Quan Thanh
Chương 197: Tuyển cử Chủ tịch thị trấn mới
An Tại Đào vừa động trong lòng, liếc cổ tay một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ, đúng là người thông minh. Giao tiếp với người thông minh như vậy vừa bớt lo lại ít đi rất nhiều lời nói nhảm.
- Hiệu trưởng Ninh, cảm ơn ngài đã quan tâm tới bài vở và bài tập của em gái tôi, còn xin trường học và cô giáo giáo dục nghiêm thêm!
- Phó Chủ tịch thị trấn Tôn, mấy ngày nay tôi bận ở bên ngoài, nhiều chuyện của thị trấn may nhờ có cô và Hiệu trưởng Ninh. Phó Chủ tịch thị trấn Tôn vất vả lâu ngày đến phát bệnh, tôi phải có trách nhiệm! Chẳng qua, Chủ tịch thị trấn Tôn một lòng vì công việc, ngày đêm làm lụng vất vả vì quần chúng thị trấn thoát khó làm giàu, cán bộ quần chúng tại huyện và thị trấn đều xem trọng.
An Tại Đào cười ha ha:
- Một lát đài truyền hình huyện sẽ tới phỏng vấn cô, còn có truyền thông thành phố và tỉnh cũng sẽ đến. Tôi vừa gặp Trưởng Ban Tuyên giáo Lưu, nghe nói văn phòng huyện còn muốn lấy cô làm điển hình "hiến dâng không hồi báo".
Tôn Hiểu Linh kinh ngạc một tiếng, liên tục xua tay:
- Bí thư An, tôi không thể làm điển hình được.
Ninh Lập Cương âm thầm trừng mắt liếc TÔn Hiểu Linh một cái.
An Tại Đào đi rồi, nữ phóng viên đài truyền hình huyện Tào Tiểu Mai quả nhiên mang theo phóng viên quay phim tới bệnh viện phỏng vấn, phỏng vấn thực tế Tôn Hiểu Linh trong phòng bệnh một phen, nghĩa là để Tôn Hiểu Linh bày tư thế, lại đọc "lời kịch" đài truyền hình chuẩn bị tốt từ trước. Giằng co hơn nửa ngày mới quay xong tiết mục, khiến Tôn Hiểu Linh cảm thấy rất mất tự nhiên. Đêm đó, tiết mục truyền ra tại đài truyền hình huyện, tiêu đề tin tức gọi "Thâm nhập cơ sở - Nữ Phó Chủ tịch thị trấn "hiến dâng không hồi báo".
Buổi sáng ngày hôm sau, phóng viên Nhật báo Phòng Sơn và Báo chiều Đô thị Phòng Sơn, còn có phóng viên Báo chiều Đông Sơn truyền thông cấp tỉnh dưới sự dẫn dắt của Ban Tuyên giáo và nhân viên công tác văn phòng, đều tiến tới đây. Bị một đám phóng viên cầm camera hỏi han một hồi, trong một buổi sáng Tôn Hiểu Linh có cảm giác dường như mình đang nằm mơ. Về phần "sự tích tiên tiến" của cô, Ban Tuyên giáo đã sớm chuẩn bị tốt, khi các phóng viên cầm tài liệu Ban Tuyên giáo cung cấp rời khỏi, đã là qua giữa trưa.
Tôn Hiểu Linh có chút buồn bực, ăn cháo Ninh Lập Cương đưa tới, nhíu mày nói:
- Bí thư An rốt cuộc làm cái gì vậy, êm đẹp để em làm điển hình, lại để đài truyền hình và báo chí oanh tạc điên cuồng, anh xem xem trên tài liệu này viết, hư cấu nhiều lắm, em khi nào vì công tác ngay cả con cái cũng không quản? Cũng chỉ là gần đây hơi bận thôi.
- Tuyên truyền thôi, tuyên truyền chính diện không phải dạng này sao? Nghệ thuật gia công thỏa đáng là vì tô đậm hình tượng cao đẹp của em mà! Chậc chậc, một nữ Phó Chủ tịch thị trấn mấy năm như một, cắm rễ vùng núi nghèo cố gắng công tác dẫn dắt quần chúng thoát khỏi nghèo khó làm giàu.
Ninh Lập Cương cười ha ha:
- Chuyện thật tốt, anh muốn để người ta đến tuyên truyền anh còn không có tư cách. Em thì tốt rồi, còn có cái giá!
- Được rồi, em đừng nói nữa, anh biết em muốn nói gì.
Ninh Lập Cương đưa một chiếc khăn mặt qua:
- Lau miệng đi và đừng nghĩ nhiều như vậy. Nếu Bí thư An sắp xếp như vậy, tự nhiên có suy nghĩ của lãnh đạo, dù sao cũng không có hại gì với em! Hơn nữa, em thủy chung cũng làm ra rất nhiều cống hiến cho thị trấn Tư Hà, đây là chuyện không cần tranh cãi thật hư. Mấy lãnh đạo trên trấn kia, Tiêu Hoàng đừng nói, Trương Chí Dũng cũng chỉ là một kẻ đã quá lứa sống qua ngày, Trương Bản chỉ biết chơi đùa giả dối, phần lớn công tác không phải do em đảm nhiệm sao? Trong lòng em còn băn khoăn gì?
- Tôn à, vị Bí thư An này thật sự là lãnh đạo hiếm gặp, đã đạt đến một trình độ nào đó, rất có ý tứ. Ngày hôm qua anh nghe nói không ngờ hắn vì chuyện Lão Lộ và Lượng Mậu Tài làm Phó Chủ tịch thị trấn các em, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Bí thư Tôn, cãi vã một hồi với Bí thư Tôn! Anh còn chưa từng nghe nói có vị lãnh đạo nào vì cấp dưới của mình mà trở mặt với cấp trên, từ điểm này mà xem, người này thật không tồi!
Nghe xong lời chồng mình nói, Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, trên mặt chợt lộ ra một chút ửng đỏ:
- Người này thủy chung chỉ là một khách qua đường, em nghĩ hắn sẽ thăng chức rời đi rất nhanh. Dường như hắn là cán bộ dự bị trọng điểm bồi dưỡng, làm việc tại cơ sở đơn giản chỉ là tích lũy tư lịch mà thôi, như nào có thể thật sự cắm rễ cơ sở chứ?
- Ha ha, điều này cũng đúng. Chẳng qua, anh cảm thấy phải nói với em, nói không chừng Bí thư An xuất hiện là một cơ hội tốt. Nếu hắn coi trọng em, em nhất định phải bắt lấy cơ hội!
Ninh Lập Cương khoát tay áo:
- An Ngọc Trúc em gái hắn đến trường chúng ta học, chúng ta vừa lúc kéo gần quan hệ với hắn!
Tin tức An Tại Đào cãi vã với Tôn Cốc vì chuyện đề cử vị trí Phó Chủ tịch thị trấn cho hai người Lão Lộ và Lương Mậu Tài rơi vào tai chính quyền thị trấn, không chỉ hai người Lão Lộ và Lương Mậu Tài cảm động đến rơi nước mắt, ngay cả rất nhiều cán bộ chính quyền đều cảm thấy cảm xúc kích động không nói rõ. Dù sao, đi theo công tác với lãnh đạo yêu thương cấp dưới, chịu đấu tranh vì lợi ích của cấp dưới như vậy, dường như bọn họ đều thấy được hy vọng và mục tiêu.
Lão Lộ và Lương Mậu Tài cảm động rất nhiều, toàn thân tràn đầy nhiệt tình. Cho dù cuối cùng không làm được Phó Chủ tịch thị trấn, đối với tâm ý đối đãi chân thành này của Bí thư An, hai người đều sinh ra vài phần tâm tư "Thề sống chết cùng báo đáp tri âm".
Lương Mậu Tài thay thế Tôn Hiểu Linh, chạy qua chạy lại hiện trường hai công trình, bận sứt đầu mẻ trán. Trước mắt ngày mai Lão Lộ chủ yếu bận việc tổ chức đại hội đại biểu thị trấn Tư Hà, chuẩn bị đại hội tuyển cử Chủ tịch thị trấn mới.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, trong thời gian khá dài, bất kể là chọn đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp, hay là chọn lãnh đạo cơ quan quốc gia các cấp, đất nước ta vẫn thực hành chế độ tuyển cử bình đẳng. Ví dụ như, chọn 5 vị Phó Chủ tịch tỉnh, cũng chỉ có 5 người được đề cử, chọn 4 Phó Chủ tịch huyện, cũng chỉ có 4 người được đề cử. Loại chế độ tuyển cử này, nói lên con đường lựa chọn không lớn. Cho nên lúc ấy địa phương và đại biểu có ý kiến, nói đây là "Bên trên đề tên, phía dưới vẽ vòng tròn".
Nguyên nhân chính là vì loại bỏ, hội nghị đại biểu nhân dân còn đề cử ra hai người, một là Phó Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh trước mắt còn nằm tại bệnh viện, một là Phó Chủ tịch thị trấn Trương Chí Dũng.
- Bí thư An, đây là nhật trình an bài đại hội đại biểu ngày mai, ngài xem một chút, còn có vấn đề gì không?
Lão Lộ trở về từ Hội đồng nhân dân, vội vàng đi vào văn phòng An Tại Đào, đưa qua một tờ sắp xếp nhật trình hội nghị.
An Tại Đào tiếp nhận nhìn lướt qua, thấy đơn giản là một số trình tự gì đó, cũng không xem kỹ thế nào, hắn trầm ngâm một chút:
- Lão Lộ, nói cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mã, trình tự hội nghị tuyển cử ngày mai nhất định phải làm chu toàn, không được có một chút gượng ép.
Lão Lộ hiểu ý mà gật đầu:
- Bí thư An, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều kiểm tra vài lần, toàn bộ đều phù hợp với quy định pháp luật và trình tự tổ chức.
Thấy Lão Lộ muốn đi, An Tại Đào đột nhiên thấp giọng nói:
- Lão Lộ, ngài về chuẩn bị tư liệu về ba người được đề cử.
Lão Lộ rùng mình trong lòng, xoay người lại, gật đầu với An Tại Đào.
Hôm sau, đúng 9h sáng, trong tiếng quốc ca mạnh mẽ rõ ràng, đại hội đại biểu hội đồng nhân dân lần thứ chín ba của thị trấn Tư Hà khai mạc. Người đến tham dự chủ yếu là người của Hội đồng nhân dân thị trấn. Vắng họp một người, xin phép một người. Đại biểu dự thính và người phụ trách các bộ môn cùng với các cán bộ cơ quan, các Bí thư chi bộ thôn,tổng cộng lại phù hợp với con số quy định.
Sau khi lễ khai mạc được tiến hành, Phó chủ tịch thị trấn Trương Chí Dũng tiến hành báo cáo. Tiếp theo là đến Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn báo cáo. Hai bản báo cáo diễn ra trong thời gian không dài. Sau đó là báo cáo sơ lược tài chính, quyết toán và dự toán tài chính trong một năm.
Cuộc hội nghị diễn ra cho đến giữa trưa. Sau đó tiếp tục tiến hành hội nghị toàn thể lần thứ hai. Thông qua biện pháp tuyển cử, đầu tiên là tiến hành phương thức bỏ phiếu. Đồng ý thì khoanh vòng, không đồng ý thì gạch chéo. Người được đề cử là người đạt hơn nửa số phiếu quy định.
Có một nhân viên giám sát việc bỏ phiếu và một nhân viên chịu trách nhiệm kiểm phiếu.
Chủ tịch Mã cầm lấy micro, cất cao giọng nói:
- Có người phản đối hay không? Nếu không phản đối thì chúng ta cho một tràng pháo tay thông qua.
Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. An Tại Đào là lần đầu tiên tham gia hoạt động tuyển cử của Hội đồng nhân dân. Hắn ngồi trên đài chủ tịch, sau khi hoạt động tuyển cử được thông qua thì các nhân viên công tác của Hội đồng nhân dân bắt đầu phát cho một người một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, tổng cộng hơn một trăm bao.
An Tại Đào nhíu mày, liếc mắt nhìn Trương Bản bên cạnh. Trương Bản nghiêng đầu quá, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, đây là thói quen!
- Ồ!
An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
Kế tiếp, bắt đầu tuyển cử. Mã Minh Lượng tâm trạng có chút khẩn trương, nhìn những người đang ở dưới đài bỏ phiếu.
Việc bỏ phiếu diễn ra trong vòng hơn mười phút. Mọi người đều xếp hàng chờ đến lượt mình bỏ phiếu. Nhân viên giám sát thu thập phiếu, nhân viên kiểm phiếu đã bắt đầu làm công việc loại bỏ. Sau đó nhân viên kiểm phiếu đã mang kết quả giao cho Chủ tịch Mã.
Chủ tịch Mã thấy thần sắc của nhân viên kiểm phiếu có chút không ổn. Khi tiếp nhận kết quả thì cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, bàn tay không kìm nổi run lên một chút. Ông ta đứng dậy, đem kết quả đặt trước mặt An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Bí thư An, có chút không ổn.
Dựa theo trình tự pháp định thì Mã Minh Lượng không được phân nửa phiếu, còn Tôn Hiểu Linh thì được hơn phân nửa phiếu, xem như trúng tuyển vào vị trí Chủ tịch thị trấn. Nhưng Mã Minh Lượng là do tổ chức ở trên đề cử vào chức Phó bí thư Đảng ủy và Chủ tịch thị trấn, vậy mà lại không trúng cử.
Chủ tịch Mã tâm trạng rối loạn. Ông ta đường đường là lãnh đạo Hội đồng nhân dân thị trấn, làm thế nào để báo cáo với Hội đồng nhân dân và Huyện ủy đây?
Mã Minh Lượng ngồi một bên sắc mặt trắng bệch, cầm chặt cái tách trong tay, cúi đầu. Y tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mặc kệ như thế nào, thì đã biết mình bị rớt. Mặc dù đã có sự can thiệp ở trên, trải qua việc bầu lại lần nữa, nhưng xem như uy tín đã bị tổn thương.
Mọi người ngồi dưới đài bàn luận khe khẽ. Một vài lãnh đạo thị trấn đều phóng ánh mắt về phía Mã Minh Lượng, làm cho y cảm thấy khó chịu. Y xấu hổ và giận dữ, căm giận quét mắt nhìn mọi người dưới đài, vốn nghĩ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, lấy tiền đồ của mình làm trọng, áp chế nội tâm trở xuống, thần sắc dần dần trở lại bình thường.
Mã Minh Lượng vô tình cố ý hướng ánh mắt phẫn nộ nhìn An Tại Đào, nhưng khi thấy An Tại Đào chú ý lại thì liền khẩn trương thu về, dường như không có việc gì xảy ra, nở nụ cười, duy trì phong thái chính nhân quân tử.
Y tuy nhìn An Tại Đào nhưng kỳ thật An Tại Đào lại lặng yên quan sát y. Hắn nhìn thấy tâm tình dao động của Mã Minh Lượng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã thấy Mã Minh Lượng điều chỉnh lại trạng thái của mình, duy trì sự bình tĩnh, khiến cho An Tại Đào cảm thán ở trong lòng. Người này quả thật không đơn giản. Đương nhiên, đồng thời cũng khiến hắn tăng thêm vài phần kinh sợ Mã Minh Lượng.
Người nào lòng dạ càng thâm trầm thì lại càng nguy hiểm. Hắn cảm thấy, nếu giữ người này bên cạnh thì giống như giữ một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ cho mình nổ tung.
- Anh đừng có trách tôi, có trách thì trách Lý Vân Thu đấy. Anh dù sao cũng là thư ký của Bí thư Thành ủy. Cho dù là trao quyền cho cấp dưới, cũng có thể trở thành lãnh đạo quyền trưởng phòng, thậm chí là Phó cục trưởng cũng không phải là một vấn đề quá lớn. Nhưng anh lại cố tình đến bên cạnh tôi để làm cái đinh thì anh cũng đừng trách tôi.
Hội nghị tạm dừng nửa chừng, âm thanh bàn tán lại càng sôi nổi hơn. Đại biểu Hội đồng nhân dân xã, thị trấn không giống như đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, mỗi lần sinh hoạt tại nông thôn thì tương đối có sự thô lỗ.
Có mấy người đại biểu thậm chí là đánh trống hò reo, yêu cầu tạm ngưng cuộc họp để dùng cơm. Đương nhiên, chúng ta cũng không ép quá. Dù sao thì cũng đã vượt quá giờ ăn trưa.
- Bí thư An, nên làm cái gì bây giờ?
Chủ tịch Mã lo lắng, xoa tay một cách buồn bực, thấp giọng xin chỉ thị An Tại Đào.
- Chủ tịch Mã, chuyện này tôi không có kinh nghiệm xử lý. Còn về phần xử lý như thế nào thì Hội đồng nhân dân lập tức mời dự họp, đưa ra vấn đề này nghiên cứu một chút, để có được kết quả cuối cùng.
Chủ tịch Mã trong lòng mắng thầm một tiếng. Như thế nào lại xuất hiện một tình huống như vậy.
Nhưng sự tình khẩn cấp, ông ta lập tức tuyên bố tạm thời ngưng họp, mở cuộc họp Chủ tịch. Nhưng thảo luận rồi mà cũng không có cho ra một kết quả cuối cùng. Ai cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cuối cùng quyết định khẩn trương báo cáo lại với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
- Bí thư An, cũng chỉ có thể tạm thời tuyên bố ngưng họp. Sau đó, báo cáo lên Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện.
Chủ tịch Mã cúi đầu nói. An Tại Đào khẽ phất tay nói:
- Vậy thì khẩn trương báo cáo đi, xem cấp trên xử lý như thế nào. Chủ tịch Mã, tất cả các phiếu bầu và tài liệu về hội nghị đều nằm hết trong này. Ngài nhất định sẽ phải niêm phong cất vào kho. Đừng để cho cấp trên biết mình đã tra ra cái gì.
- Vâng, tôi biết rồi, Bí thư An. Xin hãy yên tâm!
Chủ tịch Mã thở dài. Ông ta vốn đã gần đến tuổi về hưu, vốn định làm đến cuối năm rồi ở nhà ôm cháu, nhưng lại không nghĩ có chuyện này xảy ra.
Tôn Cốc sau khi nhận được tin Mã Minh Lượng không trúng cử vào vị trí Chủ tịch thì cảm thấy rất tức giận. Chuyện này không phải chuyện đùa. Nếu để cho lãnh đạo thành phố và Ban tổ chức cán bộ thành ủy biết, ông ta khẳng định sẽ bị thu thập. Nói cách khác, người do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề danh không ngờ lại không trúng cử. Đây không phải là sự khiêu khích quyền uy của cán bộ lãnh đạo Thành ủy sao.
Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, lúc này gọi điện thoại đến, bắt Tôn Cốc phải nghĩ ra biện pháp giải quyết. Sau khi nghe điện thoại xong, sắc mặt của Tôn Cốc rất khó coi. Ông ta dựa vào trực giác để đoán chuyện này có tám phần là liên quan đến An Tại Đào. Nhưng người trúng cử vào vị trí đó cũng chưa chắc là người của Quy Ninh. Nhưng huyện khác cũng có xảy ra trường hợp này.
Ngày hôm sau, tổ điều tra liên hợp của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện tiến hành khảo sát điều tra thị trấn Tư Hà. Sau khi đối chiếu lại với trình tự tuyển cử và tài liệu, cùng với thùng phiếu được niêm phong cất vào kho, tổ điều tra bất đắc dĩ phải tuyên bố. Lần này, thị trấn Tư Hà thực hiện cuộc tuyển cử không có gì vi phạm. Mã Minh Lượng thật sự là đã rớt, đúng theo ý dân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dưới sự bày mưu đặt kế của Tôn Cốc, tổ điều tra đối với tất cả đại biểu đến tham dự đều tiến hành nói chuyện. Nội dung điều tra chỉ đơn giản là Tôn Hiểu Linh có động tác nhỏ nào sau lưng không. Nhưng ngoài dự kiến của tổ điều tra, những người đại biểu lại có sự mâu thuẫn, thậm chí còn có đại biểu công khai xung đột với tổ điều tra.
Vào lúc này, đủ để nhìn ra Tôn Hiểu Linh mấy năm nay đã cắm rễ tại thị trấn Tư Hà, toàn lực ứng phó, tạo nên uy tín thật lớn. Cô gần như mỗi ngày đều xuống cơ sở, dẫn dắt nhân viên kỹ thuật nông nghiệp hướng dẫn bà con trồng trọt. Mấy ngày nay lại vì chuyện sửa đường và công trình xây dựng của công ty Dương Quang mà dốc hết tâm huyết, dân chúng đều nhìn thấy, và ghi nhớ trong lòng. Tới thời khắc mấu chốt, đại đa số quần chúng tự nhiên sẽ bỏ phiếu bầu cho Tôn Hiểu Linh còn đang nằm tại bệnh viện.
Đã phải bầu lại thì phải bầu như thế nào cho hợp với thành phố. Nhưng lần tuyển cử này lại phù hợp với trình tự của pháp luật.Dưới áp lực của thành phố, Tôn Cốc không thể không nhượng bộ, cho gọi An Tại Đào đến hội thị thương vụ Huyện ủy.
Ở hội nghị thường vụ, hơn phân nửa ủy viên thường vụ giơ tay đồng ý bầu lại. Nhìn thấy An Tại Đào, Hạ Canh và Lưu Ngạn không có giơ tay đồng ý, Tôn Cốc căm tức trừng mắt nhìn An Tại Đào, giọng nói khàn khàn:
- Đồng chí Tiểu An, cậu có tôn trọng nguyên tắc của tổ chức hay không? Còn có tính giai cấp hay không? Người ứng cử vào vị trí Chủ tịch thị trấn do tổ chức thượng cấp đề cử mà lại không trúng cử, đây là một sự kiện rất quan trọng. Cho thấy công tác của chúng ta xuất hiện một vấn đề lớn.
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo, tôi sở dĩ không đồng ý bầu lại là bởi vì nếu huyện cứ cưỡng ép bầu lại thì tôi lo lắng kết quả sẽ còn trái ngược hơn nữa. Đương nhiên, tôi chỉ là nêu lên ý kiến của mình. Thiểu số phục tùng đa số. Nếu đa số lãnh đạo đều đồng ý bầu lại, tôi tuy rằng bảo lưu ý kiến của mình nhưng vẫn phục tùng quyết định bầu lại của Hội nghị thường vụ Huyện ủy.
An Tại Đào thản nhiên cười.
Lưu Ngạn đột nhiên đứng dậy cười rộ lên. Trước kia, cô rất ít khi lên tiếng trong các hội nghị thường vụ. Cái gì không quan hệ với mình thì cô cũng lười nói và lười quan tâm.
- Các vị lãnh đạo, tôi cảm thấy chuyện này rất buồn cười.
Việc tuyển cử Chủ tịch thị trấn của thị trấn Tư Hà lúc này đã phù hợp với trình tự và quy định của pháp luật, có thể bầu lại hay không, cần bầu lại hay không thì đều do pháp luật định đoạt. Nhưng những người ở đây lại đóng cửa nghiên cứu bầu lại. Đây phải chăng là rất buồn cười? Vậy thì pháp luật được đặt ở chỗ nào? Uy tín của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện trong lòng quần chúng được đặt ở vị trí nào?
Lưu Ngạn nói xong thì Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng tiếp lời:
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo. Đây dù sao cũng là ý kiến cá nhân tôi. Phải thừa nhận rằng, đây là một sự kiện bất ngờ. Kết quả điều tra cho thấy, không ai âm thầm thao tác, hết thảy trình tự đều phù hợp với quy định của pháp luật. Điều này giải thích cho cái gì? Thứ nhất, Phó chủ tịch đương nhiệm Tôn Hiểu Linh đã dùng công tác thực tế của mình mà đạt được sự nhất trí ủng hộ của quần chúng thị trấn Tư Hà, uy tín trong quần chúng là rất cao. Thứ hai, chính quyền Đảng ủy chúng ta sau này nên đề bạt những đồng chí cán bộ có uy tín cao trong quần chúng và có năng lực. Cho nên, tôi đề nghị Huyện ủy lập tức đem kết quả điều tra báo cáo lên Thành ủy, đề nghị Thành ủy tôn trọng kết quả tuyển cử hợp pháp.
Hạ Canh còn chưa nói xong thì Tôn Cốc đã khoát tay:
- Báo cáo cái gì? Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy hai ngày trước đã gọi điện thoại cho tôi. Chuyện này không cần phải thương lượng, cần phải tiến hành bầu lại. Bí thư Tiểu An, cậu là Bí thư Đảng ủy thị trấn, lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tôi hy vọng cậu có thể phục tùng quyết định của tổ chức.
Nói xong, Tôn Cốc bỏ ra ngoài.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên cao giọng:
- Bí thư Tôn, con đường quốc lộ của thị trấn cần phải tu sửa xong. Hai ngày đến tôi muốn đến tỉnh để gặp Ái quốc kiều thương Tiếu lão bàn tiếp chuyện đầu tư. Cho nên, việc bầu lại này, thì mời Huyện phái người cùng với Hội đồng nhân dân cùng nhau tổ chức thực hiện đi.
Tôn Cốc không dừng bước, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng họp.
- Hiệu trưởng Ninh, cảm ơn ngài đã quan tâm tới bài vở và bài tập của em gái tôi, còn xin trường học và cô giáo giáo dục nghiêm thêm!
- Phó Chủ tịch thị trấn Tôn, mấy ngày nay tôi bận ở bên ngoài, nhiều chuyện của thị trấn may nhờ có cô và Hiệu trưởng Ninh. Phó Chủ tịch thị trấn Tôn vất vả lâu ngày đến phát bệnh, tôi phải có trách nhiệm! Chẳng qua, Chủ tịch thị trấn Tôn một lòng vì công việc, ngày đêm làm lụng vất vả vì quần chúng thị trấn thoát khó làm giàu, cán bộ quần chúng tại huyện và thị trấn đều xem trọng.
An Tại Đào cười ha ha:
- Một lát đài truyền hình huyện sẽ tới phỏng vấn cô, còn có truyền thông thành phố và tỉnh cũng sẽ đến. Tôi vừa gặp Trưởng Ban Tuyên giáo Lưu, nghe nói văn phòng huyện còn muốn lấy cô làm điển hình "hiến dâng không hồi báo".
Tôn Hiểu Linh kinh ngạc một tiếng, liên tục xua tay:
- Bí thư An, tôi không thể làm điển hình được.
Ninh Lập Cương âm thầm trừng mắt liếc TÔn Hiểu Linh một cái.
An Tại Đào đi rồi, nữ phóng viên đài truyền hình huyện Tào Tiểu Mai quả nhiên mang theo phóng viên quay phim tới bệnh viện phỏng vấn, phỏng vấn thực tế Tôn Hiểu Linh trong phòng bệnh một phen, nghĩa là để Tôn Hiểu Linh bày tư thế, lại đọc "lời kịch" đài truyền hình chuẩn bị tốt từ trước. Giằng co hơn nửa ngày mới quay xong tiết mục, khiến Tôn Hiểu Linh cảm thấy rất mất tự nhiên. Đêm đó, tiết mục truyền ra tại đài truyền hình huyện, tiêu đề tin tức gọi "Thâm nhập cơ sở - Nữ Phó Chủ tịch thị trấn "hiến dâng không hồi báo".
Buổi sáng ngày hôm sau, phóng viên Nhật báo Phòng Sơn và Báo chiều Đô thị Phòng Sơn, còn có phóng viên Báo chiều Đông Sơn truyền thông cấp tỉnh dưới sự dẫn dắt của Ban Tuyên giáo và nhân viên công tác văn phòng, đều tiến tới đây. Bị một đám phóng viên cầm camera hỏi han một hồi, trong một buổi sáng Tôn Hiểu Linh có cảm giác dường như mình đang nằm mơ. Về phần "sự tích tiên tiến" của cô, Ban Tuyên giáo đã sớm chuẩn bị tốt, khi các phóng viên cầm tài liệu Ban Tuyên giáo cung cấp rời khỏi, đã là qua giữa trưa.
Tôn Hiểu Linh có chút buồn bực, ăn cháo Ninh Lập Cương đưa tới, nhíu mày nói:
- Bí thư An rốt cuộc làm cái gì vậy, êm đẹp để em làm điển hình, lại để đài truyền hình và báo chí oanh tạc điên cuồng, anh xem xem trên tài liệu này viết, hư cấu nhiều lắm, em khi nào vì công tác ngay cả con cái cũng không quản? Cũng chỉ là gần đây hơi bận thôi.
- Tuyên truyền thôi, tuyên truyền chính diện không phải dạng này sao? Nghệ thuật gia công thỏa đáng là vì tô đậm hình tượng cao đẹp của em mà! Chậc chậc, một nữ Phó Chủ tịch thị trấn mấy năm như một, cắm rễ vùng núi nghèo cố gắng công tác dẫn dắt quần chúng thoát khỏi nghèo khó làm giàu.
Ninh Lập Cương cười ha ha:
- Chuyện thật tốt, anh muốn để người ta đến tuyên truyền anh còn không có tư cách. Em thì tốt rồi, còn có cái giá!
- Được rồi, em đừng nói nữa, anh biết em muốn nói gì.
Ninh Lập Cương đưa một chiếc khăn mặt qua:
- Lau miệng đi và đừng nghĩ nhiều như vậy. Nếu Bí thư An sắp xếp như vậy, tự nhiên có suy nghĩ của lãnh đạo, dù sao cũng không có hại gì với em! Hơn nữa, em thủy chung cũng làm ra rất nhiều cống hiến cho thị trấn Tư Hà, đây là chuyện không cần tranh cãi thật hư. Mấy lãnh đạo trên trấn kia, Tiêu Hoàng đừng nói, Trương Chí Dũng cũng chỉ là một kẻ đã quá lứa sống qua ngày, Trương Bản chỉ biết chơi đùa giả dối, phần lớn công tác không phải do em đảm nhiệm sao? Trong lòng em còn băn khoăn gì?
- Tôn à, vị Bí thư An này thật sự là lãnh đạo hiếm gặp, đã đạt đến một trình độ nào đó, rất có ý tứ. Ngày hôm qua anh nghe nói không ngờ hắn vì chuyện Lão Lộ và Lượng Mậu Tài làm Phó Chủ tịch thị trấn các em, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Bí thư Tôn, cãi vã một hồi với Bí thư Tôn! Anh còn chưa từng nghe nói có vị lãnh đạo nào vì cấp dưới của mình mà trở mặt với cấp trên, từ điểm này mà xem, người này thật không tồi!
Nghe xong lời chồng mình nói, Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, trên mặt chợt lộ ra một chút ửng đỏ:
- Người này thủy chung chỉ là một khách qua đường, em nghĩ hắn sẽ thăng chức rời đi rất nhanh. Dường như hắn là cán bộ dự bị trọng điểm bồi dưỡng, làm việc tại cơ sở đơn giản chỉ là tích lũy tư lịch mà thôi, như nào có thể thật sự cắm rễ cơ sở chứ?
- Ha ha, điều này cũng đúng. Chẳng qua, anh cảm thấy phải nói với em, nói không chừng Bí thư An xuất hiện là một cơ hội tốt. Nếu hắn coi trọng em, em nhất định phải bắt lấy cơ hội!
Ninh Lập Cương khoát tay áo:
- An Ngọc Trúc em gái hắn đến trường chúng ta học, chúng ta vừa lúc kéo gần quan hệ với hắn!
Tin tức An Tại Đào cãi vã với Tôn Cốc vì chuyện đề cử vị trí Phó Chủ tịch thị trấn cho hai người Lão Lộ và Lương Mậu Tài rơi vào tai chính quyền thị trấn, không chỉ hai người Lão Lộ và Lương Mậu Tài cảm động đến rơi nước mắt, ngay cả rất nhiều cán bộ chính quyền đều cảm thấy cảm xúc kích động không nói rõ. Dù sao, đi theo công tác với lãnh đạo yêu thương cấp dưới, chịu đấu tranh vì lợi ích của cấp dưới như vậy, dường như bọn họ đều thấy được hy vọng và mục tiêu.
Lão Lộ và Lương Mậu Tài cảm động rất nhiều, toàn thân tràn đầy nhiệt tình. Cho dù cuối cùng không làm được Phó Chủ tịch thị trấn, đối với tâm ý đối đãi chân thành này của Bí thư An, hai người đều sinh ra vài phần tâm tư "Thề sống chết cùng báo đáp tri âm".
Lương Mậu Tài thay thế Tôn Hiểu Linh, chạy qua chạy lại hiện trường hai công trình, bận sứt đầu mẻ trán. Trước mắt ngày mai Lão Lộ chủ yếu bận việc tổ chức đại hội đại biểu thị trấn Tư Hà, chuẩn bị đại hội tuyển cử Chủ tịch thị trấn mới.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, trong thời gian khá dài, bất kể là chọn đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp, hay là chọn lãnh đạo cơ quan quốc gia các cấp, đất nước ta vẫn thực hành chế độ tuyển cử bình đẳng. Ví dụ như, chọn 5 vị Phó Chủ tịch tỉnh, cũng chỉ có 5 người được đề cử, chọn 4 Phó Chủ tịch huyện, cũng chỉ có 4 người được đề cử. Loại chế độ tuyển cử này, nói lên con đường lựa chọn không lớn. Cho nên lúc ấy địa phương và đại biểu có ý kiến, nói đây là "Bên trên đề tên, phía dưới vẽ vòng tròn".
Nguyên nhân chính là vì loại bỏ, hội nghị đại biểu nhân dân còn đề cử ra hai người, một là Phó Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh trước mắt còn nằm tại bệnh viện, một là Phó Chủ tịch thị trấn Trương Chí Dũng.
- Bí thư An, đây là nhật trình an bài đại hội đại biểu ngày mai, ngài xem một chút, còn có vấn đề gì không?
Lão Lộ trở về từ Hội đồng nhân dân, vội vàng đi vào văn phòng An Tại Đào, đưa qua một tờ sắp xếp nhật trình hội nghị.
An Tại Đào tiếp nhận nhìn lướt qua, thấy đơn giản là một số trình tự gì đó, cũng không xem kỹ thế nào, hắn trầm ngâm một chút:
- Lão Lộ, nói cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mã, trình tự hội nghị tuyển cử ngày mai nhất định phải làm chu toàn, không được có một chút gượng ép.
Lão Lộ hiểu ý mà gật đầu:
- Bí thư An, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều kiểm tra vài lần, toàn bộ đều phù hợp với quy định pháp luật và trình tự tổ chức.
Thấy Lão Lộ muốn đi, An Tại Đào đột nhiên thấp giọng nói:
- Lão Lộ, ngài về chuẩn bị tư liệu về ba người được đề cử.
Lão Lộ rùng mình trong lòng, xoay người lại, gật đầu với An Tại Đào.
Hôm sau, đúng 9h sáng, trong tiếng quốc ca mạnh mẽ rõ ràng, đại hội đại biểu hội đồng nhân dân lần thứ chín ba của thị trấn Tư Hà khai mạc. Người đến tham dự chủ yếu là người của Hội đồng nhân dân thị trấn. Vắng họp một người, xin phép một người. Đại biểu dự thính và người phụ trách các bộ môn cùng với các cán bộ cơ quan, các Bí thư chi bộ thôn,tổng cộng lại phù hợp với con số quy định.
Sau khi lễ khai mạc được tiến hành, Phó chủ tịch thị trấn Trương Chí Dũng tiến hành báo cáo. Tiếp theo là đến Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn báo cáo. Hai bản báo cáo diễn ra trong thời gian không dài. Sau đó là báo cáo sơ lược tài chính, quyết toán và dự toán tài chính trong một năm.
Cuộc hội nghị diễn ra cho đến giữa trưa. Sau đó tiếp tục tiến hành hội nghị toàn thể lần thứ hai. Thông qua biện pháp tuyển cử, đầu tiên là tiến hành phương thức bỏ phiếu. Đồng ý thì khoanh vòng, không đồng ý thì gạch chéo. Người được đề cử là người đạt hơn nửa số phiếu quy định.
Có một nhân viên giám sát việc bỏ phiếu và một nhân viên chịu trách nhiệm kiểm phiếu.
Chủ tịch Mã cầm lấy micro, cất cao giọng nói:
- Có người phản đối hay không? Nếu không phản đối thì chúng ta cho một tràng pháo tay thông qua.
Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. An Tại Đào là lần đầu tiên tham gia hoạt động tuyển cử của Hội đồng nhân dân. Hắn ngồi trên đài chủ tịch, sau khi hoạt động tuyển cử được thông qua thì các nhân viên công tác của Hội đồng nhân dân bắt đầu phát cho một người một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, tổng cộng hơn một trăm bao.
An Tại Đào nhíu mày, liếc mắt nhìn Trương Bản bên cạnh. Trương Bản nghiêng đầu quá, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, đây là thói quen!
- Ồ!
An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
Kế tiếp, bắt đầu tuyển cử. Mã Minh Lượng tâm trạng có chút khẩn trương, nhìn những người đang ở dưới đài bỏ phiếu.
Việc bỏ phiếu diễn ra trong vòng hơn mười phút. Mọi người đều xếp hàng chờ đến lượt mình bỏ phiếu. Nhân viên giám sát thu thập phiếu, nhân viên kiểm phiếu đã bắt đầu làm công việc loại bỏ. Sau đó nhân viên kiểm phiếu đã mang kết quả giao cho Chủ tịch Mã.
Chủ tịch Mã thấy thần sắc của nhân viên kiểm phiếu có chút không ổn. Khi tiếp nhận kết quả thì cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, bàn tay không kìm nổi run lên một chút. Ông ta đứng dậy, đem kết quả đặt trước mặt An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Bí thư An, có chút không ổn.
Dựa theo trình tự pháp định thì Mã Minh Lượng không được phân nửa phiếu, còn Tôn Hiểu Linh thì được hơn phân nửa phiếu, xem như trúng tuyển vào vị trí Chủ tịch thị trấn. Nhưng Mã Minh Lượng là do tổ chức ở trên đề cử vào chức Phó bí thư Đảng ủy và Chủ tịch thị trấn, vậy mà lại không trúng cử.
Chủ tịch Mã tâm trạng rối loạn. Ông ta đường đường là lãnh đạo Hội đồng nhân dân thị trấn, làm thế nào để báo cáo với Hội đồng nhân dân và Huyện ủy đây?
Mã Minh Lượng ngồi một bên sắc mặt trắng bệch, cầm chặt cái tách trong tay, cúi đầu. Y tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mặc kệ như thế nào, thì đã biết mình bị rớt. Mặc dù đã có sự can thiệp ở trên, trải qua việc bầu lại lần nữa, nhưng xem như uy tín đã bị tổn thương.
Mọi người ngồi dưới đài bàn luận khe khẽ. Một vài lãnh đạo thị trấn đều phóng ánh mắt về phía Mã Minh Lượng, làm cho y cảm thấy khó chịu. Y xấu hổ và giận dữ, căm giận quét mắt nhìn mọi người dưới đài, vốn nghĩ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, lấy tiền đồ của mình làm trọng, áp chế nội tâm trở xuống, thần sắc dần dần trở lại bình thường.
Mã Minh Lượng vô tình cố ý hướng ánh mắt phẫn nộ nhìn An Tại Đào, nhưng khi thấy An Tại Đào chú ý lại thì liền khẩn trương thu về, dường như không có việc gì xảy ra, nở nụ cười, duy trì phong thái chính nhân quân tử.
Y tuy nhìn An Tại Đào nhưng kỳ thật An Tại Đào lại lặng yên quan sát y. Hắn nhìn thấy tâm tình dao động của Mã Minh Lượng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã thấy Mã Minh Lượng điều chỉnh lại trạng thái của mình, duy trì sự bình tĩnh, khiến cho An Tại Đào cảm thán ở trong lòng. Người này quả thật không đơn giản. Đương nhiên, đồng thời cũng khiến hắn tăng thêm vài phần kinh sợ Mã Minh Lượng.
Người nào lòng dạ càng thâm trầm thì lại càng nguy hiểm. Hắn cảm thấy, nếu giữ người này bên cạnh thì giống như giữ một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ cho mình nổ tung.
- Anh đừng có trách tôi, có trách thì trách Lý Vân Thu đấy. Anh dù sao cũng là thư ký của Bí thư Thành ủy. Cho dù là trao quyền cho cấp dưới, cũng có thể trở thành lãnh đạo quyền trưởng phòng, thậm chí là Phó cục trưởng cũng không phải là một vấn đề quá lớn. Nhưng anh lại cố tình đến bên cạnh tôi để làm cái đinh thì anh cũng đừng trách tôi.
Hội nghị tạm dừng nửa chừng, âm thanh bàn tán lại càng sôi nổi hơn. Đại biểu Hội đồng nhân dân xã, thị trấn không giống như đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, mỗi lần sinh hoạt tại nông thôn thì tương đối có sự thô lỗ.
Có mấy người đại biểu thậm chí là đánh trống hò reo, yêu cầu tạm ngưng cuộc họp để dùng cơm. Đương nhiên, chúng ta cũng không ép quá. Dù sao thì cũng đã vượt quá giờ ăn trưa.
- Bí thư An, nên làm cái gì bây giờ?
Chủ tịch Mã lo lắng, xoa tay một cách buồn bực, thấp giọng xin chỉ thị An Tại Đào.
- Chủ tịch Mã, chuyện này tôi không có kinh nghiệm xử lý. Còn về phần xử lý như thế nào thì Hội đồng nhân dân lập tức mời dự họp, đưa ra vấn đề này nghiên cứu một chút, để có được kết quả cuối cùng.
Chủ tịch Mã trong lòng mắng thầm một tiếng. Như thế nào lại xuất hiện một tình huống như vậy.
Nhưng sự tình khẩn cấp, ông ta lập tức tuyên bố tạm thời ngưng họp, mở cuộc họp Chủ tịch. Nhưng thảo luận rồi mà cũng không có cho ra một kết quả cuối cùng. Ai cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cuối cùng quyết định khẩn trương báo cáo lại với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
- Bí thư An, cũng chỉ có thể tạm thời tuyên bố ngưng họp. Sau đó, báo cáo lên Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện.
Chủ tịch Mã cúi đầu nói. An Tại Đào khẽ phất tay nói:
- Vậy thì khẩn trương báo cáo đi, xem cấp trên xử lý như thế nào. Chủ tịch Mã, tất cả các phiếu bầu và tài liệu về hội nghị đều nằm hết trong này. Ngài nhất định sẽ phải niêm phong cất vào kho. Đừng để cho cấp trên biết mình đã tra ra cái gì.
- Vâng, tôi biết rồi, Bí thư An. Xin hãy yên tâm!
Chủ tịch Mã thở dài. Ông ta vốn đã gần đến tuổi về hưu, vốn định làm đến cuối năm rồi ở nhà ôm cháu, nhưng lại không nghĩ có chuyện này xảy ra.
Tôn Cốc sau khi nhận được tin Mã Minh Lượng không trúng cử vào vị trí Chủ tịch thì cảm thấy rất tức giận. Chuyện này không phải chuyện đùa. Nếu để cho lãnh đạo thành phố và Ban tổ chức cán bộ thành ủy biết, ông ta khẳng định sẽ bị thu thập. Nói cách khác, người do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề danh không ngờ lại không trúng cử. Đây không phải là sự khiêu khích quyền uy của cán bộ lãnh đạo Thành ủy sao.
Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, lúc này gọi điện thoại đến, bắt Tôn Cốc phải nghĩ ra biện pháp giải quyết. Sau khi nghe điện thoại xong, sắc mặt của Tôn Cốc rất khó coi. Ông ta dựa vào trực giác để đoán chuyện này có tám phần là liên quan đến An Tại Đào. Nhưng người trúng cử vào vị trí đó cũng chưa chắc là người của Quy Ninh. Nhưng huyện khác cũng có xảy ra trường hợp này.
Ngày hôm sau, tổ điều tra liên hợp của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy và Hội đồng nhân dân huyện tiến hành khảo sát điều tra thị trấn Tư Hà. Sau khi đối chiếu lại với trình tự tuyển cử và tài liệu, cùng với thùng phiếu được niêm phong cất vào kho, tổ điều tra bất đắc dĩ phải tuyên bố. Lần này, thị trấn Tư Hà thực hiện cuộc tuyển cử không có gì vi phạm. Mã Minh Lượng thật sự là đã rớt, đúng theo ý dân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dưới sự bày mưu đặt kế của Tôn Cốc, tổ điều tra đối với tất cả đại biểu đến tham dự đều tiến hành nói chuyện. Nội dung điều tra chỉ đơn giản là Tôn Hiểu Linh có động tác nhỏ nào sau lưng không. Nhưng ngoài dự kiến của tổ điều tra, những người đại biểu lại có sự mâu thuẫn, thậm chí còn có đại biểu công khai xung đột với tổ điều tra.
Vào lúc này, đủ để nhìn ra Tôn Hiểu Linh mấy năm nay đã cắm rễ tại thị trấn Tư Hà, toàn lực ứng phó, tạo nên uy tín thật lớn. Cô gần như mỗi ngày đều xuống cơ sở, dẫn dắt nhân viên kỹ thuật nông nghiệp hướng dẫn bà con trồng trọt. Mấy ngày nay lại vì chuyện sửa đường và công trình xây dựng của công ty Dương Quang mà dốc hết tâm huyết, dân chúng đều nhìn thấy, và ghi nhớ trong lòng. Tới thời khắc mấu chốt, đại đa số quần chúng tự nhiên sẽ bỏ phiếu bầu cho Tôn Hiểu Linh còn đang nằm tại bệnh viện.
Đã phải bầu lại thì phải bầu như thế nào cho hợp với thành phố. Nhưng lần tuyển cử này lại phù hợp với trình tự của pháp luật.Dưới áp lực của thành phố, Tôn Cốc không thể không nhượng bộ, cho gọi An Tại Đào đến hội thị thương vụ Huyện ủy.
Ở hội nghị thường vụ, hơn phân nửa ủy viên thường vụ giơ tay đồng ý bầu lại. Nhìn thấy An Tại Đào, Hạ Canh và Lưu Ngạn không có giơ tay đồng ý, Tôn Cốc căm tức trừng mắt nhìn An Tại Đào, giọng nói khàn khàn:
- Đồng chí Tiểu An, cậu có tôn trọng nguyên tắc của tổ chức hay không? Còn có tính giai cấp hay không? Người ứng cử vào vị trí Chủ tịch thị trấn do tổ chức thượng cấp đề cử mà lại không trúng cử, đây là một sự kiện rất quan trọng. Cho thấy công tác của chúng ta xuất hiện một vấn đề lớn.
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo, tôi sở dĩ không đồng ý bầu lại là bởi vì nếu huyện cứ cưỡng ép bầu lại thì tôi lo lắng kết quả sẽ còn trái ngược hơn nữa. Đương nhiên, tôi chỉ là nêu lên ý kiến của mình. Thiểu số phục tùng đa số. Nếu đa số lãnh đạo đều đồng ý bầu lại, tôi tuy rằng bảo lưu ý kiến của mình nhưng vẫn phục tùng quyết định bầu lại của Hội nghị thường vụ Huyện ủy.
An Tại Đào thản nhiên cười.
Lưu Ngạn đột nhiên đứng dậy cười rộ lên. Trước kia, cô rất ít khi lên tiếng trong các hội nghị thường vụ. Cái gì không quan hệ với mình thì cô cũng lười nói và lười quan tâm.
- Các vị lãnh đạo, tôi cảm thấy chuyện này rất buồn cười.
Việc tuyển cử Chủ tịch thị trấn của thị trấn Tư Hà lúc này đã phù hợp với trình tự và quy định của pháp luật, có thể bầu lại hay không, cần bầu lại hay không thì đều do pháp luật định đoạt. Nhưng những người ở đây lại đóng cửa nghiên cứu bầu lại. Đây phải chăng là rất buồn cười? Vậy thì pháp luật được đặt ở chỗ nào? Uy tín của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện trong lòng quần chúng được đặt ở vị trí nào?
Lưu Ngạn nói xong thì Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng tiếp lời:
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo. Đây dù sao cũng là ý kiến cá nhân tôi. Phải thừa nhận rằng, đây là một sự kiện bất ngờ. Kết quả điều tra cho thấy, không ai âm thầm thao tác, hết thảy trình tự đều phù hợp với quy định của pháp luật. Điều này giải thích cho cái gì? Thứ nhất, Phó chủ tịch đương nhiệm Tôn Hiểu Linh đã dùng công tác thực tế của mình mà đạt được sự nhất trí ủng hộ của quần chúng thị trấn Tư Hà, uy tín trong quần chúng là rất cao. Thứ hai, chính quyền Đảng ủy chúng ta sau này nên đề bạt những đồng chí cán bộ có uy tín cao trong quần chúng và có năng lực. Cho nên, tôi đề nghị Huyện ủy lập tức đem kết quả điều tra báo cáo lên Thành ủy, đề nghị Thành ủy tôn trọng kết quả tuyển cử hợp pháp.
Hạ Canh còn chưa nói xong thì Tôn Cốc đã khoát tay:
- Báo cáo cái gì? Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy hai ngày trước đã gọi điện thoại cho tôi. Chuyện này không cần phải thương lượng, cần phải tiến hành bầu lại. Bí thư Tiểu An, cậu là Bí thư Đảng ủy thị trấn, lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tôi hy vọng cậu có thể phục tùng quyết định của tổ chức.
Nói xong, Tôn Cốc bỏ ra ngoài.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên cao giọng:
- Bí thư Tôn, con đường quốc lộ của thị trấn cần phải tu sửa xong. Hai ngày đến tôi muốn đến tỉnh để gặp Ái quốc kiều thương Tiếu lão bàn tiếp chuyện đầu tư. Cho nên, việc bầu lại này, thì mời Huyện phái người cùng với Hội đồng nhân dân cùng nhau tổ chức thực hiện đi.
Tôn Cốc không dừng bước, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng họp.
Tác giả :
Cách Ngư