Quân Sủng
Chương 54: Ngày Thứ Ba Mươi Tám 2
Trong phòng yên tĩnh rợn người. Vân Thường và Lục Diệp ngồi đối diện nhau song không ai mở miệng nói chuyện.
Mặt Vân Thường rất bình tĩnh, trừ hơi tái nhợt ra thì không khác gì ngày thường. Chỉ là đôi tay đặt sau lưng hơi run, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Đối với việc Vân Thường đụng phải cảnh mình lôi lôi kéo kéo một người phụ nữ khác, Lục Diệp không giải thích lấy một lời. Trừ im lặng chỉ có im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Vân Thường không kềm được mở miệng hỏi “Người phụ nữ ban nãy là ai?"
Tất cả phơi bày hết trước mắt, tim Vân Thường đau nhói, hận không thể mất hết tri giác ngay lập tức, không nghĩ gì được mới tốt.
Thế nhưng cảnh Lục Diệp kéo người phụ nữ đó không buông cứ không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô, làm lòng cô rối loạn, lại không biết bắt đầu làm rõ từ chỗ nào.
Lục Diệp ngước mắt nhìn Vân Thường, vẫn nói y như hôm qua “Bạn."
Rốt cuộc là loại bạn gì mà kéo tay người ta, xin người ta đừng đi. Vân Thường không phải đồ ngốc, vẻ nôn nóng hoảng loạn trên mặt Lục Diệp cô thấy cả, cũng hiểu được, rõ ràng… rõ ràng là sợ mất đi.
Tim Vân Thường chua xót đau nhức vô cùng, cơ hồ không áp chế nổi nước mắt muốn trào ra. Từ lần đầu tiên gặp nhau tới giờ, Lục Diệp rất tốt với cô, tốt tới mức khiến cô dần mê muội mất đi bản thân, triệt để vất bỏ ý nghĩ tiêu cực lúc mới tới nhà họ Lục, muốn từ nay về sau cùng anh chung sống hạnh phúc.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay như một đòn cảnh cáo, một gậy đánh cô ra khỏi giấc mơ đẹp, ép cô không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc.
Anh có người mình thích, lại cứ lừa dối cô…
“Anh nói dối." Vân Thường nhìn vào mắt anh, lòng không ngớt run rẩy “Em muốn nghe lời nói thật."
“Chỉ là bạn." Lông mày Lục Diệp chau chặt, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Vân Thường, cứ khăng khăng mình và người phụ nữ kia chỉ là bạn.
Những ngày khổ sở quá nhiều rồi, cũng sẽ không dễ dàng để lộ yếu ớt trước mặt người khác.
Quá khứ, anh yêu anh thương cô. Cô liền xem anh là chỗ dựa duy nhất của mình, lúc cảm thấy tủi thân tự nhiên sẽ rơi lệ trước mặt anh.
Nhưng hiện tại, Vân Thường cắn răng dằn xuống nước mắt muốn dâng trào, cô không có biện pháp tiếp tục phát tiết chính mình trong lòng anh mà không kiêng nể gì nữa.
Cô ra sức bình ổn lại giọng nói run run của mình, đầu không ngừng nghĩ những chuyện khác, cố gắng không để mình mất kềm chế trước mặt Lục Diệp.
“Được, vậy vì sao anh không cho cô ấy đi?"
Chuyện đến nước này rồi cũng không có gì phải giấu, cô mong Lục Diệp có thể nói với cô tất cả, cho dù kết quả tồi tệ nhất thì cũng tốt hơn là cứ giấu cô thế này.
Cô không phải người có lòng tham không đáy, nhà họ Lục đã cho cô quá nhiều rồi. Còn như thân phận người phụ nữ nọ… hai tay Vân Thường nắm chặt thành quyền, dường như lớp da bao bọc nắm đấm kia sắp nứt đến nơi.
Cô nhất định phải làm rõ!
Mặt Lục Diệp trơ khấc, đôi mắt đen nhánh vẫn trầm tĩnh như cũ: “Có việc?"
“Việc gì?"
Lục Diệp chần chừ một chút, đưa một đáp án nước đôi “Có việc muốn làm."
Mắt Vân Thường thoáng chốc phủ một tầng sương, cô nghiêng đầu, hít sâu một hơi “Lục Diệp, rốt cuộc anh có ý tứ gì? Hiện giờ em muốn hỏi anh một vấn đề,"
Cô mượn cớ vén tóc, ngón tay chùi nước mắt nơi khóe “Anh muốn tìm người phụ nữ ban nãy làm việc gì?"
Cục u nổi lên giữa chân mày Lục Diệp lại lớn thêm một chút, anh bưng nước chanh trên bàn lên uống cạn một hơi, cảm thấy cổ họng không khô nữa mới sang bên cạnh Vân Thường mở miệng: “Chỉ làm việc mà thôi."
Anh không giỏi ăn nói, bình thường lúc nồng nàn còn không nói được lời ngon tiếng ngọt nữa là bây giờ.
“Em đừng mất hứng." Nói rồi nắm tay Vân Thường muốn dỗ dành cô.
Tính Vân Thường xưa nay hiền lành, bây giờ lại như bị bỏng nước sôi, hất mạnh tay Lục Diệp ra, ngồi qua một bên.
Cô chỉ cần nghĩ tay anh từng dắt qua tay người đàn bà khác là tim đau không thôi, căn bản không thể thẳng thắn nói chuyện với anh được nữa.
Chỉ là một khi trong lòng đã hoài nghi, hình như nhìn chuyện gì cũng thấy bất thường.
Vân Thường nghĩ đến chuyện Lục Diệp đột ngột lôi cô đến Hải Nam, rõ ràng lúc đầu không nói gì hết, vì sao chỉ còn hai ngày lại chạy tới Hải Nam?
Có phải là vì người phụ nữ đó ở đây?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ngực như bị đá đè nặng, nặng tới nỗi không thở được, cảm giác khó thở càng lúc càng rõ rệt, tim như bị người dùng sức bóp, đau nát ruột nát gan.
Vất vả lắm mới thở được, khó nhọc mở miệng: “Vậy sau này anh còn định đi gặp cô ta không?"
Lục Diệp há miệng, chưa kịp nói thì điện thoại reo, là tin nhắn.
Anh mở ra nhìn, lập tức đứng dậy khỏi sofa, “Anh đi ra ngoài một chuyến."
Người Vân Thường cứng đờ, sống lưng nháy mắt thẳng lên, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, trong lòng sôi sục khó chịu, nước mắt thoáng chốc trào ra.
“Đừng, đừng đi được không?"
Đời này cô chưa từng cầu xin ai như thế, cho dù Vân Quang Phương trói cô trong nhà, không cho cô đi học đại học, cô đều mím môi không nói một tiếng, sau đó im lặng tìm lối đi.
Nhưng Lục Diệp không giống, lúc cô tuyệt vọng nhất anh đột ngột đến bên cô, cho cô ấm áp cho cô hi vọng.
Mà hiện tại, mọi thứ cô dựa vào trong nháy mắt sụp đổ. Nước mắt Vân Thường lăn xuống hàng mi, một giọt lại một giọt.
Đáng tiếc Lục Diệp đang lom khom xỏ giày, cô lại đè nén giọng nói nghẹn ngào của mình, thành thử anh không phát hiện ra chút nào.
“Anh sẽ về nhanh." Lục Diệp mang giày xong vội vàng bỏ đi, chỉ để lại một câu lạnh như băng.
Vân Thường ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng kín, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm hẳn.
Chưa hề nghĩ sẽ có ngày này, từ khi Lục Diệp về , cô chỉ có hạnh phúc, thế nên cô cho rằng họ có thể như vậy mãi.
Anh nói muốn cô theo anh về bộ đội, cô không do dự mà gật đầu ngay. Cô muốn đi theo anh, chăm sóc anh, cùng nhau nhìn con của họ từ từ trưởng thành.
Toàn thân Vân Thường vô lực, tim đau như bị dao cắt từng nhát từng nhát.
Kế tiếp nên làm sao đây? Đầu óc cô mờ mịt. Nếu Lục Diệp thích người phụ nữ đó thật, cô phải làm sao? Còn có… cô cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, bé cưng thì sao?
Hải Nam tháng năm, ấm tới mức xương cốt cả người đều lười đi, nhưng Vân Thường chỉ cảm thấy người lạnh hẳn, lạnh từ đầu đến chân.
Bữa tối, Lục Diệp vẫn chưa về, xảy ra chuyện như vậy Vân Thường chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm.
Có lúc trong nháy mắt, thậm chí cô muốn về thẳng nhà, tìm Lục phu nhân, cho dù chỉ nằm sấp trong lòng bà một lát cũng tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là nghĩ thôi.
Tất cả mọi chuyện đều phải do bản thân tới gánh, trốn tránh không phải biện pháp.
Dù có ly hôn cô cũng muốn làm rõ mọi chuyện!
Vân Thường xưa nay cố chấp, nghĩ rõ rồi, cho dù sợ hãi lại đau lòng cũng dằn chuyện này xuống, ép mình đi ăn cơm tối. Cô không có khẩu vị cũng không thể để bé con trong bụng đói.
Ăn qua quýt cho xong bữa tối, lại tắm rửa qua loa, Vân Thường nằm trên giường chờ Lục Diệp.
Hôm nay bất kể ra sao, cô cũng phải hỏi rõ. Cô phải hỏi! Vì sao không hỏi, cho dù thủ đoạn có xấu hổ nhưng cô vẫn là vợ hợp pháp của anh!
Nhưng chờ chờ mãi đến nửa đêm, Lục Diệp vẫn không về.
Khu vịnh yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vỗ bờ liên tiếp bên tai, bầu trời trước bình minh tối kinh người, cứ như có người dùng mực đen cố ý nhuộm vậy.
Nặng nề mà dồn nén.
Vân Thường ôm chặt gối ôm, trong dạ đau thương.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên Vân Thường nghe thấy tiếng vặn khóa răng rắc. Tiếng động dè dặt, như sợ quấy nhiễu gì đó.
Tiếp đó, là tiếng chân người cố ý bước nhẹ.
Là Lục Diệp về? Vân Thường vất gối ôm, định mở cửa đi ra.
Chợt nghe tiếng lục lọi đồ đạc sột soạt, cô lập tức dừng bước.
Không thể là Lục Diệp! Vì sao nửa đêm nửa hôm Lục Diệp về nhà lại lục đồ? Chẳng lẽ… Vân Thường cắn môi, là ăn trộm?
Kỳ thật cũng không thể trách cô đa nghi, hôm qua Lục Diệp còn kể cho cô nghe khu vùng vịnh này từng có ăn trộm tới viếng, tuy cuối cùng bắt được trộm nhưng quả thật có người tổn thất không ít.
Vân Thường lập tức cảnh giác, rón rén quay về giường, cầm ấm trà tử sa lên ôm trong lòng. Đó là trà pha buổi chiều, may mà chưa cất vào bếp.
Ngoài cửa, người nọ còn lục lọi trong phòng khách. Vân Thường nhẹ nhàng mở rộng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Nếu là bình thường, cô sẽ không liều lĩnh như thế. Nhưng chiều nay mới xảy ra chuyện kia, thật sự khiến cô buồn bực. Tuy ngoài mặt cô không ầm ỹ nhưng trong lòng thì vẫn bực tức, bây giờ đầu óc nóng lên liền xông ra ngoài.
Càng đi tới, tim Vân Thường đập càng mau, lỡ đập không ngất tên trộm thì làm sao? Có bị giết người diệt khẩu không?
Tiếng lục đồ đột ngột dừng lại, tay Vân Thường đã nhấc lên, cô hít sâu một hơi, kềm chế trái tim đang đập điên cuồng, bất chấp tất cả định đập xuống.
Cổ tay đột ngột bị giữ lấy.
“Thả ra, anh…"
“Là anh."
Tiếng thét của Vân Thường lập tức nghẹn nơi họng, là Lục Diệp. Nhưng vì sao nửa đêm lại về nhà lục đồ?
Muốn đi theo người phụ nữ đó ư?
Vân Thường càng nghĩ càng xót xa, ỷ có bóng tối, nước mắt cứ thế xối xả lăn dài trên gò má.
Cảm giác Lục Diệp đặc biệt nhạy, cô vừa mở cửa là anh biết liền. Có điều anh không nghĩ Vân Thường lại xem anh thành ăn trộm.
Lúc nương theo ánh trăng mơ hồ thấy tay cô giơ ấm trà lên định đập, Lục Diệp dở khóc dở cười. Vừa định nói chuyện với cô thì thấy cô cứ thế rớt nước mắt.
Lục Diệp sợ nhất là thấy Vân Thường khóc, nhất thời luống cuống tay chân. Thả ấm trà xuống đất, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Sao vậy, sao lại khóc?"
Tất cả mọi ấm ức nháy mắt trào ra, Vân Thường khóc không thành tiếng, Lục Diệp dỗ sao cũng không nín.
Lục Diệp nóng ruột vò đầu bứt tóc, hết sờ đầu lại hôn mặt, không cái nào có tác dụng.
Đương lúc anh không biết phải làm sao thì bỗng nhiên Vân Thường nghẹn ngào: “Có phải anh muốn đi không?"
Lục Diệp: “?"
Vân Thường ngẩng đầu, nước mắt mịt mờ lên án anh “Em không về bộ đội với anh nữa, em muốn về nhà! Anh dẫn người phụ nữ đó đi đi!"
Thiếu tá Lục mới nghe nửa câu đầu đã hồn vía lên mây, nào bận tâm được nửa câu sau chứ. Ôm Vân Thường cứng ngắc: “Nghe lời, đừng quậy."
Mặt Vân Thường bi thương “Em quậy? Anh sắp đi theo người đàn bà khác rồi!"
Bấy giờ Lục Diệp mới cảm thấy sự việc không đúng “Anh sắp đi theo ai?"
Vân Thường giãy khỏi vòng ôm của anh “Anh còn giả ngu! Anh cầu xin cô ta đừng đi, còn nắm tay cô ta, hôm nay em nhất định phải hỏi rõ ràng! Các, các người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lục Diệp sửng sốt chớp mắt, vất vả lắm mới tiêu hóa được lời Vân Thường.
Cô đang ghen?
Tim thiếu tá Lục nhất thời lơ lửng song cũng không quên Vân Thường còn đang khóc kìa.
Vội vàng thu hồi đắc ý nho nhỏ trong mắt, vươn tay lau nước mắt trên mặt Vân Thường.
“Bọn anh không có quan hệ thật mà."
Thấy Vân Thường vẫn không tin, Lục Diệp mỉm cười, thò tay ấn công tắc điện trên tường.
Ánh sáng đột ngột phá vỡ bóng tối, mắt Vân Thường bị chói, mấy giây sau mới thích ứng lại.
Vừa định nói tiếp với Lục Diệp lại bị thứ trên nền nhà hấp dẫn toàn bộ sức chú ý: “… đây…"
“Thích không?"
Gương mặt luôn nghiêm túc của Lục Diệp nở nụ cười nhạt, đồng tử đen nhánh lấp lánh dưới ánh đèn. Anh xoay mặt Vân Thường qua, nhìn sâu vào mắt cô.
“Vân Thường, em thích không?"
Mặt Vân Thường rất bình tĩnh, trừ hơi tái nhợt ra thì không khác gì ngày thường. Chỉ là đôi tay đặt sau lưng hơi run, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Đối với việc Vân Thường đụng phải cảnh mình lôi lôi kéo kéo một người phụ nữ khác, Lục Diệp không giải thích lấy một lời. Trừ im lặng chỉ có im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Vân Thường không kềm được mở miệng hỏi “Người phụ nữ ban nãy là ai?"
Tất cả phơi bày hết trước mắt, tim Vân Thường đau nhói, hận không thể mất hết tri giác ngay lập tức, không nghĩ gì được mới tốt.
Thế nhưng cảnh Lục Diệp kéo người phụ nữ đó không buông cứ không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô, làm lòng cô rối loạn, lại không biết bắt đầu làm rõ từ chỗ nào.
Lục Diệp ngước mắt nhìn Vân Thường, vẫn nói y như hôm qua “Bạn."
Rốt cuộc là loại bạn gì mà kéo tay người ta, xin người ta đừng đi. Vân Thường không phải đồ ngốc, vẻ nôn nóng hoảng loạn trên mặt Lục Diệp cô thấy cả, cũng hiểu được, rõ ràng… rõ ràng là sợ mất đi.
Tim Vân Thường chua xót đau nhức vô cùng, cơ hồ không áp chế nổi nước mắt muốn trào ra. Từ lần đầu tiên gặp nhau tới giờ, Lục Diệp rất tốt với cô, tốt tới mức khiến cô dần mê muội mất đi bản thân, triệt để vất bỏ ý nghĩ tiêu cực lúc mới tới nhà họ Lục, muốn từ nay về sau cùng anh chung sống hạnh phúc.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay như một đòn cảnh cáo, một gậy đánh cô ra khỏi giấc mơ đẹp, ép cô không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc.
Anh có người mình thích, lại cứ lừa dối cô…
“Anh nói dối." Vân Thường nhìn vào mắt anh, lòng không ngớt run rẩy “Em muốn nghe lời nói thật."
“Chỉ là bạn." Lông mày Lục Diệp chau chặt, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Vân Thường, cứ khăng khăng mình và người phụ nữ kia chỉ là bạn.
Những ngày khổ sở quá nhiều rồi, cũng sẽ không dễ dàng để lộ yếu ớt trước mặt người khác.
Quá khứ, anh yêu anh thương cô. Cô liền xem anh là chỗ dựa duy nhất của mình, lúc cảm thấy tủi thân tự nhiên sẽ rơi lệ trước mặt anh.
Nhưng hiện tại, Vân Thường cắn răng dằn xuống nước mắt muốn dâng trào, cô không có biện pháp tiếp tục phát tiết chính mình trong lòng anh mà không kiêng nể gì nữa.
Cô ra sức bình ổn lại giọng nói run run của mình, đầu không ngừng nghĩ những chuyện khác, cố gắng không để mình mất kềm chế trước mặt Lục Diệp.
“Được, vậy vì sao anh không cho cô ấy đi?"
Chuyện đến nước này rồi cũng không có gì phải giấu, cô mong Lục Diệp có thể nói với cô tất cả, cho dù kết quả tồi tệ nhất thì cũng tốt hơn là cứ giấu cô thế này.
Cô không phải người có lòng tham không đáy, nhà họ Lục đã cho cô quá nhiều rồi. Còn như thân phận người phụ nữ nọ… hai tay Vân Thường nắm chặt thành quyền, dường như lớp da bao bọc nắm đấm kia sắp nứt đến nơi.
Cô nhất định phải làm rõ!
Mặt Lục Diệp trơ khấc, đôi mắt đen nhánh vẫn trầm tĩnh như cũ: “Có việc?"
“Việc gì?"
Lục Diệp chần chừ một chút, đưa một đáp án nước đôi “Có việc muốn làm."
Mắt Vân Thường thoáng chốc phủ một tầng sương, cô nghiêng đầu, hít sâu một hơi “Lục Diệp, rốt cuộc anh có ý tứ gì? Hiện giờ em muốn hỏi anh một vấn đề,"
Cô mượn cớ vén tóc, ngón tay chùi nước mắt nơi khóe “Anh muốn tìm người phụ nữ ban nãy làm việc gì?"
Cục u nổi lên giữa chân mày Lục Diệp lại lớn thêm một chút, anh bưng nước chanh trên bàn lên uống cạn một hơi, cảm thấy cổ họng không khô nữa mới sang bên cạnh Vân Thường mở miệng: “Chỉ làm việc mà thôi."
Anh không giỏi ăn nói, bình thường lúc nồng nàn còn không nói được lời ngon tiếng ngọt nữa là bây giờ.
“Em đừng mất hứng." Nói rồi nắm tay Vân Thường muốn dỗ dành cô.
Tính Vân Thường xưa nay hiền lành, bây giờ lại như bị bỏng nước sôi, hất mạnh tay Lục Diệp ra, ngồi qua một bên.
Cô chỉ cần nghĩ tay anh từng dắt qua tay người đàn bà khác là tim đau không thôi, căn bản không thể thẳng thắn nói chuyện với anh được nữa.
Chỉ là một khi trong lòng đã hoài nghi, hình như nhìn chuyện gì cũng thấy bất thường.
Vân Thường nghĩ đến chuyện Lục Diệp đột ngột lôi cô đến Hải Nam, rõ ràng lúc đầu không nói gì hết, vì sao chỉ còn hai ngày lại chạy tới Hải Nam?
Có phải là vì người phụ nữ đó ở đây?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ngực như bị đá đè nặng, nặng tới nỗi không thở được, cảm giác khó thở càng lúc càng rõ rệt, tim như bị người dùng sức bóp, đau nát ruột nát gan.
Vất vả lắm mới thở được, khó nhọc mở miệng: “Vậy sau này anh còn định đi gặp cô ta không?"
Lục Diệp há miệng, chưa kịp nói thì điện thoại reo, là tin nhắn.
Anh mở ra nhìn, lập tức đứng dậy khỏi sofa, “Anh đi ra ngoài một chuyến."
Người Vân Thường cứng đờ, sống lưng nháy mắt thẳng lên, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, trong lòng sôi sục khó chịu, nước mắt thoáng chốc trào ra.
“Đừng, đừng đi được không?"
Đời này cô chưa từng cầu xin ai như thế, cho dù Vân Quang Phương trói cô trong nhà, không cho cô đi học đại học, cô đều mím môi không nói một tiếng, sau đó im lặng tìm lối đi.
Nhưng Lục Diệp không giống, lúc cô tuyệt vọng nhất anh đột ngột đến bên cô, cho cô ấm áp cho cô hi vọng.
Mà hiện tại, mọi thứ cô dựa vào trong nháy mắt sụp đổ. Nước mắt Vân Thường lăn xuống hàng mi, một giọt lại một giọt.
Đáng tiếc Lục Diệp đang lom khom xỏ giày, cô lại đè nén giọng nói nghẹn ngào của mình, thành thử anh không phát hiện ra chút nào.
“Anh sẽ về nhanh." Lục Diệp mang giày xong vội vàng bỏ đi, chỉ để lại một câu lạnh như băng.
Vân Thường ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng kín, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm hẳn.
Chưa hề nghĩ sẽ có ngày này, từ khi Lục Diệp về , cô chỉ có hạnh phúc, thế nên cô cho rằng họ có thể như vậy mãi.
Anh nói muốn cô theo anh về bộ đội, cô không do dự mà gật đầu ngay. Cô muốn đi theo anh, chăm sóc anh, cùng nhau nhìn con của họ từ từ trưởng thành.
Toàn thân Vân Thường vô lực, tim đau như bị dao cắt từng nhát từng nhát.
Kế tiếp nên làm sao đây? Đầu óc cô mờ mịt. Nếu Lục Diệp thích người phụ nữ đó thật, cô phải làm sao? Còn có… cô cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, bé cưng thì sao?
Hải Nam tháng năm, ấm tới mức xương cốt cả người đều lười đi, nhưng Vân Thường chỉ cảm thấy người lạnh hẳn, lạnh từ đầu đến chân.
Bữa tối, Lục Diệp vẫn chưa về, xảy ra chuyện như vậy Vân Thường chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm.
Có lúc trong nháy mắt, thậm chí cô muốn về thẳng nhà, tìm Lục phu nhân, cho dù chỉ nằm sấp trong lòng bà một lát cũng tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là nghĩ thôi.
Tất cả mọi chuyện đều phải do bản thân tới gánh, trốn tránh không phải biện pháp.
Dù có ly hôn cô cũng muốn làm rõ mọi chuyện!
Vân Thường xưa nay cố chấp, nghĩ rõ rồi, cho dù sợ hãi lại đau lòng cũng dằn chuyện này xuống, ép mình đi ăn cơm tối. Cô không có khẩu vị cũng không thể để bé con trong bụng đói.
Ăn qua quýt cho xong bữa tối, lại tắm rửa qua loa, Vân Thường nằm trên giường chờ Lục Diệp.
Hôm nay bất kể ra sao, cô cũng phải hỏi rõ. Cô phải hỏi! Vì sao không hỏi, cho dù thủ đoạn có xấu hổ nhưng cô vẫn là vợ hợp pháp của anh!
Nhưng chờ chờ mãi đến nửa đêm, Lục Diệp vẫn không về.
Khu vịnh yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vỗ bờ liên tiếp bên tai, bầu trời trước bình minh tối kinh người, cứ như có người dùng mực đen cố ý nhuộm vậy.
Nặng nề mà dồn nén.
Vân Thường ôm chặt gối ôm, trong dạ đau thương.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên Vân Thường nghe thấy tiếng vặn khóa răng rắc. Tiếng động dè dặt, như sợ quấy nhiễu gì đó.
Tiếp đó, là tiếng chân người cố ý bước nhẹ.
Là Lục Diệp về? Vân Thường vất gối ôm, định mở cửa đi ra.
Chợt nghe tiếng lục lọi đồ đạc sột soạt, cô lập tức dừng bước.
Không thể là Lục Diệp! Vì sao nửa đêm nửa hôm Lục Diệp về nhà lại lục đồ? Chẳng lẽ… Vân Thường cắn môi, là ăn trộm?
Kỳ thật cũng không thể trách cô đa nghi, hôm qua Lục Diệp còn kể cho cô nghe khu vùng vịnh này từng có ăn trộm tới viếng, tuy cuối cùng bắt được trộm nhưng quả thật có người tổn thất không ít.
Vân Thường lập tức cảnh giác, rón rén quay về giường, cầm ấm trà tử sa lên ôm trong lòng. Đó là trà pha buổi chiều, may mà chưa cất vào bếp.
Ngoài cửa, người nọ còn lục lọi trong phòng khách. Vân Thường nhẹ nhàng mở rộng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Nếu là bình thường, cô sẽ không liều lĩnh như thế. Nhưng chiều nay mới xảy ra chuyện kia, thật sự khiến cô buồn bực. Tuy ngoài mặt cô không ầm ỹ nhưng trong lòng thì vẫn bực tức, bây giờ đầu óc nóng lên liền xông ra ngoài.
Càng đi tới, tim Vân Thường đập càng mau, lỡ đập không ngất tên trộm thì làm sao? Có bị giết người diệt khẩu không?
Tiếng lục đồ đột ngột dừng lại, tay Vân Thường đã nhấc lên, cô hít sâu một hơi, kềm chế trái tim đang đập điên cuồng, bất chấp tất cả định đập xuống.
Cổ tay đột ngột bị giữ lấy.
“Thả ra, anh…"
“Là anh."
Tiếng thét của Vân Thường lập tức nghẹn nơi họng, là Lục Diệp. Nhưng vì sao nửa đêm lại về nhà lục đồ?
Muốn đi theo người phụ nữ đó ư?
Vân Thường càng nghĩ càng xót xa, ỷ có bóng tối, nước mắt cứ thế xối xả lăn dài trên gò má.
Cảm giác Lục Diệp đặc biệt nhạy, cô vừa mở cửa là anh biết liền. Có điều anh không nghĩ Vân Thường lại xem anh thành ăn trộm.
Lúc nương theo ánh trăng mơ hồ thấy tay cô giơ ấm trà lên định đập, Lục Diệp dở khóc dở cười. Vừa định nói chuyện với cô thì thấy cô cứ thế rớt nước mắt.
Lục Diệp sợ nhất là thấy Vân Thường khóc, nhất thời luống cuống tay chân. Thả ấm trà xuống đất, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Sao vậy, sao lại khóc?"
Tất cả mọi ấm ức nháy mắt trào ra, Vân Thường khóc không thành tiếng, Lục Diệp dỗ sao cũng không nín.
Lục Diệp nóng ruột vò đầu bứt tóc, hết sờ đầu lại hôn mặt, không cái nào có tác dụng.
Đương lúc anh không biết phải làm sao thì bỗng nhiên Vân Thường nghẹn ngào: “Có phải anh muốn đi không?"
Lục Diệp: “?"
Vân Thường ngẩng đầu, nước mắt mịt mờ lên án anh “Em không về bộ đội với anh nữa, em muốn về nhà! Anh dẫn người phụ nữ đó đi đi!"
Thiếu tá Lục mới nghe nửa câu đầu đã hồn vía lên mây, nào bận tâm được nửa câu sau chứ. Ôm Vân Thường cứng ngắc: “Nghe lời, đừng quậy."
Mặt Vân Thường bi thương “Em quậy? Anh sắp đi theo người đàn bà khác rồi!"
Bấy giờ Lục Diệp mới cảm thấy sự việc không đúng “Anh sắp đi theo ai?"
Vân Thường giãy khỏi vòng ôm của anh “Anh còn giả ngu! Anh cầu xin cô ta đừng đi, còn nắm tay cô ta, hôm nay em nhất định phải hỏi rõ ràng! Các, các người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lục Diệp sửng sốt chớp mắt, vất vả lắm mới tiêu hóa được lời Vân Thường.
Cô đang ghen?
Tim thiếu tá Lục nhất thời lơ lửng song cũng không quên Vân Thường còn đang khóc kìa.
Vội vàng thu hồi đắc ý nho nhỏ trong mắt, vươn tay lau nước mắt trên mặt Vân Thường.
“Bọn anh không có quan hệ thật mà."
Thấy Vân Thường vẫn không tin, Lục Diệp mỉm cười, thò tay ấn công tắc điện trên tường.
Ánh sáng đột ngột phá vỡ bóng tối, mắt Vân Thường bị chói, mấy giây sau mới thích ứng lại.
Vừa định nói tiếp với Lục Diệp lại bị thứ trên nền nhà hấp dẫn toàn bộ sức chú ý: “… đây…"
“Thích không?"
Gương mặt luôn nghiêm túc của Lục Diệp nở nụ cười nhạt, đồng tử đen nhánh lấp lánh dưới ánh đèn. Anh xoay mặt Vân Thường qua, nhìn sâu vào mắt cô.
“Vân Thường, em thích không?"
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu