Quân Sủng
Chương 6: Ngày Thứ Năm ( Một )
Edit: Fuly.
Sáng sớm Lục Diệp liền bị kêu đi ra ngoài, là chiến hữu ngày trước của hắn, nghe nói hắn trở lại đều muốn tụ họp. Lục Diệp dĩ nhiên không nói hai lời liền đồng ý.
Trong những người này có những binh lính do hắn dẫn dắt, còn có huấn luyện viên huấn luyện hắn lúc trước, đều cùng hắn có tình cảm rất sâu, lần này vất vả lắm mới có thời gian, anh em tụ hội hắn tất nhiên không thể không tham gia.
“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho khách sạn ở lầu dưới, bảo bọn họ mười một giờ tới đây giao cơm trưa, gần tối anh sẽ về" Lục Diệp cài nút áo quân trang, cẩn thận sửa sang cổ áo, lúc này mới quay đầu lại nói với Vân Thường.
“Không cần." Bàn tay đang lau bàn của Vân Thường hơi dừng lại: “Trong tủ lạnh còn có thức ăn, buổi trưa em tự làm là tốt rồi."
“Không được!" Lục Diệp không chút nghĩ ngợi liền “chém đinh chặt sắt" nói: “Anh không ở nhà, một mình em không thể làm!"
Vân Thường cười: “Sao không được, anh lại không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh em. Tự em có thể làm, mấy ngày nay anh cũng không phải là không thấy."
Đúng vậy, đúng là hắn thấy được, cho dù không có hắn bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày lúc cô nấu cơm cũng chẳng xảy ra sơ xuất gì. Nhưng không giống nhau, khi đó là hắn ở nhà, nếu có xảy ra chuyện gì trong chớp mắt là có thể chạy tới, mà bây giờ hắn phải đi ra ngoài, sao có thể yên tâm để một mình cô loay hoay trong phòng bếp chứ!
Không yên lòng, hắn chính là không yên lòng!
Lông mày Lục Diệp hơi chau lại, vừa định nói chuyện, liền bị Vân Thường đoạt trước: “Không sao mà, anh đi đi, nếu có chuyện em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Lục Diệp vừa định nói: sợ lúc gọi điện thoại sẽ không tới kịp, nhưng là đối diện với cặp mắt trống rỗng lại kiên định kia của Vân Thường, trong khoảng thời gian ngắn làm thế nào cũng không nói ra được.
Chỉ có thể nhếch môi, do dự vài giây, rốt cuộc gật đầu: “Vậy thì tốt, em…em cẩn thận chút."
“Ừ, biết rồi, anh hãy yên tâm đi."
Mắt của Vân Thường không nhìn thấy, cho nên cũng không biết, lúc Lục Diệp quay đầu, vành tai đã biến thành màu đỏ.
Trong tủ lạnh quả thật có thức ăn, nhưng thịt không nhiều, cô và Lục Diệp luôn luôn chỉ mua thịt cho một ngày, bởi vì để lâu trong tủ lạnh sẽ không ngon, cô cũng không phải là người quá thích ăn thịt, nhưng Lục Diệp đúng là không thịt không vui.
Vân Thường mò mẫm đóng cửa tủ lạnh lại, suy nghĩ một chút, đi tới phòng ngủ mặc áo khoác vào, cầm ví tiền, cô đã biết nên đến siêu thị thế nào, hay là đi mua chút thịt về, tối nay không biết khi nào Lục Diệp sẽ về, trước khi hắn về cô phải làm xong cơm tối.
Vân Thường đi một mình chậm hơn nhiều so với lúc đi cùng Lục Diệp, trừ chậm ra thì không có gì khác, lúc tính tiền thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp cô bỏ lại tiền thừa vào túi, khiến Vân Thường rất cảm kích.
Sau khi mắt không nhìn thấy mới biết, lòng tốt người khác dành cho mình không phải là thứ có thể tùy ý tiêu xài, phải cẩn thận quý trọng từng chút, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Vân Thường cầm túi thức ăn mua từ từ đi về nhà, vừa được một thiếu niên tốt bụng dẫn đi qua tầng hầm, liền nghe thấy phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Vân Thường?"
Bàn tay đang nắm túi của Vân Thường siết chặt, quay đầu lại nở nụ cười không thay đổi: “Lưu Trân."
Lưu Trân nhìn lướt qua ánh mắt không có tiêu cự của Vân Thường, đôi môi bôi son đỏ tươi nổi lên một nụ cười ý vị sâu xa: “Đã lâu không gặp, Vân Thường, qua quán nhỏ bên kia ngồi một chút đi."
Vân Thường vừa định cự tuyệt, Lưu Trân đã đi tới bắt được cánh tay của cô, móng tay bén nhọn cách lớp áo khoác bằng lông dê bấm vào làm cô đau: “Đừng từ chối, chúng ta đây chính là duyên phận. Đi thôi!"
Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Lưu Trân đến quán cà phê bên cạnh, gọi một ly macchiato nắm trong tay, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng của nó, lúc này mới cảm thấy tay có chút ấm lên.
“Chắc cậu không biết, hai tháng trước mình đã vào CA." Thanh âm của Lưu Trân không che giấu được sự đắc ý, nhưng Vân Thường giống như là không có nghe thấy vậy, ôn nhu cười một tiếng: “Chúc mừng."
“Nhưng sức cạnh tranh ở CA thật sự là quá mạnh mẽ, bây giờ mỗi ngày mình đều phải tăng ca đến hơn chín giờ." Lưu Trân thở dài một tiếng, đôi lông mày được chăm chút tỉ mỉ nhíu chặt lại: “Trong bốn người ở chung phòng ký túc chúng ta, thì chỉ có mình cậu là cực kỳ có phúc, có thể ở nhà không cần làm việc, chẳng bù cho mình, aizz!" Dứt lời, thở dài một tiếng. Giống như thật rất hâm mộ cuộc sống của Vân Thường.
Phúc khí? Vân Thường nắm chặt ly cà phê, người bạn cùng phòng này từ năm thứ nhất đại học liền bắt đầu cạnh tranh với cô, cái gì cũng lấy ra so sánh, nhỏ như thành tích học tập, lớn như nam sinh kết giao, bây giờ thì bắt đầu so công tác. Cô còn nhớ rõ năm đó sau khi hai người bọn họ cùng đến CA thực tập, lúc CA chỉ giữ lại mình cô mà không có Lưu Trân, thì biểu hiện của cô ta dữ tợn đến mức nào.
Thật ra thì cô rất không hiểu có cái gì có thể tranh đâu chứ, cuộc sống là của mỗi người, tại sao nhất định phải ganh đua so sánh?
Vân Thường cảm thấy đầu ngón tay lại bắt đầu rét run, cô sửa lại chút tóc mai bị gió thổi loạn, thản nhiên nói: “Mình cũng cảm thấy như bây giờ rất tốt. Không cần phải cúi đầu trước người ta ngay cả khi không thích, không bị áp lực sinh hoạt đè nặng đến thở không ra hơi, quan trọng hơn là, " cô dừng một chút, “Không cần buộc mắt mình nhìn người mà mình không muốn thấy."
Mặc dù tính tình Vân Thường dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là một cái bánh bao mềm, nếu không đã sớm bị mẹ kế trong nhà khi dễ đến không chốn dung thân rồi, bây giờ mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng tính tình vẫn như cũ không thay đổi.
Sắc mặt của Lưu Trân tối sầm lại, trong một thoáng lại như thấy được thời điểm Vân Thường dẫn đội biện luận của trường tranh đoạt được giải nhất quốc gia năm đó, cũng chính là mang khuôn mặt mỉm cười như lúc này, nhưng lại khiến tất cả các đối thủ phản biện á khẩu không trả lời được, cuối cùng chẳng những lấy được giải đặc biệt, ngay cả biện thủ tốt nhất cũng bị cô bỏ vào trong túi.
Lưu Trân lấy lại bình tĩnh, nhưng vậy thì sao chứ? Bây giờ còn không là một phế nhân bị mù ư? Cô ta còn có cái gì có thể so sánh được với mình! Nói cho cùng, vẫn là mình thắng!
Cô ta suy nghĩ một chút đổi lại bằng giọng điệu thân thiết: “Vân Thường, thật xin lỗi, không phải mình cố ý muốn vạch trần vết sẹo của cậu đâu, chỉ là bây giờ toàn bộ sinh hoạt phí của cậu đều phải dựa vào cha mẹ, có phải quá. . . . . ." Mấy chữ còn dư lại không kịp nói hết, bởi vì cô ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Vân Thường biến mất trong nháy mắt.
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù cô ta luôn khiêu khích, nhưng Vân Thường chưa bao giờ đổi sắc mặt, vậy nên cô ta mới dám nhiều lần dùng lời nói kích thích cô, nhưng ai biết bây giờ cô ta chỉ mới nói có một câu, sắc mặt cô cư nhiên lại biến đổi.
“Cảm ơn đã quan tâm." Vân Thường cầm túi của mình lên đứng dậy khỏi ghế: “Mình đã kết hôn, cho nên không cần dựa vào cha mẹ nuôi sống."
Miệng của Lưu Trân thoáng cái mở to: “Cậu. . . . . . cậu kết hôn?"
Vân Thường quay mặt sang, không muốn nói thêm một câu nào với cô ta nữa, chỉ là nhàn nhạt “ừ" một tiếng.
“Không thể nào!" Lưu Trân chê cười, “Vân Thường, cậu đang giỡn với mình sao? Bây giờ Chu Nhân Trạch vẫn đang ở nước ngoài!"
Bất ngờ nghe phải cái tên này, tim Vân Thường giống như bị người ta dùng một cái kim thật nhỏ đâm vào, máu tươi tuôn ra, chảy khỏi da thịt.
Cô không có quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng như lọt vào hầm băng: “Lưu Trân, đừng nói bậy, chúng tôi chỉ là bạn bè." Nói xong cô không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi quán cà phê, mặc cho Lưu Trân ở phía sau kêu vài tiếng cũng để ý.
Cô đi rất nhanh, nhanh hơn hết thảy mọi người bình thường trên đường. Tâm loạn giống như bị một miếng vải bố chặn lại, làm thế nào cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, Vân Thường chỉ nghe được một tiếng hét kinh hãi của người đi đường, đầu “phịch" một tiếng đụng phải buồng điện thoại công cộng ven đường, thức ăn trên tay cũng đều rớt ra đất.
Có người tốt bụng giúp cô nhặt chúng lên, bỏ lại vào túi đưa tới tay cô: “Em gái, mắt không tốt lúc đi ra ngoài nên bảo người nhà dẫn đường!"
Vân Thường sờ sờ cái trán hướng người kia cười: “Cám ơn."
Xách theo túi nhanh chóng đi về phía trước, sau lưng còn nghe được tiếng nói ngây ngô, non nớt của trẻ con: “Mẹ, tại sao chị kia lại bị cụng đầu vậy?"
“Bởi vì cô ta là người mù, mắt không nhìn thấy. . . . . ."
Vân Thường cong cong khóe miệng muốn cười, nhưng làm thế nào cũng cười không ra.
Lúc Lục Diệp trở lại đã hơn năm giờ chiều, khi đó Vân Thường đang ở phòng bếp làm cơm tối, khoai tây hầm thịt bê, trong nồi đã toát ra mùi thơm, phát ra âm thanh “lụp bụp".
Lục Diệp đi theo mùi thơm này, ôm lấy Vân Thường từ phía sau, đầu đặt ở cổ cô dùng sức ngửi tới ngửi lui, giống như là một con chó lớn lệ thuộc vào chủ nhân vậy.
Trên người của hắn, mùi rượu quá mức nồng, Vân Thường bị hun có chút không chịu nổi, để cái xẻng xuống đẩy hắn ra: “Đi tắm đi, ra ngoài là có thể ăn cơm."
Lục Diệp “ừ" một tiếng, người lại vòng lên trước ôm Vân Thường vào trong ngực.
Người này uống say rồi sao, Vân Thường nhớ tới nồi thịt dê của mình, không muốn để cho hắn dây dưa nữa, nhưng lại cảm thấy Lục Diệp bình thường luôn nghiêm túc ít nói lúc này lại giống như đổi thành một người khác.
Suy nghĩ một chút vẫn nên dùng thức ăn hấp dẫn hắn thì hơn: “Lục Diệp, đứng lên đi, nếu không thịt dê sẽ hỏng mất."
“Hỏng thì thôi!" Thức ăn thế mà không dụ hoặc được! Nhưng mà người này nói năng vẫn còn có trật tự, sao lại có những suy nghĩ không giống như lúc bình thường thế chứ.
Vân Thường bất đắc dĩ, vừa định đẩy hắn ra, Lục Diệp đã chủ động buông tha cho cô. Vân Thường không nhìn thấy, không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ động tác kế tiếp của hắn.
Hơi thở nóng bỏng càng ngày càng gần, Vân Thường nghiêng đầu muốn tránh, lại bị Lục Diệp bưng lấy cả khuôn mặt, chỉ có thể mặc cho hắn hôn lên môi của mình.
Trong khoang mũi toàn là mùi rượu, giống như bị bình rượu bao vây lấy vạy. Vân Thường đưa tay nắm lấy tay hắn: “Lục Diệp, anh uống say rồi sao? Ưmh. . . . . . Đừng làm rộn, anh hãy nghe em nói. . . . . ."
“Cái… cái gì?" Lục Thiếu tá ăn vạ, đưa đầu ngón tay của Vân Thường vào trong miệng gặm, còn dùng đám râu mới mọc đi cọ xát lưng bàn tay của người ta, làm cho Vân Thường cảm thấy hơi ngưa ngứa.
“Anh uống bao nhiêu rượu?"
“Không biết. . . . . ." Lục Diệp dừng một chút, liếm liếm lòng bàn tay của cô mới tiếp tục nói: “Rất nhiều. . . . . ."
“Trước tiên anh đi tắm đã có được không? Em phải nấu cơm, anh đừng phá nữa mà."
“Không được!" Lục Thiếu tá khó có lúc lại tùy hứng như thế.
Vân Thường đưa tay sờ sờ đầu của hắn trấn an, Lục Diệp híp mắt lại hưởng thụ: “Vân, Vân Thường?"
“Hả?"
“Anh sai rồi."
Vân Thường ngạc nhiên: “Cái gì sai rồi?"
Lục Diệp chợt buông tay cô ra, thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm lảo đảo mấy cái, ngồi phịch xuống mặt đất.
“Bọn họ. . . . . . Bọn họ nói cầu hôn phải quỳ xuống." Hắn lại khinh thường hừ một tiếng, “Trò trẻ con!" Dừng một chút bỗng nhiên lại thay bằng một vẻ mặt ngốc nghếch: “Này, vậy nếu như anh cầu hôn em, em có đồng ý không?"
Sáng sớm Lục Diệp liền bị kêu đi ra ngoài, là chiến hữu ngày trước của hắn, nghe nói hắn trở lại đều muốn tụ họp. Lục Diệp dĩ nhiên không nói hai lời liền đồng ý.
Trong những người này có những binh lính do hắn dẫn dắt, còn có huấn luyện viên huấn luyện hắn lúc trước, đều cùng hắn có tình cảm rất sâu, lần này vất vả lắm mới có thời gian, anh em tụ hội hắn tất nhiên không thể không tham gia.
“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho khách sạn ở lầu dưới, bảo bọn họ mười một giờ tới đây giao cơm trưa, gần tối anh sẽ về" Lục Diệp cài nút áo quân trang, cẩn thận sửa sang cổ áo, lúc này mới quay đầu lại nói với Vân Thường.
“Không cần." Bàn tay đang lau bàn của Vân Thường hơi dừng lại: “Trong tủ lạnh còn có thức ăn, buổi trưa em tự làm là tốt rồi."
“Không được!" Lục Diệp không chút nghĩ ngợi liền “chém đinh chặt sắt" nói: “Anh không ở nhà, một mình em không thể làm!"
Vân Thường cười: “Sao không được, anh lại không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh em. Tự em có thể làm, mấy ngày nay anh cũng không phải là không thấy."
Đúng vậy, đúng là hắn thấy được, cho dù không có hắn bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày lúc cô nấu cơm cũng chẳng xảy ra sơ xuất gì. Nhưng không giống nhau, khi đó là hắn ở nhà, nếu có xảy ra chuyện gì trong chớp mắt là có thể chạy tới, mà bây giờ hắn phải đi ra ngoài, sao có thể yên tâm để một mình cô loay hoay trong phòng bếp chứ!
Không yên lòng, hắn chính là không yên lòng!
Lông mày Lục Diệp hơi chau lại, vừa định nói chuyện, liền bị Vân Thường đoạt trước: “Không sao mà, anh đi đi, nếu có chuyện em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Lục Diệp vừa định nói: sợ lúc gọi điện thoại sẽ không tới kịp, nhưng là đối diện với cặp mắt trống rỗng lại kiên định kia của Vân Thường, trong khoảng thời gian ngắn làm thế nào cũng không nói ra được.
Chỉ có thể nhếch môi, do dự vài giây, rốt cuộc gật đầu: “Vậy thì tốt, em…em cẩn thận chút."
“Ừ, biết rồi, anh hãy yên tâm đi."
Mắt của Vân Thường không nhìn thấy, cho nên cũng không biết, lúc Lục Diệp quay đầu, vành tai đã biến thành màu đỏ.
Trong tủ lạnh quả thật có thức ăn, nhưng thịt không nhiều, cô và Lục Diệp luôn luôn chỉ mua thịt cho một ngày, bởi vì để lâu trong tủ lạnh sẽ không ngon, cô cũng không phải là người quá thích ăn thịt, nhưng Lục Diệp đúng là không thịt không vui.
Vân Thường mò mẫm đóng cửa tủ lạnh lại, suy nghĩ một chút, đi tới phòng ngủ mặc áo khoác vào, cầm ví tiền, cô đã biết nên đến siêu thị thế nào, hay là đi mua chút thịt về, tối nay không biết khi nào Lục Diệp sẽ về, trước khi hắn về cô phải làm xong cơm tối.
Vân Thường đi một mình chậm hơn nhiều so với lúc đi cùng Lục Diệp, trừ chậm ra thì không có gì khác, lúc tính tiền thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp cô bỏ lại tiền thừa vào túi, khiến Vân Thường rất cảm kích.
Sau khi mắt không nhìn thấy mới biết, lòng tốt người khác dành cho mình không phải là thứ có thể tùy ý tiêu xài, phải cẩn thận quý trọng từng chút, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Vân Thường cầm túi thức ăn mua từ từ đi về nhà, vừa được một thiếu niên tốt bụng dẫn đi qua tầng hầm, liền nghe thấy phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Vân Thường?"
Bàn tay đang nắm túi của Vân Thường siết chặt, quay đầu lại nở nụ cười không thay đổi: “Lưu Trân."
Lưu Trân nhìn lướt qua ánh mắt không có tiêu cự của Vân Thường, đôi môi bôi son đỏ tươi nổi lên một nụ cười ý vị sâu xa: “Đã lâu không gặp, Vân Thường, qua quán nhỏ bên kia ngồi một chút đi."
Vân Thường vừa định cự tuyệt, Lưu Trân đã đi tới bắt được cánh tay của cô, móng tay bén nhọn cách lớp áo khoác bằng lông dê bấm vào làm cô đau: “Đừng từ chối, chúng ta đây chính là duyên phận. Đi thôi!"
Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Lưu Trân đến quán cà phê bên cạnh, gọi một ly macchiato nắm trong tay, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng của nó, lúc này mới cảm thấy tay có chút ấm lên.
“Chắc cậu không biết, hai tháng trước mình đã vào CA." Thanh âm của Lưu Trân không che giấu được sự đắc ý, nhưng Vân Thường giống như là không có nghe thấy vậy, ôn nhu cười một tiếng: “Chúc mừng."
“Nhưng sức cạnh tranh ở CA thật sự là quá mạnh mẽ, bây giờ mỗi ngày mình đều phải tăng ca đến hơn chín giờ." Lưu Trân thở dài một tiếng, đôi lông mày được chăm chút tỉ mỉ nhíu chặt lại: “Trong bốn người ở chung phòng ký túc chúng ta, thì chỉ có mình cậu là cực kỳ có phúc, có thể ở nhà không cần làm việc, chẳng bù cho mình, aizz!" Dứt lời, thở dài một tiếng. Giống như thật rất hâm mộ cuộc sống của Vân Thường.
Phúc khí? Vân Thường nắm chặt ly cà phê, người bạn cùng phòng này từ năm thứ nhất đại học liền bắt đầu cạnh tranh với cô, cái gì cũng lấy ra so sánh, nhỏ như thành tích học tập, lớn như nam sinh kết giao, bây giờ thì bắt đầu so công tác. Cô còn nhớ rõ năm đó sau khi hai người bọn họ cùng đến CA thực tập, lúc CA chỉ giữ lại mình cô mà không có Lưu Trân, thì biểu hiện của cô ta dữ tợn đến mức nào.
Thật ra thì cô rất không hiểu có cái gì có thể tranh đâu chứ, cuộc sống là của mỗi người, tại sao nhất định phải ganh đua so sánh?
Vân Thường cảm thấy đầu ngón tay lại bắt đầu rét run, cô sửa lại chút tóc mai bị gió thổi loạn, thản nhiên nói: “Mình cũng cảm thấy như bây giờ rất tốt. Không cần phải cúi đầu trước người ta ngay cả khi không thích, không bị áp lực sinh hoạt đè nặng đến thở không ra hơi, quan trọng hơn là, " cô dừng một chút, “Không cần buộc mắt mình nhìn người mà mình không muốn thấy."
Mặc dù tính tình Vân Thường dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là một cái bánh bao mềm, nếu không đã sớm bị mẹ kế trong nhà khi dễ đến không chốn dung thân rồi, bây giờ mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng tính tình vẫn như cũ không thay đổi.
Sắc mặt của Lưu Trân tối sầm lại, trong một thoáng lại như thấy được thời điểm Vân Thường dẫn đội biện luận của trường tranh đoạt được giải nhất quốc gia năm đó, cũng chính là mang khuôn mặt mỉm cười như lúc này, nhưng lại khiến tất cả các đối thủ phản biện á khẩu không trả lời được, cuối cùng chẳng những lấy được giải đặc biệt, ngay cả biện thủ tốt nhất cũng bị cô bỏ vào trong túi.
Lưu Trân lấy lại bình tĩnh, nhưng vậy thì sao chứ? Bây giờ còn không là một phế nhân bị mù ư? Cô ta còn có cái gì có thể so sánh được với mình! Nói cho cùng, vẫn là mình thắng!
Cô ta suy nghĩ một chút đổi lại bằng giọng điệu thân thiết: “Vân Thường, thật xin lỗi, không phải mình cố ý muốn vạch trần vết sẹo của cậu đâu, chỉ là bây giờ toàn bộ sinh hoạt phí của cậu đều phải dựa vào cha mẹ, có phải quá. . . . . ." Mấy chữ còn dư lại không kịp nói hết, bởi vì cô ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Vân Thường biến mất trong nháy mắt.
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù cô ta luôn khiêu khích, nhưng Vân Thường chưa bao giờ đổi sắc mặt, vậy nên cô ta mới dám nhiều lần dùng lời nói kích thích cô, nhưng ai biết bây giờ cô ta chỉ mới nói có một câu, sắc mặt cô cư nhiên lại biến đổi.
“Cảm ơn đã quan tâm." Vân Thường cầm túi của mình lên đứng dậy khỏi ghế: “Mình đã kết hôn, cho nên không cần dựa vào cha mẹ nuôi sống."
Miệng của Lưu Trân thoáng cái mở to: “Cậu. . . . . . cậu kết hôn?"
Vân Thường quay mặt sang, không muốn nói thêm một câu nào với cô ta nữa, chỉ là nhàn nhạt “ừ" một tiếng.
“Không thể nào!" Lưu Trân chê cười, “Vân Thường, cậu đang giỡn với mình sao? Bây giờ Chu Nhân Trạch vẫn đang ở nước ngoài!"
Bất ngờ nghe phải cái tên này, tim Vân Thường giống như bị người ta dùng một cái kim thật nhỏ đâm vào, máu tươi tuôn ra, chảy khỏi da thịt.
Cô không có quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng như lọt vào hầm băng: “Lưu Trân, đừng nói bậy, chúng tôi chỉ là bạn bè." Nói xong cô không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi quán cà phê, mặc cho Lưu Trân ở phía sau kêu vài tiếng cũng để ý.
Cô đi rất nhanh, nhanh hơn hết thảy mọi người bình thường trên đường. Tâm loạn giống như bị một miếng vải bố chặn lại, làm thế nào cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, Vân Thường chỉ nghe được một tiếng hét kinh hãi của người đi đường, đầu “phịch" một tiếng đụng phải buồng điện thoại công cộng ven đường, thức ăn trên tay cũng đều rớt ra đất.
Có người tốt bụng giúp cô nhặt chúng lên, bỏ lại vào túi đưa tới tay cô: “Em gái, mắt không tốt lúc đi ra ngoài nên bảo người nhà dẫn đường!"
Vân Thường sờ sờ cái trán hướng người kia cười: “Cám ơn."
Xách theo túi nhanh chóng đi về phía trước, sau lưng còn nghe được tiếng nói ngây ngô, non nớt của trẻ con: “Mẹ, tại sao chị kia lại bị cụng đầu vậy?"
“Bởi vì cô ta là người mù, mắt không nhìn thấy. . . . . ."
Vân Thường cong cong khóe miệng muốn cười, nhưng làm thế nào cũng cười không ra.
Lúc Lục Diệp trở lại đã hơn năm giờ chiều, khi đó Vân Thường đang ở phòng bếp làm cơm tối, khoai tây hầm thịt bê, trong nồi đã toát ra mùi thơm, phát ra âm thanh “lụp bụp".
Lục Diệp đi theo mùi thơm này, ôm lấy Vân Thường từ phía sau, đầu đặt ở cổ cô dùng sức ngửi tới ngửi lui, giống như là một con chó lớn lệ thuộc vào chủ nhân vậy.
Trên người của hắn, mùi rượu quá mức nồng, Vân Thường bị hun có chút không chịu nổi, để cái xẻng xuống đẩy hắn ra: “Đi tắm đi, ra ngoài là có thể ăn cơm."
Lục Diệp “ừ" một tiếng, người lại vòng lên trước ôm Vân Thường vào trong ngực.
Người này uống say rồi sao, Vân Thường nhớ tới nồi thịt dê của mình, không muốn để cho hắn dây dưa nữa, nhưng lại cảm thấy Lục Diệp bình thường luôn nghiêm túc ít nói lúc này lại giống như đổi thành một người khác.
Suy nghĩ một chút vẫn nên dùng thức ăn hấp dẫn hắn thì hơn: “Lục Diệp, đứng lên đi, nếu không thịt dê sẽ hỏng mất."
“Hỏng thì thôi!" Thức ăn thế mà không dụ hoặc được! Nhưng mà người này nói năng vẫn còn có trật tự, sao lại có những suy nghĩ không giống như lúc bình thường thế chứ.
Vân Thường bất đắc dĩ, vừa định đẩy hắn ra, Lục Diệp đã chủ động buông tha cho cô. Vân Thường không nhìn thấy, không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ động tác kế tiếp của hắn.
Hơi thở nóng bỏng càng ngày càng gần, Vân Thường nghiêng đầu muốn tránh, lại bị Lục Diệp bưng lấy cả khuôn mặt, chỉ có thể mặc cho hắn hôn lên môi của mình.
Trong khoang mũi toàn là mùi rượu, giống như bị bình rượu bao vây lấy vạy. Vân Thường đưa tay nắm lấy tay hắn: “Lục Diệp, anh uống say rồi sao? Ưmh. . . . . . Đừng làm rộn, anh hãy nghe em nói. . . . . ."
“Cái… cái gì?" Lục Thiếu tá ăn vạ, đưa đầu ngón tay của Vân Thường vào trong miệng gặm, còn dùng đám râu mới mọc đi cọ xát lưng bàn tay của người ta, làm cho Vân Thường cảm thấy hơi ngưa ngứa.
“Anh uống bao nhiêu rượu?"
“Không biết. . . . . ." Lục Diệp dừng một chút, liếm liếm lòng bàn tay của cô mới tiếp tục nói: “Rất nhiều. . . . . ."
“Trước tiên anh đi tắm đã có được không? Em phải nấu cơm, anh đừng phá nữa mà."
“Không được!" Lục Thiếu tá khó có lúc lại tùy hứng như thế.
Vân Thường đưa tay sờ sờ đầu của hắn trấn an, Lục Diệp híp mắt lại hưởng thụ: “Vân, Vân Thường?"
“Hả?"
“Anh sai rồi."
Vân Thường ngạc nhiên: “Cái gì sai rồi?"
Lục Diệp chợt buông tay cô ra, thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm lảo đảo mấy cái, ngồi phịch xuống mặt đất.
“Bọn họ. . . . . . Bọn họ nói cầu hôn phải quỳ xuống." Hắn lại khinh thường hừ một tiếng, “Trò trẻ con!" Dừng một chút bỗng nhiên lại thay bằng một vẻ mặt ngốc nghếch: “Này, vậy nếu như anh cầu hôn em, em có đồng ý không?"
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu