Quán Rượu Cát Tường
Chương 3-1
Edit: Lạc thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Mười dặm ngoài Đô thành, một trái một phải là hai đại thủ lĩnh về kinh thương của nước Thiên Nghiệp. Bên trái là Diêm gia bảo chưởng quản ba mươi tám ngân hàng tư nhân khắp cả nước, trong tay còn nắm binh quyền. Bên phải là Hách Liên sơn trang có năm mươi chín tiệm thuốc khắp cả nước, mỗi tiệm thuốc còn có đại phu xem bệnh miễn phí cho người nghèo, hai nhà xem như thực lực ngang nhau, tuy vẫn có chút chênh lệch.
Người ta đồn rằng, hai nhà Bảo chủ và Trang chủ này chính là đối thủ một mất một còn, ngày thường nước sông không phạm nước giếng, cũng không lui tới thăm hỏi nhau, ai ngờ hơn hai năm trước, đương kim Hoàng thượng Kim Túc lại đột nhiên tứ hôn, gả đường muội của Hách Liên trang chủ Hách Liên Thiên Đồng cho Bảo chủ Diêm gia bảo Diêm Hạo Thiên, nghe nói nàng ấy đã sinh hạ một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu lại thông minh, gọi là Diêm Tước.
Lại nghe nói, việc Hoàng đế tứ hôn không những không làm cho hai nhà thân thiết hơn, mà ngược lại thù càng thêm thù, con gái Hách Liên gia đến cả cửa chính của Hách Liên sơn trang cũng không vào dù chỉ một bước. Vậy mà gần đây, Hách Liên Kỳ còn cố ý cưới một thê tử đã từng có quan hệ rất thân thiết với Bảo chủ Diêm gia bảo – Diêm Hạo Thiên là hoa nương đứng đầu bảng của lầu Mẫu Đan, Lãng Minh Nguyệt về làm vợ, hành động lần này càng khiến đám dân chúng rảnh rỗi lấy ra làm chủ đề bàn tán.
Có điều đủ loại tin đồn này, dường như không có quan hệ gì với ba vị trong cuộc này.
Trong lương đình bên cạnh ao sen của Diêm gia bảo, Hách Liên Thiên Đồng chuyên tâm vẽ tranh, Diêm Hạo Thiên ôm đứa bé đang rất đắc ý làm trò với phụ thân, cùng với Hách Liên trang chủ Hách Liên Kỳ không có việc gì làm, dùng khinh công tuyệt hảo vụng trộm chạy tới đây la cà kiêm đùa giỡn đứa nhỏ nhà người ta, cực kì nhàn nhã xen vào cuộc sống của hai người kia.
“Muội tử, tại sao mới mấy ngày không thấy, bé con hình như mập ra thêm một chút? Muội lén lút ra Đô thành trộm đồ ăn ngon sao? Tại sao lại không mang về cho ca một ít?" Hôm nay Hách Liên Kỳ rảnh rỗi đến ngứa răng, ngược lại không ra tay đi cướp đoạt đúa nhỏ cùng với phụ thân của nó để ôm.
Thiên Đồng dừng vẽ, ngước mắt nhìn Hách Liên kỳ cười."Như thế nào? Hôm qua ca đại hôn, chưa ăn no sao? Muội nghe nói Hoàng đế đưa rất nhiều thức ăn ngon và trân châu mã não được tiến cống tới, ca cũng không thèm nể mặt, vội vã trở về phòng cùng tân nương tử rồi."
Bởi vì các loại đồn đại, hôm qua, Thiên Đồng và Diêm Hạo Thiên không tham gia hôn lễ của Hách Liên Kỳ, chỉ phái người đưa đại lễ đến, chúc mừng mỹ công tử rốt cục cũng lấy được mỹ nhân về.
Hách Liên kỳ muốn kết hôn với Lãng Minh Nguyệt là một chuyện, Thiên Đồng không hỏi đến là một chuyện khác, cho dù biết phu quân mình từng có một thời gian ngắn hàng đêm đều đến Hoa Lầu, mà người hầu hạ chính là Lãng Minh Nguyệt kia, nàng cũng chưa từng có ý kiến gì đối với việc này. Bởi vì phu quân đã nói với nàng, hắn và Lãng Minh Nguyệt chưa từng xảy ra chuyện gì, mà vị Lãng cô nương kia cũng là một cô nương tốt hiếm thấy, nàng tin hắn, tin tưởng mọi việc, cũng không thể bởi vì một chút ghen tỵ của mình, mà phá hỏng nhân duyên tốt cùa người khác.
“Ở cùng tân nương tử so với ở cùng những lão gian thương, gian thần kia thì tốt hơn nhiều." Hách Liên Kỳ vừa nói vừa phe phẩy cây quạt ở trước ngực.
“Đã như vậy, tại sao nguyên cả buổi sáng lại đến đây quậy phá?" Diêm Hạo Thiên lành lạnh nói một câu, bên cạnh ôm nhi tử đặt ở trên vai chơi đùa, đứa nhỏ cười khúc khích, dùng hai tay nhỏ bé mập mạp túm lấy tóc hắn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống.
“Bởi vì ta nhớ bé con này, cho nên mới tới đây." Hách Liên Kỳ tươi cười liếc nhìn đứa nhỏ, hiếm khi thấy hắn không tiến lên bức bé con gọi hắn là phụ thân.
Vì đứa nhỏ này, hắn mới cao hứng nảy ra ý niệm muốn xây dựng một mái nhà trong đầu, sinh một đứa nhỏ của mình để chơi đùa, tốt nhất là nữ nhi, sau khi lớn lên gả cho Diêm Tước, để cho Diêm Tước gọi hắn một tiếng phụ thân. Chỉ vì nguyện vọng này, hắn thậm chí còn cưới vợ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy đứa nhỏ này, trong đầu hắn lại nghĩ đến Lãng Minh Nguyệt rất xinh đẹp cả ngày hôm qua ở trên giường khóc lóc ...
Diêm Hạo Thiên và Thiên Đồng liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy hôm nay Hách Liên Kỳ hết sức cổ quái, nhìn thế nào cũng không giống như người vui mừng sau tân hôn.
Nghĩ nghĩ, Diêm Hạo Thiên ôm đứa nhỏ từ trên vai xuống giao cho Thiên Đồng đã sớm buông bút vẽ. “Nàng ôm Tước Nhi đi ngắm hoa trước, chốc nữa ta sẽ qua tìm hai người."
Thiên Đồng mỉm cười gật đầu, ôm bé con rời đi, đề hai đại nam nhân lại tâm sự đi.
Diêm Hạo Thiên tự rót một chén trà ngon do bọn hạ nhân pha mang tới trước đó, đưa đến tận tay Hách Liên Kỳ, trêu chọc ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Như thế nào? Hối hận?" Diêm Hạo Thiên có thể nói là người duy nhất biết rõ nguyên nhân thực sự tại sao Hách Liên Kỳ lấy Lãng Minh Nguyệt làm vợ.
Nói thực, hắn cũng không đồng ý với loại quyết định vớ vẩn này, nhưng đứng ở trên lập trường của Lãng Minh Nguyệt mà suy nghĩ, bởi vì nàng thích Hách Liên, cái này có lẽ cũng là cơ hội duy nhất của nàng để có thể khiến Hách Liên yêu nàng, bởi vậy, mặc dù hắn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không nói nhiều.
Ở giai đoạn hắn mất đi Đông Diễm, mỗi ngày chán chường trong cuộc sống đều là Lãng Minh Nguyệt làm bạn, cùng hắn uống rượu, đánh đàn, nói chuyện, đồng thời hắn cũng thành lập một phần tình nghĩa kỳ quái cùng Lãng Minh Nguyệt, rõ ràng là quan hệ giữa khách nhân với hoa nương, nhưng lại càng giống như là bạn bè.
Đối với Lãng Minh Nguyệt, hắn rất cảm kích và quan tâm, đặc biệt là trong lúc vô tình biết được nhiều năm qua nàng vẫn luôn yêu nam nhân là anh em tốt Hách Liên Kỳ của hắn, quan hệ của hai người cũng không hiểu sao lại tăng thêm một bậc.
Hách Liên Kỳ nhếch môi cười, liếc nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng: “Đệ biết không? Nàng vẫn còn là xử nữ."
Diêm Hạo Thiên nhíu lông mày."Sự thật này đối với huynh là một đả kích rất lớn?"
“Điều này làm cho ta cảm giác như mình đang ức hiếp nàng." Thật sự là một cảm giác đáng ghét!
“Huynh vốn chính là như vậy, mặc kệ nàng có phải xử nữ không, lúc huynh biết rõ tình cảm của nàng đối với huynh nhưng vẫn cố ý đưa ra quyết định này, huynh đã ức hiếp nàng rồi."
“Nàng có tình cảm với ta?" Hách Liên Kỳ nghi vấn nhìn Diêm Hạo Thiên. “Ai nói? Nàng nói cho đệ biết nàng yêu huynh? Sao huynh lại không biết?"
Diêm Hạo Thiên tức giận nhìn lại y. “Huynh thật sự không biết sao? Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn đợi ở lầu Mẫu Đan làm tình báo cho huynh, thường thường cung cấp nhiều loại tin tức cho huynh nhưng lại không yêu cầu bất cứ hồi báo gì, huynh cho rằng là vì sao? Thật cho rằng là vì nàng yêu thích dính vào chuyện thị phi với người khác sao?"
Hắn cũng không tin, cái tên Hách Liên Kỳ còn khôn khéo hơn quỷ này thật sự không biết tâm ý của Lãng Minh Nguyệt đối với hắn ta! Chỉ là hắn ta không muốn tìm hiểu mà thôi!
“Không phải là đệ đang trách ta chứ? Huynh đệ?" Hách Liên Kỳ buồn cười nhếch môi, đáy mắt thoáng hiện qua lạnh lẽo."Đối với huynh mà nói, đây chỉ là chuyện làm ăn, ngươi tình nguyện thì ta làm, huynh muốn đứa bé, nàng lại không ngại giúp huynh sinh đứa nhỏ, quan trọng là điều kiện của nàng rất được, người vừa lại ôn nhu biết nguyên tắc, từ nay về sau sẽ không theo huynh dây dưa không rõ, căn cứ vào đã ngoài các loại nguyên nhân, huynh mới cưới nàng, những này không phải là đệ đều đã sớm biết sao?
“Có lẽ nàng là đối với huynh có chút tình ý, vậy thì đã sao? Huynh cũng không thể yêu tất cả các cô nương yêu huynh được? Hơn nữa, nếu như nàng không có một chút xíu nào thích huynh, sao có thể đáp ứng sinh con cho huynh? Cũng bởi vì nàng có một chút xíu thích huynh, huynh mới hoàn thành chuyện làm ăn này, không phải sao?"
Nghe vậy, Diêm Hạo Thiên nhìn y, trong lúc bắt chợt bỗng nở nụ cười."Huynh xác định huynh thật sự không yêu nàng?"
“Không yêu." Hách Liên Kỳ không chút suy nghĩ đáp lại. Nếu hắn muốn yêu, qua nhiều năm như vậy sớm đã yêu rồi, làm gì còn chờ cho tới bây giờ? Về điểm này, hắn gần như chưa hề hoài nghi qua.
“Đã như vậy, cần gì phải mang lòng áy náy? Khi nào thì huynh lại có lòng đồng tình như vậy?" Bọn họ là bằng hữu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đánh nhau chơi đùa cho tới lớn, chỉ là, nói thật, hắn đối vị huynh đệ này cũng không thật sự hiểu biết nhiều lắm, chỉ có thể cảm thấy may mắn khi y là bạn bè của mình mà không phải là kẻ địch.
Nghe vậy, Hách Liên Kỳ lười biếng liếc Diêm Hạo Thiên một cái, sâu thẳm trong đồng tử chợt lóe lên một tia sáng bí ẩn.
Hắn mềm lòng sao, phải không đó? Nghĩ đến gương mặt vô tội khóc đến hai mắt đẫm lệ của người nào đó ... Hắn cũng không phải đại ma đầu chuyện xấu nào cũng làm, sao có thể không có một chút thương tiếc nào?
Phải rồi, đây chỉ là chút lòng thương tiếc thôi, không đáng để cho bản thân hắn lộn tùng phèo lên được, giống như làm chuyện gì không đúng sức vậy... Buồn cười.
Hách Liên kỳ ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chén trà trước mặt, đứng dậy, Vẫy vẫy quạt."Huynh phải đi rồi."
Không nói ra nghi nghờ của mình về việc Lãng Minh Nguyệt không giống Lãng Minh Nguyệt trước đây, là vì trong mắt Diêm gia đại bảo chủ đây ngoại trừ nương tử xinh đẹp nhà hắn ta ra cũng chỉ có nương tử xinh đẹp nhà hắn ta mà thôi. Còn đối với Lãng Minh Nguyệt tuy rằng thấu hiểu, nhưng nói cho cùng khả năng hắn ta sẽ nhúng tay vào không hề cao.
“Huynh muốn đi? Hôm nay chưa thấy huynh ôm Tước Nhi đấy."
“Ngày khác đến lại ôm, thuận tiện cắn bé con một cái." Nghĩ đến cảm giác khi cắn vào thịt của bé con, trong miệng của Hách Liên Kỳ lại nổi lên một khát vọng muốn ngặm cắn.
Phất quạt, hắn đi ra khỏi lương đình, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi Diêm gia bảo.
***
Một nam nhân luôn miệng nói muốn sinh con, lại suốt mười ngày không bước vào phòng tân hôn một bước, không chỉ như thế, dường như hắn còn cố ý tránh mặt nàng, mỗi ngày đi sớm về trễ, quản sự Đao thúc nói thời gian này vừa vặn là thởi điểm kiểm tra năm mươi chín tiệm thuốc trên khắp cả nước, bởi vậy Hách Liên trang chủ mới thường xuyên không ở trong trang.
Nói thì nói như thế, nhưng Mạc Tầm không tin, bởi vì sẽ không ai lại cố ý an bài chuyện đại sự như thành thân ở thời điểm chuyện làm ăn bận rộn nhất, huống chi còn là một nam nhân chỉ vì sinh con mới lấy vợ? Hắn hẳn nên chỉ mong mỗi ngày gieo giống đợi chờ cây đâm hoa kết trái chứ, không phải sao?
Cho nên, chắc chắn rằng có điều quỷ dị.
Về phần là điều gì quỷ dị... thì nàng rất khó hiểu, cũng không muố hiểu, như vậy không phải rất tốt sao? Đối với nàng tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng mà, nàng lại không hiểu tại sao mình cảm thấy rầu rĩ không vui...
Tim của nàng vì chuyện này mà sợ hãi bối rối khẩn trương đến mong đợi, sau khi thần kinh biến thành một chút gió thổi cỏ lay cho rằng một khắc sau hắn sẽ đẩy cửa phòng đi vào, lại biến thành mất mát và lạc lõng, cảm giác như là mình đã làm sai điều gì rồi, cho nên hắn mới không muốn gặp mặt nàng......
Từ sau đêm hôm đó, mỗi ngày hắn đều sai người mang thuốc cho nàng chưa từng gián đoạn, nói là bổ khí dưỡng sinh, còn nhất định phải để Tình Nhi nhìn thấy nàng uống xong mới được, Tình Nhi luôn nói là hắn thương nàng, chỉ có nàng biết rõ, hắn làm như vậy là vì đứa con tương lai của hắn, không phải nàng, phải xác định chắc rằng thân thể nàng được dưỡng tốt mới có thể sinh đứa trẻ khỏe mạnh cho hắn.
Mạc Tầm lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ bậy bạ!
Quá đủ rồi, bậy giờ chuyện nàng nên chuyên tâm suy nghĩ chính là, nếu như có một ngày nam nhân kia không cần nàng nữa thì nàng phải sống thế nào? Nếu như nàng thuận lợi sinh hạ một đứa bé, nàng có thể lấy được một tòa nhà lớn để làm tửu lâu cộng thêm một vạn lượng hoàng kim, như vậy hẳn là có thể duy trì gian tửu lâu đó không thành vấn đề. Vậy nếu như nàng không sinh được con? Nếu như nam nhân kia không đủ tinh trùng, không cách nào làm cho thân thể gần đây rất tốt của nàng thuận lợi thụ thai? Một khắc khi nàng bước ra khỏi cửa Hách Liên sơn trang, nàng chẳng phải sẽ chết đói sao?
Không được, nàng là một cô gái thông minh kiên cường lại độc lập của thế kỷ hai mươi mốt, nào có đạo lý không có nam nhân nuôi thì sẽ chết đói? Nhưng cũng có thể, bởi vì nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cầm kỳ thư họa chắc chắn là không biết, cho dù lấy được tiền mở tửu lâu, chỉ sợ rằng cũng sẽ không biết làm ăn, trừ phi nàng mở tửu lâu khác biệt hẳn với những tửu lâu thời cổ đại này, độc nhất vô nhị......
Ngay lúc đó, linh quang lóe lên, ánh mắt Mạc Tầm lập tức phát sáng, mặt mày vốn đang ỉu xìu cũng lập tức có tinh thần lên một tí.
Trời ạ, chỉ mới nghĩ đến nếu như nàng ở cổ đại này mở một gian tửu điếm như vậy thì sẽ náo nhiệt và tiếng tăm bao nhiêu, thì lòng của nàng lại càng thêm rục rịch.
Thế kỷ hai mươi mốt có rất nhiều oán phụ oán nữ, nhưng, oán phụ oán nữ thời cổ đại không phải càng nhiều sao? Bởi vì nữ nhân ở đây không có tiếng nói, lại còn là xã hội tam thê tứ thiếp, oán phụ oán nữ quả thực có thể lập hội...... Cho nên, chuyện làm ăn đương nhiên sẽ tốt hơn rồi?
Không phải tự mình làm ăn dễ kiếm nhất sao? Đợi nàng tìm được cửa hàng, sau đó một bên trang hoàng một bên tìm người làm, gia công toàn bộ và chuẩn bị cho tốt nhanh nhất thì cũng phải mất thời gian mấy tháng nhỉ? Như vậy, chẳng những có thể giết thời gian, cũng có thể tìm được chỗ sống yên phận trước khi nàng bị phu quân mình bỏ rơi...
Mạc Tầm vừa nghĩ vừa cầm bút lông vẽ vẽ viết viết ở trên giấy, càng nghĩ càng hưng phấn.
Nàng ở nước Mĩ ra sức học hành chính là kinh doanh quản lý quán rượu, ban ngày học bài, buổi tối đi đến quán Cowboy náo nhiệt nhất nước Mĩ làm công. Bởi vì có học trưởng đi làm ở đó, cho nên nàng được đưa vào làm ở trong quầy, tiền lương cao lại thoải mái, chỉ cần nhớ ghi chép đầy đủ, thu tiền cẩn thận. Bởi vì, những vị khách đến đây đều là phu nhân, cho nên căn bản không cần phải lo lắng có người đến quấy rầy nàng, ngược lại đám người ở Cowboy cũng thỉnh thoảng trêu chọc hoặc lôi kéo nàng, tuy rằng đây là nơi bướm hoa, cũng không xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Không nghĩ tới, thật vất vả mới tốt nghiệp, còn chưa tìm được công việc chính thức, thì nàng vô tình rơi xuống biển rồi không giải thích được xuyên đến nơi đây, thật là người tính không bằng trời tính.
Viết đến mặt sau, Mạc Tầm một tay chống đầu, tay kia vẽ linh tinh, nghĩ đến chỗ buồn cười thì cười một cái, nghĩ đến chỗ bất đắc dĩ thì cau mày thở dài.
Làn váy trên đùi bị nàng vén lên trên đùi, lộ ra đôi chân tuyết trắng của nàng, bàn chân không đeo giày ở dưới gầm bàn đung đưa, tay áo cũng bị nàng cuốn được thật cao, lộ ra cánh tay trắng nõn đẹp mắt.
Không chỉ như thế, trên tóc nàng không đeo cài thêm trang sức, mái tóc dài tùy tiện quấn quấn trên đầu rồi dùng cây trâm cố định lại, khiến cổ nàng lộ ra đường cong gợi cảm mê người ở phần cổ của nàng...... Thoải mái tuỳ ý, lại không có một chút dáng vẻ của một phu nhân đương gia, quá mức khác người, làm cho người ta không cách nào tin nổi nàng đã từng là danh kỹ đẹp nhất, phong tình vạn chủng nhất nước Thiên Nghiệp.
Cả người Hách Liên Kỳ vân một bộ y phục màu trắng, đứng ở ngoài cửa sổ hồi lâu, nhìn thấy đúng là hình ảnh tuỳ ý này của nàng.
Khó trách vừa nãy ở bên ngoài Tình nhi vừa nhìn thấy hắn đi vào viện này thì khẩn trương đến nỗi muốn chạy theo, hắn không cho nàng ấy vào, nàng ấy còn gấp đến mức quỳ xuống, dập đầu liên tục, một nha đầu mà hầu hạ chủ nhân thành cái bộ dạng này, thật đúng là đáng đánh, có điều, người nên đánh hẳn là vị chủ nhân ở trước mắt này nữa.
Ngồi không ra dáng ngồi, mặc không mặc cho phù hợp, quả thực chính là... tùy tiện đến mức khó có cách nào hình dung .
Thế nhưng, tại sao thật lâu hắn vẫn không thể dời được ánh mắt?
Nàng ăn mặc thoải mái, tư thế ngồi tùy ý lại không trang trọng, nét mặt sinh động thiên biến vạn hóa, rõ ràng chính là một bức bức tranh sống động lại xinh đẹp, không ưu nhã nhưng lại mê người, rực rỡ rạng ngời như vậy.
Mười dặm ngoài Đô thành, một trái một phải là hai đại thủ lĩnh về kinh thương của nước Thiên Nghiệp. Bên trái là Diêm gia bảo chưởng quản ba mươi tám ngân hàng tư nhân khắp cả nước, trong tay còn nắm binh quyền. Bên phải là Hách Liên sơn trang có năm mươi chín tiệm thuốc khắp cả nước, mỗi tiệm thuốc còn có đại phu xem bệnh miễn phí cho người nghèo, hai nhà xem như thực lực ngang nhau, tuy vẫn có chút chênh lệch.
Người ta đồn rằng, hai nhà Bảo chủ và Trang chủ này chính là đối thủ một mất một còn, ngày thường nước sông không phạm nước giếng, cũng không lui tới thăm hỏi nhau, ai ngờ hơn hai năm trước, đương kim Hoàng thượng Kim Túc lại đột nhiên tứ hôn, gả đường muội của Hách Liên trang chủ Hách Liên Thiên Đồng cho Bảo chủ Diêm gia bảo Diêm Hạo Thiên, nghe nói nàng ấy đã sinh hạ một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu lại thông minh, gọi là Diêm Tước.
Lại nghe nói, việc Hoàng đế tứ hôn không những không làm cho hai nhà thân thiết hơn, mà ngược lại thù càng thêm thù, con gái Hách Liên gia đến cả cửa chính của Hách Liên sơn trang cũng không vào dù chỉ một bước. Vậy mà gần đây, Hách Liên Kỳ còn cố ý cưới một thê tử đã từng có quan hệ rất thân thiết với Bảo chủ Diêm gia bảo – Diêm Hạo Thiên là hoa nương đứng đầu bảng của lầu Mẫu Đan, Lãng Minh Nguyệt về làm vợ, hành động lần này càng khiến đám dân chúng rảnh rỗi lấy ra làm chủ đề bàn tán.
Có điều đủ loại tin đồn này, dường như không có quan hệ gì với ba vị trong cuộc này.
Trong lương đình bên cạnh ao sen của Diêm gia bảo, Hách Liên Thiên Đồng chuyên tâm vẽ tranh, Diêm Hạo Thiên ôm đứa bé đang rất đắc ý làm trò với phụ thân, cùng với Hách Liên trang chủ Hách Liên Kỳ không có việc gì làm, dùng khinh công tuyệt hảo vụng trộm chạy tới đây la cà kiêm đùa giỡn đứa nhỏ nhà người ta, cực kì nhàn nhã xen vào cuộc sống của hai người kia.
“Muội tử, tại sao mới mấy ngày không thấy, bé con hình như mập ra thêm một chút? Muội lén lút ra Đô thành trộm đồ ăn ngon sao? Tại sao lại không mang về cho ca một ít?" Hôm nay Hách Liên Kỳ rảnh rỗi đến ngứa răng, ngược lại không ra tay đi cướp đoạt đúa nhỏ cùng với phụ thân của nó để ôm.
Thiên Đồng dừng vẽ, ngước mắt nhìn Hách Liên kỳ cười."Như thế nào? Hôm qua ca đại hôn, chưa ăn no sao? Muội nghe nói Hoàng đế đưa rất nhiều thức ăn ngon và trân châu mã não được tiến cống tới, ca cũng không thèm nể mặt, vội vã trở về phòng cùng tân nương tử rồi."
Bởi vì các loại đồn đại, hôm qua, Thiên Đồng và Diêm Hạo Thiên không tham gia hôn lễ của Hách Liên Kỳ, chỉ phái người đưa đại lễ đến, chúc mừng mỹ công tử rốt cục cũng lấy được mỹ nhân về.
Hách Liên kỳ muốn kết hôn với Lãng Minh Nguyệt là một chuyện, Thiên Đồng không hỏi đến là một chuyện khác, cho dù biết phu quân mình từng có một thời gian ngắn hàng đêm đều đến Hoa Lầu, mà người hầu hạ chính là Lãng Minh Nguyệt kia, nàng cũng chưa từng có ý kiến gì đối với việc này. Bởi vì phu quân đã nói với nàng, hắn và Lãng Minh Nguyệt chưa từng xảy ra chuyện gì, mà vị Lãng cô nương kia cũng là một cô nương tốt hiếm thấy, nàng tin hắn, tin tưởng mọi việc, cũng không thể bởi vì một chút ghen tỵ của mình, mà phá hỏng nhân duyên tốt cùa người khác.
“Ở cùng tân nương tử so với ở cùng những lão gian thương, gian thần kia thì tốt hơn nhiều." Hách Liên Kỳ vừa nói vừa phe phẩy cây quạt ở trước ngực.
“Đã như vậy, tại sao nguyên cả buổi sáng lại đến đây quậy phá?" Diêm Hạo Thiên lành lạnh nói một câu, bên cạnh ôm nhi tử đặt ở trên vai chơi đùa, đứa nhỏ cười khúc khích, dùng hai tay nhỏ bé mập mạp túm lấy tóc hắn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống.
“Bởi vì ta nhớ bé con này, cho nên mới tới đây." Hách Liên Kỳ tươi cười liếc nhìn đứa nhỏ, hiếm khi thấy hắn không tiến lên bức bé con gọi hắn là phụ thân.
Vì đứa nhỏ này, hắn mới cao hứng nảy ra ý niệm muốn xây dựng một mái nhà trong đầu, sinh một đứa nhỏ của mình để chơi đùa, tốt nhất là nữ nhi, sau khi lớn lên gả cho Diêm Tước, để cho Diêm Tước gọi hắn một tiếng phụ thân. Chỉ vì nguyện vọng này, hắn thậm chí còn cưới vợ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy đứa nhỏ này, trong đầu hắn lại nghĩ đến Lãng Minh Nguyệt rất xinh đẹp cả ngày hôm qua ở trên giường khóc lóc ...
Diêm Hạo Thiên và Thiên Đồng liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy hôm nay Hách Liên Kỳ hết sức cổ quái, nhìn thế nào cũng không giống như người vui mừng sau tân hôn.
Nghĩ nghĩ, Diêm Hạo Thiên ôm đứa nhỏ từ trên vai xuống giao cho Thiên Đồng đã sớm buông bút vẽ. “Nàng ôm Tước Nhi đi ngắm hoa trước, chốc nữa ta sẽ qua tìm hai người."
Thiên Đồng mỉm cười gật đầu, ôm bé con rời đi, đề hai đại nam nhân lại tâm sự đi.
Diêm Hạo Thiên tự rót một chén trà ngon do bọn hạ nhân pha mang tới trước đó, đưa đến tận tay Hách Liên Kỳ, trêu chọc ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Như thế nào? Hối hận?" Diêm Hạo Thiên có thể nói là người duy nhất biết rõ nguyên nhân thực sự tại sao Hách Liên Kỳ lấy Lãng Minh Nguyệt làm vợ.
Nói thực, hắn cũng không đồng ý với loại quyết định vớ vẩn này, nhưng đứng ở trên lập trường của Lãng Minh Nguyệt mà suy nghĩ, bởi vì nàng thích Hách Liên, cái này có lẽ cũng là cơ hội duy nhất của nàng để có thể khiến Hách Liên yêu nàng, bởi vậy, mặc dù hắn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không nói nhiều.
Ở giai đoạn hắn mất đi Đông Diễm, mỗi ngày chán chường trong cuộc sống đều là Lãng Minh Nguyệt làm bạn, cùng hắn uống rượu, đánh đàn, nói chuyện, đồng thời hắn cũng thành lập một phần tình nghĩa kỳ quái cùng Lãng Minh Nguyệt, rõ ràng là quan hệ giữa khách nhân với hoa nương, nhưng lại càng giống như là bạn bè.
Đối với Lãng Minh Nguyệt, hắn rất cảm kích và quan tâm, đặc biệt là trong lúc vô tình biết được nhiều năm qua nàng vẫn luôn yêu nam nhân là anh em tốt Hách Liên Kỳ của hắn, quan hệ của hai người cũng không hiểu sao lại tăng thêm một bậc.
Hách Liên Kỳ nhếch môi cười, liếc nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng: “Đệ biết không? Nàng vẫn còn là xử nữ."
Diêm Hạo Thiên nhíu lông mày."Sự thật này đối với huynh là một đả kích rất lớn?"
“Điều này làm cho ta cảm giác như mình đang ức hiếp nàng." Thật sự là một cảm giác đáng ghét!
“Huynh vốn chính là như vậy, mặc kệ nàng có phải xử nữ không, lúc huynh biết rõ tình cảm của nàng đối với huynh nhưng vẫn cố ý đưa ra quyết định này, huynh đã ức hiếp nàng rồi."
“Nàng có tình cảm với ta?" Hách Liên Kỳ nghi vấn nhìn Diêm Hạo Thiên. “Ai nói? Nàng nói cho đệ biết nàng yêu huynh? Sao huynh lại không biết?"
Diêm Hạo Thiên tức giận nhìn lại y. “Huynh thật sự không biết sao? Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn đợi ở lầu Mẫu Đan làm tình báo cho huynh, thường thường cung cấp nhiều loại tin tức cho huynh nhưng lại không yêu cầu bất cứ hồi báo gì, huynh cho rằng là vì sao? Thật cho rằng là vì nàng yêu thích dính vào chuyện thị phi với người khác sao?"
Hắn cũng không tin, cái tên Hách Liên Kỳ còn khôn khéo hơn quỷ này thật sự không biết tâm ý của Lãng Minh Nguyệt đối với hắn ta! Chỉ là hắn ta không muốn tìm hiểu mà thôi!
“Không phải là đệ đang trách ta chứ? Huynh đệ?" Hách Liên Kỳ buồn cười nhếch môi, đáy mắt thoáng hiện qua lạnh lẽo."Đối với huynh mà nói, đây chỉ là chuyện làm ăn, ngươi tình nguyện thì ta làm, huynh muốn đứa bé, nàng lại không ngại giúp huynh sinh đứa nhỏ, quan trọng là điều kiện của nàng rất được, người vừa lại ôn nhu biết nguyên tắc, từ nay về sau sẽ không theo huynh dây dưa không rõ, căn cứ vào đã ngoài các loại nguyên nhân, huynh mới cưới nàng, những này không phải là đệ đều đã sớm biết sao?
“Có lẽ nàng là đối với huynh có chút tình ý, vậy thì đã sao? Huynh cũng không thể yêu tất cả các cô nương yêu huynh được? Hơn nữa, nếu như nàng không có một chút xíu nào thích huynh, sao có thể đáp ứng sinh con cho huynh? Cũng bởi vì nàng có một chút xíu thích huynh, huynh mới hoàn thành chuyện làm ăn này, không phải sao?"
Nghe vậy, Diêm Hạo Thiên nhìn y, trong lúc bắt chợt bỗng nở nụ cười."Huynh xác định huynh thật sự không yêu nàng?"
“Không yêu." Hách Liên Kỳ không chút suy nghĩ đáp lại. Nếu hắn muốn yêu, qua nhiều năm như vậy sớm đã yêu rồi, làm gì còn chờ cho tới bây giờ? Về điểm này, hắn gần như chưa hề hoài nghi qua.
“Đã như vậy, cần gì phải mang lòng áy náy? Khi nào thì huynh lại có lòng đồng tình như vậy?" Bọn họ là bằng hữu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đánh nhau chơi đùa cho tới lớn, chỉ là, nói thật, hắn đối vị huynh đệ này cũng không thật sự hiểu biết nhiều lắm, chỉ có thể cảm thấy may mắn khi y là bạn bè của mình mà không phải là kẻ địch.
Nghe vậy, Hách Liên Kỳ lười biếng liếc Diêm Hạo Thiên một cái, sâu thẳm trong đồng tử chợt lóe lên một tia sáng bí ẩn.
Hắn mềm lòng sao, phải không đó? Nghĩ đến gương mặt vô tội khóc đến hai mắt đẫm lệ của người nào đó ... Hắn cũng không phải đại ma đầu chuyện xấu nào cũng làm, sao có thể không có một chút thương tiếc nào?
Phải rồi, đây chỉ là chút lòng thương tiếc thôi, không đáng để cho bản thân hắn lộn tùng phèo lên được, giống như làm chuyện gì không đúng sức vậy... Buồn cười.
Hách Liên kỳ ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chén trà trước mặt, đứng dậy, Vẫy vẫy quạt."Huynh phải đi rồi."
Không nói ra nghi nghờ của mình về việc Lãng Minh Nguyệt không giống Lãng Minh Nguyệt trước đây, là vì trong mắt Diêm gia đại bảo chủ đây ngoại trừ nương tử xinh đẹp nhà hắn ta ra cũng chỉ có nương tử xinh đẹp nhà hắn ta mà thôi. Còn đối với Lãng Minh Nguyệt tuy rằng thấu hiểu, nhưng nói cho cùng khả năng hắn ta sẽ nhúng tay vào không hề cao.
“Huynh muốn đi? Hôm nay chưa thấy huynh ôm Tước Nhi đấy."
“Ngày khác đến lại ôm, thuận tiện cắn bé con một cái." Nghĩ đến cảm giác khi cắn vào thịt của bé con, trong miệng của Hách Liên Kỳ lại nổi lên một khát vọng muốn ngặm cắn.
Phất quạt, hắn đi ra khỏi lương đình, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi Diêm gia bảo.
***
Một nam nhân luôn miệng nói muốn sinh con, lại suốt mười ngày không bước vào phòng tân hôn một bước, không chỉ như thế, dường như hắn còn cố ý tránh mặt nàng, mỗi ngày đi sớm về trễ, quản sự Đao thúc nói thời gian này vừa vặn là thởi điểm kiểm tra năm mươi chín tiệm thuốc trên khắp cả nước, bởi vậy Hách Liên trang chủ mới thường xuyên không ở trong trang.
Nói thì nói như thế, nhưng Mạc Tầm không tin, bởi vì sẽ không ai lại cố ý an bài chuyện đại sự như thành thân ở thời điểm chuyện làm ăn bận rộn nhất, huống chi còn là một nam nhân chỉ vì sinh con mới lấy vợ? Hắn hẳn nên chỉ mong mỗi ngày gieo giống đợi chờ cây đâm hoa kết trái chứ, không phải sao?
Cho nên, chắc chắn rằng có điều quỷ dị.
Về phần là điều gì quỷ dị... thì nàng rất khó hiểu, cũng không muố hiểu, như vậy không phải rất tốt sao? Đối với nàng tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng mà, nàng lại không hiểu tại sao mình cảm thấy rầu rĩ không vui...
Tim của nàng vì chuyện này mà sợ hãi bối rối khẩn trương đến mong đợi, sau khi thần kinh biến thành một chút gió thổi cỏ lay cho rằng một khắc sau hắn sẽ đẩy cửa phòng đi vào, lại biến thành mất mát và lạc lõng, cảm giác như là mình đã làm sai điều gì rồi, cho nên hắn mới không muốn gặp mặt nàng......
Từ sau đêm hôm đó, mỗi ngày hắn đều sai người mang thuốc cho nàng chưa từng gián đoạn, nói là bổ khí dưỡng sinh, còn nhất định phải để Tình Nhi nhìn thấy nàng uống xong mới được, Tình Nhi luôn nói là hắn thương nàng, chỉ có nàng biết rõ, hắn làm như vậy là vì đứa con tương lai của hắn, không phải nàng, phải xác định chắc rằng thân thể nàng được dưỡng tốt mới có thể sinh đứa trẻ khỏe mạnh cho hắn.
Mạc Tầm lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ bậy bạ!
Quá đủ rồi, bậy giờ chuyện nàng nên chuyên tâm suy nghĩ chính là, nếu như có một ngày nam nhân kia không cần nàng nữa thì nàng phải sống thế nào? Nếu như nàng thuận lợi sinh hạ một đứa bé, nàng có thể lấy được một tòa nhà lớn để làm tửu lâu cộng thêm một vạn lượng hoàng kim, như vậy hẳn là có thể duy trì gian tửu lâu đó không thành vấn đề. Vậy nếu như nàng không sinh được con? Nếu như nam nhân kia không đủ tinh trùng, không cách nào làm cho thân thể gần đây rất tốt của nàng thuận lợi thụ thai? Một khắc khi nàng bước ra khỏi cửa Hách Liên sơn trang, nàng chẳng phải sẽ chết đói sao?
Không được, nàng là một cô gái thông minh kiên cường lại độc lập của thế kỷ hai mươi mốt, nào có đạo lý không có nam nhân nuôi thì sẽ chết đói? Nhưng cũng có thể, bởi vì nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cầm kỳ thư họa chắc chắn là không biết, cho dù lấy được tiền mở tửu lâu, chỉ sợ rằng cũng sẽ không biết làm ăn, trừ phi nàng mở tửu lâu khác biệt hẳn với những tửu lâu thời cổ đại này, độc nhất vô nhị......
Ngay lúc đó, linh quang lóe lên, ánh mắt Mạc Tầm lập tức phát sáng, mặt mày vốn đang ỉu xìu cũng lập tức có tinh thần lên một tí.
Trời ạ, chỉ mới nghĩ đến nếu như nàng ở cổ đại này mở một gian tửu điếm như vậy thì sẽ náo nhiệt và tiếng tăm bao nhiêu, thì lòng của nàng lại càng thêm rục rịch.
Thế kỷ hai mươi mốt có rất nhiều oán phụ oán nữ, nhưng, oán phụ oán nữ thời cổ đại không phải càng nhiều sao? Bởi vì nữ nhân ở đây không có tiếng nói, lại còn là xã hội tam thê tứ thiếp, oán phụ oán nữ quả thực có thể lập hội...... Cho nên, chuyện làm ăn đương nhiên sẽ tốt hơn rồi?
Không phải tự mình làm ăn dễ kiếm nhất sao? Đợi nàng tìm được cửa hàng, sau đó một bên trang hoàng một bên tìm người làm, gia công toàn bộ và chuẩn bị cho tốt nhanh nhất thì cũng phải mất thời gian mấy tháng nhỉ? Như vậy, chẳng những có thể giết thời gian, cũng có thể tìm được chỗ sống yên phận trước khi nàng bị phu quân mình bỏ rơi...
Mạc Tầm vừa nghĩ vừa cầm bút lông vẽ vẽ viết viết ở trên giấy, càng nghĩ càng hưng phấn.
Nàng ở nước Mĩ ra sức học hành chính là kinh doanh quản lý quán rượu, ban ngày học bài, buổi tối đi đến quán Cowboy náo nhiệt nhất nước Mĩ làm công. Bởi vì có học trưởng đi làm ở đó, cho nên nàng được đưa vào làm ở trong quầy, tiền lương cao lại thoải mái, chỉ cần nhớ ghi chép đầy đủ, thu tiền cẩn thận. Bởi vì, những vị khách đến đây đều là phu nhân, cho nên căn bản không cần phải lo lắng có người đến quấy rầy nàng, ngược lại đám người ở Cowboy cũng thỉnh thoảng trêu chọc hoặc lôi kéo nàng, tuy rằng đây là nơi bướm hoa, cũng không xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Không nghĩ tới, thật vất vả mới tốt nghiệp, còn chưa tìm được công việc chính thức, thì nàng vô tình rơi xuống biển rồi không giải thích được xuyên đến nơi đây, thật là người tính không bằng trời tính.
Viết đến mặt sau, Mạc Tầm một tay chống đầu, tay kia vẽ linh tinh, nghĩ đến chỗ buồn cười thì cười một cái, nghĩ đến chỗ bất đắc dĩ thì cau mày thở dài.
Làn váy trên đùi bị nàng vén lên trên đùi, lộ ra đôi chân tuyết trắng của nàng, bàn chân không đeo giày ở dưới gầm bàn đung đưa, tay áo cũng bị nàng cuốn được thật cao, lộ ra cánh tay trắng nõn đẹp mắt.
Không chỉ như thế, trên tóc nàng không đeo cài thêm trang sức, mái tóc dài tùy tiện quấn quấn trên đầu rồi dùng cây trâm cố định lại, khiến cổ nàng lộ ra đường cong gợi cảm mê người ở phần cổ của nàng...... Thoải mái tuỳ ý, lại không có một chút dáng vẻ của một phu nhân đương gia, quá mức khác người, làm cho người ta không cách nào tin nổi nàng đã từng là danh kỹ đẹp nhất, phong tình vạn chủng nhất nước Thiên Nghiệp.
Cả người Hách Liên Kỳ vân một bộ y phục màu trắng, đứng ở ngoài cửa sổ hồi lâu, nhìn thấy đúng là hình ảnh tuỳ ý này của nàng.
Khó trách vừa nãy ở bên ngoài Tình nhi vừa nhìn thấy hắn đi vào viện này thì khẩn trương đến nỗi muốn chạy theo, hắn không cho nàng ấy vào, nàng ấy còn gấp đến mức quỳ xuống, dập đầu liên tục, một nha đầu mà hầu hạ chủ nhân thành cái bộ dạng này, thật đúng là đáng đánh, có điều, người nên đánh hẳn là vị chủ nhân ở trước mắt này nữa.
Ngồi không ra dáng ngồi, mặc không mặc cho phù hợp, quả thực chính là... tùy tiện đến mức khó có cách nào hình dung .
Thế nhưng, tại sao thật lâu hắn vẫn không thể dời được ánh mắt?
Nàng ăn mặc thoải mái, tư thế ngồi tùy ý lại không trang trọng, nét mặt sinh động thiên biến vạn hóa, rõ ràng chính là một bức bức tranh sống động lại xinh đẹp, không ưu nhã nhưng lại mê người, rực rỡ rạng ngời như vậy.
Tác giả :
Tống Vũ Đồng