Quân Sư Vương Phi

Quyển 2 - Chương 64: Tuyệt tình

Bên trong Đông cung, Ngạo Tuyết ôm cục cưng trong tay một bộ dáng mẫu thân từ ái, không ngừng đùa với tiểu hài tử của nàng, mà cục cưng trong lòng nàng lại có cảm ứng đối với nàng cười ha ha, Ngạo Tuyết lại cao hứng theo cục cưng ngoạn, một bên Chính Hiên thân hoàng bào ý cười trong suốt nhìn ái thê hắn cùng đứa con yêu quý, vẻ mặt hạnh phúc, thê tử như thế còn cầu gì hơn.

“Hoàng thượng, Mạc thái phó cầu kiến." Một cái âm thanh phá hủy ấm áp mỹ mãn bên trong tẩm cung, Lý công công đứng đối Chính Hiên nói.

Bị quấy rầy hoàng đế hoàng hậu không chỉ không ảo não, ngược lại nhìn nhau cười, kia tươi cười tràn ngập ý tứ hồ ly, làm cho Lý công công một cái lạnh run: âm mưu, hoang thượng hoàng hậu tuyệt đối có âm mưu, Mạc thái phó thảm.

“Truyền" Ký công công đang vì Ngạo Quân cầu nguyện, hoàng đế uy nghiêm mang theo ý tứ hàm xúc không rõ cười noi, lĩnh mệnh mà đi.

Tẩm cung hoàng đế ‘phanh’ một chút đóng lại, Ngạo Quân đứng ử trước mặt hoàng đế hoàng hậu thản nhiên nói: “Tìm ta có chuyện gì?" Khẩu khí hình như có điểm không tốt, còn có điểm giống như bộ dáng chưa tỉnh.

Đây là đương nhiên, Tuyết này hai vợ chồng không biết phát điên cái gì, sáng sớm tìm người truyền nàng tiến cung, nàng còn đang ngủ đâu! Bản không nghĩ để ý, nhưng thái giám truyền chỉ nói một câu ‘hoàng hậu nương nương nói Thái phó không đi nhất định sẽ hối hận.’ Lăng Ngạo Tuyết thật đúng là hiểu nàng, biết nàng thích ngủ chính là có mười đầu trâu cũng không dậy nhưng cho nàng một chiêu này tức chết người đi được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có phi thường không tình nguyện đứng dậy, theo cái kia tiểu công công tiến cung làm cho tâm tình vốn buồn bực càng thêm buồn bực, trước mắt hai người nhàn nhã không có việc gì làm cười gian trá với nàng.

“Hì hì…. Tìm ngươi đương nhiên có việc, đến đến, nhìn xem cháu trai ngươi." Ngạo Tuyết không nhìn Ngạo Quân khẩu khí không tốt, mang con trai ôm đến trước mặt Ngạo Quân vui cười nói. Nàng đã sớm biết Quân nhất định sẽ như vậy không cho bọn hắn sắc mặt hòa nhã, may mắn nàng sớm có chuẩn bị, quả nhiên…

“cục cưng hảo đáng yêu! Tuyết, ngươi xem bộ dáng thật giống ngươi…. Ngươi xem ngươi xem, nó cười với ta! Hảo tiểu, tiểu hài tử đẹp quá! Cục cưng…. Ha ha…." Ngạo Quân tay ôm cục cưng Ngạo Tuyết trong lòng, tâm tình thập phần sung sướng đùa với cháu trai của nàng, hoàn toàn đã quên không hờn giận sớm bị người gọi dậy, đây là thiên tính nữ nhi, huống chi tiểu bảo bảo trong lòng này nàng đã muốn sớm nhìn thấy.

“Ha ha…." Ngạo Tuyết thập phần tự hào cười, còn cùng Ngạo Quân ngoạn cục cưng, thừa dịp Ngạo Quân không chú ý hướng Chính Hiên một bên nhìn các nàng nhíu mày, ý tứ nói: xem đi! Ta đã nói có thể thu phục nàng, còn không tin!

“Tuyết, nếu ngươi sớm nói muốn cho ta đến xem cục cưng, ta nhất định không cần ngươi phái người đi gọi, sớm liền chính mình lại đây, làm hại ta muộn như vậy mới nhìn thấy cháu trai, có phải hay không? Tiểu bảo bảo, ha ha…. Ngươi xem ngay cả con ngươi đều nói vậy, ha ha…. Cục cưng thực ngoan…." Ngạo Quân đầu tiên là oán trách Ngạo Tuyết nói, tiếp theo thế nhưng cùng cục cưng trong lòng nói chuyện, còn có chút chuyện lạ nói cục cưng cười chính là đồng ý lời của nàng.

“Nhất thời quên thôi! Ha ha…. Xem ra cục cưng thật sự thích ngươi nga!" Ngạo Tuyết thè lưỡi, lập tức nói sang chuyện khác. Kỳ thật nàng là cố ý, hì hì…

“Đó là đương nhiên, hắn là cháu ngoại ta đâu!" Ngạo Quân đầu cũng không nâng lên, tiếp tục đàu với cục cưng trong lòng, đắc ý nói, giống như đó là con nàng kỳ thật nàng rất thích tiểu hài tử.

“Ha ha…." Ngạo Tuyết cũng cười theo, hai người cùng nhau đùa với cục cưng, khiến cục cưng cười khanh khách không ngừng, Đông cung bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười thập phần dễ nghe.

Chính Hiên nhìn cảnh ấm áp trước mặt, bất giác khóe miệng duy dương cười: không nghĩ Ngạo Quân lại vẫn có mặt giống tiểu nữ tử, chính là không biết Cẩn Hiên nếu thấy được mặt này lại hội như thế nào đâu? Tính tính thời gian, hắn cũng sắp tới đi?

Đang đùa với cục cưng, Ngạo Tuyết nhận được ánh mắt Chính Hiên, hiểu ý một bên ôm cục cưng trong lòng Ngạo Quân, một bên nói: “Cục cưng đói bụng, ta trước dẫn hắn đi ra ngoài, ngươi tại đây chờ ta!"

“Nga!" Ngạo Quân không tha nhìn theo Ngạo Tuyết ôm cục cưng đi ra ngoài.

“Trẫm cũng có chính sự cần xử lý, Mạc thái phó tỉnh tự nhiên." Chính Hiên ở Ngạo Tuyết đi rồi, liền đối Ngạo Quân cười nói. Theo sau vung tay áo đi ra ngoài.

Ngạo Quân nhìn tẩm cung trống rỗng liếc mắt một cái, thật không rõ vợ chồng này kêu nàng đến đây không bao lâu liền đi rồi, thật là.

Đông cung ngoài hành lang, một thân ảnh màu xanh ngạo nghễ tiêu sái, đi tới cửa cung Đông cung, trên mặt tiều tụy che kín nghi hoặc: như thế nào một thái giám cung nữ cũng không có? Hoàng huynh triệu hắn đến là có chuyện gì?

Cẩn Hiên trên mặt nghi hoặc đẩy cửa vào, thấy tẩm cung kia có thân ảnh sau hoàn toàn khiếp sợ, không thể tin, kinh hỉ thay thế nhất thời dường như đã mấy đời, nghi hoặc lại ở trong mộng, bình tĩnh đứng cạnh cửa động cũng không dám động, ánh mắt chớp cũng không chớp một chút, sợ vừa động người trước mắt sẽ biến mất, sợ nháy mắt hội phát hiện chính là giấc mộng.

Ngạo Quân nghe được tiếng vang đằng sau xoay người lại, trên mặt rất nhanh hiện lên khiếp sợ, tiếp theo lạnh nhạt vô ba xoay người sang chỗ khác, ngực đột nhiên nhảy lên như tùy thời đều có thể phá thể mà ra: Cẩn Hiên, vì sao ngươi xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ này là thiên ý sao? Cho dù ta tái như thế nào tránh đi, vẫn là không thể tránh thiên ý sao? Vì sao lúc thấy ngươi ta lại có cảm giác trong mộng, rõ ràng vẫn muốn tránh khai ngươi, vì sao lại nhìn thấy ngươi, một cỗ ngọt ngào vui sướng như dòng nước ấm chảy trong nội tâm ta? Ta nên như thế nào tái đối mặt ngươi?

Ngạo Quân trong lòng chính là ngàn tư trăm chuyển, đột nhiên cảm giác phía sau một cỗ cuồng phong mà đến, giây tiếp theo đã bị người từ phía sau ôm chặt lấy, Cẩn Hiên đầu để ở cổ nàng, nàng còn không có phản ứng thanh âm khàn khàn theo gần cổ truyền ra: “Quân? Thật là ngươi sao? Quân, ta rất nhớ ngươi, nghĩ đến tâm thật đau, thật là ngươi? Ta không phải đang nằm mơ?" hai tay càng thêm đem Ngạo Quân gắt gao ôm lấy, coi như chỉ cần hắn buông lỏng tay, Ngạo Quân sẽ biến mất trước mắt hắn, tràn ngập bất an.

“Cẩn Hiên, ngươi buông ra trước." Ngạo Quân tận lực khống chế cảm xúc chính mình, như bình thường lạnh nhạt vô ba nói. Cẩn Hiên trên người phát ra bất an, thống khổ, áp lực hơi thở là mãnh liệt như vậy, thật sâu vây quanh thân nàng, đồng thời cũng chấn động lòng nàng, nàng nghĩ nói với hắn: nàng cũng rất muốn hắn, nhưng nói đến miệng lại hóa thành một câu vô tình này.

“Quân, sao ngươi có thể vô tình như vậy? Không chỉ một lần đối ta không nhìn thấy, hiện tại lại đối với ta lãnh đạm như thế." Cẩn Hiên vẫn như cũ gắt gao ôm Ngạo Quân, nghe được lời nói Ngạo Quân hai tay nắm chặt, thống khổ lên án Ngạo Quân vô tình, nhiều ngày tưởng niệm nhưng lại đổi lấy một câu: buông nàng ra!

“Cẩn Hiên…." Ngạo Quân nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, ngữ khí lạnh nhạt lại có điểm buông lỏng, giống như bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, phía sau lưng truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của Cẩn Hiên, cổ là hơi thở ấm áp của hắn, bên tai là hắn thống khổ lên án…. Này hết thảy hiện tại đối nàng mà nói không thể nghi ngờ là khổ hình lớn nhất, là đối nàng, cũng là đối hắn, nhưng bọn hắn đều đào không thoát, mà hết thảy đều là từ nàng tạo thành.

“Ha ha…. Ngươi muốn nói với ta, ngươi làm như vậy là vì ngươi trong lòng chỉ yêu Vũ Tình, cho nên không nghĩ làm cho ta càng lún càng sâu sao? Quân, ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào?" Cẩn Hiên đột nhiên ngẩng đầu nói với Ngạo Quân, chu sót cười nói nhưng tay lại vẫn như cũ không chịu buông ra.

“Có ý gì?" Ngạo Quân mắt nhìn tiền phương, lạnh nhạt lạng lùng nói. Trong lòng lại bị những lời của Cẩn Hiên làm cho cả kinh: hắn nói nàng lừa hắn? Chẳng lẽ hắn đã biết nàng là nữ tử, bằng không vì cái gì hội nói như vậy đâu? Nhưng hắn lại như thế nào biết được? Chẳng lẽ Tuyết nói hay là tỷ phu? Không có khả năng, Tuyết không có khả năng nuốt lời, đó là….

“Vũ Tình đã nói cho ta." Cẩn Hiên thản nhiên thả một viên đại bom xuống đầu Ngạo Quân, tạc Ngạo Quân cả người cứng nhắc, lạnh như băng, Tuyết thật sự nói cho hắn? Kia nàng càng thêm không thể đối mặt hắn, Ngạo Quân hận không thể lập tức biền mất ở trước mặt hắn, nguyên lai nàng cũng chỉ là cái người nhu nhược mà thôi.

“Quân, ngươi làm sao vậy! Lạnh không? Ngươi không đem sáo ngọc sao?" Cẩn Hiên đột nhiên cảm giác được người trong lòng nháy mắt lạnh như băng, lo lắng đem Ngạo Quân xoay lại đối mặt hắn hỏi, nắm tay nàng, ôn nhu xoa xoa, thậm chí sử dụng nội lực vì nàng sưởi ấm.

“Ta không sao." Ngạo Quân mất tự nhiên rút tay về, không nhìn biểu tình thất vọng thương tâm của hắn, đi đến bên cạnh bàn vì mình rót chén trà, cầm lấy nhấm một ngụm, thế này mới lại thản nhiên nói: “Tuyết…. Vũ Tình nói với ngươi cái gì?" nhìn như không thèm để ý hỏi, kỳ thật có ai biết tay cầm chén hơi run run, tay kia thì gắt gao nắm thành quyền, đưa lưng về phía Cẩn Hiên đôi mắt bốn bề dậy sóng.

“Nói cái gì? Ha ha…. Nói nàng cùng ngươi Lăng Ngạo Quân là bằng hữu tốt nhất, là tri kỷ tối hiểu biết nhưng không phải quan hệ tình nhân mà ta cùng hoàng huynh đã nghĩ, nói các ngươi sẽ không khả năng xuất hiện loại quan hệ này, mà ngươi Lăng Ngạo Quân…." Cẩn Hiên đột nhiên giống như điên, ha ha cười to nói, cười đến mức nước mắt đều nhanh chảy xuống, chính là tiếng cười kia lại làm cho người cảm thấy một loại tê tâm liệt phế, ngay cả khán giả rình xem cũng không cầm được nước mắt.

Ngạo Quân không nói được lời nào, yên lặng cảm thụ được bi thương của Cẩn Hiên, tâm cũng đau như lấy máu, nhưng nàng lại vẫn như cũ lấy lạnh lùng đối đãi, Cẩn Hiên đột nhiên dừng lại làm cho tay cầm chén của nàng chấn một chút, một giọt nước trà theo ngón tay mảnh khảnh rơi trên bàn ‘đinh’ một tiếng, như viên đá rơi vào tâm nàng khơi dậy tầng tâng gợn sóng thật lâu không tiêu tan.

“Ha ha…. Mà Ngươi cự tuyệt ta cũng không phải vì nàng, mà là có nguyên nhân khác…." Cẩn Hiên còn tiếp tục cười lớn nói.

Hắn giống như nghe thấy lòng mình rỉ máu, một chút một chút chậm rãi theo trên người hắn rút ra, hốc mắt một mảnh mơ hồ, chặn tầm mắt hắn khiến hắn không thấy Quân, tuy rằng người nọ vô tình nhưng hắn vẫn như cũ lúc nào cũng nghĩ tới nàng, nhất là sau khi Vũ Tình nói với hắn ‘chân tướng’: Quân, ngươi cũng biết, khi Vũ Tình nói cho ta biết trong lòng ta cảm thụ như thế nào, là vui hay buồn là đau là hận, vui là nguyên lai ngươi cái gọi là ‘người tối trọng yếu’ cũng không phải chỉ ý tứ kia, nguyên lai Vũ Tình cùng ngươi đều không phải người yêu, nguyên lai ngươi nói người ngươi yêu là Vũ Tình là gạt ta; buồn là mặc kệ có người hay không ngươi đều cự tuyệt ta, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngươi thật sự liền như vậy chán ghét ta sao? Hận là ngươi vì sao như thế tuyệt tình, chẳng lẽ ta đối với ngươi tốt ngươi đều không cảm nhận thấy sao? Tâm ngươi đối với ta thật sự kinh thường sao? Ta hận ngươi vô tình, hận ngươi vô tâm, hận ngươi kiên quyết nhưng ta càng hận chính mình, ta hận chính mình vì sao không thể vô tình buông ngươi, ta hận chính mình vì cái gì biết rõ vách núi đen còn không chịu ghìm ngựa, ta hận chính mình vì cái gì vô dụng như thế, đã không có ngươi ta chuyện gì đều làm không tốt, cũng không có tâm làm….

Ngạo Quân tam thoáng buông xuống, vốn nàng sẽ không tính phối hợp cùng Tuyết làm cho hai huynh đệ bọn họ sinh khí, cũng không tính muốn cùng Tuyết làm bộ người yêu, nàng cũng không có tư cách đi trừng phạt Cẩn Hiên. Hắn si tình, lại bị nàng làm thương tích đầy mình.

Ngạo Quân vừa buông chén trà trong tay, thân ảnh trước mắt chợt lóe, Cẩn Hiên sẽ đến trước mặt nàng, hoàn toàn không có điên cuống mới kia, có chính là vẻ mặt âm trầm, cùng thật sâu áp lực cảm xúc, thâm thuý đôi mắt giống như có hơi nước, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, áp lực khàn khàn nói: “Nói cho ta biết nguyên nhân chân chính, cho dù muốn ta buông tha, ngươi cũng phải cho ta rõ ràng." Nhìn như lạnh nhạt vô ba, hai tay nắm chặt, cả người cứng nhắc, không buông tha biểu tình biến hóa Ngạo Quân.

Ngạo Quân bắt buộc chính mình lạnh nhạt nhìn lại hắn, bình tĩnh vô ba đôi mắt thật sâu thu liễm cảm xúc, cảm thấy làm một cái đau dài không bằng đau ngắn quyết định, cho dù tương lai nàng sẽ hối hận nhưng lúc này nàng chỉ có thể làm như vậy, hít một hơi lạnh nhạt nói: “ Hảo ta liền nói cho ngươi nguyên nhân, bởi vì ta là nam tử cho nên không có khả năng hội nhận ngươi, cái gì là vượt qua giới tính? Hừ nam tử cùng nam tử sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm mà thôi, ta cũng không tưởng rơi vào cái kết cục ngàn người đả kích, ngươi là vương gia có thể không cần nhưng ta để ý, ta nghĩ lưu danh sử sách suy nghĩ thành tựu công danh, ta nghĩ muốn vạn dân kính ngưỡng. Hơn nữa, cho dù ta cùng Vũ Tình chính là bằng hữu nhưng ta là nam tử bình thường, ta yêu một người vẫn như cũ là nữ tử, ta nghĩ muốn là cưới vợ sinh con, ta nghĩ muốn là thê thiếp thành đàn, ngươi có hiểu không?" nghĩ một đằng nói một nẻo khiến Cẩn Hiên đau đớn, trong lòng nàng cũng là đau đớn.

Mỗi một chữ nói ra, tâm liền nhỏ máu, nguyên lai muốn nói ra những lời này nhưng nàng lại không tưởng được còn khó hơn rất nhiều, cơ hồ dùng hết toàn lực của nàng, toàn thân suy yếu cơ hồ lập tức ngã xuống nhưng nàng không thể ngã, nàng còn phải tuyệt tình đối mặt Cẩn Hiên, phải biểu hiện vô cùng chán ghét.

Cẩn Hiên một tay ôm ngực, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc từng bước lui về phía sau, thẳng đến đụng vào một bên bàn trà đều không tự biết, tâm hắn đang tê tái, đau đến khiến hắn sống không bằng chết, ngạnh sinh sinh phun ra một mồm to máu tươi, nhiều ngày tưởng niệm thành cuồng, nhiều ngày cơm nước không màng đã làm hắn mệt mỏi không chịu nổi, một kích thích này không thể ngờ họa vô đơn chí trước mắt chậm rãi biến thành màu đen, chỉ có kia không ngừng chớp lên thân ảnh tuyệt tình, bên miệng chậm rãi cười lạnh thế giới của hắn chỉ còn màu đen hắn cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn tới hắn ý thức Ngạo Quân tuyệt tình, lời nói Ngạo Quân như một nhát dao đâm ở tim hắn, Ngạo Quân trên mặt chán ghét, trong mắt lạnh lùng…. Hắn mệt mỏi quá!

Thẳng đến Cẩn Hiên hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống, Ngạo Quân rốt cuộc không thể ức chế lệ rơi xuống, điên cuồng vọt mạnh qua gắt gao ôm Cẩn Hiên, vì hắn lau đi vết máu, một hàng thanh lệ không chịu khống chế rơi trên mặt Cẩn Hiên, nàng chỉ có thể không tiếng động ôm chặt hắn, có lẽ khi hắn tỉnh lại bọn họ không thể gặp lại, bọn họ sẽ như người xa lạ, có lẽ ánh mắt yêu say đắm hắn nhìn nàng sẽ biến thành cừu hận, nàng không bao giờ có thể ôm hắn như vậy nữa….

“Cẩn Hiên…."

“Cẩn đệ…"

Theo hai người lo lắng kêu, trước mắt một thân ảnh minh hoàng chớp động một chút đem Cẩn Hiên trong lòng Ngạo Quân đoạt lấy, một tay đẩy Ngạo Quân ra, lúc này Ngạo Quân đã như rối gỗ đột nhiên bị đẩy ra, thẳng tắp ngồi xuống ngẩng đầu lại nhìn vẻ mặt tức giận Chính Hiên, trên người tản mát ra mãnh liệt sát khí, trong mắt thị huyết quang mang, trong lòng hắn là Cẩn Hiên đã bị nàng làm thương tích đầy mình, mà Ngạo Tuyết trên mặt ngấn lệ vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

“Trẫm nói qua, ngươi không được tổn thương Cẩn đệ, mà ngươi lại khiến hắn bị thương nặng như thế, hảo, ngươi thế nhưng vô tình như thế vậy đừng trách trẫm bất nghĩa." Chính Hiên nhẹ nhàng mà đem Cẩn Hiên đặt trên giường, quay đầu cười lạnh nói, mãnh liệt sát khí làm cho Ngạo Tuyết cả kinh.

Chính Hiên đột nhiên hướng Ngạo Quân xuất thủ, mà Ngạo Quân lại vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn Chính Hiên, khi Chính Hiên một chưởng đánh trúng nàng buồn bã cười, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể nhất thời như diều đứt dây bay ra ngoài nặng nề mà đụng vào tường, ngực từng trận phát đau, nhất thời một mồm máu tươi cứ như vậyphun tới, máu tươi từ miệng nàng phun ra, đầu từng trận phát đau nhưng thần trí là chết tiệt thanh tỉnh.

Chính Hiên còn muốn lại ra tay, đã thấy Ngạo Tuyết vẻ mặt nước mắt chắn trước Ngạo Quân lau một chút nước mắt trên mặt, cao giọng nói: “Ngươi muốn đánh chết nàng sao?"

“Hừ, nàng tránh ra, đây là nàng ta tự tìm." Sát khí đằng đằng thẳng bức Ngạo Quân, thanh âm trầm thấp giống như từ yết hầu phát ra tiếng nói.

“Ta sẽ không cho chàng giết nàng, trừ phi chàng bước qua xác ta." Ngạo Tuyết hướng về phía Chính Hiên thét lớn. lúc này nàng cái gì cũng không nghĩ, nàng chỉ biết nàng là tỷ tỷ của Quân, nàng không thể để cho nàng có chút thương tổn nào, tựa như tiểu Hiên tử, hơn nữa nàng có thể cảm giác được trong lòng của Quân kỳ thực cũng rất cực khổ, so với Cẩn Hiên còn khổ hơn.

Không nhìn tới Chính Hiên tức giận sắc mặt xanh mét, xoay người ngồi xuống, nâng dậy Ngạo Quân miệng còn chảy máu, đau lòng nói: “Quân, ngươi không sao chứ? Vì cái gì không né?" nàng biết lấy võ công Quân, nàng hoàn toàn có thể né tránh một chưởng này của tiểu Hiên tử.

“Ta…. Không có việc gì." Ngạo Quân gian nan đối Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói, cố gắng nghĩ giơ lên một cái tươi cười làm cho Ngạo Tuyết yên tâm, cũng không nghĩ ngay cả cười khí lực đều không có, kia suy yếu cười làm cho người ta nhìn càng thêm đau lòng, Ngạo Tuyết nước mắt càng thêm không chịu khống chế chảy xuống.

“Quân, ngươi…. Đây là tội gì chứ?" Ngạo Tuyết nhìn Ngạo Quân ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cẩn Hiên hôn mê trên giường trong lòng chua xót, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói. Đường tình của Quân so với nàng còn gian nan hơn, nội tâm của nàng quá mức lương thiện, cũng quá nguyên tắc, lần này nói ra những lời nhẫn tâm đả thương người như vậy, thương tổn Cẩn Hiên đồng thời cũng thương tổn chính mình, Quân ngươi rất choáng váng, cho dù trong lòng ngươi khó có thể lựa chọn ngươi cũng không thể lựa chọn biện pháp cực đoan như vậy, ngươi cho làm như vậy Cẩn Hiên thật sự sẽ buông ngươi, quay về cuộc sống vui vẻ trước kia sao?

“Tuyết, ta thật sự không có biện pháp, Cẩn Hiên hắn vĩ đại như vậy, không nên yêu kẻ hoa tâm như ta, hắn hẳn là có rất nhiều cô gái tốt thương hắn, hơn nữa…." Ngạo Quân ánh mắt ảm đạm nhìn Cẩn Hiên nhắm chặt đôi mắt buồn bã đối Ngạo Tuyết nói: “hơn nữa ngươi hẳn là biết, ta tùy thời đều có thể rời đi, cho dù ta lựa chọn Cẩn Hiên, khi ta rời đi hắn hội càng thống khổ hơn."

Từ sau khi nàng gặp Ngạo Tuyết nàng đột nhiên ý thức được nàng không phải người nơi này, nàng cùng Tuyết giống nhau là cái dị thế, mà nàng lại cùng Tuyết không giống nhau, Tuyết có thể ở lại nơi này nhưng nàng không thể, không biết khi nào thì nàng sẽ đột nhiên biến mất trở lại hiện đại, có lẽ nàng rất dễ xuyên qua cũng quá dung nhập thế giới này thế cho nên nàng đã quên nàng vốn là dị thế mà thôi, có lẽ ở trong này nàng chính là khách qua đường mà thôi, cho nên cuối cùng bất luận nàng lựa chọn Cẩn Hiên hay là Gia Luật Ưng, nàng sợ có một ngày thời điểm nàng càng lún sâu, nàng đột nhiên sẽ về thế kỉ hai mốt, tựa như nàng đột nhiên tới nơi này, đến lúc đó bọn họ hội thống khổ cả đời, nàng sợ hội hủy sinh mạng bọn họ, bọn họ đều là người vĩ đại như vậy, là nhân tài trên đời. Cho nên nàng vội vàng rời khỏi Cẩn vương phủ, nàng đối Cẩn Hiên tuyệt tình, tị mà không thấy. Nếu chính là bởi vì trong lòng khó lựa chọn, chính là bởi vì nàng đối Gia Luật Ưng hứa hẹn, nàng tránh xa Cẩn Hiên nhưng nàng tuyệt đối không đối Cẩn Hiên tuyệt tình, chính là nàng không thể không như thế a!

“ta hiểu được, ta biết lòng của ngươi cũng thực khổ, bởi vì ta cũng từng trải qua." Ngạo Tuyết nhìn tiểu Hiên tử liếc mắt một cái, theo lộ vẻ sầu thảm nói. Lúc trước nàng cũng từng giãy dụa, nhưng cùng Quân tình huống xác thực so với nàng càng phức tạp hơn, nang cần thời gian suy nghĩ rõ ràng.

“A…. tuyết, ta phải đi rồi, về sau lại đến xem cục cưng." Ngạo Quân suy yếu cười nói, nhẹ nhàng mà đẩy Ngạo Tuyết ra, ở Ngạo Tuyết ánh mắt lo lắng chậm rãi hướng cửa tẩm cung đi đến, thời điểm ra cửa tẩm cung đột nhiên quay đầu lại tái thật sâu nhìn Cẩn Hiên nằm trên giường liếc mắt một cái, thản nhiên: “Tuyết, tỷ phu….gọi ngươi tỷ phu ngươi đừng để ý, giúp ta chiếu cố Cẩn Hiên thật tốt, còn có…." Dừng một chút thu liễm nói: “Làm cho hắn quên ta đi! Không cần lại tìm ta." Nói xong, cũng không quay đầu lại ra tẩm cung, vỗ về ngực cố nén một cỗ huyết tinh dâng lên, giống như chạy trối chết hướng cửa cung mà đi.

Nhìn Ngạo Quân thân ảnh dần biến mất, Chính Hiên vẫn như cũ lửa giận chưa tiêu tan, hướng về phía ngoài giận dữ hét: “ đến, đem thái y viện đều gọi đến cho trẫm, nhanh lên." Hắn không thể đối Tình nhi trút giận, chỉ có thể đối thái giám cung nữ đáng thương phát giận.

Người canh giữ ngoài tẩm cung bị hắn gầm lên giận dữ cấp sợ tới mức té đi thái ý viện truyền thái y.

Ngạo Tuyết biết hắn sinh khí nàng như vậy che chở Ngạo Quân nhưng lúc này nàng đã không có khí lực đi trấn an tức giận của hắn, nhìn Cẩn Hiên trên giường liếc mắt một cái trong lòng thở dài: Cẩn Hiên, đừng trách Quân, còn có đừn buông tha, nàng chính là tạm thời không nghĩ ra mà thôi, liền như ta nói lúc trước kiên trì…
Tác giả : Tùy Phong Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại