Quan Thanh

Chương 138: Thay đổi bất ngờ

An Tại Đào vừa động trong lòng, nhưng không hỏi gì cùng Lão Triệu đưa Đỗ Canh tới Đỗ gia ở Phòng Sơn, sau đó mới cùng Lão Triệu trở về Tân Hải.

Lúc trở lại Tân Hải, đã là hơn 8h tối.

Trong màn đêm nặng nề, thành phố Tân Hải một mảnh lạnh lùng, lượng xe trên đường rất ít, lúc này, hẳn là mỗi nhà đều cùng ngồi vừa ăn cơm vừa xem tiết mục cuối năm của CCTV.

- Gió thu đưa mừng đến, hoa Tử Kinh đã nở

Mặt đất tháng hai gõ vang chiêng trống đầy sức sống mùa xuân

An Tại Đào còn không vào cửa, ngay ngoài hàng hiên nghe được tiếng hát truyền tới từ trong nhà, hắn cười cười, biết tiết mục cuối năm đã bắt đầu rồi. Về tới nhà, An Tại Đào và Trúc Tử đã làm xong rất nhiều đồ ăn, còn mở một chai rượu nho hồng, đang chờ hắn cùng trở về ăn cơm.

Ăn một bữa cơm đoàn viên tốt đẹp với mẹ và Trúc Tử, An Nhã Chi cao hứng trong lòng, dĩ nhiên phá lệ uống một ly rượu hồng. An Tại Đào vừa ăn vừa uống, nhìn tiết mục cuối năm quen thuộc mà không thú vị trên TV, cảm thấy cũng hơi hứng thú.

Kiên trì cùng mẹ và Trúc Tử xem đến hơn 9h, hắn rốt cuộc không kìm nổi buồn chán, dùng mệt mỏi làm cớ trở lại phòng mình, ðóng cửa lại nằm trên giường, đầu tiên gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết, hàn huyên một hồi, sau đó liền xem sách, mơ màng liền ngủ.

Cũng không biết lúc nào, dù sao tiếng pháo bên ngoài cùng vang, An Tại Đào nhíu mày bị tỉnh lại. Tiếng pháo tạch tạch ngày càng dồn dập dày đặc, hắn hiểu được, đại khái vừa qua mười hai giờ đêm, hiện tại đã là rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới.

Rời giường tới thấy ngọn đèn trong phòng khách sáng sủa, An Nhã Chi đang mang theo Trúc Tử bận bịu làm sủi cảo trong phòng bếp, thấy An Tại Đào đi tới, vội vàng tiếp đón hắn một tiếng:

- Tiểu Đào, tới đây ăn sủi cảo.

Trúc Tử cười hì hì bưng một mâm sủi cảo nóng hầm hập chạy tới:

- Anh, ăn sủi cảo, ăn ngon lắm, thịt tươi ngon, mẹ cùng em làm hơn nửa ngày đó.

An Tại Đào cười sờ đầu Trúc Tử, nhìn sủi cảo nóng hầm hập, ôn hòa trong lòng ngày càng đậm: chỉ cần người một nhà đoàn viên cùng một chỗ vô cùng vui vẻ, cho dù là ăn một chén mì cũng là hạnh phúc. Mãi đến lúc này, hắn mới chậm rãi cảm thấy, nhà mình mới xem như thật sự có không khí mừng năm mới.

Lúc trước kia, hai mẹ con trải qua tết âm lịch thật sự lạnh lùng. Tối đêm 30, xem xong TV, hai mẹ con liền ăn cơm tối rồi ngủ sớm. Mà sáng sớm đầu năm, An Nhã Chi miễn cưỡng xốc lại tinh thần làm vài cái sủi cao, hai mẹ con ăn một chút đều tự buồn bực đọc sách trong phòng. Lễ mừng năm mới liền vượt qua, càng đến cửa ải cuối năm, nhìn thấy trong nhà người khác truyền ra không khí hạnh phúc, hai mẹ con lại càng thêm cô đơn khó chịu.

Vì không làm mất sự hưng trí của mẹ và Trúc Tử, tuy rằng An Tại Đào không muốn ăn gì, nhưng vẫn ăn mười mấy cái sủi cảo.

Pháo hoa xán lạn ngoài cửa sổ đâm rách màn đêm nặng nề, tiếng hoan hô cười đùa trong sân nhỏ, đám nhỉ đuổi nhau thả pháo chạy ra bên ngoài, trong tay thường ném ra một ít pháo.

An Nhã Chi trở về phòng ngủ. Nhưng Trúc Tử rõ ràng chưa mất đi hưng phấn, trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp hiện lên thần sắc hạnh phúc vui mừng, cô dùng sức ghé vào ban công nhìn đứa nhỏ khác vui đùa đuổi nhau trong sân nhỏ, ngọn lửa pháo hoa không ngừng lóe ra hòa vào ánh mắt cô thành một giọt nước mắt trong suốt.

An Tại Đào nhẹ nhàng đi qua, dịu dàng nói:

- Trúc Tử, anh cùng em ra ngoài chơi thả pháo chứ?

Trúc Tử ngượng ngùng mà cười, lắc đầu:

- Anh, không cần, em xem là được rồi, em cũng không dám chơi pháo, em sợ tiếng nổ.

An Tại Đào cười cười, vỗ nhẹ bả vai yếu ớt của Trúc Tử, lúc này bỗng nhiên phát hiện, dường như gần đây Trúc Tử cao hơn, đã tới bờ vai hắn. Qua tết âm lịch này, cô đã tròn 14 tuổi, đang ở vào lúc nụ hoa nở rộ, trên khuôn mặt thanh tú e thẹn cười nói chân thành, biểu lộ một thiếu nữ xinh đẹp sắp trưởng thành.

Giường như nhận thấy sự kinh ngạc và yêu thương của An Tại Đào, Trúc Tử càng thêm ngượng ngùng, cô sợ hãi mà cúi đầu xuống, đôi tay nhẹ nhàng nắm vạt áo mình, cúi đầu hô một tiếng:

- Anh!

An Tại Đào thở dài một tiếng, lấy phong bao trong túi đã chuẩn bị từ hôm qua ra, đưa qua:

- Trúc Tử, đây là tiền mừng tuổi anh cho em!

Trúc Tử muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng trông thấy nụ cười ôn hòa của An Tại Đào, liền chậm rãi giơ tay nhận lấy, đỏ mặt cúi đầu nói:

- Cảm ơn anh!

- Với anh còn khách khí cái gì? Cô bé ngốc.

An Tại Đào lại vỗ vỗ cô theo thói quen.

- Trời không còn sớm, em cũng trở về phòng ngủ một lát đi, thức đêm không tốt cho thân thể.

Trúc Tử khẽ vâng, nắm chặt phong bao trong tay.

An Tại Đào cười cười, xoay người cũng đi trở về phòng.

Tiếng pháo dày đặc, một hồi lại trở nên thưa thớt, sau khi qua hơn 2h sáng, trong sân nhỏ rốt cục an tĩnh lại, nhưng nhìn ra ngoài từ cửa sổ, ngọn đèn các nhà vẫn sáng trưng.

An Tại Đào kéo rèm ra, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn nhà nhà trong sân nhỏ im lặng an tường, trong lòng cực kỳ yên tĩnh.

Tiếng chuông di động chói tai vang lên, nhấc lên vừa thấy, là số di động của Lưu Ngạn.

- Chúc mừng năm mới, Lưu Ngạn.

- Chúc mừng năm mới, ha ha, An Tại Đào, hiện giờ tôi trở về Yên Kinh rồi, qua hai ngày, tôi sẽ chính thức tới làm việc tại Ban Lý luận Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn của anh.

- Ừ, chúc mừng cô.

- …

Lưu Ngạn lại nói chuyện tào lao cùng An Tại Đào một hồi, cuối cùng mới nói cho hắn, nói là theo tin tức cô nhận được, sau đó không lâu Ban Tổ chức Trung ương sẽ từng nhóm đi đến thống nhất điều phối đám học viên Thanh niên xuất sắc đến cơ sở rèn luyện vài năm, xem năng lực và thành tích công tác như thế nào vân vân.

Bản Tổ chức Trung ương điều phối, người quản lý Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo sát. đây là đường lối bồi dưỡng cán bộ dự bị điển hình.

Nói chuyện điện thoại cùng Lưu Ngạn xong, An Tại Đào trở lại giường ngủ một hồi. Sáng sớm hôm sau, hắn dậy dùng điện thoại lần lượt gọi điện cho lãnh đạo thành phố Thành ủy bắt đầu từ Đỗ Canh, sau đó lại đi Hạ gia, đi chúc tết bố mẹ vợ của mình.

Trên đường, hắn đột nhiên nhận được điện thoại chúc tết của Lộ Binh. nhìn số di động của Lộ Binh biểu hiện trên di động, hắn bỗng nhiên nhớ tới, không ngờ tối hôm qua mình quên gọi một cuộc cho Lỗ Binh.

Hai người hàn huyên vài tiếng, An Tại Đào liền vội vàng đi thẳng vào chủ đề:

- Lộ Binh, co hai chuyện này anh lưu ý một chút. Thứ nhất, theo tin tức tin cậy, thành phố muốn xây dựng thêm một hạng mục than khí nhân công, nhà máy than khí của Công ty Than - Khí muốn mở rộng gấp đôi, mảnh đất các anh muốn đấu thầu kia tốt nhất là buông đi… Thứ hai, thành phố sẽ thống nhất tiến hành quy hoạch giải phóng mặt bằng khu ký túc xá dệt len số 2 khai thác, phát triển một lần nữa, Công ty bất động sản Dân Thái các anh là công ty lớn rất có thực lực của Tân Hải chúng ta, không ngại xuống tay chuẩn bị sớm một chút.

Trong khi nói chuyện An Tại Đào chỉ bình thản biểu đạt ra ý kiến của hắn.

Lộ Binh hiểu rất rõ tính tình của An Tại Đào, biết hắn tuyệt đối sẽ không thối tha, nếu không phải có nắm chắc tuyệt đối, nếu tin tức không xác định, An Tại Đào nhất định sẽ không mở miệng. Gã cũng thật không ngờ, một cuộc điện thoại chúc tết đơn giản lại đổi về hai tình báo buôn bán có giá trị rất lớn.

Gã là thương nhân khôn khéo, tự nhiên biết hai tin tức bình thản trong miệng An Tại Đào này đối với Lộ gia mà nói có ý nghĩa ra sao.

Hắn đè nén vui mừng như điên trong lòng, cười ha ha:

- Tiểu Đào, chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không nói lời khách sáo với cậu. Ừ, trở về tôi lập tức sẽ nói chuyện này với ông cụ nhà tôi, cậu yên tâm, nhà họ Lộ chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu!

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Nếu anh nói lời này, sau này không cần gọi điện cho tôi.

Lộ Binh cười gượng hai tiếng, đổi đề tài:

- Bạn thân, lễ mừng năm mới có tiết mục hay không? Nếu không có mà nói tôi đi đón cậu, tôi mang cậu đi một chỗ chơi đùa!

- Không cần, anh đi của anh, tôi còn phải đi chúc tết.

Nói tới đây, hắn nhớ tới lời Đỗ Canh căn dặn, liền nửa đường để xe taxi đổi đường, đi thẳng đến nhà Cao Dương.

Buổi sáng, nhà Cao Dương không có một người khách tới thăm, ngoại trừ thân thích Cao gia ra, không ai tới chúc tết Cao Dương, cho dù Cao Dương chuẩn bị tốt chờ người khác đến chúc tết, trên bàn phòng khách bày đầy kẹo và trà còn có một hộp thuốc lá Trung Hoa.

Vài năm này, hàng năm chuẩn bị, nhưng kết quả đều như một, không một người tới.

Nhưng cho dù không có, vừa đến sáng sớm, Cao Dương vẫn quần áo chỉnh tề mà ngồi trên số pha trong phòng khách, lẳng lặng trầm mặc, chờ đợi. Dù là người trong nhà ai khuyên cũng không nghe, hoặc tại thời điểm này, không phải ông đang đợi người đến chúc tết mà đang nghĩ trở lại phong cảnh và vinh quang trong dĩ vãng đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Một đời vinh quang chung quy phải hóa thành bụi mù, người đi trà lạnh, quan trường vô tình, trong mắt rất nhiều quan chức chỉ có lợi ích và quyền lực. Cao Dương rõ ràng hơn ai hết, chỉ có điều đến nay, ông vẫn khó có thể chấp nhận số mệnh bị quyền lực vứt bỏ vô tình như vậy.

An Tại Đào xuống xe taxi, gặp một người trước cửa nhà Cao gia: Trợ lý Chủ tịch thành phố Lý Bỉnh Cục trưởng Cục Công an Hoàng Thao. Nhìn thấy Hoàng Thao An Tại Đào hơi bất ngờ, mà Hoàng Thao nhìn thấy An Tại Đào làm sao mà không phải cả kinh.

Hoàng Thao cũng là người một tay Cao Dương đề bạt lên. Mấy năm nay, vẫn đi theo sau lưng Mông Hổ làm tuy tùng, Hoàng Thao tự nhiên là trước có xe sau có vết bánh trên làm dưới theo, không dám tới Cao gia, mà hiện giờ, Hoàng Thảo đã chuyển hướng về phía Đỗ Canh, thấy Đỗ Canh lễ ngộ đối với Cao Dương, trong lòng cũng chậm rãi nhớ lại ân đề bạt của Cao Dương đối với mình, cho nên đầu năm muốn tới đây một chuyến.

Trước kia, gã là không dám tới.

Nhưng thư ký Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này, dường như cần cần phải tới chúc tết Cao Dương. Cán bộ trẻ tuổi, còn có mấy người biết tôn trọng đồng chí lão thành đã lui xuống?

- Hoàng Cục, chúc mừng năm mới.

Hoàng Thao còn đang trầm ngâm, An Tại Đào đã chủ động chào hỏi gã.

Hoàng Thao cười ha ha, chợt vươn tay ra:

- Thư ký An, chúc mừng năm mới, cậu cũng tới chúc tết Bí thư Cao ư?

- Đúng vậy.

An Tại Đào vốn muốn nói "chịu ủy thác của Bí thư Đỗ", nhưng nói đến miệng lại thay đổi:

- Tôi tới chúc tết Bí thư Cao!

Trong mắt Hoàng Thao phát ra một tia kinh ngạc, nhưng lại không nói gì thêm, liền cùng An Tại Đào gõ cửa nhà Cao gia. Nhà Cao Dương ở là lầu một, ở trước có một sân nhỏ thật sự tinh xảo, giống như vườn hoa nhỏ, trồng hoa trồng cỏ lại có một bồn cả lớn ngoài trời, bên trong nuôi mấy con cá chép vàng màu sắc rực rỡ không sợ lạnh.

Nếu nói Hoàng Thao đén, còn trong dự đoán của Cao Dương, An Tại Đào đến chúc tết khiến ông ta cực kỳ bất ngờ. Ngồi ở đó, vừa tán gẫu chút chuyện với hai người, vừa nhìn người trẻ tuổi anh tuấn trầm ổn không tầm thường trước mắt này, ông càng ngày càng sinh ra thiện cảm.

Hai vợ chồng Cao Lâm Lâm tới cửa lúc này, vừa nhìn thấy hai người Hoàng Thao và An Tại Đào, trên mặt hơi có chút kinh ngạc. Nhưng trên mặt cô chợt lộ ra vài phần đỏ bừng, ánh mắt mờ ám lập tức rời đi.

Cô nhìn thấy An Tại Đào lập tức nhớ tới Đỗ Canh, Bí thư Thành ủy tâm tư kín đáo săn sóc dịu dàng này, tối hôm qua còn lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại cho cô. Cô tránh trong phòng vệ sinh nói xong cuộc điện thoại này, trong lòng liền tràn đầy chờ mong đối với tương lai, thậm chí còn nảy sinh vài phần ham muốn khó có thể ngăn chặn.

Ánh mắt nghiền mẫn của An Tại Đào đảo qua người Cao Lâm Lâm, khiến hắn tò mò chính là, không ngờ hắn phát hiện nhu tình nhàn nhạt từ trong ánh mắt của Cao Lâm Lâm.

Không ngờ con gái của Bí thư Thành ủy lúc trước động chân tình đối với Đỗ Canh? Hắn lắc đầu trong lòng, lập tức áp chế suy nghĩ cổ quái này trong đầu.

So sánh với nhà Cao Dương lạnh lùng, Hạ gia hôm nay lại đông như trẩy hội. Một đám người đi rồi một đám người tới, gần như là người đến người đi. Đều dùng ban ngành làm đơn vị, lãnh đạo các ban ngành Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải anh tới tôi đi, trên mặt đều lộ ra tươi cười giả dối.

Chờ lúc An Tại Đào chạy đến, lúc này dòng người chúc tết mới gián đoạn. Thạch Thanh vừa thu dọn tàn cuộc mất trật tự trong phòng khách, vừa mỉm cười nói:

- Ông Hạ, đây vẫn là năm đầu tiên nhà chúng ta náo nhiệt như vậy. Xem ra, ông vừa chuẩn bị tiến vào ủy viên thường vụ, mặt mũi lập tức liền lớn rồi...

Hạ Thiên Nông khẽ mỉm cười:

- Tại vị trí nào nói lời đó, vị trí càng cao trách nhiệm càng lớn, tôi thật sự cảm thấy trước kia tốt, thanh nhàn yên lặng, không cần cẩn thận chặt chẽ như bây giờ.

Thạch Thanh quay đầu bĩu môi:

- Ông Hạ, tôi phát hiện gần đây ông còn dối trá đó! Ông ít giở giọng trước mặt hai mẹ con chúng tôi... Nếu ông không muốn tiến vào ủy viên thường vụ, vậy nói với Bí thư Đỗ, sớm lui về tuyến hai nắm giữ là được rồi, đỡ phải cả ngày sớm đi muộn về không đúng giờ!

Hạ Hiểu Tuyết vẫn ở ban công nhìn về phía con đường nhỏ từ cửa chính nối tới bên này, thấy bóng dáng An Tại Đào xuất hiện, liền lập tức cao hứng lên.

Cô quay đầu cười hì hì:

- Cha mẹ, anh ấy đến rồi.

- À.

Thạch Thanh biết rõ cô nói là ai, lại cố ý ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ai tới? Con nói ai vậy Hiểu Tuyết.

Mặt cười của Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, "trừng" mắt liếc Thạch Thanh một cái:

- Hừ, còn có thể là ai.

Thạch Thanh chuẩn bị tốt vài món ăn, An Tại Đào liền đối ẩm với Hạ Thiên Nông, Hạ Hiểu Tuyết thì cùng Thạch Thanh lấy đồ uống cùng bồi một bên.

Nói chút việc vặt trong cơ quan, lại hàn huyên chuyện phiếm, đề tài dần dần chuyển đến chuyện tình Hạ Thiên Nông tiến vào ủy viên thường vụ.

Thạch Thanh đột nhiên nhíu mày nói:

- Ông Hạ, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, ủy viên thường vụ thật sự có hai vị trí, nhưng cũng không có vị trí nào tốt, một cái là Bí thư Đảng – quần chúng khỏi nói, ông chắc chắn không thích hợp, ông căn bản không làm việc được, còn lại cũng chỉ có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật... Ông Hạ à, Ủy ban Kỷ luật sẽ đắc tội với người khác, tôi không hy vọng nhà chúng ta...

Hạ Thiên Nông lắc đầu, khẽ mỉm cười:

- Cách nhìn đàn bà, ngây thơ.

An Tại Đào cười cười:

- Mẹ, cha sẽ không làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, con nghĩ, Bí thư Đỗ chắc chắn là muốn tiến hành điều chỉnh bộ máy ủy viên thường vụ một phen. Khả năng lớn nhất, là để Phủ Chủ tịch thường trực thành phố Tôn Liên Lương làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, sau đó để cha thay thế Tôn Liên Lương đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực thành phố.

Khóe miệng Hạ Thiên Nông lộ ra một nụ cười tán dương, gật đầu. Đối với người nhà mình, ông không cần ẩn giấu suy nghĩ trong lòng, ông nhất định muốn vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố này của Tôn Liên Lương, cũng mong chờ đã lâu.

Nhưng chuyện tình rốt cuộc có thể giống chờ mong của ông hoặc là nói thuận lợi như chờ đợi hay không, thì không phải không có khả năng biết được.

Tết âm lịch không thú vị rất nhanh liền qua đi.

Sau tết đi làm, liên tục vài ngày, không khí ngày hội trong cơ quan chậm chạp không tản đi. Tuy rằng Đỗ Canh luôn nhấn mạnh phải lập tức nghĩ tới công việc tại hội nghị thường vụ, nhưng sau đó, loại chỉ thị tinh thần này của ông căn bản không đạt được chứng thực tuyệt đối.

Dựa theo lệ thường, mấy ngày đầu sau lễ, là lúc cơ quan xã giao cao điểm, một số lãnh đạo ban ngành thực quyền cuộc rượu giữa trưa căn bản là từng đợt từng đợt.

Ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt Đỗ Canh hơi âm trầm, ông cực kỳ bất mãn đối với bầu không khí ăn uống thả cửa của quan trường Tân Hải này, đã sớm muốn làm một hồi kỷ luật chỉnh đốn tác phong trong phạm vi toàn thành phố. Lúc trước, quyền lực vẫn bị Mông Hổ giữ cân bằng, ông cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế suy nghĩ này.

Mà hiện tại không giống, trong giao phong với Mông Hổ ông đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, trên cơ bản bước đầu nắm quyền lực Tân Hải, cho nên hai ngày này chứng kiến bộ dáng ăn uống tích cực của một số lãnh đạo cơ quan, suy nghĩ này liền bắt đầu nổi lên.

Đỗ Canh quay đầu lại nhìn Tống Lượng và An Tại Đào, trầm giọng nói:

- Lão Tống, cậu lập tức chuẩn bị một tài liệu, trên hội nghị thảo luận lãnh đạo hai bộ máy Thành ủy và UBND thành phố, tôi muốn nói chuyện về vấn đề tác phong của Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải chúng ta! Cả ngày vui chơi giải trí, làm sao còn tinh lực làm việc? Cần phải tiến hành kỷ luật chỉnh đốn tác phong.

- Được, Bí thư Đỗ.

- Còn nữa, Tiểu An, cậu lập tức thông báo các truyền thông lớn của Tân Hải, hội nghị ngày mai, mở ra để truyền thông tham dự hội nghị!

Đỗ Canh lại khoát tay áo.

Tuy rằng An Tại Đào đáp ứng ngoài miệng, nhưng trong lòng cũng giật mình kinh hãi. Hội nghị thảo luận mỗi năm một lần là thói quen công tác của cơ quan, cái gọi là thảo luận chính là thảo luận đề xuất lối suy nghĩ công tác.

Hội nghị thảo luận cụ thể mà nói, bình thýờng đầu năm cơ quan tổ chức hội nghị, bàn luật quy định mục tiêu công tác một năm, với tư cách "chỉ nam" công tác, đây gọi là hội nghị thảo luận. Hội nghị tổng kết thu hoạch tổ chức cuối năm mới gọi là hội nghị cụ thể.

Nhưng bình thường hội nghị thảo luận là mời họp kín, nhất là loại hội nghị tầng lớp lãnh đạo này. Muốn mở rộng cửa để truyền thông tham gia phỏng vấn, đây là chuyện rất ít gặp. Bởi vậy, dường như có thể thấy được, Đỗ Canh muốn rèn sắt khi còn nóng, tiến thêm một bước nắm chặt quyền lực trong tay mình.

An Tại Đào thông báo các truyền thông lớn xong, buông điện thoại trong tay muốn đi văn phòng Tống Lượng. Tống Lượng đang vùi đầu chuẩn bị mạch suy nghĩ của Đỗ Canh trong hội nghị thảo luận tại đại viện cơ quan Thành ủy Tân Hải, cũng chỉ Tống Lượng mới có thể chân chính lý giải được ý đồ chính trị thực sự của Đỗ Canh.

Ngẩng đầu liên liếc An Tại Đào một cái, gã cười ha ha:

- Tiểu An, thông báo xong rồi à?

- Vâng, Chủ nhiệm Tống, tôi tới hởi, còn có việc gì cần tôi làm không?

An Tại Đào hỏi một câu, Tống Lượng đang muốn nói gì, đột nhiên Đỗ Canh xuất hiện ở cửa, cúi đầu nói:

- Tiểu An cậu tới đây!

- Tiểu An, đây là một phần văn kiện lệnh cấm rượu của Đảng thi hành ở thành phố Phòng Sơn, cậu cầm thấy xem cho kỹ, dựa theo hình thức này, nhanh chóng phác thảo ra một bản thảo đề cương, trong hội nghị thảo luận ngày mai, tôi muốn sử dụng!

Đỗ Canh lấy một bản văn kiện của Đảng có dấu đỏ tươi của Thành ủy Phòng Sơn ra, đưa cho An Tại Đào.

An Tại Đào chấn động trong lòng, Đỗ Canh triển khai lệnh cấm rượu ở Tân Hải rốt cuộc cũng đưa ra rồi!

Đời sau chính phủ các nơi đưa ra lệnh cấm rượu cũng không lạ, nhưng quan trường trong nước đầu năm 1999 này, lệnh cấm rượu tuyệt đối là một chuyện tình mới sinh. An Tại Đào gần như có thể đoán được, một khi lệnh cấm rượu của Đỗ Canh thi hành xuống, cho dù là chạy theo chủ nghĩa hình thức, trong một đoạn thời gian sau hội nghị, cũng khiến cho trong nước hưởng ứng mãnh liệt. Mà điều này, chắc chắn là một công tích quan trọng nhất của Đỗ Canh, An Tại Đào âm thầm cười trong lòng, thầm nghĩ tương lai nếu mình có thể chủ quản một phương, có thể cũng không thiếu được phải làm văn chương biểu hiện này.

An Tại Đào xem xong lệnh cấm rượu của thành phố Phòng Sơn, rất nhanh liền phác thảo ra một bản dự thảo và đề cương phát biểu. Viết loại văn không có bất luận hàm lượng kỹ thuật này đối với hắn mà nói căn bản là chuyện tình ngựa quen đường cũ.

Sáng sớm ngày hôm sau, thành viên hai bộ máy Thành ủy và UBND thành phố đều lục tục đi vào phòng hội nghị trong tòa nhà ủy viên thường vụ. Trong phòng hội nghị, treo một biểu ngữ đỏ tươi, bên trên viết:

- Hội nghị thảo luận công tác năm 1999.

Tất cả ủy viên thường vụ bao gồm Lâm Chính Ủy quân khu ở bên trong, tất cả thành viên bộ máy UBND thành phố, đều nghiêm chỉnh ngồi trên vị trí của mình.

Tôn Phúc Lợi còn đang đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, dưỡng bệnh tại bệnh viện không có trình diện. Lão ta tạm thời rời cương vị công tác tĩnh dưỡng, không chỉ nói rõ với Thành ủy Tân Hải, còn báo cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Đầu năm, dựa theo lệ thường của Tân Hải, hội nghị thảo luận hàng năm chính là hai bộ máy Thành ủy và UBND thành phố cùng cử hành. Đảng ủy là đơn vị Đảng, Chính phủ mới là cơ cấu quản lý, nhưng Đảng quản Chính phủ, Đảng ủy và Chính phủ vốn là người một nhà, cùng mở hội nghị thảo luận cũng là bình thường.

Rất nhiều phóng viên truyền thông đều tới, lặng lẽ ngồi một bên dự thính. Có thể phỏng vấn hội nghị thảo luận cấp bậc này, đây là lần đầu tiên trong kiếp sống hành nghề của bọn họ.

An Tại Đào hàn huyên với hai phóng viên Báo Tân Hải Thần phái tới cùng đi vào phòng họp, ám chỉ bọn họ khẩn trương lặng lẽ tìm chỗ ngồi, lại chào hỏi với Trương Vĩ Nhật báo và Vương Nhã Lệ Báo chiều, lúc này mới ngồi ở một bên, tự mình chuẩn bị tốt sổ ghi chép và bút máy.

Hắn liếc mắt nhìn các lãnh đạo trong hội trường, trước mắt sáng ngời, thầm nghĩ: Những người nghiện thuốc trên hội trường này không ai hút thuốc, điều này có ý nghĩa gì, hắn đều rõ ràng hơn ai khác.

Nụ cười trên mặt Đỗ Canh rất nồng đậm, mà Mông Hổ ngồi bên người ông thì có vẻ hơi âm trầm, cho dù trên mặt lão ta rõ ràng lộ ra nụ cười, nhưng khiến cho người ta cảm thấy vẫn rất âm trầm.

Dựa theo lệ thường, thảo luận chính là do Trưởng ban thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn chủ trì. Phùng Hi Khôn nhìn thoáng qua Đỗ Canh, thấy Đỗ Canh gật đầu, liền cầm micro, hắng giọng cất cao giọng nói:

- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta họp. Dựa theo trình tự hội nghị và tinh thần Bí thư Đỗ đã chỉ thị trước, lần này hai bộ máy thảo luận sẽ mở cửa cho các đồng chí truyền thông… Các đồng chí phóng viên ở đây, mọi người phải đưa tin chi tiết lần thảo luận này.

- Tiếp theo, mời đồng chí Phó bí thư Thành ủy Lưu Khắc lên tiếng.

Mặt Lưu Khắc không chút thay đổi đọc bản thảo một lần, ông ta sắp phải lùi về tuyến hai, đối với loại hội nghị nghiên cứu này cũng không có hứng thú quá lớn. Chỉ tổng kết một chút công tác một năm trước, sau đó theo lệ cũ đưa ra đề nghị, liền chấm dứt bản thảo.

Sau khi Lưu Khắc lên tiếng chấm dứt, các ủy viên thường vụ dựa theo trình tự xếp hàng lên tiếng, sau đó là vài Phó Chủ tịch thành phố. Những lời phát ngôn này kỳ thật không có ý mới gì, đều là máy móc, tuyên đọc báo cáo công tác cũ hàng năm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Chờ tất cả mọi người lên tiếng xong, phóng viên đến phỏng vấn đều hơi buồn ngủ. Bọn họ tưởng rằng có thể nghe được hướng đi chính chị mới cùng với hành động xây dựng Tân Hải mới từ trong hội nghị thảo luận của tầng cao nhất Tân Hải này, nhưng ai biết lại không thú vị như vậy, đều là một vài lời khách sáo miệng lưỡi nhà quan, có giá trị đưa tin gì?

Cho nên rất nhiều người nhìn qua đều giống như ghi chép, kỳ thật phần lớn là vẽ vòng tròn giết thời gian trên bản phỏng vấn.

An Tại Đào liếc bọn họ một cái, âm thầm lắc đầu trong lòng, tiết mục chính thức còn ở phía sau.

Các lãnh đạo lên tiếng trên cơ bản mỗi người đều khống chế trong khoảng mười phút, đối với các lãnh đạo nói chuyện quen trên đài mà nói, đắn đo thời gian vừa đúng. Đừng xem bọn họ lưu loát, nhưng ước chừng thời gian sắp đến, sẽ lập tức chuyển lời, lại nói vài câu khách sáo chấm dứt như vậy.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn ho khan hai tiếng:

- Tiếp theo, mời đồng chí Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Mông Hổ lên tiếng tiến hành công tác toàn cục của Tân Hải.

Mông Hổ mặt không chút thay đổi nhắm ngay micro trước mặt mình mà nói, âm ly trong phòng họp lập tức vang lên giọng nói trầm thấp của lão. Khác với mọi người, lão không chuẩn bị bản thảo, hoàn toàn là phát huy hiện trường.

Mọi người lên tiếng báo cáo công tác, Chủ tịch thành phố tiếp sau mọi người, sau đó mới là Bí thư Thành ủy.

Nhân vật số một lên tiếng tống kết, sau đó đề xuất mục tiêu công tác mới cho cả năm.

Một đám phóng viên nguyên bản còn tưởng rằng Chủ tịch thành phố lên tiếng cũng không có gì đặc biệt, nhưng vài phút sau, bọn họ đều dựng lỗ tai lên, dần dần nghe ra một chút hương vị.

- Vừa rồi các đồng chí lên tiếng đều rất tốt, rất đúng chỗ, đi rất sâu, tôi nghe xong cảm xúc rất tốt. Tôi công tác ở Tân Hải hơn hai mươi năm, có thể nói một cành cây ngọn cỏ ở Tân Hải tôi đều rất có cảm t́nh… Nhất là đồng chí Liên Lương tự phê bình, thể hiện đầy đủ, bộ máy lãnh đạo của Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải của chúng ta hiện nay là một bộ máy lãnh đạo liêm khiết hiệu suất cao… Mà đồng chí Thiên Nông lên tiếng, càng thể hiện Thành ủy và UBND thành phố chúng ta một lòng làm việc vì nhân dân Tân Hải, làm tốt công việc, tác phong giải quyết tốt chuyện khó…

Mông Hổ thong thả nói, không ngờ tiến hành bình luận lời phát biểu của vài vị trước, cứ như vậy nói khoảng nửa giờ, lão ta mới chuyển đề tài:

- Cuối cùng tôi cường điệu một chút, trong công tác sau này, chúng ta càng phải nói tới chính trị, nói tới tính giai cấp, nói tới nguyên tắc, nói đoàn kết, chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo Đảng, bất kể là làm người hay làm việc đều phải quang minh lỗi lạc, có cách nhìn có ý kiến đối với đồng chí, có thể gặp mặt kết nối giao lưu, các đồng chí, giở trò sau lưng không tốt cho đoàn kết, không tốt cho cải cách phát triển ổn định đại cục, loại tâm tính này không được có…

Sắc mặt Đỗ Canh chậm rãi trở nên khó nhìn, ông ta liếc Mông Hổ một cái, tay nắm chén nước hơi run rẩy một chút.

- Tốt lắm, tôi đã nói nhiều như vậy, nếu là hội nghị thảo luận, nói thoải mái, ha ha.

Mông Hổ liếc mắt nhìn Phùng Hi Khôn một cái.

Khóe miệng Phùng Hi Khôn hơi giật giật:

- Tiếp theo, hoan nghênh Bí thư Đỗ lên tiếng và chỉ thị tổng kết.

- Các đồng chí, nói từ trong lòng, đối với hội nghị hôm nay, tôi không quá vừa lòng… Tổng kết công tác nhiều lắm, đề xuất đề nghị quá ít, xem thành tích tích nhiều lắm, nghĩ tới vấn đề quá ít…

Câu dạo đầu này của Đỗ Canh lập tức khiến các phóng viên ở đây giật mình, đều ngẩng đầu nhìn vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này chậm rãi nói.

Chủ tịch thành phố khẳng định phía trước, Bí thư Thành ủy phủ định phía sau, loại bước đi này tựa hồ không quá phù hợp lẽ thường, không quá phù hợp quy tắc ngầm quan trường… Các phóng viên lập tức cảm thấy hứng thú: có chút ý tứ rồi!

Lời dạo đầu này của Đỗ Canh, gần như không khác so với dự đoán của An Tại Đào. Nếu không phải vừa rồi Mông Hổ lên tiếng châm chích, có lẽ ông ta sẽ không nói vậy, nhưng nếu Mông Hổ như thế, ông ta tự nhiên sẽ không yếu thế, thái độ đáp lại càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ.

- Các đồng chí, tôi phục tùng tổ chức bố trí vào Tân Hải làm việc gần hai năm rồi, hiện giờ tôi kết hợp thực tế, từ tất cả những điều tôi chứng kiến nghe thấy ở Tân Hải hai năm qua mà phát biểu một số ý kiến và đề nghị… Thứ nhất là vấn đề đoàn kết. Vừa rồi đồng chí Mông Hổ cũng nhắc tới, chúng ta phải giư gìn bộ máy đoàn kết, chỉ có bộ máy đoàn kết, Tân Hải mới phát triển ổn dịnh mới nhận được bảo đảm…

- Vấn đề thứ hai là tác phong… Hơn nữa chính là vấn đề nghiêm trọng, làn gió vui chơi giải trí phổ biến không suy. Mọi người có thể quay đầu lại nhìn ban ngành và cấp dưới bản thân mình quản lý, có mấy cán bộ không trải qua giữa trưa trên bàn rượu… Uống đến say mèm, còn công tác thế nào, còn phục vụ vì nhân dân thế nào?

- Ngăn chặn ăn uống thả cửa, từ trước đến nay đều là điểm nóng cả nước chú ý. Năm gần đây, trước sau Trung ương gửi xuống mười mấy văn kiện ngăn chặn ăn uống thả cửa. Vì tạo ra Chính phủ thanh liêm, hãm lại tác phong ăn uống không chính đáng, đầu tiên là cấm rượu.

- Cho nên, tôi đề nghị, Ủy ban Kỷ luật thành phố, Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, Cục Giám sát thành phố, Cục nhân sự thành phố liên hợp đưa ra quy định, nghiêm lệnh nhân viên cơ quan các cấp và đơn vị sự nghiệp cấm uống rượu trong thời gian làm việc và lúc giữa chưa chấp hành công vụ không phải thời gian làm việc... Đồng thời, tôi đề nghị lập tức triển khai một lần hoạt động giáo dục tác phong trong phạm vi toàn thành phố... Mục đích, tiến thêm một bước tăng cường tác phong Đảng xây dựng bộ máy chính trị trong sạch, cải tiến tác phong làm việc của chính quyền, nghiêm túc công tác kỷ luật, đề cao hiệu suất làm việc, xây dựng hình tượng tốt cơ quan Đảng chính phủ và đơn vị sự nghiệp có nhân viên công tác văn minh, hiệu suất cao, liêm khiết, cần chính...

Đỗ Canh lên tiếng hành văn liền mạch lưu loát. Khi ông vừa nói ra "lệnh cấm rượu" và suy nghĩ chỉnh đốn tác phong, trên hội trường lập tức có một số tiếng động nghị luận.

Người một phái Mông Hổ đang nhìn Mông Hổ, mà người một phái Đỗ Canh cũng đang nhìn Mông Hổ, Đỗ Canh đề nghị chính đại quang minh, lại sử dụng cờ lớn xây dựng tác phong liêm chính của Đảng, ai còn có thể công khai đứng ra phản đối? Khả năng duy nhất đại khái cũng chỉ có Mông Hổ.

Nhưng Mông Hổ hiển nhiên sớm chuẩn bị tư tưởng, lão khoát tay áo:

- Chỉ thị của Bí thư Đỗ rất phù hợp thực tế, tôi đồng ý lập tức quán triệt chấp hành.

Lời Mông Hổ vừa nói ra miệng, mọi người đều giơ tay lên, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đỗ Canh cảm thấy mỹ mãn ngồi đó, ánh mắt trong sáng đảo qua mọi người, đang muốn nói tiếp hai câu liền tuyên bố hội nghị thảo luận này sẽ chấm dứt, đột nhiên Tống Lượng sắc mặt âm trầm vội vàng đi đến.

Nhìn thấy Tống Lượng vẻ mặt âm trầm, trái tim An Tại Đào đột nhiên nhảy lên, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.

Tống Lượng nhỏ giọng nói bên tai Đỗ Canh vài câu, sắc mặt Đỗ Canh lập tức thay đổi. An Tại Đào nhìn thần sắc Đỗ Canh, lại liếc Mông Hổ khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, trong lòng thở dài một tiếng, nên tới vẫn sẽ tới! Hắn đã sớm đoán được, Mông Hổ sẽ không dễ dàng buông tay và nhận thua như vậy!

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới một bài thơ của vĩ nhân:

- Thay đổi bất ngờ, quân phiệt lại khai chiến. Rơi khắp nhân gian đều là oán, giấc mộng hoàng lương lại hiện ra. Hồng kỳ lướt qua sông Đinh, thẳng tới Long Nham Hàng Châu. Giết ra một mảnh trời đất, chia đất chia cát thực bề bộn.

Đỗ Canh ngồi kia trầm ngâm hơn nửa ngày, lúc này mới chậm rãi đứng dậy khoát tay áo:

- Ủy viên thường vụ lưu lại tiếp tục mở hội nghị, các đồng chí khác tan họp đi.

Rời phòng họp, Hạ Thiên Nông thừa dịp người khác không chú ý bước vào văn phòng An Tại Đào, một tay đóng chặt cửa, sau đó nhìn An Tại Đào nhíu mày:

- Tiểu Đào, dường như tình hình hơi không đúng... Một lát con để tâm một chút, xem rốt cuộc là tình trạng thế nào, có thay đổi gì nhanh chóng gọi điện thoại cho ta.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, cho dù trong lòng hắn có một chút lo lắng, nhưng Mông Hổ phản công nằm trong dự đoán của hắn, mà hắn tràn đầy tin tưởng đối với Đỗ Canh. Dù sao, hắn có được trí nhớ kiếp trước Đỗ Canh chủ quản Tân Hải nhiều năm, điều này nói rõ ông ta lấy được thắng lợi hoàn toàn trong cuộc chiến tranh giành quyền lực lúc mới nhậm chức này, nếu không, như nào lại có Đỗ Canh hăng hái sau này chứ?

- Cha, cha an tâm một chút chớ nóng vội... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cha đều phải nén nhịn, không cần bối rối, hết thảy, đều có Bí thư Đỗ đi đằng trước, ông ta sẽ thu dọn tàn cục, việc cha cần làm, vẫn là câu nói yên lặng xem thay đổi! Lúc này, cha ngàn vạn lần không được có bất luận động tác gì, hết thảy cứ theo lẽ thường!

Hạ Thiên Nông nhìn con rể trẻ tuổi của mình thật sâu, thần sắc cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. Gần đây ông ngày càng cảm thấy, không ngờ con rể ông lại có thể vô tri vô giác mang đến cho một kẻ lõi đời trong quan trường như ông một loại tin tưởng và lực lượng!

Nhìn thấy vẻ mặt trầm ổn của An Tại Đào, tâm thần Hạ Thiên Nông yên ổn rất nhiều. Ông gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai An Tại Đào, yên lặng rời đi.

Ở cuối hành lang, ông gặp Tống Lượng sắc mặt âm trầm, Tống Lượng do dự một chút muốn nói gì nhưng vẫn nhịn xuống không có mở miệng, Hạ Thiên Nông giả vờ cái gì cũng không phát hiện, cười ha ha chào hỏi gã liền vội vàng rời đi.

Tống Lượng phiền muộn trong lòng mà nhìn bóng lưng Hạ Thiên Nông, cúi đầu đi vào văn phòng mình. Lúc đi ngang qua văn phòng An Tại Đào, gã liếc mắt vào trong một cái, thấy An Tại Đào đang ngâm nga một giai điệu dân gian nào đó.

Tống Lượng nhíu mày, ho khan hai tiếng, liền bước đi.

An Tại Đào nhìn như nhàn nhã tự tại, kỳ thật trong lòng cũng sóng dậy bốn bề. Hắn đứng đó, chậm rãi sửa sang tâm tình và ký ức của mình.

Kiếp trước, Đỗ Canh tự nhiên là nắm được quyền lực không thể nghi ngờ, nhưng loại kết quả này có thể có biến cố gì hay không? Sau biến cố chính bản thân hắn tái sinh, dường như quỹ đạo cục diện chính trị Tân Hải đã chếch đi một chút, giống như lệnh cấm rượu của Đỗ Canh ra lò trước 2 năm.

Nhớ rõ ở kiếp trước, Mông Hổ rời khỏi Tân Hải đi tỉnh thành làm một Giám đốc Sở gì đó? An Tại Đào vỗ vỗ trán, nhớ lại từng chút.

Lúc Mông Hổ rời đi, hắn còn đang ở Thần Báo, chưa thật sự bước chân vào quan trường, hơn nữa hắn cũng không quá để tâm tới chuyện này, cho nên trí nhớ cũng không khắc sâu.

Đúng rồi, Sở Lâm nghiệp, đúng là Sở Lâm nghiệp! Trước mắt An Tại Đào sáng ngời, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, cúi người lấy một số văn kiện của Đảng được phát trong túi hồ sơ của mình, nhìn xem ba chữ hồng "Lý Quốc Khang" rồng bay phượng múa trên văn kiện kia, hắn âm thầm cắn chặt răng.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, dường như hậu trường của Mông Hổ chính là Phó Chủ tịch tỉnh quản lý nông lâm ngư nghiệp Lý Quốc Khang này. An Tại Đào trầm ngâm, trong lòng ít nhiều có vài phần nắm chắc.

Như vậy, có phải Phó Chủ tịch phía sau Mông Hổ ra mặt, làm ra biến số ngày hôm nay hay không? Hoặc là sau khi Mông Hổ thất bại trong cuộc chiến tranh giành quyền lực với Đỗ Canh, lại được vị lãnh đạo ở tỉnh này an bào tiến vào Sở tỉnh công tác?

Nhưng, Đỗ Canh cũng có hậu trường hùng mạnh, nếu không có bối cảnh, ông ta sao có thể nhảy dù đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy? Mà năm trước hắn cùng Đỗ Canh tới tỉnh thành, trăm phần trăm Đỗ Canh phải đi thăm hỏi ông chủ lớn sau lưng này.

Vậy người kia rốt cuộc là ai? Vì sao người kia không có làm gì?... Trong đầu An Tại Đào thoáng hiện vài cái tên lãnh đạo tỉnh, thần sắc thay đổi không ngừng.

Suy nghĩ một hồi, liền hơi choáng váng đầu óc. Hắn lắc đầu, đơn giản không nghĩ nữa. Kỳ thật, trong lòng hắn cũng rõ ràng, chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại cho Trần Cận Nam, hết thảy câu đố đều giải quyết dễ dàng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

Nhưng hắn không gọi điện thoại, Trần Cận Nam lại gọi tới, nhìn dãy số hiện ra trên di động, sắc mặt hắn hơi âm trầm. Cắn chặt răng, nhớ tới tiền đồ của Hạ Thiên Nông, hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi tiếp điện thoại.

- Ta là Trần Cận Nam.

Giọng nói bên kia rất trầm thấp.

An Tại Đào bĩu môi, thản nhiên ừ một tiếng.

Nhưng, khiến hắn kỳ quái chính là, Trần Cận Nam không hề nhắc tới một chút chuyện tình Tân Hải, mà thản nhiên nói:

- Con phải chuẩn bị tốt tư tưởng, người của Ban Tổ chức Trung ương lập tức sẽ tới, trước sau ngày mồng một tháng năm, Ban Tổ chức Trung ương sẽ triệu tập các học viên khóa học Thanh niên xuất sắc TỈnh ủy tổ chức một lần huấn luyện tập trung, sau đó sẽ thống nhất phân phối các con xuống cơ sở nhận chức, hoặc là, hoặc là sẽ... hoặc là sẽ rời khỏi Tân Hải, con phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt!

An Tại Đào thở dài một cái, mình nhận chức ở nơi nào hắn cũng không cần quan tâm, nhảy dù đất khách nhậm chức khảo sát đây là chiêu số Ban Tổ chức quen dùng để khảo sát cán bộ thanh thanh niên, một chút cũng không ngạc nhiên.

Người tâm phúc trước mặt Bí thư Thành ủy giống như An Tại Đào, thanh niên cán bộ có một cha vợ là Phó Chủ tịch thành phố, nếu khảo sát ở Tân Hải, còn có thể khảo sát cái gì? Cho nên, Ban Tổ chức Trung ương an bài chính là kết quả tất nhiên. Ngay từ đầu, An Tại Đào đã chuẩn bị tâm lý.

Hiện giờ hắn lo lắng nhất chính là tiền đồ của Hạ Thiên Nông. Nhưng Trần Cận Nam lại không nói gì thêm, hắn tự nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, vì thế cuộc trò chuyện này liền chấm dứt qua loa.

Cúp điện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề của Đỗ Canh, An Tại Đào chậm rãi đi ra cửa.

Tác giả : Cách Ngư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại