rất hiển nhiên, Lưu Ngạn quá mức hưng phấn và sốt ruột, thu dây quá nhanh, cũng không tạo ra không gian đầy đủ.
Nếu dùng quá sức, không phải cá lên, còn dễ dàng khiến người ngã xuống nước. Phải biết rằng, loài cá nhất là một số cá lớn, lực ở trong nước của nó là rất lớn. Đương nhiên, Lưu Ngạn vốn là một người câu cá ngoài nghề, hoàn toàn là câu chơi, loại phản ứng này cũng là bình thường.
- Mau tới giúp tôi!
Sắc mặt Lưu Ngạn đỏ lên, cần câu trong tay uốn thành một hình vòm, lực lượng con cá này ngoài dự đoán của cô, cô có lòng buông tay lại không cam lòng, nhưng không buông tay lại bị kéo về phía trước lảo đảo một chút.
Trần Duệ vốn không câu cá, vốn là tới đây giả vờ giả vịt bồi mỹ nữ, tâm tư của gã làm sao ở trên người cá, mà ở trên người Lưu Ngạn. Dịch Thần càng không cần phải nói, hoàn toàn là liều mình bồi mỹ nữ, cần câu trong tay ngay cả mồi cũng không có lại thả vào hồ, đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được Lưu Ngạn kinh hô xin giúp đỡ, lúc này mới chạy tới.
Đáng tiếc đã chậm, cá kia giãy không thoát khỏi dây câu, dưới đau đớn liều mạng giãy dụa bơi nhanh suống nước sâu, đột nhiên kéo được cần câu xuống, mà Lưu Ngạn lại hoàn toàn không chịu buông tay đang dùng hết sức tóm lại, vừa vặn bị kéo theo lảo đảo, ngã xuống rơi vào trong nước.
Phốc một tiếng lớn, Lưu Ngạn hét lên kinh hoàng, liều mạng quơ tay, giãy dụa trong nước. Nhưng cô càng giãy dụa, càng chìm xuống…
Không ngờ cô ta không biết bơi? Hạ Hiểu Tuyết cũng hơi giật mình. An Tại Đào không chút suy nghĩ, đột nhiên nhảy tới bên cạnh thành, nhảy vào hồ nước lạnh lẽo, bơi về phía Lưu Ngạn.
An Tại Đào từ dưới mà lên, đẩy Lưu Ngạn đang dần chìm xuống lên trên một chút, sau đó đạp nước, lộ đầu ra một bên, chuẩn bị nắm lấy cánh tay hoặc là tóc của Lưu Ngạn, kéo cô tới bờ. Cứu người trong nước nghiêm cấm tới gần người rơi xuống nước, nhất là không thể để người rơi xuống nước ôm lấy phần eo hoặc thân thể người cứu, nếu không, người rơi xuống nước sẽ liều mạng nắm lấy không thả, rất có thể khiến hai người cùng chìm xuống.
Trên bờ đã lộn xộn, nhân viên quản lý khu du lịch đang nhanh chóng chạy tới hồ. Mà du khách thả câu đều bỏ cần câu, xúm tới đây.
Trần Duệ sốt ruột ở trên bờ dùng sức dậm chân, hô:
- Cứu người, mọi người cứu người!
Tuy rằng Dịch Thần cũng biết bơi, nhưng lại chưa từng bơi ở trong nước bên ngoài thế này, liền cảm thấy hơi do dự. Mà du khách thả câu, tuy rằng cũng có rất nhiều người biết bơi, nhưng không một ai chủ động nhảy xuống giúp đỡ An Tại Đào cứu người.
An Tại Đào thở một hơi, quay đầu ôm lấy cánh tay Lưu Ngạn, lúc này, Lưu Ngạn theo bản năng nâng tay kéo lấy vạt áo trong nước của An Tại Đào, tay kia thì vòng lại, giữ chặt lưng hắn. Móng tay nhọn hung hăng mà chụp vào hông hắn, An Tại Đào không khỏi nhíu mày.
…
…
Người văn phòng quản lý khu du lịch thổi phồng một cái bè da ném vào trong nước, không biết còn có ai ném một cái phao cứu nạn màu đen vào hồ. An Tại Đào bắt lấy phao cứu nạn, nương theo sức nổi của phao cứu nạn mang theo Lưu Ngạn tới gần bờ.
Dưới sự trợ giúp của mọi người, cuối cùng An Tại Đào nắm được một hòn đá nhô ra trên thành hồ, thở ra một hơi. Hắn vốn muốn đưa Lưu Ngạn lên bờ trước, không ngờ lúc này Lưu Ngạn đã uống không ít nước chân kinh quá độ rơi vào trạng thái nửa hôn mê, lại liều mạng ôm lấy hắn không buông.
Quần áo mỏng manh trên người Lưu Ngạn bị ướt nhẹp, dán chặt lên người, để lộ ra thân hình cực đẹp đường cong hoàn mỹ. Bộ ngực đầy đặn của cô dán chặt vào vai An Tại Đào, An Tại Đào không ngừng đạp nước ma sát vào, nhưng giờ phút này An Tại Đào chẳng quan tâm nhận thức hương diễm trong nước này, càng không có khả năng sinh ra ý niệm gì.
…
...
Có cánh chưa chắc là thiên sứ, còn có thể là người chim, cưỡi ngựa trắng chưa chắc là hoàng tử, còn có thể là Đường Tăng; mà cứu người cũng chưa chắc chắn sẽ là anh hùng, còn có thể là kẻ đối đầu.
Lưu Ngạn thật không ngờ người đầu tiên nhảy xuống nước cứu cô chính là An Tại Đào, mà An Tại Đào cũng càng không ngờ, sau khi hai người có một lần mặt đỏ tai hồng trong nhà ăn khách sạn tối hôm qua, không ngờ trong một đoạn thời gian rất dài trở thành đối thủ một mất một còn. Về sau Dịch Thần nói qua một câu: Nếu có số mệnh mà nói, như vậy, hai người này chắc chắn là oan gia kiếp trước.
Đúng rồi, chính là một loại cảm giác thoải mái. Nghĩ đến, theo thời gian trôi qua, loại cảm giác thoải mái này đang dần biến thành một loại tín nhiệm và nể trọng.
Đỗ Canh cười cười:
- Ông Hạ, cứ như vậy đi, để cho cô ta tới viết, đơn giản chỉ là phê bình Tân Hải chúng ta xây dựng lại dỡ bỏ lãng phí tài lực thôi. Chuyện nhỏ này, quả thật đối với hình tượng Tân Hải chúng ta mà nói là một ảnh hưởng, nhưng đổi góc độ, lại là tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc. Tôi xem, vừa lúc mượn cơ hội để truyền thông Trung ương làm quảng cáo miễn phí cho Tân Hải chúng ta. Chẳng qua, ông Hạ, chúng ta vẫn phải tổ chức người chuẩn bị bài viết phản bác, cùng tranh luận với cô ta… Dư luận đua tiếng, rất có lợi đối với sự nổi tiếng của Tân Hải.
Hạ Thiên Nông ngẩn ra, trầm ngâm một chút, lông mày giương lên, cười ha ha:
- Bí thư Đỗ đa mưu túc trí, thật ra là tôi nóng vội. Nếu nói như vậy, chúng ta liền yên lặng theo dõi chuyện này?
Đừng nhìng Hạ Thiên Nông lộ vẻ tươi cười trên mặt, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không cho rằng lời Đỗ Canh nói là đúng. Còn làm quảng cáo miễn phí sao? Lực ảnh hưởng to lớn của báo lớn Trung ương cũng không phải truyền thông thành phố của Tân Hải có thể bằng được. Một khi bị lãnh đạo Trung ương coi trọng, gọi một cuộc đến đây hoặc không mặn không nhạt phê bình hai câu, chuyện dỡ bỏ cầu vượt Tân Hải này sẽ bị phủ định toàn bộ. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cái gọi là chân lý càng tranh càng sáng, đây là lời nói trên mặt giấy. Trong hiện thực, chân lý chưa chắc có thể chiến thắng sai lầm. Huống chi, chân lý cũng không chắc nằm trong tay Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải.
Đây là tâm lý thật sự của Hạ Thiên Nông. Nhưng Hạ Thiên Nông lại biết, Đỗ Canh này tuy rằng có năng lực và quyết đoán, cũng là thật lòng muốn làm một sự nghiệp, nhưng ông ta cũng là một người bảo thủ, cho dù ông ta che dấu rất tốt, nhưng Hạ Thiên Nông vẫn phát hiện điểm này. Chỉ cần ông ta cho rằng đúng, ông ta sẽ nhận định chuyện tình chắc chắn, người khác nói thế nào cũng không được. Cho nên, Hạ Thiên Nông cũng chỉ có thể nói theo lời ông ta.
Hạ Thiên Nông thở dài trong lòng một tiếng, lại nói chuyện thêm một hồi với Đỗ Canh, hai người liền chia tay. Về tới nhà, Thạch Thanh sớm đã chìm vào giấc ngủ. Dù sao lớn tuổi, trải qua trận giao hoan mãnh liệt như vậy, bà cũng hơi mệt mỏi.
Hạ Thiên Nông ngồi trên sô pha nhìn điện thoại một hồi, tâm thần không yên. Ông đứng dậy rút một điếu thuốc, đi lòng vòng trong phòng khách, vẫn cảm thấy trong lòng bất an, liền gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết.
Đợi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết gọi trở về, đã gần mười giờ tối rồi. Cũng không có gì làm, sau khi ăn cơm chiều hai người trở lại phòng cũng nhàn rỗi, liền tùy ý tản bộ trên đường núi xung quanh đỉnh Lão Hổ, đợi thức ăn trong bụng tiêu hóa xong. Hạ Hiểu Tuyết lại dắt An Tại Đào tới một quán dân dã, gọi một chân dê nướng, ăn tới gần mười giờ. Mà trong đó, cũng không tìm thấy điện thoại gọi về, cho nên khi trở về khách sạn mới gọi điện trở lại.
Hạ Thiên Nông đã nằm ngủ, trong cơn buồn ngủ đứng lên nhận điện thoại, không nói gì nữa, chỉ dặn hai người ở bên ngoài phải chú ý an toàn liền cúp điện, quả thật khiến An Tại Đào hơi kinh ngạc.
====
Hai người trở về phòng, ngủ mãi tới khi mặt trời hôm sau lên cao. Dù sao hiện giờ chính là đi nghỉ ngơi, cũng không có mục tiêu du lịch cụ thể, cho nên hai người cũng vui vẻ hưởng thụ thế giới ngọt ngào không ai quấy rầy của hai người.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, hai người mới lười biếng ra khỏi cửa chính của khách sạn, bước về phía hồ nước nhân tạo bên trái bãi đỗ xe. Hồ nước nhân tạo này vốn là một hồ nhỏ thiên nhiên hình thành trên đỉnh núi, sau lại bị văn phòng quản lý khu du lịch tu sửa, xây thêm một vòng đê xi măng chắc chắn, nuôi thả một số cá nước ngọt, lập một số điểm câu cá, khiến du khách thả câu tự tìm niềm vui. Đương nhiên, điều này cũng thu phí, tiến hành thu phí dựa theo trọng lượng cá câu được, giá cả cao hơn một chút so với giá thị trường.
Đi xuống dọc theo bậc thang, gió mát chầm chậm bên hồ, mấy cành liễu lay động theo gió, dưới trời xanh mây trắng, giữa non xanh nước biêc, mặt hồ mênh mông lăn tăn, khiến tâm tình người ta trở nên rất thả lỏng.
Bên hồ đã có không ít du khách câu cá, trong đó còn có đám người Dịch Thần và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng đi tới phía sau một người đàn ông thả câu, chậm rãi ngồi xuống, cùng im lặng quan sát.
Chỉ có điều anh mắt lạnh lùng của Trần Duệ thường xuyên quét tới đây, khiến Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy không thoải mái. Hai người đang muốn đổi địa điểm, chuẩn bị đi một vòng trong rừng cây nhỏ đối diện, đột nhiên nghe được Lưu Ngạn cách đấy không xa đứng dậy, hưng phấn hô:
- Lên, lên.
Không đợi Trần Duệ và Dịch Thần chạy tới, Lưu Ngạn bắt đầu thu dây rất nhanh.
An Tại Đào quay đầu nhìn lại, thấy từng gợn sóng dày đặc trên mặt nước, dây câu thu về, gợn sóng càng thêm dày đặc, mấy vòng tạo thành một lốc xoáy nho nhỏ.
Người đàn ông thả câu bên này cũng đứng dậy, kinh hô một tiếng:
- Là con cá lớn!
Trong hưng phấn, Lưu Ngạn giữ chặt dây sau đó bắt đầu kéo mạnh, nhưng kéo một chút lại không được, dây câu kéo rất căng, một áp lực rất lớn từ mặt nước truyền tới, gợn sóng chợt biến thành sóng lớn, một con cá lớn đen tuyền đột nhiên chạy về chỗ nước sâu.
Người đàn ông thả câu thở dài, xong rồi, thoát mất rồi!
Ngay cả An Tại Đào người không biết câu cá này cũng biết kiến thức phổ thông cơ bản, câu được cá lớn không có khả năng một lần liền thu dây, trước tiên phải thuận theo cá, đợi cá kiệt sức mới đưa cá lên bờ, nhưng rất hiển nhiên, Lưu Ngạn quá mức hưng phấn và sốt ruột, thu dây quá nhanh, cũng không tạo ra không gian đầy đủ.
Nếu dùng quá sức, không phải cá lên, còn dễ dàng khiến người ngã xuống nước. Phải biết rằng, loài cá nhất là một số cá lớn, lực ở trong nước của nó là rất lớn. Đương nhiên, Lưu Ngạn vốn là một người câu cá ngoài nghề, hoàn toàn là câu chơi, loại phản ứng này cũng là bình thường.
- Mau tới giúp tôi!
Sắc mặt Lưu Ngạn đỏ lên, cần câu trong tay uốn thành một hình vòm, lực lượng con cá này ngoài dự đoán của cô, cô có lòng buông tay lại không cam lòng, nhưng không buông tay lại bị kéo về phía trước lảo đảo một chút.
Trần Duệ vốn không câu cá, vốn là tới đây giả vờ giả vịt bồi mỹ nữ, tâm tư của gã làm sao ở trên người cá, mà ở trên người Lưu Ngạn. Dịch Thần càng không cần phải nói, hoàn toàn là liều mình bồi mỹ nữ, cần câu trong tay ngay cả mồi cũng không có lại thả vào hồ, đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được Lưu Ngạn kinh hô xin giúp đỡ, lúc này mới chạy tới.
Đáng tiếc đã chậm, cá kia giãy không thoát khỏi dây câu, dưới đau đớn liều mạng giãy dụa bơi nhanh suống nước sâu, đột nhiên kéo được cần câu xuống, mà Lưu Ngạn lại hoàn toàn không chịu buông tay đang dùng hết sức tóm lại, vừa vặn bị kéo theo lảo đảo, ngã xuống rơi vào trong nước.
Phốc một tiếng lớn, Lưu Ngạn hét lên kinh hoàng, liều mạng quơ tay, giãy dụa trong nước. Nhưng cô càng giãy dụa, càng chìm xuống…
Không ngờ cô ta không biết bơi? Hạ Hiểu Tuyết cũng hơi giật mình. An Tại Đào không chút suy nghĩ, đột nhiên nhảy tới bên cạnh thành, nhảy vào hồ nước lạnh lẽo, bơi về phía Lưu Ngạn.
An Tại Đào từ dưới mà lên, đẩy Lưu Ngạn đang dần chìm xuống lên trên một chút, sau đó đạp nước, lộ đầu ra một bên, chuẩn bị nắm lấy cánh tay hoặc là tóc của Lưu Ngạn, kéo cô tới bờ. Cứu người trong nước nghiêm cấm tới gần người rơi xuống nước, nhất là không thể để người rơi xuống nước ôm lấy phần eo hoặc thân thể người cứu, nếu không, người rơi xuống nước sẽ liều mạng nắm lấy không thả, rất có thể khiến hai người cùng chìm xuống.
Trên bờ đã lộn xộn, nhân viên quản lý khu du lịch đang nhanh chóng chạy tới hồ. Mà du khách thả câu đều bỏ cần câu, xúm tới đây.
Trần Duệ sốt ruột ở trên bờ dùng sức dậm chân, hô:
- Cứu người, mọi người cứu người!
Tuy rằng Dịch Thần cũng biết bơi, nhưng lại chưa từng bơi ở trong nước bên ngoài thế này, liền cảm thấy hơi do dự. Mà du khách thả câu, tuy rằng cũng có rất nhiều người biết bơi, nhưng không một ai chủ động nhảy xuống giúp đỡ An Tại Đào cứu người.
An Tại Đào thở một hơi, quay đầu ôm lấy cánh tay Lưu Ngạn, lúc này, Lưu Ngạn theo bản năng nâng tay kéo lấy vạt áo trong nước của An Tại Đào, tay kia thì vòng lại, giữ chặt lưng hắn. Móng tay nhọn hung hăng mà chụp vào hông hắn, An Tại Đào không khỏi nhíu mày.
…
…
Người văn phòng quản lý khu du lịch thổi phồng một cái bè da ném vào trong nước, không biết còn có ai ném một cái phao cứu nạn màu đen vào hồ. An Tại Đào bắt lấy phao cứu nạn, nương theo sức nổi của phao cứu nạn mang theo Lưu Ngạn tới gần bờ.
Dưới sự trợ giúp của mọi người, cuối cùng An Tại Đào nắm được một hòn đá nhô ra trên thành hồ, thở ra một hơi. Hắn vốn muốn đưa Lưu Ngạn lên bờ trước, không ngờ lúc này Lưu Ngạn đã uống không ít nước chân kinh quá độ rơi vào trạng thái nửa hôn mê, lại liều mạng ôm lấy hắn không buông.
Quần áo mỏng manh trên người Lưu Ngạn bị ướt nhẹp, dán chặt lên người, để lộ ra thân hình cực đẹp đường cong hoàn mỹ. Bộ ngực đầy đặn của cô dán chặt vào vai An Tại Đào, An Tại Đào không ngừng đạp nước ma sát vào, nhưng giờ phút này An Tại Đào chẳng quan tâm nhận thức hương diễm trong nước này, càng không có khả năng sinh ra ý niệm gì.
…
...
Có cánh chưa chắc là thiên sứ, còn có thể là người chim, cưỡi ngựa trắng chưa chắc là hoàng tử, còn có thể là Đường Tăng; mà cứu người cũng chưa chắc chắn sẽ là anh hùng, còn có thể là kẻ đối đầu.
Lưu Ngạn thật không ngờ người đầu tiên nhảy xuống nước cứu cô chính là An Tại Đào, mà An Tại Đào cũng càng không ngờ, sau khi hai người có một lần mặt đỏ tai hồng trong nhà ăn khách sạn tối hôm qua, không ngờ trong một đoạn thời gian rất dài trở thành đối thủ một mất một còn. Về sau Dịch Thần nói qua một câu: Nếu có số mệnh mà nói, như vậy, hai người này chắc chắn là oan gia kiếp trước.
Tác giả :
Cách Ngư