Quân Sủng
Chương 27: Ngày Thứ Hai Mươi Mốt ( Một )

Quân Sủng

Chương 27: Ngày Thứ Hai Mươi Mốt ( Một )

“Tâm tình không tốt à?" Buổi sáng, kiểm tra xong, Lục Diệp động động thân thể, liếc mắt liền thấy Vân Thường đang ngồi ở bên giường ngẩn người.

Lúc Vân Thường không vui, cô không thể hiện ra mặt, cũng không “giận chó đánh mèo" lên người khác, chỉ làm mỗi việc duy nhất là ngẩn người, cũng không biết trong bộ óc nhỏ đó của cô đang nghĩ những gì.

Lục Diệp hiểu rõ tính tình của cô, vào lúc này, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía kia, liền biết nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó.

Mạch suy nghĩ của Vân Thường bị cắt đứt, nhìn Lục Diệp cười lắc lắc đầu:"Không có, miệng vết thương thế của anh còn đau không?"

Trong lòng Lục Diệp biết cô đang lảnh tránh vấn đề, nên cũng không cố chấp nữa: “Đã không còn đau từ lâu rồi, không sao đâu." Vết thương nhỏ này thật ra không tính là gì, chỉ do vị trí đặc biệt, nên mới có vẻ hơi nghiêm trọng chút thôi.

“Đúng rồi." Lục Diệp lột một quả hạnh nhân nhét vào miệng Vân Thường: “Lát nữa Bùi Quân và Giản Viễn Đường sẽ tới đây."

Vân Thường sững sờ: “Bọn họ cũng tới đây?"

“Ừ." Lục Diệp có chút bất đắc dĩ, cũng không phải là chuyện lớn lao gì, nhưng mà đây là một mảnh tâm ý của anh em, nên không tiện từ chối.

“Chắc là các dì cũng sẽ tới." Lục Diệp thấy Vân Thường đã ăn xong quả hạnh nhân trong miệng, lại đút thêm cho cô một quả nữa: “Có thể sẽ có rất nhiều người, em đừng sợ, cứ tự nhiên như bình thường là được."

Lời này khiến Vân Thường dở khóc dở cười, có gì mà cô phải sợ chứ. Nhưng, cô gái Bùi Văn Văn kia cũng sẽ đến đây sao? Vân Thường cảm thấy tâm tình mình lại buồn thêm một chút.

Cô không phải là một người nhỏ mọn, Lục Diệp quả thật rất xuất sắc, rất dễ khiến phụ nữ có hảo cảm, việc này không có gì để “ăn dấm".

Nhưng thích đến độ trắng trợn như Bùi Văn Văn cũng thật có chút quá đáng.

Chẳng phân biệt được trường hợp, chẳng phân biệt được địa điểm, tùy theo ý mình mà nói lung tung, lại coi trời bằng vung, phách lối đến mức khiến cho người ta ngứa răng, một cô gái như vậy, vô luận có thích Lục Diệp hay không, Vân Thường cũng sẽ đối xử với cô ấy theo kiểu “kính nhi viễn chi".

“Em biết rồi." Vân Thường rút khăn giấy ra lau chỗ thức ăn không cẩn thận bị dính ra khóe miệng: “Nhưng mà. . . . . ." Cô chần chờ một chút mới tiếp tục nói: “Mấy ngày trước em đã tới Bùi gia."

Lục Diệp nhíu nhíu mày, trong đầu hiện ra bóng dáng cô nhóc điêu ngoa của Bùi gia kia: “Mẹ dẫn em đến à?"

“Ừ." Vân Thường gật đầu một cái, trên mặt nổi lên một tầng hồng nhạt, nhìn dáng vẻ này là đang xấu hổ đến cực điểm.

Lục Diệp đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe được giọng nói có chút ấp úng của Vân Thường: “Ừm…cô bé. . . . . . Bùi Văn Văn đó ….thích anh."

Khụ, xém chút nữa Lục Diệp bị hạnh nhân trong miệng làm sặc. Thật ra thì số lần anh đã gặp Bùi Văn Văn không nhiều lắm, là mấy lần đến Bùi gia chúc tết có thấy qua mà thôi.

Ai biết cô nhóc kia chợt nổi điên gì, cứ luôn đuổi theo anh nói thích anh.

Tuy rằng hai nhà là *thế giao, Bùi Văn Văn còn là em gái của bạn thân, nhưng ấn tượng của Lục Diệp về cô nhóc này cũng không quá tốt. Anh không thích những cô nhóc quá mức ồn ào, hơn nữa Bùi Văn Văn bị người Bùi gia cưng chiều quá mức, luôn xem mình là trung tâm, quả thật giống như công chúa sống trong tháp ngà.

*Thế giao: có quan hệ nhiều đời.

Nhưng mà, đôi mắt sâu đen của Lục Diệp hơi híp lại, bây giờ Vân Thường nói với anh những chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ là ghen?

Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền cảm thấy tâm tình buồn bực vì cả mấy ngày nay luôn phải nằm ở trên giường nháy mắt đã tiêu tán sạch sẽ.

Ở trong lòng len lén vui vẻ một hồi, Lục Thiếu tá mới nghiêm mặt giả vờ ngạc nhiên: “Hả? Anh không biết."

Aizz? Vậy mà anh lại không biết? Lấy tính tình của Bùi Văn Văn mà không trắng trợn thổ lộ sao? Điều này sao có thể! Trên mặt Vân Thường viết rõ hai chữ “hoài nghi".

Lục Diệp thấy cô không tin, vội vàng bồi thêm một câu: “Anh thật sự không biết, anh còn không nhớ rõ hình dạng cô ấy thế nào nữa mà, em tả cho anh nghe thử xem."

EQ của đàn ông thường thấp hơn phụ nữ, nếu Lục Thiếu tá chỉ nói câu thứ nhất, không thêm mấy lời phía sau, Vân Thường gần như đã tin tưởng.

Nhưng câu bổ sung thêm này quả thật chính là “giấu đầu lòi đuôi", Vân Thường lập tức hiểu, Lục Diệp là đang nói xạo!

Lục Thiếu tá còn chưa biết mình đã bị Vân Thường vạch trần, trong lòng vẫn vui sướng hài lòng nghĩ, mặc dù anh đã hơn ba mươi tuổi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng vẫn có người thích đấy thôi! Như vậy không biết Vân Thường có ghen hơn không nữa? Vậy tối nay anh có thể có yêu cầu quá đáng hơn hay không đây?

Đáng tiếc Lục Thiếu tá đã vui mừng quá sớm.

“Thì ra là anh không biết." Vân Thường cười dịu dàng, trong đôi mắt hạnh có gợn sóng lay động: “Vậy cứ xem như em chưa nói gì đi."

Không đúng! Không phải như vậy! Lục Thiếu tá trợn mắt. Vân Thường phải nên vừa ăn dấm vừa miễn cưỡng nói chuyện với mình về Bùi Văn Văn mới đúng? Sau đó mình có thể kiên định nói cho cô biết lần nữa: anh chẳng hề có chút ấn tượng nào với Bùi Văn Văn cả!

Rõ ràng phải theo kịch bản như vậy mới đúng!

Lục Thiếu tá rối rắm, đang suy nghĩ làm sao để vở kịch trở lại đúng đường, cửa phòng bệnh liền bị người ta mở ra.

“Cậu cũng thật có năng lực đấy, Lục Diệp." Tưởng Bân Vệ đi tới đầu giường Lục Diệp bả vai nhẹ nhàng đẩy một cái, cười nói: “Quanh năm bắn chim còn có thể bị chim mổ vào mắt, chậc chậc, mất mặt ….!"

Lục Diệp chưa kịp đáp lời, Bùi Quân liền chen miệng nói: “Nhìn kìa, đáng thương chưa, đến ngồi cũng không nổi."

“Hai người các cậu nói đủ chưa! Lục Diệp đã đáng thương lắm rồi." Giản Viễn Đường đi tới đầu giường đặt thuốc bổ cùng trái cây mang đến xuống: “Bây giờ thấy thế nào?"

“Rất tốt." Lục Diệp bị nhạo báng như vậy nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh, vẫn là khuôn mặt than kiệm lời như cũ.

“Nghe nói em dâu mang thai, chúc mừng." Giản Viễn Đường quay đầu nhìn Vân Thường: “Nếu là con gái thì có thể gả cho con trai Tưởng Bân Vệ làm vợ rồi."

Bà xã của Tưởng Bân Vệ đã mang thai được tám tháng, qua siêu âm nên biết được đứa nhỏ là con trai

“Câm miệng." Lục Diệp hung hăng trợn mắt nhìn Giản Viễn Đường một cái, bảo bối nhà anh còn chưa ra đời đã bị người ta để ý, làm gì có lý đó!

Thực che chở nha! Giản Viễn Đường chắc lưỡi, vừa định nói gì đó với Vân Thường, liền nghe thấy cạnh cửa truyền tới giọng phụ nữ cao vút đầy hưng phấn.

“Anh Diệp, em tới thăm anh đây!"

Nhất thời, người cả phòng đều đau đầu nhức óc. Bùi Quân cũng có chút khó xử, anh ta liếc mắt nhìn qua Vân Thường, rồi len lén nói với Lục Diệp: “Từ chối không được, đành phải cho con bé đi cùng."

“Anh Diệp, anh còn đau không?" Bùi Văn Văn vừa vào đã chạy thẳng tới đầu giường, mở lời hỏi han đầy ân cần: “Em đã muốn đến từ sớm, nhưng mà mẹ cứ không cho."

Cô bĩu môi, cũng là vì chuyện lần trước, cho nên mẹ mới không cho cô đến, nhưng cô không nói sai cái gì. Người phụ nữ này vốn vì tiền nên mới gả cho anh Diệp là sự thật!

“Rất tốt." Lục Diệp vẫn kiên trì trả lời bằng hai chữ.

Bùi Văn Văn quét mắt nhìn bốn phía trong phòng bệnh, chợt hét lớn: “Sao lại không có hộ sĩ đến đây chăm sóc anh?" Cô ta có chút phẫn hận liếc Vân Thường một cái, giọng nói thấp hơn vài lần, nhưng vẫn đủ khiến người chung quanh nghe được: “Để một người mù ở chỗ này thì làm được gì chứ!"

Cô ta vừa dứt lời, mặt của Lục Diệp liền trầm xuống, Bùi Quân thầm kêu không ổn, anh biết Lục Diệp đã thực sự tức giận, vừa định mở miệng nói gì đó để chuyển đề tài, nhưng bị Lục Diệp cắt đứt.

“Cô là ai?" Ánh mắt của Lục Diệp sắc bén, con ngươi sâu đen chăm chú nhìn Bùi Văn Văn: “Vợ tôi như thế nào liên quan gì tới cô?"

Tất nhiên anh không thể không biết Bùi Văn Văn là ai, cũng biết Nhị lão Bùi gia luôn luôn xem cô con gái không dễ có này như bảo bối, nhưng mà hai chữ “người mù" kia thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

Chuyện mắt của Vân Thường không nhìn thấy, luôn là vấn đề khổ sở nhất vô lực nhất tồn tại sâu trong lòng anh. Ở Lục gia, không người nào không cẩn thận chú ý từ ngữ, chỉ sợ chạm đến lòng tự trọng của Vân Thường.

Vậy mà bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy Bùi Văn Văn lại dám ngạo mạn lớn tiếng châm chọc cô, vũ nhục bảo bối trong tim anh.

Lửa giận trong lòng Lục Diệp bùng phát như thủy triều, ngay trước mặt hai người anh em cùng Bùi Quân, liền thốt ra những lời không chút nể tình, chẳng thèm chừa lại chút thể diện nào cho Bùi Văn Văn.

Mặt của Bùi Văn Văn vừa trắng vừa xanh rồi lại hoàn toàn biến thành đỏ, nước mắt đong đầy hai con ngươi, khó xử đến mức gần như không có chỗ trốn, cô ta làm thế nào cũng không ngờ đến Lục Diệp lại nói ra những lời như vậy!

Bùi Văn Văn nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng Lục Diệp không hề thích những người Lục phu nhân an bài, nhưng tại sao lại đối xử với Vân Thường tốt như vậy? Là bởi vì đứa bé trong bụng cô ta sao?

Không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, cảnh náo nhiệt hòa thuận vừa rồi chỉ mới một thoáng đã như bị đóng băng lại. Nhưng Lục Diệp lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, không có chút nhượng bộ nào.

“Được rồi." Bùi Quân tiến lên kéo Bùi Văn Văn: “Tôi mang Văn Văn ra ngoài trước, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi."

Bùi Quân không vì chuyện này mà tức giận với Lục Diệp, dù sao tính khí em gái mình thế nào anh ta hiểu rất rõ, vì vậy liền nhìn Vân Thường cười cười rồi kéo Bùi Văn Văn.

“Đừng có đi đến đâu cũng khiến cho Bùi gia xấu hổ!" Vừa ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt của Bùi Quân liền lạnh xuốn: “Em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, nên hiểu chuyện một chút đi."

“Em thế nào?" Bùi Văn Văn lau nước mắt: “Là em thích anh Diệp trước! Sao có thể để cho cô ta dễ dàng đoạt đi như vậy! Hơn nữa còn là một người phụ nữ vừa mù vừa hám lợi!"

“Người ta như thế nào không liên quan gì tới em, em quản bản thân mình cho tốt đi." Bùi Quân nhàn nhạt liếc Bùi Văn Văn một cái, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Ba mẹ cũng không thể che chở cho em được cả đời."

Đầu Bùi Văn Văn lúc này như nồi nước đang sôi, căn bản chẳng nghe lọt lời của Bùi Quân dù chỉ là một chữ. Cô ta cảm thấy mình không sai, sai chỗ nào? Cô ta thích ai thì có quyền thổ lộ với người đó, làm phiền đến ai chứ?

Cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ, lau nước mắt xong liền bước theo hành lang đi ra ngoài.

Vừa lúc đó, cô ta chợt nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc bẩn thỉu đang lén lút quanh cửa phòng bệnh của Lục Diệp.

Bùi Văn Văn lặng lẽ đi tới, nắm chặt cánh tay ông ta chất vấn: “Ông là ai?"

Mặc dù Lục Diệp nói với cô ta những lời quá đáng, nhưng cô ta vẫn rất thích anh, tất nhiên sẽ không để cho một người khả nghi thế này lén lút quanh phòng bệnh.

Từ sáng sớm Vân Quang Phương đã đến phòng bệnh cao cấp ở tầng này, ông ta đã trốn nợ bài bạc một thời gian rồi, nên tất nhiên chuyện tránh khỏi tầm nhìn của người khác không tính là việc gì quá khó, trơn như lươn vậy, đến những người cho vay lãi suất cao cũng không bắt được ông ta, huống chi là bác sĩ y tá trong bệnh viện.

Vốn tưởng rằng có thể thừa lúc Vân Thường ra ngoài, thông qua uy hiếp lấy được một ít tiền, ai biết lại bị một con nhóc bắt được.

Tính tình của Bùi Văn Văn từ trước đến giờ luôn ngang ngạnh, thấy Vân Quang Phương không nói lời nào, liền trầm giọng: “Rốt cuộc ông là ai? Nếu không nói tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cấp độ của Bùi Văn Văn tất nhiên kém hơn Vân Quang Phương rất nhiều, nhưng mà bây giờ Vân Quang Phương đã cùng đường rồi, đoán chừng nhìn thấy tên ăn mày ở trên đường cũng có thể vơ vét sạch tiền bạc của người ta, vì vậy cũng không giấu diếm nữa, hất tay Bùi Văn Văn ra, giương mặt lên nói: “Tao là cha của Vân Thường, cha vợ của Lục Diệp!"

Nhìn cách ăn mặc của Bùi Văn Văn ông ta liền biết, đây nhất định là một con nhóc có tiền, hơn nữa nếu có thể đến đây gặp Lục Diệp, thì ắt hẳn cũng có quan hệ không tệ với Lục gia, như vậy nói không chừng ông ta có thể moi được tiền từ người con nhóc này.

Cha của Vân Thường? Là người đàn ông bán con gái kia? Bùi Văn Văn chán ghét liếc mắt nhìn Vân Quang phương, cảm thấy bàn tay vừa chạm vào người ông ta dường như cũng đang ngứa lên.

Người cặn bã như vậy dù chỉ một câu cô ta cũng không muốn nói nữa! Liền nhanh chóng rút tay về xoay người rời đi.

Ai ngờ Vân Quang Phương thế nhưng trơ mặt ra trực tiếp chặn Bùi Văn Văn lại.

“Ông muốn làm gì?" Bùi Văn Văn cau mày nhìn ông ta.

“Mày và Lục Diệp là bạn à? Tao là cha vợ của Lục Diệp, cho tao mượn ít tiền trước đi, sau này sẽ bảo Lục Diệp trả lại."

Ha, sao lại có loại người không biết xấu hổ đến mức này? Bùi Văn Văn chút nữa bị ông ta làm cho tức cười. Vừa định mở miệng châm chọc, nhưng trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, đột nhiên này ra một chủ ý.

Cô ta giật giật khóe miệng, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm không phù hợp với số tuổi: “Ông rất thiếu tiền sao? Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại