Quan Thần
Chương 273: Đầu tư và tra án
Tại Ủy ban nhân dân thành phố Yến, trong phòng làm việc của Thị trưởng.
Trần Phong thấy báo giấy đã đưa tin, cười ha hả nói với Giang Thiên:
- Không cần phải nói, đây chính là bút tích của Hạ Tưởng. Cậu nói xem tiểu Hạ sao lại mưu ma chước quỷ nhiều đến như vậy? Xem ra biện pháp vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa biện pháp này mới nhìn qua thì cũng không thấy có chút gì thần kỳ, nhưng xem xét cẩn thận thì biện pháp của cậu ta luôn luôn có rất nhiều ứng dụng, vừa có thể mượn lực để đẩy lực, lại vừa có thể ngang ngạnh tấn công. Tôi thật sự cũng có điểm khâm phục đầu óc của cậu ta đúng là rất tốt.
Giang Thiên cười nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ có năng lực, lại có ánh mắt kinh doanh xuất chúng. Bất kể là đi đến nơi đâu, anh ta cũng đều có đất dụng võ.
Trần Phong quan sát Giang Thiên vài lần, đột nhiên hỏi:
- Giang Thiên, cậu theo tôi thời gian cũng không ngắn, có phải cũng có ý tưởng được đi ra bên ngoài không?
- Thị trưởng Trần, tôi…
Giang Thiên đột nhiên kích động mà đứng lên, xoa xoa tay, bộ dáng chân tay có vẻ luống cuống:
- Tôi không xa rời được lãnh đạo.
Trần Phong khoát tay:
- Không xa rời cũng phải rời khỏi. Tôi cũng không muốn để cậu ra ngoài, dù sao để tìm một thư ký có đủ tư cách cũng không dễ dàng, tuy nhiên cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của cậu được. Chủ tịch huyện của huyện Cảnh bị điều đi, cậu đi tới huyện Cảnh làm Chủ tịch huyện, thế nào?
- Tôi…
Mặc Giang Thiên đỏ lên. Cho tới nay, y đều hy vọng có thể chủ quản một phương, do chính mình làm chủ, không muốn đi theo phía sau của lãnh đạo. Bởi vì mặc kệ là người hầu lớn hay hầu bé, tóm lại cũng chỉ là người hầu. Không nghĩ tới cơ hội mong muốn lại đến, khiến y ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Hơn nữa, lời nói của Trần Phong thì quả thật y cũng hơi cảm động. Y nói năng có chút lộn xộn:
- Cám ơn Thị trưởng Trần đã bồi dưỡng, nhất định tôi sẽ không phụ sự phó thác của ngài.
Biển hiện của Giang Thiên khiến cho Trần Phong cảm thấy vừa lòng. Không biết vì sao, y lại nhớ tới Hạ Tưởng, nghĩ tới chàng trai vừa có vẻ giảo hoạt lại vừa có vẻ thành khẩn đang tươi cười, càng nghĩ càng cảm thấy cách nói chuyện và làm việc của Hạ Tưởng làm cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái. Tuy nhiên, y cũng nhớ tới việc đã từ lâu Hạ Tưởng không gọi điện thoại cho y, trong lòng không khỏi hơi sinh ra sự tức giận. Tiểu Hạ này, nói rằng làm việc có bận rộn đến mấy thì thời gian dài như vậy cũng không thấy hắn lại đây, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, điều này đúng là không thể nói nổi.
Trần Phong bất mãn thì tất nhiên Hạ Tưởng không biết, nhưng hắn cũng biết rằng mình đã một khoảng thời gian không có liên hệ với Trần Phong, cũng ý thức được việc mình làm có vẻ không đúng. Hắn không phải không muốn gặp Trần Phong, cũng không phải không muốn gọi điện thoại cho ông ta mà là tìm mãi không kiếm ra một lý do thích hợp. Hạ Tưởng tự nhận là nợ Trần Phong cũng nhiều, gần đây làm không ít công việc, nhưng tất cả đều không dính dáng gì tới Trần Phong. Hắn đúng là muốn tìm một cơ hội thích hợp, mặt đối mặt nói chuyện với Trần Phong một lần, nói chuyện với ông ta về cái nhìn thế cục của tỉnh Yến.
Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An tới khảo sát huyện An tự nhiên lan ra, truyền tới trong tai của Thành Đạt Tài.
Tại căn biệt thự nhà ở của Thành Đạt Tài, Thành Đạt Tài và Vương Bằng Phi đang ngồi đối diện nhau uống trà.
- Anh bạn nhỏ đang diễn trò để tôi xem, cũng hơi có ý tứ. Thật ra làng du lịch của huyện An có triển vọng, có thể kiếm tiền, nhưng so với quy hoạch sắp tới của tôi thì không phù hợp, tôi không nghĩ là sẽ nhúng tay vào…
Thành Đạt Tài ngồi rất tùy ý phía đối diện với Vương Bằng Phi, thân hình hơi dựa vào lưng ghế sô pha, thái độ nói chuyện với Vương Bằng Phi cũng rất thoải mái. Hiển nhiên, nhân vật số ba của thành phố Yến là Vương Bằng Phi còn chưa đủ tư cách được y đối xử ngang hàng.
- Tuy nhiên, Hạ Tưởng này cũng có những điều làm cho người khác không thể buông ra hoàn toàn.
Thành Đạt Tài vươn hai ngón tay, nhéo nhéo vào hai mắt, cười bất đắc dĩ.
- Không phù hợp với quy hoạch sắp tới của tôi nhưng với quy hoạch lâu dài của tôi thì lại không hẹn mà hợp. Nếu hiện tại tôi bỏ qua cơ hội này, tôi tin tưởng rằng bằng mối giao tình của cậu ta với Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An, thì trong hai nhà này sẽ có một nhà tới đầu tư vào làng du lịch. Như vậy, Tập đoàn chúng ta với vai trò là anh cả lại bị các nhà đầu tư khác tới khai phá các vùng đất bên ngoài trước thì đúng là rất mất mặt.
Vương Bằng Phi thản nhiên cười:
- Ý tứ của Tổng giám đốc Thành là Hạ Tưởng suy tính chuẩn, biết Tập đoàn Đạt Tài nhất định sẽ ra tay? Vậy hắn có mục đích gì đây?
- Tôi cũng chỉ đoán, cảm giác rằng cậu ta cố ý để Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư, bởi vì người mà cậu ta để lộ hạng mục này ra là Thẩm Lập Xuân.
Thành Đạt Tài bỗng nhiên lòng tự tin nổi dậy.
- Cũng không chừng là cậu ta thuận miệng nói với Thẩm Lập Xuân. Nếu không vậy sao không tiết lộ thêm thông tin gì với Tập đoàn chúng ta, ngược lại đi mời Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An? Chàng trai trẻ này đúng là rất có ý tứ. Lão Vương, theo ý của ngài thì Tập đoàn chúng ta có nên đầu tư hay không?
- Chỉ cần có triển vọng là đầu tư được.
Vương Bằng Phi vốn đoán Hạ Tưởng có thể mượn việc kiến thiết làng du lịch để cố ý kéo Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư, từ đó có thể có cơ hội để nâng cao độ gắn kết quan hệ với Tập đoàn Đạt Tài thêm một tầng. Không nghĩ là ý kiến của Thành Đạt Tài lại khác, vì thế nên y cũng trở nên không tự tin lắm, đoán không chính xác được tâm tư của Hạ Tưởng.
- Có lẽ cũng chỉ là một hoạt động thu hút đầu tư bình thường mà thôi. Nếu Tổng giám đốc Thành cho rằng đầu tư làng du lịch cũng có ý nghĩa, vậy thì ngài hãy sớm ra tay. Nếu không chậm một bước, nói không chừng sẽ không có cơ hội để ký kết các hiệp nghị.
- Hạ Tưởng làm việc rất điềm đạm và chắc chắn. Nếu cậu ta thấy hiệu quả rõ ràng thì cũng sẽ không gióng trống khua chiêng lớn tiếng đến thế, đây chắc chắn là muốn mượn cơ hội để tuyên truyền một chút. Đợi khoảng hai ngày nữa, tôi sẽ yêu cầu Thẩm Lập Xuân liên hệ với huyện An, cử người tới khảo sát thực địa.
Thành Đạt Tài hạ quyết tâm.
Nếu Hạ Tưởng biết bởi vì sự nhất thời do dự của Thành Đạt Tài mới khiến một người tinh thông trong chốn quan trường như Vương Bằng Phi cũng không đoán ra được dụng ý của hắn, không chừng hắn sẽ cười to một hồi.
Đương nhiên, hiện tại thì hắn tạm thời không cười nổi, bởi vì sự tình Lệ Triều Sinh vẫn không có gì tiến triển.
Mai Hiểu Lâm cũng đã biết Liên Nhược Hạm chính là cô con gái của Ngô gia, cô tìm được Hạ Tưởng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cậu sinh ra vốn trời sắp xếp là phải đối đầu với Khâu Tự Phong đúng không? Thời điểm tôi còn là vợ chưa cưới của anh ta thì cậu vẫn thường ở cùng một chỗ với tôi, còn làm cho anh ta phải bốc lửa phừng phừng. Hiện tại thì vợ chưa cưới sắp tới của anh ta là Liên Nhược Hạm không ngờ cũng là một cô bạn gái của cậu.
- Xin ngài, Phó Bí thư Mai. Ngài tốt xấu gì cũng là một Đảng viên ưu tú, một chiến sĩ cộng sản chân chính, là người mà quần chúng nhân dân tín nhiệm và kính yêu, là Phó Bí thư huyện ủy. Trước khi mở miệng nói, ngài có thể uốn lưỡi khoảng ba phút không?
Hạ Tưởng đối với Mai Hiểu Lâm thì đúng thực là cũng phải dở khóc dở cười, cách nói chuyện của cô cũng rất trực tiếp, chẳng có chút hàm súc nào cả.
- Tôi và Tổng giám đốc Liên chỉ là những người bạn bình thường, không giống như cô tưởng tượng đâu.
- Thôi đi, còn muốn lừa tôi? Ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu. Nói cho cậu biết, người bình thường nói láo tôi còn biết được, huống hồ gì ánh mắt của cậu thế kia. Mà tôi cũng không có ý tứ gì khác, ngược lại, tôi rất cao hứng. Khâu Tự Phong bị như vậy thật sự là rất xứng đáng. Sớm biết Khâu gia không có trình độ như vậy, trước khi giải trừ hôn ước tôi phải cho trên đỉnh đầu anh ta cắm một loạt sừng thì mới phải.
Cô lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
- Xem như là cậu được tiện nghi.
Hạ Tưởng xấu hổ thiếu chút nữa phải chui xuống đất, Mai Hiểu Lâm đứng trước mặt mà hắn thủy chung không có cảm giác chút nào là như một cô gái. Hắn lắc đầu nói:
- Cô không còn cơ hội nữa rồi, chỉ giỏi việc vui sướng sau khi người khác gặp họa mà thôi. Được rồi, được rồi, không nói việc này nữa, nói sang việc của Lệ Triều Sinh đi.
- Lệ Triều Sinh? Y thì có gì hay để nói. Không phải cậu đã gửi một tập tài liệu rồi sao, tôi nghĩ người của Ủy ban Kỷ luật chắc hẳn đã âm thầm hành động.
Cô lại lấy ra một phần tài liệu nữa.
- Đây là các tài liệu về cổ đông trong Công ty An Lợi và quan hệ thân thích ẩn nấp của Du Lệ. Cậu có thể tiếp tục giao cho người của Ủy ban Kỷ luật, tôi tin tưởng rằng Lệ Triều Sinh nhất định sẽ bị chúng ta đánh bại.
Sau đó cô lại nhìn Hạ Tưởng mà cười vẻ mờ ám:
- Tiểu Hạ tốt lắm, tôi ủng hộ cậu. Mặc kệ là Liên Nhược Hạm có đính hôn với Khâu Tự Phong hay không nhưng cậu và cô ta nên có chuyện tốt trước rồi nói sau, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Hạ Tưởng sờ sờ mặt, cảm giác da trên mặt mình có vẻ hơi cứng ngắc. Nói ra cũng chẳng ai tin, đường đường là một Phó Bí thư huyện ủy mà lại nói một câu như vậy, câu này được nói ra làm một đại trượng phu như hắn nghe xong mà cũng cảm thấy khó có thể tin được.
Hơn nữa, Phó Bí thư còn lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Hạ Tưởng liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Sự tình Lệ Triều Sinh trước mắt cứ để như vậy đã, trước khi Tiêu Ngũ tìm được các chứng cớ mới, nếu không tạm thời bây giờ cũng không có cách nào.
Hai ngày sau, Thẩm Lập Xuân đại diện cho Tập đoàn Đạt Tài tới huyện An để khảo sát hạng mục làng du lịch.
Mấy ngày này Khâu Tự Phong trở nên rất bực dọc, sau khi liên hệ mấy lần với Bắc Kinh thì biết được Ngô gia đã uyển chuyển nói rằng đám hỏi này khả năng tạm thời hoãn lại một thời gian. Y nghe xong liền biết rằng chắc chắn Liên Nhược Hạm không thích mình, suy nghĩ một đoạn thời gian thì y liền quyết định tạm thời không có động thái gì để chờ xem diễn biến, xem Ngô gia làm như thế nào để thu thập Hạ Tưởng. Còn y lúc này thì vẻ bề ngoài vẫn làm như phải giữ gìn cục diện yên ổn, đoàn kết.
Tuy nhiên, đối với việc Ngô gia chủ động đề xuất ra đám hỏi này thì khi rảnh rỗi trong đầu Khâu Tự Phong lại hiện ra một ý niệm, có phải là Ngô gia đang tung ra một miếng mồi hay không? Tuy nhiên, nếu vậy thì bẫy Khâu gia thì để làm gì?
Vì thế khi người của Tập đoàn Đạt Tài tới, y chủ động đề xuất việc phải ra mặt để tiếp đón. Tuy nhiên, theo trình tự thì y còn xếp phía sau Lý Đinh Sơn. Sau khi Lý Đinh Sơn biểu diễn xong phần vai của mình thì mới đến lượt Khâu Tự Phong bước lên sân khấu, phát biểu nhiệt tình dào dạt, đại khái là nhiệt liệt chào mừng hoan nghênh, cuối cùng nồng nhiệt bắt tay với Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân đã từng nhìn qua các loại muôn hình muôn vẻ của các dạng quan chức, nên liếc mắt một cái là nhìn ra Khâu Tự Phong, Thịnh Đại và Hạ Tưởng cũng không phải là đang đối phó. Vì thế cũng nồng nhiệt ứng phó mấy câu, sau đó thừa dịp nói giỡn:
- Chủ tịch huyện Khâu, tôi là người có khuyết điểm, đó chính là làm việc theo tình cảm. Nếu tôi đã quen biết và tin tưởng một người nào đó thì tôi luôn nguyện ý cùng hợp tác với người đó, chẳng băn khoăn gì với việc có lợi ích gì hay không, chỉ cầu làm việc vui vẻ với nhau. Tôi và Phó Chủ tịch huyện Hạ xem như là bạn tri kỷ, rất hợp ý, có anh ta ở đây thì chúng tôi đến huyện An cũng rất an tâm. Nguồn: https://truyenfull.vn
Rất nhiều cán bộ cơ sở khi đối mặt với vấn đề tài chính và khát vọng có chiến tích thì giống như đứa bé đang đói sữa nhìn thấy mẹ về.
Cũng có một số địa phương, thậm chí đưa ra các chính sách đối với người có công lôi kéo các nhà đầu tư về huyện thì có thể bổ nhiệm trực tiếp làm Phó Chủ tịch huyện. Tập đoàn Đạt Tài ở tại tỉnh Yến là Tập đoàn số một, thực lực thì không phải hoài nghi rồi, mà lực ảnh hưởng thì không người nào khác có thể sánh bằng. Nếu Thẩm Lập Xuân đã đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài tới khảo sát thì cũng có thể thấy y thuộc vào nhân vật trung tâm của Tập đoàn Đạt Tài.
Lời nói vừa rồi của y, có thể nói có ý vị vô cùng sâu xa, rõ ràng là muốn tâng cao Hạ Tưởng lên, hơn nữa không phải là sự tâng bốc bình thường mà trực tiếp đặt Hạ Tưởng lên nóc nhà, ngụ ý rất rõ ràng rằng có Hạ Tưởng phụ trách công việc này giống như sự bảo đảm cho sự đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài.
Quả nhiên là thế.
Trên mặt Khâu Tự Phong vẫn nở nụ cười, tuy nhiên trong lòng thì sóng to gió lớn đã nổi lên.
Y vẫn cho rằng hậu trường lớn nhất của Hạ Tưởng chính là Tào Vĩnh Quốc, thường vụ Thành ủy, Phó Thị trưởng thường trực thành phố Yến. Hạ Tưởng có thể có được ngày hôm nay thì toàn bộ đều do Tào Vĩnh Quốc chiếu cố mà có. Không nghĩ tới, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đạt Tài Thẩm Lập Xuân không ngờ lại nói rằng bởi vì có Hạ Tưởng ở đây nên mới tới đầu tư.
Ảnh hưởng của Tập đoàn Đạt Tài thì Khâu Tự Phong rất rõ ràng. Tập đoàn Đạt Tài là một con quái vật lớn mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải nhường nhịn ba phần. Nghe nói Tổng giám đốc Thành Đạt Tài của Tập đoàn Đạt Tài là một người mà ngay cả các Phó Thị trưởng thành phố Yến muốn mời cũng khó, ngay cả Trần Phong ở trước mặt Thành Đạt Tài cũng chưa chắc đã có được sắc mặt tốt, huống chi người không có căn cơ như Tào Vĩnh Quốc.
Khâu Tự Phong hiểu rằng lời nói vừa rồi của Thẩm Lập Xuân thì tuyệt đối không bởi vì mặt mũi của Tào Vĩnh Quốc. Vậy Hạ Tưởng kia dựa vào cái gì mà Tập đoàn Đạt Tài lại có thể coi trọng như vậy? Bỗng nhiên y cảm giác có luồng khí lạnh chạy nhẹ nhẹ sau sống lưng. Mặc dù y thuộc Thái tử Đảng, Khâu gia ở Bắc Kinh cũng là một gia lớn, cũng có năng lực có thể ảnh hưởng tới các tỉnh, thành phố, tuy vậy cũng không phải là có ảnh hưởng quyết định nên có những lời đã nói ra cũng chưa chắc là tỉnh Yến sẽ nghe, cũng chưa chắc thành phố Yến sẽ nể tình.
Rốt cuộc Hạ Tưởng có hậu trường vững chắc nào mà ngay cả Tập đoàn Đạt Tài cũng phải đề cao hắn mấy phần như vậy? Khâu Tự Phong nhìn sang thấy Hạ Tưởng đang cười tủm tỉm một bên, đột nhiên trong lòng rùng mình một cái, cảm giác vẻ tươi cười của Hạ Tưởng nhìn qua thì có vẻ rất chất phác, không biết ẩn náu phía sau có những bí mật đáng sợ nào.
Ở trong quan trường, có một chút bí mật thôi thì chẳng những là đáng sợ, mà hơn nữa đây là trí mạng.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Khâu Tự Phong đưa ra quyết định rằng sau này sẽ không chính diện xung đột với Hạ Tưởng, tốt nhất là tạo các điều kiện tốt cho hắn, để hắn không làm hại gì mình, ít ra cũng bề ngoài thể hiện là cũng muốn chung sống hòa bình, về sau rồi sẽ kiếm một cơ hội từ phía sau lưng đâm cho hắn một đao.
Hạ Tưởng là cái đinh của Lý Đinh Sơn cài vào, lại dường như từng có điều mờ ám với Mai Hiểu Lâm, lại có mối quan hệ không minh bạch với Liên Nhược Hạm. Làm người thì phải biết nhẫn nhịn, Khâu Tự Phong không có biện pháp nào khác, dường như lần này hắn phải nuốt một quả bồ hòn lớn vậy.
Nhưng y cũng biết rằng bằng năng lực của y thì không làm động đậy được Hạ Tưởng. Nếu đã như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là đầu tiên sẽ tạo điều kiện cho Hạ Tưởng, để Hạ Tưởng như ngấm ma túy, sau đó y sẽ mượn đao giết người. Bởi vì sự tình của Liên Nhược Hạm nên chắc chắn Ngô gia sẽ không bỏ qua Hạ Tưởng, y chỉ cần trốn ở sau lưng châm lửa, thổi gió là được.
Xã giao xong, Khâu Tự Phong cười ha hả vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, cậu đúng là người rất có tiền đồ. Cậu cố gắng làm cho tốt, nhân dân huyện An sẽ không quên công của cậu.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Khâu, tôi sẽ cố gắng.
Hạ Tưởng cũng rặn vẻ tươi cười rất thành khẩn. Hắn đối với Khâu Tự Phong cứ như hai người không có chuyện gì cả, không có thái độ gì để sinh ra lòng cảnh giác. Người mà bất cứ sự việc gì cũng thể hiện trên nét mặt là người rất dễ dàng đối phó, người mà mừng hay giận cũng không thể hiện trên nét mặt, giống như Khâu Tự Phong thì mới là người khó đối phó nhất.
Quá trình khảo sát cũng rất chóng vánh, cũng may là trước đó Thẩm Lập Xuân đã được Hạ Tưởng cung cấp tư liệu, đối với dự án làng du lịch này thì đã nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi cùng với Thịnh Đại đi ngắm nghía một chút thì y liền đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài để ký kết hợp đồng.
Với sự xuất hiện của Thẩm Lập Xuân thì đầu óc của Thịnh Đại gần như bị vây trong trạng thái mê muội, không nghĩ tới, không bao giờ nghĩ được Hạ Tưởng lại có thể kéo được Tập đoàn Đạt Tài tới đây.
Ai chẳng biết sự ảnh hưởng và thực lực của Tập đoàn Đạt Tài, từ lúc thành lập tới nay thì các hạng mục mà Tập đoàn Đạt Tài đầu tư chưa bao giờ bị thua lỗ. Càng làm cho Thịnh Đại cảm thấy mừng rỡ chính là Thẩm Lập Xuân, đường đường một Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Đạt Tài mà chẳng thèm nề hà điều gì, rất sảng khoái ký kết các hợp đồng sơ bộ, cảm giác lúc này đối với y thì từ bầu trời rơi xuống một cái bánh cũng chẳng khác nhau mấy.
Mãi cho tới khi cô biên tập viên nổi tiếng Thu Ái của truyền hình tỉnh hiện ra trước mắt Thịnh Đại thì y mới tỉnh lại được. Tuy nhiên khi nhìn thoáng qua Thu Ái thì Thịnh Đại lại cảm thấy hoài nghi rằng có phải là mình đang nằm mơ hay không? Thu Ái không phải là biên tập viên sao? Sao cô lại đang giơ microphone phỏng vấn Thẩm Lập Xuân, cô đổi nghề làm phóng viên khi nào vậy?
Đương nhiên, Thu Ái không đổi nghề làm phóng viên. Lần này cô tới đây chủ yếu là trên đài truyền hình tỉnh đã có một quy định không thành văn, chỉ cần có hướng đi quan trọng nào của Tập đoàn Đạt Tài thì nhất định đài truyền hình phải đi theo để đúng lúc thu thập tin tức.
Thật ra cũng không cần phải cô đi đến phỏng vấn. Tuy nhiên sau khi phát sinh xung đột tại huyện An lần trước với Mai Hiểu Lâm, lúc cô trở về Đài truyền hình, gặp Lưu Tuyết và chuyển lời của Mai Hiểu Lâm cho y. Lưu Tuyết sau khi nghe xong, lập tức trở nên rất nhiệt tình với Thu Ái, liền hỏi về mối quan hệ giữa Thu Ái và Mai Hiểu Lâm.
Thu Ái do dự một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra là "bạn bè". Lưu Tuyết sau khi nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi đi. Vài ngày sau, Thu Ái được thông báo cô được thăng cấp lên làm Phó phòng.
Lúc này cô mới biết được rằng lời nói của Mai Hiểu Lâm trong mắt của Giám đốc Đài truyền hình có độ trọng yếu như thế nào. Tuy nhiên, đây là cô đang ngụy trang là bạn của Mai Hiểu Lâm, thay Mai Hiểu Lâm chuyển tới Giám đốc Đài truyền hình Lưu một câu mà Giám đốc Đài truyền hình Lưu đã lầm tưởng rằng cô đúng thật là bạn của Mai Hiểu Lâm, lập tức thăng chức cho cô. Nếu Phó Bí thư Mai Hiểu Lâm có thể trực diện thay cô nói chuyện với Giám đốc đài truyền hình Lưu một câu thì chẳng cần phải lo lắng, cô cũng được thăng chức vào vị trí trung tâm của Đài truyền hình.
Một người con gái thì có bao nhiêu tuổi thanh xuân chứ, giỏi lắm thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục hiện hữu trên màn ảnh Ti vi được một vài năm nữa. Các cô gái thanh xuân mĩ miều mọc lên như nấm, người ta chọn lựa không xuể, mà tuổi thanh xuân thì chỉ trong nháy mắt sẽ trôi qua đi.
Cho nên, vừa nghe nói lại có nhiệm vụ phỏng vấn ở huyện An là Thu Ái liền chủ động xung phong nhận công việc này. Mục đích của cô là muốn tìm cách quan hệ với Mai Hiểu Lâm, thứ nhất là không để cô ta nói toạc ra sự thật, thứ hai là cũng từ trong thâm tâm muốn cảm tạ Mai Hiểu Lâm một chút.
Thu Ái đối với cảm giác khiếp sợ của Thịnh Đại thì cũng thích thú, cô cực kỳ sung sướng khi thấy người khác nhìn cô với vẻ mặt như vậy. Tuy nhiên, khiến cô cũng hơi thất vọng chính là Thịnh Đại rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn gọn của cô một cách tự nhiên.
Sau khi phỏng vấn xong Thịnh Đại, Thu Ái lại tiếp tục phỏng vấn Thẩm Lập Xuân. Thẩm Lập Xuân cũng không dành cho cô nhiều thời gian, tùy tiện nói mấy câu, rõ ràng là giọng điệu ứng phó. Trong lòng Thu Ái cũng không vui lắm nhưng cũng không có cách nào, Tập đoàn Đạt Tài thì không thể trêu vào được, đành phải vui vẻ nói năng một cách cẩn thận.
Sau đó cô lại đi tới bên cạnh Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đối với Thu Ái thì cũng không có ấn tượng tốt lắm. Tuy nhiên, sau sự việc lần trước, cô ta trở về cũng đã đề cao được phong cảnh của khu du lịch Tam Thạch, do đó hắn cũng rất khách khí đối với cô. Thu Ái cũng rất thức thời, không tiếp tục giằng co với Hạ Tưởng. Sau khi khách sáo mấy câu, cô liền hỏi:
- Phó Bí thư Mai sao lại không ở đây vậy?
Việc tiếp đón các nhà đầu tư như thế này thì còn chưa tới lượt Mai Hiểu Lâm ra mặt, tuy nhiên cũng không thể nói như vậy, Hạ Tưởng liền uyển chuyển nói:
- Phó Bí thư Mai đang có chút việc bận, cô định tìm cô ta có việc sao?
- Cũng không có gì, tôi chỉ định hỏi thăm sức khỏe cô ấy thôi.
Thu Ái nói dối, lúc nói ánh mắt của cô ta nhìn về nơi khác. Cũng không biết vì sao mà trước mặt Hạ Tưởng thì Thu Ái lại có chút mất tự nhiên. Nếu thay là người khác đứng trước mặt thì cô cũng không có một chút chớp mắt kể cả có nói dối như cuội.
- Cô ấy ở tầng bốn, cô có thể trực tiếp tìm cô ta.
Hạ Tưởng nói cho Thu Ái biết văn phòng làm việc của Mai Hiểu Lâm, có lẽ Thu Ái hỏi Mai Hiểu Lâm chắc là có mục đích.
Sự tình Thu Ái thì trong nháy mắt đã bị hắn quên lãng ngay lập tức, bởi vì tiếp theo là trao đổi bàn bạc về công việc đầu tư cụ thể với Thẩm Lập Xuân. Trên cơ bản, việc Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư ở làng du lịch đã là chuyện thật.
Thịnh Đại cao hứng thiếu chút nữa đã uống rượu say.
Đoạn việc về sau tương đối dễ dàng, rất đơn giản Hạ Tưởng liền buông tay mặc kệ, toàn quyền để cho Thịnh Đại xử lý. Thẩm Lập Xuân cũng chỉ định một gã thủ hạ đắc lực, để gã phụ trách các đàm phán cụ thể với Thịnh Đại. Hạ Tưởng liền cùng với Thẩm Lập Xuân tâm sự với nhau, ôn lại chuyện cũ, sau đó hắn cùng Thẩm Lập Xuân quay trở về thành phố Yến.
Bởi vì gần đây Tiếu Giai luôn ở Bắc Kinh, công việc của cô rất bận nên Hạ Tưởng cũng không muốn làm phiền cô. Hơn nữa, hiện tại công việc của hắn cũng rất vội, có nhiều việc đang làm hắn rất nhức đầu.
Việc Tiêu Ngũ âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh vẫn chưa có tin tức, cũng không thấy liên hệ, xem ra là khó khăn rất lớn. Mà càng như vậy, càng nói lên rằng quả thật Lệ Triều Sinh có vấn đề, hơn nữa y rất giỏi ngụy trang và che dấu. Hạ Tưởng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm điều tra và phá án nên cũng không hiểu nên làm thế nào, chỉ có thể dựa vào các ý nghĩ của mình để trợ giúp Ủy ban Kỷ luật một tay mà thôi.
Tới thành phố Yến, Hạ Tưởng liền cáo biệt với Thẩm Lập Xuân, sau đó đi tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến.
Hiện tại thì gọi là trụ sở Ủy ban cũng không thích hợp nữa, bởi vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã cùng làm việc tại đây, theo lệ thường thì phải gọi đây là trụ sở Thành ủy thì mới đúng. Hắn liền đi cầu thang máy lên văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu, gõ cửa đi vào.
Tần Thác Phu gặp Hạ Tưởng, vẻ mặt không có gì thay đổi. Ông ta nói:
- Ngồi, có phải là có đột phá mới nào không? Tôi đã cử người đi xuống bí mật điều tra. Việc Lệ Triều Sinh có vấn đề là thật, nhưng y là người nhỏ nhen nhất mà tôi gặp được, đến giờ cũng không có đột phá gì. Du Lệ thì cũng không thể đụng vào. Qua quá trình điều tra thì thấy rằng cô ta đúng là rất trung thành và tận tâm với Lệ Triều Sinh, có thể hy sinh tất cả vì y. Vì thế, chỉ cần động chạm tới cô ta thì nhất định sẽ rút dây động rừng.
Quả nhiên Tần Thác Phu rất ngay thẳng, gọn gàng dứt khoát, nói ra tiến triển trước mắt.
- Tôi có một bảng danh sách các bà con thân thích của Du Lệ, bọn họ đều là cổ đông của công ty An Lợi.
Hạ Tưởng nói ra ý đồ đến đây.
Tần Thác Phu cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ, cậu thực sự nghĩ rằng người của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi là bất tài? Lần trước nếu tôi đã nhắc tới vấn đề Du Lệ và cổ đông thì trong đó đã có sự liên hệ. Cậu vừa đi khỏi, tôi liền phái người điều tra rõ, quả thật là có liên hệ, cũng có chứng cớ cho thấy trong vụ việc cây giống thì Lệ Triều Sinh có hành vi nhận hối lộ, nhưng thứ nhất là thời gian đã hơi lâu, đã mấy năm về trước. Thứ hai là mức độ không lớn, đây mới là vấn đề trọng điểm. Nói như thế thì có nghĩa là các chứng cớ tôi đang nắm trong tay, nếu phía trên Lệ Triều Sinh không ai nói đỡ thì tôi có thể bắt y, nhưng nhiều nhất chỉ làm y mất chức. Nhưng phía sau y có người, hơn nữa những người liên lụy này cũng rất rộng, mà tôi nhớ là cậu cũng không chỉ muốn bắt một mình Lệ Triều Sinh để thỏa mãn ý thích thôi chứ?
Quả nhiên là lợi hại, đúng thực không hổ danh là người đầy kinh nghiệm trong Ủy ban Kỷ luật này, chỉ mấy đường cơ bản thôi cũng đã làm rõ ràng vấn đề mà hắn rất hao tâm tổn trí.
- Ý tứ của Chủ nhiệm Tần là..?
Hạ Tưởng cũng không phải dấu diếm những người phía sau Lệ Triều Sinh mà là không tiện để mở miệng nói ra, bây giờ thì cũng như vậy, đành tiếp tục giả ngu.
- Ý tứ của tôi là tiếp tục đào xới các vấn đề của Lệ Triều Sinh. Nếu y có vấn đề trong kinh tế thì có thể xử lý, nhất là trong vấn đề y mua biệt thự. Nếu y không có vấn đề gì trong kinh tế, mà phải nói là nếu vậy thì các cán bộ ở Hoa Hạ này tất cả đều thanh liêm như nước hết. Hơn nữa, phía sau Lệ Triều Sinh là Trưởng ban Thư ký Từ. Việc này cũng không có gì, trong chốn quan trường thì ai chẳng có hậu trường phía sau, nhưng Trưởng ban Thư ký Từ bây giờ đang là người rất tâm phúc của Bí thư Cao, lời nói của y rất có trọng lượng.
Tần Thác Phu như cười như không, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ý tứ là đừng tưởng nhân viên của Ủy ban Kỷ luật không biết gì cả. Thật ra ông ta thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ai là người của ai, ai có dạng quan hệ gì, không dám nói là rõ ràng nhưng ít nhất ông ta cũng biết đại khái, nếu không thì cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này không ngồi lâu được.
Mồ hội lạnh toát ra đầy đầu Hạ Tưởng, ngay cả việc Lệ Triều Sinh mua một số biệt thự mà người ta cũng đã biết rõ ràng. Có thể thấy được Ủy ban kỷ luật này quả thật là tồn tại người tài ba, đã ra tay là nắm chắc được vấn đề. Vì thế, hắn liền cười nói:
- Tôi đang định báo cáo với Chủ nhiệm Tần việc này, không nghĩ tới cơ sở ngầm của ngài cũng quá lợi hại, so với sự tìm hiểu của tôi thì còn nhanh hơn.
Một câu này làm cho Tần Thác Phu sau khi nghe xong cũng thấy có chút hưởng thụ, ông ta nói:
- Từ lúc tôi theo nghề chính trị tới nay luôn luôn công tác tại Ủy ban Kỷ luật. Cậu nói xem, cơ sở ngầm của tôi không có người đắc lực thì có thể tồn tại được không? Tuy nhiên, cũng bởi vì tài liệu của cậu nên tôi mới yêu cầu bọn họ đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của Lệ Triều Sinh, nếu không như vậy thì cũng không tra ra được việc này. Nói xem, cậu nghĩ tiền của Lệ Triều Sinh là từ nơi nào tới?
- Có thể trong việc khai thác quặng!
Việc đã đến thế này thì Hạ Tưởng cũng không giấu diếm điều gì nữa, nếu tiếp tục giấu diếm thì sẽ gây sự phản cảm cho Tần Thác Phu.
- Tôi đã cho người đi tới vùng sâu để điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức.
- Cậu cử người có tin cậy không vậy?
Tần Thác Phu nghi ngờ Hạ Tưởng.
- Tin cậy, y xuất thân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có lẽ vấn đề phá án không bằng các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật được, nhưng nếu nói đến theo dõi thì với thân thủ bậc nhất của cậu ta sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cậu ta tra ra được manh mối, tôi sẽ thông tri lại với ngài.
Hạ Tưởng đã quyết định đem toàn bộ công việc về Lệ Triều Sinh cho Tần Thác Phu, dù sao mình cũng không chuyên môn trong việc này, chỉ cần phụ trách một số sự tình bên ngoài là được.
Trần Phong thấy báo giấy đã đưa tin, cười ha hả nói với Giang Thiên:
- Không cần phải nói, đây chính là bút tích của Hạ Tưởng. Cậu nói xem tiểu Hạ sao lại mưu ma chước quỷ nhiều đến như vậy? Xem ra biện pháp vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa biện pháp này mới nhìn qua thì cũng không thấy có chút gì thần kỳ, nhưng xem xét cẩn thận thì biện pháp của cậu ta luôn luôn có rất nhiều ứng dụng, vừa có thể mượn lực để đẩy lực, lại vừa có thể ngang ngạnh tấn công. Tôi thật sự cũng có điểm khâm phục đầu óc của cậu ta đúng là rất tốt.
Giang Thiên cười nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ có năng lực, lại có ánh mắt kinh doanh xuất chúng. Bất kể là đi đến nơi đâu, anh ta cũng đều có đất dụng võ.
Trần Phong quan sát Giang Thiên vài lần, đột nhiên hỏi:
- Giang Thiên, cậu theo tôi thời gian cũng không ngắn, có phải cũng có ý tưởng được đi ra bên ngoài không?
- Thị trưởng Trần, tôi…
Giang Thiên đột nhiên kích động mà đứng lên, xoa xoa tay, bộ dáng chân tay có vẻ luống cuống:
- Tôi không xa rời được lãnh đạo.
Trần Phong khoát tay:
- Không xa rời cũng phải rời khỏi. Tôi cũng không muốn để cậu ra ngoài, dù sao để tìm một thư ký có đủ tư cách cũng không dễ dàng, tuy nhiên cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của cậu được. Chủ tịch huyện của huyện Cảnh bị điều đi, cậu đi tới huyện Cảnh làm Chủ tịch huyện, thế nào?
- Tôi…
Mặc Giang Thiên đỏ lên. Cho tới nay, y đều hy vọng có thể chủ quản một phương, do chính mình làm chủ, không muốn đi theo phía sau của lãnh đạo. Bởi vì mặc kệ là người hầu lớn hay hầu bé, tóm lại cũng chỉ là người hầu. Không nghĩ tới cơ hội mong muốn lại đến, khiến y ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Hơn nữa, lời nói của Trần Phong thì quả thật y cũng hơi cảm động. Y nói năng có chút lộn xộn:
- Cám ơn Thị trưởng Trần đã bồi dưỡng, nhất định tôi sẽ không phụ sự phó thác của ngài.
Biển hiện của Giang Thiên khiến cho Trần Phong cảm thấy vừa lòng. Không biết vì sao, y lại nhớ tới Hạ Tưởng, nghĩ tới chàng trai vừa có vẻ giảo hoạt lại vừa có vẻ thành khẩn đang tươi cười, càng nghĩ càng cảm thấy cách nói chuyện và làm việc của Hạ Tưởng làm cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái. Tuy nhiên, y cũng nhớ tới việc đã từ lâu Hạ Tưởng không gọi điện thoại cho y, trong lòng không khỏi hơi sinh ra sự tức giận. Tiểu Hạ này, nói rằng làm việc có bận rộn đến mấy thì thời gian dài như vậy cũng không thấy hắn lại đây, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, điều này đúng là không thể nói nổi.
Trần Phong bất mãn thì tất nhiên Hạ Tưởng không biết, nhưng hắn cũng biết rằng mình đã một khoảng thời gian không có liên hệ với Trần Phong, cũng ý thức được việc mình làm có vẻ không đúng. Hắn không phải không muốn gặp Trần Phong, cũng không phải không muốn gọi điện thoại cho ông ta mà là tìm mãi không kiếm ra một lý do thích hợp. Hạ Tưởng tự nhận là nợ Trần Phong cũng nhiều, gần đây làm không ít công việc, nhưng tất cả đều không dính dáng gì tới Trần Phong. Hắn đúng là muốn tìm một cơ hội thích hợp, mặt đối mặt nói chuyện với Trần Phong một lần, nói chuyện với ông ta về cái nhìn thế cục của tỉnh Yến.
Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An tới khảo sát huyện An tự nhiên lan ra, truyền tới trong tai của Thành Đạt Tài.
Tại căn biệt thự nhà ở của Thành Đạt Tài, Thành Đạt Tài và Vương Bằng Phi đang ngồi đối diện nhau uống trà.
- Anh bạn nhỏ đang diễn trò để tôi xem, cũng hơi có ý tứ. Thật ra làng du lịch của huyện An có triển vọng, có thể kiếm tiền, nhưng so với quy hoạch sắp tới của tôi thì không phù hợp, tôi không nghĩ là sẽ nhúng tay vào…
Thành Đạt Tài ngồi rất tùy ý phía đối diện với Vương Bằng Phi, thân hình hơi dựa vào lưng ghế sô pha, thái độ nói chuyện với Vương Bằng Phi cũng rất thoải mái. Hiển nhiên, nhân vật số ba của thành phố Yến là Vương Bằng Phi còn chưa đủ tư cách được y đối xử ngang hàng.
- Tuy nhiên, Hạ Tưởng này cũng có những điều làm cho người khác không thể buông ra hoàn toàn.
Thành Đạt Tài vươn hai ngón tay, nhéo nhéo vào hai mắt, cười bất đắc dĩ.
- Không phù hợp với quy hoạch sắp tới của tôi nhưng với quy hoạch lâu dài của tôi thì lại không hẹn mà hợp. Nếu hiện tại tôi bỏ qua cơ hội này, tôi tin tưởng rằng bằng mối giao tình của cậu ta với Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An, thì trong hai nhà này sẽ có một nhà tới đầu tư vào làng du lịch. Như vậy, Tập đoàn chúng ta với vai trò là anh cả lại bị các nhà đầu tư khác tới khai phá các vùng đất bên ngoài trước thì đúng là rất mất mặt.
Vương Bằng Phi thản nhiên cười:
- Ý tứ của Tổng giám đốc Thành là Hạ Tưởng suy tính chuẩn, biết Tập đoàn Đạt Tài nhất định sẽ ra tay? Vậy hắn có mục đích gì đây?
- Tôi cũng chỉ đoán, cảm giác rằng cậu ta cố ý để Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư, bởi vì người mà cậu ta để lộ hạng mục này ra là Thẩm Lập Xuân.
Thành Đạt Tài bỗng nhiên lòng tự tin nổi dậy.
- Cũng không chừng là cậu ta thuận miệng nói với Thẩm Lập Xuân. Nếu không vậy sao không tiết lộ thêm thông tin gì với Tập đoàn chúng ta, ngược lại đi mời Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An? Chàng trai trẻ này đúng là rất có ý tứ. Lão Vương, theo ý của ngài thì Tập đoàn chúng ta có nên đầu tư hay không?
- Chỉ cần có triển vọng là đầu tư được.
Vương Bằng Phi vốn đoán Hạ Tưởng có thể mượn việc kiến thiết làng du lịch để cố ý kéo Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư, từ đó có thể có cơ hội để nâng cao độ gắn kết quan hệ với Tập đoàn Đạt Tài thêm một tầng. Không nghĩ là ý kiến của Thành Đạt Tài lại khác, vì thế nên y cũng trở nên không tự tin lắm, đoán không chính xác được tâm tư của Hạ Tưởng.
- Có lẽ cũng chỉ là một hoạt động thu hút đầu tư bình thường mà thôi. Nếu Tổng giám đốc Thành cho rằng đầu tư làng du lịch cũng có ý nghĩa, vậy thì ngài hãy sớm ra tay. Nếu không chậm một bước, nói không chừng sẽ không có cơ hội để ký kết các hiệp nghị.
- Hạ Tưởng làm việc rất điềm đạm và chắc chắn. Nếu cậu ta thấy hiệu quả rõ ràng thì cũng sẽ không gióng trống khua chiêng lớn tiếng đến thế, đây chắc chắn là muốn mượn cơ hội để tuyên truyền một chút. Đợi khoảng hai ngày nữa, tôi sẽ yêu cầu Thẩm Lập Xuân liên hệ với huyện An, cử người tới khảo sát thực địa.
Thành Đạt Tài hạ quyết tâm.
Nếu Hạ Tưởng biết bởi vì sự nhất thời do dự của Thành Đạt Tài mới khiến một người tinh thông trong chốn quan trường như Vương Bằng Phi cũng không đoán ra được dụng ý của hắn, không chừng hắn sẽ cười to một hồi.
Đương nhiên, hiện tại thì hắn tạm thời không cười nổi, bởi vì sự tình Lệ Triều Sinh vẫn không có gì tiến triển.
Mai Hiểu Lâm cũng đã biết Liên Nhược Hạm chính là cô con gái của Ngô gia, cô tìm được Hạ Tưởng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cậu sinh ra vốn trời sắp xếp là phải đối đầu với Khâu Tự Phong đúng không? Thời điểm tôi còn là vợ chưa cưới của anh ta thì cậu vẫn thường ở cùng một chỗ với tôi, còn làm cho anh ta phải bốc lửa phừng phừng. Hiện tại thì vợ chưa cưới sắp tới của anh ta là Liên Nhược Hạm không ngờ cũng là một cô bạn gái của cậu.
- Xin ngài, Phó Bí thư Mai. Ngài tốt xấu gì cũng là một Đảng viên ưu tú, một chiến sĩ cộng sản chân chính, là người mà quần chúng nhân dân tín nhiệm và kính yêu, là Phó Bí thư huyện ủy. Trước khi mở miệng nói, ngài có thể uốn lưỡi khoảng ba phút không?
Hạ Tưởng đối với Mai Hiểu Lâm thì đúng thực là cũng phải dở khóc dở cười, cách nói chuyện của cô cũng rất trực tiếp, chẳng có chút hàm súc nào cả.
- Tôi và Tổng giám đốc Liên chỉ là những người bạn bình thường, không giống như cô tưởng tượng đâu.
- Thôi đi, còn muốn lừa tôi? Ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu. Nói cho cậu biết, người bình thường nói láo tôi còn biết được, huống hồ gì ánh mắt của cậu thế kia. Mà tôi cũng không có ý tứ gì khác, ngược lại, tôi rất cao hứng. Khâu Tự Phong bị như vậy thật sự là rất xứng đáng. Sớm biết Khâu gia không có trình độ như vậy, trước khi giải trừ hôn ước tôi phải cho trên đỉnh đầu anh ta cắm một loạt sừng thì mới phải.
Cô lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
- Xem như là cậu được tiện nghi.
Hạ Tưởng xấu hổ thiếu chút nữa phải chui xuống đất, Mai Hiểu Lâm đứng trước mặt mà hắn thủy chung không có cảm giác chút nào là như một cô gái. Hắn lắc đầu nói:
- Cô không còn cơ hội nữa rồi, chỉ giỏi việc vui sướng sau khi người khác gặp họa mà thôi. Được rồi, được rồi, không nói việc này nữa, nói sang việc của Lệ Triều Sinh đi.
- Lệ Triều Sinh? Y thì có gì hay để nói. Không phải cậu đã gửi một tập tài liệu rồi sao, tôi nghĩ người của Ủy ban Kỷ luật chắc hẳn đã âm thầm hành động.
Cô lại lấy ra một phần tài liệu nữa.
- Đây là các tài liệu về cổ đông trong Công ty An Lợi và quan hệ thân thích ẩn nấp của Du Lệ. Cậu có thể tiếp tục giao cho người của Ủy ban Kỷ luật, tôi tin tưởng rằng Lệ Triều Sinh nhất định sẽ bị chúng ta đánh bại.
Sau đó cô lại nhìn Hạ Tưởng mà cười vẻ mờ ám:
- Tiểu Hạ tốt lắm, tôi ủng hộ cậu. Mặc kệ là Liên Nhược Hạm có đính hôn với Khâu Tự Phong hay không nhưng cậu và cô ta nên có chuyện tốt trước rồi nói sau, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Hạ Tưởng sờ sờ mặt, cảm giác da trên mặt mình có vẻ hơi cứng ngắc. Nói ra cũng chẳng ai tin, đường đường là một Phó Bí thư huyện ủy mà lại nói một câu như vậy, câu này được nói ra làm một đại trượng phu như hắn nghe xong mà cũng cảm thấy khó có thể tin được.
Hơn nữa, Phó Bí thư còn lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Hạ Tưởng liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Sự tình Lệ Triều Sinh trước mắt cứ để như vậy đã, trước khi Tiêu Ngũ tìm được các chứng cớ mới, nếu không tạm thời bây giờ cũng không có cách nào.
Hai ngày sau, Thẩm Lập Xuân đại diện cho Tập đoàn Đạt Tài tới huyện An để khảo sát hạng mục làng du lịch.
Mấy ngày này Khâu Tự Phong trở nên rất bực dọc, sau khi liên hệ mấy lần với Bắc Kinh thì biết được Ngô gia đã uyển chuyển nói rằng đám hỏi này khả năng tạm thời hoãn lại một thời gian. Y nghe xong liền biết rằng chắc chắn Liên Nhược Hạm không thích mình, suy nghĩ một đoạn thời gian thì y liền quyết định tạm thời không có động thái gì để chờ xem diễn biến, xem Ngô gia làm như thế nào để thu thập Hạ Tưởng. Còn y lúc này thì vẻ bề ngoài vẫn làm như phải giữ gìn cục diện yên ổn, đoàn kết.
Tuy nhiên, đối với việc Ngô gia chủ động đề xuất ra đám hỏi này thì khi rảnh rỗi trong đầu Khâu Tự Phong lại hiện ra một ý niệm, có phải là Ngô gia đang tung ra một miếng mồi hay không? Tuy nhiên, nếu vậy thì bẫy Khâu gia thì để làm gì?
Vì thế khi người của Tập đoàn Đạt Tài tới, y chủ động đề xuất việc phải ra mặt để tiếp đón. Tuy nhiên, theo trình tự thì y còn xếp phía sau Lý Đinh Sơn. Sau khi Lý Đinh Sơn biểu diễn xong phần vai của mình thì mới đến lượt Khâu Tự Phong bước lên sân khấu, phát biểu nhiệt tình dào dạt, đại khái là nhiệt liệt chào mừng hoan nghênh, cuối cùng nồng nhiệt bắt tay với Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân đã từng nhìn qua các loại muôn hình muôn vẻ của các dạng quan chức, nên liếc mắt một cái là nhìn ra Khâu Tự Phong, Thịnh Đại và Hạ Tưởng cũng không phải là đang đối phó. Vì thế cũng nồng nhiệt ứng phó mấy câu, sau đó thừa dịp nói giỡn:
- Chủ tịch huyện Khâu, tôi là người có khuyết điểm, đó chính là làm việc theo tình cảm. Nếu tôi đã quen biết và tin tưởng một người nào đó thì tôi luôn nguyện ý cùng hợp tác với người đó, chẳng băn khoăn gì với việc có lợi ích gì hay không, chỉ cầu làm việc vui vẻ với nhau. Tôi và Phó Chủ tịch huyện Hạ xem như là bạn tri kỷ, rất hợp ý, có anh ta ở đây thì chúng tôi đến huyện An cũng rất an tâm. Nguồn: https://truyenfull.vn
Rất nhiều cán bộ cơ sở khi đối mặt với vấn đề tài chính và khát vọng có chiến tích thì giống như đứa bé đang đói sữa nhìn thấy mẹ về.
Cũng có một số địa phương, thậm chí đưa ra các chính sách đối với người có công lôi kéo các nhà đầu tư về huyện thì có thể bổ nhiệm trực tiếp làm Phó Chủ tịch huyện. Tập đoàn Đạt Tài ở tại tỉnh Yến là Tập đoàn số một, thực lực thì không phải hoài nghi rồi, mà lực ảnh hưởng thì không người nào khác có thể sánh bằng. Nếu Thẩm Lập Xuân đã đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài tới khảo sát thì cũng có thể thấy y thuộc vào nhân vật trung tâm của Tập đoàn Đạt Tài.
Lời nói vừa rồi của y, có thể nói có ý vị vô cùng sâu xa, rõ ràng là muốn tâng cao Hạ Tưởng lên, hơn nữa không phải là sự tâng bốc bình thường mà trực tiếp đặt Hạ Tưởng lên nóc nhà, ngụ ý rất rõ ràng rằng có Hạ Tưởng phụ trách công việc này giống như sự bảo đảm cho sự đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài.
Quả nhiên là thế.
Trên mặt Khâu Tự Phong vẫn nở nụ cười, tuy nhiên trong lòng thì sóng to gió lớn đã nổi lên.
Y vẫn cho rằng hậu trường lớn nhất của Hạ Tưởng chính là Tào Vĩnh Quốc, thường vụ Thành ủy, Phó Thị trưởng thường trực thành phố Yến. Hạ Tưởng có thể có được ngày hôm nay thì toàn bộ đều do Tào Vĩnh Quốc chiếu cố mà có. Không nghĩ tới, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đạt Tài Thẩm Lập Xuân không ngờ lại nói rằng bởi vì có Hạ Tưởng ở đây nên mới tới đầu tư.
Ảnh hưởng của Tập đoàn Đạt Tài thì Khâu Tự Phong rất rõ ràng. Tập đoàn Đạt Tài là một con quái vật lớn mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải nhường nhịn ba phần. Nghe nói Tổng giám đốc Thành Đạt Tài của Tập đoàn Đạt Tài là một người mà ngay cả các Phó Thị trưởng thành phố Yến muốn mời cũng khó, ngay cả Trần Phong ở trước mặt Thành Đạt Tài cũng chưa chắc đã có được sắc mặt tốt, huống chi người không có căn cơ như Tào Vĩnh Quốc.
Khâu Tự Phong hiểu rằng lời nói vừa rồi của Thẩm Lập Xuân thì tuyệt đối không bởi vì mặt mũi của Tào Vĩnh Quốc. Vậy Hạ Tưởng kia dựa vào cái gì mà Tập đoàn Đạt Tài lại có thể coi trọng như vậy? Bỗng nhiên y cảm giác có luồng khí lạnh chạy nhẹ nhẹ sau sống lưng. Mặc dù y thuộc Thái tử Đảng, Khâu gia ở Bắc Kinh cũng là một gia lớn, cũng có năng lực có thể ảnh hưởng tới các tỉnh, thành phố, tuy vậy cũng không phải là có ảnh hưởng quyết định nên có những lời đã nói ra cũng chưa chắc là tỉnh Yến sẽ nghe, cũng chưa chắc thành phố Yến sẽ nể tình.
Rốt cuộc Hạ Tưởng có hậu trường vững chắc nào mà ngay cả Tập đoàn Đạt Tài cũng phải đề cao hắn mấy phần như vậy? Khâu Tự Phong nhìn sang thấy Hạ Tưởng đang cười tủm tỉm một bên, đột nhiên trong lòng rùng mình một cái, cảm giác vẻ tươi cười của Hạ Tưởng nhìn qua thì có vẻ rất chất phác, không biết ẩn náu phía sau có những bí mật đáng sợ nào.
Ở trong quan trường, có một chút bí mật thôi thì chẳng những là đáng sợ, mà hơn nữa đây là trí mạng.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Khâu Tự Phong đưa ra quyết định rằng sau này sẽ không chính diện xung đột với Hạ Tưởng, tốt nhất là tạo các điều kiện tốt cho hắn, để hắn không làm hại gì mình, ít ra cũng bề ngoài thể hiện là cũng muốn chung sống hòa bình, về sau rồi sẽ kiếm một cơ hội từ phía sau lưng đâm cho hắn một đao.
Hạ Tưởng là cái đinh của Lý Đinh Sơn cài vào, lại dường như từng có điều mờ ám với Mai Hiểu Lâm, lại có mối quan hệ không minh bạch với Liên Nhược Hạm. Làm người thì phải biết nhẫn nhịn, Khâu Tự Phong không có biện pháp nào khác, dường như lần này hắn phải nuốt một quả bồ hòn lớn vậy.
Nhưng y cũng biết rằng bằng năng lực của y thì không làm động đậy được Hạ Tưởng. Nếu đã như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là đầu tiên sẽ tạo điều kiện cho Hạ Tưởng, để Hạ Tưởng như ngấm ma túy, sau đó y sẽ mượn đao giết người. Bởi vì sự tình của Liên Nhược Hạm nên chắc chắn Ngô gia sẽ không bỏ qua Hạ Tưởng, y chỉ cần trốn ở sau lưng châm lửa, thổi gió là được.
Xã giao xong, Khâu Tự Phong cười ha hả vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, cậu đúng là người rất có tiền đồ. Cậu cố gắng làm cho tốt, nhân dân huyện An sẽ không quên công của cậu.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Khâu, tôi sẽ cố gắng.
Hạ Tưởng cũng rặn vẻ tươi cười rất thành khẩn. Hắn đối với Khâu Tự Phong cứ như hai người không có chuyện gì cả, không có thái độ gì để sinh ra lòng cảnh giác. Người mà bất cứ sự việc gì cũng thể hiện trên nét mặt là người rất dễ dàng đối phó, người mà mừng hay giận cũng không thể hiện trên nét mặt, giống như Khâu Tự Phong thì mới là người khó đối phó nhất.
Quá trình khảo sát cũng rất chóng vánh, cũng may là trước đó Thẩm Lập Xuân đã được Hạ Tưởng cung cấp tư liệu, đối với dự án làng du lịch này thì đã nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi cùng với Thịnh Đại đi ngắm nghía một chút thì y liền đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài để ký kết hợp đồng.
Với sự xuất hiện của Thẩm Lập Xuân thì đầu óc của Thịnh Đại gần như bị vây trong trạng thái mê muội, không nghĩ tới, không bao giờ nghĩ được Hạ Tưởng lại có thể kéo được Tập đoàn Đạt Tài tới đây.
Ai chẳng biết sự ảnh hưởng và thực lực của Tập đoàn Đạt Tài, từ lúc thành lập tới nay thì các hạng mục mà Tập đoàn Đạt Tài đầu tư chưa bao giờ bị thua lỗ. Càng làm cho Thịnh Đại cảm thấy mừng rỡ chính là Thẩm Lập Xuân, đường đường một Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Đạt Tài mà chẳng thèm nề hà điều gì, rất sảng khoái ký kết các hợp đồng sơ bộ, cảm giác lúc này đối với y thì từ bầu trời rơi xuống một cái bánh cũng chẳng khác nhau mấy.
Mãi cho tới khi cô biên tập viên nổi tiếng Thu Ái của truyền hình tỉnh hiện ra trước mắt Thịnh Đại thì y mới tỉnh lại được. Tuy nhiên khi nhìn thoáng qua Thu Ái thì Thịnh Đại lại cảm thấy hoài nghi rằng có phải là mình đang nằm mơ hay không? Thu Ái không phải là biên tập viên sao? Sao cô lại đang giơ microphone phỏng vấn Thẩm Lập Xuân, cô đổi nghề làm phóng viên khi nào vậy?
Đương nhiên, Thu Ái không đổi nghề làm phóng viên. Lần này cô tới đây chủ yếu là trên đài truyền hình tỉnh đã có một quy định không thành văn, chỉ cần có hướng đi quan trọng nào của Tập đoàn Đạt Tài thì nhất định đài truyền hình phải đi theo để đúng lúc thu thập tin tức.
Thật ra cũng không cần phải cô đi đến phỏng vấn. Tuy nhiên sau khi phát sinh xung đột tại huyện An lần trước với Mai Hiểu Lâm, lúc cô trở về Đài truyền hình, gặp Lưu Tuyết và chuyển lời của Mai Hiểu Lâm cho y. Lưu Tuyết sau khi nghe xong, lập tức trở nên rất nhiệt tình với Thu Ái, liền hỏi về mối quan hệ giữa Thu Ái và Mai Hiểu Lâm.
Thu Ái do dự một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra là "bạn bè". Lưu Tuyết sau khi nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi đi. Vài ngày sau, Thu Ái được thông báo cô được thăng cấp lên làm Phó phòng.
Lúc này cô mới biết được rằng lời nói của Mai Hiểu Lâm trong mắt của Giám đốc Đài truyền hình có độ trọng yếu như thế nào. Tuy nhiên, đây là cô đang ngụy trang là bạn của Mai Hiểu Lâm, thay Mai Hiểu Lâm chuyển tới Giám đốc Đài truyền hình Lưu một câu mà Giám đốc Đài truyền hình Lưu đã lầm tưởng rằng cô đúng thật là bạn của Mai Hiểu Lâm, lập tức thăng chức cho cô. Nếu Phó Bí thư Mai Hiểu Lâm có thể trực diện thay cô nói chuyện với Giám đốc đài truyền hình Lưu một câu thì chẳng cần phải lo lắng, cô cũng được thăng chức vào vị trí trung tâm của Đài truyền hình.
Một người con gái thì có bao nhiêu tuổi thanh xuân chứ, giỏi lắm thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục hiện hữu trên màn ảnh Ti vi được một vài năm nữa. Các cô gái thanh xuân mĩ miều mọc lên như nấm, người ta chọn lựa không xuể, mà tuổi thanh xuân thì chỉ trong nháy mắt sẽ trôi qua đi.
Cho nên, vừa nghe nói lại có nhiệm vụ phỏng vấn ở huyện An là Thu Ái liền chủ động xung phong nhận công việc này. Mục đích của cô là muốn tìm cách quan hệ với Mai Hiểu Lâm, thứ nhất là không để cô ta nói toạc ra sự thật, thứ hai là cũng từ trong thâm tâm muốn cảm tạ Mai Hiểu Lâm một chút.
Thu Ái đối với cảm giác khiếp sợ của Thịnh Đại thì cũng thích thú, cô cực kỳ sung sướng khi thấy người khác nhìn cô với vẻ mặt như vậy. Tuy nhiên, khiến cô cũng hơi thất vọng chính là Thịnh Đại rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn gọn của cô một cách tự nhiên.
Sau khi phỏng vấn xong Thịnh Đại, Thu Ái lại tiếp tục phỏng vấn Thẩm Lập Xuân. Thẩm Lập Xuân cũng không dành cho cô nhiều thời gian, tùy tiện nói mấy câu, rõ ràng là giọng điệu ứng phó. Trong lòng Thu Ái cũng không vui lắm nhưng cũng không có cách nào, Tập đoàn Đạt Tài thì không thể trêu vào được, đành phải vui vẻ nói năng một cách cẩn thận.
Sau đó cô lại đi tới bên cạnh Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đối với Thu Ái thì cũng không có ấn tượng tốt lắm. Tuy nhiên, sau sự việc lần trước, cô ta trở về cũng đã đề cao được phong cảnh của khu du lịch Tam Thạch, do đó hắn cũng rất khách khí đối với cô. Thu Ái cũng rất thức thời, không tiếp tục giằng co với Hạ Tưởng. Sau khi khách sáo mấy câu, cô liền hỏi:
- Phó Bí thư Mai sao lại không ở đây vậy?
Việc tiếp đón các nhà đầu tư như thế này thì còn chưa tới lượt Mai Hiểu Lâm ra mặt, tuy nhiên cũng không thể nói như vậy, Hạ Tưởng liền uyển chuyển nói:
- Phó Bí thư Mai đang có chút việc bận, cô định tìm cô ta có việc sao?
- Cũng không có gì, tôi chỉ định hỏi thăm sức khỏe cô ấy thôi.
Thu Ái nói dối, lúc nói ánh mắt của cô ta nhìn về nơi khác. Cũng không biết vì sao mà trước mặt Hạ Tưởng thì Thu Ái lại có chút mất tự nhiên. Nếu thay là người khác đứng trước mặt thì cô cũng không có một chút chớp mắt kể cả có nói dối như cuội.
- Cô ấy ở tầng bốn, cô có thể trực tiếp tìm cô ta.
Hạ Tưởng nói cho Thu Ái biết văn phòng làm việc của Mai Hiểu Lâm, có lẽ Thu Ái hỏi Mai Hiểu Lâm chắc là có mục đích.
Sự tình Thu Ái thì trong nháy mắt đã bị hắn quên lãng ngay lập tức, bởi vì tiếp theo là trao đổi bàn bạc về công việc đầu tư cụ thể với Thẩm Lập Xuân. Trên cơ bản, việc Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư ở làng du lịch đã là chuyện thật.
Thịnh Đại cao hứng thiếu chút nữa đã uống rượu say.
Đoạn việc về sau tương đối dễ dàng, rất đơn giản Hạ Tưởng liền buông tay mặc kệ, toàn quyền để cho Thịnh Đại xử lý. Thẩm Lập Xuân cũng chỉ định một gã thủ hạ đắc lực, để gã phụ trách các đàm phán cụ thể với Thịnh Đại. Hạ Tưởng liền cùng với Thẩm Lập Xuân tâm sự với nhau, ôn lại chuyện cũ, sau đó hắn cùng Thẩm Lập Xuân quay trở về thành phố Yến.
Bởi vì gần đây Tiếu Giai luôn ở Bắc Kinh, công việc của cô rất bận nên Hạ Tưởng cũng không muốn làm phiền cô. Hơn nữa, hiện tại công việc của hắn cũng rất vội, có nhiều việc đang làm hắn rất nhức đầu.
Việc Tiêu Ngũ âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh vẫn chưa có tin tức, cũng không thấy liên hệ, xem ra là khó khăn rất lớn. Mà càng như vậy, càng nói lên rằng quả thật Lệ Triều Sinh có vấn đề, hơn nữa y rất giỏi ngụy trang và che dấu. Hạ Tưởng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm điều tra và phá án nên cũng không hiểu nên làm thế nào, chỉ có thể dựa vào các ý nghĩ của mình để trợ giúp Ủy ban Kỷ luật một tay mà thôi.
Tới thành phố Yến, Hạ Tưởng liền cáo biệt với Thẩm Lập Xuân, sau đó đi tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến.
Hiện tại thì gọi là trụ sở Ủy ban cũng không thích hợp nữa, bởi vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã cùng làm việc tại đây, theo lệ thường thì phải gọi đây là trụ sở Thành ủy thì mới đúng. Hắn liền đi cầu thang máy lên văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu, gõ cửa đi vào.
Tần Thác Phu gặp Hạ Tưởng, vẻ mặt không có gì thay đổi. Ông ta nói:
- Ngồi, có phải là có đột phá mới nào không? Tôi đã cử người đi xuống bí mật điều tra. Việc Lệ Triều Sinh có vấn đề là thật, nhưng y là người nhỏ nhen nhất mà tôi gặp được, đến giờ cũng không có đột phá gì. Du Lệ thì cũng không thể đụng vào. Qua quá trình điều tra thì thấy rằng cô ta đúng là rất trung thành và tận tâm với Lệ Triều Sinh, có thể hy sinh tất cả vì y. Vì thế, chỉ cần động chạm tới cô ta thì nhất định sẽ rút dây động rừng.
Quả nhiên Tần Thác Phu rất ngay thẳng, gọn gàng dứt khoát, nói ra tiến triển trước mắt.
- Tôi có một bảng danh sách các bà con thân thích của Du Lệ, bọn họ đều là cổ đông của công ty An Lợi.
Hạ Tưởng nói ra ý đồ đến đây.
Tần Thác Phu cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ, cậu thực sự nghĩ rằng người của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi là bất tài? Lần trước nếu tôi đã nhắc tới vấn đề Du Lệ và cổ đông thì trong đó đã có sự liên hệ. Cậu vừa đi khỏi, tôi liền phái người điều tra rõ, quả thật là có liên hệ, cũng có chứng cớ cho thấy trong vụ việc cây giống thì Lệ Triều Sinh có hành vi nhận hối lộ, nhưng thứ nhất là thời gian đã hơi lâu, đã mấy năm về trước. Thứ hai là mức độ không lớn, đây mới là vấn đề trọng điểm. Nói như thế thì có nghĩa là các chứng cớ tôi đang nắm trong tay, nếu phía trên Lệ Triều Sinh không ai nói đỡ thì tôi có thể bắt y, nhưng nhiều nhất chỉ làm y mất chức. Nhưng phía sau y có người, hơn nữa những người liên lụy này cũng rất rộng, mà tôi nhớ là cậu cũng không chỉ muốn bắt một mình Lệ Triều Sinh để thỏa mãn ý thích thôi chứ?
Quả nhiên là lợi hại, đúng thực không hổ danh là người đầy kinh nghiệm trong Ủy ban Kỷ luật này, chỉ mấy đường cơ bản thôi cũng đã làm rõ ràng vấn đề mà hắn rất hao tâm tổn trí.
- Ý tứ của Chủ nhiệm Tần là..?
Hạ Tưởng cũng không phải dấu diếm những người phía sau Lệ Triều Sinh mà là không tiện để mở miệng nói ra, bây giờ thì cũng như vậy, đành tiếp tục giả ngu.
- Ý tứ của tôi là tiếp tục đào xới các vấn đề của Lệ Triều Sinh. Nếu y có vấn đề trong kinh tế thì có thể xử lý, nhất là trong vấn đề y mua biệt thự. Nếu y không có vấn đề gì trong kinh tế, mà phải nói là nếu vậy thì các cán bộ ở Hoa Hạ này tất cả đều thanh liêm như nước hết. Hơn nữa, phía sau Lệ Triều Sinh là Trưởng ban Thư ký Từ. Việc này cũng không có gì, trong chốn quan trường thì ai chẳng có hậu trường phía sau, nhưng Trưởng ban Thư ký Từ bây giờ đang là người rất tâm phúc của Bí thư Cao, lời nói của y rất có trọng lượng.
Tần Thác Phu như cười như không, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ý tứ là đừng tưởng nhân viên của Ủy ban Kỷ luật không biết gì cả. Thật ra ông ta thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ai là người của ai, ai có dạng quan hệ gì, không dám nói là rõ ràng nhưng ít nhất ông ta cũng biết đại khái, nếu không thì cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này không ngồi lâu được.
Mồ hội lạnh toát ra đầy đầu Hạ Tưởng, ngay cả việc Lệ Triều Sinh mua một số biệt thự mà người ta cũng đã biết rõ ràng. Có thể thấy được Ủy ban kỷ luật này quả thật là tồn tại người tài ba, đã ra tay là nắm chắc được vấn đề. Vì thế, hắn liền cười nói:
- Tôi đang định báo cáo với Chủ nhiệm Tần việc này, không nghĩ tới cơ sở ngầm của ngài cũng quá lợi hại, so với sự tìm hiểu của tôi thì còn nhanh hơn.
Một câu này làm cho Tần Thác Phu sau khi nghe xong cũng thấy có chút hưởng thụ, ông ta nói:
- Từ lúc tôi theo nghề chính trị tới nay luôn luôn công tác tại Ủy ban Kỷ luật. Cậu nói xem, cơ sở ngầm của tôi không có người đắc lực thì có thể tồn tại được không? Tuy nhiên, cũng bởi vì tài liệu của cậu nên tôi mới yêu cầu bọn họ đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của Lệ Triều Sinh, nếu không như vậy thì cũng không tra ra được việc này. Nói xem, cậu nghĩ tiền của Lệ Triều Sinh là từ nơi nào tới?
- Có thể trong việc khai thác quặng!
Việc đã đến thế này thì Hạ Tưởng cũng không giấu diếm điều gì nữa, nếu tiếp tục giấu diếm thì sẽ gây sự phản cảm cho Tần Thác Phu.
- Tôi đã cho người đi tới vùng sâu để điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức.
- Cậu cử người có tin cậy không vậy?
Tần Thác Phu nghi ngờ Hạ Tưởng.
- Tin cậy, y xuất thân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có lẽ vấn đề phá án không bằng các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật được, nhưng nếu nói đến theo dõi thì với thân thủ bậc nhất của cậu ta sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cậu ta tra ra được manh mối, tôi sẽ thông tri lại với ngài.
Hạ Tưởng đã quyết định đem toàn bộ công việc về Lệ Triều Sinh cho Tần Thác Phu, dù sao mình cũng không chuyên môn trong việc này, chỉ cần phụ trách một số sự tình bên ngoài là được.
Tác giả :
Hà Thường Tại