Quan Thanh
Chương 195: Tân Chủ tịch thị trấn gặp xui xẻo
Ngày hôm sau, Lưu Ngạn vừa mới tỉnh, đã nghe phòng khách có tiếng động. Trúc Tử đã sớm rời giường rửa mặt xong đang ăn bánh quẩy cùng với sữa đậu nành. Thấy Lưu Ngạn đi ra, cô cười hì hì:
- Chị Lưu Ngạn à, anh trai em chuẩn bị sẵn rồi, mau tới ăn đi, nhân lúc sữa còn nóng.
- Anh trai em đâu?
Lưu Ngạn ồ lên một tiếng, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa hỏi.
- Anh ấy đi rồi, nói hôm nay phải đi cùng Ban tổ chức cán bộ dẫn Mã Chủ tịch xuống, thấy chị đang ngủ nên không nỡ gọi.
Trúc Tử vừa cười vừa nuốt miếng bánh quẩy cuối cùng, đứng dậy cầm cặp xách lên, gọi lớn:
- Chị Lưu Ngạn, em phải đi học đây, chị phải nhớ ăn cho nóng đấy nhé.
8h sáng, An Tại Đào và Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Trương Hổ dẫn Mã Minh Lượng vừa mới được bổ nhiệm làm Chủ tịch thị trấn xuống Tư Hà. Thời điểm đó, công trình sửa đường đã đến lúc hoàn thành, bỗng xảy ra một chuyện rắc rối lớn.
Đoạn đường cái cuối cùng, chính là đoạn hư hỏng nặng nhất. Không chỉ tốn công sức mà còn còn tốn nhiều chi phí. Cho nên, dựa theo bản vẽ thi công, nhà thầu và chính quyền trấn đã phải bàn bạc rất lâu mãi mới đưa ra được quyết định trưng dụng đất nông nghiệp, mở hẳn một con đường đi qua.
Sửa đường cần trưng dụng ruộng đất, tất cả các thôn của Tư Hà, vốn Tôn Hiểu Linh đã thay mặt thị trấn cùng các nông gia có đất cần trưng dụng đạt thành hiệp nghị.
Dựa theo quy định của pháp luật, trưng dụng đất ruộng phải bồi thường phí bao gồm phí đất đai, phí an trí, phí trợ cấp cùng với lợi túc những hoa màu đang trồng trên đó. Theo lý thuyết, những chi phí này sẽ trực tiếp đền cho nông dân, nhưng lại có quy định khác đó là phí đất đai chỉ bồi thường những vùng đất đã được trồng trọt. Thị trấn quyết định bồi thường 5000 tệ cho mỗi hộ nông dân, đồng thời công ty Dương Quang của Lộ Binh cũng sẽ thu nhận những người nông dân đã bị trưng dụng đất nông nghiệp vào làm công cho công ty.
Thẳng thắn mà nói, quá trình thành thị hóa tiến vù vù, ở thập niên 90, nông dân có đất bị trưng dụng được bồi thường rất thấp, chỉ mang tính tượng trưng. Nếu so sánh, thì An Tại Đào chỉ đạo bồi thường cho nông dân như vậy là khá cao. Hơn nữa, còn giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho họ, xem như là một điều kiện rất ưu đãi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Nhưng không biết vì sao, một số hộ nông dân đột nhiên đổi ý. Bị họ kích động, mấy chục hộ nông dân chặn xe lu và máy xúc lại, không chịu lui về phía sau nửa bước, và đưa ra nhiều điều kiện ngặt nghèo, yêu cầu bồi thường 6000 tệ. Đơn vị thi công phải báo cho Tôn Hiểu Linh đến xử lý, tạm dừng việc thi công lại.
Tôn Hiểu Linh đang mơ màng ngủ trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được tin báo, cực kỳ kinh hãi, nhanh chóng dẫn theo lão Lộ và một ít cán bộ trấn đạp xe đến. Đến nơi, thấy một nhóm người cả nam lẫn nữ vây quanh máy xúc, có người vừa nói vừa cười, có người ung dung hút thuốc, còn ngồi ở trên mũi máy xúc mà nhởn nhơ.
Lão Lộ nhíu mày, nhận ra kẻ cầm đầu chính là Trương Vượng Tài mở quầy tạp phẩm đối diện trụ sở thị trấn. Lão Lộ rống lên:
- Trương Vượng Tài, các anh muốn làm gì? Thị trấn đã đồng ý bồi thường cho mọi người, mọi người còn làm loạn gì hả?
Trương Vượng Tài cười ha hả:
- Lộ Chánh văn phòng, bồi thường như thế quá thấp. Người nhà của tôi ở gần khu kinh tế mới đang xây dựng trên huyện, mỗi hộ bồi thường hơn 7000… Lộ Chánh văn phòng, nhóm chúng tôi cũng không đòi hơn 7000, chỉ cần 6000 là được rồi.
- Đúng, phải 6000 không kém.
- Chúng tôi không chịu thiệt đâu.
Phía sau Trương Vượng Tài, mấy nông phụ cong môi lên phụ họa.
Lão Lộ phẫn nộ khoát tay áo:
- Chuyện khôi hài. Các người thì biết cái gì. Người ta là xây khu kinh tế mới, còn chúng ta đây là sửa đường cho chính mình, sao có thể so sánh chứ? Các người đúng là không biết điều gì cả. Bí thư An và lãnh đạo thị trấn vắt hết cả óc ra mới đi kiếm được tiền về cho mọi người sửa đường, các người chẳng những không ủng hộ, còn sau lưng gây rối. Quay về nhà ngay, cản trở việc sửa đường, các người tự gánh lấy hậu quả.
Đúng lúc này, Đồn trưởng công an thị trấn Tư Hà Trương Thắng Lợi dẫn theo mấy dânphòng chạy tới. Trương Thắng Lợi vung côn lên:
- Giải tán, còn đứng ở đây, tôi sẽ bắt về đồn hết…
Trương Vượng Tài có chút sợ hãi mà co cánh tay lại, nhưng y liếc về phía sau thấy có hơn mười người, trong lòng khôi phục dũng khí, y cắn chặt răng, lại gào lên:
- Không bồi thường đủ, chúng tôi không đồng ý nhượng đất. Các anh…
Trương Vượng Tài lời chưa dứt, đã bị hai dân phòng đi lên kẹp một bên cánh tay, ném hắn sang ven đường. Trương Vượng Tài lớn tiếng hô:
- Các người muốn làm gì? Chúng tôi sẽ tố cáo các người. Chúng tôi sẽ lên huyện tố cáo…
Vợ Trương Vượng Tài thấy tình thế không ổn, khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, ngay phía trước máy xúc:
- Chính quyền đánh người, chính quyền không còn xem pháp luật là gì a.
Mấy nông phụ cũng học vợ Trương Vượng Tài, lăn lộn gào khóc tạo thành một cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Tôn Hiểu Linh đứng cách đó không xa, nhìn những nông phụ đang khóc lóc ầm ĩ, cô đúng là không hiểu ở nơi khỉ ho cò gáy này vì sao lại nảy nòi ra những điêu dân như vậy. Một đám bần cùng lại nhận thức kém nên tổng hợp lại đúng là không khá lên được. Người vùng núi tuy rằng phần lớn là chất phác, nhưng càng ở vùng núi nghèo khó càng là những người bần tiện, người hay gây sự cũng càng nhiều.
Đã nói khoản bồi thường này nếu phòng Giao thông huyện đến sửa thì đất nông dân bị chiếm dụng sẽ rất nhiều. Nên có thể nói là khoản bồi thường 5000 là con số không nhỏ. Ngay cả Tôn Hiểu Linh đều cảm thấy nếu không phải có Bí thư An, thị trấn tuyệt đối không có khả năng xuất một khoản tiền lớn như thế để bồi thường.
Thị trấn làm sao có tiền? Tất cả số tiền này đều là nhờ Bí thư An thông qua các mối quan hệ của mình, từ kiều thương mà quyên góp được, nhưng đám người này dường như không hề biết thế nào là đủ.
Cắt đất và bồi thường những việc này đều là do Tôn Hiểu Linh phụ trách. Cô thở dài, ngửa mặt nhìn trời, tai vẫn còn văng vẳng câu chuyện hôm qua An Tại Đào nói, đột nhiên, cô cảm thấy nản lòng thoái chí không muốn làm nữa.
Đúng lúc đó, lão Lộ đã chạy đến hỏi ý kiến:
- Tôn Phó chủ tịch, xử lý như thế nào? Hay dùng biện pháp cứng rắn? Nếu cứ thế này, công trình không thể thi công.
Thấy Tôn Hiểu Linh có vẻ mệt mỏi, lão Lộ lại vớt thêm một câu:
- Tôn Phó chủ tịch, hay là chúng ta báo cáo với Bí thư An?
Tôn Hiểu Linh lắc đầu:
- Thôi đi, Bí thư An đang bận rộn ở huyện, việc nhỏ này không nên làm phiền Bí thư.
Cô nói xong, sải bước đi đến trước mặt đám người đó, đỏ mặt lên nhìn đám nông dân la ó ầm ĩ, phẫn nộ quát:
- Im ngay!
- Các hương thân, thị trấn vì sao phải sửa đường cho mọi người? Là bởi vì nếu không có đường, 2 vạn dân của thị trấn không thể thoát khỏi cảnh nghèo mà vươn lên làm giàu. Chúng ta là vì cái gì? Lãnh đạo trấn và nhóm cán bộ, họ là vì cái gì? Các người bảo bồi thường ít, các người có biết thị trấn vì sao có tiền không? Là nhờ Bí thư An đi quyên góp khắp nơi đấy. Được rồi, được rồi, các người nếu không tránh ra, thì cứ ở đó đi. Nói thật, vì sửa đường, tôi đã phải nhẫn nhịn hơn tháng trời, mỗi ngày đều có mặt ở công trường tìm cách, chúng ta đều mệt mỏi rồi. Như vậy đi, đoạn đường này không sửa nữa, các người ở lại ôm lấy nó.
Tôn Hiểu Linh xúc động vung tay, mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch ra, cô căm giận xoay người lại, định đi khỏi. Nhưng đột nhiên chóng mặt hoa mát, thân hình loạng choạng mấy cái rồi đổ vật xuống.
Suốt ngày đêm lăn lộn hết chuyện thi công công trình đến công việc ở thị trấn, sức khỏe cô sớm đã quá tải, tất cả đều là cố gắng cầm cực. Hôm nay, uất ức xổ ra hết, lòng lại tràn đầy thất vọng, cô đổ sụp xuống.
- Tôn Phó chủ tịch!
Mấy người lão Lộ hốt hoảng kêu lên.
An Tại Đào cũng Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức cán bộ huyện dẫn Mã Minh Lượng vào phòng họp của thị trấn. Hôm nay Mã Minh Lượng suốt đường đi với hắn biểu hiện như không có việc gì, ngoại trừ có vẻ hơi cố ý kính cẩn thái quá, còn lại không có bất luận điều gì khác thường.
An Tại Đào trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ anh chàng này cũng không đơn giản. Xem ra, cũng rất khôn ngoan. Khó có thể trách đủ sức hầu hạ bên cạnh Lý Vân Thu nhiều năm như thế. An Tại Đào trong lòng càng thêm cảnh giác.
Tiểu Lộ sớm đã thông báo cho các ban ngành của Đảng ủy, UBND thị trấn, trong phòng họp đã đông đủ người. An Tại Đào dẫn theo Trương Hổ và Mã Minh Lượng vào, toàn phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay.
Lương Mậu Tài đứng đó, không chút thiện cảm mà nhìn Chủ tịch thị trấn mới tới. Nhưng hắn chợt thấy An Tại Đào đang liếc nhìn mình, trong lòng giật thót, vội vàng thay đổi thái độ.
An Tại Đào quét ánh mắt qua mấy lãnh đạo thị trấn, đột nhiên nhíu mày, nhìn Phó bí thư Trương Khuê hỏi:
- Trương Phó bí thư, Tôn Phó chủ tịch đâu? Sao cô ấy không tới? Còn lão Lộ, lão Lộ đi đâu?
Thấy An Tại Đào có chút bực bội, Trương Khuê vội vã đáp:
- Bí thư An, Tôn Phó chủ tịch đến công trường, đang có chút trục trặc.
Nói xong, liền ghé vào tai An Tại Đào nói nhỏ vài câu, nghe nói nông dân đổi ý đòi bồi thường cao hơn, An Tại Đào trong lòng phẫn nộ, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Ngồi trên đài chủ tịch, An Tại Đào trầm giọng nói:
- Các đồng chí, trật tự một chút. Bây giờ, vâng, mời Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức Huyện ủy đồng chí Trương Hổ đọc quyết định bổ nhiệm.
Trương Hổ cười ha hả, cất cao giọng:
- Bí thư An, các vị lãnh đạo, sau khi Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề cử, Ban tổ chức Huyện ủy khảo sát, quyết định bổ nhiệm cán bộ hậu bị đồng chí Mã Minh Lượng làm Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn Tư Hà.
Trương Hổ còn nói thêm một vài thủ tục cán bộ nữa, đột nhiên tiểu Lộ vội vã xông vào, đến đài Chủ tịch nói nhỏ vào tai An Tại Đào:
- Bí thư An, không ổn, Tôn Phó chủ tịch, cô ấy… té xỉu ở công trường, ba của em đã đưa cổ vào bệnh viện huyện.
An Tại Đào biến sắc, đứng bật dậy:
- Tôn Phó chủ tịch phải cấp cứu, Phó bí thư Trương, anh chủ trị hội nghị. Lão Lương, anh đi theo tôi, chúng ta đến bệnh viện thăm Tôn Phó chủ tịch.
Nói xong, An Tại Đào gật đầu chào Trương Hổ, liền cùng Lương Mậu Tài đi ra khỏi phòng. An Tại Đào nói Trương Khuê chủ trì hội nghị, nhưng Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy đã rời phòng, Tôn Hiểu Linh lại phải cấp cứu, cuộc họp này làm sao có thể kéo dài?
Trương Khuê và Trương Hổ trao đổi ánh mắt, rồi tuyên bố tan họp. Mã Minh Lượng tuy rằng thần sắc không thay đổi, nhưng lòng vẫn tức giận thầm chửi con bà nó. Anh ta tối hôm qua đã chuẩn bị bài diễn văn, định hôm nay nhận chức sẽ thể hiện chút phong thái tân Chủ tịch thị trấn. Nhưng gặp tình huống như vậy, thật sự là xui xẻo.
Giờ khắc này, Mã Minh Lượng có chút hối hận, vì sao lại nhận lời Lý Vân Thu đến nơi quy quái này làm việc chứ. Từ hôm qua ở huyện gặp An Tại Đào anh ta đã mơ hồ cảm thấy vận đen của mình đã chính thức bắt đầu.
- Chị Lưu Ngạn à, anh trai em chuẩn bị sẵn rồi, mau tới ăn đi, nhân lúc sữa còn nóng.
- Anh trai em đâu?
Lưu Ngạn ồ lên một tiếng, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa hỏi.
- Anh ấy đi rồi, nói hôm nay phải đi cùng Ban tổ chức cán bộ dẫn Mã Chủ tịch xuống, thấy chị đang ngủ nên không nỡ gọi.
Trúc Tử vừa cười vừa nuốt miếng bánh quẩy cuối cùng, đứng dậy cầm cặp xách lên, gọi lớn:
- Chị Lưu Ngạn, em phải đi học đây, chị phải nhớ ăn cho nóng đấy nhé.
8h sáng, An Tại Đào và Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Trương Hổ dẫn Mã Minh Lượng vừa mới được bổ nhiệm làm Chủ tịch thị trấn xuống Tư Hà. Thời điểm đó, công trình sửa đường đã đến lúc hoàn thành, bỗng xảy ra một chuyện rắc rối lớn.
Đoạn đường cái cuối cùng, chính là đoạn hư hỏng nặng nhất. Không chỉ tốn công sức mà còn còn tốn nhiều chi phí. Cho nên, dựa theo bản vẽ thi công, nhà thầu và chính quyền trấn đã phải bàn bạc rất lâu mãi mới đưa ra được quyết định trưng dụng đất nông nghiệp, mở hẳn một con đường đi qua.
Sửa đường cần trưng dụng ruộng đất, tất cả các thôn của Tư Hà, vốn Tôn Hiểu Linh đã thay mặt thị trấn cùng các nông gia có đất cần trưng dụng đạt thành hiệp nghị.
Dựa theo quy định của pháp luật, trưng dụng đất ruộng phải bồi thường phí bao gồm phí đất đai, phí an trí, phí trợ cấp cùng với lợi túc những hoa màu đang trồng trên đó. Theo lý thuyết, những chi phí này sẽ trực tiếp đền cho nông dân, nhưng lại có quy định khác đó là phí đất đai chỉ bồi thường những vùng đất đã được trồng trọt. Thị trấn quyết định bồi thường 5000 tệ cho mỗi hộ nông dân, đồng thời công ty Dương Quang của Lộ Binh cũng sẽ thu nhận những người nông dân đã bị trưng dụng đất nông nghiệp vào làm công cho công ty.
Thẳng thắn mà nói, quá trình thành thị hóa tiến vù vù, ở thập niên 90, nông dân có đất bị trưng dụng được bồi thường rất thấp, chỉ mang tính tượng trưng. Nếu so sánh, thì An Tại Đào chỉ đạo bồi thường cho nông dân như vậy là khá cao. Hơn nữa, còn giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho họ, xem như là một điều kiện rất ưu đãi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Nhưng không biết vì sao, một số hộ nông dân đột nhiên đổi ý. Bị họ kích động, mấy chục hộ nông dân chặn xe lu và máy xúc lại, không chịu lui về phía sau nửa bước, và đưa ra nhiều điều kiện ngặt nghèo, yêu cầu bồi thường 6000 tệ. Đơn vị thi công phải báo cho Tôn Hiểu Linh đến xử lý, tạm dừng việc thi công lại.
Tôn Hiểu Linh đang mơ màng ngủ trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được tin báo, cực kỳ kinh hãi, nhanh chóng dẫn theo lão Lộ và một ít cán bộ trấn đạp xe đến. Đến nơi, thấy một nhóm người cả nam lẫn nữ vây quanh máy xúc, có người vừa nói vừa cười, có người ung dung hút thuốc, còn ngồi ở trên mũi máy xúc mà nhởn nhơ.
Lão Lộ nhíu mày, nhận ra kẻ cầm đầu chính là Trương Vượng Tài mở quầy tạp phẩm đối diện trụ sở thị trấn. Lão Lộ rống lên:
- Trương Vượng Tài, các anh muốn làm gì? Thị trấn đã đồng ý bồi thường cho mọi người, mọi người còn làm loạn gì hả?
Trương Vượng Tài cười ha hả:
- Lộ Chánh văn phòng, bồi thường như thế quá thấp. Người nhà của tôi ở gần khu kinh tế mới đang xây dựng trên huyện, mỗi hộ bồi thường hơn 7000… Lộ Chánh văn phòng, nhóm chúng tôi cũng không đòi hơn 7000, chỉ cần 6000 là được rồi.
- Đúng, phải 6000 không kém.
- Chúng tôi không chịu thiệt đâu.
Phía sau Trương Vượng Tài, mấy nông phụ cong môi lên phụ họa.
Lão Lộ phẫn nộ khoát tay áo:
- Chuyện khôi hài. Các người thì biết cái gì. Người ta là xây khu kinh tế mới, còn chúng ta đây là sửa đường cho chính mình, sao có thể so sánh chứ? Các người đúng là không biết điều gì cả. Bí thư An và lãnh đạo thị trấn vắt hết cả óc ra mới đi kiếm được tiền về cho mọi người sửa đường, các người chẳng những không ủng hộ, còn sau lưng gây rối. Quay về nhà ngay, cản trở việc sửa đường, các người tự gánh lấy hậu quả.
Đúng lúc này, Đồn trưởng công an thị trấn Tư Hà Trương Thắng Lợi dẫn theo mấy dânphòng chạy tới. Trương Thắng Lợi vung côn lên:
- Giải tán, còn đứng ở đây, tôi sẽ bắt về đồn hết…
Trương Vượng Tài có chút sợ hãi mà co cánh tay lại, nhưng y liếc về phía sau thấy có hơn mười người, trong lòng khôi phục dũng khí, y cắn chặt răng, lại gào lên:
- Không bồi thường đủ, chúng tôi không đồng ý nhượng đất. Các anh…
Trương Vượng Tài lời chưa dứt, đã bị hai dân phòng đi lên kẹp một bên cánh tay, ném hắn sang ven đường. Trương Vượng Tài lớn tiếng hô:
- Các người muốn làm gì? Chúng tôi sẽ tố cáo các người. Chúng tôi sẽ lên huyện tố cáo…
Vợ Trương Vượng Tài thấy tình thế không ổn, khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, ngay phía trước máy xúc:
- Chính quyền đánh người, chính quyền không còn xem pháp luật là gì a.
Mấy nông phụ cũng học vợ Trương Vượng Tài, lăn lộn gào khóc tạo thành một cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Tôn Hiểu Linh đứng cách đó không xa, nhìn những nông phụ đang khóc lóc ầm ĩ, cô đúng là không hiểu ở nơi khỉ ho cò gáy này vì sao lại nảy nòi ra những điêu dân như vậy. Một đám bần cùng lại nhận thức kém nên tổng hợp lại đúng là không khá lên được. Người vùng núi tuy rằng phần lớn là chất phác, nhưng càng ở vùng núi nghèo khó càng là những người bần tiện, người hay gây sự cũng càng nhiều.
Đã nói khoản bồi thường này nếu phòng Giao thông huyện đến sửa thì đất nông dân bị chiếm dụng sẽ rất nhiều. Nên có thể nói là khoản bồi thường 5000 là con số không nhỏ. Ngay cả Tôn Hiểu Linh đều cảm thấy nếu không phải có Bí thư An, thị trấn tuyệt đối không có khả năng xuất một khoản tiền lớn như thế để bồi thường.
Thị trấn làm sao có tiền? Tất cả số tiền này đều là nhờ Bí thư An thông qua các mối quan hệ của mình, từ kiều thương mà quyên góp được, nhưng đám người này dường như không hề biết thế nào là đủ.
Cắt đất và bồi thường những việc này đều là do Tôn Hiểu Linh phụ trách. Cô thở dài, ngửa mặt nhìn trời, tai vẫn còn văng vẳng câu chuyện hôm qua An Tại Đào nói, đột nhiên, cô cảm thấy nản lòng thoái chí không muốn làm nữa.
Đúng lúc đó, lão Lộ đã chạy đến hỏi ý kiến:
- Tôn Phó chủ tịch, xử lý như thế nào? Hay dùng biện pháp cứng rắn? Nếu cứ thế này, công trình không thể thi công.
Thấy Tôn Hiểu Linh có vẻ mệt mỏi, lão Lộ lại vớt thêm một câu:
- Tôn Phó chủ tịch, hay là chúng ta báo cáo với Bí thư An?
Tôn Hiểu Linh lắc đầu:
- Thôi đi, Bí thư An đang bận rộn ở huyện, việc nhỏ này không nên làm phiền Bí thư.
Cô nói xong, sải bước đi đến trước mặt đám người đó, đỏ mặt lên nhìn đám nông dân la ó ầm ĩ, phẫn nộ quát:
- Im ngay!
- Các hương thân, thị trấn vì sao phải sửa đường cho mọi người? Là bởi vì nếu không có đường, 2 vạn dân của thị trấn không thể thoát khỏi cảnh nghèo mà vươn lên làm giàu. Chúng ta là vì cái gì? Lãnh đạo trấn và nhóm cán bộ, họ là vì cái gì? Các người bảo bồi thường ít, các người có biết thị trấn vì sao có tiền không? Là nhờ Bí thư An đi quyên góp khắp nơi đấy. Được rồi, được rồi, các người nếu không tránh ra, thì cứ ở đó đi. Nói thật, vì sửa đường, tôi đã phải nhẫn nhịn hơn tháng trời, mỗi ngày đều có mặt ở công trường tìm cách, chúng ta đều mệt mỏi rồi. Như vậy đi, đoạn đường này không sửa nữa, các người ở lại ôm lấy nó.
Tôn Hiểu Linh xúc động vung tay, mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch ra, cô căm giận xoay người lại, định đi khỏi. Nhưng đột nhiên chóng mặt hoa mát, thân hình loạng choạng mấy cái rồi đổ vật xuống.
Suốt ngày đêm lăn lộn hết chuyện thi công công trình đến công việc ở thị trấn, sức khỏe cô sớm đã quá tải, tất cả đều là cố gắng cầm cực. Hôm nay, uất ức xổ ra hết, lòng lại tràn đầy thất vọng, cô đổ sụp xuống.
- Tôn Phó chủ tịch!
Mấy người lão Lộ hốt hoảng kêu lên.
An Tại Đào cũng Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức cán bộ huyện dẫn Mã Minh Lượng vào phòng họp của thị trấn. Hôm nay Mã Minh Lượng suốt đường đi với hắn biểu hiện như không có việc gì, ngoại trừ có vẻ hơi cố ý kính cẩn thái quá, còn lại không có bất luận điều gì khác thường.
An Tại Đào trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ anh chàng này cũng không đơn giản. Xem ra, cũng rất khôn ngoan. Khó có thể trách đủ sức hầu hạ bên cạnh Lý Vân Thu nhiều năm như thế. An Tại Đào trong lòng càng thêm cảnh giác.
Tiểu Lộ sớm đã thông báo cho các ban ngành của Đảng ủy, UBND thị trấn, trong phòng họp đã đông đủ người. An Tại Đào dẫn theo Trương Hổ và Mã Minh Lượng vào, toàn phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay.
Lương Mậu Tài đứng đó, không chút thiện cảm mà nhìn Chủ tịch thị trấn mới tới. Nhưng hắn chợt thấy An Tại Đào đang liếc nhìn mình, trong lòng giật thót, vội vàng thay đổi thái độ.
An Tại Đào quét ánh mắt qua mấy lãnh đạo thị trấn, đột nhiên nhíu mày, nhìn Phó bí thư Trương Khuê hỏi:
- Trương Phó bí thư, Tôn Phó chủ tịch đâu? Sao cô ấy không tới? Còn lão Lộ, lão Lộ đi đâu?
Thấy An Tại Đào có chút bực bội, Trương Khuê vội vã đáp:
- Bí thư An, Tôn Phó chủ tịch đến công trường, đang có chút trục trặc.
Nói xong, liền ghé vào tai An Tại Đào nói nhỏ vài câu, nghe nói nông dân đổi ý đòi bồi thường cao hơn, An Tại Đào trong lòng phẫn nộ, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Ngồi trên đài chủ tịch, An Tại Đào trầm giọng nói:
- Các đồng chí, trật tự một chút. Bây giờ, vâng, mời Trưởng phòng cán bộ Ban tổ chức Huyện ủy đồng chí Trương Hổ đọc quyết định bổ nhiệm.
Trương Hổ cười ha hả, cất cao giọng:
- Bí thư An, các vị lãnh đạo, sau khi Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề cử, Ban tổ chức Huyện ủy khảo sát, quyết định bổ nhiệm cán bộ hậu bị đồng chí Mã Minh Lượng làm Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn Tư Hà.
Trương Hổ còn nói thêm một vài thủ tục cán bộ nữa, đột nhiên tiểu Lộ vội vã xông vào, đến đài Chủ tịch nói nhỏ vào tai An Tại Đào:
- Bí thư An, không ổn, Tôn Phó chủ tịch, cô ấy… té xỉu ở công trường, ba của em đã đưa cổ vào bệnh viện huyện.
An Tại Đào biến sắc, đứng bật dậy:
- Tôn Phó chủ tịch phải cấp cứu, Phó bí thư Trương, anh chủ trị hội nghị. Lão Lương, anh đi theo tôi, chúng ta đến bệnh viện thăm Tôn Phó chủ tịch.
Nói xong, An Tại Đào gật đầu chào Trương Hổ, liền cùng Lương Mậu Tài đi ra khỏi phòng. An Tại Đào nói Trương Khuê chủ trì hội nghị, nhưng Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy đã rời phòng, Tôn Hiểu Linh lại phải cấp cứu, cuộc họp này làm sao có thể kéo dài?
Trương Khuê và Trương Hổ trao đổi ánh mắt, rồi tuyên bố tan họp. Mã Minh Lượng tuy rằng thần sắc không thay đổi, nhưng lòng vẫn tức giận thầm chửi con bà nó. Anh ta tối hôm qua đã chuẩn bị bài diễn văn, định hôm nay nhận chức sẽ thể hiện chút phong thái tân Chủ tịch thị trấn. Nhưng gặp tình huống như vậy, thật sự là xui xẻo.
Giờ khắc này, Mã Minh Lượng có chút hối hận, vì sao lại nhận lời Lý Vân Thu đến nơi quy quái này làm việc chứ. Từ hôm qua ở huyện gặp An Tại Đào anh ta đã mơ hồ cảm thấy vận đen của mình đã chính thức bắt đầu.
Tác giả :
Cách Ngư