Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 64-3: Chờ em, cả đời hứa hẹn (3)
Thân thể và nội tâm, đều trầm luân, nhưng cô cũng không hối hận.
Giờ khắc này, rốt cuộc Vân Sở cũng hiểu rõ, thì ra trong lòng cô, thật ra Thượng Quan Triệt lại không giống như vậy. Cô có thể thân thiết với Liên Thanh Ngôn, nhưng đó là cảm tình anh em. Cô có thể không kiêng nể gì hôn lên mặt Liên Thanh Ngôn, nhưng không bao giờ hôn lên môi anh ta, thậm chí, chỉ cần nghĩ đến phải hôn một người đàn ông nào khác ngoài Thượng Quan Triệt, trong lòng cô lại có chút không thoải mái.
Ở trước mặt người khác, vui vẻ và đau buồn của cô đều là ngụy trang, mặc kệ cô cười hay là khóc, đều có thể là giả. Chỉ có ở trước mặt Thượng Quan Triệt, tất cả những gì cô làm đều là chân thật. Mà còn, cảm xúc của cô, cũng bất tri bất giác bị cảm xúc của Thượng Quan Triệt quấy nhiễu, cuốn hút.
Nụ hôn triền miên giằng co thật lâu, lâu đến Vân Sở cũng không nhớ rõ cô đang ở đâu.
Thượng Quan Triệt thở hổn hển, trong ánh mắt mang theo ôn nhu, ôn nhu hòa lẫn ba phần tình dục, cứ thâm sâu nhìn Vân Sở như vậy, nhìn cô đỏ bừng mặt, nhìn cô khẽ nhếch miệng nhỏ, nhìn cô miệng lớn thở dốc, tất cả, đều là tốt đẹp như vậy, đẹp đến có chút không chân thực.
Khẽ vuốt mặt cô, Thượng Quan Triệt tựa vào bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn, cũng không giống như vừa nãy, mà là nhu hòa rất nhiều.
Anh nói, "Cô bé, hiện tại biết tôi là ai của cô chưa?"
Vân Sở ngẩn người, nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi, quay đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh.
Bây giờ, đến phiên Thượng Quan Triệt tới lấy lòng Vân Sở rồi, đôi môi hơi lạnh đặt trên cổ Vân Sở, anh vừa nói, Vân Sở lập tức có một loại cảm giác điện giật .
"Cô bé, lại tức giận hả?"
"Không để ý tới tôi rồi hả ? Hử? Sở Sở..."
Thượng Quan Triệt bưng mặt cô, để cô đối diện anh, kết quả Vân Sở lại mắt nhắm, trực tiếp coi anh không tồn tại.
"Àizzz..." Thượng Quan Triệt lại thở dài, vùi đầu vào ngực cô, cọ xát, rầu rĩ nói, "Tôi sai rồi, em đừng không để ý tới tôi."
Anh tình nguyện cô khóc lớn quậy phá, cũng tốt hơn không nói gì như vậy, cái gì cũng không để ý.
Lần đầu tiên anh biết, thì ra Thượng Quan Triệt anh cũng sợ phụ nữ, nhất là cô gái này. Cô không để ý tới anh, mà anh lại khó chịu như vậy. Rõ ràng là cô sai trước, hiện tại sao lại biến thành anh có lỗi rồi hả? Mà còn, mặc dù biến thành anh sai, anh cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Vân Sở thủy chung không nói lời nào, mặc kệ Thượng Quan Triệt nói gì, Vân Sở đều không để ý.
Kỳ thật nghe Thượng Quan Triệt nói những lời này, Vân Sở cũng hết giận không ít, nhưng chỉ là sĩ diện, không chịu buông tha Thượng Quan Triệt như vậy. Vì thế, hai người tiếp tục dây dưa, ai cũng không buông tha nhau.
Kết quả cuối cùng đó là, Thượng Quan Triệt khuyên can mãi, Vân Sở vẫn không để ý, anh lại dùng hành động chứng minh anh thật lòng với cô, tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô.
Bạc môi anh liền đặt trên môi mềm của cô, xúc cảm mềm mại , mặc dù không phải lần đầu tiên nhấm nháp, lại trước sau như một, trước sau như một khiến hắn rung động, khiến anh mê luyến.
Thượng Quan Triệt hôn rất nhẹ, như nhấm nháp cao lương mỹ vị, sợ ăn nhanh sẽ lãng phí. Do bắt đầu khẽ hôn, từ từ thêm sâu sắc, từ từ cạy mở đôi môi đang mím chặt của cô, thâm sâu thăm dò vào thế giới của nàng, hòa vào nhau, tuy hai mà một.
Vân Sở từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, Thượng Quan Triệt đã thỏa hiệp đến nước này, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, cũng tự nhiên không phản kháng nữa. Huống chi, đối với nụ hôn của Thượng Quan Triệt, cô luôn luôn không có bất luận sức chống cự gì, bây giờ cũng vậy.
Thâm tình hôn, trong không khí phiêu đãng bọt khí ái muội, hai người trong phòng, thâm sâu triền miên, hận không thể hòa hợp thành một khối.
"Sở Sở..." Thượng Quan Triệt nhịn không được kêu tên cô, trong giọng nói có quá nhiều áp lực và khát vọng.
Mà thời điểm Vân Sở nghe được giọng nói đó , rốt cuộc phục hồi tinh thần, kinh ngạc mở to mắt, mới phát hiện quần áo của cô chẳng biết từ lúc nào đã bị Thượng Quan Triệt cởi ra, trên người chỉ còn lại nội y, tiểu khả ái phía dưới như ẩn như hiện, mà tay Thượng Quan Triệt, giờ phút này đang đặt ở trong lòng cô, nhẹ nhàng... Xoa...
Đầu Vân Sở "Oanh" một tiếng, hiểu rõ cô và Thượng Quan Triệt đang làm gì, sợ tới mức luống cuống tay chân, một tay đẩy Thượng Quan Triệt ra, bởi vì không có chú ý, liền chạm vào chỗ miệng vết thương của Thượng Quan Triệt, bọn họ không phát hiện.
Chỉ thấy vừa mới rồi trên mặt Thượng Quan Triệt vẫn còn vẻ mặt si mê, đột nhiên giật giật một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Mà Vân Sở đã rất nhanh chỉnh lại quần áo, che kín thân thể, lui ở đầu giường, đề phòng nhìn Thượng Quan Triệt, sợ anh sẽ hóa thân thành soi bổ nhào qua.
Vân Sở khẩn trương rất lâu cũng không thấy Thượng Quan Triệt có động tĩnh gì, không biết là chuyện gì xảy ra, cắn môi sưng đỏ, có chút sợ hãi kêu một câu, "Thượng Quan Triệt, anh, anh làm sao vậy."
Thượng Quan Triệt chịu đựng đau nhức, thu hồi vẻ mặt thống khổ, xoay người lộ ra nụ cười xinh đẹp với cô
Anh lắc đầu, đưa tay kéo Vân Sở vào trong ngực.
Vân Sở sợ hãi anh sẽ xằng bậy, hoảng hốt giãy giụa, kêu lên, “Anh, anh muốn làm gì, tôi còn là trẻ vị thành niên đó."
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô sợ hãi, biết vừa rồi đã dọa đến cô rồi. Nhưng anh cũng thật sự nhịn không được, cảm thấy hôn cô vẫn chưa đủ, muốn đòi nhiều hơn, nhiều hơn…
Giờ khắc này, rốt cuộc Vân Sở cũng hiểu rõ, thì ra trong lòng cô, thật ra Thượng Quan Triệt lại không giống như vậy. Cô có thể thân thiết với Liên Thanh Ngôn, nhưng đó là cảm tình anh em. Cô có thể không kiêng nể gì hôn lên mặt Liên Thanh Ngôn, nhưng không bao giờ hôn lên môi anh ta, thậm chí, chỉ cần nghĩ đến phải hôn một người đàn ông nào khác ngoài Thượng Quan Triệt, trong lòng cô lại có chút không thoải mái.
Ở trước mặt người khác, vui vẻ và đau buồn của cô đều là ngụy trang, mặc kệ cô cười hay là khóc, đều có thể là giả. Chỉ có ở trước mặt Thượng Quan Triệt, tất cả những gì cô làm đều là chân thật. Mà còn, cảm xúc của cô, cũng bất tri bất giác bị cảm xúc của Thượng Quan Triệt quấy nhiễu, cuốn hút.
Nụ hôn triền miên giằng co thật lâu, lâu đến Vân Sở cũng không nhớ rõ cô đang ở đâu.
Thượng Quan Triệt thở hổn hển, trong ánh mắt mang theo ôn nhu, ôn nhu hòa lẫn ba phần tình dục, cứ thâm sâu nhìn Vân Sở như vậy, nhìn cô đỏ bừng mặt, nhìn cô khẽ nhếch miệng nhỏ, nhìn cô miệng lớn thở dốc, tất cả, đều là tốt đẹp như vậy, đẹp đến có chút không chân thực.
Khẽ vuốt mặt cô, Thượng Quan Triệt tựa vào bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn, cũng không giống như vừa nãy, mà là nhu hòa rất nhiều.
Anh nói, "Cô bé, hiện tại biết tôi là ai của cô chưa?"
Vân Sở ngẩn người, nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi, quay đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh.
Bây giờ, đến phiên Thượng Quan Triệt tới lấy lòng Vân Sở rồi, đôi môi hơi lạnh đặt trên cổ Vân Sở, anh vừa nói, Vân Sở lập tức có một loại cảm giác điện giật .
"Cô bé, lại tức giận hả?"
"Không để ý tới tôi rồi hả ? Hử? Sở Sở..."
Thượng Quan Triệt bưng mặt cô, để cô đối diện anh, kết quả Vân Sở lại mắt nhắm, trực tiếp coi anh không tồn tại.
"Àizzz..." Thượng Quan Triệt lại thở dài, vùi đầu vào ngực cô, cọ xát, rầu rĩ nói, "Tôi sai rồi, em đừng không để ý tới tôi."
Anh tình nguyện cô khóc lớn quậy phá, cũng tốt hơn không nói gì như vậy, cái gì cũng không để ý.
Lần đầu tiên anh biết, thì ra Thượng Quan Triệt anh cũng sợ phụ nữ, nhất là cô gái này. Cô không để ý tới anh, mà anh lại khó chịu như vậy. Rõ ràng là cô sai trước, hiện tại sao lại biến thành anh có lỗi rồi hả? Mà còn, mặc dù biến thành anh sai, anh cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Vân Sở thủy chung không nói lời nào, mặc kệ Thượng Quan Triệt nói gì, Vân Sở đều không để ý.
Kỳ thật nghe Thượng Quan Triệt nói những lời này, Vân Sở cũng hết giận không ít, nhưng chỉ là sĩ diện, không chịu buông tha Thượng Quan Triệt như vậy. Vì thế, hai người tiếp tục dây dưa, ai cũng không buông tha nhau.
Kết quả cuối cùng đó là, Thượng Quan Triệt khuyên can mãi, Vân Sở vẫn không để ý, anh lại dùng hành động chứng minh anh thật lòng với cô, tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô.
Bạc môi anh liền đặt trên môi mềm của cô, xúc cảm mềm mại , mặc dù không phải lần đầu tiên nhấm nháp, lại trước sau như một, trước sau như một khiến hắn rung động, khiến anh mê luyến.
Thượng Quan Triệt hôn rất nhẹ, như nhấm nháp cao lương mỹ vị, sợ ăn nhanh sẽ lãng phí. Do bắt đầu khẽ hôn, từ từ thêm sâu sắc, từ từ cạy mở đôi môi đang mím chặt của cô, thâm sâu thăm dò vào thế giới của nàng, hòa vào nhau, tuy hai mà một.
Vân Sở từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, Thượng Quan Triệt đã thỏa hiệp đến nước này, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, cũng tự nhiên không phản kháng nữa. Huống chi, đối với nụ hôn của Thượng Quan Triệt, cô luôn luôn không có bất luận sức chống cự gì, bây giờ cũng vậy.
Thâm tình hôn, trong không khí phiêu đãng bọt khí ái muội, hai người trong phòng, thâm sâu triền miên, hận không thể hòa hợp thành một khối.
"Sở Sở..." Thượng Quan Triệt nhịn không được kêu tên cô, trong giọng nói có quá nhiều áp lực và khát vọng.
Mà thời điểm Vân Sở nghe được giọng nói đó , rốt cuộc phục hồi tinh thần, kinh ngạc mở to mắt, mới phát hiện quần áo của cô chẳng biết từ lúc nào đã bị Thượng Quan Triệt cởi ra, trên người chỉ còn lại nội y, tiểu khả ái phía dưới như ẩn như hiện, mà tay Thượng Quan Triệt, giờ phút này đang đặt ở trong lòng cô, nhẹ nhàng... Xoa...
Đầu Vân Sở "Oanh" một tiếng, hiểu rõ cô và Thượng Quan Triệt đang làm gì, sợ tới mức luống cuống tay chân, một tay đẩy Thượng Quan Triệt ra, bởi vì không có chú ý, liền chạm vào chỗ miệng vết thương của Thượng Quan Triệt, bọn họ không phát hiện.
Chỉ thấy vừa mới rồi trên mặt Thượng Quan Triệt vẫn còn vẻ mặt si mê, đột nhiên giật giật một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Mà Vân Sở đã rất nhanh chỉnh lại quần áo, che kín thân thể, lui ở đầu giường, đề phòng nhìn Thượng Quan Triệt, sợ anh sẽ hóa thân thành soi bổ nhào qua.
Vân Sở khẩn trương rất lâu cũng không thấy Thượng Quan Triệt có động tĩnh gì, không biết là chuyện gì xảy ra, cắn môi sưng đỏ, có chút sợ hãi kêu một câu, "Thượng Quan Triệt, anh, anh làm sao vậy."
Thượng Quan Triệt chịu đựng đau nhức, thu hồi vẻ mặt thống khổ, xoay người lộ ra nụ cười xinh đẹp với cô
Anh lắc đầu, đưa tay kéo Vân Sở vào trong ngực.
Vân Sở sợ hãi anh sẽ xằng bậy, hoảng hốt giãy giụa, kêu lên, “Anh, anh muốn làm gì, tôi còn là trẻ vị thành niên đó."
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô sợ hãi, biết vừa rồi đã dọa đến cô rồi. Nhưng anh cũng thật sự nhịn không được, cảm thấy hôn cô vẫn chưa đủ, muốn đòi nhiều hơn, nhiều hơn…
Tác giả :
Huân Tiểu Thất