Quân Sư Vương Phi
Quyển 1 - Chương 48: Kiên quyết! Chật vật!

Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 48: Kiên quyết! Chật vật!

Ngạo Quân đang cảm động và hết sức lo lắng, Cẩn Hiên ‘a’ một tiếng, trúng một chưởng, bị ném bay đi, đồng thời trên người một vật gì đó tinh xảo rớt xuống, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóe ngân quang.

Gia Luật Ưng hoàn toàn mặc kệ Cẩn Hiên trúng một chưởng của hắn, kiếm phong vừa chuyển, lại thẳng tắp đâm tới Ngạo Quân, xem ra, không giết Ngạo Quân hắn quyết không bỏ qua.

Ngạo Quân nhanh nhẹn chợt lóe, né đi, nàng mặc dù không có nội lực, nhưng khi ở thế kỷ hai mươi mốt nàng cũng là một cao thủ nhất đẳng, bởi vậy tránh thoát một kiếm này không thành vấn đề, chẳng qua có điểm chật vật mà thôi, Gia Luật Ưng rất nhanh đâm kiếm thứ hai, Ngạo Quân liền trốn không được, mắt thấy kiếm đã đến trước mặt nhưng Gia Luật Ưng vẫn cầm kiếm chỉ nàng, thật lâu không hạ thủ.

“Quân, chỉ cần ngươi đáp ứng vĩnh viễn không ly khai ta, ta sẽ tha cho Âu Dương Cẩn Hiên, lập tức ngưng chiến." Gia Luật Ưng thần sắc nghiêm túc nói. Đả bại Âu Dương Cẩn Hiên là hắn đã lập hạ lời thề, nhưng nếu chọn lời thề hay là ở cùng Quân, hắn nguyện ý từ bỏ lời thề đó, từ bỏ quyền lực địa vị, từ bỏ hết thảy hết thảy, chỉ cần Quân thiệt tình thương hắn, ở lại bên hắn. (BB: oa oa…)

“Ta……" Ngạo Quân do dự không quyết định, không biết nên đáp ứng hay không.

Nàng tin tưởng lời nói Gia Luật Ưng, nếu đáp ứng, hắn nhất định hội lui binh, đến lúc đó sẽ không có người bởi vì chiến tranh mà mất đi sinh mệnh, mất đi người nhà, Long Hiên hoàng triều cũng có thể khôi phục yên tĩnh, Tuyết và tỷ phu có thể an tâm, hơn nữa Cẩn Hiên hiện tại nội thương chưa lành, căn bản đánh không lại Gia Luật Ưng, nếu không đáp ứng, Gia Luật Ưng nhất định sẽ giết Cẩn Hiên, không, không thể làm cho Cẩn Hiên xảy ra việc. Nhưng nàng thật sự không nghĩ sẽ rời khỏi Cẩn Hiên, cho dù hai người vĩnh viễn chỉ có thể là bằng hữu, nàng cũng không muốn rời khỏi hắn, nàng không biết đó có phải là yêu không? Nhưng còn…… Gia Luật Ưng? Chính mình có yêu thương Gia Luật Ưng không? Tuy rằng thâm tình Gia Luật Ưng làm nàng đau lòng, nhưng đây là yêu sao? Nàng không biết, nàng cái gì cũng không biết? Hảo phiền a! Yêu thật sự là chuyện tối phiền phức nhất a, lão Tuyết nói nàng là kẻ ngu ngốc về tình yêu, nàng hiện tại tình nguyện nàng thật ngu ngốc cũng không muốn phiền như vậy. Làm sao bây giờ rốt cuộc đâu mới là đáp ứng tốt? Đáp ứng nào là không tốt? Nàng vốn thông minh tuyệt đỉnh, duy gặp một chữ tình, nàng lập tức liền trở nên mông lung.

Thấy Ngạo Quân do dự, Cẩn Hiên trong lòng cả kinh, sợ nàng thật sự đáp ứng yêu cầu của Gia Luật Ưng, không, không thể, cho dù phải chết, cho dù phải đánh đổi người nào, hắn cũng sẽ không hy sinh Quân, hắn sẽ không để Quân rời khỏi hắn. Giãy dụa đứng lên, giơ Long Ngâm kiếm trong tay lên, đối với Ngạo Quân còn đang tự hỏi, rống lớn một tiếng nói: “Quân, không cần đáp ứng hắn." Tiếp theo hét lớn một tiếng, hướng Gia Luật Ưng đánh tới.

Ngạo Quân mạnh ngẩng đầu, thấy Cẩn Hiên một bộ thấy chết không sợ đánh tới, trong lòng nóng lên, hắn tình nguyện chết cũng không để nàng đáp ứng yêu cầu của Gia Luật Ưng. Hắn như vậy, làm sao nàng đáp ứng được yêu cầu của Gia Luật Ưng đây?

“Muốn chết." Gia Luật Ưng xoay người, chặn sự tấn công của Cẩn Hiên, tay hướng Cẩn Hiên đánh lại, dùng công làm thủ, vừa tấn công vừa cười lạnh nói. Vốn chính hắn đã chấp nhận lui bước như vậy, mà Quân vẫn do dự, đang muốn tức giận, không thể tưởng được Âu Dương Cẩn Hiên lại muốn chết nhào tới, vậy đừng trách hắn, hắn đã cho bọn họ cơ hội.

Thấy hai người lại tiếp tục đánh, mà lúc này Gia Luật Ưng ra chiêu vừa mãnh liệt vừa ngoan cường, từng chiêu như muốn đưa Cẩn Hiên vào chỗ chết, Cẩn Hiên chỉ có thể chống đỡ thập phần gian nan, nhưng xem ra đã kiên trì không được, làm sao bây giờ, hiện tại nàng căn bản không năng lực cứu Cẩn Hiên, nếu tiếp tục, Cẩn Hiên hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Ngạo Quân gấp rút vô cùng, khóe mắt nhìn đến vật mà Cẩn Hiên vừa mới đánh rơi trên mặt đất, đi đến nhặt lên, vừa thấy trong lòng cả kinh, biến sắc, này…… Này không phải khẩu súng của nàng sao? Chẳng lẽ là đêm đó bị hắn nhặt được, suy nghĩ lập tức nhớ buổi tối mới tới quân doanh cách đây không lâu, ở trì đàm cùng Cẩn Hiên gặp nhau……

“A!" Cẩn Hiên lại hét thảm một tiếng, đánh gãy hồi tưởng của Ngạo Quân, ngẩng đầu, Cẩn Hiên đã ngã xuống bên cạnh nàng, ói ra nhiều máu.

Ngạo Quân trong lòng run lên, vội vàng chạy tới, nâng Cẩn Hiên dậy, cau mày, lo lắng nói: “Cẩn Hiên, ngươi có sao không?"

Cẩn Hiên đối với Ngạo Quân suy yếu cười nói: “Không có việc gì." Nói xong, trong miệng lại chảy máu xuống, xem ra bị thương rất nặng.

Gia Luật Ưng đôi hồng mâu hỏa diễm ngùn ngụt, nhìn chằm chằm Ngạo Quân, tà ác cười to nói: “Ngươi đã lo lắng hắn như vậy, ta đây khiến cho các ngươi chết cũng không thể cùng một chỗ." Nói xong hướng bọn họ muốn đâm tới.

Ngạo Quân không chút nghĩ ngợi, giơ súng lên, nhắm ngay tay Gia Luật Ưng,‘Phanh’ một tiếng, thiên địa lập tức yên tĩnh, trừ bỏ Ngạo Quân, mọi người như bị lóa mắt, thật lâu mới hồi tỉnh, không biết ra chuyện gì.

Thẳng đến Hỏa Vân kiếm trong tay Gia Luật Ưng ở trên không xoay tròn 360 độ sau cắm trước mặt hắn, đại tướng Thương Liêu Thân Đồ Sở Phi mới kịp phản ứng, lập tức chạy tới, lo lắng nhìn tay cầm kiếm ‘Cô lỗ cô lỗ’ chảy máu ra bên ngoài, nhưng trên tay lại không có phi tiêu, ám khí gì, vì cái gì sau một tiếng kỳ quái vang lên lại vô duyên vô cớ đổ máu? Chẳng lẽ Mạc Quân biết yêu thuật?

“Ta không sao." Gia Luật Ưng sửng sốt một hồi, thẳng đến khi Thân Đồ Sở Phi lại đây dìu hắn, mới phản ứng, thô lỗ đẩy Thân Đồ Sở Phi ra, thẳng tắp nhìn về phía Ngạo Quân cùng vũ khí trên tay nàng, đôi hồng mâu không còn sáng rọi, tràn ngập tuyệt vọng, trên tay bị thương cũng tựa hồ không cảm giác được, chỉ là nhìn Ngạo Quân, lẩm bẩm nói: “Ngươi thật sự xuống tay đối với ta, ngươi vì Âu Dương Cẩn Hiên thật sự xuống tay đối với ta?"

“Thực xin lỗi." Ngạo Quân cúi đầu, nhẹ giọng nói. Thanh âm nói nhỏ, nói như chưa nói, nhưng bên người nàng Cẩn Hiên lại nghe thấy.

Mà khi hắn nhìn Ngạo Quân, Ngạo Quân đã là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Gia Luật Ưng, cực kỳ lạnh lùng lạnh nhạt nói: “Gia Luật Ưng, để chúng ta rời đi, nếu không, cũng đừng trách ta, dù ngươi võ công cao tới đâu, cũng không khả năng tránh khỏi sung của ta đâu".

“Súng? Ha ha ha……" Gia Luật Ưng buồn bã ngửa mặt lên trời cười to nói, Quân lạnh lùng lạnh nhạt làm hắn đau đớn thật sâu.

Nhưng Ngạo Quân lúc này tâm thật ngoan cường hạ quyết tâm, thần sắc không thay đổi, vẫn dung nhan lạnh lẽo tuyệt mỹ như cũ, giơ súng hướng về Gia Luật Ưng, tựa như đối với một địch nhân xa lạ.

Gia Luật Ưng vừa cười vừa lạnh lùng nhìn Ngạo Quân, đôi hồng mâu không có băng hàn, nhưng thanh âm lại âm trầm làm người ta giống như đang đặt mình trong hầm chứa đá vạn trọng: “Thật không hổ là thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân công tử, thật đúng là lãnh khốc vô tình a!"

“Không cần nói làm ta dao động lần thứ ba" Ngạo Quân lạnh nhạt nhẹ giọng nói, cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Ha ha…… Hảo hảo……" Gia Luật Ưng lạnh lùng cười tà nói, một bên lui về phía sau tránh ra nói, một bên vung tay lên làm thủ hạ binh lính thối lui.

“Đi." Ngạo Quân một tay đỡ Cẩn Hiên, một tay giơ súng nhắm ngay Gia Luật Ưng, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm tướng sĩ Thương Liêu rục rịch, còn có đôi hồng mâu của ai kia vẫn cười tà, tràn đầy thản nhiên, nhẹ giọng đối với Cẩn Hiên nói.

“Quân, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hôm nay." Ngay khi Ngạo Quân giúp đỡ Cẩn Hiên rút lui sắp ra khỏi quân doanh, Gia Luật Ưng lãnh sâm thanh âm bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn thật lâu bên tai nàng.

Nhưng mặt Ngạo Quân không chút thay đổi nhìn Gia Luật Ưng nói: “Gia Luật thái tử, cám ơn nhiều ngày đã chiếu cố, ngày khác Mạc Quân sẽ báo đáp." Nàng tin tưởng Gia Luật Ưng hội nghe hiểu được.

Gia Luật Ưng không hề nói gì, vẫn như cũ cười tà nhìn theo Ngạo Quân mang Cẩn Hiên ly khai khỏi tầm mắt của hắn.

“Thái tử, muốn truy hay không" Thân Đồ Sở Phi thấy hai người càng lúc càng xa, ra tiếng hỏi Gia Luật Ưng.

“Không cần." Gia Luật Ưng thần sắc lạnh lùng, hàn thanh nói, tay áo vung lên, xoay người đi trở về doanh trướng mà hắn để Quân ở vài ngày qua, tuyệt không để ý vết thương của mình. Quân, ngươi nhẫn tâm đối đãi ta như thế sao? Vì sao ngươi cũng giống như phụ hoàng, đều phải gạt bỏ ta? Hảo, các ngươi đối với ta như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí, ta nhất định phải thưởng thức các ngươi bị hủy hoại, nhất là ngươi — Âu Dương Cẩn Hiên.

Hắn không để ý, Thân Đồ Sở Phi không thể không để ý, kinh hô: “Thái tử, tay người? Quân y quân y, mau mau…… Mau giúp thái tử băng bó." Nhanh chân phái người đi gọi quân y, đã thấy thái tử của bọn họ tuyệt không để ý cứ hướng phía trước mà đi, trong lòng thở dài, lẩm bẩm: “Không biết đó là cái gì mà lại lợi hại như vậy, ngay cả thái tử đều tránh không khỏi." Đó là súng lục kiểu mới của thế kỉ hai mươi mốt thế kỷ, nếu ngươi biết là cái gì mới là lạ.

Ngạo Quân giúp đỡ Cẩn Hiên bước nhanh về hướng quân doanh Long Hiên, nhưng Cẩn Hiên thật sự bị thương quá nặng, mà Ngạo Quân thân mình cũng đang bị thương, Ngạo Quân liền kiên trì không được, hai người nhất tề đều ngã xuống.

“Cẩn Hiên, ngươi không sao chứ!" Ngạo Quân giãy dụa đi qua, giúp Cẩn Hiên đứng lên, lo lắng hỏi.

Cẩn Hiên suy yếu mở mắt ra, nhìn Ngạo Quân chật vật, sắc mặt tái nhợt, đau lòng vuốt mặt y nói: “Không có việc gì, Quân, thương thế của ngươi khá hơn chút nào không?" Tình cảnh Quân bị một kiếm hắn còn nhớ rõ rành mạch, hắn tưởng hắn cả đời cũng không có khả năng nào quên được, nhưng vừa nãy nhìn thấy Quân, dường như thương thế đã sớm tốt lắm, chính là không phải nàng có võ công quỷ thần khó lường sao? Tại sao vừa rồi lúc hắn cùng Gia Luật Ưng đối chiến, nàng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông, mà hiện tại lại suy yếu thế này, tựa hồ nửa phần nội lực đều không có, đã xảy ra chuyện gì?

“Thương thế của ta đã sớm không việc gì, không cần lo lắng, đến, ta giúp ngươi đứng lên trước" Ngạo Quân nói về thương thế của chính mình nhẹ nhàng bâng quơ, sơ lược, nàng không muốn nhắc lại, bởi nếu nhắc lại nàng sẽ nghĩ đến Gia Luật Ưng, mà hiện tại nàng nửa điểm cũng không dám suy nghĩ về Gia Luật Ưng, nàng biết nàng vừa mới kiên quyết, tất nhiên tâm hắn thương thấu, nhưng nàng phải làm như vậy, phải làm cho hắn chết tâm, yêu thương nàng thực là chuyện rất thống khổ, chính nàng hiểu được, nàng không muốn hắn lại mãi thống khổ, đau dài không bằng đau ngắn.

Nhưng do mất đi nội lực, lại bị thương, Ngạo Quân căn bản là không thể nâng Cẩn Hiên dậy, vừa đỡ hắn lên, hai người mất đi cân bằng lại ngã xuống.

“Ha ha…… Quân, ngươi hóa ra là hoa miêu a." Cẩn Hiên thấy Ngạo Quân cau mày, trên mặt đều là bụi đất, y bào trắng noãn cũng đã sớm biến thành bẩn thỉu, thật sự là chật vật a! Làm hắn không khỏi cười trêu nói. Hắn kỳ thật là không muốn thấy nàng cau mày, tuy rằng nàng rất ít cười, nhưng hắn vẫn đều hy vọng nàng vui vẻ.

“Ngươi cho là ngươi nhìn đẹp hơn ta a!" Ngạo Quân không phục phản bác lại, hai lần ngã sấp xuống, làm Cẩn Hiên không chỉ trên mặt, ngay cả tóc cũng tràn đầy bụi đất, y bào màu xanh giờ nhăn nhúm thật thảm hại, hừ, chính mình cũng thế còn muốn giễu cợt nàng.

“Ha ha…… Quân, chúng ta như bây giờ, dù quân Thương Liêu không đuổi theo, chúng ta đi về tựa hồ so với lên trời còn khó hơn" Cẩn Hiên lại ha ha cười nói, hắn có thể tưởng tượng, bộ dáng hắn hiện tại tuyệt đối so với Quân chật vật hơn.

“Lên trời một chút cũng không khó" Tuy nhiên, Ngạo Quân trả lại cho hắn một câu nghiêm túc, làm hại hắn thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình.

“Quân, không ngờ ngươi còn biết hài hước, nhưng ngay cả nói đùa cũng y như thật" Cẩn Hiên đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười trêu nói. Quân cũng thật là, bình thường mặt hé ra lạnh lùng còn chưa tính, thế nào ngay cả đang nói đùa cũng không cười một chút, y như đang nói thật vậy.

“Ta không nói giỡn, nhân loại một ngày nào đó có thể lên trời, hơn nữa có thể lên đến mặt trăng, ngươi biết không? Kỳ thật mảnh đất nơi chân chúng ta đang đứng vốn là hình tròn, tựa như một quả cầu, chúng ta có thể gọi tên là địa cầu, hơn nữa quả địa cầu di chuyển, bởi vậy chúng ta mới có ngày, đêm, xuân, hạ, thu, đông bốn mùa……" Ngạo Quân giống như lão sư, giảng dạy Cẩn Hiên về môn Lý vậy.

Mà lúc Ngạo Quân bắt đầu nói, Cẩn Hiên liền khẽ nhếch miệng, nhìn Ngạo Quân như nhìn người ngoài hành tinh. Cứ như vậy, ở một nơi mờ mịt rộng lớn, xuất hiện hình ảnh quái dị: Hai tuyệt mỹ nam tử với vẻ ngoài làm cho thiên địa lâm vào thất sắc, nằm song song trên đất , tuy rằng trên mặt đều có bụi đất, nhưng tuyệt không tổn hại vẻ tuấn mỹ của bọn họ, nam tử mặc bạch y, thần thái nghiêm túc nói nhửng lời dí dỏm chính là người ‘Đại trí tuệ’, trên đại lục này bị người cho rằng đang yêu ngôn hoặc chúng, mà thanh y nam tử trông như đứa ngốc, khẽ nhếch miệng, lẳng lặng nhìn bạch y nam tử như đang nhìn quái vật, về phần hắn nghe có hiểu hay không lời của bạch y nam tử, phải nhìn xem ngộ tính hắn cao bao nhiêu.

“Khụ…… Cẩn Hiên……" Rốt cục tan học, à không phải, là Ngạo Quân nói xong phát giác có điểm không thích hợp, quay đầu vừa phát hiện Cẩn Hiên nhìn nàng như quái vật, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, thế này mới phản ứng, nàng vừa mới làm chuyện ngu xuẩn chăng? Tự nhiên lại cùng Cẩn Hiên nói về vũ trụ, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Nguy rồi, hắn có thể xem nàng là yêu quái mà đem thiêu hay không.

“Ách? Quân, ngươi…… Ngươi nói thật vậy chăng?" Ngạo Quân ho nhẹ một tiếng, rốt cục khiến Cẩn Hiên phục hồi tinh thần, vẻ mặt tò mò hỏi. Hảo thần kỳ a, đây là thật vậy chăng? Quân làm sao biết được.

“Ân." Ngạo Quân nghĩ vẫn là nên gật đầu, cho dù bị trở thành quái vật, nàng cũng muốn thực sự cầu thị, đây là Đặng gia gia chỉ bảo.

“Quân…… A!" Cẩn Hiên kích động, muốn bay qua ôm Ngạo Quân, bất quá đáng tiếc bị thương quá nặng, đừng nói xoay người, động vừa động cũng không có sức, không nghĩ qua là lại khẽ động miệng vết thương.

“Ngươi không sao chứ?" Ngạo Quân quay đầu, lo lắng hỏi. Nàng hiện tại cũng vô lực đứng dậy.

“Không có việc gì." Cẩn Hiên trên trán mồ hôi lạnh, thanh âm trở nên hư nhược nói, bình tĩnh thở ra rồi lại nói: “Quân, ngươi rốt cuộc còn muốn mang cho ta bao nhiêu kinh hỉ? Ngươi thật đúng là trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, không chỗ nào không hiểu a! Ở trước mặt ngươi, ta quả thực như là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, theo như lời ngươi, ta sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ nghe nói qua, ngươi là người đầu tiên giải thích về trời đất như thế, ta xem trên đời này chỉ có ngươi mới dám lớn mật ngôn luận như vậy."

Ngạo Quân nghe xong lại chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Không, ngươi nói sai lầm rồi, còn một người giống ta, người đó hiểu biết không thể ít hơn ta." Nàng cười cười đến bí hiểm, người kia chính là người ngươi yêu hoàng hậu — Tuyết, nếu nói nàng biết hơn Tuyết một chút bất quá chỉ là cái gì binh pháp, kỳ môn độn giáp mà thôi.

“Người nào?" Cẩn Hiên rất ngạc nhiên hỏi, trong trời đất ngoại trừ Quân, còn có người lợi hại như thế sao? Chính yếu là Quân nhắc tới đến người kia, sắc mặt liền trở nên nhu hòa, đó là người mà y đã nói rất trọng yếu với y sao?

“Thiên cơ không thể tiết lộ, ngươi về sau sẽ biết." Ngạo Quân bí hiểm cười, nhưng vẫn không nói cho hắn.

“Quân, ngươi rốt cuộc là ai? Thật là mơ hồ, thần bí." Cẩn Hiên đột nhiên nhíu mày, chua xót nói. Hắn còn nhớ rõ trong trận chiến cùng Thánh Xích, Quân thình lình có nội lực cùng thần công cường hậu, còn Thánh Xích nói y không gọi là Mạc Quân, mà gọi là Lăng Ngạo Quân, mà y lại tự xưng là đại chưởng môn Thánh Tiên Môn thứ mười hai. Y rốt cuộc là loại người nào? Tuy biết y vốn là không phải người Mạc gia thôn, nhưng đối với lai lịch của y, vô luận hắn tra như thế nào, cũng tra không được, tựa như từ không trung xuất hiện. Hắn thật sự không hiểu biết y, không rõ y, tựa như chuyện của y cùng Gia Luật Ưng, hắn tuyệt không biết, ngay cả bọn họ quen biết nhau như thế nào hắn cũng không biết, mà hắn lại không biết nên hỏi y về chuyện Gia Luật Ưng như thế nào, hảo châm chọc a! Tuy rằng như vậy, nhưng tâm hắn vẫn không chịu khống chế của mình mà để ý tới y, lại không dám nói ra.

Trong lời nói Cẩn Hiên hàm chứa sự chua xót làm Ngạo Quân thẳng tắp nhìn hắn, ánh mắt chợt lóe, kềm nén nói: “Cẩn Hiên, ta hiện tại chỉ có thể nói với ngươi, tên thật của ta là Lăng Ngạo Quân, còn lại, đến thời cơ thích hợp thì ngươi sẽ biết." Ngạo Quân hiện tại cảm thấy nàng rất giống như lão hòa thượng nói thiện ngữ.

Cẩn Hiên ánh mắt buồn bã, lập tức khôi phục lại bình thường, dùng tiếng cực phú từ tính cười nói: “Lăng Ngạo Quân, tên rất hay, quân tử ngạo nghễ di thế." Trong lòng một mảnh buồn bã: Quân, mặc kệ ngươi là thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân hay là Lăng Ngạo Quân, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn chính là Quân của ta, ta yêu nhưng không cách nào gần nhau, chính là, Quân, vì sao trước mặt ta, ngươi cũng muốn thần bí như thế, trong lòng ngươi thật sự không có ta? Bởi vì ta và ngươi đều là nam tử? Không tiếp thụ được loại tình cảm khác thường này sao? (BB: Ca ngại cái gì, Ưng ca có ngại đâu!)

“Quân tử? Ta luôn luôn không phải là quân tử cái gì cả." Ngạo Quân đối với lời nói Cẩn Hiên nét cười bỗng nhiên biến mất, nàng chính là tiểu nữ tử, không phải là quân tử.

Nhưng người nào đó đem lời của nàng lý giải sai lầm rồi, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia ghen tuông, nhưng rất nhanh liền quy về bình tĩnh, ái muội cười nói: “Cũng đúng, Quân luôn luôn đều phong lưu đa tình, cùng quân tử không có phần nào giống a!" Khi nghĩ đến y cùng nữ nhân cười nói trêu đùa, thậm chí có một ngày y sẽ cưới vợ sinh con, hắn liền hận không thể đem tất cả nữ nhân đó đều giết cả.

“Ách? Khụ……" Ngạo Quân kinh ngạc, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không biết nên nói thế nào, hắn vẫn cho rằng nàng là thứ nam nhân phong lưu vô tình? Ha ha…… Vương gia a Vương gia! Ý ta là nói ta là nữ nhân nga! Nhưng lời này cũng không thể nói ra, nói ra cũng vô dụng.

“Quân, ngươi có biết tiểu ngoạn [*] mà tiên tử dưới trăng kia bỏ lại là cái gì không?" Cẩn Hiên đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Cái gì?" Ngạo Quân vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nói, thấy Cẩn Hiên vẫn nhìn súng lục trong lòng nàng, tiểu ngoạn mà hắn nói chẳng lẽ là ý chỉ súng lục, nhưng tiên tử dưới ánh trăng là cái gì vậy a?

Từ trong lòng chậm rãi lấy ra một cây súng lục màu bạc tinh xảo, nhẹ hỏi: “Ngươi nói cái này?"

Tay Cẩn Hiên duỗi ra đem súng lục Ngạo Quân đang cầm lại, gật gật đầu, cực kỳ yêu quý vuốt ve, gật gật đầu, chậm rãi nhớ lại, tiên tử dưới ánh trăng tuy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng trong lòng hắn để lại hy vọng tốt đẹp nhất, nàng hư ảo như thế, làm người ta hướng về như thế. Hắn đã trải qua hai đoạn tình cảm không có kết quả Vũ Tình cùng Quân, hiện tại, tựa hồ chỉ có nàng lưu lại cho hắn hy vọng, về phần là hy vọng gì, hắn không biết, chỉ biết sâu trong nội tâm nàng lưu cho hắn một chút ánh sáng, tựa như vật nhỏ màu bạc này dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng đẹp đẽ.

“Nga, này tên là súng lục, có lực sát thương rất mạnh, dù là cao thủ võ công cao cường đến đâu đều tránh không khỏi, dù mặc khôi giáp, nó cũng có thể xuyên thấu, một phát tử vong" Ngạo Quân giải thích đơn giản, suy nghĩ một chút, quyết định làm bộ như không biết hỏi một chút: “Tiên tử dưới ánh trăng là ai? Súng lục này cùng nàng có liên quan sao?"

Cẩn Hiên điểm nhẹ phía dưới khẽ thở dài: “Không thể tưởng được thế gian lại có ám khí lợi hại như vậy. Trách không được ngay cả Gia Luật Ưng tránh cũng không khỏi." Ngạo Quân đang muốn phản bác: Kia không phải ám khí. Lại nghĩ hay là thôi đi! Nếu không lại phải giải thích.

Mà Cẩn Hiên lại như rơi vào hồi tưởng tiếp tục nói: “Ta không biết nàng gọi là gì? Ta chỉ biết một đêm kia ở trì đàm ngẫu nhiên tương ngộ, từ đó về sau, nàng đã không thấy tăm hơi, dù ta tìm kiếm như thế nào cũng đều không thấy, nàng như tiên tử lầm nhập thế gian, một đêm kia theo trăng mà đến, lại cưỡi trăng bay đi, chỉ để lại cái này…… Súng lục này không giống vật trên thế gian, mà Quân ngươi không chỉ biết đây là vật gì, còn hiểu dùng như thế nào, Quân, ngươi là tiên nhân sao?" Cẩn Hiên đột nhiên nói lời có thể hù chết người, đường đường cơ trí Cẩn vương gia hỏi câu như thế, không hù chết mới là lạ.

“A! Ta xem ra không phải người bình thường sao?" Ngạo Quân giả bộ giận dữ nói, nàng đương nhiên biết ý tứ Cẩn Hiên là gì, bất quá chính là trong lòng một cỗ vui vẻ không hiểu được dâng lên, muốn đùa hắn một chút, nguyên lai đêm kia gặp nhau lại làm hắn lầm nàng là tiên nữ a! Ha ha…… Hắn nhất định không thể tưởng được tiên tử theo trăng mà đến trong miệng hắn là người mỗi ngày không coi hắn vào đâu nga!

“Ngươi cảm thấy ngươi giống người sao? Ta lại thấy ngươi giống tiên nhân không thực giữa khói lửa nhân gian này." Cẩn Hiên thiệt tình tán thưởng nói, trong lòng lại nghĩ: Nghĩ đến mình đối với người này lại có tâm tư như vậy, cũng cảm thấy mình không phải là người, đã bị tiên nhân như ngươi đầu độc.

“Ha ha…… Tiên nhân? Nếu ta là tiên nhân, bây giờ ta còn chật vật nằm nơi này như vậy sao, chịu cát bụi bẩn thỉu dây đầy mặt mũi sao? Nói không chừng nơi đây chính là nơi cuối cùng ta và ngươi ở cùng nhau đó!" Ngạo Quân cười nhạo, liếc mắt nhìn Cẩn Hiên nói.

“Ha ha…… Quân, ngươi nói đường đường ‘Lãnh diện chiến thần’ Cẩn vương gia cùng thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân công tử, chết ở trên đường hoang tàn vắng vẻ này, chuyện này truyền ra mọi người sẽ phản ứng ra sao." Cẩn Hiên cười ha hả, vui đùa nói. Cùng Quân một chỗ, cái gì mặt lạnh, sắc hỉ giận không hiện ra tất cả đều phá công, tuy rằng Quân không thường cười, vẻ luôn mặt lạnh lùng, nhưng tất cả lại có thể khiến hắn cười ha hả.

“Phản ứng ra sao? Ta nghĩ đại khái sẽ kinh ngạc một chút, sau đó tay vung lên nói: Số đã chết phải chết, đỡ lưu lại tai họa cho thế nhân, nhất là tên Cẩn vương gia kia, hắn chết sẽ khiến những người tài trong thiên hạ trở về vị trí cũ trong tâm các cô nương, các thiếu niên đó sẽ thú được tình nhân trong mộng chính mình." Ngạo Quân biến sắc, mặt trầm tư ra vẻ đang nói sự thật. Nội tâm cười nghẹn lại mà chết, nội thương nhất định lại tăng thêm.

Cẩn Hiên đầu tiên là sửng sốt, sau phản ứng lại, ha ha cười nói: “Quân, ngươi nói đang nói chính ngươi chăng! Ai chẳng biết Mạc Quân công tử phong lưu đa tình, là hảo tình nhân trong giấc mộng của phần đông nữ tử trong thiên hạ, hảo vị hôn phu a!"

“Oan uổng a! Tiểu sinh yêu sâu sắc nhất, cũng không trêu chọc gì nữ tử, không phong lưu đa tình mà thật sự là tháng sáu phi sương [**], ta thật sự là so với Đậu Nga còn oan hơn a!" [***] Ngạo Quân miệng kêu to oan ức nói, như thật sự bị nhiều oan khuất. Kỳ thật nàng diễn trò thật lợi hại, bằng không sao lừa được Thánh Xích cùng Xích Ngọc, haiz, sớm biết rằng nàng được trời phú khả năng diễn trò tốt như vậy nên làm quảng cáo cho ngành sản xuất a, nói không chừng còn có thể làm diễn viên kia.

“Ha ha…… A! Đau….." Thấy Ngạo Quân biểu tình đùa giỡn, Cẩn Hiên thoải mái cười to sang sảng, nhưng người nào đó đã quên hắn hiện tại chịu nội thương nghiêm trọng, cười to như thế tác động mạnh lên thương thế, làm hắn nhịn không được kêu đau một tiếng, nhưng vẫn không thể ức chế toát ra mồ hôi lạnh cười to nói.

“Ngươi đừng cười nữa, ta nói thế còn không đúng hay sao? Cẩn thận thương thế của ngươi." Ngạo Quân lo lắng nhắc nhở, nhưng khoé miệng hơi lộ nét tươi cười, nhìn Cẩn Hiên thiệt tình cười thoải mái như vậy lòng nàng cảm thấy thực cao hứng, thực thỏa mãn.

“Ha ha…… Ta không sao…… Ha ha……" Cẩn Hiên gặp Ngạo Quân nói như vậy, lại không thể ức chế tiếp tục cười lớn, cười như tiểu hài tử được quà.

Nhìn Cẩn Hiên như vậy, Ngạo Quân cũng nhịn không được bật cười thành tiếng: “Ha ha a……"

Mặt trời đã khuất, bụi bặm khắp thân, nhất thanh nhất bạch hai thân ảnh song song nằm trên mặt đất cười lớn, thiên địa vạn vật nháy mắt trở nên nhỏ bé, trong thiên hạ tựa hồ chỉ có bọn họ.

“Không biết hai vị cười đủ chưa, nếu chưa, ta về trước, chờ các ngươi cười đủ, ta sẽ cho người tìm bọn ngươi đem trở về." Bỗng nhiên một âm nữ thanh thúy ngắt ngang, ngay sau đó một thân ảnh hoàng y xuất hiện, vẻ mặt ý cười nhìn chằm chằm Ngạo Quân mãnh liệt.

Hai người chợt đình chỉ cười to, sửng sốt một chút coi bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Ngạo Quân đang nghi hoặc, lại nghe Cẩn Hiên bình tĩnh nói: “Hoàng Anh."

Hoàng Anh ha ha cười nói: “À ra đúng là Cẩn vương gia! Làm hại ta còn tưởng rằng ta nhận sai người." Ngụ ý, Cẩn vương gia không thể là người cười hi hi ha ha như thế, sảng khoái như thế.

“Hoàng Anh là ai a!" Ngạo Quân lại ngây ngốc hỏi. Tiểu cô nương đáng yêu này kêu là Hoàng Anh a?

“Ngươi chưa từng nghe qua thần y Hoàng Anh?" Cẩn Hiên ném cái nhìn mạnh mẽ về phía Ngạo Quân, dường như là xem y là quái vật. Không phải chứ! Quân không phải cái gì đều biết đều hiểu mà? Như thế nào chưa từng nghe qua thần y Hoàng Anh?

Hoàng Anh cũng biến sắc, sau lại nhìn chằm chằm y hứng thú nói: “Ngươi chính là người làm ngàn vạn cô gái trong thiên hạ thần hồn thất điên bát đảo, làm thế nhân vô cùng kính ngưỡng, thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân công tử, nghe đồn ngươi liệu sự như thần, tính toán không lộ chút sơ hở, không gì không biết, không gì không hiểu, nhưng theo như ta vừa thấy, bất quá tầm thường thôi!" Buồn cười, nàng đường đường là thần y Hoàng Anh khi nào bị người ‘thông kim bác cổ’ như thế nhìn không ra.

“Thần y? Nàng là thần y, nói như vậy y thuật của nàng rất lợi hại a!" Ngạo Quân như thật sự chưa từng nghe đến Hoàng Anh, hướng Cẩn Hiên nói. Vậy là bọn họ được cứu rồi, nàng chưa nhìn thấy Tuyết, cũng không muốn chết trẻ như thế.

“Ân! Quân, lần trước ngươi nói ngươi là môn chủ Thánh Tiên Môn thứ hai mươi là thật sao? Như thế nào ngay cả Thánh Tiên Môn Hoàng các chủ Hoàng Anh cũng không biết?" Cẩn Hiên như nhìn không thấy Hoàng Anh, nghi hoặc hỏi Ngạo Quân.

Ngạo Quân còn chưa trả lời, bộ dáng Hoàng Anh như gặp quỷ, kinh hô đứng lên: “Môn chủ? Ngươi cũng dám giả mạo môn chủ Thánh Tiên Môn ta, không muốn sống nữa sao?" Hoàng Anh nói xong lời cuối cùng, thanh âm ngày càng lạnh, cả người tản ra sát khí, tuy nói bọn họ không đồng ý Thánh Xích là tân môn chủ, nhưng khi nào môn chủ lại biến thành Mạc Quân a!

Bất quá nghe Ngụy Tử Tề nói y không chỉ hiểu được kỳ môn độn giáp, hơn nữa vẫn hiểu được Thánh Tiên Môn trấn môn chi bảo của bọn họ — Thiên can bát quái trận, còn có thể phá Huyết Hồn Thiên can bát quái trận của Thánh Xích, xem ra nhất định có quan hệ với Thánh Tiên Môn, y rốt cuộc là ai?

“Khụ…… Việc này về sau rồi nói! Hoàng…… Hoàng Anh, Cẩn Hiên bị thương rất nặng, ngươi mau đem hắn trở về chữa trị" Ngạo Quân mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác. Nguyên lai Hoàng Anh này là người Thánh Tiên Môn, vô luận như thế nào cũng không thể để nàng ấy biết Thiên Khôn, Thiên Kiền trong tay nàng, nàng cũng không muốn làm cái quỷ môn chủ gì kia a! Bất quá, Hoàng Anh này nhìn như vô hại, không thể tưởng được lại có sát khí cường mãnh như thế, võ công tất nhiên bất phàm.

“Hoàng cô nương, bổn vương không việc gì, ngươi mau nhanh xem xét Quân trước, trước kia hắn trúng một kiếm của Thánh Xích." Cẩn Hiên hiểu được Ngạo Quân không muốn đàm luận về chuyện Thánh Tiên Môn, mặc dù không biết vì sao, nhưng nghe được lời nói vừa rồi của y, hắn chỉ muốn Hoàng Anh nhanh nhìn xem Ngạo Quân có xảy ra việc gì hay không.

Hoàng Anh biết ý Ngạo Quân muốn lảng tránh, trong lòng đối với y càng thêm tò mò, nhưng mặt ngoài lại tỏ ra không có việc gì, giống như Hoàng Anh vừa mới đằng đằng sát khí kia chỉ là ảo giác.

“Ta xem bộ dáng hắn thực sự tốt, thật ra ngươi mới là người đáng lo, tình hình không phải theo như ngươi nói, ngươi còn chịu thương, không thể lộn xộn, biết ngươi không nghe lời, mới phong bế huyệt đạo của ngươi, không thể tưởng được ngươi không muốn sống tự hành giải khai huyệt đạo, hiện tại tốt lắm rồi, vết thương cũ chưa lành, lại bị người ta đánh hai chưởng, tâm mạch bị hao tổn, không chết cũng thành vô dụng……" Hoàng Anh tức giận nhìn Cẩn Hiên, bùm bùm đem hắn cuồng mắng một chút.

Vì một quân sư, ngay cả mạng cũng không cần, hắn là chủ soái như thế không khỏi đối với cấp dưới quá tốt đi! Xem ra hai người trong lúc đó không phải đơn giản, mà đơn giản hay không nàng hiện tại không muốn quản, nàng chỉ biết hắn lãng phí dược liệu trân quý của nàng, đạp hư một mảnh tâm ý của nàng, còn làm hại nàng thở hổn hển hổn hển chạy đi tìm hắn, ngược lại hắn cùng tên quân sư kia nằm ở nơi này ‘Phơi nắng, nói chuyện trời đất’.

“Cái gì? Cẩn Hiên, ngươi không muốn sống sao?……" Ngạo Quân kinh hãi trách cứ nói, hắn thế nhưng tự hành giải khai huyệt đạo, vì muốn đi cứu nàng, sao hắn ngu như vậy? Làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng không thể nề hà?

“Ta thật sự không có việc gì, ngươi đừng lo lắng." Cẩn Hiên mỉm cười, muốn nàng an tâm, nhưng trên trán liên tiếp chảy xuống mồ hôi lạnh, làm lời nói hắn không có lực thuyết phục, gặp Ngạo Quân còn cau mày, quay đầu, đối với Hoàng Anh nói: “Hoàng cô nương cám ơn ngươi quan tâm, ta không sao, ngươi xem Quân trước đi!" Hắn tái trọng thương cũng chưa quan hệ, chỉ cần Quân không việc gì thì tốt rồi.

“Hừ." Hoàng Anh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay Ngạo Quân, giúp y xem mạch, trong lòng cả kinh…… Y……Y……..
Tác giả : Tùy Phong Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại