Quan Sách
Chương 304: Trước nay chưa từng có
Chuyện khai thác phát triển của Đức Cao Tiền Hà tân khu trước kia thực ra chẳng có ai hỏi đến.
Vì hấp dẫn thu hút đầu tư, lúc trước tân khu đã lập ra một loạt chính sách ưu đãi thu hút đầu tư, mà những chính sách đó có nhắc tới chuyện chính sách ưu tiên mua đất!
Lúc ấy chính sách này là do Trần Kinh đề xuất , sau lại được Tiền Hà khu chọn dùng cho tới nay, Ban quản lý tân khu cũng nghiêm khắc chấp hành chính sách này.
Nhưng chính sách này có khiếm khuyết rất rõ ràng, chính là tùy theo tốc độ phát triển ngày càng nhanh của tân khu, giá trị đất đai cũng cứ thế mà lên cao, chính sách ưu tiên mua đất sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ đối với chính quyền! Dù sao, đất đai chỉ có thông qua phương thức bán đấu giá, mới có thể tối đa hóa lợi nhuận.
Cũng vì nguyên nhân này mà hiện tại việc phát triển tân khu mới gặp nhiều phức tạp, nội bộ tranh đấu cũng kịch liệt hẳn lên.
Ngay khi anh em họ Hầu tìm Trần Kinh tố khổ thì Liêu Triết Du bên kia cũng đã đang hành động. Y bắt đầu khơi thông Ban quản lý tân khu cho đến quận Tiền Hà, sau đó là đến Ủy ban nhân dân thành phố, cuối cùng tìm tới cả Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Minh Minh.
Liêu Triết Du và Lưu Minh Minh cũng coi như người quen cũ, trước kia lúc Lưu Minh Minh làm việc ở tỉnh thành thì bọn họ đã rất quen thuộc rồi.
Chỉ có điều sau này Lưu Minh Minh tới Đức Cao thì vài năm gần đây quan hệ giữa hai người đã nhạt đi nhiều, nhưng hiện tại Liêu Triết Du đầu tư vào Đức Cao rồi thì nhạt thế nào cũng sẽ đậm trở lại được..
Liêu Triết Du vốn thích chạy cửa cấp cao, ở Trung Quốc có câu : Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, cho nên, Liêu Triết Du trước nay đều mở đường từ trên cao mở xuống, mà sự thật cũng chứng minh cách làm này của y đã nhiều lần giúp y có được thành công.
Nhưng vào lúc này thì y đã có chút thất vọng rồi, Lưu Minh Minh là Phó Chủ tịch thành phố phụ trách xây dựng đô thị, nhưng trong vấn đề của tân khu thì lại ăn nói rất cẩn thận.
Gã nói rõ cho Liêu Triết Du hay:
- Tân khu là nơi khá đặc thù, phát triển quy hoạch chủ yếu đều là do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tiền Hà làm chủ cả, ở trong điểm này thì Thành ủy đã trao toàn quyền cho phía trước. Nếu đã trao toàn quyền thì giờ can thiệp vào cũng không hay lắm !
Liêu Triết Du vừa nghe Lưu Minh Minh nói thì trong lòng liền cảm thấy căm tức.
Trước khi đi tìm Lưu Minh Minh, y đã tiếp xúc với Bí thư Quận ủy Cổ Ngụy và Chủ tịch quận Chu Tiến Nhiên của Tiền Hà khu cả rồi, cũng đã nhắc tới chuyện hai khối đất mà y nhắm phải. Nhưng, hai người này trả lời đều hàm hồ, ngụ ý là bọn họ có thể không quyết định được việc này.
Bọn chỉ có thể dựa theo cách làm trước kia thôi, mà nếu như vậy thì Liêu Triết Du không có quyền ưu tiên mua đất, chủ sở hữu sẽ không thể là y rồi.
Cổ Ngụy còn nói cho Liêu Triết Du hay, chuyện này nếu muốn thay đổi thì chỉ có thể đi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thôi. Nếu bên trên thay đổi quyết sách thì Tiền Hà Quận ủy khẳng định kiên quyết chấp hành!
Dưới tình huống như vậy, Liêu Triết Du mới tìm đến Lưu Minh minh, mà nhận được câu trả lời như vậy, y làm sao có thể không căm tức chứ?
- Phó chủ tịch thành phố Lưu, xin chú cho cháu một câu khẳng định đi, việc này cháu phải tìm ai mới xoay chuyển được. Cháu tìm ngài không được, tìm Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận phía dưới cũng không được, giờ nên như thế nào đây ?
Liêu Triết Du nói trắng luôn.
Lưu Minh Minh hơi đổi sắc mặt, có chút xấu hổ, sau một lúc trầm ngâm mới nói:
- Hay là thế này đi, tiểu Liêu, việc này cậu tìm trưởng ban thư kí Thành ủy Chu hỏi thử xem...
- Trưởng ban thư ký Chu?
Liêu Triết Du vừa nghe Lưu Minh Minh nhắc tới người này thì ngay lập tức liền phản ứng lại, té ra việc này cuối cùng vẫn phải tìm tới Trần Kinh mới có thể thành được.
Ở thành ủy thành phố Đức Cao, Chu thư ký quản công tác hằng ngày của Thành ủy, nhưng người gần cận kề với Ngũ Đại Minh nhất vẫn là Trần Kinh. Cho nên, bên dưới rất nhiều người vào Thành ủy đều đem Chu Thanh và Trần Kinh đối đãi như nhau.
Lưu Minh Minh nói y hỏi Trưởng ban thư ký Chu, không phải đem phương hướng chỉ tới Trần Kinh còn gì?
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Liêu Triết Du liền cảm thấy bị đè nén.
Y có kế hoạch đầu tư ở tân khu Đức Cao tới mấy tỉ, trước mắt cũng lượng đất đai lớn lắm rồi. Vậy mà muốn nhờ vào đó mà thu được chút chính sách ưu đãi còm lại khó khăn đến thế, cuối cùng, uốn đi lượn lại còn phải lách đến cái kẻ mà mình không muốn giao tiếp nhất kia.
Ngay trước khi Liêu Triết Du tới gặp Lưu Minh Minh thì hạ cấp đã báo cáo với y.
Bọn họ hành động thì anh em họ Hầu cũng chẳng ngồi yên, nghe nói hai người bọn họ vì khoản chiêu đãi tốt Trần Kinh, còn mời riêng một cô người mẫu từ Sở Giang đến. Hôm đó Hầu Quan Trung tự mình tiếp khách, Trần Kinh chơi đến gần sáng ngay tại hộp đêm.
Bây giờ xem ra anh em họ Hầu đã chuẩn bị tốt cả rồi. Liêu Triết Du tự mình lên ngựa mà còn lần lượt nếm mùi thất bại, điều này làm cho y có một loại cảm giác thất bại hoang đường trước nay chưa từng có!
- Anh em họ Hầu thật không biết điều, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Liêu Triết Du trong lòng lạnh giọng nói.
Y đang âm thầm hạ quyết tâm, chuyện này quyết không thể cứ từ bỏ như vậy được!
...
Lễ Hà đang gặp phải áp lực cực mạnh, sau khi rút kinh nghiệm xương máu thì Dịch Minh Hoa rốt cục đã ý thức được tầm quan trọng của việc phát triển.
Mọi người đều tập trung tinh thần vào phát triển Kinh tế tốc độ cao cả, bên trong nảy sinh mâu thuẫn và đấu tranh, cùng đủ loại vấn đề trước đó cũng đều cần nhận được giải quyết. Có vài vấn đề căn bản là không là vấn đề nữa!
Lễ Hà phát triển được chính là dựa vào ưu thế giao thông thuận tiện, nhất là ưu thế giao thông đường sắt.
Từ sau khi tập đoàn Hồng Thành tiến vào đóng ở Lễ Hà thì đã lấy việc sản xuất điện tử làm trung tâm, toàn bộ dây chuyền sản xuất đang được từng bước thành hình. Mà vào lúc này, chính quyền Đảng uỷ Lễ Hà lại quyết đoán khích lệ xí nghiệp khoa học kỹ thuật vừa và nhỏ vào xây dựng khu kinh tế mới. Việc này đã khiến cho khu kinh tế mới của Lễ Hà phát triển tăng tốc.
Đồng thời, lúc các khoản đầu tư được đưa vào sử dụng ổn định thì việc đầu tư của Lễ Hà bắt đầu hừng hực triển khai khí thế.
Theo kế hoạch thì chỉ kiến thiết có một đường cao tốc, mà hiện tại được cải tạo thành đường bốn làn, tiền đầu tư cũng từ hơn trăm triệu trong kế hoạch một nhát lên tới hơn bốn trăm triệu. Trong đó có gần hai trăm triệu là do ngân hàng cho vay.
Kế hoạch phát triển kinh tế của Lễ Hà đã trở thành trung tâm hậu cần của ba huyện phương bắc Đức Cao. Việc trung chuyển hàng hóa giữa Tu Mai, Lâm Hà cần đi theo đường sắt Lễ Hà. Để đảm bảo được điều này thì nhà ga và kho chưa hàng mới của Lễ Hà cũng đang được khởi động.
Lượng đầu tư lớn được dùng đúng chỗ, phần lớn là dựa vào quyết sách từ trên Thành ủy. Lễ Hà tuy rằng chậm một bước so với Tu Mai nhưng không ngờ thế phát triển cũng khá là nhanh chóng. So với Lâm Hà đầy rẫy mâu thuẫn nội bộ thì Lễ Hà đã có xu hướng đuổi kịp và vượt qua.
Mà cách nửa năm sau, Ngũ Đại Minh lại một lần nữa thị sát Lễ Hà, nhìn thấy một thị trấn khác thì cực kì hưng trí, hoàn toàn khẳng định đối với thành tích trong nửa năm này của bộ máy Lễ Hà!
Đồng thời, Ngũ Đại Minh cũng rất tự hào thông báo với Huyện ủy Lễ Hà thứ tự xếp hạng năm nay của thành phố Đức Cao trong toàn tỉnh.
Trong đó số liệu đáng tự hào nhất là tiềm lực phát triển kinh tế cùng với tốc độ phát triển kinh tế ở Đức Cao đều xếp hạng đầu tỉnh. Mặc dù có rất nhiều loại quan điểm đối với vấn đề tốc độ kinh tế phát triển quá nhanh, nhưng Đức Cao lạc hậu đã nhiều năm rồi, Ngũ Đại Minh cho rằng tăng lượng đầu tư lớn vào lúc này là cực kì tất yếu .
Mà trên phương diện tiềm năng phát triển kinh tế Đức Cao cực kì rõ ràng, không mù quáng học sách lược bên ngoài như mạnh mẽ thu hút đầu tư, hay lấy hoàn cảnh đổi phát triển, lấy đất đai đổi phát triển, mà là đi con đường kinh tế và du lịch đặc sắc của bản thân.
Tuy rằng, ngành du lịch ở Đức Cao bây giờ phát triển còn rất yếu, nhưng gần đây xây dựng đô thị, quy hoạch và đầu tư du lịch cảnh điểm đã lục tục vào chỗ. Một thành thị dân cư như Đức Cao thì du lịch thành thị đang được càng lúc càng rõ ràng.
Đức Cao phát triển ở mức trước nay chưa từng có, Lễ Hà cũng vậy, lúc này Ngũ Đại Minh thị sát ba huyện phía bắc, so với trước kia, đã thoải mái hơn nhiều.
Lúc hoàng hôn, Ngũ Đại Minh và Trần Kinh cùng với bộ máy chủ yếu của Đức Cao đi lên đường cái Lễ Hà. Đi tới trên đường rồi Trần Kinh mới chính thức cảm nhận được Lễ Hà biến hóa như thế nào.
Phố buôn bán trước kia đã được tu sửa xong toàn bộ, Huyện ủy và chính quyền Lễ Hà đã chính thức làm ra quy hoạch, phố buôn bán dành riêng cho người đi bộ đầu tiên trong toàn bắc bộ Đức Cao đã được mở cửa, về sau sự phồn hoa của thị trấn Lễ Hà sẽ còn vượt qua cả hiện tại.
Dịch Minh Hoa ở bên người Ngũ Đại Minh chỉ trỏ, Hồng Nhâm Bác lại ở bên người Trần Kinh, y chỉ đường phố đã được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, nói:
- Chủ nhiệm Trần, hơn nửa năm nay, chúng tôi làm được cũng khá đấy chứ! Nói thật với anh, công tác xây dựng đô thị là do tôi phụ trách, không phải tôi khoe khoang chứ cấp bậc xây dựng đô thị của Lễ Hà tốt hơn so với trước kia không chỉ một chút thôi đâu!
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
- Anh là nhân tài trong kiến thiết, nhưng biến hóa lớn như vậy, anh cũng cần một số tiền không nhỏ phải không ?
Hồng Nhâm Bác ha hả cười, nói:
- Chủ nhiệm Trần, phải dám dùng tiền, phải dám đầu tư, đây chính là lời anh thường xuyên nói mà. Sao thế ? Vì xây dựng đô thị, nâng cao toàn bộ hình tượng cho Lễ Hà, tốn chút tiền chẳng nhẽ không được hả ?
Lúc Trần Kinh và Hồng Nhâm Bác đang nói giỡn thì Hồng Nhân Bác bỗng nhiên nói:
- Nhà hàng Kim Ngọc giờ đây đã thay đổi không nhỏ rồi, đêm nay chúng ta đi đến đó hội họp nha ?
Trần Kinh hơi sửng sốt, sắc mặt thoáng đổi, hiện tại hắn đến Lễ Hà, nơi không muốn thấy nhất chính là nhà hàng Kim Ngọc.
Hiện tại nhà hàng Kim Ngọc là điển hình người đi - nhà trống, Kim Lộ bay đi rồi, bay đến một nơi không biết là bao xa rồi. Hai người đều bận bịu, bận đến không thể liên lạc nữa. Có đôi khi Trần Kinh ngẫm lại những ngày tháng trời nam đất bắc như vậy, liền cảm thấy trong lòng cực kì chua sót.
Nhìn thấy nhà hàng Kim Ngọc liền bắt đầu suy nghĩ miên man, bên trong đó giờ này có cái gì đây ? Có giai nhân ngày xưa? Có ấm áp ngày xưa nữa chăng?
Trần Kinh nhớ lại thăng trầm gần một năm nay trong chốn quan trường, hắn ở bên cạnh Ngũ Đại Minh cũng đã gần một năm rồi. Cũng chính là gần một năm không gặp lại Kim Lộ. Một năm này thật không dễ dàng gì...
Trần Kinh nhớ tới bản thân mình một năm về trước, so với hiện tại đã biến hóa lớn tới nhường nào ? Bản thân Trần Kinh đều cảm thấy được chính mình biến hóa quá lớn. Đã trải qua một năm cọ sát ở Thành ủy, Trần Kinh cảm thấy trong quan trường hắn ngày càng biết chu toàn, không thể so sánh nổi với trước kia.
Mà Kim Lộ thì sao ?
Hơn một năm trời, vẫn ở bên ngoài lăn lội, không quen với hoàn cảnh, cô lại chỉ là một cô gái nhỏ. Một năm này, cô thành công hay là thất bại ? Cô đã trải qua bao nhiêu nhân tình ấm lạnh cùng tuyết gió phong sương đây ?
Nghĩ đến mấy chuyện đó, Trần Kinh nhất thời có chút ngây ngốc, mà Hồng Nhâm Bác ngồi cạnh hắn nãy giờ cũng biết chính mình khả năng nói sai rồi, sau đó cũng không nói được lời nào nữa...
Vì hấp dẫn thu hút đầu tư, lúc trước tân khu đã lập ra một loạt chính sách ưu đãi thu hút đầu tư, mà những chính sách đó có nhắc tới chuyện chính sách ưu tiên mua đất!
Lúc ấy chính sách này là do Trần Kinh đề xuất , sau lại được Tiền Hà khu chọn dùng cho tới nay, Ban quản lý tân khu cũng nghiêm khắc chấp hành chính sách này.
Nhưng chính sách này có khiếm khuyết rất rõ ràng, chính là tùy theo tốc độ phát triển ngày càng nhanh của tân khu, giá trị đất đai cũng cứ thế mà lên cao, chính sách ưu tiên mua đất sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ đối với chính quyền! Dù sao, đất đai chỉ có thông qua phương thức bán đấu giá, mới có thể tối đa hóa lợi nhuận.
Cũng vì nguyên nhân này mà hiện tại việc phát triển tân khu mới gặp nhiều phức tạp, nội bộ tranh đấu cũng kịch liệt hẳn lên.
Ngay khi anh em họ Hầu tìm Trần Kinh tố khổ thì Liêu Triết Du bên kia cũng đã đang hành động. Y bắt đầu khơi thông Ban quản lý tân khu cho đến quận Tiền Hà, sau đó là đến Ủy ban nhân dân thành phố, cuối cùng tìm tới cả Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Minh Minh.
Liêu Triết Du và Lưu Minh Minh cũng coi như người quen cũ, trước kia lúc Lưu Minh Minh làm việc ở tỉnh thành thì bọn họ đã rất quen thuộc rồi.
Chỉ có điều sau này Lưu Minh Minh tới Đức Cao thì vài năm gần đây quan hệ giữa hai người đã nhạt đi nhiều, nhưng hiện tại Liêu Triết Du đầu tư vào Đức Cao rồi thì nhạt thế nào cũng sẽ đậm trở lại được..
Liêu Triết Du vốn thích chạy cửa cấp cao, ở Trung Quốc có câu : Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, cho nên, Liêu Triết Du trước nay đều mở đường từ trên cao mở xuống, mà sự thật cũng chứng minh cách làm này của y đã nhiều lần giúp y có được thành công.
Nhưng vào lúc này thì y đã có chút thất vọng rồi, Lưu Minh Minh là Phó Chủ tịch thành phố phụ trách xây dựng đô thị, nhưng trong vấn đề của tân khu thì lại ăn nói rất cẩn thận.
Gã nói rõ cho Liêu Triết Du hay:
- Tân khu là nơi khá đặc thù, phát triển quy hoạch chủ yếu đều là do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tiền Hà làm chủ cả, ở trong điểm này thì Thành ủy đã trao toàn quyền cho phía trước. Nếu đã trao toàn quyền thì giờ can thiệp vào cũng không hay lắm !
Liêu Triết Du vừa nghe Lưu Minh Minh nói thì trong lòng liền cảm thấy căm tức.
Trước khi đi tìm Lưu Minh Minh, y đã tiếp xúc với Bí thư Quận ủy Cổ Ngụy và Chủ tịch quận Chu Tiến Nhiên của Tiền Hà khu cả rồi, cũng đã nhắc tới chuyện hai khối đất mà y nhắm phải. Nhưng, hai người này trả lời đều hàm hồ, ngụ ý là bọn họ có thể không quyết định được việc này.
Bọn chỉ có thể dựa theo cách làm trước kia thôi, mà nếu như vậy thì Liêu Triết Du không có quyền ưu tiên mua đất, chủ sở hữu sẽ không thể là y rồi.
Cổ Ngụy còn nói cho Liêu Triết Du hay, chuyện này nếu muốn thay đổi thì chỉ có thể đi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thôi. Nếu bên trên thay đổi quyết sách thì Tiền Hà Quận ủy khẳng định kiên quyết chấp hành!
Dưới tình huống như vậy, Liêu Triết Du mới tìm đến Lưu Minh minh, mà nhận được câu trả lời như vậy, y làm sao có thể không căm tức chứ?
- Phó chủ tịch thành phố Lưu, xin chú cho cháu một câu khẳng định đi, việc này cháu phải tìm ai mới xoay chuyển được. Cháu tìm ngài không được, tìm Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận phía dưới cũng không được, giờ nên như thế nào đây ?
Liêu Triết Du nói trắng luôn.
Lưu Minh Minh hơi đổi sắc mặt, có chút xấu hổ, sau một lúc trầm ngâm mới nói:
- Hay là thế này đi, tiểu Liêu, việc này cậu tìm trưởng ban thư kí Thành ủy Chu hỏi thử xem...
- Trưởng ban thư ký Chu?
Liêu Triết Du vừa nghe Lưu Minh Minh nhắc tới người này thì ngay lập tức liền phản ứng lại, té ra việc này cuối cùng vẫn phải tìm tới Trần Kinh mới có thể thành được.
Ở thành ủy thành phố Đức Cao, Chu thư ký quản công tác hằng ngày của Thành ủy, nhưng người gần cận kề với Ngũ Đại Minh nhất vẫn là Trần Kinh. Cho nên, bên dưới rất nhiều người vào Thành ủy đều đem Chu Thanh và Trần Kinh đối đãi như nhau.
Lưu Minh Minh nói y hỏi Trưởng ban thư ký Chu, không phải đem phương hướng chỉ tới Trần Kinh còn gì?
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Liêu Triết Du liền cảm thấy bị đè nén.
Y có kế hoạch đầu tư ở tân khu Đức Cao tới mấy tỉ, trước mắt cũng lượng đất đai lớn lắm rồi. Vậy mà muốn nhờ vào đó mà thu được chút chính sách ưu đãi còm lại khó khăn đến thế, cuối cùng, uốn đi lượn lại còn phải lách đến cái kẻ mà mình không muốn giao tiếp nhất kia.
Ngay trước khi Liêu Triết Du tới gặp Lưu Minh Minh thì hạ cấp đã báo cáo với y.
Bọn họ hành động thì anh em họ Hầu cũng chẳng ngồi yên, nghe nói hai người bọn họ vì khoản chiêu đãi tốt Trần Kinh, còn mời riêng một cô người mẫu từ Sở Giang đến. Hôm đó Hầu Quan Trung tự mình tiếp khách, Trần Kinh chơi đến gần sáng ngay tại hộp đêm.
Bây giờ xem ra anh em họ Hầu đã chuẩn bị tốt cả rồi. Liêu Triết Du tự mình lên ngựa mà còn lần lượt nếm mùi thất bại, điều này làm cho y có một loại cảm giác thất bại hoang đường trước nay chưa từng có!
- Anh em họ Hầu thật không biết điều, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Liêu Triết Du trong lòng lạnh giọng nói.
Y đang âm thầm hạ quyết tâm, chuyện này quyết không thể cứ từ bỏ như vậy được!
...
Lễ Hà đang gặp phải áp lực cực mạnh, sau khi rút kinh nghiệm xương máu thì Dịch Minh Hoa rốt cục đã ý thức được tầm quan trọng của việc phát triển.
Mọi người đều tập trung tinh thần vào phát triển Kinh tế tốc độ cao cả, bên trong nảy sinh mâu thuẫn và đấu tranh, cùng đủ loại vấn đề trước đó cũng đều cần nhận được giải quyết. Có vài vấn đề căn bản là không là vấn đề nữa!
Lễ Hà phát triển được chính là dựa vào ưu thế giao thông thuận tiện, nhất là ưu thế giao thông đường sắt.
Từ sau khi tập đoàn Hồng Thành tiến vào đóng ở Lễ Hà thì đã lấy việc sản xuất điện tử làm trung tâm, toàn bộ dây chuyền sản xuất đang được từng bước thành hình. Mà vào lúc này, chính quyền Đảng uỷ Lễ Hà lại quyết đoán khích lệ xí nghiệp khoa học kỹ thuật vừa và nhỏ vào xây dựng khu kinh tế mới. Việc này đã khiến cho khu kinh tế mới của Lễ Hà phát triển tăng tốc.
Đồng thời, lúc các khoản đầu tư được đưa vào sử dụng ổn định thì việc đầu tư của Lễ Hà bắt đầu hừng hực triển khai khí thế.
Theo kế hoạch thì chỉ kiến thiết có một đường cao tốc, mà hiện tại được cải tạo thành đường bốn làn, tiền đầu tư cũng từ hơn trăm triệu trong kế hoạch một nhát lên tới hơn bốn trăm triệu. Trong đó có gần hai trăm triệu là do ngân hàng cho vay.
Kế hoạch phát triển kinh tế của Lễ Hà đã trở thành trung tâm hậu cần của ba huyện phương bắc Đức Cao. Việc trung chuyển hàng hóa giữa Tu Mai, Lâm Hà cần đi theo đường sắt Lễ Hà. Để đảm bảo được điều này thì nhà ga và kho chưa hàng mới của Lễ Hà cũng đang được khởi động.
Lượng đầu tư lớn được dùng đúng chỗ, phần lớn là dựa vào quyết sách từ trên Thành ủy. Lễ Hà tuy rằng chậm một bước so với Tu Mai nhưng không ngờ thế phát triển cũng khá là nhanh chóng. So với Lâm Hà đầy rẫy mâu thuẫn nội bộ thì Lễ Hà đã có xu hướng đuổi kịp và vượt qua.
Mà cách nửa năm sau, Ngũ Đại Minh lại một lần nữa thị sát Lễ Hà, nhìn thấy một thị trấn khác thì cực kì hưng trí, hoàn toàn khẳng định đối với thành tích trong nửa năm này của bộ máy Lễ Hà!
Đồng thời, Ngũ Đại Minh cũng rất tự hào thông báo với Huyện ủy Lễ Hà thứ tự xếp hạng năm nay của thành phố Đức Cao trong toàn tỉnh.
Trong đó số liệu đáng tự hào nhất là tiềm lực phát triển kinh tế cùng với tốc độ phát triển kinh tế ở Đức Cao đều xếp hạng đầu tỉnh. Mặc dù có rất nhiều loại quan điểm đối với vấn đề tốc độ kinh tế phát triển quá nhanh, nhưng Đức Cao lạc hậu đã nhiều năm rồi, Ngũ Đại Minh cho rằng tăng lượng đầu tư lớn vào lúc này là cực kì tất yếu .
Mà trên phương diện tiềm năng phát triển kinh tế Đức Cao cực kì rõ ràng, không mù quáng học sách lược bên ngoài như mạnh mẽ thu hút đầu tư, hay lấy hoàn cảnh đổi phát triển, lấy đất đai đổi phát triển, mà là đi con đường kinh tế và du lịch đặc sắc của bản thân.
Tuy rằng, ngành du lịch ở Đức Cao bây giờ phát triển còn rất yếu, nhưng gần đây xây dựng đô thị, quy hoạch và đầu tư du lịch cảnh điểm đã lục tục vào chỗ. Một thành thị dân cư như Đức Cao thì du lịch thành thị đang được càng lúc càng rõ ràng.
Đức Cao phát triển ở mức trước nay chưa từng có, Lễ Hà cũng vậy, lúc này Ngũ Đại Minh thị sát ba huyện phía bắc, so với trước kia, đã thoải mái hơn nhiều.
Lúc hoàng hôn, Ngũ Đại Minh và Trần Kinh cùng với bộ máy chủ yếu của Đức Cao đi lên đường cái Lễ Hà. Đi tới trên đường rồi Trần Kinh mới chính thức cảm nhận được Lễ Hà biến hóa như thế nào.
Phố buôn bán trước kia đã được tu sửa xong toàn bộ, Huyện ủy và chính quyền Lễ Hà đã chính thức làm ra quy hoạch, phố buôn bán dành riêng cho người đi bộ đầu tiên trong toàn bắc bộ Đức Cao đã được mở cửa, về sau sự phồn hoa của thị trấn Lễ Hà sẽ còn vượt qua cả hiện tại.
Dịch Minh Hoa ở bên người Ngũ Đại Minh chỉ trỏ, Hồng Nhâm Bác lại ở bên người Trần Kinh, y chỉ đường phố đã được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, nói:
- Chủ nhiệm Trần, hơn nửa năm nay, chúng tôi làm được cũng khá đấy chứ! Nói thật với anh, công tác xây dựng đô thị là do tôi phụ trách, không phải tôi khoe khoang chứ cấp bậc xây dựng đô thị của Lễ Hà tốt hơn so với trước kia không chỉ một chút thôi đâu!
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
- Anh là nhân tài trong kiến thiết, nhưng biến hóa lớn như vậy, anh cũng cần một số tiền không nhỏ phải không ?
Hồng Nhâm Bác ha hả cười, nói:
- Chủ nhiệm Trần, phải dám dùng tiền, phải dám đầu tư, đây chính là lời anh thường xuyên nói mà. Sao thế ? Vì xây dựng đô thị, nâng cao toàn bộ hình tượng cho Lễ Hà, tốn chút tiền chẳng nhẽ không được hả ?
Lúc Trần Kinh và Hồng Nhâm Bác đang nói giỡn thì Hồng Nhân Bác bỗng nhiên nói:
- Nhà hàng Kim Ngọc giờ đây đã thay đổi không nhỏ rồi, đêm nay chúng ta đi đến đó hội họp nha ?
Trần Kinh hơi sửng sốt, sắc mặt thoáng đổi, hiện tại hắn đến Lễ Hà, nơi không muốn thấy nhất chính là nhà hàng Kim Ngọc.
Hiện tại nhà hàng Kim Ngọc là điển hình người đi - nhà trống, Kim Lộ bay đi rồi, bay đến một nơi không biết là bao xa rồi. Hai người đều bận bịu, bận đến không thể liên lạc nữa. Có đôi khi Trần Kinh ngẫm lại những ngày tháng trời nam đất bắc như vậy, liền cảm thấy trong lòng cực kì chua sót.
Nhìn thấy nhà hàng Kim Ngọc liền bắt đầu suy nghĩ miên man, bên trong đó giờ này có cái gì đây ? Có giai nhân ngày xưa? Có ấm áp ngày xưa nữa chăng?
Trần Kinh nhớ lại thăng trầm gần một năm nay trong chốn quan trường, hắn ở bên cạnh Ngũ Đại Minh cũng đã gần một năm rồi. Cũng chính là gần một năm không gặp lại Kim Lộ. Một năm này thật không dễ dàng gì...
Trần Kinh nhớ tới bản thân mình một năm về trước, so với hiện tại đã biến hóa lớn tới nhường nào ? Bản thân Trần Kinh đều cảm thấy được chính mình biến hóa quá lớn. Đã trải qua một năm cọ sát ở Thành ủy, Trần Kinh cảm thấy trong quan trường hắn ngày càng biết chu toàn, không thể so sánh nổi với trước kia.
Mà Kim Lộ thì sao ?
Hơn một năm trời, vẫn ở bên ngoài lăn lội, không quen với hoàn cảnh, cô lại chỉ là một cô gái nhỏ. Một năm này, cô thành công hay là thất bại ? Cô đã trải qua bao nhiêu nhân tình ấm lạnh cùng tuyết gió phong sương đây ?
Nghĩ đến mấy chuyện đó, Trần Kinh nhất thời có chút ngây ngốc, mà Hồng Nhâm Bác ngồi cạnh hắn nãy giờ cũng biết chính mình khả năng nói sai rồi, sau đó cũng không nói được lời nào nữa...
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa