Quân Sư Vương Phi
Quyển 2 - Chương 57: Ước hẹn Yên Vũ Lâu
Ngạo Quân hiểu rõ cười nói:“Có gì không thể." Nói xong, chậm rãi cởi bỏ đấu lạp……
Có thể không nghĩ tới Ngạo Quân hội sảng khoái đáp ứng như vậy! Đông Phương Tuấn Hạo mạnh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ngạo Quân đem đấu lạp cởi xuống, trong sương phòng yên tĩnh lập tức vang lên một tiếng hút không khí, thời gian ở một khắc giống như yên lặng ……
Trời ạ! Nam tử mĩ quá a! Quả thực so với những nữ tử hắn gặp qua còn mĩ hơn, cho dù hoa khôi Yên Vũ lâu cũng chỉ bằng một phần mười của y nga, có nam tử thật sự là mĩ nhân như vậy sao? Nhưng ánh mắt này của y không phải nữ tử nào cũng có được, anh khí cùng tự tin, ngạo nghễ, tâm hung hăng va chạm một chút, kẻ làm lưu luyến nhiều bụi hoa như hắn, vô tình như hắn, lần đầu tiên có cảm giác tim đập nhanh như thế, mà lại lần đầu gặp mặt nam tử này. Bất quá…… Y thật là nam tử sao? Thực hoài nghi……
“Tuấn Hạo…… Tuấn Hạo……" Sau khi Ngạo Quân cởi đấu lạp xuống, đợi hồi lâu, cũng không thấy Đông Phương Tuấn Hạo có phản ứng, không khỏi kỳ quái nhìn về phía hắn, thấy hắn như trúng tà, ngốc lăng nhìn nàng chằm chằm, nàng nhớ rất rõ nàng căn bản là không cười, như thế nào hắn lại ngây ngẩn cả người, không khỏi ra tiếng kêu.
“Ách…… A!" Nghe được Ngạo Quân kêu to, Đông Phương Tuấn Hạo mới từ kinh diễm phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thất lễ, Ngạo Quân ngươi bộ dạng thật đẹp, ta tự nhận đã gặp không ít người, nhưng chưa từng gặp qua người như Ngạo Quân ngươi, tuấn mỹ như thế, nhất thời thất thần." Đông Phương Tuấn Hạo thập phần thành thực nói, phong thái phong lưu tuấn dật ở Ngạo Quân trước mặt tất cả đều không sót lại chút gì.
“Ha ha……" Ngạo Quân làm Đông Phương Tuấn Hạo bị đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười, hắn vốn tuấn nhã bất phàm, nay vẻ mặt phiếm hồng này, không ảnh hưởng đến tuấn dật của hắn, ngược lại khiến hắn thoạt nhìn càng thêm mê người, trong tuấn dật mang theo điểm đơn thuần. Đơn thuần? Nếu những lời này bị những kẻ nhận thức Đông Phương Tuấn Hạo nghe thấy, nhất định hoài nghi đầu óc Ngạo Quân có phải có vấn đề hay không, bình thường hồ ly Đông Phương trang chủ nói như thế nào đi nữa nhưng dùng từ ‘đơn thuần’ thật là hoang đường đi!
Nụ cười này lại làm cho Đông Phương Tuấn Hạo vừa định thần lại trở nên ngây dại, thật sự là thật đẹp, càng ngày càng hoài nghi thân phận nam tử của y nga! Kẻ luôn luôn chơi trò lưu luyến bụi hoa như hắn sớm luyện cảm giác sâu sắc về cảm nhận nữ tử, hắn có trực giác y không phải nam tử, nhưng hắn không thể xác định, bởi vì hắn không thể tin được có nữ tử nào tùy ý tiêu sái như thế, tự cao tự đại như thế, phong thái ngạo nghễ như thế, y thật đúng là tâm sâu khó dò a!
“Khụ…… Tuấn Hạo, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về." Ngạo Quân ho nhẹ một tiếng lại kéo Đông Phương Tuấn Hạo thần chí ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn một chút ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã gần đến giữa trưa, Cẩn Hiên hẳn đã sớm trở về, vẫn nên mau trở về đi thôi! Liền lên tiếng cáo từ với Đông Phương Tuấn Hạo.
“A! Ngạo Quân nhanh như vậy muốn đi, còn muốn tâm sự nhiều với Ngạo Quân mà!" Đông Phương Tuấn Hạo ‘A’ một tiếng, lại phục hồi tinh thần, mặt lại đỏ lên, trong lòng không ngừng ảo não mắng chính mình: Đông Phương Tuấn Hạo a Đông Phương Tuấn Hạo! Ngươi là thiên hạ đệ nhất trang — trang chủ Đông Phương sơn trang, còn tự cho là thông minh tuấn dật, như thế nào hôm nay luôn ở trước mặt y làm xấu mặt a! Trong lòng còn chưa mắng đủ chính mình, chợt nghe gặp Ngạo Quân nói phải đi, vội vội vàng vàng la lên.
“Ta cũng muốn tâm sự nhiều với Tuấn Hạo, nhưng ta đi ngoài đã lâu, nên trở về." Ngạo Quân thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại có một nỗi buồn, đối với vị bằng hữu mới quen này, nàng cảm thấy cùng hắn nói chuyện phiếm thực vui vẻ, hắn có thể làm nàng cười, nhưng nếu nàng lâu không trở về, phỏng chừng Cẩn Hiên sẽ đi tìm nàng.
“Vậy…… Được rồi!" Đông Phương Tuấn Hạo thấy Ngạo Quân thật sự phải đi, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, chỉ phải đáp ứng, nhưng từ biệt hôm nay, biết có ngày có thể tái kiến hay chăng, hắn còn không biết rõ y là nam hay nữ a!
“Vậy Tuấn Hạo, ta đi trước." Ngạo Quân rời chỗ ngồi, nói với Tuấn Hạo, xoay người muốn đi.
Nhưng nàng chưa kịp sải chân, Đông Phương Tuấn Hạo liền một bước nhanh trước mặt nàng cầm cây quạt trong tay đưa cho nàng nói: “Ngạo Quân, cầm đi, về sau có việc, có thể đến nơi đây tìm ta, hoặc có thể đến Đông Phương sơn trang, ta không biết ngươi ở tại đâu, cho nên, ngươi nhớ tới tìm ta nga!" Trước giờ đều là người khác hướng đến mà cầu hắn, khi nào có hắn lại vội vàng cầu người khác tìm hắn như thế, ha ha…… Vì Lăng Ngạo Quân này, hắn thật đúng phá nhiều quy củ trước giờ, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng đây là chính mình.
“Hảo." Ngạo Quân tiếp nhận cây quạt Đông Phương Tuấn Hạo đưa cho nàng, gật đầu nói, sau đó bước qua Đông Phương Tuấn Hạo, rồi đi ra ngoài.
Khi Ngạo Quân bước qua, cái mũi linh mẫn của Đông Phương Tuấn Hạo tức nghe được một cỗ thản nhiên mùi thơm dễ ngửi, càng ngày càng hoài nghi y là nữ tử, có lẽ có nơi để thử y tốt lắm.
Đông Phương Tuấn Hạo trong mắt lập tức tràn ngập tính kế, khóe miệng gợi lên một cái cười gian, xoay người đuổi theo Ngạo Quân.
Đang chuẩn bị ra tửu lâu Ngạo Quân đột nhiên cảm giác phía sau có người, xoay người, thấy Đông Phương Tuấn Hạo đã đi tới trước mắt nàng, không khỏi nghi hoặc nói “Tuấn Hạo, còn có việc sao?"
“Ân, Ngạo Quân, ngươi đêm nay có rảnh không? Ta rất muốn tâm sự nhiều với ngươi, chúng ta đêm nay lại tụ họp được không?" Đông Phương Tuấn Hạo trong mắt rất nhanh hiện lên tia sáng có tên là âm mưu, nhưng ngữ khí lại thành khẩn đến thành thật nói.
“Ân, được rồi!" Ngạo Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đáp ứng lời mời, dù sao nàng cũng muốn nhìn cảnh đêm cổ đại một chút.
“Tốt lắm, chúng ta đêm nay gặp tại Yên Vũ lâu" Đông Phương Tuấn Hạo vừa hưng phấn nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình Ngạo Quân.
Ngạo Quân hơi hơi nhíu mi, giống như tự hỏi một chút, nhân tiện nói: “Được rồi! Ta đây đi trước." Xoay người, đi ra tửu lâu, hướng vương phủ trở về.
Đông Phương Tuấn Hạo đương nhiên chú ý tới Ngạo Quân khẽ biến mặt, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình, bằng không như thế nào nghe được Yên Vũ lâu liền nhíu mày thế kia? Nơi đó chính là thiên đường của nam nhân a!
Mặc dù hắn không đoán sai, nhưng là lại tưởng lầm rồi, Ngạo Quân căn bản tuyệt không biết Yên Vũ lâu là nơi nào, nàng sở dĩ hội nhíu mày, là vì nàng không thể tưởng được nguyên lai thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu.
Đang đi dọc theo đường hồi vương phủ Ngạo Quân trong lòng đều là buồn bực: Long Hiên hoàng triều thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu sao, Tuấn Hạo hẹn nàng đi Yên Vũ lâu, thì hẳn phải là nơi tửu lâu linh tinh gì đó đi! Nhưng vì cái gì bọn Oánh nhi lại đối với Yên Vũ lâu có phản ứng lớn như vậy, nàng nhớ tới sau khi hai quân quyết chiến, buổi tối ngày nào đó, nàng bị phạt ca hát, cuối cùng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể xướng Khán xuyên gì đó [tks chương 51 của nàng Nguyệt, không thì ta chả bit ^^], không thể tưởng được nàng vừa xướng xong, Oánh nhi liền khóc nói nàng thế nhưng đi loại Yên Vũ lâu này, ngay sau đó Cẩn Hiên, bọn Nguỵ Tử Tề hết thảy đều nói nàng cái gì phong lưu, biến thành nàng quả thực chẳng hiểu ra sao, chẳng qua ca từ có ba chữ ‘Yên Vũ lâu’ mà thôi, kết quả làm hại nàng thiếu chút nữa thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đi Yên Vũ lâu! Hảo, Lăng Ngạo Quân ta đêm nay nhất định phải nhìn xem rốt cuộc là nơi ‘Đầm rồng hang hổ’ gì.
Đang suy nghĩ về Yên Vũ lâu, Ngạo Quân nhất thời không chú ý tới trước mắt có người, lập tức liền đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn đúng lúc được người bị đụng giữ chặt nàng, mới tránh cho nàng cùng mặt đất thật thân mật mà tiếp xúc, vừa đứng ổn, mới ngẩng đầu nhìn xem người bị mình đụng vào là ai?
Vừa thấy người áo xanh trước mắt, Ngạo Quân có điểm lấy lòng lên tiếng nói: “Cẩn Hiên, như thế nào là ngươi a?" Cẩn Hiên biểu tình như thế nào có điểm khủng bố, giống như thực sinh khí a!
“Kia muốn hỏi ngươi a? Đã đi đâu?" Cẩn Hiên ẩn hàm tức giận nhưng tựa hồ rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hắn vừa hồi phủ liền vội vàng muốn gặp y, lại tìm khắp nơi nơi không thấy y, hỏi Chu bá mới biết được y ra phủ, vốn có điểm lo lắng, nhưng lại nghe Chu bá nói y có mang đấu lạp, hơn nữa võ công y cao như vậy, hẳn là không việc gì, nên hắn quyết tâm đợi, nhưng là đợi thật lâu, nhanh đến giữa trưa, y vẫn không trở về, không biết có thể có chuyện gì hay không? Càng nghĩ càng kinh hãi, cuối cùng thật sự chờ không được liền đi tìm y, nhưng tìm không thấy y, trong lòng không khỏi vừa vội vừa tức, không có chuyện gì thôi đừng chạy loạn a! Lúc này hắn như đã quên Ngạo Quân là ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, cũng không phải thiếu nữ tử tay không trói gà không chặt.
“Không có, chỉ là đi dạo nơi nơi mà thôi." Ngạo Quân có điểm chột dạ thấp giọng nói, nàng cũng không đem chuyện gặp gỡ Tuấn Hạo nói với Cẩn Hiên, không có nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng không thích nói mà thôi.
“Quên đi, hồi phủ đi!" Cẩn Hiên cuối cùng chỉ có thể hít một ngụm, nhẹ nhàng nói, đối với Ngạo Quân, hắn hiện tại chính là không được giận, hắn nhìn ra được, y có việc gạt hắn, nhưng y không muốn nói, hắn liền tôn trọng không hỏi.
“Ân." Ngạo Quân gật đầu, liền cùng Cẩn Hiên sóng vai hướng về vương phủ, hai người mang theo tâm tư dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói.
Rốt cục màn đêm buông xuống, Ngạo Quân thân trắng noãn y bào, tay cầm chiết phiến [Không phải của Đông Phương Tuấn Hạo đã đưa nàng] , nghiễm nhiên là một công tử phong lưu tuấn mỹ vô song, ngay tại khi nàng ra khỏi phủ hướng Yên Vũ lâu mà đi đột nhiên nhớ tới một vấn đề thực nghiêm trọng: Yên Vũ lâu ở đâu?
May mắn lúc này Chu bá lại đây, Chu bá vừa tiến tới, gặp Ngạo Quân, đầu tiên là sửng sốt, sau cung kính nói: “Mạc công tử, ngài muốn đi đâu a?" Thật là, nhìn lâu như vậy, còn luôn sẽ bị mỹ mạo của y làm ngây người, bất quá đêm nay Mạc công tử tựa hồ càng tuấn mỹ thêm ba phần.
“Chu bá, ngươi tới đúng lúc, Yên Vũ lâu đi như thế nào a!" Ngạo Quân đang ngẩn người vừa thấy là Chu bá lập tức tiến lên hỏi.
“Cái gì? Yên Vũ lâu? Công tử ngươi muốn đi…… Đi Yên Vũ lâu?" Chu bá không thể tin trừng lớn mắt hỏi. Thần nhân Mạc Quân công tử thế nhưng muốn đi Yên Vũ lâu loại nơi yên hoa này? Vậy Vương gia làm sao bây giờ? Vương gia nếu biết nhất định thực thương tâm, Mạc Quân công tử ngươi như thế nào có thể làm thương tâm Vương gia như vậy a?
“Ân." Đối phản ứng quá mức của Chu bá, Ngạo Quân chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm một cái, trong lòng nghi hoặc càng lớn hơn nữa : Yên Vũ lâu này rốt cuộc là nơi ra sao, như thế nào ngay cả Chu bá là người trầm ổn từng trải như vậy cũng phản ứng quá mức như thế? Việc này càng gia tăng hứng thú của Ngạo Quân đối với Yên Vũ lâu, đêm nay nàng nhất định phải đi để thấy đến tột cùng.
“Công tử, nghe Chu bá nói một câu, loại nơi như Yên Vũ lâu này, vẫn không nên đi." Chu bá muốn khuyên nhủ Ngạo Quân, làm y mất ý tưởng đi Yên Vũ lâu. Mạc Quân công tử hỏi như vậy, chứng tỏ rằng y chưa bao giờ đến Yên Vũ lâu, có lẽ y sẽ nghe lời lão khuyên.
Nhưng là lão nghĩ sai lầm rồi, lão càng nói như vậy, Ngạo Quân tâm muốn đi càng kiên định.
“Chu bá nếu không muốn nói cho ta biết, để ta đi hỏi người khác cũng được." Ngạo Quân lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, biểu lộ này của nàng cho thấy quyết tâm muốn đi lớn bao nhiêu. Bọn họ vẫn nói cái loại địa phương này là địa phương gì a?
“Khoan khoan…… Aiz……" Nhìn ra quyết tâm của Ngạo Quân, Chu bá cuối cùng bất đắc dĩ chỉ nơi Yên Vũ lâu ở đâu nói cho Ngạo Quân.
Bất quá chờ Ngạo Quân vừa đi, Chu bá lập tức xoay người về phía Vương gia bẩm báo việc này, thật sự là thực xin lỗi Mạc Quân công tử, hy vọng Vương gia không sinh khí.
Nhìn trước mắt oanh oanh yến yến, một đống lớn nữ tử ăn mặc hở hang tay cầm khăn không ngừng đối với nam tử qua lại ngoắc ngoắc, cười duyên, mà các nam tử kia lại là vẻ mặt cười dâm đãng vuốt tay nhỏ bé của nữ tử, ôm lấy nữ tử đi vào. Cho dù Ngạo Quân ngu ngốc cũng biết đây là địa phương gì?
Nàng rốt cục hiểu được vì cái gì Oánh nhi, Cẩn Hiên bọn họ sau khi nghe nàng xướng khúc ‘Khán xuyên’ kia, có phản ứng như vậy, vì cái gì sau khi Chu bá nghe nói nàng muốn đi Yên Vũ lâu, sắc mặt quái như vậy, phản ứng lớn như vậy, nguyên lai…… Nguyên lai Yên Vũ lâu đúng là thanh lâu, này thật sự là rất…… Rất hảo chơi, ha ha…… trong thiên địa hạ như thế nào lại có chuyện vừa khéo như vậy? Nàng chẳng qua tùy tiện nghe xong một ca khúc hiện đại có thể xướng ra thành cái thanh lâu nha, ha ha…… Không biết thanh lâu cổ đại rốt cuộc ra sao? Nàng đã sớm muốn nhìn một chút, tiểu thuyết khi viết xuyên qua, nữ chủ đều là được đến tham quan thanh lâu, nơi này như là xu hướng của các tài năng, nếu nàng đã gia nhập hàng ngũ xuyên qua, như thế nào có thể không đuổi kịp xu hướng này? Chính là vẫn có điểm không rõ, Tuấn Hạo sao lại hẹn gặp nàng ở thanh lâu?
Đêm nay ra ngoài, Ngạo Quân cũng không mang đấu lạp, nên nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mỗi người đều ngây ngốc sửng sốt nhìn nàng chằm chằm, có nam tử vẻ mặt đáng khinh mãnh nhìn nàng chằm chằm chảy nước miếng, tâm tình Ngạo Quân vốn đang tốt lắm nên hơi hơi nhíu một chút mày.
Cuối cùng vẫn là ‘Người từng trải’ Vân Nương nhìn nhiều trường hợp đã quen cũng chính là tú bà của Yên Vũ lâu định thần lại đầu tiên, lay động đến trước mặt Ngạo Quân, mang theo mùi hương nồng đậm huy qua mặt Ngạo Quân, lạc lạc thanh thanh nói: “Ôi, công tử hảo tuấn mỹ a! Lần đầu tiên đến đây? Mau mau tiến vào, Yên Vũ lâu ta là thanh lâu nổi tiếng nhất của toàn bộ Long Hiên hoàng triều nha, bên trong tất cả các cô nương đều quốc sắc thiên hương, tuyệt đối đem ngươi hầu hạ thư thư phục phục [*]……" Vừa nói vừa phao mị nhãn ái muội với Ngạo Quân.
Nhưng là Ngạo Quân cũng rất không để mặt mũi mãnh đánh hắt xì một cái, oa, mùi hương kia quá nồng, chịu không nổi.
Thừa dịp Ngạo Quân mãnh đánh hắt xì, Vân Nương thực nắm chắc thời cơ đưa ánh mắt, lập tức có hai nữ tử diện mạo rất đẹp, dáng người nóng bỏng đi đến, mỗi người một tay kéo tay Ngạo Quân, cười duyên ôm lấy Ngạo Quân tiến vào Yên Vũ lâu.
Tiến vào Yên Vũ lâu, Ngạo Quân liền tinh tế đánh giá, Yên Vũ lâu này thoạt nhìn thật xa hoa, trong lâu hát hay múa giỏi, nhất phái ca múa mừng cảnh thái bình, kiến trúc này cũng có chút kỳ lạ, chính giữa thiết lập dùng ngọc xây thành vũ đài, cây cột cũng dùng vàng xây, hết sức xa xỉ xa hoa, đều biểu hiện kinh thành phồn hoa cùng quốc gia phú cường, tuy rằng cùng một loại thanh lâu, nhưng đập vào mắt tình cảnh là nơi nơi có thể thấy được cả trai lẫn gái tán tỉnh cười dâm đãng khó nghe, bất quá chỉnh thể mà nói, vẫn là một loại thanh lâu thanh lịch, một chút cũng không giống như loại thanh lâu tục tằng trên TV, xem ra tú bà Vân Nương kia thật thông minh tháo vát hơn người.
Ngạo Quân đang tinh tế nghiên cứu trang sức trong thanh lâu, Vân Nương lại lại dán lên, lạc lạc thanh thanh kiều mị nói: “Công tử có cần cô nương quen biết nào hầu hạ không? Nếu không có, Vân Nương có thể giới thiệu cho công tử, bảo đảm ngài vừa lòng." Nếu nàng trẻ lại hai mươi năm, nàng nhất định gắt gao nắm lấy vị công tử tuấn mỹ vô song không để ai giành lấy, Vân Nương nàng sống hơn phân nửa đời người cũng chưa gặp qua công tử tuấn mỹ như vậy a? Người đẹp nhất đã từng hẳn là năm đó đóa phù dung sớm nở tối tàn Tiêu Vũ cô nương đi! Nói thật ra, hiện tại trong lâu có rất nhiều cô nương đều nhớ tới nàng ấy, Vân Nương nàng cũng tưởng niệm nàng không thôi.
Ngạo Quân vừa định nói chuyện, liền xuất hiện một hộ vệ bộ dáng ngăn trở lại, đối với nàng cung kính nói: “Lăng công tử, chủ tử nhà ta chờ đã lâu, thỉnh."
“Ôi, nguyên lai công tử là bằng hữu của Đông Phương trang chủ a! Là Vân Nương cặp mắt vụng về, đến đến, Đông Phương trang chủ ở trong sương phòng lầu hai, bên này thỉnh." Vân Nương vừa nghe nguyên lai là bằng hữu thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương trang chủ, lập tức càng thêm ân cần lôi lôi kéo kéo Ngạo Quân lên lầu.
Bởi vì thật sự chịu không được mùi son phấn nặng như vậy, Ngạo Quân tựa như con rối gỗ, bị Vân Nương dắt đi vào trong sương phòng thập phần tao nhã.
“Ngạo Quân, ngươi đã đến rồi." Ngạo Quân tiến vào trong phòng, Đông Phương Tuấn Hạo thanh âm hưng phấn cấp thiết vang lên kịp thời cứu nàng.
Ngạo Quân theo hướng thanh âm tiến qua, chỉ thấy Đông Phương Tuấn Hạo ngồi ở trên giường, trong lòng ôm một nữ tử tuyệt sắc, tay còn không yên phận vuốt ve lưng nữ tử ấy, bên cạnh có thêm hai nữ tử rất đẹp khác tựa vào người hắn cười duyên vì hắn rót rượu! Không phải chứ! Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị đi vào nơi này nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhưng là không cần nhanh đến vậy cấp cho nàng một màn trình diễn đông cung đồ sống động đi! Hơn nữa đối tượng lại là bằng hữu vừa kết giao Đông Phương Tuấn Hạo, quả thật có điểm khó có thể chấp nhận, bất quá ta là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt – người thế hệ mới, chút tiểu tiết ấy, dọa không nổi nàng.
Liêu bào nhàn nhã ngồi xuống một cái ghế khác, nghiễm nhiên một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Tuấn Hạo cùng kia ba nữ tử kia muốn làm chuyện ái muội, ánh mắt rất rõ ràng nói sau: “Thỉnh tiếp tục, xem ta như không ở đây là được rồi."
“Khụ…… Hai người các ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh đi phục vụ Lăng công tử." Đông Phương Tuấn Hạo ho nhẹ một tiếng, đối với hai nữ tử đang tựa vào người hắn nói, từ lúc Ngạo Quân tiến vào liền ngây người lại thấy Ngạo Quân nhìn thấy loại trường hợp này, thần sắc không hề có nửa điểm mất tự nhiên, ngược lại giống như cao thủ kinh nghiệm trong chốn trăng hoa, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, y không chỉ là nam tử, mà còn lại là người như hắn công tử phong lưu lưu luyến bụi hoa, không không, hắn sẽ không nhìn lầm, lại muốn bày mưu kế khác, liền đánh nhanh ánh mắt đối hai mỹ nhân kia mà hắn sớm có công đạo, thúc giục nói.
Khi Đông Phương Tuấn Hạo thúc giục, hai nữ tử kia bị ‘Sắc đẹp’ Ngạo Quân mê hoặc này mới phục hồi tinh thần lại, thẹn thùng đi đến Ngạo Quân bên người, tựa vào trên người Ngạo Quân giống vừa mới tựa vào trên người Đông Phương Tuấn Hạo như vậy, Ngạo Quân hơi hơi nhíu một chút mi, nàng mặc dù không ngại xem người khác, nhưng nàng cũng không thích loại sự tình này, khi chính mình là người trình diễn, huống chi chính mình là nữ tử, lại làm cho hai nữ nhân như thế ái muội ghé vào người, như thế nào đều cảm thấy không thoải mái.
Biểu tình biến hóa này của Ngạo Quân hoàn toàn rơi vào mắt Đông Phương Tuấn Hạo, khóe miệng càng sâu mỉm cười tự tin nói: “Ngạo Quân, không thích Ngọc nhi, Sương nhi sao? Các nàng trong Yên Vũ lâu trừ bỏ hoa khôi ra đều là nữ tử tài mạo song toàn a! Là ‘Nam nhân’ đều không thể không thích các nàng." Nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Nam nhân’.
Ngọc nhi, Sương nhi nhận được ánh mắt của Đông Phương Tuấn Hạo, Ngọc nhi miệng lập tức xịu xuống, vẻ mặt ai oán dục khóc càng dựa nhanh vào Ngạo Quân nói: “Công tử, không thích Ngọc nhi sao? Là Ngọc nhi không đẹp, hay là Ngọc nhi hầu hạ không tốt?" Nói xong hốc mắt đều có bọt nước trong suốt.
“Không có." Ngạo Quân trầm một chút mặt, lạnh nhạt nói, không khách khí đem Ngọc nhi cấp đẩy ra một chút, các nàng này động tay động chân như thế làm nàng nhớ tới ngày đó Xích Ngọc ‘câu dẫn’, nhưng lại khéo thế nào lại không khéo, nàng này cũng gọi là Ngọc nhi. Nàng thực khẳng định Đông Phương Tuấn Hạo tuyệt đối có mục đích, nàng vừa nhìn thấy rất rõ ràng hắn cấp Ngọc nhi và Sương nhi bên người nàng nháy mắt một cái, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Còn có trong lời nói vừa nãy của hắn…… Chẳng lẽ hắn đã hoài nghi nàng là nữ tử? Ha ha…… Xem ra hắn thật có ánh mắt sắc bén! Ngạo Quân nhất thời nghĩ đến khả năng này, trong mắt xuất hiện không phải kinh hoảng mà là tán thưởng, dù sao nàng cũng chưa từng cố ý không cho mọi người biết nàng là nữ tử, chẳng qua chính bọn họ không phân biệt được trống mái mà thôi, nàng cũng lười giải thích, hơn nữa nàng thực thích mặc nam trang, rất thuận tiện, rốt cục cũng có một ánh mắt nhận thức không sai người, ha ha……
“Vậy công tử chính là khinh thường chúng ta là nữ tử phong trần." Sương nhi vừa nghe Ngạo Quân nói xong, liền buồn bã nói, coi như Ngạo Quân như là người phụ lòng cỡ nào.
Ngạo Quân chỉ phải một trận buồn bực, nàng cái gì cũng chưa làm, như thế nào nhiều người luôn thích dùng ánh mắt ‘Ngươi là người phụ lòng’ nhìn nàng như vậy đâu!
Đông Phương Tuấn Hạo lại hiểu rõ cười, ôm nữ tử tuyệt sắc trong lòng, tiếp tục tán tỉnh, tuy nhiên ý tứ lại hoàn toàn không ở trên người hoa khôi kia, Sương nhi vừa muốn bắt đầu dùng chính sách ‘Ai binh’của nàng, nhất chiêu này không một người nam nhân nào có thể chống đỡ được, ngay cả hắn lúc trước cũng vì những lời của nàng mà đối với nàng tràn ngập loại tình cảm thương hại đau xót, cũng vì thế mà cùng nàng trải qua cùng thâm tình thật sâu cảm động, đến bây giờ, tuy rằng biết kia không phải là sự thật, nhưng hắn mỗi lần đến đều vẫn tìm Sương nhi, chính là vì nguyên nhân này, hắn không tin Ngạo Quân có thể không động dung.
Thấy Ngạo Quân không tỏ vẻ gì, Sương nhi nghẹn ngào thanh thanh nói: “Công tử, Sương nhi cũng từng là nữ nhi trong sạch, ô…… không ngờ trời cao trêu người, Sương nhi thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất hối hận, nếu khi đó ta có thể quý trọng đoạn cảm tình kia, hiện tại ta hẳn thực hạnh phúc cùng người yêu thành đôi uyên ương lưu luyến đêm ngày, ta…… Ta thực xin lỗi hắn a!" Nói xong hai hàng nước mắt rất phối hợp chảy xuống dưới, biểu tình cũng là thập phần hối hận, thật sự làm người ta thấy đau xót a!
Ngạo Quân thấy Sương nhi nói như vậy, cũng không có phản ứng gì, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, thuận tay bưng lên chung trà trên bàn tinh tế nhâm nhi thưởng thức, ân, không sai, là Bích Loa Xuân tốt nhất.
Ngạo Quân không nhìn làm cho Sương nhi chịu đả kích lớn, chẳng lẽ là làm sai chỗ nào sao, biện pháp này đã thử nghiệm hàng trăm lần kết quả thu lại là trên cả tuyệt vời a! Không, Tiêu tỷ tỷ dạy nhất định sẽ không sai, xem ra phải ra tuyệt chiêu……
Sương nhi ánh mắt nhìn về phía phương xa, giống như nhớ lại, như hối hận từ sâu kín thanh âm chậm rãi vọng trong sương phòng tinh xảo: “Từng có một tình yêu chân thành xảy ra trước mặt ta, ta không quý trọng, đợi khi mất đi mới hối tiếc không kịp, trong cuộc sống chuyện tình thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu trời cao có thể cho ta một lần cơ hội nữa, ta sẽ đối nam nhân kia nói ba chữ ‘Ta yêu ngươi’. Hơn nữa nếu cấp cho tình yêu này một kỳ hạn, ta hy vọng là, ‘một vạn năm’." Lời này vừa nói ra, hai nữ tử còn lại cũng che mặt thấp khóc, tuy rằng các nàng đều biết đó là giả, hơn nữa cũng nghe không dưới ngàn lần, nhưng mỗi lần nghe, vẫn là nhịn không được cảm động mà khóc, Đông Phương Tuấn Hạo nghe qua một lần, liền thở dài một lần.
Chỉ có Ngạo Quân, khi Sương nhi bắt đầu nói, tay cầm chén trà không tầm thường run một chút, hai vai cũng có ẩn ẩn áp lực run run rất nhỏ, thẳng đến Sương nhi nói xong, nàng thật sự nhịn không được, trà trong miệng cứ như vậy thẳng tắp ‘Phốc……’ Toàn bộ đều phun ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ôm bụng cười ha hả.
Ngọc nhi, Sương nhi còn có hoa khôi kia đều vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng công tử vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt sau khi nghe xong lời nói cảm động như thế thoắt cái đã thay đổi, không để ý hình tượng hiểu được tiền phủ hậu ngưỡng [**], trong lòng đều một ý tưởng: Người nọ không phải đầu óc có vấn đề a?
“Ngạo Quân, ngươi…… Ngươi như thế nào vậy!" Người hồi phục tinh thần trước tiên là Đông Phương Tuấn Hạo thật sâu nhăn mi lại, vẻ mặt lo lắng ra tiếng dò hỏi, chớ không phải là những lời này rất rung động, Ngạo Quân nhất thời không tiếp thụ được nên mới có thể như vậy chăng?
“Cáp…… Tuấn Hạo…… Ha ha…… Nếu Tinh gia [ta nghĩ là Châu Tinh Trì] biết…… Biết…… Ha ha…… Hắn nhất định hội tức giận đến chết khiếp…… Ha ha…… Lời kịch kinh điển của hắn…… Ha ha…… Không được…… Ha ha……" Ngạo Quân hướng Đông Phương Tuấn Hạo đang lại gần, một bên cười loạn không hình tượng, lời nói vữa nãy không có người nào nghe hiểu được, lại nói lắp bắp thật không minh bạch.
“Ngạo……" Đông Phương Tuấn Hạo mặt mày nhăn càng sâu, chiếu theo lý giải của hắn đối với Ngạo Quân, xác nhận y là người không thường cười nói vui vẻ, như thế nào đột nhiên cười thành như vậy, hơn nữa, lời y nói, hắn một chút cũng nghe không hiểu, chỉ nghe y nhắc tới gì như là Tinh gia, là loại người nào làm cho y thất thường như thế.
Chính là hắn nói còn chưa xong, cửa phòng ‘Ba’ một tiếng bị mở ra, nga, không, là bị đá văng ra, hơn nữa phỏng chừng đã là lừng lẫy hy sinh, vừa tính hỏi là ai lớn gan như vậy, bỗng nhiên hoa mắt, cái tên ‘Thủ phạm xấu xa’ kia đã đứng trước mặt hắn và Ngạo Quân, vẻ mặt tức giận, đau lòng nhìn chằm chằm người ở bên hắn cười đến lăn lộn, đợi hắn thấy rõ người đến là ai, không khỏi thật sâu ăn một chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, xuất ra chiêu bài tươi cười của hắn trên thương trường, vẻ mặt hiền lành nói: “Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Cẩn vương gia a! Thật sự là xảo ngộ a! Nhưng làm sao có thể làm phiền Vương gia tự mình lại đây đâu! Có gì cần phân phó, cho hạ nhân tìm đến nơi ta là được, tại hạ nhất định tùy truyền tùy đến…… Ngạo Quân…… Cẩn thận, a!"
Đông Phương Tuấn Hạo nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Ngạo Quân không biết vì cái gì, đột nhiên mắt nhắm lại, bởi vì y vừa mới cười đến quá mức, nhất thời vô lực, mắt thấy y sẽ ngã sấp xuống, Đông Phương Tuấn Hạo tay mắt lanh lẹ đem y đỡ lấy, kéo lại, không nghĩ sức kéo quá lớn, hai người song song lại ngã lên trên nhuyễn tháp, mà Ngạo Quân ngã đè trên người hắn, nhưng lại vẫn đang cười không ngừng, hắn liền buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì buồn cười thế, đến bây giờ còn cười không ngừng, bất quá y ngã vào trên người hắn, mềm, cảm giác thật thoải mái a! Thật muốn cứ như vậy cả đời ôm y không buông tay, chính là, hắn không nghĩ buông tay nhưng người nào đó lại nghĩ hắn không nên và không thể không buông tay.
Cảm giác trên người một luồng khí lạnh, không hờn giận ngồi xuống, đã thấy người đệ nhất thiên hạ đó vốn ở trên người hắn bây giờ đã ở trong lòng người khác, mà người nọ lại cấp cho hắn một ánh mắt sắc bén làm hắn run sợ, lại quay đầu, vẻ mặt tức giận đầy vẻ chết chóc nhìn chằm chằm Ngạo Quân, thật không hổ là Lãnh Diện Chiến Thần, cái ánh mắt kia thật đúng là tràn ngập sát khí, chính là không rõ kia sát khí từ đâu mà đến, hắn khi nào thì đắc tội Cẩn vương gia mà không tự biết, bất quá vừa nãy Ngạo Quân ngã xuống trên người hắn, lại làm cho hắn vẫn hoài nghi, gần như được xác nhận, trên người y thuộc loại nữ tử mềm mại, khóe miệng chậm rãi gợi lên một cái tươi cười thiệt tình mà ngay cả chính hắn đều không phát giác, ánh mắt si mê nhìn Ngạo Quân lúc này ở trong lòng Cẩn Hiên vẫn còn đang cười.
Cẩn Hiên âm hàn hé ra mặt, không nói được lời nào ngóng nhìn người làm cho hắn vừa yêu lại vừa hận, hắn đang đợi, chờ y cười đủ, sau đó chủ động giải thích với hắn……
Có thể không nghĩ tới Ngạo Quân hội sảng khoái đáp ứng như vậy! Đông Phương Tuấn Hạo mạnh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ngạo Quân đem đấu lạp cởi xuống, trong sương phòng yên tĩnh lập tức vang lên một tiếng hút không khí, thời gian ở một khắc giống như yên lặng ……
Trời ạ! Nam tử mĩ quá a! Quả thực so với những nữ tử hắn gặp qua còn mĩ hơn, cho dù hoa khôi Yên Vũ lâu cũng chỉ bằng một phần mười của y nga, có nam tử thật sự là mĩ nhân như vậy sao? Nhưng ánh mắt này của y không phải nữ tử nào cũng có được, anh khí cùng tự tin, ngạo nghễ, tâm hung hăng va chạm một chút, kẻ làm lưu luyến nhiều bụi hoa như hắn, vô tình như hắn, lần đầu tiên có cảm giác tim đập nhanh như thế, mà lại lần đầu gặp mặt nam tử này. Bất quá…… Y thật là nam tử sao? Thực hoài nghi……
“Tuấn Hạo…… Tuấn Hạo……" Sau khi Ngạo Quân cởi đấu lạp xuống, đợi hồi lâu, cũng không thấy Đông Phương Tuấn Hạo có phản ứng, không khỏi kỳ quái nhìn về phía hắn, thấy hắn như trúng tà, ngốc lăng nhìn nàng chằm chằm, nàng nhớ rất rõ nàng căn bản là không cười, như thế nào hắn lại ngây ngẩn cả người, không khỏi ra tiếng kêu.
“Ách…… A!" Nghe được Ngạo Quân kêu to, Đông Phương Tuấn Hạo mới từ kinh diễm phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thất lễ, Ngạo Quân ngươi bộ dạng thật đẹp, ta tự nhận đã gặp không ít người, nhưng chưa từng gặp qua người như Ngạo Quân ngươi, tuấn mỹ như thế, nhất thời thất thần." Đông Phương Tuấn Hạo thập phần thành thực nói, phong thái phong lưu tuấn dật ở Ngạo Quân trước mặt tất cả đều không sót lại chút gì.
“Ha ha……" Ngạo Quân làm Đông Phương Tuấn Hạo bị đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười, hắn vốn tuấn nhã bất phàm, nay vẻ mặt phiếm hồng này, không ảnh hưởng đến tuấn dật của hắn, ngược lại khiến hắn thoạt nhìn càng thêm mê người, trong tuấn dật mang theo điểm đơn thuần. Đơn thuần? Nếu những lời này bị những kẻ nhận thức Đông Phương Tuấn Hạo nghe thấy, nhất định hoài nghi đầu óc Ngạo Quân có phải có vấn đề hay không, bình thường hồ ly Đông Phương trang chủ nói như thế nào đi nữa nhưng dùng từ ‘đơn thuần’ thật là hoang đường đi!
Nụ cười này lại làm cho Đông Phương Tuấn Hạo vừa định thần lại trở nên ngây dại, thật sự là thật đẹp, càng ngày càng hoài nghi thân phận nam tử của y nga! Kẻ luôn luôn chơi trò lưu luyến bụi hoa như hắn sớm luyện cảm giác sâu sắc về cảm nhận nữ tử, hắn có trực giác y không phải nam tử, nhưng hắn không thể xác định, bởi vì hắn không thể tin được có nữ tử nào tùy ý tiêu sái như thế, tự cao tự đại như thế, phong thái ngạo nghễ như thế, y thật đúng là tâm sâu khó dò a!
“Khụ…… Tuấn Hạo, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về." Ngạo Quân ho nhẹ một tiếng lại kéo Đông Phương Tuấn Hạo thần chí ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn một chút ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã gần đến giữa trưa, Cẩn Hiên hẳn đã sớm trở về, vẫn nên mau trở về đi thôi! Liền lên tiếng cáo từ với Đông Phương Tuấn Hạo.
“A! Ngạo Quân nhanh như vậy muốn đi, còn muốn tâm sự nhiều với Ngạo Quân mà!" Đông Phương Tuấn Hạo ‘A’ một tiếng, lại phục hồi tinh thần, mặt lại đỏ lên, trong lòng không ngừng ảo não mắng chính mình: Đông Phương Tuấn Hạo a Đông Phương Tuấn Hạo! Ngươi là thiên hạ đệ nhất trang — trang chủ Đông Phương sơn trang, còn tự cho là thông minh tuấn dật, như thế nào hôm nay luôn ở trước mặt y làm xấu mặt a! Trong lòng còn chưa mắng đủ chính mình, chợt nghe gặp Ngạo Quân nói phải đi, vội vội vàng vàng la lên.
“Ta cũng muốn tâm sự nhiều với Tuấn Hạo, nhưng ta đi ngoài đã lâu, nên trở về." Ngạo Quân thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại có một nỗi buồn, đối với vị bằng hữu mới quen này, nàng cảm thấy cùng hắn nói chuyện phiếm thực vui vẻ, hắn có thể làm nàng cười, nhưng nếu nàng lâu không trở về, phỏng chừng Cẩn Hiên sẽ đi tìm nàng.
“Vậy…… Được rồi!" Đông Phương Tuấn Hạo thấy Ngạo Quân thật sự phải đi, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, chỉ phải đáp ứng, nhưng từ biệt hôm nay, biết có ngày có thể tái kiến hay chăng, hắn còn không biết rõ y là nam hay nữ a!
“Vậy Tuấn Hạo, ta đi trước." Ngạo Quân rời chỗ ngồi, nói với Tuấn Hạo, xoay người muốn đi.
Nhưng nàng chưa kịp sải chân, Đông Phương Tuấn Hạo liền một bước nhanh trước mặt nàng cầm cây quạt trong tay đưa cho nàng nói: “Ngạo Quân, cầm đi, về sau có việc, có thể đến nơi đây tìm ta, hoặc có thể đến Đông Phương sơn trang, ta không biết ngươi ở tại đâu, cho nên, ngươi nhớ tới tìm ta nga!" Trước giờ đều là người khác hướng đến mà cầu hắn, khi nào có hắn lại vội vàng cầu người khác tìm hắn như thế, ha ha…… Vì Lăng Ngạo Quân này, hắn thật đúng phá nhiều quy củ trước giờ, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng đây là chính mình.
“Hảo." Ngạo Quân tiếp nhận cây quạt Đông Phương Tuấn Hạo đưa cho nàng, gật đầu nói, sau đó bước qua Đông Phương Tuấn Hạo, rồi đi ra ngoài.
Khi Ngạo Quân bước qua, cái mũi linh mẫn của Đông Phương Tuấn Hạo tức nghe được một cỗ thản nhiên mùi thơm dễ ngửi, càng ngày càng hoài nghi y là nữ tử, có lẽ có nơi để thử y tốt lắm.
Đông Phương Tuấn Hạo trong mắt lập tức tràn ngập tính kế, khóe miệng gợi lên một cái cười gian, xoay người đuổi theo Ngạo Quân.
Đang chuẩn bị ra tửu lâu Ngạo Quân đột nhiên cảm giác phía sau có người, xoay người, thấy Đông Phương Tuấn Hạo đã đi tới trước mắt nàng, không khỏi nghi hoặc nói “Tuấn Hạo, còn có việc sao?"
“Ân, Ngạo Quân, ngươi đêm nay có rảnh không? Ta rất muốn tâm sự nhiều với ngươi, chúng ta đêm nay lại tụ họp được không?" Đông Phương Tuấn Hạo trong mắt rất nhanh hiện lên tia sáng có tên là âm mưu, nhưng ngữ khí lại thành khẩn đến thành thật nói.
“Ân, được rồi!" Ngạo Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đáp ứng lời mời, dù sao nàng cũng muốn nhìn cảnh đêm cổ đại một chút.
“Tốt lắm, chúng ta đêm nay gặp tại Yên Vũ lâu" Đông Phương Tuấn Hạo vừa hưng phấn nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình Ngạo Quân.
Ngạo Quân hơi hơi nhíu mi, giống như tự hỏi một chút, nhân tiện nói: “Được rồi! Ta đây đi trước." Xoay người, đi ra tửu lâu, hướng vương phủ trở về.
Đông Phương Tuấn Hạo đương nhiên chú ý tới Ngạo Quân khẽ biến mặt, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình, bằng không như thế nào nghe được Yên Vũ lâu liền nhíu mày thế kia? Nơi đó chính là thiên đường của nam nhân a!
Mặc dù hắn không đoán sai, nhưng là lại tưởng lầm rồi, Ngạo Quân căn bản tuyệt không biết Yên Vũ lâu là nơi nào, nàng sở dĩ hội nhíu mày, là vì nàng không thể tưởng được nguyên lai thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu.
Đang đi dọc theo đường hồi vương phủ Ngạo Quân trong lòng đều là buồn bực: Long Hiên hoàng triều thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu sao, Tuấn Hạo hẹn nàng đi Yên Vũ lâu, thì hẳn phải là nơi tửu lâu linh tinh gì đó đi! Nhưng vì cái gì bọn Oánh nhi lại đối với Yên Vũ lâu có phản ứng lớn như vậy, nàng nhớ tới sau khi hai quân quyết chiến, buổi tối ngày nào đó, nàng bị phạt ca hát, cuối cùng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể xướng Khán xuyên gì đó [tks chương 51 của nàng Nguyệt, không thì ta chả bit ^^], không thể tưởng được nàng vừa xướng xong, Oánh nhi liền khóc nói nàng thế nhưng đi loại Yên Vũ lâu này, ngay sau đó Cẩn Hiên, bọn Nguỵ Tử Tề hết thảy đều nói nàng cái gì phong lưu, biến thành nàng quả thực chẳng hiểu ra sao, chẳng qua ca từ có ba chữ ‘Yên Vũ lâu’ mà thôi, kết quả làm hại nàng thiếu chút nữa thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đi Yên Vũ lâu! Hảo, Lăng Ngạo Quân ta đêm nay nhất định phải nhìn xem rốt cuộc là nơi ‘Đầm rồng hang hổ’ gì.
Đang suy nghĩ về Yên Vũ lâu, Ngạo Quân nhất thời không chú ý tới trước mắt có người, lập tức liền đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn đúng lúc được người bị đụng giữ chặt nàng, mới tránh cho nàng cùng mặt đất thật thân mật mà tiếp xúc, vừa đứng ổn, mới ngẩng đầu nhìn xem người bị mình đụng vào là ai?
Vừa thấy người áo xanh trước mắt, Ngạo Quân có điểm lấy lòng lên tiếng nói: “Cẩn Hiên, như thế nào là ngươi a?" Cẩn Hiên biểu tình như thế nào có điểm khủng bố, giống như thực sinh khí a!
“Kia muốn hỏi ngươi a? Đã đi đâu?" Cẩn Hiên ẩn hàm tức giận nhưng tựa hồ rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hắn vừa hồi phủ liền vội vàng muốn gặp y, lại tìm khắp nơi nơi không thấy y, hỏi Chu bá mới biết được y ra phủ, vốn có điểm lo lắng, nhưng lại nghe Chu bá nói y có mang đấu lạp, hơn nữa võ công y cao như vậy, hẳn là không việc gì, nên hắn quyết tâm đợi, nhưng là đợi thật lâu, nhanh đến giữa trưa, y vẫn không trở về, không biết có thể có chuyện gì hay không? Càng nghĩ càng kinh hãi, cuối cùng thật sự chờ không được liền đi tìm y, nhưng tìm không thấy y, trong lòng không khỏi vừa vội vừa tức, không có chuyện gì thôi đừng chạy loạn a! Lúc này hắn như đã quên Ngạo Quân là ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, cũng không phải thiếu nữ tử tay không trói gà không chặt.
“Không có, chỉ là đi dạo nơi nơi mà thôi." Ngạo Quân có điểm chột dạ thấp giọng nói, nàng cũng không đem chuyện gặp gỡ Tuấn Hạo nói với Cẩn Hiên, không có nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng không thích nói mà thôi.
“Quên đi, hồi phủ đi!" Cẩn Hiên cuối cùng chỉ có thể hít một ngụm, nhẹ nhàng nói, đối với Ngạo Quân, hắn hiện tại chính là không được giận, hắn nhìn ra được, y có việc gạt hắn, nhưng y không muốn nói, hắn liền tôn trọng không hỏi.
“Ân." Ngạo Quân gật đầu, liền cùng Cẩn Hiên sóng vai hướng về vương phủ, hai người mang theo tâm tư dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói.
Rốt cục màn đêm buông xuống, Ngạo Quân thân trắng noãn y bào, tay cầm chiết phiến [Không phải của Đông Phương Tuấn Hạo đã đưa nàng] , nghiễm nhiên là một công tử phong lưu tuấn mỹ vô song, ngay tại khi nàng ra khỏi phủ hướng Yên Vũ lâu mà đi đột nhiên nhớ tới một vấn đề thực nghiêm trọng: Yên Vũ lâu ở đâu?
May mắn lúc này Chu bá lại đây, Chu bá vừa tiến tới, gặp Ngạo Quân, đầu tiên là sửng sốt, sau cung kính nói: “Mạc công tử, ngài muốn đi đâu a?" Thật là, nhìn lâu như vậy, còn luôn sẽ bị mỹ mạo của y làm ngây người, bất quá đêm nay Mạc công tử tựa hồ càng tuấn mỹ thêm ba phần.
“Chu bá, ngươi tới đúng lúc, Yên Vũ lâu đi như thế nào a!" Ngạo Quân đang ngẩn người vừa thấy là Chu bá lập tức tiến lên hỏi.
“Cái gì? Yên Vũ lâu? Công tử ngươi muốn đi…… Đi Yên Vũ lâu?" Chu bá không thể tin trừng lớn mắt hỏi. Thần nhân Mạc Quân công tử thế nhưng muốn đi Yên Vũ lâu loại nơi yên hoa này? Vậy Vương gia làm sao bây giờ? Vương gia nếu biết nhất định thực thương tâm, Mạc Quân công tử ngươi như thế nào có thể làm thương tâm Vương gia như vậy a?
“Ân." Đối phản ứng quá mức của Chu bá, Ngạo Quân chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm một cái, trong lòng nghi hoặc càng lớn hơn nữa : Yên Vũ lâu này rốt cuộc là nơi ra sao, như thế nào ngay cả Chu bá là người trầm ổn từng trải như vậy cũng phản ứng quá mức như thế? Việc này càng gia tăng hứng thú của Ngạo Quân đối với Yên Vũ lâu, đêm nay nàng nhất định phải đi để thấy đến tột cùng.
“Công tử, nghe Chu bá nói một câu, loại nơi như Yên Vũ lâu này, vẫn không nên đi." Chu bá muốn khuyên nhủ Ngạo Quân, làm y mất ý tưởng đi Yên Vũ lâu. Mạc Quân công tử hỏi như vậy, chứng tỏ rằng y chưa bao giờ đến Yên Vũ lâu, có lẽ y sẽ nghe lời lão khuyên.
Nhưng là lão nghĩ sai lầm rồi, lão càng nói như vậy, Ngạo Quân tâm muốn đi càng kiên định.
“Chu bá nếu không muốn nói cho ta biết, để ta đi hỏi người khác cũng được." Ngạo Quân lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, biểu lộ này của nàng cho thấy quyết tâm muốn đi lớn bao nhiêu. Bọn họ vẫn nói cái loại địa phương này là địa phương gì a?
“Khoan khoan…… Aiz……" Nhìn ra quyết tâm của Ngạo Quân, Chu bá cuối cùng bất đắc dĩ chỉ nơi Yên Vũ lâu ở đâu nói cho Ngạo Quân.
Bất quá chờ Ngạo Quân vừa đi, Chu bá lập tức xoay người về phía Vương gia bẩm báo việc này, thật sự là thực xin lỗi Mạc Quân công tử, hy vọng Vương gia không sinh khí.
Nhìn trước mắt oanh oanh yến yến, một đống lớn nữ tử ăn mặc hở hang tay cầm khăn không ngừng đối với nam tử qua lại ngoắc ngoắc, cười duyên, mà các nam tử kia lại là vẻ mặt cười dâm đãng vuốt tay nhỏ bé của nữ tử, ôm lấy nữ tử đi vào. Cho dù Ngạo Quân ngu ngốc cũng biết đây là địa phương gì?
Nàng rốt cục hiểu được vì cái gì Oánh nhi, Cẩn Hiên bọn họ sau khi nghe nàng xướng khúc ‘Khán xuyên’ kia, có phản ứng như vậy, vì cái gì sau khi Chu bá nghe nói nàng muốn đi Yên Vũ lâu, sắc mặt quái như vậy, phản ứng lớn như vậy, nguyên lai…… Nguyên lai Yên Vũ lâu đúng là thanh lâu, này thật sự là rất…… Rất hảo chơi, ha ha…… trong thiên địa hạ như thế nào lại có chuyện vừa khéo như vậy? Nàng chẳng qua tùy tiện nghe xong một ca khúc hiện đại có thể xướng ra thành cái thanh lâu nha, ha ha…… Không biết thanh lâu cổ đại rốt cuộc ra sao? Nàng đã sớm muốn nhìn một chút, tiểu thuyết khi viết xuyên qua, nữ chủ đều là được đến tham quan thanh lâu, nơi này như là xu hướng của các tài năng, nếu nàng đã gia nhập hàng ngũ xuyên qua, như thế nào có thể không đuổi kịp xu hướng này? Chính là vẫn có điểm không rõ, Tuấn Hạo sao lại hẹn gặp nàng ở thanh lâu?
Đêm nay ra ngoài, Ngạo Quân cũng không mang đấu lạp, nên nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mỗi người đều ngây ngốc sửng sốt nhìn nàng chằm chằm, có nam tử vẻ mặt đáng khinh mãnh nhìn nàng chằm chằm chảy nước miếng, tâm tình Ngạo Quân vốn đang tốt lắm nên hơi hơi nhíu một chút mày.
Cuối cùng vẫn là ‘Người từng trải’ Vân Nương nhìn nhiều trường hợp đã quen cũng chính là tú bà của Yên Vũ lâu định thần lại đầu tiên, lay động đến trước mặt Ngạo Quân, mang theo mùi hương nồng đậm huy qua mặt Ngạo Quân, lạc lạc thanh thanh nói: “Ôi, công tử hảo tuấn mỹ a! Lần đầu tiên đến đây? Mau mau tiến vào, Yên Vũ lâu ta là thanh lâu nổi tiếng nhất của toàn bộ Long Hiên hoàng triều nha, bên trong tất cả các cô nương đều quốc sắc thiên hương, tuyệt đối đem ngươi hầu hạ thư thư phục phục [*]……" Vừa nói vừa phao mị nhãn ái muội với Ngạo Quân.
Nhưng là Ngạo Quân cũng rất không để mặt mũi mãnh đánh hắt xì một cái, oa, mùi hương kia quá nồng, chịu không nổi.
Thừa dịp Ngạo Quân mãnh đánh hắt xì, Vân Nương thực nắm chắc thời cơ đưa ánh mắt, lập tức có hai nữ tử diện mạo rất đẹp, dáng người nóng bỏng đi đến, mỗi người một tay kéo tay Ngạo Quân, cười duyên ôm lấy Ngạo Quân tiến vào Yên Vũ lâu.
Tiến vào Yên Vũ lâu, Ngạo Quân liền tinh tế đánh giá, Yên Vũ lâu này thoạt nhìn thật xa hoa, trong lâu hát hay múa giỏi, nhất phái ca múa mừng cảnh thái bình, kiến trúc này cũng có chút kỳ lạ, chính giữa thiết lập dùng ngọc xây thành vũ đài, cây cột cũng dùng vàng xây, hết sức xa xỉ xa hoa, đều biểu hiện kinh thành phồn hoa cùng quốc gia phú cường, tuy rằng cùng một loại thanh lâu, nhưng đập vào mắt tình cảnh là nơi nơi có thể thấy được cả trai lẫn gái tán tỉnh cười dâm đãng khó nghe, bất quá chỉnh thể mà nói, vẫn là một loại thanh lâu thanh lịch, một chút cũng không giống như loại thanh lâu tục tằng trên TV, xem ra tú bà Vân Nương kia thật thông minh tháo vát hơn người.
Ngạo Quân đang tinh tế nghiên cứu trang sức trong thanh lâu, Vân Nương lại lại dán lên, lạc lạc thanh thanh kiều mị nói: “Công tử có cần cô nương quen biết nào hầu hạ không? Nếu không có, Vân Nương có thể giới thiệu cho công tử, bảo đảm ngài vừa lòng." Nếu nàng trẻ lại hai mươi năm, nàng nhất định gắt gao nắm lấy vị công tử tuấn mỹ vô song không để ai giành lấy, Vân Nương nàng sống hơn phân nửa đời người cũng chưa gặp qua công tử tuấn mỹ như vậy a? Người đẹp nhất đã từng hẳn là năm đó đóa phù dung sớm nở tối tàn Tiêu Vũ cô nương đi! Nói thật ra, hiện tại trong lâu có rất nhiều cô nương đều nhớ tới nàng ấy, Vân Nương nàng cũng tưởng niệm nàng không thôi.
Ngạo Quân vừa định nói chuyện, liền xuất hiện một hộ vệ bộ dáng ngăn trở lại, đối với nàng cung kính nói: “Lăng công tử, chủ tử nhà ta chờ đã lâu, thỉnh."
“Ôi, nguyên lai công tử là bằng hữu của Đông Phương trang chủ a! Là Vân Nương cặp mắt vụng về, đến đến, Đông Phương trang chủ ở trong sương phòng lầu hai, bên này thỉnh." Vân Nương vừa nghe nguyên lai là bằng hữu thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương trang chủ, lập tức càng thêm ân cần lôi lôi kéo kéo Ngạo Quân lên lầu.
Bởi vì thật sự chịu không được mùi son phấn nặng như vậy, Ngạo Quân tựa như con rối gỗ, bị Vân Nương dắt đi vào trong sương phòng thập phần tao nhã.
“Ngạo Quân, ngươi đã đến rồi." Ngạo Quân tiến vào trong phòng, Đông Phương Tuấn Hạo thanh âm hưng phấn cấp thiết vang lên kịp thời cứu nàng.
Ngạo Quân theo hướng thanh âm tiến qua, chỉ thấy Đông Phương Tuấn Hạo ngồi ở trên giường, trong lòng ôm một nữ tử tuyệt sắc, tay còn không yên phận vuốt ve lưng nữ tử ấy, bên cạnh có thêm hai nữ tử rất đẹp khác tựa vào người hắn cười duyên vì hắn rót rượu! Không phải chứ! Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị đi vào nơi này nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhưng là không cần nhanh đến vậy cấp cho nàng một màn trình diễn đông cung đồ sống động đi! Hơn nữa đối tượng lại là bằng hữu vừa kết giao Đông Phương Tuấn Hạo, quả thật có điểm khó có thể chấp nhận, bất quá ta là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt – người thế hệ mới, chút tiểu tiết ấy, dọa không nổi nàng.
Liêu bào nhàn nhã ngồi xuống một cái ghế khác, nghiễm nhiên một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Tuấn Hạo cùng kia ba nữ tử kia muốn làm chuyện ái muội, ánh mắt rất rõ ràng nói sau: “Thỉnh tiếp tục, xem ta như không ở đây là được rồi."
“Khụ…… Hai người các ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh đi phục vụ Lăng công tử." Đông Phương Tuấn Hạo ho nhẹ một tiếng, đối với hai nữ tử đang tựa vào người hắn nói, từ lúc Ngạo Quân tiến vào liền ngây người lại thấy Ngạo Quân nhìn thấy loại trường hợp này, thần sắc không hề có nửa điểm mất tự nhiên, ngược lại giống như cao thủ kinh nghiệm trong chốn trăng hoa, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, y không chỉ là nam tử, mà còn lại là người như hắn công tử phong lưu lưu luyến bụi hoa, không không, hắn sẽ không nhìn lầm, lại muốn bày mưu kế khác, liền đánh nhanh ánh mắt đối hai mỹ nhân kia mà hắn sớm có công đạo, thúc giục nói.
Khi Đông Phương Tuấn Hạo thúc giục, hai nữ tử kia bị ‘Sắc đẹp’ Ngạo Quân mê hoặc này mới phục hồi tinh thần lại, thẹn thùng đi đến Ngạo Quân bên người, tựa vào trên người Ngạo Quân giống vừa mới tựa vào trên người Đông Phương Tuấn Hạo như vậy, Ngạo Quân hơi hơi nhíu một chút mi, nàng mặc dù không ngại xem người khác, nhưng nàng cũng không thích loại sự tình này, khi chính mình là người trình diễn, huống chi chính mình là nữ tử, lại làm cho hai nữ nhân như thế ái muội ghé vào người, như thế nào đều cảm thấy không thoải mái.
Biểu tình biến hóa này của Ngạo Quân hoàn toàn rơi vào mắt Đông Phương Tuấn Hạo, khóe miệng càng sâu mỉm cười tự tin nói: “Ngạo Quân, không thích Ngọc nhi, Sương nhi sao? Các nàng trong Yên Vũ lâu trừ bỏ hoa khôi ra đều là nữ tử tài mạo song toàn a! Là ‘Nam nhân’ đều không thể không thích các nàng." Nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Nam nhân’.
Ngọc nhi, Sương nhi nhận được ánh mắt của Đông Phương Tuấn Hạo, Ngọc nhi miệng lập tức xịu xuống, vẻ mặt ai oán dục khóc càng dựa nhanh vào Ngạo Quân nói: “Công tử, không thích Ngọc nhi sao? Là Ngọc nhi không đẹp, hay là Ngọc nhi hầu hạ không tốt?" Nói xong hốc mắt đều có bọt nước trong suốt.
“Không có." Ngạo Quân trầm một chút mặt, lạnh nhạt nói, không khách khí đem Ngọc nhi cấp đẩy ra một chút, các nàng này động tay động chân như thế làm nàng nhớ tới ngày đó Xích Ngọc ‘câu dẫn’, nhưng lại khéo thế nào lại không khéo, nàng này cũng gọi là Ngọc nhi. Nàng thực khẳng định Đông Phương Tuấn Hạo tuyệt đối có mục đích, nàng vừa nhìn thấy rất rõ ràng hắn cấp Ngọc nhi và Sương nhi bên người nàng nháy mắt một cái, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Còn có trong lời nói vừa nãy của hắn…… Chẳng lẽ hắn đã hoài nghi nàng là nữ tử? Ha ha…… Xem ra hắn thật có ánh mắt sắc bén! Ngạo Quân nhất thời nghĩ đến khả năng này, trong mắt xuất hiện không phải kinh hoảng mà là tán thưởng, dù sao nàng cũng chưa từng cố ý không cho mọi người biết nàng là nữ tử, chẳng qua chính bọn họ không phân biệt được trống mái mà thôi, nàng cũng lười giải thích, hơn nữa nàng thực thích mặc nam trang, rất thuận tiện, rốt cục cũng có một ánh mắt nhận thức không sai người, ha ha……
“Vậy công tử chính là khinh thường chúng ta là nữ tử phong trần." Sương nhi vừa nghe Ngạo Quân nói xong, liền buồn bã nói, coi như Ngạo Quân như là người phụ lòng cỡ nào.
Ngạo Quân chỉ phải một trận buồn bực, nàng cái gì cũng chưa làm, như thế nào nhiều người luôn thích dùng ánh mắt ‘Ngươi là người phụ lòng’ nhìn nàng như vậy đâu!
Đông Phương Tuấn Hạo lại hiểu rõ cười, ôm nữ tử tuyệt sắc trong lòng, tiếp tục tán tỉnh, tuy nhiên ý tứ lại hoàn toàn không ở trên người hoa khôi kia, Sương nhi vừa muốn bắt đầu dùng chính sách ‘Ai binh’của nàng, nhất chiêu này không một người nam nhân nào có thể chống đỡ được, ngay cả hắn lúc trước cũng vì những lời của nàng mà đối với nàng tràn ngập loại tình cảm thương hại đau xót, cũng vì thế mà cùng nàng trải qua cùng thâm tình thật sâu cảm động, đến bây giờ, tuy rằng biết kia không phải là sự thật, nhưng hắn mỗi lần đến đều vẫn tìm Sương nhi, chính là vì nguyên nhân này, hắn không tin Ngạo Quân có thể không động dung.
Thấy Ngạo Quân không tỏ vẻ gì, Sương nhi nghẹn ngào thanh thanh nói: “Công tử, Sương nhi cũng từng là nữ nhi trong sạch, ô…… không ngờ trời cao trêu người, Sương nhi thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất hối hận, nếu khi đó ta có thể quý trọng đoạn cảm tình kia, hiện tại ta hẳn thực hạnh phúc cùng người yêu thành đôi uyên ương lưu luyến đêm ngày, ta…… Ta thực xin lỗi hắn a!" Nói xong hai hàng nước mắt rất phối hợp chảy xuống dưới, biểu tình cũng là thập phần hối hận, thật sự làm người ta thấy đau xót a!
Ngạo Quân thấy Sương nhi nói như vậy, cũng không có phản ứng gì, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, thuận tay bưng lên chung trà trên bàn tinh tế nhâm nhi thưởng thức, ân, không sai, là Bích Loa Xuân tốt nhất.
Ngạo Quân không nhìn làm cho Sương nhi chịu đả kích lớn, chẳng lẽ là làm sai chỗ nào sao, biện pháp này đã thử nghiệm hàng trăm lần kết quả thu lại là trên cả tuyệt vời a! Không, Tiêu tỷ tỷ dạy nhất định sẽ không sai, xem ra phải ra tuyệt chiêu……
Sương nhi ánh mắt nhìn về phía phương xa, giống như nhớ lại, như hối hận từ sâu kín thanh âm chậm rãi vọng trong sương phòng tinh xảo: “Từng có một tình yêu chân thành xảy ra trước mặt ta, ta không quý trọng, đợi khi mất đi mới hối tiếc không kịp, trong cuộc sống chuyện tình thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu trời cao có thể cho ta một lần cơ hội nữa, ta sẽ đối nam nhân kia nói ba chữ ‘Ta yêu ngươi’. Hơn nữa nếu cấp cho tình yêu này một kỳ hạn, ta hy vọng là, ‘một vạn năm’." Lời này vừa nói ra, hai nữ tử còn lại cũng che mặt thấp khóc, tuy rằng các nàng đều biết đó là giả, hơn nữa cũng nghe không dưới ngàn lần, nhưng mỗi lần nghe, vẫn là nhịn không được cảm động mà khóc, Đông Phương Tuấn Hạo nghe qua một lần, liền thở dài một lần.
Chỉ có Ngạo Quân, khi Sương nhi bắt đầu nói, tay cầm chén trà không tầm thường run một chút, hai vai cũng có ẩn ẩn áp lực run run rất nhỏ, thẳng đến Sương nhi nói xong, nàng thật sự nhịn không được, trà trong miệng cứ như vậy thẳng tắp ‘Phốc……’ Toàn bộ đều phun ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ôm bụng cười ha hả.
Ngọc nhi, Sương nhi còn có hoa khôi kia đều vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng công tử vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt sau khi nghe xong lời nói cảm động như thế thoắt cái đã thay đổi, không để ý hình tượng hiểu được tiền phủ hậu ngưỡng [**], trong lòng đều một ý tưởng: Người nọ không phải đầu óc có vấn đề a?
“Ngạo Quân, ngươi…… Ngươi như thế nào vậy!" Người hồi phục tinh thần trước tiên là Đông Phương Tuấn Hạo thật sâu nhăn mi lại, vẻ mặt lo lắng ra tiếng dò hỏi, chớ không phải là những lời này rất rung động, Ngạo Quân nhất thời không tiếp thụ được nên mới có thể như vậy chăng?
“Cáp…… Tuấn Hạo…… Ha ha…… Nếu Tinh gia [ta nghĩ là Châu Tinh Trì] biết…… Biết…… Ha ha…… Hắn nhất định hội tức giận đến chết khiếp…… Ha ha…… Lời kịch kinh điển của hắn…… Ha ha…… Không được…… Ha ha……" Ngạo Quân hướng Đông Phương Tuấn Hạo đang lại gần, một bên cười loạn không hình tượng, lời nói vữa nãy không có người nào nghe hiểu được, lại nói lắp bắp thật không minh bạch.
“Ngạo……" Đông Phương Tuấn Hạo mặt mày nhăn càng sâu, chiếu theo lý giải của hắn đối với Ngạo Quân, xác nhận y là người không thường cười nói vui vẻ, như thế nào đột nhiên cười thành như vậy, hơn nữa, lời y nói, hắn một chút cũng nghe không hiểu, chỉ nghe y nhắc tới gì như là Tinh gia, là loại người nào làm cho y thất thường như thế.
Chính là hắn nói còn chưa xong, cửa phòng ‘Ba’ một tiếng bị mở ra, nga, không, là bị đá văng ra, hơn nữa phỏng chừng đã là lừng lẫy hy sinh, vừa tính hỏi là ai lớn gan như vậy, bỗng nhiên hoa mắt, cái tên ‘Thủ phạm xấu xa’ kia đã đứng trước mặt hắn và Ngạo Quân, vẻ mặt tức giận, đau lòng nhìn chằm chằm người ở bên hắn cười đến lăn lộn, đợi hắn thấy rõ người đến là ai, không khỏi thật sâu ăn một chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, xuất ra chiêu bài tươi cười của hắn trên thương trường, vẻ mặt hiền lành nói: “Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Cẩn vương gia a! Thật sự là xảo ngộ a! Nhưng làm sao có thể làm phiền Vương gia tự mình lại đây đâu! Có gì cần phân phó, cho hạ nhân tìm đến nơi ta là được, tại hạ nhất định tùy truyền tùy đến…… Ngạo Quân…… Cẩn thận, a!"
Đông Phương Tuấn Hạo nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Ngạo Quân không biết vì cái gì, đột nhiên mắt nhắm lại, bởi vì y vừa mới cười đến quá mức, nhất thời vô lực, mắt thấy y sẽ ngã sấp xuống, Đông Phương Tuấn Hạo tay mắt lanh lẹ đem y đỡ lấy, kéo lại, không nghĩ sức kéo quá lớn, hai người song song lại ngã lên trên nhuyễn tháp, mà Ngạo Quân ngã đè trên người hắn, nhưng lại vẫn đang cười không ngừng, hắn liền buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì buồn cười thế, đến bây giờ còn cười không ngừng, bất quá y ngã vào trên người hắn, mềm, cảm giác thật thoải mái a! Thật muốn cứ như vậy cả đời ôm y không buông tay, chính là, hắn không nghĩ buông tay nhưng người nào đó lại nghĩ hắn không nên và không thể không buông tay.
Cảm giác trên người một luồng khí lạnh, không hờn giận ngồi xuống, đã thấy người đệ nhất thiên hạ đó vốn ở trên người hắn bây giờ đã ở trong lòng người khác, mà người nọ lại cấp cho hắn một ánh mắt sắc bén làm hắn run sợ, lại quay đầu, vẻ mặt tức giận đầy vẻ chết chóc nhìn chằm chằm Ngạo Quân, thật không hổ là Lãnh Diện Chiến Thần, cái ánh mắt kia thật đúng là tràn ngập sát khí, chính là không rõ kia sát khí từ đâu mà đến, hắn khi nào thì đắc tội Cẩn vương gia mà không tự biết, bất quá vừa nãy Ngạo Quân ngã xuống trên người hắn, lại làm cho hắn vẫn hoài nghi, gần như được xác nhận, trên người y thuộc loại nữ tử mềm mại, khóe miệng chậm rãi gợi lên một cái tươi cười thiệt tình mà ngay cả chính hắn đều không phát giác, ánh mắt si mê nhìn Ngạo Quân lúc này ở trong lòng Cẩn Hiên vẫn còn đang cười.
Cẩn Hiên âm hàn hé ra mặt, không nói được lời nào ngóng nhìn người làm cho hắn vừa yêu lại vừa hận, hắn đang đợi, chờ y cười đủ, sau đó chủ động giải thích với hắn……
Tác giả :
Tùy Phong Thanh