Quân Sư Vương Phi
Quyển 1 - Chương 43: Phá Trận – Hạ
Đi xuyên qua mặt núi, cước bộ còn chưa đứng vững, Gia Luật Ưng nghi hoặc lời nói còn chưa ra khỏi miệng, một thanh âm không thể tin liền âm trầm vang lên:“Các ngươi có thể đến được nơi này? Không có khả năng……"
Hai người quay đầu lại nhìn, Thánh Xích vẫn mang theo thiết mặt nạ, đang ngồi trên tòa Bát Quái, bộ dáng không thể tin, trợn mắt nhìn bọn họ, mà Xích Ngọc cùng một hắc y nhân khác đang đứng ở phía sau hắn, ở giữa tòa tháp có một cây cột lóe hàn quang âm hàn, rõ ràng không phải là cây cột đơn giản, kia hẳn là dùng để hấp thu khí cực âm trong lúc cực âm chi đêm. Bốn phía là cột đốt lửa, ẩn ẩn còn có thể thấy mấy vạn Huyết Hồn bồi hồi ở trong bốn cây cột đó, phát ra thanh âm khủng khiếp, nơi này quả thực so với mười tám tầng Địa ngục còn khủng khiếp hơn hàng ngàn hàng trăm vạn lần.
“Thánh Xích." Ngạo Quân ngạo nghễ đi đến trước mặt, lạnh lùng nói.
“Mạc Quân…… Ngươi……" Thánh Xích còn chưa mở miệng, Xích Ngọc ở bên người như nhìn thấy quỷ chỉ vào Ngạo Quân nói. Lúc này Mạc Quân tự tin tràn đầy, tựa hồ tự cao tự đại đi tới phía trước, dáng người tuyệt đại, nhưng thật độc lập, tại nơi quỷ dị tà ác này, là chính khí nghiêm nghị như vậy, bộ dáng này Xích Ngọc chưa từng gặp qua , Mạc Quân như vậy căn bản là hoàn toàn bất đồng với Mạc Quân ở chung mấy ngày với nàng.
“Gia Luật Ưng, ngươi đã sớm biết trận đồ kia là giả ?" Thánh Xích vẫn như cũ hoàn toàn khinh thường Ngạo Quân đang đi tới. Âm trầm hỏi Gia Luật Ưng. Hắn cho tới bây giờ vẫn cho rằng Gia Luật Ưng đã phát hiện trận đồ kia là giả , cho nên mới không trúng kế của hắn, nhưng hắn không nghĩ ra, cho dù Gia Luật Ưng có phát hiện ra trận đồ kia là giả , bọn họ cũng không có khả năng có thể đi vào nơi này! Thánh Xích đáng thương a! Ngay cả Xích Ngọc cũng nhìn ra Ngạo Quân có điểm khác thường, mà hắn lại còn tự cao tự đại chỉ xem Gia Luật Ưng là đối thủ .
" Ha ha…… Để ngươi thất vọng rồi, cái gì bát quái đồ , ta tuyệt không biết gì cả, cho nên càng không thể biết được trận đồ kia là giả , thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa, may mắn, khi ta đưa vật ấy cho Quân, y đã biết là giả ." Gia Luật Ưng tà khí nhìn Thánh Xích tự hào nói. Giống như đang giới thiệu thê tử tài hoa hơn người của mình với người khác.
“Cái gì? Là Mạc Quân." Lúc này con mắt của Thánh Xích mới nhìn về phía Ngạo Quân, nhất thời cũng bị khí thế tuyệt đại của y làm kinh sợ, hắn dường như lại thấy được cái ngày ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ đứng ngạo nghễ trên Thiên Nhật Pha chỉ huy mười vạn đại quân Long Hiên lui lại, nhưng theo lời của Xích Ngọc nói thì không phải như vậy , chẳng lẽ là Xích Ngọc bán đứng hắn.
Quay đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Xích Ngọc, thanh âm âm trầm phảng phất như đến từ mười tám tầng Địa ngục chậm rãi ở bên tai Xích Ngọc vang lên:“Xích Ngọc, đây là có chuyện gì? Ngươi nói với bổn tọa như thế nào? Cái gì Mạc Quân căn bản chính là thứ vô năng háo sắc, cái gì y căn bản không hiểu trận pháp, không thể ngờ ngươi cũng dám phản bội bổn tọa." Vung tay lên, Xích Ngọc văng về phía trước ói ra một ngụm máu lớn.
Thấy Thánh Xích sắp hạ thủ, Xích Ngọc mau chóng quỳ xuống, lết về phía trước, run giọng nói:“Xích Ngọc không có phản bội chủ tử, những lời này thật sự là chính mồm Mạc Quân nói với Xích Ngọc, Xích Ngọc không dám đối với chủ tử có nửa lời nói dối. Là…… Là Mạc Quân!" Tay chỉ về phía Ngạo Quân, phẫn hận nói:“Là y, là y đã lừa Xích Ngọc, chủ tử tha mạng a! Xích Ngọc đối với chủ tử vẫn trung thành và tận tâm ."
“Hừ." Thánh Xích đối với Xích Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay đầu không hề nhìn nàng, Xích Ngọc thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, giãy dụa đứng lên, mà hắc y nhân kia lại thủy chung không có gì phản ứng, giống như cái đầu gỗ.
Thánh Xích mắt lộ ra tia sắc bén, nhìn chằm chằm vào Ngạo Quân, bên miệng chậm rãi giơ lên một chút cười lạnh nói:“Mạc Quân, ngươi khi nào thì phát hiện Xích Ngọc là có mục đích tiếp cận ngươi?"
Ngạo Quân mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng."
“Ha ha…… Bổn tọa tự nhận làm thiên y vô phùng [*], ngươi như thế nào phát hiện ra , chẳng lẽ ngươi một chút cũng không bị Xích Ngọc mê hoặc, bổn tọa không tin, có người nam nhân nào đối mặt với Xích Ngọc mà không động tâm ,"
“Thiên y vô phùng? Hừ, là sơ hở chồng chất, thứ nhất, phụ cận Ngàn Dặm Pha đã bị Huyết Hồn ảnh hưởng, người thường căn bản không thể tiếp cận Ngàn Dặm Pha, mà Xích Ngọc lại xuất hiện ở nơi đó; Thứ hai, phụ cận Ngàn Dặm Pha căn bản không có khả năng xuất hiện độc xà; Thứ ba, Xích Ngọc nói nàng là tiểu thư tay trói gà không chặt, nhưng ta lại phát hiện trên tay nàng có nhiều vết chai, đó không thể là do bút lưu lại , mà là cầm kiếm. Còn có, ngươi ngàn vạn lần không nên, sử dụng mỹ nhân kế với bản quân sư." Ngạo Quân cười lạnh nói, dùng một mỹ nhân sử dụng mỹ nhân kế với nàng, thật sự là truyện cười lớn nhất thiên hạ.
“Ngươi……" Thánh Xích bị Ngạo Quân nói đến không còn lời nào để nói, nghe y vừa nói như vậy, quả thật rất đúng, cái kế sách kia thật sự là trăm ngàn chỗ hở. Kỳ thật là do Ngạo Quân quá thông minh, đổi lại là người khác, kế sách đó quả thật là thiên y vô phùng.
Ngừng một chút, Thánh Xích bình tĩnh trở lại, âm hàn nhìn Ngạo Quân nói:“Ngươi đã sớm biết nàng là người của bổn tọa? Cho nên tương kế tựu kế. Để nàng mang tin tức giả cấp cho bổn tọa."
“Không phải, lúc trước ta vẫn nghĩ nàng là người Gia Luật Ưng phái đến." Ngạo Quân ăn ngay nói thật nói.
“Ha ha…… Quân, ngươi như thế nào hội nghĩ như vậy? Cho dù là dùng mỹ nhân kế với ngươi, ta cũng sẽ không tìm nữ nhân như vậy, nói như thế nào cũng phải tự mình xuất mã mới được, ngươi nói đúng đi!" Gia Luật Ưng hoàn toàn không nhìn trước mặt còn có ba tên chướng mắt, mị nhãn như tơ nói với Ngạo Quân, vừa nói vừa phóng điện, còn tao nhã đem tóc ở trước ngực hất ra sau, bộ dáng kia ở trên giang hồ được xưng “Dụ dỗ tiên tử" Xích Ngọc cũng cảm thấy không bằng.
“Gia Luật Ưng đừng làm ta ghê tởm ." Ngạo Quân rốt cục nhịn không được , âm hàn nghiêm mặt, dùng thanh âm dưới 0 độ nói. Chịu không nổi, toàn thân đều nổi da gà.
Hiện tại Thánh Xích lại hoàn toàn trái lại, không nhìn Gia Luật Ưng, không để ý tới bộ dáng tao nhã buồn nôn kia, tiếp theo lời nói của Ngạo Quân nói:“Đến khi Gia Luật Ưng đi tìm ngươi, ngươi mới biết được Xích Ngọc không phải người của Gia Luật Ưng, mà là người của bổn tọa? Cho nên mới đột nhiên nói với Xích Ngọc như vậy?"
Ngạo Quân nhìn Gia Luật Ưng liếc mắt một cái, gật gật đầu, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
“Ha ha ha……" Thánh Xích đột nhiên phát ra cười to, nhìn Gia Luật Ưng đang đứng ở phía sau Ngạo Quân nói:“Gia Luật Ưng a Gia Luật Ưng, không thể ngờ được hai người chúng ta tự cho là thông minh, lại bị Mạc Quân này đùa giỡn xoay quanh, ha ha……" Tuy là cười lớn, nhưng trong lòng là hận đến chịu không nổi: Khá lắm Mạc Quân, dám đem bổn tọa trở thành hầu tử đùa giỡn, hừ, bổn tọa tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết được thống thống khoái khoái, ha ha……
“Có ý tứ gì?" Gia Luật Ưng nháy mắt sửa lại bộ dáng phong tao lúc nãy, nhíu nhíu mày nói, chỉ trong nháy mắt ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mạc Quân, thông minh như hắn, chỉ cần nghe đối thoại của hai người, còn có sau khi nhìn thấy ánh mắt giống như thật có lỗi của Mạc Quân, như thế nào lại không nghĩ ra chân tướng sự việc? Nhưng hắn vẫn không muốn tin.
“Có ý tứ gì? Có ý tứ gì? Ha ha…… Gia Luật Ưng ngươi đến lúc này còn hỏi là có ý gì? Xem ra ngươi trúng độc của Mạc Quân thật sự rất sâu. Ha ha…… Bị y lợi dụng, bị y điều khiển, bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn khắp nơi che chở cho y, ngay cả ngọc bội tối âu yếm cũng đưa cho y. Ha ha…… Ngươi có biết y dùng ngọc bội của ngươi làm cái gì hay không? Ha ha…… Xích Ngọc, ngươi tới nói cho Gia Luật Thái tử vĩ đại của chúng ta nghe đi." Thánh Xích ha ha cười nhạo nói, không để ý mặt Gia Luật Ưng càng ngày càng đen, đối với Xích Ngọc cười lớn nói.
Cho dù Mạc Quân thực sự biết Thiên Can bát quái trận là như thế nào, cho dù y quả thật đúng như đồn đãi, thật sự là kỳ tài ngút trời, thì tính sao, hắn cũng không tin y có thể phá Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận do hắn tỉ mỉ thiết kế, huống chi giờ tý đã sắp đến, đến lúc đó cái gì ‘Phệ diễm tà quân’, cái gì ‘ thiên hạ đệ nhất quân sư ‘, tất cả đều trở thành Huyết Hồn của hắn, vĩnh viễn bị hắn sử dụng. Bất quá, không thể ngờ được Mạc Quân lại ‘Giảng nghĩa khí’ như vậy, trước khi chết còn diễn cho hắn một vai phấn khích như thế, ha ha…… Thật sự là càng ngày càng có ý tứ …… Mạc Quân ngươi muốn trách thì trách ngươi không nên dây vào Thánh Xích ta.
“Dạ" Xích Ngọc cung kính nói với Thánh Xích, sau đó tiến lên trước vài bước, tay vẫn đặt ở ngực, xem ra một chưởng kia thật sự rất nặng, thoáng điều chỉnh hơi thở một chút, lại cười lạnh nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, cái liếc mắt kia rõ ràng biểu đạt : Ta sẽ không để yên cho ngươi.
Quay đầu, đối với Gia Luật Ưng mắt lạnh nhìn nàng, mắt hàm thu ba, mềm mại đáng yêu nói:“ Buổi tối mấy ngày hôm trước, Mạc Quân đột nhiên nói có hẹn, liền đi ra ngoài, ta nghĩ, ngày đó hẳn là chính là Gia Luật Thái tử hẹn y ra! Sau khi trở về, liền thực vui vẻ, còn nói với Xích Ngọc, là một người rất trọng yếu hẹn y đi ra ngoài, nếu không phải có người kia, y sẽ không thể có thành tựu ngày hôm nay, y căn bản không hiểu cái gì bát quái trận, đều là người kia chỉ cho y như thế nào giúp đại quân Long Hiên bình yên lui lại , còn nói người kia là như thế nào một lòng muốn đưa chủ tử vào chỗ chết, như thế nào chán ghét chủ tử. Nhưng lại không chịu nói người nọ là ai, hơn nữa khi nói chuyện luôn ấn trong lòng, chờ y ngủ say, Xích Ngọc liền từ trong lòng lấy ra ngọc bội của Gia Luật Thái tử, ta nghĩ, chính là ngày đó, Gia Luật Thái tử đem ngọc bội đưa cho Mạc Quân!……" Nói xong cố ý ngừng một chút, tà nhìn Gia Luật Ưng.
Gia Luật Ưng nghe đến đó, tươi cười tà tà cứng ngắc ở trên mặt, bình tĩnh nhìn Ngạo Quân vẫn không phản ứng, âm trầm thanh đối với Xích Ngọc nói:“Nói tiếp."
“Đêm đó, ta liền hướng chủ tử bẩm báo việc này, chủ tử liếc mắt một cái liền nhận ra khối ngọc bội kia là của Thái tử . Vốn chủ tử nói cái gì cũng không tin Thái tử sẽ phản bội hắn như vậy, nhưng khi chủ tử nhìn thấy khối ngọc bội mà Thái tử tối âu yếm, không tin cũng không được. Chủ tử lúc ấy thực đau lòng, cũng thực sinh khí, nhưng chủ tử cũng không nghĩ tới sẽ xuống tay với Thái tử, chủ tử đã nói, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận vĩnh viễn sẽ không phát động với Thương Liêu quốc, bởi vì tướng sĩ Thương Liêu mới là thành tựu của trận pháp này, giúp Thái tử có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời của người. Nhưng không thể tưởng được Thái tử chẳng những phái người đi đào trộm trấn môn chi bảo của bổn môn, hơn nữa còn hủy đi đan dược chủ tử tỉ mỉ luyện chế nhiều năm, nhìn đan dược so với sinh mệnh còn quan trọng hơn đã bị hủy, dưới cơn thịnh nộ, cũng vì bảo toàn chính mình chủ tử mới xuống tay với Thái tử" Xích Ngọc Chân nửa giả nửa thật nói. Mục đích thực rõ ràng, làm gì cũng phải khiến cho hai người bọn họ trở mặt thành thù.
“Quân, nàng ta nói đều không phải thật sự đúng không?" Gia Luật Ưng dùng tiếng nói bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi hỏi: Nói a? Nói không phải, nói bọn họ là đang gạt ta , nói mau a!
Nhưng Ngạo Quân không nói được một lời, nhìn cũng không nhìn hắn, hiển nhiên là cam chịu những lời của Xích Ngọc.
Gia Luật Ưng lại đột nhiên như điên, chạy đến trước người Ngạo Quân, hồng mâu đã chuyển thành màu đỏ tươi làm người ta thập phần sợ hãi, giống như muốn xuất huyết, hai tay đột nhiên cầm bả vai của nàng, dùng sức lay động nói:“Nói a! Nói mau a! Nói bọn họ là đang gạt ta , ngươi không có lợi dụng ta, ngươi không có gạt ta, ngươi là thiệt tình đối với ta, đúng hay không? Đúng hay không……"
Trầm mặc một chút, Ngạo Quân ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh vô ba lạnh nhạt nói:“Thực xin lỗi……" Thiệt tình giải thích, trừ bỏ giải thích nàng không biết nên làm cái gì, tuy rằng Xích Ngọc có điểm thêm mắm thêm muối, nhưng nàng quả thật là đang lợi dụng hắn.
“Thực xin lỗi…… Ha ha…… Thực xin lỗi……" Gia Luật Ưng buông lỏng tay ra, thất hồn lạc phách không ngừng lặp lại lời của Ngạo Quân. Thực xin lỗi, ha ha…… Vì cái gì lại nói thực xin lỗi, vì cái gì?
“Gia Luật Ưng." Nhìn Gia Luật Ưng bộ dáng đau khổ như thế, Ngạo Quân không đành lòng gọi một tiếng. Ở nơi sâu nhất trong nội tâm, tựa hồ có một chỗ mềm mại, xúc động thật sâu một chút, trong mắt rất nhanh hiện lên một loại tên là đau lòng gì đó.
Gia Luật Ưng tựa hồ không nghe thấy Ngạo Quân kêu to, vừa lui về phía sau vừa lẩm bẩm nói:“Vì cái gì lại nói thực xin lỗi? Vì cái gì không gạt ta? Có phải, hiện tại ta không còn giá trị lợi dụng hay không , ngươi ngay cả lừa cũng không chịu lừa ta , có phải hay không? Có phải hay không……"
“Gia Luật Ưng, ta……" Nhìn Gia Luật Ưng từ trước tới nay đều hăng hái, tự cao tự đại lại để tâm vào chuyện vụn vặt như thế, Ngạo Quân rất muốn nói cho hắn, nàng không phải thật sự muốn lợi dụng hắn, chính là nàng không thể nề hà mà thôi! Nhưng lời nói vừa đến miệng, lại nói không được. Tuy là bất đắc dĩ làm, lại thật thật thật thật lợi dụng hắn, nói ra, thì có tác dụng gì! Nếu biết sau khi hắn phát hiện chân tướng lại thống khổ như vậy, nàng…… Nàng vẫn phải làm như vậy. Có cái nên làm, có việc không nên làm, mà ngăn cản Thánh Xích quả thật không thể không làm.
Thánh Xích từ đầu tới cuối tựa như xem diễn, cười tà thưởng thức một màn phấn khích trước mắt, kỳ thật cũng có một nguyên nhân thật sự khác chính là thời gian, âm khí trong trời đất cũng sắp đạt tới đỉnh cao nhất , ha ha…… Đến lúc đó, hắn là có thể nhân cơ hội này hợp nhất Huyết Hồn Tiên Can bát quái trận, trong trời đất , còn có ai có thể làm gì được hắn, cho dù Thiên Khôn bí kíp và Thiên Khôn thần kiếm cũng không làm gì được hắn. Ha ha……
Trong một góc thấy Thánh Xích một bộ xem kịch vui âm hiểm cười lạnh, Ngạo Quân trong lòng thầm nghĩ, không tốt, thời gian sắp tới rồi , hắn đang kéo dài thời gian.
“Gia Luật Ưng, hiện tại đừng nói chuyện này, thời gian đã đến , không thể chần chừ , Huyết Hồn đã bắt đầu hành động , Gia Luật Ưng." Ngạo Quân vội vàng hét lớn với Gia Luật Ưng. Thanh âm khóc thét của Huyết Hồn càng lúc càng lớn , oán khí càng ngày càng nặng .
Nhưng Gia Luật Ưng lại không hề có cảm giác với những lời của Ngạo Quân, tưởng như điên rồi, chỉ lăng lăng đứng ở nơi đó không ngừng mà nói: Ngươi là thiệt tình đối đãi , không phải gạt của ta……
“Cáp…… Mạc Quân đúng là Mạc Quân, nhanh như vậy đã phát hiện . Vốn định lại đùa một hồi, ai có thể làm Gia Luật Ưng vô dụng như vậy, một chút liền choáng váng. Quên đi, đã xong, đùa không vui chút nào." Thánh Xích giống như đem tất cả mọi người trở thành con rối, bất mãn nói, hắn quả thực đem bọn họ trở thành những con rối diễn trò hay cho hắn khoái hoạt.
Đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, như thế nào lại không rõ ý tứ của chú tử đâu! Thánh Xích lời vừa nói xong, hắc y nhân bên người liền nhìn về phía Gia Luật Ưng còn chưa hoàn hồn, rút kiếm ra, nhảy về phía trước, thẳng tắp đánh tới Ngạo Quân.
Ngạo Quân vừa định xuất thủ, đột nhiên bay ra một bóng dáng màu xanh, làm động tác của Ngạo Quân ngừng lại một chút, hắc y nhân thấy vậy liền đâm thẳng đến trước mặt Ngạo Quân, mắt thấy sẽ đâm trúng .
“Đang……" một tiếng, là thanh âm kim loại va chạm nhau, nguyên lai là trong lúc chỉ mành treo chuông thân ảnh đã phi thân đến ngăn cản, xuất kiếm đẩy kiếm của hắc y nhân ra, hiển nhiên, người tới võ công so với hắc y nhân cao hơn vài bậc, hắc y nhân bị nội lực chấn động, bay ra ngoài mấy trượng, đụng vào trên mặt núi, ói ra miệng máu lớn, liền chết ngất đi.
“Cẩn Hiên?" Ngạo Quân bước nhanh vài bước. Nhìn thấy hắn, trong lòng nàng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
“Quân, ngươi không sao chứ!" Cẩn Hiên cũng rất nhanh đi tới trước mặt Ngạo Quân, khẩn trương hỏi. Thấy Ngạo Quân lắc lắc đầu, vẫn không tin, thế nào cũng phải kiểm tra y từ trên xuống dưới một lần, phát hiện trừ bỏ phần cổ bị Xích Ngọc lộng thương đã được thượng dược, những nơi khác đều không bị thương, thế này mới yên lòng.
“Âu Dương Cẩn Hiên? Ha ha…… Đến thật tốt. Bản môn chủ vừa định đem các ngươi cùng nhau quy thiên, ha ha……" Thánh Xích tà ác cười lớn, tay vừa động, Huyết Hồn đã xuất động .
“Cẩn Hiên cẩn thận" Ngạo Quân ra tiếng nhắc nhở nói, Huyết Hồn đã tấn công tới đây . Vừa lên tiếng nhắc nhở đã vô dụng, Cẩn Hiên đã bị Huyết Hồn khống chế.
“Quân, đây là có chuyện gì?" Cẩn Hiên đột nhiên cảm thấy ngực đau đến muốn chết, giống như có người sinh móc trái tim ra, đầu cũng từng đợt phát đau, hắn biết đây là Huyết Hồn giở trò quỷ, giãy dụa như thế nào, Huyết Hồn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Cẩn Hiên." Thấy Cẩn Hiên thống khổ như vậy, tâm Ngạo Quân cũng rất đau rất đau. Nàng cảm thấy kỳ quái, Huyết Hồn này còn không chưa công kích nàng a! Vì cái gì nàng hội cảm thấy đau lòng?
“Ha ha…… Huyết Hồn vừa ra, dù ngươi là có võ công thiên hạ vô địch cũng chỉ là người vô dụng, Âu Dương Cẩn Hiên, Mạc Quân, hảo hảo hưởng thụ Huyết Hồn phục vụ đi! Ha ha……" Thánh Xích lại đắc ý cười to, tay lại vừa động, càng nhiều Huyết Hồn tấn công Cẩn Hiên, còn có Ngạo Quân.
“Gia Luật Ưng, mau tỉnh lại a! Gia Luật Ưng……" Ngạo Quân thống khổ che ngực, nhằm phía Gia Luật Ưng hô to, nhưng Gia Luật Ưng vẫn không hề phản ứng, phải làm gì đây?
“Vũ Tình…… Vũ Tình, không cần a!……" Cẩn Hiên đột nhiên nổi điên hô lớn, mất lý trí huy kiếm chém lung tung, nguy rồi, nàng biết Huyết Hồn, còn có thể chống đỡ một trận, nhưng Cẩn Hiên hoàn toàn không biết, căn bản là không thể phản kháng.
Xem ra đã xuất hiện ảo giác , một chút nữa Cẩn Hiên sẽ phải hội thống khổ muốn chết, sau đó là tự sát, Gia Luật Ưng đáng giận trong lúc này lại ngây, Ngạo Quân một mặt kiệt lực chống lại công kích của Huyết Hồn, một mặt suy nghĩ biện pháp đánh thức Gia Luật Ưng, chỉ khi hắn tỉnh mới có thể đối phó Huyết Hồn này.
Xích Ngọc vẻ mặt khẩn trương nhìn Âu Dương Cẩn Hiên thống khổ, cũng thực đau lòng, nhưng nàng cũng không có tài cán làm chút gì, chỉ có thể đem oán hận lại hướng về Ngạo Quân: Nếu không phải ngươi, hắn đã không đến, hắn sẽ không chịu khổ như vậy, đều là ngươi……
Mặc dù đem hết sức lực chống lại, nhưng Huyết Hồn công kích càng ngày càng mạnh , lý trí đã muốn mất, Gia Luật Ưng! Đột nhiên giật mình một cái, Ngạo Quân thừa dịp còn một chút lý trí cuối cùng, gian nan từ trong lòng lấy ra ngọc bội, quăng về phía Gia Luật Ưng, chính giữa ngực.
Một vật này Gia Luật Ưng rốt cục có phản ứng, chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua ngọc bội hình lang kia, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên, lại liếc mắt nhìn ngọc bội một cái, thần chí chậm rãi quay lại , ngẩng đầu, trong lúc đó Ngạo Quân đang thống khổ giãy dụa , còn có Âu Dương Cẩn Hiên tựa hồ điên rồi.
“Âu Dương Cẩn Hiên " Vừa thấy Âu Dương Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng liền hoàn toàn tỉnh táo lại , cừu hận nhìn hắn, đều bởi vì hắn, phụ hoàng mới thay đổi, mọi người mới thay đổi, còn có Quân, cũng bởi vì hắn, Quân mới đối xử hắn như vậy .
Gia Luật Ưng trong hồng mâu chứa đựng cừu hận nhìn Ngạo Quân từng trận kinh hãi, nhưng hiện tại việc chính yếu là phải đối phó Huyết Hồn này, đối phó Thánh Xích, Gia Luật Ưng không thể xuống tay với Cẩn Hiên ở phía sau.
Cho đến lúc này, Ngạo Quân kiệt lực bảo trì thần chí của mình, dùng hết khí lực hô to:“Gia Luật Ưng, là Mạc Quân ta thực xin lỗi ngươi, nhưng hiện tại không phải lúc, khí cực âm đã hội tụ , nếu không xuất thủ sẽ không kịp , Gia Luật Ưng, ngươi có nghe hay không, chỉ có ngăn cản Thánh Xích, Mạc Quân ta tùy ngươi xử trí, a……" Ngạo Quân thống khổ kêu ai một tiếng.
“Quân……" Gia Luật Ưng thấy Ngạo Quân thống khổ như thế, tâm cũng đau lên, tiến lên từng bước đau lòng kêu to nói. Bước từng bước, hắn lại ngập ngừng, hắn lại nghĩ tới Mạc Quân là như thế nào lợi dụng tốt hắn, như thế nào lừa gạt hắn. Nhưng……
Mạc Quân, là ngươi thực xin lỗi ta, ta sẽ không để ngươi chết ở trên tay người khác , có chết cũng phải chết trong tay ta, Gia Luật Ưng dựa theo biện pháp lúc trước Ngạo Quân chỉ cho hắn, từ trong lòng xuất ra một cây sáo ngọc thổi.
Tiếng sáo dũng mãnh bồi hồi làm bốn phía công kích Ngạo Quân và Cẩn Hiên Huyết Hồn chậm rãi tĩnh lặng, tất cả đều tụ lại ở trước mặt Gia Luật Ưng, oán khí tựa hồ yếu bớt không ít
“Đáng giận" Thánh Xích mắng một tiếng, bởi vì vô luận hắn phát ra chỉ lệnh công kích như thế nào, Huyết Hồn cũng không phát động được, hoàn toàn không nghe lời hắn . May mắn hắn sớm có chuẩn bị.
“Công" Thánh Xích tay lại vừa động, phát ra một chỉ lệnh công kích, từ phía sau hắn đột nhiên toát ra vô số Huyết Hồn, đồng thời tấn công đang thổi sáo Gia Luật Ưng.
Bên kia Huyết Hồn sắp đánh tới, bên này là Gia Luật Ưng, Cẩn Hiên, Xích Ngọc, Thánh Xích cũng bắt đầu xuất thủ, Gia Luật Ưng sử dụng Hỏa Vân Kiếm pháp, cả người giống như bị lửa vây quanh, Cẩn Hiên cũng là võ công lợi hại nhất, dùng hết toàn lực nghênh chiến, Thánh Xích từ đầu tới cuối đều thoải mái ứng phó, căn bản không đem bọn họ để vào mắt, mà Xích Ngọc võ công kém cỏi nhất, không đánh được một hồi đã bị Gia Luật Ưng một kiếm đâm trúng, té trên mặt đất, ôm miệng vết thương mặc dù không chết, nhưng không có năng lực đứng lên , đành phải nhịn đau nửa nằm trên mặt đất.
“Ha ha……" Thánh Xích vừa đánh vừa cười, chưởng phong đảo qua, Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng đều bị trúng chưởng, đồng loạt té ngã trên đất, ôm ngực nhổ ra một búng máu.
" ha ha…… Cực âm đã đến, Huyết Hồn bát quái trận vĩ đại nhất đã chính thức ra đời, ha ha…… Thần sát thần, ma sát ma, ha ha……"
Hai người đồng thời dùng hết công lực đánh vào bốn cây cột, cực lực phát ra một kích.
‘Bang bang……’ bốn cây cột nháy mắt bắn ra hỏa hoa, chấn động rung chuyển, một cỗ lực lượng cường đại phản phệ trở lại, Gia Luật Ưng và Cẩn Hiên vội vàng lấy kiếm chống đỡ, nhưng lực lượng quá lớn, hai người căn bản ngăn không được, bị đánh bay ra xa mấy trượng, ói ra một ngụm máu to, sắc mặt đều trắng bệch.
“Ha ha, thiên hạ phải tôn ta chí tôn, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ha ha……" Thánh Xích điên cuồng hô to trong không trung.
“Phải không?" Ngạo Quân thanh âm lạnh lùng đối với Thánh Xích điên cuồng hỏi ngược lại.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Ngạo Quân toàn thân đang bay lên , xoay tròn, bốn phía lập tức bị một dòng khí cường đại lay chuyển, thổi đến mọi người không mở mắt ra được, nội tâm đều thật khiếp sợ: Nội lực thật cường đại.
Ngạo Quân toàn thân bay đến giữa không trung, từ bên hông rút ra Thiên Khôn thần kiếm, hào quang chiếu sáng toàn bộ trời đất hắc ám, giống như thần tiên hạ phàm, đến cứu vớt thế nhân, tiêu diệt hắc ám.
“Thiên Khôn thần kiếm?" Thánh Xích không thể tin nhìn chằm chằm kiếm trong tay Ngạo Quân, trong mắt rốt cục xuất hiện kinh hoảng: Không có khả năng, Thiên Khôn thần kiếm như thế nào lại ở trong tay Mạc Quân, không có khả năng…… Ngạo Quân tay cầm Thiên Khôn thần kiếm, đem trăm năm công lực tụ tập trong tay, đối với con lợn chết này vung kiếm lên, xuất ra Thiên Khôn thần công, đất rung núi chuyển,:‘Bang bang phanh bính……’ một thanh âm cự bạo, giống như toàn bộ trời đất đều nổ tung, hỏa hoa bắn ra bốn phía.
Tan thành mây khói, bốn cây cột tất cả đều bị nổ thành bột phấn, khối tảng đá vỡ ra, Huyết Hồn làm người ta sợ hãi, năng lượng cũng đã yếu , dần dần trôi đi, mà Huyết Hồn Thương Liêu cũng dần dần có ý thức, bởi vì tất cả bọn họ đều vây quanh bốn phía Gia Luật Ưng bảo hộ hắn, có thể bởi vì còn lòng kính ngưỡng, nên không chịu biến mất.
Lực lượng lúc nãy quá lớn, Ngạo Quân cho dù công lực thâm hậu có thâm hậu đến đâu, vẫn bị khí âm hàn gây thương tích, ngã trên mặt đất, ói ra vài miệng máu, Cẩn Hiên giãy dụa đi về phía y, nâng Ngạo Quân dậy:“Quân, ngươi sao rồi ?"
Ngạo Quân chống đỡ ngồi dậy, tự tin cười đạm nói:“Không có gì."
Thật tốt quá, thần trụ đã bị hủy, Huyết Hồn cũng không còn uy hiếp , hơn nữa Thánh Xích đã đem tâm mạch Thiên Can bát quái trận đặt ở trong bốn cây cột kia, có thể nói, Huyết Hồn THiên Can bát quái trận đã hoàn toàn bị hủy, hoàn toàn biến mất, nàng dù có chịu đau khổ lớn hơn nữa cũng đáng , nhưng, thật sự đau quá a!
“Không, không thể, không có khả năng, thần trụ của ta, Huyết Hồn của ta, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận của ta…… Không…… A……" Thánh Xích thần sắc thất thường rống to, nội tâm vô cùng kích động, hơn nữa hắn với bốn cây cột bị hủy có liên hệ với nhau, đột ngột quỳ trên mặt đất ói ra một ngụm máu.
Trong trời đất lập tức giống nhau đình chỉ vận chuyển, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Thánh Xích vẫn bất động, cho đến khi Ngạo Quân nghĩ hắn đã trở thành người đá, Thánh Xích mới xoay người đứng lên, tóc buộc trên đầu, tất cả đều tản ra , theo gió bay lên, khóe miệng còn có vết máu, ánh ánh trong ngọn lửa thiêu đốt, trở thánh một con quỷ khát máu.
“Mạc Quân, không, hẳn phải gọi ngươi là Lăng Ngạo Quân." Không thể ngờ được Lăng Ngạo Quân mà ta tìm kiếm bấy lau nay luôn luôn là kẻ mình không coi ra gì, ha ha…… Kỳ thật từ khi y giúp quân Long Hiên lui lại, hắn nên nghĩ đến.
Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng đều khó hiểu nhìn Thánh Xích liếc mắt một cái, lại nhìn Mạc Quân đối với câu nói này không hiểu sao lại không phản ứng, không rõ vì cái gì Thánh Xích hội nói như vậy, hơn nữa vì cái gì Ngạo Quân lại có nội công bí hiểm như vậy, y rõ ràng không biết võ công, bọn họ chưa từng cảm nhận được y có nội công, vì cái gì lại đột nhiên lợi hại như vậy? Y rốt cuộc là người như thế nào? Mạc Quân thật sự không phải tên thật của y sao? Hai người lúc này mới phát hiện, bọn họ đối với y căn bản là không biết gì cả.
Hai người quay đầu lại nhìn, Thánh Xích vẫn mang theo thiết mặt nạ, đang ngồi trên tòa Bát Quái, bộ dáng không thể tin, trợn mắt nhìn bọn họ, mà Xích Ngọc cùng một hắc y nhân khác đang đứng ở phía sau hắn, ở giữa tòa tháp có một cây cột lóe hàn quang âm hàn, rõ ràng không phải là cây cột đơn giản, kia hẳn là dùng để hấp thu khí cực âm trong lúc cực âm chi đêm. Bốn phía là cột đốt lửa, ẩn ẩn còn có thể thấy mấy vạn Huyết Hồn bồi hồi ở trong bốn cây cột đó, phát ra thanh âm khủng khiếp, nơi này quả thực so với mười tám tầng Địa ngục còn khủng khiếp hơn hàng ngàn hàng trăm vạn lần.
“Thánh Xích." Ngạo Quân ngạo nghễ đi đến trước mặt, lạnh lùng nói.
“Mạc Quân…… Ngươi……" Thánh Xích còn chưa mở miệng, Xích Ngọc ở bên người như nhìn thấy quỷ chỉ vào Ngạo Quân nói. Lúc này Mạc Quân tự tin tràn đầy, tựa hồ tự cao tự đại đi tới phía trước, dáng người tuyệt đại, nhưng thật độc lập, tại nơi quỷ dị tà ác này, là chính khí nghiêm nghị như vậy, bộ dáng này Xích Ngọc chưa từng gặp qua , Mạc Quân như vậy căn bản là hoàn toàn bất đồng với Mạc Quân ở chung mấy ngày với nàng.
“Gia Luật Ưng, ngươi đã sớm biết trận đồ kia là giả ?" Thánh Xích vẫn như cũ hoàn toàn khinh thường Ngạo Quân đang đi tới. Âm trầm hỏi Gia Luật Ưng. Hắn cho tới bây giờ vẫn cho rằng Gia Luật Ưng đã phát hiện trận đồ kia là giả , cho nên mới không trúng kế của hắn, nhưng hắn không nghĩ ra, cho dù Gia Luật Ưng có phát hiện ra trận đồ kia là giả , bọn họ cũng không có khả năng có thể đi vào nơi này! Thánh Xích đáng thương a! Ngay cả Xích Ngọc cũng nhìn ra Ngạo Quân có điểm khác thường, mà hắn lại còn tự cao tự đại chỉ xem Gia Luật Ưng là đối thủ .
" Ha ha…… Để ngươi thất vọng rồi, cái gì bát quái đồ , ta tuyệt không biết gì cả, cho nên càng không thể biết được trận đồ kia là giả , thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa, may mắn, khi ta đưa vật ấy cho Quân, y đã biết là giả ." Gia Luật Ưng tà khí nhìn Thánh Xích tự hào nói. Giống như đang giới thiệu thê tử tài hoa hơn người của mình với người khác.
“Cái gì? Là Mạc Quân." Lúc này con mắt của Thánh Xích mới nhìn về phía Ngạo Quân, nhất thời cũng bị khí thế tuyệt đại của y làm kinh sợ, hắn dường như lại thấy được cái ngày ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ đứng ngạo nghễ trên Thiên Nhật Pha chỉ huy mười vạn đại quân Long Hiên lui lại, nhưng theo lời của Xích Ngọc nói thì không phải như vậy , chẳng lẽ là Xích Ngọc bán đứng hắn.
Quay đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Xích Ngọc, thanh âm âm trầm phảng phất như đến từ mười tám tầng Địa ngục chậm rãi ở bên tai Xích Ngọc vang lên:“Xích Ngọc, đây là có chuyện gì? Ngươi nói với bổn tọa như thế nào? Cái gì Mạc Quân căn bản chính là thứ vô năng háo sắc, cái gì y căn bản không hiểu trận pháp, không thể ngờ ngươi cũng dám phản bội bổn tọa." Vung tay lên, Xích Ngọc văng về phía trước ói ra một ngụm máu lớn.
Thấy Thánh Xích sắp hạ thủ, Xích Ngọc mau chóng quỳ xuống, lết về phía trước, run giọng nói:“Xích Ngọc không có phản bội chủ tử, những lời này thật sự là chính mồm Mạc Quân nói với Xích Ngọc, Xích Ngọc không dám đối với chủ tử có nửa lời nói dối. Là…… Là Mạc Quân!" Tay chỉ về phía Ngạo Quân, phẫn hận nói:“Là y, là y đã lừa Xích Ngọc, chủ tử tha mạng a! Xích Ngọc đối với chủ tử vẫn trung thành và tận tâm ."
“Hừ." Thánh Xích đối với Xích Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay đầu không hề nhìn nàng, Xích Ngọc thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, giãy dụa đứng lên, mà hắc y nhân kia lại thủy chung không có gì phản ứng, giống như cái đầu gỗ.
Thánh Xích mắt lộ ra tia sắc bén, nhìn chằm chằm vào Ngạo Quân, bên miệng chậm rãi giơ lên một chút cười lạnh nói:“Mạc Quân, ngươi khi nào thì phát hiện Xích Ngọc là có mục đích tiếp cận ngươi?"
Ngạo Quân mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng."
“Ha ha…… Bổn tọa tự nhận làm thiên y vô phùng [*], ngươi như thế nào phát hiện ra , chẳng lẽ ngươi một chút cũng không bị Xích Ngọc mê hoặc, bổn tọa không tin, có người nam nhân nào đối mặt với Xích Ngọc mà không động tâm ,"
“Thiên y vô phùng? Hừ, là sơ hở chồng chất, thứ nhất, phụ cận Ngàn Dặm Pha đã bị Huyết Hồn ảnh hưởng, người thường căn bản không thể tiếp cận Ngàn Dặm Pha, mà Xích Ngọc lại xuất hiện ở nơi đó; Thứ hai, phụ cận Ngàn Dặm Pha căn bản không có khả năng xuất hiện độc xà; Thứ ba, Xích Ngọc nói nàng là tiểu thư tay trói gà không chặt, nhưng ta lại phát hiện trên tay nàng có nhiều vết chai, đó không thể là do bút lưu lại , mà là cầm kiếm. Còn có, ngươi ngàn vạn lần không nên, sử dụng mỹ nhân kế với bản quân sư." Ngạo Quân cười lạnh nói, dùng một mỹ nhân sử dụng mỹ nhân kế với nàng, thật sự là truyện cười lớn nhất thiên hạ.
“Ngươi……" Thánh Xích bị Ngạo Quân nói đến không còn lời nào để nói, nghe y vừa nói như vậy, quả thật rất đúng, cái kế sách kia thật sự là trăm ngàn chỗ hở. Kỳ thật là do Ngạo Quân quá thông minh, đổi lại là người khác, kế sách đó quả thật là thiên y vô phùng.
Ngừng một chút, Thánh Xích bình tĩnh trở lại, âm hàn nhìn Ngạo Quân nói:“Ngươi đã sớm biết nàng là người của bổn tọa? Cho nên tương kế tựu kế. Để nàng mang tin tức giả cấp cho bổn tọa."
“Không phải, lúc trước ta vẫn nghĩ nàng là người Gia Luật Ưng phái đến." Ngạo Quân ăn ngay nói thật nói.
“Ha ha…… Quân, ngươi như thế nào hội nghĩ như vậy? Cho dù là dùng mỹ nhân kế với ngươi, ta cũng sẽ không tìm nữ nhân như vậy, nói như thế nào cũng phải tự mình xuất mã mới được, ngươi nói đúng đi!" Gia Luật Ưng hoàn toàn không nhìn trước mặt còn có ba tên chướng mắt, mị nhãn như tơ nói với Ngạo Quân, vừa nói vừa phóng điện, còn tao nhã đem tóc ở trước ngực hất ra sau, bộ dáng kia ở trên giang hồ được xưng “Dụ dỗ tiên tử" Xích Ngọc cũng cảm thấy không bằng.
“Gia Luật Ưng đừng làm ta ghê tởm ." Ngạo Quân rốt cục nhịn không được , âm hàn nghiêm mặt, dùng thanh âm dưới 0 độ nói. Chịu không nổi, toàn thân đều nổi da gà.
Hiện tại Thánh Xích lại hoàn toàn trái lại, không nhìn Gia Luật Ưng, không để ý tới bộ dáng tao nhã buồn nôn kia, tiếp theo lời nói của Ngạo Quân nói:“Đến khi Gia Luật Ưng đi tìm ngươi, ngươi mới biết được Xích Ngọc không phải người của Gia Luật Ưng, mà là người của bổn tọa? Cho nên mới đột nhiên nói với Xích Ngọc như vậy?"
Ngạo Quân nhìn Gia Luật Ưng liếc mắt một cái, gật gật đầu, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
“Ha ha ha……" Thánh Xích đột nhiên phát ra cười to, nhìn Gia Luật Ưng đang đứng ở phía sau Ngạo Quân nói:“Gia Luật Ưng a Gia Luật Ưng, không thể ngờ được hai người chúng ta tự cho là thông minh, lại bị Mạc Quân này đùa giỡn xoay quanh, ha ha……" Tuy là cười lớn, nhưng trong lòng là hận đến chịu không nổi: Khá lắm Mạc Quân, dám đem bổn tọa trở thành hầu tử đùa giỡn, hừ, bổn tọa tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết được thống thống khoái khoái, ha ha……
“Có ý tứ gì?" Gia Luật Ưng nháy mắt sửa lại bộ dáng phong tao lúc nãy, nhíu nhíu mày nói, chỉ trong nháy mắt ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mạc Quân, thông minh như hắn, chỉ cần nghe đối thoại của hai người, còn có sau khi nhìn thấy ánh mắt giống như thật có lỗi của Mạc Quân, như thế nào lại không nghĩ ra chân tướng sự việc? Nhưng hắn vẫn không muốn tin.
“Có ý tứ gì? Có ý tứ gì? Ha ha…… Gia Luật Ưng ngươi đến lúc này còn hỏi là có ý gì? Xem ra ngươi trúng độc của Mạc Quân thật sự rất sâu. Ha ha…… Bị y lợi dụng, bị y điều khiển, bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn khắp nơi che chở cho y, ngay cả ngọc bội tối âu yếm cũng đưa cho y. Ha ha…… Ngươi có biết y dùng ngọc bội của ngươi làm cái gì hay không? Ha ha…… Xích Ngọc, ngươi tới nói cho Gia Luật Thái tử vĩ đại của chúng ta nghe đi." Thánh Xích ha ha cười nhạo nói, không để ý mặt Gia Luật Ưng càng ngày càng đen, đối với Xích Ngọc cười lớn nói.
Cho dù Mạc Quân thực sự biết Thiên Can bát quái trận là như thế nào, cho dù y quả thật đúng như đồn đãi, thật sự là kỳ tài ngút trời, thì tính sao, hắn cũng không tin y có thể phá Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận do hắn tỉ mỉ thiết kế, huống chi giờ tý đã sắp đến, đến lúc đó cái gì ‘Phệ diễm tà quân’, cái gì ‘ thiên hạ đệ nhất quân sư ‘, tất cả đều trở thành Huyết Hồn của hắn, vĩnh viễn bị hắn sử dụng. Bất quá, không thể ngờ được Mạc Quân lại ‘Giảng nghĩa khí’ như vậy, trước khi chết còn diễn cho hắn một vai phấn khích như thế, ha ha…… Thật sự là càng ngày càng có ý tứ …… Mạc Quân ngươi muốn trách thì trách ngươi không nên dây vào Thánh Xích ta.
“Dạ" Xích Ngọc cung kính nói với Thánh Xích, sau đó tiến lên trước vài bước, tay vẫn đặt ở ngực, xem ra một chưởng kia thật sự rất nặng, thoáng điều chỉnh hơi thở một chút, lại cười lạnh nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, cái liếc mắt kia rõ ràng biểu đạt : Ta sẽ không để yên cho ngươi.
Quay đầu, đối với Gia Luật Ưng mắt lạnh nhìn nàng, mắt hàm thu ba, mềm mại đáng yêu nói:“ Buổi tối mấy ngày hôm trước, Mạc Quân đột nhiên nói có hẹn, liền đi ra ngoài, ta nghĩ, ngày đó hẳn là chính là Gia Luật Thái tử hẹn y ra! Sau khi trở về, liền thực vui vẻ, còn nói với Xích Ngọc, là một người rất trọng yếu hẹn y đi ra ngoài, nếu không phải có người kia, y sẽ không thể có thành tựu ngày hôm nay, y căn bản không hiểu cái gì bát quái trận, đều là người kia chỉ cho y như thế nào giúp đại quân Long Hiên bình yên lui lại , còn nói người kia là như thế nào một lòng muốn đưa chủ tử vào chỗ chết, như thế nào chán ghét chủ tử. Nhưng lại không chịu nói người nọ là ai, hơn nữa khi nói chuyện luôn ấn trong lòng, chờ y ngủ say, Xích Ngọc liền từ trong lòng lấy ra ngọc bội của Gia Luật Thái tử, ta nghĩ, chính là ngày đó, Gia Luật Thái tử đem ngọc bội đưa cho Mạc Quân!……" Nói xong cố ý ngừng một chút, tà nhìn Gia Luật Ưng.
Gia Luật Ưng nghe đến đó, tươi cười tà tà cứng ngắc ở trên mặt, bình tĩnh nhìn Ngạo Quân vẫn không phản ứng, âm trầm thanh đối với Xích Ngọc nói:“Nói tiếp."
“Đêm đó, ta liền hướng chủ tử bẩm báo việc này, chủ tử liếc mắt một cái liền nhận ra khối ngọc bội kia là của Thái tử . Vốn chủ tử nói cái gì cũng không tin Thái tử sẽ phản bội hắn như vậy, nhưng khi chủ tử nhìn thấy khối ngọc bội mà Thái tử tối âu yếm, không tin cũng không được. Chủ tử lúc ấy thực đau lòng, cũng thực sinh khí, nhưng chủ tử cũng không nghĩ tới sẽ xuống tay với Thái tử, chủ tử đã nói, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận vĩnh viễn sẽ không phát động với Thương Liêu quốc, bởi vì tướng sĩ Thương Liêu mới là thành tựu của trận pháp này, giúp Thái tử có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời của người. Nhưng không thể tưởng được Thái tử chẳng những phái người đi đào trộm trấn môn chi bảo của bổn môn, hơn nữa còn hủy đi đan dược chủ tử tỉ mỉ luyện chế nhiều năm, nhìn đan dược so với sinh mệnh còn quan trọng hơn đã bị hủy, dưới cơn thịnh nộ, cũng vì bảo toàn chính mình chủ tử mới xuống tay với Thái tử" Xích Ngọc Chân nửa giả nửa thật nói. Mục đích thực rõ ràng, làm gì cũng phải khiến cho hai người bọn họ trở mặt thành thù.
“Quân, nàng ta nói đều không phải thật sự đúng không?" Gia Luật Ưng dùng tiếng nói bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi hỏi: Nói a? Nói không phải, nói bọn họ là đang gạt ta , nói mau a!
Nhưng Ngạo Quân không nói được một lời, nhìn cũng không nhìn hắn, hiển nhiên là cam chịu những lời của Xích Ngọc.
Gia Luật Ưng lại đột nhiên như điên, chạy đến trước người Ngạo Quân, hồng mâu đã chuyển thành màu đỏ tươi làm người ta thập phần sợ hãi, giống như muốn xuất huyết, hai tay đột nhiên cầm bả vai của nàng, dùng sức lay động nói:“Nói a! Nói mau a! Nói bọn họ là đang gạt ta , ngươi không có lợi dụng ta, ngươi không có gạt ta, ngươi là thiệt tình đối với ta, đúng hay không? Đúng hay không……"
Trầm mặc một chút, Ngạo Quân ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh vô ba lạnh nhạt nói:“Thực xin lỗi……" Thiệt tình giải thích, trừ bỏ giải thích nàng không biết nên làm cái gì, tuy rằng Xích Ngọc có điểm thêm mắm thêm muối, nhưng nàng quả thật là đang lợi dụng hắn.
“Thực xin lỗi…… Ha ha…… Thực xin lỗi……" Gia Luật Ưng buông lỏng tay ra, thất hồn lạc phách không ngừng lặp lại lời của Ngạo Quân. Thực xin lỗi, ha ha…… Vì cái gì lại nói thực xin lỗi, vì cái gì?
“Gia Luật Ưng." Nhìn Gia Luật Ưng bộ dáng đau khổ như thế, Ngạo Quân không đành lòng gọi một tiếng. Ở nơi sâu nhất trong nội tâm, tựa hồ có một chỗ mềm mại, xúc động thật sâu một chút, trong mắt rất nhanh hiện lên một loại tên là đau lòng gì đó.
Gia Luật Ưng tựa hồ không nghe thấy Ngạo Quân kêu to, vừa lui về phía sau vừa lẩm bẩm nói:“Vì cái gì lại nói thực xin lỗi? Vì cái gì không gạt ta? Có phải, hiện tại ta không còn giá trị lợi dụng hay không , ngươi ngay cả lừa cũng không chịu lừa ta , có phải hay không? Có phải hay không……"
“Gia Luật Ưng, ta……" Nhìn Gia Luật Ưng từ trước tới nay đều hăng hái, tự cao tự đại lại để tâm vào chuyện vụn vặt như thế, Ngạo Quân rất muốn nói cho hắn, nàng không phải thật sự muốn lợi dụng hắn, chính là nàng không thể nề hà mà thôi! Nhưng lời nói vừa đến miệng, lại nói không được. Tuy là bất đắc dĩ làm, lại thật thật thật thật lợi dụng hắn, nói ra, thì có tác dụng gì! Nếu biết sau khi hắn phát hiện chân tướng lại thống khổ như vậy, nàng…… Nàng vẫn phải làm như vậy. Có cái nên làm, có việc không nên làm, mà ngăn cản Thánh Xích quả thật không thể không làm.
Thánh Xích từ đầu tới cuối tựa như xem diễn, cười tà thưởng thức một màn phấn khích trước mắt, kỳ thật cũng có một nguyên nhân thật sự khác chính là thời gian, âm khí trong trời đất cũng sắp đạt tới đỉnh cao nhất , ha ha…… Đến lúc đó, hắn là có thể nhân cơ hội này hợp nhất Huyết Hồn Tiên Can bát quái trận, trong trời đất , còn có ai có thể làm gì được hắn, cho dù Thiên Khôn bí kíp và Thiên Khôn thần kiếm cũng không làm gì được hắn. Ha ha……
Trong một góc thấy Thánh Xích một bộ xem kịch vui âm hiểm cười lạnh, Ngạo Quân trong lòng thầm nghĩ, không tốt, thời gian sắp tới rồi , hắn đang kéo dài thời gian.
“Gia Luật Ưng, hiện tại đừng nói chuyện này, thời gian đã đến , không thể chần chừ , Huyết Hồn đã bắt đầu hành động , Gia Luật Ưng." Ngạo Quân vội vàng hét lớn với Gia Luật Ưng. Thanh âm khóc thét của Huyết Hồn càng lúc càng lớn , oán khí càng ngày càng nặng .
Nhưng Gia Luật Ưng lại không hề có cảm giác với những lời của Ngạo Quân, tưởng như điên rồi, chỉ lăng lăng đứng ở nơi đó không ngừng mà nói: Ngươi là thiệt tình đối đãi , không phải gạt của ta……
“Cáp…… Mạc Quân đúng là Mạc Quân, nhanh như vậy đã phát hiện . Vốn định lại đùa một hồi, ai có thể làm Gia Luật Ưng vô dụng như vậy, một chút liền choáng váng. Quên đi, đã xong, đùa không vui chút nào." Thánh Xích giống như đem tất cả mọi người trở thành con rối, bất mãn nói, hắn quả thực đem bọn họ trở thành những con rối diễn trò hay cho hắn khoái hoạt.
Đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, như thế nào lại không rõ ý tứ của chú tử đâu! Thánh Xích lời vừa nói xong, hắc y nhân bên người liền nhìn về phía Gia Luật Ưng còn chưa hoàn hồn, rút kiếm ra, nhảy về phía trước, thẳng tắp đánh tới Ngạo Quân.
Ngạo Quân vừa định xuất thủ, đột nhiên bay ra một bóng dáng màu xanh, làm động tác của Ngạo Quân ngừng lại một chút, hắc y nhân thấy vậy liền đâm thẳng đến trước mặt Ngạo Quân, mắt thấy sẽ đâm trúng .
“Đang……" một tiếng, là thanh âm kim loại va chạm nhau, nguyên lai là trong lúc chỉ mành treo chuông thân ảnh đã phi thân đến ngăn cản, xuất kiếm đẩy kiếm của hắc y nhân ra, hiển nhiên, người tới võ công so với hắc y nhân cao hơn vài bậc, hắc y nhân bị nội lực chấn động, bay ra ngoài mấy trượng, đụng vào trên mặt núi, ói ra miệng máu lớn, liền chết ngất đi.
“Cẩn Hiên?" Ngạo Quân bước nhanh vài bước. Nhìn thấy hắn, trong lòng nàng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
“Quân, ngươi không sao chứ!" Cẩn Hiên cũng rất nhanh đi tới trước mặt Ngạo Quân, khẩn trương hỏi. Thấy Ngạo Quân lắc lắc đầu, vẫn không tin, thế nào cũng phải kiểm tra y từ trên xuống dưới một lần, phát hiện trừ bỏ phần cổ bị Xích Ngọc lộng thương đã được thượng dược, những nơi khác đều không bị thương, thế này mới yên lòng.
“Âu Dương Cẩn Hiên? Ha ha…… Đến thật tốt. Bản môn chủ vừa định đem các ngươi cùng nhau quy thiên, ha ha……" Thánh Xích tà ác cười lớn, tay vừa động, Huyết Hồn đã xuất động .
“Cẩn Hiên cẩn thận" Ngạo Quân ra tiếng nhắc nhở nói, Huyết Hồn đã tấn công tới đây . Vừa lên tiếng nhắc nhở đã vô dụng, Cẩn Hiên đã bị Huyết Hồn khống chế.
“Quân, đây là có chuyện gì?" Cẩn Hiên đột nhiên cảm thấy ngực đau đến muốn chết, giống như có người sinh móc trái tim ra, đầu cũng từng đợt phát đau, hắn biết đây là Huyết Hồn giở trò quỷ, giãy dụa như thế nào, Huyết Hồn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Cẩn Hiên." Thấy Cẩn Hiên thống khổ như vậy, tâm Ngạo Quân cũng rất đau rất đau. Nàng cảm thấy kỳ quái, Huyết Hồn này còn không chưa công kích nàng a! Vì cái gì nàng hội cảm thấy đau lòng?
“Ha ha…… Huyết Hồn vừa ra, dù ngươi là có võ công thiên hạ vô địch cũng chỉ là người vô dụng, Âu Dương Cẩn Hiên, Mạc Quân, hảo hảo hưởng thụ Huyết Hồn phục vụ đi! Ha ha……" Thánh Xích lại đắc ý cười to, tay lại vừa động, càng nhiều Huyết Hồn tấn công Cẩn Hiên, còn có Ngạo Quân.
“Gia Luật Ưng, mau tỉnh lại a! Gia Luật Ưng……" Ngạo Quân thống khổ che ngực, nhằm phía Gia Luật Ưng hô to, nhưng Gia Luật Ưng vẫn không hề phản ứng, phải làm gì đây?
“Vũ Tình…… Vũ Tình, không cần a!……" Cẩn Hiên đột nhiên nổi điên hô lớn, mất lý trí huy kiếm chém lung tung, nguy rồi, nàng biết Huyết Hồn, còn có thể chống đỡ một trận, nhưng Cẩn Hiên hoàn toàn không biết, căn bản là không thể phản kháng.
Xem ra đã xuất hiện ảo giác , một chút nữa Cẩn Hiên sẽ phải hội thống khổ muốn chết, sau đó là tự sát, Gia Luật Ưng đáng giận trong lúc này lại ngây, Ngạo Quân một mặt kiệt lực chống lại công kích của Huyết Hồn, một mặt suy nghĩ biện pháp đánh thức Gia Luật Ưng, chỉ khi hắn tỉnh mới có thể đối phó Huyết Hồn này.
Xích Ngọc vẻ mặt khẩn trương nhìn Âu Dương Cẩn Hiên thống khổ, cũng thực đau lòng, nhưng nàng cũng không có tài cán làm chút gì, chỉ có thể đem oán hận lại hướng về Ngạo Quân: Nếu không phải ngươi, hắn đã không đến, hắn sẽ không chịu khổ như vậy, đều là ngươi……
Mặc dù đem hết sức lực chống lại, nhưng Huyết Hồn công kích càng ngày càng mạnh , lý trí đã muốn mất, Gia Luật Ưng! Đột nhiên giật mình một cái, Ngạo Quân thừa dịp còn một chút lý trí cuối cùng, gian nan từ trong lòng lấy ra ngọc bội, quăng về phía Gia Luật Ưng, chính giữa ngực.
Một vật này Gia Luật Ưng rốt cục có phản ứng, chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua ngọc bội hình lang kia, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên, lại liếc mắt nhìn ngọc bội một cái, thần chí chậm rãi quay lại , ngẩng đầu, trong lúc đó Ngạo Quân đang thống khổ giãy dụa , còn có Âu Dương Cẩn Hiên tựa hồ điên rồi.
“Âu Dương Cẩn Hiên " Vừa thấy Âu Dương Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng liền hoàn toàn tỉnh táo lại , cừu hận nhìn hắn, đều bởi vì hắn, phụ hoàng mới thay đổi, mọi người mới thay đổi, còn có Quân, cũng bởi vì hắn, Quân mới đối xử hắn như vậy .
Gia Luật Ưng trong hồng mâu chứa đựng cừu hận nhìn Ngạo Quân từng trận kinh hãi, nhưng hiện tại việc chính yếu là phải đối phó Huyết Hồn này, đối phó Thánh Xích, Gia Luật Ưng không thể xuống tay với Cẩn Hiên ở phía sau.
Cho đến lúc này, Ngạo Quân kiệt lực bảo trì thần chí của mình, dùng hết khí lực hô to:“Gia Luật Ưng, là Mạc Quân ta thực xin lỗi ngươi, nhưng hiện tại không phải lúc, khí cực âm đã hội tụ , nếu không xuất thủ sẽ không kịp , Gia Luật Ưng, ngươi có nghe hay không, chỉ có ngăn cản Thánh Xích, Mạc Quân ta tùy ngươi xử trí, a……" Ngạo Quân thống khổ kêu ai một tiếng.
“Quân……" Gia Luật Ưng thấy Ngạo Quân thống khổ như thế, tâm cũng đau lên, tiến lên từng bước đau lòng kêu to nói. Bước từng bước, hắn lại ngập ngừng, hắn lại nghĩ tới Mạc Quân là như thế nào lợi dụng tốt hắn, như thế nào lừa gạt hắn. Nhưng……
Mạc Quân, là ngươi thực xin lỗi ta, ta sẽ không để ngươi chết ở trên tay người khác , có chết cũng phải chết trong tay ta, Gia Luật Ưng dựa theo biện pháp lúc trước Ngạo Quân chỉ cho hắn, từ trong lòng xuất ra một cây sáo ngọc thổi.
Tiếng sáo dũng mãnh bồi hồi làm bốn phía công kích Ngạo Quân và Cẩn Hiên Huyết Hồn chậm rãi tĩnh lặng, tất cả đều tụ lại ở trước mặt Gia Luật Ưng, oán khí tựa hồ yếu bớt không ít
“Đáng giận" Thánh Xích mắng một tiếng, bởi vì vô luận hắn phát ra chỉ lệnh công kích như thế nào, Huyết Hồn cũng không phát động được, hoàn toàn không nghe lời hắn . May mắn hắn sớm có chuẩn bị.
“Công" Thánh Xích tay lại vừa động, phát ra một chỉ lệnh công kích, từ phía sau hắn đột nhiên toát ra vô số Huyết Hồn, đồng thời tấn công đang thổi sáo Gia Luật Ưng.
Bên kia Huyết Hồn sắp đánh tới, bên này là Gia Luật Ưng, Cẩn Hiên, Xích Ngọc, Thánh Xích cũng bắt đầu xuất thủ, Gia Luật Ưng sử dụng Hỏa Vân Kiếm pháp, cả người giống như bị lửa vây quanh, Cẩn Hiên cũng là võ công lợi hại nhất, dùng hết toàn lực nghênh chiến, Thánh Xích từ đầu tới cuối đều thoải mái ứng phó, căn bản không đem bọn họ để vào mắt, mà Xích Ngọc võ công kém cỏi nhất, không đánh được một hồi đã bị Gia Luật Ưng một kiếm đâm trúng, té trên mặt đất, ôm miệng vết thương mặc dù không chết, nhưng không có năng lực đứng lên , đành phải nhịn đau nửa nằm trên mặt đất.
“Ha ha……" Thánh Xích vừa đánh vừa cười, chưởng phong đảo qua, Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng đều bị trúng chưởng, đồng loạt té ngã trên đất, ôm ngực nhổ ra một búng máu.
" ha ha…… Cực âm đã đến, Huyết Hồn bát quái trận vĩ đại nhất đã chính thức ra đời, ha ha…… Thần sát thần, ma sát ma, ha ha……"
Hai người đồng thời dùng hết công lực đánh vào bốn cây cột, cực lực phát ra một kích.
‘Bang bang……’ bốn cây cột nháy mắt bắn ra hỏa hoa, chấn động rung chuyển, một cỗ lực lượng cường đại phản phệ trở lại, Gia Luật Ưng và Cẩn Hiên vội vàng lấy kiếm chống đỡ, nhưng lực lượng quá lớn, hai người căn bản ngăn không được, bị đánh bay ra xa mấy trượng, ói ra một ngụm máu to, sắc mặt đều trắng bệch.
“Ha ha, thiên hạ phải tôn ta chí tôn, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ha ha……" Thánh Xích điên cuồng hô to trong không trung.
“Phải không?" Ngạo Quân thanh âm lạnh lùng đối với Thánh Xích điên cuồng hỏi ngược lại.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Ngạo Quân toàn thân đang bay lên , xoay tròn, bốn phía lập tức bị một dòng khí cường đại lay chuyển, thổi đến mọi người không mở mắt ra được, nội tâm đều thật khiếp sợ: Nội lực thật cường đại.
Ngạo Quân toàn thân bay đến giữa không trung, từ bên hông rút ra Thiên Khôn thần kiếm, hào quang chiếu sáng toàn bộ trời đất hắc ám, giống như thần tiên hạ phàm, đến cứu vớt thế nhân, tiêu diệt hắc ám.
“Thiên Khôn thần kiếm?" Thánh Xích không thể tin nhìn chằm chằm kiếm trong tay Ngạo Quân, trong mắt rốt cục xuất hiện kinh hoảng: Không có khả năng, Thiên Khôn thần kiếm như thế nào lại ở trong tay Mạc Quân, không có khả năng…… Ngạo Quân tay cầm Thiên Khôn thần kiếm, đem trăm năm công lực tụ tập trong tay, đối với con lợn chết này vung kiếm lên, xuất ra Thiên Khôn thần công, đất rung núi chuyển,:‘Bang bang phanh bính……’ một thanh âm cự bạo, giống như toàn bộ trời đất đều nổ tung, hỏa hoa bắn ra bốn phía.
Tan thành mây khói, bốn cây cột tất cả đều bị nổ thành bột phấn, khối tảng đá vỡ ra, Huyết Hồn làm người ta sợ hãi, năng lượng cũng đã yếu , dần dần trôi đi, mà Huyết Hồn Thương Liêu cũng dần dần có ý thức, bởi vì tất cả bọn họ đều vây quanh bốn phía Gia Luật Ưng bảo hộ hắn, có thể bởi vì còn lòng kính ngưỡng, nên không chịu biến mất.
Lực lượng lúc nãy quá lớn, Ngạo Quân cho dù công lực thâm hậu có thâm hậu đến đâu, vẫn bị khí âm hàn gây thương tích, ngã trên mặt đất, ói ra vài miệng máu, Cẩn Hiên giãy dụa đi về phía y, nâng Ngạo Quân dậy:“Quân, ngươi sao rồi ?"
Ngạo Quân chống đỡ ngồi dậy, tự tin cười đạm nói:“Không có gì."
Thật tốt quá, thần trụ đã bị hủy, Huyết Hồn cũng không còn uy hiếp , hơn nữa Thánh Xích đã đem tâm mạch Thiên Can bát quái trận đặt ở trong bốn cây cột kia, có thể nói, Huyết Hồn THiên Can bát quái trận đã hoàn toàn bị hủy, hoàn toàn biến mất, nàng dù có chịu đau khổ lớn hơn nữa cũng đáng , nhưng, thật sự đau quá a!
“Không, không thể, không có khả năng, thần trụ của ta, Huyết Hồn của ta, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận của ta…… Không…… A……" Thánh Xích thần sắc thất thường rống to, nội tâm vô cùng kích động, hơn nữa hắn với bốn cây cột bị hủy có liên hệ với nhau, đột ngột quỳ trên mặt đất ói ra một ngụm máu.
Trong trời đất lập tức giống nhau đình chỉ vận chuyển, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Thánh Xích vẫn bất động, cho đến khi Ngạo Quân nghĩ hắn đã trở thành người đá, Thánh Xích mới xoay người đứng lên, tóc buộc trên đầu, tất cả đều tản ra , theo gió bay lên, khóe miệng còn có vết máu, ánh ánh trong ngọn lửa thiêu đốt, trở thánh một con quỷ khát máu.
“Mạc Quân, không, hẳn phải gọi ngươi là Lăng Ngạo Quân." Không thể ngờ được Lăng Ngạo Quân mà ta tìm kiếm bấy lau nay luôn luôn là kẻ mình không coi ra gì, ha ha…… Kỳ thật từ khi y giúp quân Long Hiên lui lại, hắn nên nghĩ đến.
Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng đều khó hiểu nhìn Thánh Xích liếc mắt một cái, lại nhìn Mạc Quân đối với câu nói này không hiểu sao lại không phản ứng, không rõ vì cái gì Thánh Xích hội nói như vậy, hơn nữa vì cái gì Ngạo Quân lại có nội công bí hiểm như vậy, y rõ ràng không biết võ công, bọn họ chưa từng cảm nhận được y có nội công, vì cái gì lại đột nhiên lợi hại như vậy? Y rốt cuộc là người như thế nào? Mạc Quân thật sự không phải tên thật của y sao? Hai người lúc này mới phát hiện, bọn họ đối với y căn bản là không biết gì cả.
Tác giả :
Tùy Phong Thanh