Quán Rượu Cát Tường
Chương 2-1
Edit: Yuuki***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Trang chủ Hách Liên Sơn trang – Hách Liên Kỳ giúp Lãng Minh Nguyệt cô nương Mẫu Đơn lâu chuộc thân còn lấy về làm vợ, nếu như trong vòng một năm Lãng Minh Nguyệt cô nương có thai, sau khi nàng bình yên sinh hạ đứa nhỏ, thì đứa nhỏ sẽ thuộc về nhà trai, nhà trai sẽ tặng cho nhà gái một tòa nhà có diện tích lớn hơn so với Mẫu Đơn lâu cộng thêm một vạn lượng hoàng kim, hiệp ước này sẽ tự giải trừ. Sau đó, nam tái hôn nữ tái giá đều không liên quan đến nhau, nếu trong vòng một năm nhà gái không thể có thai, thì hiệp ước này cùng quan hệ phu thê cũng tự mất hiệu lực, nói miệng không bằng chứng, cứ ký kết vào bản hiệp ước này.
Người lập Hách Liên Kỳ, Lãng Minh Nguyệt.
Giấy trắng mực đen, ở trên còn có dấu vân tay và chữ ký, rõ ràng đến mức khiến Mạc tầm choáng váng.
Không nghĩ tới không chỉ hiện đại mới có hợp đồng hôn nhân, mà ngay cả người cổ đại cũng thích chơi cái trò này!
“Nhìn rõ chưa?" Hách Liên Kỳ khoanh hai tay trước ngực, như có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao lúc này Lãng Minh Nguyệt lại phải giả ngu với hắn? Hiệp ước này có thể nói là người tình ta nguyện viết ra, bởi vì hắn khẩn cấp cần một đứa con, lại không tìm được cô nương nào mình thích để thành thân, càng không muốn tùy tiện tìm một thê tử trói chặt mình cả đời, quan trọng là Hách Liên Kỳ hắn là một người bị bệnh, tin đồn này ở Đô thành người người đều biết, ngoại trừ trong nhà đang thiếu tiền ra thì sợ rằng không ai sẽ bằng lòng gả đến để “xung hỉ".
Lãng Minh Nguyệt thân là danh kỹ đệ nhất Đô thành, bán nghệ không bán thân, tài nghệ và sắc đẹp song toàn, là người biết đối nhân xử thế lại thông minh ôn nhu, nếu đứa con của hắn cùng nữ nhân như vậy sinh ra, dĩ nhiên sẽ xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, anh tuấn đến vô pháp vô thiên, hơn nữa hắn và nàng quen biết nhiều năm… Dường như không tìm thấy cô nương nào so với nàng thích hợp hơn sinh con cho hắn.
Bởi vậy, hắn đã đưa ra đề nghị với nàng, mà nàng cũng vui vẻ đồng ý, không yêu cầu cùng hắn thiên trường địa cửu, cũng không thèm để ý sinh con cho hắn xong thì phải vỗ mông rời đi, lòng can đảm và lý trí của nàng luôn cao hơn các nữ nhân bình thường rất nhiều, nàng cũng biết mình cần cái gì, khi phải hi sinh cũng sẽ không ở trước mặt người khác chớp mắt một cái.
Chính vì biết tính tình của nàng như vậy, nên hắn mới dám lấy nàng vào cửa, để nàng sinh cho hắn một đứa con, hai người không tình không yêu, tách ra cũng không có vướng mắc ——- ít nhất là hắn nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay, người còn chưa vào cửa đã muốn chạy? Không thể hiểu nổi, thật sự là không thể hiểu được.
Là do hắn nhìn lầm nàng? Không… Không thể, hắn và nàng cũng không phải biết nhau một hai ngày, nhưng cũng vì thế mà phản ứng này của nàng mới càng khiến cho người ta nghi ngờ….
“Nhìn rõ rồi." Mạc Tầm trả bản hiệp ước lại cho hắn.
“Cho nên bây giờ nàng có thể ngoan ngoãn theo ta về, sinh cho ta một đứa con mập mạp rồi chứ?" Hắn thấy trên người nàng chỉ còn sót lại một lớp lụa mỏng, khóe môi không khỏi cong lên: “Ta nghĩ chúng ta trực tiếp động phòng luôn đi, dù sao nàng cũng đã gần như cởi hết rồi."
Bị hắn nói vậy, lúc này Mạc Tầm mới cúi xuống nhìn lại mình một cái: “Gần như cởi hết cái gì? Rõ ràng ta còn mặc y phục…."
Được rồi, nàng thừa nhận hiện giờ mình mặc thế này, ở cổ đại mà nói là có chút không thích đáng, nhưng thời tiết nóng như vậy, vừa nãy nàng còn bận chạy trốn, đương nhiên là càng nhẹ nhàng càng tốt rồi, nhưng mà ánh mắt của nam nhân này lại rơi trên ngực của nàng….
Mạc Tầm đưa tay che lại, xoay người một cái, lỗ tai trắng mịn và gò má đều đỏ bừng một mảnh.
Nàng lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân này, làm cho tim của Hách Liên Kỳ hơi loạn nhịp, trong lòng có một cảm giác khó hiểu giống như ngày xuân trên mặt hồ gợn sóng, lăn tăn tản ra.
“Đi thôi." Hắn tiến lên một bước, chặn ngang ôm lấy nàng lên.
“Ơ, huynh muốn làm gì?" Mạc Tầm không nghĩ tới hắn sẽ ôm nàng, vừa sợ lại thẹn thùng ôm chặt hắn cũng không được, không ôm chặt hắn cũng không được.
“Đương nhiên là mang nàng về nhà." Hách Liên Kỳ mỉm cười: “Đã bỏ lỡ ngày tốt, vậy bái đường chúng ta bỏ bớt đi, sau khi đi khỏi núi trở về, chúng ta hãy trực tiếp sinh em bé, để cho những người đó ở bên ngoài bận rộn vô ích, nhưng dù sao bọn cũng thích bận rộn, chờ bọn họ hết bận thì chuyện chúng ta sinh em bé cũng đã làm xong."
Cái gì? Ý của hắn là muốn trực tiếp đưa nàng lên giường sao?
“Không được!" Mạc Tầm kêu lên một tiếng, thấy hắn nhướng mày, nàng mới vội giải thích không ngừng: “Ý của ta là chúng ta không thể phụ lòng chờ mong của mọi người được, cho dù đã bỏ lỡ ngày tốt, nhưng vẫn cứ phải bái đường, rượu vẫn cứ phải uống, như vậy mới hợp tục lệ, không phải sao? Huynh không sợ bị mắng nhưng ta sợ, ta cũng không muốn người ngoài nói huynh lấy một hoa nương, cho nên mới không quy củ…."
Tục lệ? Quy củ?
“Từ lúc nào mà nàng lại để ý đến chuyện thế tục này vậy?" Hắn buồn cười liếc nhìn vẻ mặt của nàng đang đỏ lên, hóa ra là nàng đang thẹn thùng? Lãng Minh Nguyệt nổi danh lý trí, trước đây cho dù Lãng Minh Nguyệt đối mặt với nam nhân nào cũng sẽ không nhếch mày một cái, thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng nhiều lần như vậy? Thật là chuyện hiếm thấy.
“Ta…" Chẳng lẽ Lãng Minh Nguyệt kia chính là thần nữ sao? Cái gì cũng không để ý? Ngay cả việc sinh con hộ cho một nam nhân cũng có thể viết một bản hợp đồng làm giao dịch? Được rồi, nàng chịu thua được rồi chứ, nàng không phải là Lãng Minh Nguyệt thực sự, làm sao mà giả trang được, nàng chỉ có thể cố hết sức…. hết sức che dấu chuyện sự thật nàng không phải là Lãng Minh Nguyệt này.
Mạc Tầm khẽ cắn môi, ôn nhu cười nhìn hắn: “Dù nói thế nào thì ta cũng phải nhập gia tùy tục chứ? Cho dù hai chúng ta thành thân là do làm theo hiệp ước, nhưng ít ra trong một năm này, ta cũng phải diễn tròn vai một chút chứ, để khỏi nghe người ta bàn tán, cuộc sống không phải sẽ dễ chịu hơn sao? Hơn nữa, đây đều là người trong Trang."
Hách Liên Kỳ cúi xuống nhìn nàng một cái, khóe môi cười mà như không cười: “Cho dù nàng có cùng ta bái đường một trăm lần, nàng vẫn sẽ trốn không thoát, Lãng Minh Nguyệt."
Hắn là người trọng lời hứa, đương nhiên cũng muốn người khác trọng lời hứa, tuy rằng quân tử không nên so đo với nữ nhân, nhưng, làm ăn chính là làm ăn, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, tất nhiên hắn không có lý gì mà uổng công thả nàng đi, không phải sao?
Mạc Tầm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, giật mình.
Không biết vì sao, vào giờ khắc này nàng lại cảm thấy có thể gả cho nam nhân như vậy cũng khá tốt… Đáng tiếc, hắn không yêu nàng, không phải là vì yêu mà lấy nàng.
Trời ạ, nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Mạc Tầm dơ tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đang nóng lên của mình, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, bộ dạng của một nam nhân sao lại đẹp như vậy? Làm cho nàng chỉ nhìn thôi mà tim đã đập thình thịch.
“Ta sẽ không chạy trốn." Nàng nhỏ giọng nói thầm một câu. Vì chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không dễ gì kiếm sống ở cổ đại này, có đánh chết nàng cũng không dám chạy loạn lần nữa.
Hách Liên Kỳ nghe vậy, lại buồn cười nhìn nàng. Làm sao mà nàng nói chuyện trở nên vừa thú vị vừa đáng yêu như vậy? Lúc trước hắn không để ý nên không phát hiện? Hay là nàng che dấu bản thân mình rất tốt? Hoặc nàng căn bản không phải là Lãng Minh Nguyệt?
Không….. Không có khả năng.
Chỉ Hách Liên gia mới có bí tịch dịch dung, hắn là người thừa kế duy nhất, cho dù khắp thiên hạ này mọi người nhìn không ra ai đã thay đổi khuôn mặt, ai đã dùng thuật dịch dung, chuyện này cũng không làm khó hắn được, hắn khẳng định nữ nhân trong ngực mình này không có dịch dung, trên mặt cũng không thấy đã từng sử dụng dao, cho nên nàng chắc chắn là Lãng Minh Nguyệt không thể lầm được.
Nhưng lại thấy không giống Lãng Minh Nguyệt…..
Bí ẩn này, khiến cho người ta không thể giải thích được, vậy thì tạm thời không tìm hiểu nữa, dù sao mục đích của hắn đã đạt được rồi.
“Ôm chắc vào." Hắn nhỏ giọng dặn nàng, rồi bỗng ôm nàng bay vút lên trời.
“Á!" Nàng bị dọa cho giật mình, hai tay nhanh chóng bám chặt vào hắn, cơ thể đã bay vút lên.
Gió thổi, mây bay, bầu trời cũng bay, làn váy của nàng lúc thì xẹt qua ngọn cây, lúc thì lướt nhẹ trên mặt nước, cơ thể lại gần ánh nắng mặt trời gay gắt, khiến nàng có chút hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, một đầu ngón tay cũng không dám buông lỏng.
Thật nhanh…
Cũng thật đáng sợ…
Nhưng dần dần, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của nam nhân này, chỉ ngửi thấy mùi trên người nam nhân này, chỉ nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ cùng dung mạo anh tuấn đến khó tin của nam nhân này…
Hắn, chính là phu quân của nàng, tuy rằng hắn là phu quân của Lãng Minh Nguyệt, nhưng hiện giờ hắn lại là phu quân của Mạc Tầm nàng, hơn nữa, sẽ là nam nhân đầu tiên của Mạc Tầm nàng.
Thích ư? Hình như nàng không ghét.
Hoặc là, thực ra nàng có thích?
***
Một canh giờ sau, ở trước mặt mọi người làm chứng hai người bái đường rồi đưa vào động phòng, kỳ lạ là không biết hắn gọi người lấy từ chỗ nào được khăn đỏ và mũ của tân nương, cũng không để cho nàng mặc áo lụa mỏng bái đường thành thân với hắn.
Chỉ là cho dù nàng đang bị khăn đỏ che kín, cũng nghe thấy tiếng nói xì xào bàn tán cùng những lời khách sáo của tân khách với nhau, có thể đoán ra rằng Hách Liên gia ở triều đại này là một đại thế gia, dù không làm quan trong triều nhưng tân khách làm quan lại chiếm một phần hai, Tả tướng cũng tới, nghe nói Hoàng thượng cũng tặng đại lễ —- ngoài Đô thành ra còn có hai thành thị lớn cùng với ngoại quốc cũng đến dâng tặng mấy rương trân châu mã não —– quả nhiên là cho Hách Liên gia mặt mũi.
Bên ngoài trời đã tối.
Mạc Tầm chậm rãi tới trước gương đồng, thừa dịp Tình nhi không có ở đây, nàng giật khăn đỏ xuống, bỏ mũ tân nương ra, lần đầu tiên nhìn mặt mình lúc xuyên qua.
Nàng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tin vào điều mình đang nhìn thấy!
“Làm sao có thể?" Nàng đưa tay lên vuốt dung mạo bây giờ của mình cùng với trước đây giống nhau như đúc, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ cổ quái: “Vì sao lại giống nhau như vậy? Chẳng lẽ không phải là ta xuyên qua? Mà là trở về kiếp trước? Không… Chuyện này thật hoang đường…"
Trước kia thật sự đúng là có Lãng Minh Nguyệt, nhưng không phải là nàng, nếu đây là kiếp trước của nàng, nói thế nào thì nàng cũng không tin được, hay là kiếp trước của nàng vốn chính là vì lần xuyên không này của nàng mà tồn tại?
“Thật sự là quá hoang đường mà." Một lần nữa nàng lại thì thào tự nói ra rồi lại lắc đầu. Nhưng mặc kệ thế nào, nhìn thấy một khuôn mặt giống như mình còn tốt hơn nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nhỉ? Đúng là như vậy, cho nên nàng phải cảm thấy cao hứng chứ, nhưng một chút cũng không cao hứng nổi.
“Chuyện gì quá hoang đường?"
Trong gương đồng đột nhiên xuất hiện một người đứng sau lưng nàng, đó chính là phu quân vừa mới bái đường với nàng Hách Liên Kỳ.
Mạc Tầm bất ngờ quay đầu lại, nhưng vì tốc độ quá nhanh, động tác quá lớn mà ngã vào người hắn ở phía sau, đúng lúc hắn vươn tay đỡ lấy nàng, mới không làm cho nàng vì quá mức vội vã mà bị ngã.
“Huynh…Vì sao huynh lại ở trong này?" Vừa nhìn thấy hắn, nàng nhịn không được mà đỏ mặt.
“Ta không ở đây thì ở đâu?" Hách Liên Kỳ nhìn thấy mặt nàng bị che kín bởi rặng mây đỏ, nhịn không được đưa tay chạm vào nàng.
Nàng lập tức né đi, như thể tay hắn có độc trùng: “Cái kia…….. Bên ngoài có một đống người, huynh không cần phải đi mời rượu sao? Như vậy không phải là rất vô lễ ư?"
“Mọi người ở khắp thiên hạ đều biết Bổn Trang chủ vốn mắc bệnh lạ đã nhiều năm, ngay cả bản thân mình cũng không chữa khỏi bệnh lạ này, ai dám ép Bổn Trang chủ uống rượu?" Chẳng phải lúc đó sở dĩ hắn chọn nàng làm vợ là vì một trong những nguyên nhân này sao? Đối với người ngoài nói là lấy một tân nương xung hỉ, đối với người trong nhà nói là vì nối dõi tông đường.
“Hả?" Bệnh lạ? Nàng thấy hắn thực sự rất khỏe, ngoại trừ bộ dạng quá mức tuấn mĩ hơi trắng hơn người khác một chút ra, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bị bệnh một chút nào, những người đó bị mù rồi sao?
“Cho nên, chúng ta mau lại đây sinh một đứa con đi."
Lúc này Mạc Tầm không chỉ nhảy ra mà còn liên tục lùi lại vài bước.
Thấy thế, Hách Liên Kỳ dứt khoát đưa tay ra kéo lấy nàng ôm vào ngực, hơi dùng lực khiến cho nàng không cách nào vùng ra được.
Hắn cúi dầu, hơn thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt nàng, giống như muốn hôn nàng, mũi cao đụng vào mũi của nàng, cọ xát rồi không tiến thêm bước nào nữa.
Nàng bị hơi thở của hắn làm cho rối loạn, cơ thể không khỏi nóng lên, căng cứng.
Ở nước Mĩ Nàng làm việc tại quầy thu tiền của nhà trọ Cowboy, đẹp trai mạnh mẽ, ôn nhu săn sóc loại nào nàng chưa từng gặp qua? Có đủ kiểu đủ loại, thế nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam nhân nào trêu chọc mà làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng loạn như vậy! Rốt cuộc là bây giờ nàng đang xảy ra chuyện gì? Tim đập thình thịch không nói, còn không muốn đẩy hắn ra một chút nào…
Nói đúng hơn là đẩy cũng đẩy không ra.
Cho nên, nàng thật sự bất đắc dĩ mới để hắn ôm như vậy, cộng thêm nhịp tim tăng lên một cách khó hiểu…
“Ta đã nói qua với nàng, đời này ta sẽ không yêu nàng, nhớ rõ chứ?"
Trang chủ Hách Liên Sơn trang – Hách Liên Kỳ giúp Lãng Minh Nguyệt cô nương Mẫu Đơn lâu chuộc thân còn lấy về làm vợ, nếu như trong vòng một năm Lãng Minh Nguyệt cô nương có thai, sau khi nàng bình yên sinh hạ đứa nhỏ, thì đứa nhỏ sẽ thuộc về nhà trai, nhà trai sẽ tặng cho nhà gái một tòa nhà có diện tích lớn hơn so với Mẫu Đơn lâu cộng thêm một vạn lượng hoàng kim, hiệp ước này sẽ tự giải trừ. Sau đó, nam tái hôn nữ tái giá đều không liên quan đến nhau, nếu trong vòng một năm nhà gái không thể có thai, thì hiệp ước này cùng quan hệ phu thê cũng tự mất hiệu lực, nói miệng không bằng chứng, cứ ký kết vào bản hiệp ước này.
Người lập Hách Liên Kỳ, Lãng Minh Nguyệt.
Giấy trắng mực đen, ở trên còn có dấu vân tay và chữ ký, rõ ràng đến mức khiến Mạc tầm choáng váng.
Không nghĩ tới không chỉ hiện đại mới có hợp đồng hôn nhân, mà ngay cả người cổ đại cũng thích chơi cái trò này!
“Nhìn rõ chưa?" Hách Liên Kỳ khoanh hai tay trước ngực, như có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao lúc này Lãng Minh Nguyệt lại phải giả ngu với hắn? Hiệp ước này có thể nói là người tình ta nguyện viết ra, bởi vì hắn khẩn cấp cần một đứa con, lại không tìm được cô nương nào mình thích để thành thân, càng không muốn tùy tiện tìm một thê tử trói chặt mình cả đời, quan trọng là Hách Liên Kỳ hắn là một người bị bệnh, tin đồn này ở Đô thành người người đều biết, ngoại trừ trong nhà đang thiếu tiền ra thì sợ rằng không ai sẽ bằng lòng gả đến để “xung hỉ".
Lãng Minh Nguyệt thân là danh kỹ đệ nhất Đô thành, bán nghệ không bán thân, tài nghệ và sắc đẹp song toàn, là người biết đối nhân xử thế lại thông minh ôn nhu, nếu đứa con của hắn cùng nữ nhân như vậy sinh ra, dĩ nhiên sẽ xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, anh tuấn đến vô pháp vô thiên, hơn nữa hắn và nàng quen biết nhiều năm… Dường như không tìm thấy cô nương nào so với nàng thích hợp hơn sinh con cho hắn.
Bởi vậy, hắn đã đưa ra đề nghị với nàng, mà nàng cũng vui vẻ đồng ý, không yêu cầu cùng hắn thiên trường địa cửu, cũng không thèm để ý sinh con cho hắn xong thì phải vỗ mông rời đi, lòng can đảm và lý trí của nàng luôn cao hơn các nữ nhân bình thường rất nhiều, nàng cũng biết mình cần cái gì, khi phải hi sinh cũng sẽ không ở trước mặt người khác chớp mắt một cái.
Chính vì biết tính tình của nàng như vậy, nên hắn mới dám lấy nàng vào cửa, để nàng sinh cho hắn một đứa con, hai người không tình không yêu, tách ra cũng không có vướng mắc ——- ít nhất là hắn nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay, người còn chưa vào cửa đã muốn chạy? Không thể hiểu nổi, thật sự là không thể hiểu được.
Là do hắn nhìn lầm nàng? Không… Không thể, hắn và nàng cũng không phải biết nhau một hai ngày, nhưng cũng vì thế mà phản ứng này của nàng mới càng khiến cho người ta nghi ngờ….
“Nhìn rõ rồi." Mạc Tầm trả bản hiệp ước lại cho hắn.
“Cho nên bây giờ nàng có thể ngoan ngoãn theo ta về, sinh cho ta một đứa con mập mạp rồi chứ?" Hắn thấy trên người nàng chỉ còn sót lại một lớp lụa mỏng, khóe môi không khỏi cong lên: “Ta nghĩ chúng ta trực tiếp động phòng luôn đi, dù sao nàng cũng đã gần như cởi hết rồi."
Bị hắn nói vậy, lúc này Mạc Tầm mới cúi xuống nhìn lại mình một cái: “Gần như cởi hết cái gì? Rõ ràng ta còn mặc y phục…."
Được rồi, nàng thừa nhận hiện giờ mình mặc thế này, ở cổ đại mà nói là có chút không thích đáng, nhưng thời tiết nóng như vậy, vừa nãy nàng còn bận chạy trốn, đương nhiên là càng nhẹ nhàng càng tốt rồi, nhưng mà ánh mắt của nam nhân này lại rơi trên ngực của nàng….
Mạc Tầm đưa tay che lại, xoay người một cái, lỗ tai trắng mịn và gò má đều đỏ bừng một mảnh.
Nàng lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân này, làm cho tim của Hách Liên Kỳ hơi loạn nhịp, trong lòng có một cảm giác khó hiểu giống như ngày xuân trên mặt hồ gợn sóng, lăn tăn tản ra.
“Đi thôi." Hắn tiến lên một bước, chặn ngang ôm lấy nàng lên.
“Ơ, huynh muốn làm gì?" Mạc Tầm không nghĩ tới hắn sẽ ôm nàng, vừa sợ lại thẹn thùng ôm chặt hắn cũng không được, không ôm chặt hắn cũng không được.
“Đương nhiên là mang nàng về nhà." Hách Liên Kỳ mỉm cười: “Đã bỏ lỡ ngày tốt, vậy bái đường chúng ta bỏ bớt đi, sau khi đi khỏi núi trở về, chúng ta hãy trực tiếp sinh em bé, để cho những người đó ở bên ngoài bận rộn vô ích, nhưng dù sao bọn cũng thích bận rộn, chờ bọn họ hết bận thì chuyện chúng ta sinh em bé cũng đã làm xong."
Cái gì? Ý của hắn là muốn trực tiếp đưa nàng lên giường sao?
“Không được!" Mạc Tầm kêu lên một tiếng, thấy hắn nhướng mày, nàng mới vội giải thích không ngừng: “Ý của ta là chúng ta không thể phụ lòng chờ mong của mọi người được, cho dù đã bỏ lỡ ngày tốt, nhưng vẫn cứ phải bái đường, rượu vẫn cứ phải uống, như vậy mới hợp tục lệ, không phải sao? Huynh không sợ bị mắng nhưng ta sợ, ta cũng không muốn người ngoài nói huynh lấy một hoa nương, cho nên mới không quy củ…."
Tục lệ? Quy củ?
“Từ lúc nào mà nàng lại để ý đến chuyện thế tục này vậy?" Hắn buồn cười liếc nhìn vẻ mặt của nàng đang đỏ lên, hóa ra là nàng đang thẹn thùng? Lãng Minh Nguyệt nổi danh lý trí, trước đây cho dù Lãng Minh Nguyệt đối mặt với nam nhân nào cũng sẽ không nhếch mày một cái, thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng nhiều lần như vậy? Thật là chuyện hiếm thấy.
“Ta…" Chẳng lẽ Lãng Minh Nguyệt kia chính là thần nữ sao? Cái gì cũng không để ý? Ngay cả việc sinh con hộ cho một nam nhân cũng có thể viết một bản hợp đồng làm giao dịch? Được rồi, nàng chịu thua được rồi chứ, nàng không phải là Lãng Minh Nguyệt thực sự, làm sao mà giả trang được, nàng chỉ có thể cố hết sức…. hết sức che dấu chuyện sự thật nàng không phải là Lãng Minh Nguyệt này.
Mạc Tầm khẽ cắn môi, ôn nhu cười nhìn hắn: “Dù nói thế nào thì ta cũng phải nhập gia tùy tục chứ? Cho dù hai chúng ta thành thân là do làm theo hiệp ước, nhưng ít ra trong một năm này, ta cũng phải diễn tròn vai một chút chứ, để khỏi nghe người ta bàn tán, cuộc sống không phải sẽ dễ chịu hơn sao? Hơn nữa, đây đều là người trong Trang."
Hách Liên Kỳ cúi xuống nhìn nàng một cái, khóe môi cười mà như không cười: “Cho dù nàng có cùng ta bái đường một trăm lần, nàng vẫn sẽ trốn không thoát, Lãng Minh Nguyệt."
Hắn là người trọng lời hứa, đương nhiên cũng muốn người khác trọng lời hứa, tuy rằng quân tử không nên so đo với nữ nhân, nhưng, làm ăn chính là làm ăn, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, tất nhiên hắn không có lý gì mà uổng công thả nàng đi, không phải sao?
Mạc Tầm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, giật mình.
Không biết vì sao, vào giờ khắc này nàng lại cảm thấy có thể gả cho nam nhân như vậy cũng khá tốt… Đáng tiếc, hắn không yêu nàng, không phải là vì yêu mà lấy nàng.
Trời ạ, nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Mạc Tầm dơ tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đang nóng lên của mình, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, bộ dạng của một nam nhân sao lại đẹp như vậy? Làm cho nàng chỉ nhìn thôi mà tim đã đập thình thịch.
“Ta sẽ không chạy trốn." Nàng nhỏ giọng nói thầm một câu. Vì chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không dễ gì kiếm sống ở cổ đại này, có đánh chết nàng cũng không dám chạy loạn lần nữa.
Hách Liên Kỳ nghe vậy, lại buồn cười nhìn nàng. Làm sao mà nàng nói chuyện trở nên vừa thú vị vừa đáng yêu như vậy? Lúc trước hắn không để ý nên không phát hiện? Hay là nàng che dấu bản thân mình rất tốt? Hoặc nàng căn bản không phải là Lãng Minh Nguyệt?
Không….. Không có khả năng.
Chỉ Hách Liên gia mới có bí tịch dịch dung, hắn là người thừa kế duy nhất, cho dù khắp thiên hạ này mọi người nhìn không ra ai đã thay đổi khuôn mặt, ai đã dùng thuật dịch dung, chuyện này cũng không làm khó hắn được, hắn khẳng định nữ nhân trong ngực mình này không có dịch dung, trên mặt cũng không thấy đã từng sử dụng dao, cho nên nàng chắc chắn là Lãng Minh Nguyệt không thể lầm được.
Nhưng lại thấy không giống Lãng Minh Nguyệt…..
Bí ẩn này, khiến cho người ta không thể giải thích được, vậy thì tạm thời không tìm hiểu nữa, dù sao mục đích của hắn đã đạt được rồi.
“Ôm chắc vào." Hắn nhỏ giọng dặn nàng, rồi bỗng ôm nàng bay vút lên trời.
“Á!" Nàng bị dọa cho giật mình, hai tay nhanh chóng bám chặt vào hắn, cơ thể đã bay vút lên.
Gió thổi, mây bay, bầu trời cũng bay, làn váy của nàng lúc thì xẹt qua ngọn cây, lúc thì lướt nhẹ trên mặt nước, cơ thể lại gần ánh nắng mặt trời gay gắt, khiến nàng có chút hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, một đầu ngón tay cũng không dám buông lỏng.
Thật nhanh…
Cũng thật đáng sợ…
Nhưng dần dần, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của nam nhân này, chỉ ngửi thấy mùi trên người nam nhân này, chỉ nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ cùng dung mạo anh tuấn đến khó tin của nam nhân này…
Hắn, chính là phu quân của nàng, tuy rằng hắn là phu quân của Lãng Minh Nguyệt, nhưng hiện giờ hắn lại là phu quân của Mạc Tầm nàng, hơn nữa, sẽ là nam nhân đầu tiên của Mạc Tầm nàng.
Thích ư? Hình như nàng không ghét.
Hoặc là, thực ra nàng có thích?
***
Một canh giờ sau, ở trước mặt mọi người làm chứng hai người bái đường rồi đưa vào động phòng, kỳ lạ là không biết hắn gọi người lấy từ chỗ nào được khăn đỏ và mũ của tân nương, cũng không để cho nàng mặc áo lụa mỏng bái đường thành thân với hắn.
Chỉ là cho dù nàng đang bị khăn đỏ che kín, cũng nghe thấy tiếng nói xì xào bàn tán cùng những lời khách sáo của tân khách với nhau, có thể đoán ra rằng Hách Liên gia ở triều đại này là một đại thế gia, dù không làm quan trong triều nhưng tân khách làm quan lại chiếm một phần hai, Tả tướng cũng tới, nghe nói Hoàng thượng cũng tặng đại lễ —- ngoài Đô thành ra còn có hai thành thị lớn cùng với ngoại quốc cũng đến dâng tặng mấy rương trân châu mã não —– quả nhiên là cho Hách Liên gia mặt mũi.
Bên ngoài trời đã tối.
Mạc Tầm chậm rãi tới trước gương đồng, thừa dịp Tình nhi không có ở đây, nàng giật khăn đỏ xuống, bỏ mũ tân nương ra, lần đầu tiên nhìn mặt mình lúc xuyên qua.
Nàng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tin vào điều mình đang nhìn thấy!
“Làm sao có thể?" Nàng đưa tay lên vuốt dung mạo bây giờ của mình cùng với trước đây giống nhau như đúc, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ cổ quái: “Vì sao lại giống nhau như vậy? Chẳng lẽ không phải là ta xuyên qua? Mà là trở về kiếp trước? Không… Chuyện này thật hoang đường…"
Trước kia thật sự đúng là có Lãng Minh Nguyệt, nhưng không phải là nàng, nếu đây là kiếp trước của nàng, nói thế nào thì nàng cũng không tin được, hay là kiếp trước của nàng vốn chính là vì lần xuyên không này của nàng mà tồn tại?
“Thật sự là quá hoang đường mà." Một lần nữa nàng lại thì thào tự nói ra rồi lại lắc đầu. Nhưng mặc kệ thế nào, nhìn thấy một khuôn mặt giống như mình còn tốt hơn nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nhỉ? Đúng là như vậy, cho nên nàng phải cảm thấy cao hứng chứ, nhưng một chút cũng không cao hứng nổi.
“Chuyện gì quá hoang đường?"
Trong gương đồng đột nhiên xuất hiện một người đứng sau lưng nàng, đó chính là phu quân vừa mới bái đường với nàng Hách Liên Kỳ.
Mạc Tầm bất ngờ quay đầu lại, nhưng vì tốc độ quá nhanh, động tác quá lớn mà ngã vào người hắn ở phía sau, đúng lúc hắn vươn tay đỡ lấy nàng, mới không làm cho nàng vì quá mức vội vã mà bị ngã.
“Huynh…Vì sao huynh lại ở trong này?" Vừa nhìn thấy hắn, nàng nhịn không được mà đỏ mặt.
“Ta không ở đây thì ở đâu?" Hách Liên Kỳ nhìn thấy mặt nàng bị che kín bởi rặng mây đỏ, nhịn không được đưa tay chạm vào nàng.
Nàng lập tức né đi, như thể tay hắn có độc trùng: “Cái kia…….. Bên ngoài có một đống người, huynh không cần phải đi mời rượu sao? Như vậy không phải là rất vô lễ ư?"
“Mọi người ở khắp thiên hạ đều biết Bổn Trang chủ vốn mắc bệnh lạ đã nhiều năm, ngay cả bản thân mình cũng không chữa khỏi bệnh lạ này, ai dám ép Bổn Trang chủ uống rượu?" Chẳng phải lúc đó sở dĩ hắn chọn nàng làm vợ là vì một trong những nguyên nhân này sao? Đối với người ngoài nói là lấy một tân nương xung hỉ, đối với người trong nhà nói là vì nối dõi tông đường.
“Hả?" Bệnh lạ? Nàng thấy hắn thực sự rất khỏe, ngoại trừ bộ dạng quá mức tuấn mĩ hơi trắng hơn người khác một chút ra, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bị bệnh một chút nào, những người đó bị mù rồi sao?
“Cho nên, chúng ta mau lại đây sinh một đứa con đi."
Lúc này Mạc Tầm không chỉ nhảy ra mà còn liên tục lùi lại vài bước.
Thấy thế, Hách Liên Kỳ dứt khoát đưa tay ra kéo lấy nàng ôm vào ngực, hơi dùng lực khiến cho nàng không cách nào vùng ra được.
Hắn cúi dầu, hơn thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt nàng, giống như muốn hôn nàng, mũi cao đụng vào mũi của nàng, cọ xát rồi không tiến thêm bước nào nữa.
Nàng bị hơi thở của hắn làm cho rối loạn, cơ thể không khỏi nóng lên, căng cứng.
Ở nước Mĩ Nàng làm việc tại quầy thu tiền của nhà trọ Cowboy, đẹp trai mạnh mẽ, ôn nhu săn sóc loại nào nàng chưa từng gặp qua? Có đủ kiểu đủ loại, thế nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam nhân nào trêu chọc mà làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng loạn như vậy! Rốt cuộc là bây giờ nàng đang xảy ra chuyện gì? Tim đập thình thịch không nói, còn không muốn đẩy hắn ra một chút nào…
Nói đúng hơn là đẩy cũng đẩy không ra.
Cho nên, nàng thật sự bất đắc dĩ mới để hắn ôm như vậy, cộng thêm nhịp tim tăng lên một cách khó hiểu…
“Ta đã nói qua với nàng, đời này ta sẽ không yêu nàng, nhớ rõ chứ?"
Tác giả :
Tống Vũ Đồng