Quan Sách
Chương 572: Danh sách bí mật!
Hôm nay, Phương Uyển Kỳ cho Trần Kinh một bất ngờ, khiến Trần Kinh ra mắt nhạc mẫu tương lai của mình trong tình cảnh không hề chuẩn bị trước.
Ngay lúc Trần Kinh còn chưa hoàn hồn, hắn lại nhận được điện thoại do đích thân Mễ Tiềm gọi đến, cực kỳ vô lý yêu cầu hắn trở về, vậy nên hắn chỉ có thể quay về phòng giải thích mọi chuyện rằng đơn vị có chuyện khẩn cấp gọi hắn trở về, chuyện cùng mọi người ăn cơm buổi tôi có lẽ không thể nhận lời được rồi.
Cứ như vậy, Trần Kinh vội vã rời khỏi quán Mỹ thuật tạo hình, ngay lập tức trở về Ban Tổ chức Tỉnh ủy.
-Đứa nhỏ này, vội vã vậy sao, sao lại bận rộn tới vậy chứ? Thời gian để ăn một bữa cơm cũng không có hay sao?
Từ Liên đối với việc Trần Kinh đột nhiên rời khỏi có phần hơi oán trách.
Chu Thúy ở một bên an ủi:
-Được rồi, Từ tổng, người trẻ tuổi bận rộn là chuyện tốt, chị cũng không nghĩ xem hiện tại Tiểu Trần đang ở đơn vị nào chứ. Em nghe lão Từ nói, Ban Tổ chức là đơn vị bận rộn nhất, mà nghe nói Tiểu Trần còn là Trưởng phòng ở đó.
Trông coi phòng lớn nhất, việc tất nhiên càng nhiều hơn.
Ăn hay không ăn một bữa cơm cũng không hề gì, chỉ cần chị để ý đứa nhỏ này. Đó mới là điều quan trọng nhất!
Nghe Chu Thúy nói vậy, vẻ mặt Từ Liên cũng dịu đi chút ít, bà chép miệng nói:
-Đứa nhỏ này! Thực ra cũng không tệ, gia đình tuy không phải xuất thân hiển hách nhưng cũng là một gia đình có nề nếp, có giáo dục. Hắn rất trầm, cũng không để ý thiệt hơn, tôi thực rất thích!
Chu Thúy cười nói:
-Vậy không phải được rồi sao? Uyển Kỳ nhà chị đó, con mắt nhìn người thật không tồi, ngàn dặm Sở Giang chúng ta mới tìm được một nhân tài liền bị nó nhìn trúng, thật sự là đáng mừng rồi!
Phương Uyển Kỳ cười cười, cũng không hề đỏ mặt, nàng nói:
-Dì Chu à, cô khen thật chính xác, cháu chọn Trần Kinh đó là do cháu có con mắt tinh đời! Lúc trước trong nhà đều phản đối, nhất là bố cháu, đến bây giờ cũng không biết ông ấy nghĩ lại đã thấy hối hận chưa.
Vẫn là nhờ mẹ của cháu khuyên bảo cháu, hơn nữa còn cùng cháu “chí lớn gặp nhau".
Phương Uyển Kỳ cầm trên tay bức họa của Trần Kinh lúc đi đưa cô giữ, cô chậc lưỡi nói:
-Mẹ, mẹ cũng thật là đại gia, lễ gặp mặt những hai triệu. Bức tranh này a....Trần Kinh khả năng sẽ có vài đêm không ngủ yên giấc được rồi!
Lời ba nữ nhân bàn luận Trần Kinh đâu có nghe được, hắn đang vội vã chạy về Tỉnh ủy, thẳng đến văn phòng của Mễ Tiềm.
Trực giác của Trần Kinh quả không sai, chuyện của Hoành Châu cuối cùng cũng rơi trúng đầu hắn, vẻ mặt Mễ Tiềm có chút nghiêm trọng, ông nói:
-Chuyện ở Hoành Châu có chút rắc rối. Bây giờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Phòng Đốc tra Tỉnh ủy đã hợp thành tổ liên hợp đi xuống điều tra, nhưng hiệu quả vô cùng thấp. Trước mắt đối với việc điều chỉnh bộ máy của Hoành Châu, nội bộ Tỉnh ủy có những ý kiến khác nhau hơn nữa còn có rất nhiều ý kiến, dưới tình hình như vậy, chúng ta cần phải tiếp tục tiến hành điều tra đối với Hoành Châu.
Đồng thời, chúng ta còn phải nhân đó mà khảo sát lại bộ máy của Hoành Châu.
Bây giờ tôi muốn cậu chuẩn bị dẫn đội xuống, cho Hứa Minh Đông phòng cán bộ 2 phái người phối hợp công tác với cậu. Bộ phận Tổ chức chúng ta sẽ lập một tổ công tác chuyên môn phụ trách vấn đề của Hoành Châu.
Đối với tổ công tác này tôi có hai yêu cầu. Yêu cầu thứ nhất là phải biết rõ vấn đề còn tồn tại ở một số cán bộ trong nội bộ bộ máy Hoành Châu.
Yêu cầu thứ hai chính là muốn công tác khảo sát cán bộ phải toàn diện, phải cụ thể, trước mắt là muốn tiến hành khảo sát toàn diện bộ máy Hoành Châu, tin tức phải thật chính xác, khách quan, sao cho có thể đủ thông tin chính xác để lãnh đạo tỉnh ủy ra quyết định....
Mễ Tiềm đen mặt, rất nghiêm túc bố trí nhiệm vụ công tác cho Trần Kinh.
Ông không có ý muốn trưng cầu ý kiến của Trần Kinh, từng câu từng chữ ông nói không là mệnh lệnh, cũng là yêu cầu, trong từng câu từng chữ đều rõ ràng mạch lạc ý tứ bên trong.
Cho đến sau cùng, vẻ mặt ông mới hòa hoãn một chút, có chút tán thưởng nhìn Trần Kinh nói:
-Tiểu Trần à, coi như cậu biết trước được tất cả, đã sớm cho người để ý chuyện của Hoành Châu. Nhưng những chú ý và điều tra của cậu chỉ là lớp vỏ bên ngoài, không thấm được đến tầng sâu bên trong, lần này cậu tốt nhất là tự mình xuất trận xuống Hoành Châu, nhất định phải làm tốt công tác gian khổ này, chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ sắp tới.
Lần này kế hoạch của Tỉnh ủy là trong 2-3 tháng giải quyết vấn đề của Hoành Châu, từ vấn đề thời gian có thể thấy, cậu có thể dư sức hoàn thành đấy.
Nhưng xét đến độ khó của việc này, ba tháng, tôi giao cho cậu hoàn thành cả hai nhiệm vụ này, lại không phải chuyện dễ dàng đâu đấy. Cho nên, tôi chỉ có thể nói cho cậu. Nếu cậu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi sẽ ghi công cho cậu, sau đó làm một thông báo khen ngợi khắp toàn tỉnh cho cậu!
Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu nói:
-Trưởng ban, tôi nhất định đem hết khả năng của mình hoàn thành nhiệm vụ!
Từ văn phòng Mễ Tiềm đi ra, Trần Kinh cầm một tập tư liệu thật dày. Tất cả tư liệu này đều là về Hoành Châu, từ phong thủy Hoành Châu đến lịch sử phát triển của Hoành Châu, còn có lời bình luận và tư liệu kiểm tra đánh giá tất cả cán bộ trong bộ máy Hoành Châu nhiều năm nay của Bình Hòa Phong, tất cả mọi thứ đều có.
Tất nhiên, gần đây Mễ Tiềm cũng đang nghiên cứu về Hoành Châu cũng có thể nói là ông luôn luôn để ý đến Hoành Châu.
Những tài liệu này đều là do Mễ Tiềm thuyên chuyển qua hoặc là tự mình sưu tập, ông đem những tài liệu này đưa toàn bộ cho Trần Kinh tham khảo, từ đó có thể thấy ông kỳ vọng khá nhiều vào Trần Kinh rồi.
Trần Kinh ôm đống tư liệu thật dày trở lại văn phòng, Phó trưởng ban Tổ Chức Cao Vệ đã ngồi đợi hắn ở bàn công tác rồi.
Anh ta nhìn thấy Trần Kinh, cười lớn nói:
-Trưởng phòng Trần, hiện tại anh có vẻ rất bận rộn thì phải, muốn gặp anh một lát thật không dễ chút nào. Điện thoại không gọi được, đến tìm lại không gặp. Tôi nói anh đó, cả ngày nay ở chỗ nào vậy, công việc bề bộn đến vậy sao?
Trần Kinh cười nói:
-Phó ban Cao, không phải bây giờ tôi đã tới rồi sao? Có việc gì anh mau chỉ thị đi!
Cao Vệ đứng dậy, thoáng nhìn xấp tư liệu trên tay Trần Kinh, anh ta nhíu mày nói:
-Quả nhiên chuyện của Hoành Châu rơi vào tay anh, xem ra lãnh đạo đối với anh vẫn tương đối sùng bái nhỉ!
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, anh không phải là lãnh đạo sao? Anh cũng sùng bái tôi sao?
-Khác chứ!
Cao Vệ khoát tay nói:
-Ở Ban Tổ chức, Trần Kinh anh có vẻ bận rộn hơn nhiều những Phó trưởng ban chúng tôi, những Phó trưởng ban khác không dám nói nhưng Cao Vệ tôi dám nói, tôi cũng không bận đến mức như anh! Chí ít tôi cũng không có vội như anh!
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, anh nói móc tôi là có ý gì? Có chuyện gì cứ thẳng thắn nói đi, hoặc là trực tiếp hạ mệnh lệnh, đừng nói đi xa như thế!
Cao Vệ bước đến trước mặt Trần Kinh, vỗ vỗ bả vai Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm được không?
Cao Vệ vừa dứt lời, điện thoại của Trần Kinh liền vang lên.
Trần Kinh nhấc điện thoại lên, nói:
-Xin chào, tôi Trần Kinh xin nghe!
-Trần lão đệ à, điện thoại di động của cậu làm sao mà gọi hoài không được vậy! Báo hại tôi vừa cá cược với lão Hoa, cuối cùng suy nghĩ mãi mới gọi điện thoại đến văn phòng cậu!
Thanh âm tục tằn của Đơn Kiến Hoa vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
-Chủ nhiệm Đơn, hôm nay điện thoại tôi hết nguồn rồi, thật là ngại quá! Gọi điện cho tôi vào lúc này nhất định là có chuyện gì hả?
Trần Kinh hỏi.
-Sao vậy? Nhất định phải có việc mới có thể gọi điện cho cậu sao? Cậu nói lời này có chút không đúng rồi!
Đơn Kiến Hoa cáu giận nói.
Trần Kinh hơi nhíu mày, trong lòng Trần Kinh thầm chửi rủa cái kiểu nói vừa rồi của Đơn Kiến Hoa.
Rõ ràng là không có chuyện không lên điện tam bảo, còn cố tình làm bộ làm tịch như quan tâm, tình cảm mới liên lạc, đây đích thị là tiêu chuẩn đạo đức giả trong giới chính trị.
Quan hệ của Trần Kinh và Đơn Kiến Hoa cũng không tệ, nhưng vừa nghe những lời dối trá này, khiến Trần Kinh liền ý thức được hắn và Đơn Kiến Hoa chính là quan hệ lợi dụng trắng trợn, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Trần Kinh không nói lời nào, Đơn Kiến Hoa rất nhanh liền thay đổi ngữ khí, anh ta nói:
-Được rồi, Trần lão đệ. Tôi thật không nói lại cậu, là như thế này, buổi tối cậu có thời gian hay không, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm, tụ họp một chút, sao, có được không?
Trần Kinh nhíu mày, hắn nhìn Cao Vệ, chỉ chỉ vào ống nghe.
Cao Vệ phát tay với Trần Kinh, nói:
-Cậu đi giúp người ta đi, coi như giảm bớt cho tôi tiền một bữa cơm!
Trần Kinh lúc này mới nói:
-Được, khách là những ai, chắc không phải muốn tôi góp cùng đấy chứ?
Đơn Kiến Hoa nói:
-Xem cậu nói kìa, tôi là đặc biệt mời cậu, cho dù có ai khác nữa, đó cũng chỉ là người tôi tìm để tiếp khách, địa vị trung tâm của cậu sẽ không thay đổi đâu!
Lời mời của Đơn Kiến Hoa, Trần Kinh cự tuyệt không được, bởi vì hắn mới tiếp nhận chuyện của Hoành Châu, muốn điều tra chuyện của Hoành Châu, hắn nhất định phải kết nối cùng phòng Đốc tra, để biết được những khó khăn và trở ngại mà phòng Đốc tra gặp phải ở Hoành Châu.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng đặc biệt muốn cùng Cao Vệ tụ họp chút, Cao Vệ vẫn luôn phụ trách công tác của phòng cán bộ 2.
Phòng cán bộ 2 là nơi chuyên phụ trách việc khảo sát ban lãnh đạo các thành phố cấp 3, Cao Vệ lại là người cẩn thận, cân nhắc trước sau, luồn lách tốt, anh ta đối với Hoành Châu nhất định có quan điểm và cách nhìn của riêng mình.
Mà Hoành Châu có rất nhiều chuyện, nhưng Cao Vệ lại không có cùng góc nhìn, chuyện này đối với Trần Kinh mà nói có thể giúp được chút ít.
Cúp điện thoại của Đơn Kiến Hoa, Trần Kinh khiêm tốn cười với Cao Vệ nói:
-Phó ban Cao, hôm nay không phải tôi không muốn cùng anh ăn cơm. Chỉ có điều hiện giờ anh là cán bộ được kỳ vọng nhiều nhất trong bộ phận chúng ta, mà vừa rồi Trưởng ban Mễ Tiềm có giao cho tôi một nhiệm vụ trọng yếu, trọng tâm nhằm vào công tác triển khai xâm nhập điều tra toàn diện Hoành Châu.
Cho nên, hiện giờ tôi và anh cùng ăn cơm, cũng không phải chuyện hay, nhất là để người khác thấy được, còn có thể sinh ra vài lời đồn đại, anh nói xem có phải không?
Cao Vệ cười cười, nói
-Được, Trần Kinh anh được lắm! Ở Ban Tổ chức, anh đã nhanh chóng trở thành mãnh tướng hạng nhất trong tay Trưởng ban Mễ và Trưởng ban Biên rồi, công tác ở Hoành Châu không ngờ đều giao cho anh, thật khiến người ta phải giật mình đấy!
Anh ta đổi giọng nói:
-Được lắm, tôi không quấy rầy anh nữa, vốn dĩ tôi chỉ muốn tìm anh ăn cơm, hơn nữa muốn hỏi chút chuyện cơ bản tại Hoành Châu, gần đây tôi mới phân tích vấn đề ở Hoành Châu thấy có nhiều chỗ không hiểu, có rất nhiều điểm đáng nghi...
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, không như thế này, ngày mai tôi mời anh, chúng ta tới một chỗ yên tĩnh nói chuyện có được không?
Cao Vệ ngẩn người, nói:
-Vậy có được không?
Trần Kinh cười, nói:
-Có gì mà không được chứ? Tôi thấy rất phù hợp!
Từ văn kiện bí mật về vấn đề điều chỉnh bộ máy Hoành Châu mà Trần Kinh vừa lấy từ chỗ Mễ Tiềm về cho thấy, hiện tại có thể bộ máy chính đẳng tại Hoành Châu đều phải điều chỉnh rồi.
Mà danh sách một số nhân vật liên quan, có hy vọng đảm nhiệm chính đảng tại Hoành Châu.
Ngoại trừ Cao Vệ ra, Mã Bộ Bình, Quách Vỹ và Uông Minh Phong đều có tên trong danh sách đó.
Còn có Phó bí thư đương nhiệm thành ủy Hoành Châu , Triệu Thiên Kim, chủ tịch thành phố Đức Cao, Phi Hoa Đẳng ...., tổng cộng có gần 20 người
Trong danh sách này, Trần Kinh biết rất nhiều người, hơn nữa quan hệ không hề nhỏm mặt khác, Trần Kinh cũng cản thận phân tích qua hơn hai mươi người trong danh sách này có thể ảnh hưởng đến toàn cục của ván bài.
Không thể không nói, ván cờ khốc liệt này thật khiến người ta khiếp sợ! Đồng thời cũng làm cho Trần Kinh bị những người khác nhéo đến một phen toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Trần Kinh còn chưa hoàn hồn, hắn lại nhận được điện thoại do đích thân Mễ Tiềm gọi đến, cực kỳ vô lý yêu cầu hắn trở về, vậy nên hắn chỉ có thể quay về phòng giải thích mọi chuyện rằng đơn vị có chuyện khẩn cấp gọi hắn trở về, chuyện cùng mọi người ăn cơm buổi tôi có lẽ không thể nhận lời được rồi.
Cứ như vậy, Trần Kinh vội vã rời khỏi quán Mỹ thuật tạo hình, ngay lập tức trở về Ban Tổ chức Tỉnh ủy.
-Đứa nhỏ này, vội vã vậy sao, sao lại bận rộn tới vậy chứ? Thời gian để ăn một bữa cơm cũng không có hay sao?
Từ Liên đối với việc Trần Kinh đột nhiên rời khỏi có phần hơi oán trách.
Chu Thúy ở một bên an ủi:
-Được rồi, Từ tổng, người trẻ tuổi bận rộn là chuyện tốt, chị cũng không nghĩ xem hiện tại Tiểu Trần đang ở đơn vị nào chứ. Em nghe lão Từ nói, Ban Tổ chức là đơn vị bận rộn nhất, mà nghe nói Tiểu Trần còn là Trưởng phòng ở đó.
Trông coi phòng lớn nhất, việc tất nhiên càng nhiều hơn.
Ăn hay không ăn một bữa cơm cũng không hề gì, chỉ cần chị để ý đứa nhỏ này. Đó mới là điều quan trọng nhất!
Nghe Chu Thúy nói vậy, vẻ mặt Từ Liên cũng dịu đi chút ít, bà chép miệng nói:
-Đứa nhỏ này! Thực ra cũng không tệ, gia đình tuy không phải xuất thân hiển hách nhưng cũng là một gia đình có nề nếp, có giáo dục. Hắn rất trầm, cũng không để ý thiệt hơn, tôi thực rất thích!
Chu Thúy cười nói:
-Vậy không phải được rồi sao? Uyển Kỳ nhà chị đó, con mắt nhìn người thật không tồi, ngàn dặm Sở Giang chúng ta mới tìm được một nhân tài liền bị nó nhìn trúng, thật sự là đáng mừng rồi!
Phương Uyển Kỳ cười cười, cũng không hề đỏ mặt, nàng nói:
-Dì Chu à, cô khen thật chính xác, cháu chọn Trần Kinh đó là do cháu có con mắt tinh đời! Lúc trước trong nhà đều phản đối, nhất là bố cháu, đến bây giờ cũng không biết ông ấy nghĩ lại đã thấy hối hận chưa.
Vẫn là nhờ mẹ của cháu khuyên bảo cháu, hơn nữa còn cùng cháu “chí lớn gặp nhau".
Phương Uyển Kỳ cầm trên tay bức họa của Trần Kinh lúc đi đưa cô giữ, cô chậc lưỡi nói:
-Mẹ, mẹ cũng thật là đại gia, lễ gặp mặt những hai triệu. Bức tranh này a....Trần Kinh khả năng sẽ có vài đêm không ngủ yên giấc được rồi!
Lời ba nữ nhân bàn luận Trần Kinh đâu có nghe được, hắn đang vội vã chạy về Tỉnh ủy, thẳng đến văn phòng của Mễ Tiềm.
Trực giác của Trần Kinh quả không sai, chuyện của Hoành Châu cuối cùng cũng rơi trúng đầu hắn, vẻ mặt Mễ Tiềm có chút nghiêm trọng, ông nói:
-Chuyện ở Hoành Châu có chút rắc rối. Bây giờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Phòng Đốc tra Tỉnh ủy đã hợp thành tổ liên hợp đi xuống điều tra, nhưng hiệu quả vô cùng thấp. Trước mắt đối với việc điều chỉnh bộ máy của Hoành Châu, nội bộ Tỉnh ủy có những ý kiến khác nhau hơn nữa còn có rất nhiều ý kiến, dưới tình hình như vậy, chúng ta cần phải tiếp tục tiến hành điều tra đối với Hoành Châu.
Đồng thời, chúng ta còn phải nhân đó mà khảo sát lại bộ máy của Hoành Châu.
Bây giờ tôi muốn cậu chuẩn bị dẫn đội xuống, cho Hứa Minh Đông phòng cán bộ 2 phái người phối hợp công tác với cậu. Bộ phận Tổ chức chúng ta sẽ lập một tổ công tác chuyên môn phụ trách vấn đề của Hoành Châu.
Đối với tổ công tác này tôi có hai yêu cầu. Yêu cầu thứ nhất là phải biết rõ vấn đề còn tồn tại ở một số cán bộ trong nội bộ bộ máy Hoành Châu.
Yêu cầu thứ hai chính là muốn công tác khảo sát cán bộ phải toàn diện, phải cụ thể, trước mắt là muốn tiến hành khảo sát toàn diện bộ máy Hoành Châu, tin tức phải thật chính xác, khách quan, sao cho có thể đủ thông tin chính xác để lãnh đạo tỉnh ủy ra quyết định....
Mễ Tiềm đen mặt, rất nghiêm túc bố trí nhiệm vụ công tác cho Trần Kinh.
Ông không có ý muốn trưng cầu ý kiến của Trần Kinh, từng câu từng chữ ông nói không là mệnh lệnh, cũng là yêu cầu, trong từng câu từng chữ đều rõ ràng mạch lạc ý tứ bên trong.
Cho đến sau cùng, vẻ mặt ông mới hòa hoãn một chút, có chút tán thưởng nhìn Trần Kinh nói:
-Tiểu Trần à, coi như cậu biết trước được tất cả, đã sớm cho người để ý chuyện của Hoành Châu. Nhưng những chú ý và điều tra của cậu chỉ là lớp vỏ bên ngoài, không thấm được đến tầng sâu bên trong, lần này cậu tốt nhất là tự mình xuất trận xuống Hoành Châu, nhất định phải làm tốt công tác gian khổ này, chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ sắp tới.
Lần này kế hoạch của Tỉnh ủy là trong 2-3 tháng giải quyết vấn đề của Hoành Châu, từ vấn đề thời gian có thể thấy, cậu có thể dư sức hoàn thành đấy.
Nhưng xét đến độ khó của việc này, ba tháng, tôi giao cho cậu hoàn thành cả hai nhiệm vụ này, lại không phải chuyện dễ dàng đâu đấy. Cho nên, tôi chỉ có thể nói cho cậu. Nếu cậu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi sẽ ghi công cho cậu, sau đó làm một thông báo khen ngợi khắp toàn tỉnh cho cậu!
Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu nói:
-Trưởng ban, tôi nhất định đem hết khả năng của mình hoàn thành nhiệm vụ!
Từ văn phòng Mễ Tiềm đi ra, Trần Kinh cầm một tập tư liệu thật dày. Tất cả tư liệu này đều là về Hoành Châu, từ phong thủy Hoành Châu đến lịch sử phát triển của Hoành Châu, còn có lời bình luận và tư liệu kiểm tra đánh giá tất cả cán bộ trong bộ máy Hoành Châu nhiều năm nay của Bình Hòa Phong, tất cả mọi thứ đều có.
Tất nhiên, gần đây Mễ Tiềm cũng đang nghiên cứu về Hoành Châu cũng có thể nói là ông luôn luôn để ý đến Hoành Châu.
Những tài liệu này đều là do Mễ Tiềm thuyên chuyển qua hoặc là tự mình sưu tập, ông đem những tài liệu này đưa toàn bộ cho Trần Kinh tham khảo, từ đó có thể thấy ông kỳ vọng khá nhiều vào Trần Kinh rồi.
Trần Kinh ôm đống tư liệu thật dày trở lại văn phòng, Phó trưởng ban Tổ Chức Cao Vệ đã ngồi đợi hắn ở bàn công tác rồi.
Anh ta nhìn thấy Trần Kinh, cười lớn nói:
-Trưởng phòng Trần, hiện tại anh có vẻ rất bận rộn thì phải, muốn gặp anh một lát thật không dễ chút nào. Điện thoại không gọi được, đến tìm lại không gặp. Tôi nói anh đó, cả ngày nay ở chỗ nào vậy, công việc bề bộn đến vậy sao?
Trần Kinh cười nói:
-Phó ban Cao, không phải bây giờ tôi đã tới rồi sao? Có việc gì anh mau chỉ thị đi!
Cao Vệ đứng dậy, thoáng nhìn xấp tư liệu trên tay Trần Kinh, anh ta nhíu mày nói:
-Quả nhiên chuyện của Hoành Châu rơi vào tay anh, xem ra lãnh đạo đối với anh vẫn tương đối sùng bái nhỉ!
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, anh không phải là lãnh đạo sao? Anh cũng sùng bái tôi sao?
-Khác chứ!
Cao Vệ khoát tay nói:
-Ở Ban Tổ chức, Trần Kinh anh có vẻ bận rộn hơn nhiều những Phó trưởng ban chúng tôi, những Phó trưởng ban khác không dám nói nhưng Cao Vệ tôi dám nói, tôi cũng không bận đến mức như anh! Chí ít tôi cũng không có vội như anh!
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, anh nói móc tôi là có ý gì? Có chuyện gì cứ thẳng thắn nói đi, hoặc là trực tiếp hạ mệnh lệnh, đừng nói đi xa như thế!
Cao Vệ bước đến trước mặt Trần Kinh, vỗ vỗ bả vai Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm được không?
Cao Vệ vừa dứt lời, điện thoại của Trần Kinh liền vang lên.
Trần Kinh nhấc điện thoại lên, nói:
-Xin chào, tôi Trần Kinh xin nghe!
-Trần lão đệ à, điện thoại di động của cậu làm sao mà gọi hoài không được vậy! Báo hại tôi vừa cá cược với lão Hoa, cuối cùng suy nghĩ mãi mới gọi điện thoại đến văn phòng cậu!
Thanh âm tục tằn của Đơn Kiến Hoa vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
-Chủ nhiệm Đơn, hôm nay điện thoại tôi hết nguồn rồi, thật là ngại quá! Gọi điện cho tôi vào lúc này nhất định là có chuyện gì hả?
Trần Kinh hỏi.
-Sao vậy? Nhất định phải có việc mới có thể gọi điện cho cậu sao? Cậu nói lời này có chút không đúng rồi!
Đơn Kiến Hoa cáu giận nói.
Trần Kinh hơi nhíu mày, trong lòng Trần Kinh thầm chửi rủa cái kiểu nói vừa rồi của Đơn Kiến Hoa.
Rõ ràng là không có chuyện không lên điện tam bảo, còn cố tình làm bộ làm tịch như quan tâm, tình cảm mới liên lạc, đây đích thị là tiêu chuẩn đạo đức giả trong giới chính trị.
Quan hệ của Trần Kinh và Đơn Kiến Hoa cũng không tệ, nhưng vừa nghe những lời dối trá này, khiến Trần Kinh liền ý thức được hắn và Đơn Kiến Hoa chính là quan hệ lợi dụng trắng trợn, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Trần Kinh không nói lời nào, Đơn Kiến Hoa rất nhanh liền thay đổi ngữ khí, anh ta nói:
-Được rồi, Trần lão đệ. Tôi thật không nói lại cậu, là như thế này, buổi tối cậu có thời gian hay không, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm, tụ họp một chút, sao, có được không?
Trần Kinh nhíu mày, hắn nhìn Cao Vệ, chỉ chỉ vào ống nghe.
Cao Vệ phát tay với Trần Kinh, nói:
-Cậu đi giúp người ta đi, coi như giảm bớt cho tôi tiền một bữa cơm!
Trần Kinh lúc này mới nói:
-Được, khách là những ai, chắc không phải muốn tôi góp cùng đấy chứ?
Đơn Kiến Hoa nói:
-Xem cậu nói kìa, tôi là đặc biệt mời cậu, cho dù có ai khác nữa, đó cũng chỉ là người tôi tìm để tiếp khách, địa vị trung tâm của cậu sẽ không thay đổi đâu!
Lời mời của Đơn Kiến Hoa, Trần Kinh cự tuyệt không được, bởi vì hắn mới tiếp nhận chuyện của Hoành Châu, muốn điều tra chuyện của Hoành Châu, hắn nhất định phải kết nối cùng phòng Đốc tra, để biết được những khó khăn và trở ngại mà phòng Đốc tra gặp phải ở Hoành Châu.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng đặc biệt muốn cùng Cao Vệ tụ họp chút, Cao Vệ vẫn luôn phụ trách công tác của phòng cán bộ 2.
Phòng cán bộ 2 là nơi chuyên phụ trách việc khảo sát ban lãnh đạo các thành phố cấp 3, Cao Vệ lại là người cẩn thận, cân nhắc trước sau, luồn lách tốt, anh ta đối với Hoành Châu nhất định có quan điểm và cách nhìn của riêng mình.
Mà Hoành Châu có rất nhiều chuyện, nhưng Cao Vệ lại không có cùng góc nhìn, chuyện này đối với Trần Kinh mà nói có thể giúp được chút ít.
Cúp điện thoại của Đơn Kiến Hoa, Trần Kinh khiêm tốn cười với Cao Vệ nói:
-Phó ban Cao, hôm nay không phải tôi không muốn cùng anh ăn cơm. Chỉ có điều hiện giờ anh là cán bộ được kỳ vọng nhiều nhất trong bộ phận chúng ta, mà vừa rồi Trưởng ban Mễ Tiềm có giao cho tôi một nhiệm vụ trọng yếu, trọng tâm nhằm vào công tác triển khai xâm nhập điều tra toàn diện Hoành Châu.
Cho nên, hiện giờ tôi và anh cùng ăn cơm, cũng không phải chuyện hay, nhất là để người khác thấy được, còn có thể sinh ra vài lời đồn đại, anh nói xem có phải không?
Cao Vệ cười cười, nói
-Được, Trần Kinh anh được lắm! Ở Ban Tổ chức, anh đã nhanh chóng trở thành mãnh tướng hạng nhất trong tay Trưởng ban Mễ và Trưởng ban Biên rồi, công tác ở Hoành Châu không ngờ đều giao cho anh, thật khiến người ta phải giật mình đấy!
Anh ta đổi giọng nói:
-Được lắm, tôi không quấy rầy anh nữa, vốn dĩ tôi chỉ muốn tìm anh ăn cơm, hơn nữa muốn hỏi chút chuyện cơ bản tại Hoành Châu, gần đây tôi mới phân tích vấn đề ở Hoành Châu thấy có nhiều chỗ không hiểu, có rất nhiều điểm đáng nghi...
Trần Kinh nói:
-Phó ban Cao, không như thế này, ngày mai tôi mời anh, chúng ta tới một chỗ yên tĩnh nói chuyện có được không?
Cao Vệ ngẩn người, nói:
-Vậy có được không?
Trần Kinh cười, nói:
-Có gì mà không được chứ? Tôi thấy rất phù hợp!
Từ văn kiện bí mật về vấn đề điều chỉnh bộ máy Hoành Châu mà Trần Kinh vừa lấy từ chỗ Mễ Tiềm về cho thấy, hiện tại có thể bộ máy chính đẳng tại Hoành Châu đều phải điều chỉnh rồi.
Mà danh sách một số nhân vật liên quan, có hy vọng đảm nhiệm chính đảng tại Hoành Châu.
Ngoại trừ Cao Vệ ra, Mã Bộ Bình, Quách Vỹ và Uông Minh Phong đều có tên trong danh sách đó.
Còn có Phó bí thư đương nhiệm thành ủy Hoành Châu , Triệu Thiên Kim, chủ tịch thành phố Đức Cao, Phi Hoa Đẳng ...., tổng cộng có gần 20 người
Trong danh sách này, Trần Kinh biết rất nhiều người, hơn nữa quan hệ không hề nhỏm mặt khác, Trần Kinh cũng cản thận phân tích qua hơn hai mươi người trong danh sách này có thể ảnh hưởng đến toàn cục của ván bài.
Không thể không nói, ván cờ khốc liệt này thật khiến người ta khiếp sợ! Đồng thời cũng làm cho Trần Kinh bị những người khác nhéo đến một phen toát mồ hôi lạnh.
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa