Quan Sách
Chương 79: Lãnh đạo nói chuyện
Vương Khánh không có cùng Lâm Trung Tắc nói chuyện nhiều, y chủ trì mời dự họp hội nghị bộ máy Đảng tổ trong Phòng Lâm nghiệp, trong cuộc họp thông báo Lâm Trung Tắc là người có dính líu đến kỷ luật nghiêm trọng, đã bị Ủy ban kỷ luật bắt được tin tức.
Toàn bộ hội trường rất căng thẳng, hội nghị từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tối vẫn đang họp, hội nghị dài tới ba tiếng đồng hồ, Vương Khánh chủ yếu đối với các thành viên bộ máy Phòng Lâm nghiệp cường điệu tầm quan trọng việc ổn định Phòng Lâm nghiệp hiện tại, y đề xuất rõ ràng, Phòng Lâm nghiệp hiện tại phải dưới sự lãnh đạo của Phó phòng Trần Kinh, lập tức tiêu trừ ảnh hưởng của việc Lâm Trung Tắc bị bắt giam, công việc trong Phòng phải bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục vận hành bình thường.
Hội nghị kết thúc, Vương Khánh tiến đến bên cạnh Trần Kinh, nói;
- Phó phòng Trần, cậu có muốn hi sinh một chút thời gian nghỉ ngơi, theo tôi đi Huyện ủy, Phó bí thư Triệu muốn một mình nói chuyện với cậu!
Trần Kinh nheo mắt, hắn nghĩ thầm, chuyện này sao lại cần Phó bí thư Triệu ra mặt nói chuyện? Mã Bộ Bình ngay ở chính quyền, mặt khác, bí thư trực tiếp nói chuyện có phải càng hay không? Nếu đơn thuần là thông báo tình hình bản án cho mình, thì bí thư là người ứng viên thỏa đáng nhất.
Bây giờ Triệu Nhất Bình muốn tự mình nói chuyện, là nói chuyện gì đây?
Cùng Vương Khánh ngồi trên một chiếc xe đên Huyện ủy, khuôn mặt Vương Khánh đang nhăn lại nhanh chóng thả lỏng, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Lâm Trung Tắc cũng là đồng chí lão thành, Ủy ban kỷ luật chúng ta nhiều lần thu được tố cáo về y, sau lại bởi vì chứng cớ không đủ, không thể tùy tiện hành động.
- Lúc này, khà khà...
Vương Khánh mỉm cười hai tiếng, câu kế tiếp chưa nói, y không nói Trần Kinh cũng không hỏi, chỉ ngậm miệng không nói gì.
- Lần này chúng ta đến nhà Lâm Trung Tắc điều tra, nhìn thấy rất ghê người! Tiền mặt không cần nói, tranh chữ và đồ cổ có gái trị xa xỉ cũng không ít! Mặt khác, chúng ta còn lục soát tài liệu ghi chép chuyên môn của y, đối với chuyện phạm pháp của mình, y ghi lại rành mạch!
Vương Khánh rất cảm động nói, Trần Kinh quay đầu nhìn y một cái, hắn cảm thấy Vương Khánh nói rất nhiều, tình hình Lâm Trung Tắc chắc là có bí mật gì đó, Trần Kinh có thể biết không?
Tài sản trong nhà Lâm Trung Tắc có bao nhiêu Trần Kinh không rõ lắm, nhưng chuyện tài liệu ghi chép chuyên môn của Lâm Trung Tắc, Trần Kinh có nghe nói qua.
Lâm Trung Tắc ghi việc rất rõ ràng, trong túi áo y luôn nhét một quyển sổ, gặp chuyện gì y liền ghi lại, cho nên bình thường nói chuyện y không cần bản thảo đều là xuất khẩu thành thơ, có vài số liệu, tình hình y nói đều là chuẩn xác, làm cho người ta cảm thấy trình độ rất cao.
Trần Kinh cũng có thói quen nhớ mọi thứ, nhưng Trần Kinh không nhớ được chi tiết nhỏ như vậy, còn như nói Lâm Trung Tắc như vậy, đem chuyện mình phạm pháp ghi lại rõ ràng, quả thực không thể tin nổi...
Bỗng nhiên, trong lòng Trần Kinh khẽ động, hắn nghĩ trong quyển sổ của Lâm Trung Tắc có thể ghi chép lại mối quan hệ khai thông của chính hắn hay không, như là loại tin tức đưa hối lộ?
Nhớ lại điều này, tâm Trần Kinh đột nhiên chìm xuống, hắn nhìn lại khuôn mặt đầy đặn có vẻ hiền hòa của Vương Khánh, trong lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Lâm Trung Tắc là cán bộ mà Mã Bộ Bình một tay đề bạt, cao thấp Lễ Hà, ai cũng biết Lâm Trung Tắc là người của Mã Bộ Bình, Lâm Trung Tắc bây giờ xảy ra chuyện, có phải biểu thị càng sâu vấn đề khai thác bại lộ hay không?
Trần Kinh chậm rãi nhắm hai mắt hai, trên xe không có hút thuốc, Trần Kinh tĩnh tâm suy nghĩ lại vấn đề, ánh mắt là cửa sổ tâm lý, hắn nhắm hai mắt lại nhưng để bản thân bình tĩnh một chút.
...
Nhìn từ phía sau Triệu Nhất Bình, ánh mắt đục ngầu kia làm người ta khó có thể đoán được.
Y ngồi bên cạnh Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Hoàng Tiểu Hoa, hai vị lãnh đạo và Trần Kinh một người nói chuyên, nhìn như vậy,dường như có thể chứng minh tính nghiêm túc và tầm quan trọng của cuộc nói chuyện lần này.
Triệu Nhất Bình nói rất ít, Hoàng Tiểu Hoa nói khá nhiều.
Hoàng Tiểu Hoa ngày thường ở Lễ Hà, mọi người đều đánh giá y đối nhân xử thế rất ôn hòa, cùng với rất có năng lực. Nhưng hôm nay, y thay đổi vẻ mặt rất nhanh, giống như Trần Kinh là con nợ của y, y dường như muốn dùng khuôn mặt nhăn nhó của mình, làm cảm xúc của Trần Kinh cũng trong trạng thái nghiêm túc thật sự.
Thần sắc Trần Kinh vẫn khá bình tĩnh, sự khác thường của Hoàng Tiểu Hoa cũng không có ảnh hưởng đến hắn.
Làm Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa là một sự tồn tại đặc thù, trong mắt người khác y là lãnh đạo, nhưng trước mặt lãnh đạo Huyện ủy, y lại làm công việc phục vụ, nhất là trước mặt Bí thư và Phó bí thư, Hoàng Tiểu Hoa lại phải đóng vai nhân vật không phải chính mình.
Khuôn mặt của y rất nhiều lúc là vì Bí thư, tựa như bây giờ, Hoàng Tiểu Hoa mặt nhăn nhó, cũng không phải thật sự y đối với Trần Kinh có thù lớn sâu nặng, mà y muốn thay khuôn mặt căng thẳng của Triệu Nhất Bình, muốn làm có câu chuyện trở nên nghiêm túc hơn.
Mà Triệu Nhất Bình, y đường đường là Phó bí thư Huyện ủy, sao có thể dễ dàng trước mặt một Phó cục trưởng nho nhỏ thể hiện hỉ nộ ra ngoài?
Trần Kinh bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, đầu óc hắn ngày càng linh hoạt, suy xét vấn đề, phân tích lòng người cũng ngày càng chuẩn xác, tựa như bây giờ, hắn ngồi trước mặt hai vị lãnh đạo Huyện ủy, thần săc hắn có thể điềm tĩnh tự nhiên, bắt nguồn tự tin chính là căn cứ hắn đối với sự vật và con người thấy rõ.
- Công việc Phòng Lâm nghiệp nhất định không thể xảy ra nhiễu loạn, nhất định phải duy trì cục diện ổn định! Không thể bởi vì vấn đề của đồng chí Lâm Trung Tắc, toàn Phòng Lâm nghiệp tất cả đều tan rã!
Hoàng Tiểu Hoa nói:
- Đương nhiên không loại bỏ tình trạng bên trong Phòng Lâm nghiệp có một số người thấp thỏm, phương diện này Ủy ban kỷ luật sẽ phối hợp với cậu làm việc.
- Đối với đồng chí có vấn đề, chúng ta xét xử là không sai, nhưng đối với vấn đề không phải quá nghiêm trọng, đối với một số ít đồng chí có tật xấu, chúng ta nên lấy phê bình giáo dục là chính. Cho nên, không cần phải... quá mức hoảng sợ. Càng không cần hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
- Những lời tôi vừa nói, là ý của lãnh đạo Huyện ủy, cũng là ý của bí thư, cậu cần phải truyền đạt thích hợp, chính cậu cũng phải làm gương tốt!
- Hoàng chủ nhiệm, tôi nhất định cố gắng khống chế cục diện, tôi tin tưởng vững chắc Phòng lâm nghiệp không thể loạn được!
Trần Kinh nghiêm túc nói, trong lòng hắn có chút buồn bực, Lâm Trung Tắc xảy ra vấn đề, vì sao Huyện ủy không lập tức an bài chọn tân trưởng phòng, mà lại để hắn một Phó phòng thường trực lên nắm trong tay toàn bộ cục diện Phòng lâm nghiệp.
Điều này trong tổ chức căn cứ vào cái gì để suy xét?
Trần Kinh thật sự rất muốn hút thuốc, nhưng hai vị lãnh đạo Triệu Nhất Bình và Hoàng Tiểu Hoa đều không hút thuốc lá, hắn sao có thể đề xuất yêu cầu muốn hút thuốc đây?
- Đồng chí Trần Kinh, lãnh đạo Huyện ủy đối với năng lực của cậu rất tín nhiệm, căn cứ vào sự tín nhiệm này, mới để cậu tạm thời phụ trách toàn bộ công việc Phòng Lâm nghiệp. Đối với tư tưởng giác ngộ của cá nhân cậu, tổ chức cũng rất tín nhiệm, cho nên, cá nhân cậu trong công việc ngàn vạn lần không nên có gánh nặng tư tưởng, phải thật sự làm tốt công việc, thật chắc chắn!
Triệu Nhất Bình ít lời rốt cuộc mở miệng.
Y vừa mở miệng, liền nói lời cố gắng, khiến Trần Kinh vừa rồi trái tim chịu đủ áp lực, có không gian phóng thích.
Trần Kinh nghiêm túc gật đầu, nói:
- Cám ơn Triệu bí thư!
Triệu Nhất Bình cười nhạt, bỗng nhiên nói:
- Gần đây tôi nghe nói cậu ở bên ngoài chạy rất nhiều, là vì cái gì? Là vì chuyện thay đổi chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha sao?
Trần Kinh bị Triệu Nhất Bình thay đổi lối suy nghĩ rất không thích ứng, hắn kinh ngạc không biết trả lời câu hỏi của y như thế nào.
- Có một chút tôi muốn nhấn mạnh với cậu, bất cứ chuyện gì đều phải thuận chiều hướng chung, đều phải ăn khớp cùng trào lưu thời đại. Cổ nhân chúng ta có một câu, con cháu Viêm Hoàng đều biết, nói là “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", cậu trong công việc cũng nắm chắc những lời này, không cần suy nghĩ nhiều, lại không nên suy nghĩ đơn giản, xem lại phương hướng rồi hãy làm việc!
Triệu Nhất Bình lại nói.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Trần Kinh rốt cuộc bắt đầu gợn sóng.
Lời nói của Triệu Nhất Bình có rất nhiều nghĩa, nghe ra là phê bình phương hướng chưa tốt của Trần Kinh trong việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha. Nhưng một câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" dùng ở đây là thích hợp sao?
Triệu Nhất Bình đường đường là Phó bí thư Huyện ủy, trình độ khỏi phải nói, y sẽ dùng từ không đúng sao?
Trần Kinh nhẹ nhàng tháo kính mắt của mình, dùng góc áo lau lau,nói:
- Cảm ơn Triệu bí thư, tôi nhất định ghi nhớ lời ngài dạy bảo!
Triệu Nhất Bình nhìn thẳng Trần Kinh, không nói gì nữa, thần sắc Trần Kinh bình tĩnh như trước,hắn dường như chưa lĩnh ngộ hết tầng tầng ý nghĩa lời nói của Triệu bí thư, lại dường như đang lĩnh ngộ thưởng thức lời nói của bí thư.
- Triệu bí thư...
Hoàng Tiểu Hoa đứng dậy, y lấy di dộng mang ngang lưng, di động đnag rung, Triệu Nhất Bình gật đầu, Hoàng Tiểu Hoa đứng dậy ra ngoài.
Trần Kinh thừa dịp này thở ra, rốt cuộc đưa chén nước trước mặt uống mấy ngụm, một chén nước vào bụng, miệng hắn vẫn thấy khô khốc, nhưng hai người trong phòng, hắn không thể kỳ vọng Triệu Nhất Bình rót nước cho mình. Hắn đứng dậy hướng Triệu Nhất Bình khom người, nói:
- Triệu bí thư, tôi đi rót thêm nước!
Lông mày Triệu Nhất Bình hơi nhíu lại, gần như chỉ dùng mũi tạo nên thanh âm:
- Đi đi!
Hoàng Tiểu Hoa đi ra ngoài rất lâu mới trở lại, chờ y trở lại, Trần Kinh và Triệu Nhất Bình đã không nói chuyện, Triệu Nhất Bình mang văn kiện tới, y nhìn chăm chú vào văn kiện, ánh mắt không dịch chuyển một chút.
Tay Trần Kinh thì đang cầm chén nước, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, nhìn không chớp mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không trên ghế mà Hoàng Tiểu Hoa lưu lại, dường như ghế tựa kia là một sự việc kỳ quái, đáng giá Trần Kinh nghiên cứu một phen.
- Tốt lắm, hôm nay nói chuyện tới đây! Hiện tại thời gian đối với cậu là rất quan trọng, cậu lập tức trở về ổn định cục diện đi!
Lời này là Hoàng Tiểu Hoa nói, lúc Hoàng Tiểu Hoa nói lời này, ánh mắt Triệu Nhất Bình vốn không ở trên văn kiện đang mở.
Trần Kinh đứng dậy, hướng hai người hơi khom lưng nói:
- Triệu bí thư, Hoàng chủ nhiệm, tôi trở về trước!
Trần Kinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhưng rất điềm đạm rõ ràng, chắc chắn, Triệu Nhất Bình nghiêng đầu giống như cẩn thận lắng nghe.
Hoàng Tiểu Hoa tiến lại bên cạnh Triệu Nhất Bình, nói:
- Triệu bí thư, vừa mới nhận được điện thoại, Mã Văn Hoa mở miệng rồi...
Toàn bộ hội trường rất căng thẳng, hội nghị từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tối vẫn đang họp, hội nghị dài tới ba tiếng đồng hồ, Vương Khánh chủ yếu đối với các thành viên bộ máy Phòng Lâm nghiệp cường điệu tầm quan trọng việc ổn định Phòng Lâm nghiệp hiện tại, y đề xuất rõ ràng, Phòng Lâm nghiệp hiện tại phải dưới sự lãnh đạo của Phó phòng Trần Kinh, lập tức tiêu trừ ảnh hưởng của việc Lâm Trung Tắc bị bắt giam, công việc trong Phòng phải bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục vận hành bình thường.
Hội nghị kết thúc, Vương Khánh tiến đến bên cạnh Trần Kinh, nói;
- Phó phòng Trần, cậu có muốn hi sinh một chút thời gian nghỉ ngơi, theo tôi đi Huyện ủy, Phó bí thư Triệu muốn một mình nói chuyện với cậu!
Trần Kinh nheo mắt, hắn nghĩ thầm, chuyện này sao lại cần Phó bí thư Triệu ra mặt nói chuyện? Mã Bộ Bình ngay ở chính quyền, mặt khác, bí thư trực tiếp nói chuyện có phải càng hay không? Nếu đơn thuần là thông báo tình hình bản án cho mình, thì bí thư là người ứng viên thỏa đáng nhất.
Bây giờ Triệu Nhất Bình muốn tự mình nói chuyện, là nói chuyện gì đây?
Cùng Vương Khánh ngồi trên một chiếc xe đên Huyện ủy, khuôn mặt Vương Khánh đang nhăn lại nhanh chóng thả lỏng, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Lâm Trung Tắc cũng là đồng chí lão thành, Ủy ban kỷ luật chúng ta nhiều lần thu được tố cáo về y, sau lại bởi vì chứng cớ không đủ, không thể tùy tiện hành động.
- Lúc này, khà khà...
Vương Khánh mỉm cười hai tiếng, câu kế tiếp chưa nói, y không nói Trần Kinh cũng không hỏi, chỉ ngậm miệng không nói gì.
- Lần này chúng ta đến nhà Lâm Trung Tắc điều tra, nhìn thấy rất ghê người! Tiền mặt không cần nói, tranh chữ và đồ cổ có gái trị xa xỉ cũng không ít! Mặt khác, chúng ta còn lục soát tài liệu ghi chép chuyên môn của y, đối với chuyện phạm pháp của mình, y ghi lại rành mạch!
Vương Khánh rất cảm động nói, Trần Kinh quay đầu nhìn y một cái, hắn cảm thấy Vương Khánh nói rất nhiều, tình hình Lâm Trung Tắc chắc là có bí mật gì đó, Trần Kinh có thể biết không?
Tài sản trong nhà Lâm Trung Tắc có bao nhiêu Trần Kinh không rõ lắm, nhưng chuyện tài liệu ghi chép chuyên môn của Lâm Trung Tắc, Trần Kinh có nghe nói qua.
Lâm Trung Tắc ghi việc rất rõ ràng, trong túi áo y luôn nhét một quyển sổ, gặp chuyện gì y liền ghi lại, cho nên bình thường nói chuyện y không cần bản thảo đều là xuất khẩu thành thơ, có vài số liệu, tình hình y nói đều là chuẩn xác, làm cho người ta cảm thấy trình độ rất cao.
Trần Kinh cũng có thói quen nhớ mọi thứ, nhưng Trần Kinh không nhớ được chi tiết nhỏ như vậy, còn như nói Lâm Trung Tắc như vậy, đem chuyện mình phạm pháp ghi lại rõ ràng, quả thực không thể tin nổi...
Bỗng nhiên, trong lòng Trần Kinh khẽ động, hắn nghĩ trong quyển sổ của Lâm Trung Tắc có thể ghi chép lại mối quan hệ khai thông của chính hắn hay không, như là loại tin tức đưa hối lộ?
Nhớ lại điều này, tâm Trần Kinh đột nhiên chìm xuống, hắn nhìn lại khuôn mặt đầy đặn có vẻ hiền hòa của Vương Khánh, trong lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Lâm Trung Tắc là cán bộ mà Mã Bộ Bình một tay đề bạt, cao thấp Lễ Hà, ai cũng biết Lâm Trung Tắc là người của Mã Bộ Bình, Lâm Trung Tắc bây giờ xảy ra chuyện, có phải biểu thị càng sâu vấn đề khai thác bại lộ hay không?
Trần Kinh chậm rãi nhắm hai mắt hai, trên xe không có hút thuốc, Trần Kinh tĩnh tâm suy nghĩ lại vấn đề, ánh mắt là cửa sổ tâm lý, hắn nhắm hai mắt lại nhưng để bản thân bình tĩnh một chút.
...
Nhìn từ phía sau Triệu Nhất Bình, ánh mắt đục ngầu kia làm người ta khó có thể đoán được.
Y ngồi bên cạnh Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Hoàng Tiểu Hoa, hai vị lãnh đạo và Trần Kinh một người nói chuyên, nhìn như vậy,dường như có thể chứng minh tính nghiêm túc và tầm quan trọng của cuộc nói chuyện lần này.
Triệu Nhất Bình nói rất ít, Hoàng Tiểu Hoa nói khá nhiều.
Hoàng Tiểu Hoa ngày thường ở Lễ Hà, mọi người đều đánh giá y đối nhân xử thế rất ôn hòa, cùng với rất có năng lực. Nhưng hôm nay, y thay đổi vẻ mặt rất nhanh, giống như Trần Kinh là con nợ của y, y dường như muốn dùng khuôn mặt nhăn nhó của mình, làm cảm xúc của Trần Kinh cũng trong trạng thái nghiêm túc thật sự.
Thần sắc Trần Kinh vẫn khá bình tĩnh, sự khác thường của Hoàng Tiểu Hoa cũng không có ảnh hưởng đến hắn.
Làm Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa là một sự tồn tại đặc thù, trong mắt người khác y là lãnh đạo, nhưng trước mặt lãnh đạo Huyện ủy, y lại làm công việc phục vụ, nhất là trước mặt Bí thư và Phó bí thư, Hoàng Tiểu Hoa lại phải đóng vai nhân vật không phải chính mình.
Khuôn mặt của y rất nhiều lúc là vì Bí thư, tựa như bây giờ, Hoàng Tiểu Hoa mặt nhăn nhó, cũng không phải thật sự y đối với Trần Kinh có thù lớn sâu nặng, mà y muốn thay khuôn mặt căng thẳng của Triệu Nhất Bình, muốn làm có câu chuyện trở nên nghiêm túc hơn.
Mà Triệu Nhất Bình, y đường đường là Phó bí thư Huyện ủy, sao có thể dễ dàng trước mặt một Phó cục trưởng nho nhỏ thể hiện hỉ nộ ra ngoài?
Trần Kinh bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, đầu óc hắn ngày càng linh hoạt, suy xét vấn đề, phân tích lòng người cũng ngày càng chuẩn xác, tựa như bây giờ, hắn ngồi trước mặt hai vị lãnh đạo Huyện ủy, thần săc hắn có thể điềm tĩnh tự nhiên, bắt nguồn tự tin chính là căn cứ hắn đối với sự vật và con người thấy rõ.
- Công việc Phòng Lâm nghiệp nhất định không thể xảy ra nhiễu loạn, nhất định phải duy trì cục diện ổn định! Không thể bởi vì vấn đề của đồng chí Lâm Trung Tắc, toàn Phòng Lâm nghiệp tất cả đều tan rã!
Hoàng Tiểu Hoa nói:
- Đương nhiên không loại bỏ tình trạng bên trong Phòng Lâm nghiệp có một số người thấp thỏm, phương diện này Ủy ban kỷ luật sẽ phối hợp với cậu làm việc.
- Đối với đồng chí có vấn đề, chúng ta xét xử là không sai, nhưng đối với vấn đề không phải quá nghiêm trọng, đối với một số ít đồng chí có tật xấu, chúng ta nên lấy phê bình giáo dục là chính. Cho nên, không cần phải... quá mức hoảng sợ. Càng không cần hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
- Những lời tôi vừa nói, là ý của lãnh đạo Huyện ủy, cũng là ý của bí thư, cậu cần phải truyền đạt thích hợp, chính cậu cũng phải làm gương tốt!
- Hoàng chủ nhiệm, tôi nhất định cố gắng khống chế cục diện, tôi tin tưởng vững chắc Phòng lâm nghiệp không thể loạn được!
Trần Kinh nghiêm túc nói, trong lòng hắn có chút buồn bực, Lâm Trung Tắc xảy ra vấn đề, vì sao Huyện ủy không lập tức an bài chọn tân trưởng phòng, mà lại để hắn một Phó phòng thường trực lên nắm trong tay toàn bộ cục diện Phòng lâm nghiệp.
Điều này trong tổ chức căn cứ vào cái gì để suy xét?
Trần Kinh thật sự rất muốn hút thuốc, nhưng hai vị lãnh đạo Triệu Nhất Bình và Hoàng Tiểu Hoa đều không hút thuốc lá, hắn sao có thể đề xuất yêu cầu muốn hút thuốc đây?
- Đồng chí Trần Kinh, lãnh đạo Huyện ủy đối với năng lực của cậu rất tín nhiệm, căn cứ vào sự tín nhiệm này, mới để cậu tạm thời phụ trách toàn bộ công việc Phòng Lâm nghiệp. Đối với tư tưởng giác ngộ của cá nhân cậu, tổ chức cũng rất tín nhiệm, cho nên, cá nhân cậu trong công việc ngàn vạn lần không nên có gánh nặng tư tưởng, phải thật sự làm tốt công việc, thật chắc chắn!
Triệu Nhất Bình ít lời rốt cuộc mở miệng.
Y vừa mở miệng, liền nói lời cố gắng, khiến Trần Kinh vừa rồi trái tim chịu đủ áp lực, có không gian phóng thích.
Trần Kinh nghiêm túc gật đầu, nói:
- Cám ơn Triệu bí thư!
Triệu Nhất Bình cười nhạt, bỗng nhiên nói:
- Gần đây tôi nghe nói cậu ở bên ngoài chạy rất nhiều, là vì cái gì? Là vì chuyện thay đổi chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha sao?
Trần Kinh bị Triệu Nhất Bình thay đổi lối suy nghĩ rất không thích ứng, hắn kinh ngạc không biết trả lời câu hỏi của y như thế nào.
- Có một chút tôi muốn nhấn mạnh với cậu, bất cứ chuyện gì đều phải thuận chiều hướng chung, đều phải ăn khớp cùng trào lưu thời đại. Cổ nhân chúng ta có một câu, con cháu Viêm Hoàng đều biết, nói là “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", cậu trong công việc cũng nắm chắc những lời này, không cần suy nghĩ nhiều, lại không nên suy nghĩ đơn giản, xem lại phương hướng rồi hãy làm việc!
Triệu Nhất Bình lại nói.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Trần Kinh rốt cuộc bắt đầu gợn sóng.
Lời nói của Triệu Nhất Bình có rất nhiều nghĩa, nghe ra là phê bình phương hướng chưa tốt của Trần Kinh trong việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha. Nhưng một câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" dùng ở đây là thích hợp sao?
Triệu Nhất Bình đường đường là Phó bí thư Huyện ủy, trình độ khỏi phải nói, y sẽ dùng từ không đúng sao?
Trần Kinh nhẹ nhàng tháo kính mắt của mình, dùng góc áo lau lau,nói:
- Cảm ơn Triệu bí thư, tôi nhất định ghi nhớ lời ngài dạy bảo!
Triệu Nhất Bình nhìn thẳng Trần Kinh, không nói gì nữa, thần sắc Trần Kinh bình tĩnh như trước,hắn dường như chưa lĩnh ngộ hết tầng tầng ý nghĩa lời nói của Triệu bí thư, lại dường như đang lĩnh ngộ thưởng thức lời nói của bí thư.
- Triệu bí thư...
Hoàng Tiểu Hoa đứng dậy, y lấy di dộng mang ngang lưng, di động đnag rung, Triệu Nhất Bình gật đầu, Hoàng Tiểu Hoa đứng dậy ra ngoài.
Trần Kinh thừa dịp này thở ra, rốt cuộc đưa chén nước trước mặt uống mấy ngụm, một chén nước vào bụng, miệng hắn vẫn thấy khô khốc, nhưng hai người trong phòng, hắn không thể kỳ vọng Triệu Nhất Bình rót nước cho mình. Hắn đứng dậy hướng Triệu Nhất Bình khom người, nói:
- Triệu bí thư, tôi đi rót thêm nước!
Lông mày Triệu Nhất Bình hơi nhíu lại, gần như chỉ dùng mũi tạo nên thanh âm:
- Đi đi!
Hoàng Tiểu Hoa đi ra ngoài rất lâu mới trở lại, chờ y trở lại, Trần Kinh và Triệu Nhất Bình đã không nói chuyện, Triệu Nhất Bình mang văn kiện tới, y nhìn chăm chú vào văn kiện, ánh mắt không dịch chuyển một chút.
Tay Trần Kinh thì đang cầm chén nước, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, nhìn không chớp mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không trên ghế mà Hoàng Tiểu Hoa lưu lại, dường như ghế tựa kia là một sự việc kỳ quái, đáng giá Trần Kinh nghiên cứu một phen.
- Tốt lắm, hôm nay nói chuyện tới đây! Hiện tại thời gian đối với cậu là rất quan trọng, cậu lập tức trở về ổn định cục diện đi!
Lời này là Hoàng Tiểu Hoa nói, lúc Hoàng Tiểu Hoa nói lời này, ánh mắt Triệu Nhất Bình vốn không ở trên văn kiện đang mở.
Trần Kinh đứng dậy, hướng hai người hơi khom lưng nói:
- Triệu bí thư, Hoàng chủ nhiệm, tôi trở về trước!
Trần Kinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhưng rất điềm đạm rõ ràng, chắc chắn, Triệu Nhất Bình nghiêng đầu giống như cẩn thận lắng nghe.
Hoàng Tiểu Hoa tiến lại bên cạnh Triệu Nhất Bình, nói:
- Triệu bí thư, vừa mới nhận được điện thoại, Mã Văn Hoa mở miệng rồi...
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa