Quân Sủng
Chương 25: Ngày Thứ Mười Chín ( Hai )
Edit: Fuly.
"Sợ cái gì? Hả?" Tay anh ta không ngừng hoạt động ở trên mặt Vân Thường, sức lực càng ngày càng lớn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má ấm áp của cô, điên cuồng cướp lấy nhiệt độ trên đó.
Lưng Vân Thường dán chặt vào tường, thân thể cứng ngắc, hô hấp cũng gần như dừng lại, âm thanh của cô có vẻ run rẩy, cổ họng khô rát đáng sợ, há miệng, vất vả lắm mới nói ra được một câu:"Sao...sao cậu lại. . . . . . ở đây?"
Nơi này là khu vực phòng bệnh cao cấp, người bình thường căn bản không vào được, rốt cuộc sao Lâm Ngạn có thể tìm đến đây? Hơn nữa. . . . . . Quan trọng nhất là, cậu ta tới đây để làm gì?
"Đương nhiên là tới tìm chị" Anh ta dừng một chút, nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Thường, lại tăng thêm một câu, "Vân Quang Phương bảo tôi tới. Nhưng mà tôi cũng rất nhớ chị, chúng ta đã một tháng không gặp rồi!"
Vân Thường không nghe được những lời phía sau của anh ta, ba chữ Vân Quang phương đã đủ để đoạt đi tất cả lực chú ý của cô.
"Có chuyện gì? Tôi đã không còn quan hệ gì với ông ta nữa rồi." Tim của Vân Thường đập bìch bịch, mặc dù không nhìn thấy người này, nhưng áp lực anh ta mang đến lại đủ để đánh cô suy sụp trong nháy mắt.
"Thật là vô tình mà." Lâm Ngạn chậc chậc cảm thán một tiếng, chợt cúi người dùng hai cánh tay vòng Vân Thường vào trong khuỷu tay của mình, hô hấp lạnh lẽo giống như động vật bò sát trong bóng tối, chậm rãi phun bên tai Vân Thường: "Dù cho là đối với tôi hay là đối với ba chị. . . . . . Hoặc là bất cứ kẻ nào?"
Anh ta nói tới đây chợt ngừng lại, ánh mắt đen tối khóa tại chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô, giống như trên đó có cái gì mãnh liệt hấp dẫn sự chú ý của anh ta vậy.
"Chúng ta dầu gì cũng là "một đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm", có đúng không, chị hai?"
Thân thể Vân Thường run lên, hàm răng cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng khắc chế được mình, không để mình sụp đổ.
Tim bị lời của anh ta đâm đau nhói, vết thương chôn dấu tận đáy lòng bị anh ta cứng rắn bới móc, đau đến mức cả người đều run rẩy.
Vốn cho là sẽ không bao giờ tiếp xúc với người kia thêm một lần nào nữa, nhưng trời cao hình như luôn không ưu ái cô. Mỗi khi cuộc sống của cô có những giây phút khá hơn, luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn kéo tới đánh vỡ hạnh phúc này.
"Tại sao không nói chuyện? Không muốn gặp lại tôi?" Trên mặt Lâm Ngạn treo nụ cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo, anh ta nhìn lướt qua phòng bệnh của Lục Diệp, tàn bạo trong con ngươi lại tăng vọt: "Anh ta tốt vậy sao, tốt đến mức khiến chị quên hết mọi chuyện?"
Hai chữ Lục Diệp này giống như là một ánh lửa trong ngục tối âm u không thấy mặt trời, nháy mắt liền kéo Vân Thường ra khỏi hắc ám.
Đúng, bây giờ không giống lúc trước nữa, cô đã không còn là một Vân Thường mù lòa, chỉ có thể mặc cho người ta ăn hiếp. Cô có Lục Diệp, còn có tròn tròn của bọn họ.
Cô sẽ không sợ những người đó nữa! Những nhục nhã, cay đắng phải chịu ngày trước cô đều muốn đòi lại tất cả!
Vân Thường nắm chặt quả đấm, che giấu lớp mồ hôi ướt át trong lòng bàn tay, chợt ngẩng đầu lên.
"Lâm Ngạn." Cô giơ tay lên vuốt tóc, mượn cơ hội lấy tay che đi sự hốt hoảng trong mắt: "Dù cho cậu có nói xằng nói bậy, đổi trắng thay đen, cũng không cải biến được sự thật cậu là tên cưỡng gian!"
Giọng nói của cô bình tĩnh, không hề nghe ra được chút sợ hãi nào. Đây là lần đầu tiên cô thản nhiên như thế trước mặt anh ta sau sự kiện kia. Nói ra rồi, Vân Thường lại phát hiện, quá khứ nghĩ lại mà sợ ngày trước hình như cũng không còn dọa người vậy nữa.
Đồng tử Lâm Ngạn co rụt lại, trên gương mặt trẻ trung, anh tuấn tràn đầy áy náy cùng giãy giụa, tia cợt nhã cùng gây sự vừa rồi trong nháy mắt bị ép xuống: "Tôi nói rồi tôi chỉ là uống say! Hơn nữa. . . . . ." Anh ta có chút khổ sở nhắm hai mắt lại: "Tôi không có. . . . . . không hề làm gì cả?"
"Đừng tới tìm tôi nữa." Trong mắt Vân Thường là một mảnh trắng xóa: "Chuyện đó cũng đã qua rồi, Vân Quang Phương cũng được, cậu cũng thế, tôi đều không muốn gặp."
Lâm Ngạn chợt bắt lấy cánh tay Vân Thường, sức lực lớn đến mức khiến Vân Thường bị đau không thôi, làm thế nào cũng không thoát được.
"Chị đang sợ sao? Sợ anh ta biết được quan hệ của chúng ta?"
"Tôi không có quan hệ gì với cậu! Cũng không có quan hệ gì với Vân Quang Phương!" Âm thanh Vân Thường vọng lại trong hành lang vắng vẻ ở bệnh viện, có vẻ lạnh lẽo mà bất nhẫn.
Giống như một thanh đao băng sắc bén xẹt qua trái tim Lâm Ngạn, vừa lạnh lại vừa đau.
Anh ta cười lạnh, bật thốt lên lời nói bén nhọn chính mình cũng sợ hãi: "Đúng vậy! Bây giờ chị đã bám được người có tiền! Dĩ nhiên nhìn chúng tôi thấy chướng mắt!"
Vân Thường hất tay anh ta ra, tức giận trong lòng gần như muốn xé toang lồng ngực.
"Ý cậu là muốn tôi phải đối xử tốt với người cha đã bán tôi với giá hai mươi vạn cùng người em trai suýt nữa thì cưỡng bức tôi?" Âm thanh của cô không lớn, lại giống như cực kỳ thù hận, từng chữ từng câu đều như được nặng từ trong kẽ răng ra: "Nằm mơ!"
"Vân Thường! Tôi. . . . . ."
"Ở đây là phòng bệnh cao cấp, người ngoài không được phép vào, nếu như cậu còn không đi tôi sẽ gọi người đến." Vân Thường nắm chặt tay cầm của phòng quản lý, vừa định mở cửa, nhưng lại như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Lâm Ngạn nở nụ cười thản nhiên: "Mặc kệ Vân Quang Phương bảo cậu tới tìm tôi làm gì, tôi đều không quan tâm. Đúng rồi, đừng quên nói giùm cho ông ta, tôi đã biết mắt mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, nếu như ông ta còn có chút lương tâm, về sau không cần phải liên lạc với tôi nữa!"
Nói xong, cô không cho Lâm Ngạn có cơ hội mở miệng, đẩy cửa đi vào phòng quản lý.
Lần này, ai cũng đừng nghĩ cô là quả hồng mềm mà tha hồ ức hiếp như trước! Lâm Ngạn không được! Vân Quang Phương lại càng không được!
Lâm Ngạn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cô đẩy cửa đi mất, đáy mắt giăng kín hối hận, hốc mắt cũng bị ép phát hồng.
Hồi lâu, anh ta dựa trán lên vách tường lạnh lẽo, ôm chặt tim, ngay cả bả vai cũng suy sụp gục xuống.
Lâm Ngạn đến khiến cả ngày nay tâm tình của Vân Thường có chút không yên, may là Lục Diệp ở bên người, cười cười nói nói nên trong lòng cô mới thoải mái hơn một chút.
Lúc ăn cơm tối, bởi vì vết thương nên Lục Diệp không thể ăn quá nhiều thức ăn mặn, vì vậy bà Lục chỉ sai phòng bếp làm vài món thanh đạm cùng cháo đưa tới cho anh.
Nhưng thức ăn của Vân Thường lại hoàn toàn khác biệt, bà Lục chỉ sợ dinh dưỡng của cô không đủ, những thứ bổ dưỡng đều được làm bằng nhiều cách khác nhau, quả thật là muốn nuôi Vân Thường thành một con heo nhỏ.
Lục Diệp luôn không thích thức ăn chay, lúc này nhìn mấy món trước mặt Vân Thường, lại nhìn sang của mình, càng thêm ăn không vô. Anh vốn định miễn cưỡng ăn một chút, nhưng mà đối lập cũng thực quá mãnh liệt mà.
"Khụ khụ, Vân Thường." Lục Diệp giả vờ ho một tiếng, gọi Vân Thường lúc này đang bày biện bát đũa.
"Sao vậy? Vết thương đau hả?" Tay Vân Thường run lên, đôi đũa thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô bây giờ quả thật giống như là một con chim sợ cành cong, chỉ cần Lục Diệp vừa lên tiếng, thần kinh liền lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng, chỉ sợ vết thương của Lục Diệp lại đau đớn.
Lục Diệp bị phản ứng của cô làm cho vui vẻ, nhưng vẫn cố ý giả bộ đáng thương, hừ hừ hai tiếng dịch người tới trước mặt Vân Thường: "Ừ, hơi đau một chút."
Vân Thường vừa nghe, lập tức nóng ruột: "Vậy làm sao bây giờ? Em đi tìm bác sĩ!" Nói xong cô liền đứng lên.
May mà Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Không sao đâu." Sợ cô quá lo lắng lại giải thích một câu: "Sau khi phẫu thuật đau đớn chỉ là bình thường thôi."
"Có thật không?" Vân Thường nửa tin nửa ngờ, sợ anh đau còn mạnh miệng chịu đựng.
Lục Diệp ừ một tiếng, sau đó dày mặt nói: "Vân Thường, thức ăn này thực thanh đạm nhỉ!"
Vân Thường không hiểu: "Bị thương không phải luôn muốn ăn nhẹ hay sao?"
"Anh ăn không vô." Lục Diệp thèm thuồng nhìn về phía mấy món ăn bên kia của Vân Thường: "Muốn ăn thịt."
"Nhịn một chút, vết thương khép lại sẽ được ăn ngon hơn."
"Anh chỉ ăn một miếng thôi." Thiếu tá Lục đoán chắc Vân Thường sẽ mềm lòng, âm thanh tội nghiệp giống như một chiếc lông vũ, khẽ gãi gãi vào lòng Vân Thường.
"Chỉ ăn một miếng?"
"Ừ!"
Vân Thường gắp một miếng thịt, bởi vì không nhìn thấy, tay chỉ có thể đưa lên phía trước rồi dừng lại ở giữa không trung: "Như vậy được không?"
Vừa dứt lời, miếng thịt trên chiếc đũa đã vào trong miệng Lục Diệp.
Thiếu tá Lục tuyệt đối là một động vật ăn thịt, một miếng dĩ nhiên sẽ không thỏa mãn, kế tiếp lại quấn quít ăn vạ, rốt cuộc cũng thành công gạt được nửa bát thịt, lúc này mới vừa lòng lau khóe miệng một cái.
Ăn cơm xong, bác sĩ lại tới kiểm tra tình trạng vết thương của Lục Diệp, xác định không có gì khác thường mới rời đi.
Vân Thường đi tắm, Lục Diệp buồn chán nằm ở trên giường, buổi trưa lúc nhiệt độ trong ngày cao nhất đã lau qua người, nên buổi tối cũng không cần vệ sinh lại lần nữa.
Không biết lúc nào thì vết thương của mình mới có thể lành, Lục Diệp thở dài một cái, cảm giác chỉ nhìn được lại không ăn được này thật đúng là khó chịu!
Buổi tối, lúc đi ngủ, Thiếu tá Lục lại không an phận. Luôn muốn lừa gạt Vân Thường lên giường mình, nhưng nói kiểu nào cô cũng không đồng ý.
Bây giờ Lục Diệp phải dưỡng thương, mắt của cô không nhìn thấy, nếu như không cẩn thận đụng phải vết thương của anh, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng Vân Thường đã đánh giá thấp quyết tâm của Thiếu tá Lục, anh thấy Vân Thường không tới, liền di chuyển thân thể muốn đi qua!
Như vậy sao được! Vân Thường bị hành động của anh hù sợ. Gối đầu cũng không cầm liền ngoan ngoãn chạy đến bên giường Thiếu tá Lục, rón rén nằm lên.
Rốt cuộc đưa được bà xã lên giường, Thiếu tá Lục ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Vân Thường, thoải mái thở dài một tiếng, bây giờ anh không dám nằm nghiêng, chỉ có thể nằm ngang, liền dời đầu Vân Thường lên bả vai mình.
Vân Thường không dám động mạnh, chỉ có thể để mặc cho anh xoay ngang xoay dọc, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn là không yên lòng, liền dặn dò Lục Diệp: "Nếu em ngủ không cẩn thận đụng phải anh, anh nhất định phải gọi em đó."
Trong mắt Lục Diệp tràn đầy dịu dàng, chỉ cảm thấy tim cũng sắp mất theo những lời này của cô, anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang ngoan ngoãn đặt bên người của Vân Thường, giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối: "Vân Thường. . . . . ."
"Hả?"
"Hôn anh được không?"
Mới không cần! Vân Thường nóng mặt, lặng lẽ dịch đầu ra ngoài. Vừa hơi nhúc nhích liền bị Thiếu tá Lục phát hiện.
"Vân Thường. . . . . ." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, còn mang theo sự khàn khàn đặc hữu sau cơn bệnh nặng. Ngữ điệu mềm hơn bình thường rất nhiều, nghe tự dưng có chút đáng thương, còn có một chút khiến cho người ta đau lòng.
"Em không muốn hôn anh sao?"
Vân Thường hơi hoảng, chịu đựng xấu hổ giải thích: "Không, không phải, em. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: "Em không nhìn thấy, không hôn được!"
"Không sao, em nằm sấp lên người anh là được rồi."
Còn có lý do gì đây? Không có. Vân Thường mang khuôn mặt đỏ hồng thận trọng dịch người về phía Lục Diệp, vừa động vừa hỏi Lục Diệp có đụng phải anh không.
Lục Diệp cũng kiên nhẫn, từng chút một chỉ đạo cô.
Đợi đến khi thân thể Vân Thường rốt cuộc cũng mặt đối mặt với Lục Diệp, hai người đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ như vậy, cúi đầu." Giọng Lục Diệp càng nói càng nhỏ, nhưng lại có sự cuốn hút chết người. Vân Thường khẽ cúi đầu, nhưng không chuẩn xác hôn được đôi môi Lục Diệp, mà là đụng phải gò má của anh.
"Bên trái một chút." Lục Diệp giơ tay lên sờ mặt cô, lòng bàn tay nóng hổi.
Cánh môi giằng co, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, nhịp tim hai người cũng trở nên dồn dập, âm thanh bùm bùm trong đêm đen có vẻ càng thêm rõ ràng.
Lục Diệp nghĩ, cuộc đời của anh, đến đây đại khái chính là hạnh phúc.
"Sợ cái gì? Hả?" Tay anh ta không ngừng hoạt động ở trên mặt Vân Thường, sức lực càng ngày càng lớn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má ấm áp của cô, điên cuồng cướp lấy nhiệt độ trên đó.
Lưng Vân Thường dán chặt vào tường, thân thể cứng ngắc, hô hấp cũng gần như dừng lại, âm thanh của cô có vẻ run rẩy, cổ họng khô rát đáng sợ, há miệng, vất vả lắm mới nói ra được một câu:"Sao...sao cậu lại. . . . . . ở đây?"
Nơi này là khu vực phòng bệnh cao cấp, người bình thường căn bản không vào được, rốt cuộc sao Lâm Ngạn có thể tìm đến đây? Hơn nữa. . . . . . Quan trọng nhất là, cậu ta tới đây để làm gì?
"Đương nhiên là tới tìm chị" Anh ta dừng một chút, nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Thường, lại tăng thêm một câu, "Vân Quang Phương bảo tôi tới. Nhưng mà tôi cũng rất nhớ chị, chúng ta đã một tháng không gặp rồi!"
Vân Thường không nghe được những lời phía sau của anh ta, ba chữ Vân Quang phương đã đủ để đoạt đi tất cả lực chú ý của cô.
"Có chuyện gì? Tôi đã không còn quan hệ gì với ông ta nữa rồi." Tim của Vân Thường đập bìch bịch, mặc dù không nhìn thấy người này, nhưng áp lực anh ta mang đến lại đủ để đánh cô suy sụp trong nháy mắt.
"Thật là vô tình mà." Lâm Ngạn chậc chậc cảm thán một tiếng, chợt cúi người dùng hai cánh tay vòng Vân Thường vào trong khuỷu tay của mình, hô hấp lạnh lẽo giống như động vật bò sát trong bóng tối, chậm rãi phun bên tai Vân Thường: "Dù cho là đối với tôi hay là đối với ba chị. . . . . . Hoặc là bất cứ kẻ nào?"
Anh ta nói tới đây chợt ngừng lại, ánh mắt đen tối khóa tại chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô, giống như trên đó có cái gì mãnh liệt hấp dẫn sự chú ý của anh ta vậy.
"Chúng ta dầu gì cũng là "một đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm", có đúng không, chị hai?"
Thân thể Vân Thường run lên, hàm răng cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng khắc chế được mình, không để mình sụp đổ.
Tim bị lời của anh ta đâm đau nhói, vết thương chôn dấu tận đáy lòng bị anh ta cứng rắn bới móc, đau đến mức cả người đều run rẩy.
Vốn cho là sẽ không bao giờ tiếp xúc với người kia thêm một lần nào nữa, nhưng trời cao hình như luôn không ưu ái cô. Mỗi khi cuộc sống của cô có những giây phút khá hơn, luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn kéo tới đánh vỡ hạnh phúc này.
"Tại sao không nói chuyện? Không muốn gặp lại tôi?" Trên mặt Lâm Ngạn treo nụ cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo, anh ta nhìn lướt qua phòng bệnh của Lục Diệp, tàn bạo trong con ngươi lại tăng vọt: "Anh ta tốt vậy sao, tốt đến mức khiến chị quên hết mọi chuyện?"
Hai chữ Lục Diệp này giống như là một ánh lửa trong ngục tối âm u không thấy mặt trời, nháy mắt liền kéo Vân Thường ra khỏi hắc ám.
Đúng, bây giờ không giống lúc trước nữa, cô đã không còn là một Vân Thường mù lòa, chỉ có thể mặc cho người ta ăn hiếp. Cô có Lục Diệp, còn có tròn tròn của bọn họ.
Cô sẽ không sợ những người đó nữa! Những nhục nhã, cay đắng phải chịu ngày trước cô đều muốn đòi lại tất cả!
Vân Thường nắm chặt quả đấm, che giấu lớp mồ hôi ướt át trong lòng bàn tay, chợt ngẩng đầu lên.
"Lâm Ngạn." Cô giơ tay lên vuốt tóc, mượn cơ hội lấy tay che đi sự hốt hoảng trong mắt: "Dù cho cậu có nói xằng nói bậy, đổi trắng thay đen, cũng không cải biến được sự thật cậu là tên cưỡng gian!"
Giọng nói của cô bình tĩnh, không hề nghe ra được chút sợ hãi nào. Đây là lần đầu tiên cô thản nhiên như thế trước mặt anh ta sau sự kiện kia. Nói ra rồi, Vân Thường lại phát hiện, quá khứ nghĩ lại mà sợ ngày trước hình như cũng không còn dọa người vậy nữa.
Đồng tử Lâm Ngạn co rụt lại, trên gương mặt trẻ trung, anh tuấn tràn đầy áy náy cùng giãy giụa, tia cợt nhã cùng gây sự vừa rồi trong nháy mắt bị ép xuống: "Tôi nói rồi tôi chỉ là uống say! Hơn nữa. . . . . ." Anh ta có chút khổ sở nhắm hai mắt lại: "Tôi không có. . . . . . không hề làm gì cả?"
"Đừng tới tìm tôi nữa." Trong mắt Vân Thường là một mảnh trắng xóa: "Chuyện đó cũng đã qua rồi, Vân Quang Phương cũng được, cậu cũng thế, tôi đều không muốn gặp."
Lâm Ngạn chợt bắt lấy cánh tay Vân Thường, sức lực lớn đến mức khiến Vân Thường bị đau không thôi, làm thế nào cũng không thoát được.
"Chị đang sợ sao? Sợ anh ta biết được quan hệ của chúng ta?"
"Tôi không có quan hệ gì với cậu! Cũng không có quan hệ gì với Vân Quang Phương!" Âm thanh Vân Thường vọng lại trong hành lang vắng vẻ ở bệnh viện, có vẻ lạnh lẽo mà bất nhẫn.
Giống như một thanh đao băng sắc bén xẹt qua trái tim Lâm Ngạn, vừa lạnh lại vừa đau.
Anh ta cười lạnh, bật thốt lên lời nói bén nhọn chính mình cũng sợ hãi: "Đúng vậy! Bây giờ chị đã bám được người có tiền! Dĩ nhiên nhìn chúng tôi thấy chướng mắt!"
Vân Thường hất tay anh ta ra, tức giận trong lòng gần như muốn xé toang lồng ngực.
"Ý cậu là muốn tôi phải đối xử tốt với người cha đã bán tôi với giá hai mươi vạn cùng người em trai suýt nữa thì cưỡng bức tôi?" Âm thanh của cô không lớn, lại giống như cực kỳ thù hận, từng chữ từng câu đều như được nặng từ trong kẽ răng ra: "Nằm mơ!"
"Vân Thường! Tôi. . . . . ."
"Ở đây là phòng bệnh cao cấp, người ngoài không được phép vào, nếu như cậu còn không đi tôi sẽ gọi người đến." Vân Thường nắm chặt tay cầm của phòng quản lý, vừa định mở cửa, nhưng lại như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Lâm Ngạn nở nụ cười thản nhiên: "Mặc kệ Vân Quang Phương bảo cậu tới tìm tôi làm gì, tôi đều không quan tâm. Đúng rồi, đừng quên nói giùm cho ông ta, tôi đã biết mắt mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, nếu như ông ta còn có chút lương tâm, về sau không cần phải liên lạc với tôi nữa!"
Nói xong, cô không cho Lâm Ngạn có cơ hội mở miệng, đẩy cửa đi vào phòng quản lý.
Lần này, ai cũng đừng nghĩ cô là quả hồng mềm mà tha hồ ức hiếp như trước! Lâm Ngạn không được! Vân Quang Phương lại càng không được!
Lâm Ngạn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cô đẩy cửa đi mất, đáy mắt giăng kín hối hận, hốc mắt cũng bị ép phát hồng.
Hồi lâu, anh ta dựa trán lên vách tường lạnh lẽo, ôm chặt tim, ngay cả bả vai cũng suy sụp gục xuống.
Lâm Ngạn đến khiến cả ngày nay tâm tình của Vân Thường có chút không yên, may là Lục Diệp ở bên người, cười cười nói nói nên trong lòng cô mới thoải mái hơn một chút.
Lúc ăn cơm tối, bởi vì vết thương nên Lục Diệp không thể ăn quá nhiều thức ăn mặn, vì vậy bà Lục chỉ sai phòng bếp làm vài món thanh đạm cùng cháo đưa tới cho anh.
Nhưng thức ăn của Vân Thường lại hoàn toàn khác biệt, bà Lục chỉ sợ dinh dưỡng của cô không đủ, những thứ bổ dưỡng đều được làm bằng nhiều cách khác nhau, quả thật là muốn nuôi Vân Thường thành một con heo nhỏ.
Lục Diệp luôn không thích thức ăn chay, lúc này nhìn mấy món trước mặt Vân Thường, lại nhìn sang của mình, càng thêm ăn không vô. Anh vốn định miễn cưỡng ăn một chút, nhưng mà đối lập cũng thực quá mãnh liệt mà.
"Khụ khụ, Vân Thường." Lục Diệp giả vờ ho một tiếng, gọi Vân Thường lúc này đang bày biện bát đũa.
"Sao vậy? Vết thương đau hả?" Tay Vân Thường run lên, đôi đũa thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô bây giờ quả thật giống như là một con chim sợ cành cong, chỉ cần Lục Diệp vừa lên tiếng, thần kinh liền lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng, chỉ sợ vết thương của Lục Diệp lại đau đớn.
Lục Diệp bị phản ứng của cô làm cho vui vẻ, nhưng vẫn cố ý giả bộ đáng thương, hừ hừ hai tiếng dịch người tới trước mặt Vân Thường: "Ừ, hơi đau một chút."
Vân Thường vừa nghe, lập tức nóng ruột: "Vậy làm sao bây giờ? Em đi tìm bác sĩ!" Nói xong cô liền đứng lên.
May mà Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Không sao đâu." Sợ cô quá lo lắng lại giải thích một câu: "Sau khi phẫu thuật đau đớn chỉ là bình thường thôi."
"Có thật không?" Vân Thường nửa tin nửa ngờ, sợ anh đau còn mạnh miệng chịu đựng.
Lục Diệp ừ một tiếng, sau đó dày mặt nói: "Vân Thường, thức ăn này thực thanh đạm nhỉ!"
Vân Thường không hiểu: "Bị thương không phải luôn muốn ăn nhẹ hay sao?"
"Anh ăn không vô." Lục Diệp thèm thuồng nhìn về phía mấy món ăn bên kia của Vân Thường: "Muốn ăn thịt."
"Nhịn một chút, vết thương khép lại sẽ được ăn ngon hơn."
"Anh chỉ ăn một miếng thôi." Thiếu tá Lục đoán chắc Vân Thường sẽ mềm lòng, âm thanh tội nghiệp giống như một chiếc lông vũ, khẽ gãi gãi vào lòng Vân Thường.
"Chỉ ăn một miếng?"
"Ừ!"
Vân Thường gắp một miếng thịt, bởi vì không nhìn thấy, tay chỉ có thể đưa lên phía trước rồi dừng lại ở giữa không trung: "Như vậy được không?"
Vừa dứt lời, miếng thịt trên chiếc đũa đã vào trong miệng Lục Diệp.
Thiếu tá Lục tuyệt đối là một động vật ăn thịt, một miếng dĩ nhiên sẽ không thỏa mãn, kế tiếp lại quấn quít ăn vạ, rốt cuộc cũng thành công gạt được nửa bát thịt, lúc này mới vừa lòng lau khóe miệng một cái.
Ăn cơm xong, bác sĩ lại tới kiểm tra tình trạng vết thương của Lục Diệp, xác định không có gì khác thường mới rời đi.
Vân Thường đi tắm, Lục Diệp buồn chán nằm ở trên giường, buổi trưa lúc nhiệt độ trong ngày cao nhất đã lau qua người, nên buổi tối cũng không cần vệ sinh lại lần nữa.
Không biết lúc nào thì vết thương của mình mới có thể lành, Lục Diệp thở dài một cái, cảm giác chỉ nhìn được lại không ăn được này thật đúng là khó chịu!
Buổi tối, lúc đi ngủ, Thiếu tá Lục lại không an phận. Luôn muốn lừa gạt Vân Thường lên giường mình, nhưng nói kiểu nào cô cũng không đồng ý.
Bây giờ Lục Diệp phải dưỡng thương, mắt của cô không nhìn thấy, nếu như không cẩn thận đụng phải vết thương của anh, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng Vân Thường đã đánh giá thấp quyết tâm của Thiếu tá Lục, anh thấy Vân Thường không tới, liền di chuyển thân thể muốn đi qua!
Như vậy sao được! Vân Thường bị hành động của anh hù sợ. Gối đầu cũng không cầm liền ngoan ngoãn chạy đến bên giường Thiếu tá Lục, rón rén nằm lên.
Rốt cuộc đưa được bà xã lên giường, Thiếu tá Lục ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Vân Thường, thoải mái thở dài một tiếng, bây giờ anh không dám nằm nghiêng, chỉ có thể nằm ngang, liền dời đầu Vân Thường lên bả vai mình.
Vân Thường không dám động mạnh, chỉ có thể để mặc cho anh xoay ngang xoay dọc, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn là không yên lòng, liền dặn dò Lục Diệp: "Nếu em ngủ không cẩn thận đụng phải anh, anh nhất định phải gọi em đó."
Trong mắt Lục Diệp tràn đầy dịu dàng, chỉ cảm thấy tim cũng sắp mất theo những lời này của cô, anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang ngoan ngoãn đặt bên người của Vân Thường, giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối: "Vân Thường. . . . . ."
"Hả?"
"Hôn anh được không?"
Mới không cần! Vân Thường nóng mặt, lặng lẽ dịch đầu ra ngoài. Vừa hơi nhúc nhích liền bị Thiếu tá Lục phát hiện.
"Vân Thường. . . . . ." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, còn mang theo sự khàn khàn đặc hữu sau cơn bệnh nặng. Ngữ điệu mềm hơn bình thường rất nhiều, nghe tự dưng có chút đáng thương, còn có một chút khiến cho người ta đau lòng.
"Em không muốn hôn anh sao?"
Vân Thường hơi hoảng, chịu đựng xấu hổ giải thích: "Không, không phải, em. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: "Em không nhìn thấy, không hôn được!"
"Không sao, em nằm sấp lên người anh là được rồi."
Còn có lý do gì đây? Không có. Vân Thường mang khuôn mặt đỏ hồng thận trọng dịch người về phía Lục Diệp, vừa động vừa hỏi Lục Diệp có đụng phải anh không.
Lục Diệp cũng kiên nhẫn, từng chút một chỉ đạo cô.
Đợi đến khi thân thể Vân Thường rốt cuộc cũng mặt đối mặt với Lục Diệp, hai người đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ như vậy, cúi đầu." Giọng Lục Diệp càng nói càng nhỏ, nhưng lại có sự cuốn hút chết người. Vân Thường khẽ cúi đầu, nhưng không chuẩn xác hôn được đôi môi Lục Diệp, mà là đụng phải gò má của anh.
"Bên trái một chút." Lục Diệp giơ tay lên sờ mặt cô, lòng bàn tay nóng hổi.
Cánh môi giằng co, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, nhịp tim hai người cũng trở nên dồn dập, âm thanh bùm bùm trong đêm đen có vẻ càng thêm rõ ràng.
Lục Diệp nghĩ, cuộc đời của anh, đến đây đại khái chính là hạnh phúc.
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu