Quấn Riết Vào Nhau
Chương 20: Ngoại truyện 3: Mê hoặc
Đứa con đầu tiên của Minh Hy và Minh Lăng là một bé Alpha nam, đặt tên là Minh Tử Yên.
Ngày Minh Lăng đẻ, Minh Hy trở về chăm cậu.
Đối với Minh Lăng mà nói, dù quá trình đẻ đớn đau không thể tả thành lời nhưng cuối cùng nhẫn nhịn vẫn qua, nhịn qua là được rồi, trông thấy đứa con, cậu quên hết mọi thống khổ, chỉ còn lại niềm yêu thương dành cho con nhỏ.
Minh Hy lúc ấy cũng ở phòng sinh cùng Minh Lăng, nhìn cậu đẻ đau quá, sau này chẳng còn muốn có con nữa.
Mà thể chất Minh Lăng cũng không dễ mở đường Omega, chỉ cần không bắn tinh vào đường Omega, cậu sẽ không mang thai. Về sau mỗi lần làm tình, Minh Hy chẳng còn để cậu phải mở đường Omega.
Đế quốc cần Omega sinh nở giống nòi vĩ đại, vậy nên ngoại trừ các Omega cực kỳ đặc biệt, Omega bình thường không được phép uống thuốc tránh thai, hơn nữa thuốc cũng sẽ gây ảnh hưởng đến khả năng sinh nở của Omega, từ nhỏ họ đã được giáo dục không được phép sử dụng thuốc. Chưa kể, loại thuốc này dân thường không thể mua được, chỉ có thể có từ những đơn thuốc đặc biệt do bác sĩ kê thôi.
Minh Hy không hề nghĩ tới chuyện tránh thai bằng cách dùng thuốc cho Minh Lăng, chỉ là mỗi lần làm tình không bắt cậu mở đưởng Omega ra để bắn vào nữa.
Ban đầu Minh Lăng vẫn chưa phát hiện, sau vài lần, cậu bỗng ngờ ngợ.
Anh hai trước kia toàn dùng đủ mọi cách để cậu mở đường Omega, vậy mà thời gian gần đây không còn lật đi lật lại cậu để cậu động tình hơn như trước, thậm chí cậu không mở đường Omega nữa, anh hai cậu tựa hồ cũng không quá bận tâm.
Minh Lăng không rõ tâm tư Minh Hy, còn tưởng mình đã mất hấp dẫn đối với anh rồi, hốt nhiên lo âu ghê lắm.
Cậu đăng nhập diễn đàn hôn nhân gia đình của Omega, giấu tên gửi chủ đề hỏi thăm chuyện này và xin giúp đỡ, ngay lập tức có người trả lời: “Chắc cảnh bạn sinh con giáng mạnh vào hứng thú chuyện ấy ấy của anh ta rồi nên sau này lên giường cũng chỉ trớt quớt cho có thôi."
“Chồng tôi cũng vậy đấy, ảnh nói nhìn tôi sinh con làm ảnh chịu hổng nổi, sau này mỗi lần làm chả còn nhiệt tình bằng lúc trước."
“Lúc đẻ mà để chồng đứng bên nhìn sẽ làm suy giảm vẻ đẹp nghiêm trọngtrong lòng các lão ấy."
Đương nhiên, cũng có Omega tính khí dạn dĩ trả lời: “Nếu một Alpha hết hứng thú, hết yêu chỉ vì Omega lúc đẻ con cho anh ta không đẹp, thế thì vứt! Đến Cục hôn phối Omega tố giác đi, ly dị phứt cho xong."
Đối với Omega, ly dị là chuyện hết sức đau lòng. Họ bị chịu ảnh hưởng từ thể chất, người đầu tiên đánh dấu hoàn toàn họ không chỉ khắc ghi vào tim họ mà còn mãi mãi lưu dấu không phai trên thân thể họ, khiến họ sinh ra cảm xúc quyến luyến sâu sắc dành cho người đó, để rồi mai sau sẽ rất khó chấp nhận ai khác, không chỉ bởi con tim khó nhận mà ngay cả cơ thể cũng khó nhận. Hơn nữa, Alpha mới cũng rất khó xóa bỏ dấu ấn của Alpha cũ trên người Omega.
Nói thì nói vậy, nhưng không hẳn Omega không thể ly dị, tái hôn. Omega nào có Alpha đã qua đời cũng có thể tái giá.
Chỉ là tỷ lệ rất thấp.
Cho nên một bài trả lời ngược đường của Omega nọ lập tức làm mọi người im re thật lâu, cuối cùng không còn ai trả lời chủ đề này nữa.
Thế nhưng Minh Lăng đã biết điều mình cần biết từ nó rồi.
Cậu nghĩ, có lẽ anh hai đã thấy bộ dạng chửa đẻ của cậu mà tụt hứng với cậu thật? Song, giả sử anh hai thực sự đã không còn yêu cậu nữa, cậu sẽ ly dị anh chăng?
Khỏi cần nghĩ, Minh Lăng cũng biết đáp án là không. Kể cả Minh Hy có hết yêu cậu, cậu vẫn yêu anh không đổi dời, không ly hôn.
Nên nếu đã không tính đường ly hôn, chỉ còn lại một lối duy nhất, đó là nghĩ biện pháp giữ Minh Hy ở lại với mình, để lòng anh không thay, dạ anh không đổi.
Minh Tử Yên mới tròn một tuổi nom giống Minh Hy y tạc hay phải khen chính là Minh Hy phiên bản chibi. Chỉ khác là đường nét Minh Hy góc cạnh hơn, mắt sâu hơn, thần sắc kiên nghị hơn, còn Minh Tử Yên thì trắng trắng mềm mềm, mồm chu chu, mắt lúng liếng to tròn, mũi xinh xắn, nhưng có thể đoán trước, khi nhóc lớn sẽ giống hệt Minh Hy cho coi.
Nhà có con thơ nên thuê hẳn hai Beta dày dạn kinh nghiệm đã được cấp giấy chứng nhận về chăm sóc em bé, nhờ vậy Minh Lăng đỡ nhọc mệt hơn hẳn.
Minh Lăng bế con, gọi điện cho Minh Hy.
Ngồi trong thư phòng, không gian hiện lên hình ảnh Minh Hy ngồi ở đầu dây bên kia nhận điện thoại. Vì quá rõ ràng, hệt như đang đối diện với người thật vậy.
Minh Lăng bế con đi sờ sờ bố, “Con trai, nhìn bố con kìa."
Minh Tử Yên đã biết nói vài từ, bập bẹ kêu, “Bố."
Minh Hy nhìn con rất đỗi hiền hòa, rồi lại chuyển tầm mắt về vợ, nói, “Lăng Lăng, mấy hôm nữa anh về."
Minh Lăng mừng rỡ gật đầu, “Em chờ anh về."
Kỳ động dục của Minh Lăng diễn ra khá quy luật, miễn là không có anh hai ở gần ảnh hưởng đến cậu thì đại để cứ ba tháng cậu lại vào kỳ động dục vô cùng mẫn cảm, thường thường vẫn động tình khó nhịn, nhưng so ra còn có thể chịu đựng.
Minh Hy hiểu tình trạng cơ thể cậu lẫn quy luật này. Trong khoảng thời gian gần đây biên cảnh tương đối thanh bình, những khi Minh Lăng động dục, anh đều có thể về nhà với cậu.
Lần này cũng thế.
Minh Hy sắp về, Minh Lăng bèn chuẩn bị tươm tất ở nhà.
Đủ các món Minh Hy thích ăn, có món còn phải là nguyên liệu quý hiếm vận chuyển từ xa xôi tới, còn may cả quần áo cần thiết cho Minh Hy mặc ở pháo đài…
Minh Lăng là hình ảnh một người vợ nơi hậu phương mẫu mực nhất, làm công việc bình thường nhất, sống tháng ngày bình thường nhất, nhưng cũng hạnh phúc và an nhiên.
Phòng ngủ của Minh Hy cùng Minh Lăng ở tầng ba, Minh Tử Yên thì được bảo mẫu chăm sóc ở tầng hai.
Minh Lăng sắp vào kỳ động dục nên không xuống nhà nhiều. Tuy người giúp việc đều là Beta nhưng đôi khi Beta cũng bị chất dẫn dụ của cậu ảnh hưởng, do đó cậu chỉ ở trên lầu sử dụng người máy trí tuệ, lại được thể Minh Lăng thích cài đặt chương trình nên cũng thích xài người máy hơn.
Minh Hy về đến nhà, Minh Lăng đã đứng đón ở cửa. Anh bước tới bế Minh Lăng vào nhà. Nhà còn mấy người hầu, hai người tất nhiên không làm gì thân mật quá đà ngay tại phòng khách.
Minh Hy chỉ hôn lên má Minh Lăng, “Em yêu, nhớ em vô ngần."
Minh Lăng cười cười, “Ừm, em cũng nhớ anh."
Minh Hy đi tắm rửa, ngồi ăn cơm với cả nhà, rồi anh ôm con trai đùa nhau một hồi. Minh Tử Yên rất chi kháu khỉnh và bụ bẫm. Alpha lớn lên bao giờ cũng khỏe mạnh, chỉ mỗi Omega là hay bệnh vặt vì sức khỏe yếu.
Thế nên đứa con đầu tiên mà là Alpha thì quá tốt rồi, bởi lẽ Alpha dễ nuôi hơn Omega rất nhiều.
Song trong lòng Minh Hy, Alpha là lũ da dày thịt béo, không cần quá tốn công chăm nom.
Anh chơi với con một lúc rồi để bảo mẫu ẵm đi, Minh Lăng muốn theo chăm con cũng bị Minh Hy ẵm ngửa, phi thẳng lên tầng ba.
Bị anh bế vào nhà tắm, gí mặt vào cổ hôn cậu điên cuồng, cậu ngửa cổ đẩy anh ra, nói, “Anh hai, tối hẵng làm. Em phải đi dỗ, con mới chịu ngủ cơ. Chứ không tẹo nữa nó không thấy em đâu kiểu gì cũng khóc."
Minh Hy hôn nghiến môi cậu, giọng nói đậm mùi ***, khàn khàn, “Nó yếu đuối đến nỗi cần em dỗ mới chịu ngủ sao? Không nên chiều chuộng Alpha quá, cứ để mặc nó khóc."
Minh Lăng bất bình bĩu môi, “Anh hai nói cái gì vậy?"
Thấy cậu không vui, anh liền ôm ghì, “Được rồi, anh nói sai. Nếu đã vậy thì anh chỉ hôn em thôi."
Thế là Minh Lăng để cho anh hôn. Hai người đã không được gần gũi nhau hơn hai tháng, chỉ từ một cái hôn đã trở nên động tình khó nén.
Chất dẫn dụ Omega trên người Minh Lăng vốn dĩ chưa chín đến kỳ động dục, mà bị Minh Hy kích thích, kỳ động dục lập tức đến sớm hơn lịch. Mùi chất dẫn dụ Omega trong phòng tắm nhất thời trở nên sực nức.
Minh Hy đặt Minh Lăng lên bệ để giỏ quần áo, ôm eo cậu, luồn tay vào lớp áo quần vuốt ve người cậu.
Tuy Omega mang thai khó nhọc nhưng sau khi sinh con cũng dễ lấy lại dáng. Ba tháng sau khi sinh Minh Tử Yên, thân mình Minh Lăng gần như đã khôi phục y chang lúc bình thường.
Minh Hy xoa bụng cậu, nơi này đã phẳng lỳ rồi.
Minh Lăng ngửi thấy mùi chất dẫn dụ Alpha từ anh, thân thể lại nhũn nhão, lại tê dại, khoảng trống ngày một mở rộng sâu trong thân xác. Dù sao cũng gần ba tháng rồi cậu nào có được bên anh thế này đâu.
Má cậu ửng đỏ, cặp mắt ngấn nước và dần mê mờ, Minh Hy biết ngay cậu đã động tình. Anh chuyển nụ hôn từ tai xuống đến vai, bàn tay đang xoa bụng cậu cũng đã cởi xong từng chiếc cúc áo.
Áo sơ mi của Minh Lăng vướng tại khuỷu tay. Minh Hy hôn dọc xuống theo cổ cậu, vừa liếm vừa hôn nơi đầu ngực. Cậu cảm thấy một trận kích thích như giật điện lan tỏa rộng khắp, một phần truyền thẳng lên não, tựa thể trong đầu đang nở rộ một màn pháo hoa sáng chói một phần thì trôi xuống bên dưới làm eo cậu nhũn ra, cơ thể lại càng rỗng hoác, thèm muốn lửa nóng của Minh Hy khỏa lấp cậu, từng phân da thịt cũng thêm nhạy cảm bội phần…
Minh Hy lại hôn liếm trở xuống người cậu, cậu đã ngồi không vững. Lúc trước xây cái bệ ở đây cốt cũng vì công dụng này, cho nên nó vốn rất rộng.
Minh Hy trải tấm khăn tắm to đùng lên bệ, cho Minh Lăng nằm xuống, bản thân nhẩn nha liếm hôn mãi nơi lỗ rốn xinh xinh. Minh Lăng quàng trên vai anh, ngón tay anh cũng thoăn thoắt cởi quần cậu, tiện thể tụt cả quần lót cậu xuống, trông thấy bé cưng phía trước cậu đã vểnh lên và rỉ nước, anh ngậm thẳng vào miệng. Cơ thể cậu run lên bất thần, chân gác trực tiếp lên vai anh. Anh liên tục liếm mút thứ phía trước, tạo ra từng đợt mê đắm dội mạnh khiến thần trí cậu u mê, kêu rên ừ hử. Minh Hy nắn bóp bờ mông đầy đặn của cậu, chen ngón tay vào rãnh mông, đụng vào nơi cửa động đã ươn ướt. Đút thẳng hai ngón vào, chậm rãi rút vào rút ra, anh kích thích cậu cùng lúc cả sau và trước, tiếng cậu rên xiết vang vọng khắp phòng tắm, chẳng mấy chốc đã tiết ra, phía đằng sau càng ướt hơn. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo ban nãy vừa về tắm xong, nay anh cởi quần giải thoát cho vật thể hùng mạnh đã nóng rực và thẳng đanh, đặt ở mông cậu, nhấn vào.
Bên trong đột nhiên bị nhồi nhét, Minh Lăng vừa đau vừa thích bật ra tiếng kêu, âm thanh nửa nũng nịu nửa sảng khoái, “A… Anh hai…"
Minh Hy cầm chân cậu, đỡ eo cậu, bắt đầu chuyển động, cảm xúc chân thật làm Minh Lăng sung sướng tột đỉnh, phía trước cậu nhanh chóng ngóc dậy lần nữa. Cậu bấu tay nơi mép bệ, trùng triềng nhấp nhô tựa con thuyền trong sóng nước theo từng đợt đẩy đưa va chạm của Minh Hy.
Minh Hy không chạm vào thứ phía trước cậu, mà cúi xuống ấn môi hôn vai và ngực cậu mãi. Tuồng như anh cũng mất kiểm soát với chính bản thân mình, độ mạnh động tác vô cùng dữ dội, lần nào cũng thúc mạnh vào tận nơi sâu thẳm trong cậu. Cậu rên la giữa cơn thống khoái, chẳng còn tâm trí để nghĩ suy bất kể điều gì khác.
Cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, phòng tắm cũng đậm đặc mùi hương chất dẫn dụ Alpha và Omega quấn quýt nhau.
Lưng Minh Lăng bị cọ trên khăn tắm có phần khó chịu, Minh Hy nâng cậu dậy, để chân cậu quấn quanh hông mình, còn anh thốc lên trên liên tiếp. Mãi một lát sau, cả hai đều đạt cao trào giữa bể kích động.
Lồng ngực Minh Lăng phập phồng không thôi, hồi lâu sau mới định thần trở lại, phát hiện anh hai vẫn áo quần tử tế, cậu không khỏi thấy mình quá *** đãng, má càng đỏ gay gắt. Được Minh Hy bế đi tắm, cậu lí nhí, “Anh hai, em muốn đi xem con thế nào."
Minh Hy hôn má cậu, “Ừ, được."
Tắm táp xong xuôi, Minh Lăng chẳng còn bao khí lực để động đậy, ban nãy Minh Hy di chuyển quá mạnh bạo làm mông cậu đến giờ vẫn còn râm rẩm đau. Để Minh Hy vận quần áo cho mình, cậu nằm nghỉ một lúc mới thấy đỡ hơn. Minh Hy nằm xuống cạnh cậu, dịu dàng nhìn cậu, lại cầm tay cậu đưa lên môi hôn.
Minh Lăng cũng nhìn anh, “Anh hai, mình xuống nhà đi. Đến giờ con ngủ rồi."
Minh Hy đồng ý, ngồi dậy bế Minh Lăng đi xuống. Vì có con rồi, kỳ thực Minh Lăng không quen được anh trai ôm ra phòng ngủ nữa, cậu cự nự đòi xuống nhưng anh không chịu thả, xuống lầu hai rồi anh mới bỏ cậu xuống.
Hai người cùng vào gian phòng em bé của Minh Tử Yên.
Omega nam không có sữa, Minh Lăng cũng thế, có thai ngực cũng không phát triển, nên Minh Tử Yên phải ăn sữa bột.
Năm nay Minh Tử Yên một tuổi. Alpha độ một tuổi là hiếu động lắm rồi, Minh Tử Yên đã có thể tự đi chập chững, chẳng qua không đi được xa thôi.
Thành thử, phòng em bé có một chiếc giường thâm thấp siêu lớn, trải nệm thật dày, có lan can cho Minh Tử Yên vịn bám, nhóc thường thường chơi đùa ở trong.
Minh Lăng vào phòng là ngồi vào giường, chơi với Minh Tử Yên. Minh Hy ngồi cạnh một chốc, anh không hứng thú lắm với việc chăm trẻ con, vừa vặn việc quân có chuyện cần làm, anh nhắn với Minh Lăng một tiếng rồi lên thư phòng lầu ba.
Lâu lắm anh mới có dịp về nhà mà chẳng ở cùng con được bao lâu, Minh Lăng hơi thất vọng, nhưng cậu nhanh chóng gạt cảm xúc này qua một bên. Anh hai vốn bận rộn, được về đã là tốt rồi, bản thân cậu không nên đòi hỏi.
Tính Minh Tử Yên nghịch, tối rồi cũng chẳng chịu ngủ. Minh Lăng nhìn đồng hồ thấy đến giờ bèn bế nhóc ra khỏi chiếc giường đầy ắp đồ chơi, cùng bảo mẫu vệ sinh cho nhóc rồi thả nhóc xuống chiếc giường nhỏ để ngủ.
Minh Tử Yên nằm trên giường, nhìn Minh Lăng mà mắt tròn xoe. Minh Lăng cúi xuống hôn nhóc rồi tắt đèn, ngồi kể chuyện cho nhóc nghe trong làn ánh sáng tờ mờ, giọng nói hiền hòa làm Minh Tử Yên buồn ngủ, ú ớ gọi mẹ xong, nhóc ta ngủ khì.
Minh Tử Yên ngủ rồi, cậu dặn dò bảo mẫu mấy việc, sau đó mới lên lầu.
Thấy anh hai còn đang làm việc trong thư phòng, cậu tự mình về phòng ngủ.
Lên giường, chui mình vào chăn, cơ thể hãy còn chút uể oải và trống rỗng bởi ham muốn kỳ động dục. Cậu nhớ lại vừa rồi ở phòng tắm, Minh Hy không khiêu khích để đến khi cậu mở đường Omega rồi mới bắn tinh, cậu thấy rất buồn, trộm thở dài trong chăn. Ưu tư một lát, cậu trở dậy, đi thay quần áo.
Minh Hy ra khỏi thư phòng, theo mùi hương chất dẫn dụ của Omega, anh biết Minh Lăng đã về phòng ngủ. Anh xuống lầu xem con trai rồi cũng về phòng.
Đèn phòng ngủ đã vặn nấc tối, chăn trên giường phồng lên, là Minh Lăng đã ngủ.
Anh cũng thay đồ ngủ, lên giường.
Vừa ngả lưng xuống, Minh Lăng liền nhích về phía anh, anh vươn tay ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào hõm vai mình, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, lại tém chăn, lúc này mới bỏ tay vào chăn ôm cậu. Tay vừa đặt lên tấm lưng kia, Minh Hy tức khắc phát hiện có gì đó không ổn, vì quần áo Minh Lăng đang mặc không phải vải đồ ngủ.
Anh vội bật đèn cho sáng, hôn trán cậu rồi mới hỏi, “Em yêu, đang mặc cái gì thế?"
Minh Lăng không mở mắt, chỉ dụi dụi vào ngực anh.
Anh xốc một phần chăn lên nhìn mới biết Minh Lăng mặc bộ thường phục quân đội anh để ở nhà. Bộ quân phục màu đen, anh mặc dĩ nhiên là vừa in, nhưng mặc trên người Minh Lăng thì chả khác nào cái váy.
Lối tư duy của Omega và Alpha cách biệt nhau rất lớn. Về cơ bản, nếu hai ngân hà quá xa nhau, đến khi muốn tiếp cận nhau sẽ phải tốn thời gian dài lâu để hai ngân hà dung hợp.
Thời gian đầu, Minh Hy cũng tắc tị trước một số suy nghĩ lạ lùng của Omega.
Nhưng rồi Alpha sẽ cưới Omega, Alpha cũng phải học về tư tưởng của Omega, vả lại Minh Hy đã sống cùng Minh Lăng từ lâu lắm, lẽ đương nhiên anh hiểu được cậu.
Minh Lăng mặc áo anh nhưng không mặc quần, hai cẳng chân trắng dài trần trụi, đen trắng đan xen, ùa đến một vẻ đẹp khó tả thành lời. Vậy mà sao gương mặt Minh Lăng không phải động tình khó nhịn nào đó, mà lại là nỗi bi thương như thể đang chờ hiến tế.
Minh Hy ngồi dậy, ôm Minh Lăng vào lòng, hôn lên bờ môi non mềm xinh xẻo, lại vuốt má cậu, dịu dàng hỏi, “Lăng Lăng yêu dấu, em sao vậy?"
Bấy giờ Minh Lăng mới ngước mắt, vòng tay lên ôm cổ Minh Hy, “Anh hai, em muốn anh."
Minh Hy hôn bên vành tai cậu, đưa tay xuống sờ mông, phát hiện cậu chẳng mặc cả quần lót. Cởi nút thắt bộ quân phục trên người cậu, anh nhận ra trong lớp quân phục cậu không mặc gì. Anh kinh ngạc lắm, lại thương cậu quá chừng, “Sao lại mặc cái này hả? Cứng như này, cọ lên da em sẽ khó chịu."
Minh Lăng chui vào lòng anh, nói nhỏ, “Em nghĩ anh sẽ thích."
Minh Hy hôn môi cậu, hôn một hồi mới dừng lại, cởi toàn bộ nút thắt áo cậu, cởi xuống, đoạn quấn chăn bọc cậu vào ***g ngực, bàn tay to bản vuốt ve lưng cậu, “Ừ, em mặc đúng là đẹp lắm, nhưng em không thấy khó chịu à?"
Minh Lăng nhìn anh, “Em nghĩ anh thấy em mặc như vậy sẽ có hứng hơn, sẽ lao lên giường nhào vào em ngay."
Minh Hy bị cậu chọc cười, tay xoa bờ mông tròn của cậu, hơi thở cũng phì phò. Anh ôm cậu ngồi cưỡi trên anh, nhìn vào mắt cậu không dời đổi, “Em yêu, anh quả thực rất muốn nhào vào em luôn, nhưng anh cảm nhận được em đang có tâm sự, anh quan tâm đến việc này hơn đấy. Nói anh biết, rốt cuộc là làm sao?"
Con ngươi Minh Hy là màu xám lẫn giữa màu đen, khi chăm chú nhìn ai đó sẽ tạo cảm giác nồng nàn và ái ý vô danh. Đâu phải khi không mà bao nhiêu Omega ao ước được gả cho anh? Như An An nói, chẳng phải chỉ bởi anh cao ráo, điển trai, tài giỏi, mà trên hết, tuy anh thuộc tuýp người lạnh lùng ngoài mặt, song khi nhìn vào đôi mắt anh thật kỹ, sẽ biết ngay anh ngay thẳng và vững vàng nhường nào, cùng biết bao dịu dàng chất chứa làm họ không thể cự tuyệt.
Lúc này Minh Lăng cũng không chịu nổi đôi mắt sâu ấy, cậu đột ngột nhắm nghiền mắt, úp mặt vào bả vai rộng lớn của anh, nói thầm thì, “Anh hai, anh không yêu em như trước nữa, em lo."
Minh Hy lấy làm ngỡ ngàng, vuốt ve tóc cậu ôm mặt cậu ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt, “Sao lại nghĩ thế chứ, em yêu, làm sao anh có thể thay lòng với em?"
Minh Lăng mím môi mấy bận mới bảo, “Anh hai, nếu anh không yêu em nữa, anh cũng nói cho em biết nha. Em không mong mình ngủ cạnh nhau mà tâm tư cả hai lại không tương đồng."
Minh Hy bị giật mình không nhẹ, “Lăng Lăng, em nói gì thế? Sao lại nghĩ thế?"
Anh hiểu Omega hay nghĩ ngợi nhạy cảm và chú ý tiểu tiết, lại thường thích trầm tư lan man, nhưng anh không ngờ cậu nghĩ đến cả loại chuyện anh đã hết yêu cậu. Anh không biết phải giải thích ra sao để cậu gạt ý nghĩ này đi.
“Là vì gần đây anh không về nhà ư? Lúc nào cũng ở xa em là anh không đúng, nhưng không có chuyện anh không yêu em đâu."
Cậu nhìn anh, khẽ thỏ thẻ, “Em cảm giác từ lúc em sinh con, anh không nhiệt tình với em bằng trước kia, toàn làm chiếu lệ."
Minh Hy quả thực ù ù cạc cạc, ôm chặt cậu hơn, “Sao lại nghĩ thế hở em? Lăng Lăng, anh có điểm nào chưa tốt sao?"
Minh Lăng nói, “Em không biết nữa. Nhưng dạo này anh chẳng hề đòi em mở đường Omega cho anh vào, lần nào cũng làm cho có rồi thôi, mà cũng không kiên nhẫn như hồi trước. Vừa rồi anh làm kiểu gì đến giờ mông em còn đau…"
Minh Hy thộn mặt mất một lúc. Với Alpha, bị vợ chê mình chưa dốc hết sức trên giường là việc nhục nhã nhất.
Cơ mà hiện tại so với nỗi nhục đó, nguyên nhân khiến Minh Lăng hiểu lầm và bất an còn quan trọng hơn.
Minh Lăng nói rồi, càng bối rối hơn lúc chưa nói. Cậu nhìn Minh Hy mà phân trần, “Anh hai… Em… Không phải em chỉ trích anh đâu…"
Minh Hy hôn hôn khóe môi cậu, đặt tay cậu lên tim mình, “Lăng Lăng, anh sai khi trót làm em đau. Nhưng mà, anh không ngờ em lại hiểu lầm. Đích thực là dạo này anh không muốn em mở đường Omega cho anh vào."
Minh Lăng nhíu mày, “Vì sao?"
Anh lại hôn lên môi cậu một cái, mới áp vào trán cậu, “Anh không muốn có con nữa."
Minh Lăng sợ hãi hỏi, “Vì sao?"
Minh Hy đáp, “Lúc sinh Minh Tử Yên, em vất vả quá, Omega lại chỉ được phép sinh tự nhiên, anh không muốn em phải đau đớn đi sinh con như vậy nữa. Hai đứa mình có Minh Tử Yên là đủ rồi, bố mẹ anh cũng chỉ sinh mình anh."
Minh Lăng chẳng thể liệu tới lý do là vậy. Cậu ngẩn ngơ hỏi, “Chứ không phải anh hai hết yêu em sao?"
Câu này Minh Hy trả lời cực kỳ rành rọt, “Phải."
Thật ra Minh Hy cũng không hề nghĩ vòng vo. Yêu Minh Lăng, cưới Minh Lăng làm vợ, sống bên cậu trọn đời, mọi tình cảm ấy đều quá đỗi cháy bỏng. Muốn hỏi cháy thế nào, bỏng ra sao, anh không biết. Vì anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện khác hay những khả năng khác. Anh không nghĩ đến anh không yêu Minh Lăng, không nghĩ đến sẽ cưới người khác làm vợ, cũng không nghĩ đến sẽ sống bên ai cả đời. Hết thảy đều là tính chất dứt khoát và rành mạch của người lính.
Minh Lăng si mê nhìn anh, bất giác hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cũng trào ra. Minh Hy cuống lên chùi chùi cho cậu, cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào, “Em ngỡ anh chỉ hời hợt với em, ngỡ anh hết yêu em rồi, em không biết phải làm sao nữa."
Minh Hy đành ôm cậu, “Đừng nghĩ bậy, đừng có bao giờ nghĩ mấy chuyện kiểu này nữa, làm sao nó có thể xảy ra được."
Minh Lăng gật lia lịa trong ngực anh, thầm nạt mình quá bộp chộp, anh hai không yêu mình thì yêu ai nào?
Chỉ là…
Cậu ngước lên nhìn anh, nói, “Nhưng em vẫn muốn sinh con cho anh hai, sinh thật nhiều con. Em không sợ đau đẻ, miễn là anh hai không thấy lúc em đẻ xấu xí quá là được. Nếu anh không thích nhìn em lúc đẻ, anh đừng vào phòng sinh."
Tuy thần kinh Minh Hy không nhạy cảm, không chú ý tiểu tiết, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy lời này của cậu có vấn đề, “Lại nghĩ gì vậy hả? Em sinh khổ cực và đau thế, làm sao anh lại không ở bên em?"
Minh Lăng nói, “Nhưng em không muốn anh thấy bộ dạng xấu xí của em khi đó. Rất nhiều ông chồng cảm thấy vợ mình sinh nở quá kinh khủng, sau đó chẳng còn bao nhiêu hứng lên giường."
Minh Hy không thể không hung hăng hôn cậu, đến tận khi cậu thở hổng nổi, anh mới bỏ ra, “Anh sẽ không. Lăng Lăng trông thế nào anh cũng thích. Bọn mình sẽ bầu bạn nhau đến già, em có là dáng vẻ thế nào đi chăng nữa anh đều thấy đẹp. Với cả, em sinh con cho anh, khổ cực đến thế, sao anh có thể nghĩ vậy? Mà kể cả là lúc đó em cũng rất đẹp…"
“Nhưng…"
Minh Hy nghe Minh Lăng còn định nhưng nhị mấy lời khó nghe liền kiên quyết không nghe nữa, ấn môi xuống hôn cậu, tay cũng xoa nắn mông, chậm rãi đút ngón tay đi vào cơ thể cậu, vân vê, Minh Lăng chỉ có thể thở hổn hển, nào còn sức thốt thành lời.
Minh Hy ôm cậu, vùi thấp đầu hôn liếm xương quai xanh, kế đó ngậm đầu ngực đỏ thắm mà liếm láp. Vì rất sợ Minh Lăng lại nghĩ tầm bậy, anh nghĩ thêm một đứa con nữa cũng được. Phải là một Omega. Anh thích có một đứa con Omega.
Anh đè Minh Lăng xuống giường. Ánh sáng phòng êm dịu. Anh đổi trần nhà thành gương.
Cậu mở to mắt, đã thấy trần nhà thành gương, tường tỏ từng đường nét, chiếu rõ hình ảnh cậu trần truồng đỏ mặt nằm đó, còn Minh Hy vẫn mặc áo ngủ. Cậu đưa tay toan giúp anh cởi, anh liền cúi xuống tiện cho cậu cởi giùm anh hơn, bàn tay anh lại chạm lên bé cưng thanh tú nơi hạ thân cậu. Cậu động tình, cởi áo anh xuống, bèn giơ chân vòng trên lưng anh.
Anh cầm tay cậu đặt tại cạp quần mình ngụ ý muốn cậu cởi giúp cả quần, cậu lại sờ vào dục vọng đã dựng đứng cách qua một lớp quần ấy.
Mặt Minh Hy lúc này cũng đỏ gay, ánh mắt lấp lóa sắc màu *** không hề giấu giếm. Anh thở hồng hộc mấy hơi, bảo cậu, “Em yêu, cởi quần cho anh đi em."
Minh Lăng động chạm một lát mãi khi nơi phía trước anh cũng rỉ ra ít dịch thể thấm ướt quần, cậu mới chịu kéo quần anh xuống. Cậu ngồi dậy ngay, khom mình xuống hông anh, há miệng ngậm lấy phân thân thẳng tắp.
Minh Hy thở dốc nhìn động tác của cậu. Cái miệng nhỏ nhắn há to căn bản chỉ có thể ngậm phần cao nhất, còn phần dưới đành phải phục vụ bằng tay. Cái lưỡi hồng nhạt vươn ra liếm đỉnh, mút mát không ngừng, đôi khi còn ghẹo anh bằng răng. Tất cả đều kích thích Minh Hy. Anh vuốt lưng cậu, vuốt tóc cậu, cuối cùng nhịn không được nữa, anh thật sự bị cậu mút đến bắn ra. Dòng trắng đục văng ra ngoài, Minh Lăng không kịp lùi lại, bị bắn thẳng lên mặt, vấy cả trên môi.
Minh Hy hơi đờ đẫn vài giây, ngay sau đó tỉnh táo lại nhìn cậu. Cậu đang quẹt dịch thể trắng nhờ trên mặt mình, đưa tay vào miệng liếm liếm, thế rồi bảo anh, “Anh hai à, tanh thật."
Tinh dịch trước đó cậu từng bắn ra không có tác dụng thụ tinh, mang vị chất dẫn dụ Omega của cậu nên có hơi tanh, kế tiếp là vị ngọt, còn cả vị ngọt say lòng đậm đà của chất dẫn dụ Omega.
Minh Hy kéo cậu vào lòng, đưa tay lau hết dịch thể trên mặt cậu rồi vồ vập hôn lên cánh môi đỏ tươi, mời gọi phiến môi như hoa của cậu cùng triền miên mút mát.
Rồi đặt cậu nằm xuống, rải nụ hôn dọc theo cơ thể cậu. Minh Lăng nhìn hoạt động của hai người trong gương, lòng trào dâng cảm giác thẹn không để đâu cho hết, song lại nhìn thấy thân thể rắn rỏi của anh hai đang ở bên trên mình, cậu thấy thỏa mãn, rốt cuộc khép mắt lại, xoay người nằm sấp xuống gối ôm mềm mại.
Minh Hy hôn từ dấu răng sau vai đến đầu ngực, thậm chí còn cắn mạnh nơi gò mông đầy đặn. Anh banh chân cậu ra, hôn nơi động sau.
Đầu lưỡi anh sục sạo nơi đó làm tim Minh Lăng đập như điên, động nhỏ co rút lợi hại, bản thân cậu còn cảm giác được từng dòng dịch tình đang chảy tràn trề.
Minh Hy gần như hôn khắp người cậu không chừa chỗ nào, sau đó mới lật Minh Lăng lại. Khuôn mặt Minh Lăng bừng đỏ, mắt mờ mê, giương tay ve vuốt vật rắn đanh nơi nửa thân dưới anh. Minh Hy cầm tay cậu, để cậu dẫn đường anh nhồi mình vào trong thân thể cậu. Anh ôm cậu thật chặt, tiến vào vô cùng sâu.
Toàn gian phòng lởn vởn tiếng hai người thở gấp, rên rỉ, tiếng cơ thể ma sát nhau, tiếng nệm chăn soàn soạt. Minh Lăng nhắm mắt, đạt cao trào trong hơi thở và âm thanh thở dốc của anh mình, vô thức mở ra đường Omega trong ruột. Minh Hy cảm nhận con đường ấy hé mở liền mạnh mẽ thúc vào, vừa tiến vào đã bị quấn riết, kết Alpha chỉ đường cho anh chớp nhoáng bung ra, gắt gao kết hợp cùng thân thể Minh Lăng tại chỗ. Ở thời khắc này Minh Lăng luôn đau đớn, song cậu lại quấn chân quanh hông anh hai thêm chặt, tiếp theo cảm thụ dòng dịch thể nóng hổi của anh phun sâu vào con đường. Cậu không chịu nổi, kêu khóc, “A… Anh hai…"
Cơ thể Minh Hy lúc này vô vàn kích động, khoảng trống trong não ban đầu qua đi, anh bừng tỉnh lại, khoái cảm bắn tinh được đường Omega của Minh Lăng nuốt lấy làm tấm lưng anh rung lên, toàn thân rơi vào trong biển khoái lạc vô phương miêu tả. Anh cúi xuống hôn Minh Lăng tha thiết, Minh Lăng khó thở, cũng cảm nhận được khoái cảm khi Minh Hy bắn tinh, thân dưới kẹp Minh Hy càng chặt chẽ.
Mãi một hồi lâu lắc, kết của Minh Hy mới từ từ tiêu biến, phân thân bị Minh Lăng hút hết cũng xìu xuống trượt khỏi đường Omega, nhưng bởi động sau của Minh Lăng vẫn rất chặt nên không tự ra ngoài mà phải một lát, anh mới tự mình rút ra chầm chậm, kéo theo chất lỏng nhầy nhụa ướt át.
Minh Lăng hãy còn chưa phục hồi thần trí từ khoái cảm. Cậu đê mê nằm cạnh Minh Hy, được anh siết vào lòng, kéo chăn đắp lên hai người. Anh dịu nhẹ xoa eo và lưng Minh Lăng, để Minh Lăng hồi thần trở lại.
Minh Lăng lần này đã có một kỳ động dục cực kỳ thỏa mãn. Đến lúc Minh Hy phải trở lại pháo đài Cherno, cậu vẫn nằm trên giường chưa dậy.
Minh Hy ngồi bên mép giường cúi mình hôn cậu, nói dịu dàng, “Lăng Lăng, anh phải đi đây."
Mặc dầu không muốn nhưng không được làm trễ nải công việc anh hai, cậu giơ tay xoa má anh, nói, “Ừm. Em tiễn anh nha."
Minh Hy bảo, “Không cần, em nghỉ ngơi đi. Anh xuống xem Minh Tử Yên rồi đi."
Cậu quấn cổ anh, trao nhau một nụ hôn khắng khít, mới để anh đi.
Làm vợ quân nhân luôn là như vậy. Dẫu đang trong khoảnh khắc chia biệt, cậu bịn rịn dường ấy, nhưng qua hai ngày, cậu đã quen, cũng không thấy có chỗ nào bất tiện.
Lại nói, trừ phi Minh Hy có nhiệm vụ trọng đại, còn không hàng ngày vẫn đều có thể gọi điện, gỡ bỏ nỗi khổ tương tư.
Minh Lăng lần này rút kinh nghiệm chứ không như hồi mang thai Minh Tử Yên, con hơn hai tháng rồi mà hẵng còn dám làm chuyện lớn mật như thế cùng anh hai. Lần này anh cậu đi được một tháng, cậu đã dùng que thử thai kiểm tra, đến độ hai tháng, kết quả kiểm tra cho biết cậu đã có bầu.
Cậu sợ kết quả dương tính giả bèn kiểm tra ba lượt, vẫn là dương tính, bấy giờ cậu mới chịu tin, cúi nhìn bụng mình, thầm nhủ mình cũng hăng hái thật, anh hai cậu vừa bắn tinh vào đường Omega một cái, cậu đã mang thai luôn.
Khi Minh Lăng báo tin vui cho Minh Hy, tâm trạng anh tương đối phức tạp. Anh không hề muốn Minh Lăng vất vả và đau đẻ, nhưng nhìn Minh Lăng rõ là phấn khởi, lại sắp có đứa bé nữa mang huyết mạch hai người ra đời, anh cũng vui lây, vô cùng mãn nguyện.
Vũ trụ bát ngát khôn cùng với biết bao hằng tinh lấp lánh. Bên cạnh các hằng tinh, lại có hằng hà sa số hành tinh quay xung quanh, hầu hết chúng không có dấu hiệu sự sống, chỉ có rất ít tinh cầu mới thích hợp cho sinh vật sinh tồn, trải qua hàng triệu triệu năm tiến hóa mới có sự sống. Con người là chủng tộc sống được Thần ban ơn, họ có suy nghĩ, có tình yêu để cùng người yêu kết hợp, sinh sản giống nòi tiếp theo, truyền thụ tất thảy của nhân loại…
Đứa bé là hy vọng của thế giới. Chỉ có sinh nở, con người mới có thể đi đến phương xa bất tận, có được sinh mệnh đằng đẵng như tinh cầu, như vũ trụ. Chỉ cần sức sống của nhân loại chưa diệt, chúng ta sẽ chưa diệt vong.
Minh Hy đứng trên đài chỉ huy của pháo đài Cherno, nhìn về hướng hành tinh Sacher. Mắt thường vô phương chạm đến bóng dáng hành tinh nọ, song anh biết giữa vũ trụ vô biên, mịt mùng, nó vẫn ở đó, có vợ con anh ở đó, có sự kế thừa của họ ở đó.
Tôi lấy tính mạng và linh hồn của tôi ra thề, tôi sẽ trao cả cuộc đời và lòng trung thành của tôi cho Người, bảo vệ Người, hỡi đế quốc của tôi.
Người thai nghén tôi, nuôi dưỡng tôi, Người thai nghén vợ con tôi, nuôi dưỡng vợ con tôi, Người cho tôi tôn nghiêm và kiêu hãnh, Người cho tôi mọi thứ.
Tất cả của tôi đều có nhờ Người. Tôi cũng thuộc về Người.
Hết hoàn toàn
Ngày Minh Lăng đẻ, Minh Hy trở về chăm cậu.
Đối với Minh Lăng mà nói, dù quá trình đẻ đớn đau không thể tả thành lời nhưng cuối cùng nhẫn nhịn vẫn qua, nhịn qua là được rồi, trông thấy đứa con, cậu quên hết mọi thống khổ, chỉ còn lại niềm yêu thương dành cho con nhỏ.
Minh Hy lúc ấy cũng ở phòng sinh cùng Minh Lăng, nhìn cậu đẻ đau quá, sau này chẳng còn muốn có con nữa.
Mà thể chất Minh Lăng cũng không dễ mở đường Omega, chỉ cần không bắn tinh vào đường Omega, cậu sẽ không mang thai. Về sau mỗi lần làm tình, Minh Hy chẳng còn để cậu phải mở đường Omega.
Đế quốc cần Omega sinh nở giống nòi vĩ đại, vậy nên ngoại trừ các Omega cực kỳ đặc biệt, Omega bình thường không được phép uống thuốc tránh thai, hơn nữa thuốc cũng sẽ gây ảnh hưởng đến khả năng sinh nở của Omega, từ nhỏ họ đã được giáo dục không được phép sử dụng thuốc. Chưa kể, loại thuốc này dân thường không thể mua được, chỉ có thể có từ những đơn thuốc đặc biệt do bác sĩ kê thôi.
Minh Hy không hề nghĩ tới chuyện tránh thai bằng cách dùng thuốc cho Minh Lăng, chỉ là mỗi lần làm tình không bắt cậu mở đưởng Omega ra để bắn vào nữa.
Ban đầu Minh Lăng vẫn chưa phát hiện, sau vài lần, cậu bỗng ngờ ngợ.
Anh hai trước kia toàn dùng đủ mọi cách để cậu mở đường Omega, vậy mà thời gian gần đây không còn lật đi lật lại cậu để cậu động tình hơn như trước, thậm chí cậu không mở đường Omega nữa, anh hai cậu tựa hồ cũng không quá bận tâm.
Minh Lăng không rõ tâm tư Minh Hy, còn tưởng mình đã mất hấp dẫn đối với anh rồi, hốt nhiên lo âu ghê lắm.
Cậu đăng nhập diễn đàn hôn nhân gia đình của Omega, giấu tên gửi chủ đề hỏi thăm chuyện này và xin giúp đỡ, ngay lập tức có người trả lời: “Chắc cảnh bạn sinh con giáng mạnh vào hứng thú chuyện ấy ấy của anh ta rồi nên sau này lên giường cũng chỉ trớt quớt cho có thôi."
“Chồng tôi cũng vậy đấy, ảnh nói nhìn tôi sinh con làm ảnh chịu hổng nổi, sau này mỗi lần làm chả còn nhiệt tình bằng lúc trước."
“Lúc đẻ mà để chồng đứng bên nhìn sẽ làm suy giảm vẻ đẹp nghiêm trọngtrong lòng các lão ấy."
Đương nhiên, cũng có Omega tính khí dạn dĩ trả lời: “Nếu một Alpha hết hứng thú, hết yêu chỉ vì Omega lúc đẻ con cho anh ta không đẹp, thế thì vứt! Đến Cục hôn phối Omega tố giác đi, ly dị phứt cho xong."
Đối với Omega, ly dị là chuyện hết sức đau lòng. Họ bị chịu ảnh hưởng từ thể chất, người đầu tiên đánh dấu hoàn toàn họ không chỉ khắc ghi vào tim họ mà còn mãi mãi lưu dấu không phai trên thân thể họ, khiến họ sinh ra cảm xúc quyến luyến sâu sắc dành cho người đó, để rồi mai sau sẽ rất khó chấp nhận ai khác, không chỉ bởi con tim khó nhận mà ngay cả cơ thể cũng khó nhận. Hơn nữa, Alpha mới cũng rất khó xóa bỏ dấu ấn của Alpha cũ trên người Omega.
Nói thì nói vậy, nhưng không hẳn Omega không thể ly dị, tái hôn. Omega nào có Alpha đã qua đời cũng có thể tái giá.
Chỉ là tỷ lệ rất thấp.
Cho nên một bài trả lời ngược đường của Omega nọ lập tức làm mọi người im re thật lâu, cuối cùng không còn ai trả lời chủ đề này nữa.
Thế nhưng Minh Lăng đã biết điều mình cần biết từ nó rồi.
Cậu nghĩ, có lẽ anh hai đã thấy bộ dạng chửa đẻ của cậu mà tụt hứng với cậu thật? Song, giả sử anh hai thực sự đã không còn yêu cậu nữa, cậu sẽ ly dị anh chăng?
Khỏi cần nghĩ, Minh Lăng cũng biết đáp án là không. Kể cả Minh Hy có hết yêu cậu, cậu vẫn yêu anh không đổi dời, không ly hôn.
Nên nếu đã không tính đường ly hôn, chỉ còn lại một lối duy nhất, đó là nghĩ biện pháp giữ Minh Hy ở lại với mình, để lòng anh không thay, dạ anh không đổi.
Minh Tử Yên mới tròn một tuổi nom giống Minh Hy y tạc hay phải khen chính là Minh Hy phiên bản chibi. Chỉ khác là đường nét Minh Hy góc cạnh hơn, mắt sâu hơn, thần sắc kiên nghị hơn, còn Minh Tử Yên thì trắng trắng mềm mềm, mồm chu chu, mắt lúng liếng to tròn, mũi xinh xắn, nhưng có thể đoán trước, khi nhóc lớn sẽ giống hệt Minh Hy cho coi.
Nhà có con thơ nên thuê hẳn hai Beta dày dạn kinh nghiệm đã được cấp giấy chứng nhận về chăm sóc em bé, nhờ vậy Minh Lăng đỡ nhọc mệt hơn hẳn.
Minh Lăng bế con, gọi điện cho Minh Hy.
Ngồi trong thư phòng, không gian hiện lên hình ảnh Minh Hy ngồi ở đầu dây bên kia nhận điện thoại. Vì quá rõ ràng, hệt như đang đối diện với người thật vậy.
Minh Lăng bế con đi sờ sờ bố, “Con trai, nhìn bố con kìa."
Minh Tử Yên đã biết nói vài từ, bập bẹ kêu, “Bố."
Minh Hy nhìn con rất đỗi hiền hòa, rồi lại chuyển tầm mắt về vợ, nói, “Lăng Lăng, mấy hôm nữa anh về."
Minh Lăng mừng rỡ gật đầu, “Em chờ anh về."
Kỳ động dục của Minh Lăng diễn ra khá quy luật, miễn là không có anh hai ở gần ảnh hưởng đến cậu thì đại để cứ ba tháng cậu lại vào kỳ động dục vô cùng mẫn cảm, thường thường vẫn động tình khó nhịn, nhưng so ra còn có thể chịu đựng.
Minh Hy hiểu tình trạng cơ thể cậu lẫn quy luật này. Trong khoảng thời gian gần đây biên cảnh tương đối thanh bình, những khi Minh Lăng động dục, anh đều có thể về nhà với cậu.
Lần này cũng thế.
Minh Hy sắp về, Minh Lăng bèn chuẩn bị tươm tất ở nhà.
Đủ các món Minh Hy thích ăn, có món còn phải là nguyên liệu quý hiếm vận chuyển từ xa xôi tới, còn may cả quần áo cần thiết cho Minh Hy mặc ở pháo đài…
Minh Lăng là hình ảnh một người vợ nơi hậu phương mẫu mực nhất, làm công việc bình thường nhất, sống tháng ngày bình thường nhất, nhưng cũng hạnh phúc và an nhiên.
Phòng ngủ của Minh Hy cùng Minh Lăng ở tầng ba, Minh Tử Yên thì được bảo mẫu chăm sóc ở tầng hai.
Minh Lăng sắp vào kỳ động dục nên không xuống nhà nhiều. Tuy người giúp việc đều là Beta nhưng đôi khi Beta cũng bị chất dẫn dụ của cậu ảnh hưởng, do đó cậu chỉ ở trên lầu sử dụng người máy trí tuệ, lại được thể Minh Lăng thích cài đặt chương trình nên cũng thích xài người máy hơn.
Minh Hy về đến nhà, Minh Lăng đã đứng đón ở cửa. Anh bước tới bế Minh Lăng vào nhà. Nhà còn mấy người hầu, hai người tất nhiên không làm gì thân mật quá đà ngay tại phòng khách.
Minh Hy chỉ hôn lên má Minh Lăng, “Em yêu, nhớ em vô ngần."
Minh Lăng cười cười, “Ừm, em cũng nhớ anh."
Minh Hy đi tắm rửa, ngồi ăn cơm với cả nhà, rồi anh ôm con trai đùa nhau một hồi. Minh Tử Yên rất chi kháu khỉnh và bụ bẫm. Alpha lớn lên bao giờ cũng khỏe mạnh, chỉ mỗi Omega là hay bệnh vặt vì sức khỏe yếu.
Thế nên đứa con đầu tiên mà là Alpha thì quá tốt rồi, bởi lẽ Alpha dễ nuôi hơn Omega rất nhiều.
Song trong lòng Minh Hy, Alpha là lũ da dày thịt béo, không cần quá tốn công chăm nom.
Anh chơi với con một lúc rồi để bảo mẫu ẵm đi, Minh Lăng muốn theo chăm con cũng bị Minh Hy ẵm ngửa, phi thẳng lên tầng ba.
Bị anh bế vào nhà tắm, gí mặt vào cổ hôn cậu điên cuồng, cậu ngửa cổ đẩy anh ra, nói, “Anh hai, tối hẵng làm. Em phải đi dỗ, con mới chịu ngủ cơ. Chứ không tẹo nữa nó không thấy em đâu kiểu gì cũng khóc."
Minh Hy hôn nghiến môi cậu, giọng nói đậm mùi ***, khàn khàn, “Nó yếu đuối đến nỗi cần em dỗ mới chịu ngủ sao? Không nên chiều chuộng Alpha quá, cứ để mặc nó khóc."
Minh Lăng bất bình bĩu môi, “Anh hai nói cái gì vậy?"
Thấy cậu không vui, anh liền ôm ghì, “Được rồi, anh nói sai. Nếu đã vậy thì anh chỉ hôn em thôi."
Thế là Minh Lăng để cho anh hôn. Hai người đã không được gần gũi nhau hơn hai tháng, chỉ từ một cái hôn đã trở nên động tình khó nén.
Chất dẫn dụ Omega trên người Minh Lăng vốn dĩ chưa chín đến kỳ động dục, mà bị Minh Hy kích thích, kỳ động dục lập tức đến sớm hơn lịch. Mùi chất dẫn dụ Omega trong phòng tắm nhất thời trở nên sực nức.
Minh Hy đặt Minh Lăng lên bệ để giỏ quần áo, ôm eo cậu, luồn tay vào lớp áo quần vuốt ve người cậu.
Tuy Omega mang thai khó nhọc nhưng sau khi sinh con cũng dễ lấy lại dáng. Ba tháng sau khi sinh Minh Tử Yên, thân mình Minh Lăng gần như đã khôi phục y chang lúc bình thường.
Minh Hy xoa bụng cậu, nơi này đã phẳng lỳ rồi.
Minh Lăng ngửi thấy mùi chất dẫn dụ Alpha từ anh, thân thể lại nhũn nhão, lại tê dại, khoảng trống ngày một mở rộng sâu trong thân xác. Dù sao cũng gần ba tháng rồi cậu nào có được bên anh thế này đâu.
Má cậu ửng đỏ, cặp mắt ngấn nước và dần mê mờ, Minh Hy biết ngay cậu đã động tình. Anh chuyển nụ hôn từ tai xuống đến vai, bàn tay đang xoa bụng cậu cũng đã cởi xong từng chiếc cúc áo.
Áo sơ mi của Minh Lăng vướng tại khuỷu tay. Minh Hy hôn dọc xuống theo cổ cậu, vừa liếm vừa hôn nơi đầu ngực. Cậu cảm thấy một trận kích thích như giật điện lan tỏa rộng khắp, một phần truyền thẳng lên não, tựa thể trong đầu đang nở rộ một màn pháo hoa sáng chói một phần thì trôi xuống bên dưới làm eo cậu nhũn ra, cơ thể lại càng rỗng hoác, thèm muốn lửa nóng của Minh Hy khỏa lấp cậu, từng phân da thịt cũng thêm nhạy cảm bội phần…
Minh Hy lại hôn liếm trở xuống người cậu, cậu đã ngồi không vững. Lúc trước xây cái bệ ở đây cốt cũng vì công dụng này, cho nên nó vốn rất rộng.
Minh Hy trải tấm khăn tắm to đùng lên bệ, cho Minh Lăng nằm xuống, bản thân nhẩn nha liếm hôn mãi nơi lỗ rốn xinh xinh. Minh Lăng quàng trên vai anh, ngón tay anh cũng thoăn thoắt cởi quần cậu, tiện thể tụt cả quần lót cậu xuống, trông thấy bé cưng phía trước cậu đã vểnh lên và rỉ nước, anh ngậm thẳng vào miệng. Cơ thể cậu run lên bất thần, chân gác trực tiếp lên vai anh. Anh liên tục liếm mút thứ phía trước, tạo ra từng đợt mê đắm dội mạnh khiến thần trí cậu u mê, kêu rên ừ hử. Minh Hy nắn bóp bờ mông đầy đặn của cậu, chen ngón tay vào rãnh mông, đụng vào nơi cửa động đã ươn ướt. Đút thẳng hai ngón vào, chậm rãi rút vào rút ra, anh kích thích cậu cùng lúc cả sau và trước, tiếng cậu rên xiết vang vọng khắp phòng tắm, chẳng mấy chốc đã tiết ra, phía đằng sau càng ướt hơn. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo ban nãy vừa về tắm xong, nay anh cởi quần giải thoát cho vật thể hùng mạnh đã nóng rực và thẳng đanh, đặt ở mông cậu, nhấn vào.
Bên trong đột nhiên bị nhồi nhét, Minh Lăng vừa đau vừa thích bật ra tiếng kêu, âm thanh nửa nũng nịu nửa sảng khoái, “A… Anh hai…"
Minh Hy cầm chân cậu, đỡ eo cậu, bắt đầu chuyển động, cảm xúc chân thật làm Minh Lăng sung sướng tột đỉnh, phía trước cậu nhanh chóng ngóc dậy lần nữa. Cậu bấu tay nơi mép bệ, trùng triềng nhấp nhô tựa con thuyền trong sóng nước theo từng đợt đẩy đưa va chạm của Minh Hy.
Minh Hy không chạm vào thứ phía trước cậu, mà cúi xuống ấn môi hôn vai và ngực cậu mãi. Tuồng như anh cũng mất kiểm soát với chính bản thân mình, độ mạnh động tác vô cùng dữ dội, lần nào cũng thúc mạnh vào tận nơi sâu thẳm trong cậu. Cậu rên la giữa cơn thống khoái, chẳng còn tâm trí để nghĩ suy bất kể điều gì khác.
Cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, phòng tắm cũng đậm đặc mùi hương chất dẫn dụ Alpha và Omega quấn quýt nhau.
Lưng Minh Lăng bị cọ trên khăn tắm có phần khó chịu, Minh Hy nâng cậu dậy, để chân cậu quấn quanh hông mình, còn anh thốc lên trên liên tiếp. Mãi một lát sau, cả hai đều đạt cao trào giữa bể kích động.
Lồng ngực Minh Lăng phập phồng không thôi, hồi lâu sau mới định thần trở lại, phát hiện anh hai vẫn áo quần tử tế, cậu không khỏi thấy mình quá *** đãng, má càng đỏ gay gắt. Được Minh Hy bế đi tắm, cậu lí nhí, “Anh hai, em muốn đi xem con thế nào."
Minh Hy hôn má cậu, “Ừ, được."
Tắm táp xong xuôi, Minh Lăng chẳng còn bao khí lực để động đậy, ban nãy Minh Hy di chuyển quá mạnh bạo làm mông cậu đến giờ vẫn còn râm rẩm đau. Để Minh Hy vận quần áo cho mình, cậu nằm nghỉ một lúc mới thấy đỡ hơn. Minh Hy nằm xuống cạnh cậu, dịu dàng nhìn cậu, lại cầm tay cậu đưa lên môi hôn.
Minh Lăng cũng nhìn anh, “Anh hai, mình xuống nhà đi. Đến giờ con ngủ rồi."
Minh Hy đồng ý, ngồi dậy bế Minh Lăng đi xuống. Vì có con rồi, kỳ thực Minh Lăng không quen được anh trai ôm ra phòng ngủ nữa, cậu cự nự đòi xuống nhưng anh không chịu thả, xuống lầu hai rồi anh mới bỏ cậu xuống.
Hai người cùng vào gian phòng em bé của Minh Tử Yên.
Omega nam không có sữa, Minh Lăng cũng thế, có thai ngực cũng không phát triển, nên Minh Tử Yên phải ăn sữa bột.
Năm nay Minh Tử Yên một tuổi. Alpha độ một tuổi là hiếu động lắm rồi, Minh Tử Yên đã có thể tự đi chập chững, chẳng qua không đi được xa thôi.
Thành thử, phòng em bé có một chiếc giường thâm thấp siêu lớn, trải nệm thật dày, có lan can cho Minh Tử Yên vịn bám, nhóc thường thường chơi đùa ở trong.
Minh Lăng vào phòng là ngồi vào giường, chơi với Minh Tử Yên. Minh Hy ngồi cạnh một chốc, anh không hứng thú lắm với việc chăm trẻ con, vừa vặn việc quân có chuyện cần làm, anh nhắn với Minh Lăng một tiếng rồi lên thư phòng lầu ba.
Lâu lắm anh mới có dịp về nhà mà chẳng ở cùng con được bao lâu, Minh Lăng hơi thất vọng, nhưng cậu nhanh chóng gạt cảm xúc này qua một bên. Anh hai vốn bận rộn, được về đã là tốt rồi, bản thân cậu không nên đòi hỏi.
Tính Minh Tử Yên nghịch, tối rồi cũng chẳng chịu ngủ. Minh Lăng nhìn đồng hồ thấy đến giờ bèn bế nhóc ra khỏi chiếc giường đầy ắp đồ chơi, cùng bảo mẫu vệ sinh cho nhóc rồi thả nhóc xuống chiếc giường nhỏ để ngủ.
Minh Tử Yên nằm trên giường, nhìn Minh Lăng mà mắt tròn xoe. Minh Lăng cúi xuống hôn nhóc rồi tắt đèn, ngồi kể chuyện cho nhóc nghe trong làn ánh sáng tờ mờ, giọng nói hiền hòa làm Minh Tử Yên buồn ngủ, ú ớ gọi mẹ xong, nhóc ta ngủ khì.
Minh Tử Yên ngủ rồi, cậu dặn dò bảo mẫu mấy việc, sau đó mới lên lầu.
Thấy anh hai còn đang làm việc trong thư phòng, cậu tự mình về phòng ngủ.
Lên giường, chui mình vào chăn, cơ thể hãy còn chút uể oải và trống rỗng bởi ham muốn kỳ động dục. Cậu nhớ lại vừa rồi ở phòng tắm, Minh Hy không khiêu khích để đến khi cậu mở đường Omega rồi mới bắn tinh, cậu thấy rất buồn, trộm thở dài trong chăn. Ưu tư một lát, cậu trở dậy, đi thay quần áo.
Minh Hy ra khỏi thư phòng, theo mùi hương chất dẫn dụ của Omega, anh biết Minh Lăng đã về phòng ngủ. Anh xuống lầu xem con trai rồi cũng về phòng.
Đèn phòng ngủ đã vặn nấc tối, chăn trên giường phồng lên, là Minh Lăng đã ngủ.
Anh cũng thay đồ ngủ, lên giường.
Vừa ngả lưng xuống, Minh Lăng liền nhích về phía anh, anh vươn tay ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào hõm vai mình, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, lại tém chăn, lúc này mới bỏ tay vào chăn ôm cậu. Tay vừa đặt lên tấm lưng kia, Minh Hy tức khắc phát hiện có gì đó không ổn, vì quần áo Minh Lăng đang mặc không phải vải đồ ngủ.
Anh vội bật đèn cho sáng, hôn trán cậu rồi mới hỏi, “Em yêu, đang mặc cái gì thế?"
Minh Lăng không mở mắt, chỉ dụi dụi vào ngực anh.
Anh xốc một phần chăn lên nhìn mới biết Minh Lăng mặc bộ thường phục quân đội anh để ở nhà. Bộ quân phục màu đen, anh mặc dĩ nhiên là vừa in, nhưng mặc trên người Minh Lăng thì chả khác nào cái váy.
Lối tư duy của Omega và Alpha cách biệt nhau rất lớn. Về cơ bản, nếu hai ngân hà quá xa nhau, đến khi muốn tiếp cận nhau sẽ phải tốn thời gian dài lâu để hai ngân hà dung hợp.
Thời gian đầu, Minh Hy cũng tắc tị trước một số suy nghĩ lạ lùng của Omega.
Nhưng rồi Alpha sẽ cưới Omega, Alpha cũng phải học về tư tưởng của Omega, vả lại Minh Hy đã sống cùng Minh Lăng từ lâu lắm, lẽ đương nhiên anh hiểu được cậu.
Minh Lăng mặc áo anh nhưng không mặc quần, hai cẳng chân trắng dài trần trụi, đen trắng đan xen, ùa đến một vẻ đẹp khó tả thành lời. Vậy mà sao gương mặt Minh Lăng không phải động tình khó nhịn nào đó, mà lại là nỗi bi thương như thể đang chờ hiến tế.
Minh Hy ngồi dậy, ôm Minh Lăng vào lòng, hôn lên bờ môi non mềm xinh xẻo, lại vuốt má cậu, dịu dàng hỏi, “Lăng Lăng yêu dấu, em sao vậy?"
Bấy giờ Minh Lăng mới ngước mắt, vòng tay lên ôm cổ Minh Hy, “Anh hai, em muốn anh."
Minh Hy hôn bên vành tai cậu, đưa tay xuống sờ mông, phát hiện cậu chẳng mặc cả quần lót. Cởi nút thắt bộ quân phục trên người cậu, anh nhận ra trong lớp quân phục cậu không mặc gì. Anh kinh ngạc lắm, lại thương cậu quá chừng, “Sao lại mặc cái này hả? Cứng như này, cọ lên da em sẽ khó chịu."
Minh Lăng chui vào lòng anh, nói nhỏ, “Em nghĩ anh sẽ thích."
Minh Hy hôn môi cậu, hôn một hồi mới dừng lại, cởi toàn bộ nút thắt áo cậu, cởi xuống, đoạn quấn chăn bọc cậu vào ***g ngực, bàn tay to bản vuốt ve lưng cậu, “Ừ, em mặc đúng là đẹp lắm, nhưng em không thấy khó chịu à?"
Minh Lăng nhìn anh, “Em nghĩ anh thấy em mặc như vậy sẽ có hứng hơn, sẽ lao lên giường nhào vào em ngay."
Minh Hy bị cậu chọc cười, tay xoa bờ mông tròn của cậu, hơi thở cũng phì phò. Anh ôm cậu ngồi cưỡi trên anh, nhìn vào mắt cậu không dời đổi, “Em yêu, anh quả thực rất muốn nhào vào em luôn, nhưng anh cảm nhận được em đang có tâm sự, anh quan tâm đến việc này hơn đấy. Nói anh biết, rốt cuộc là làm sao?"
Con ngươi Minh Hy là màu xám lẫn giữa màu đen, khi chăm chú nhìn ai đó sẽ tạo cảm giác nồng nàn và ái ý vô danh. Đâu phải khi không mà bao nhiêu Omega ao ước được gả cho anh? Như An An nói, chẳng phải chỉ bởi anh cao ráo, điển trai, tài giỏi, mà trên hết, tuy anh thuộc tuýp người lạnh lùng ngoài mặt, song khi nhìn vào đôi mắt anh thật kỹ, sẽ biết ngay anh ngay thẳng và vững vàng nhường nào, cùng biết bao dịu dàng chất chứa làm họ không thể cự tuyệt.
Lúc này Minh Lăng cũng không chịu nổi đôi mắt sâu ấy, cậu đột ngột nhắm nghiền mắt, úp mặt vào bả vai rộng lớn của anh, nói thầm thì, “Anh hai, anh không yêu em như trước nữa, em lo."
Minh Hy lấy làm ngỡ ngàng, vuốt ve tóc cậu ôm mặt cậu ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt, “Sao lại nghĩ thế chứ, em yêu, làm sao anh có thể thay lòng với em?"
Minh Lăng mím môi mấy bận mới bảo, “Anh hai, nếu anh không yêu em nữa, anh cũng nói cho em biết nha. Em không mong mình ngủ cạnh nhau mà tâm tư cả hai lại không tương đồng."
Minh Hy bị giật mình không nhẹ, “Lăng Lăng, em nói gì thế? Sao lại nghĩ thế?"
Anh hiểu Omega hay nghĩ ngợi nhạy cảm và chú ý tiểu tiết, lại thường thích trầm tư lan man, nhưng anh không ngờ cậu nghĩ đến cả loại chuyện anh đã hết yêu cậu. Anh không biết phải giải thích ra sao để cậu gạt ý nghĩ này đi.
“Là vì gần đây anh không về nhà ư? Lúc nào cũng ở xa em là anh không đúng, nhưng không có chuyện anh không yêu em đâu."
Cậu nhìn anh, khẽ thỏ thẻ, “Em cảm giác từ lúc em sinh con, anh không nhiệt tình với em bằng trước kia, toàn làm chiếu lệ."
Minh Hy quả thực ù ù cạc cạc, ôm chặt cậu hơn, “Sao lại nghĩ thế hở em? Lăng Lăng, anh có điểm nào chưa tốt sao?"
Minh Lăng nói, “Em không biết nữa. Nhưng dạo này anh chẳng hề đòi em mở đường Omega cho anh vào, lần nào cũng làm cho có rồi thôi, mà cũng không kiên nhẫn như hồi trước. Vừa rồi anh làm kiểu gì đến giờ mông em còn đau…"
Minh Hy thộn mặt mất một lúc. Với Alpha, bị vợ chê mình chưa dốc hết sức trên giường là việc nhục nhã nhất.
Cơ mà hiện tại so với nỗi nhục đó, nguyên nhân khiến Minh Lăng hiểu lầm và bất an còn quan trọng hơn.
Minh Lăng nói rồi, càng bối rối hơn lúc chưa nói. Cậu nhìn Minh Hy mà phân trần, “Anh hai… Em… Không phải em chỉ trích anh đâu…"
Minh Hy hôn hôn khóe môi cậu, đặt tay cậu lên tim mình, “Lăng Lăng, anh sai khi trót làm em đau. Nhưng mà, anh không ngờ em lại hiểu lầm. Đích thực là dạo này anh không muốn em mở đường Omega cho anh vào."
Minh Lăng nhíu mày, “Vì sao?"
Anh lại hôn lên môi cậu một cái, mới áp vào trán cậu, “Anh không muốn có con nữa."
Minh Lăng sợ hãi hỏi, “Vì sao?"
Minh Hy đáp, “Lúc sinh Minh Tử Yên, em vất vả quá, Omega lại chỉ được phép sinh tự nhiên, anh không muốn em phải đau đớn đi sinh con như vậy nữa. Hai đứa mình có Minh Tử Yên là đủ rồi, bố mẹ anh cũng chỉ sinh mình anh."
Minh Lăng chẳng thể liệu tới lý do là vậy. Cậu ngẩn ngơ hỏi, “Chứ không phải anh hai hết yêu em sao?"
Câu này Minh Hy trả lời cực kỳ rành rọt, “Phải."
Thật ra Minh Hy cũng không hề nghĩ vòng vo. Yêu Minh Lăng, cưới Minh Lăng làm vợ, sống bên cậu trọn đời, mọi tình cảm ấy đều quá đỗi cháy bỏng. Muốn hỏi cháy thế nào, bỏng ra sao, anh không biết. Vì anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện khác hay những khả năng khác. Anh không nghĩ đến anh không yêu Minh Lăng, không nghĩ đến sẽ cưới người khác làm vợ, cũng không nghĩ đến sẽ sống bên ai cả đời. Hết thảy đều là tính chất dứt khoát và rành mạch của người lính.
Minh Lăng si mê nhìn anh, bất giác hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cũng trào ra. Minh Hy cuống lên chùi chùi cho cậu, cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào, “Em ngỡ anh chỉ hời hợt với em, ngỡ anh hết yêu em rồi, em không biết phải làm sao nữa."
Minh Hy đành ôm cậu, “Đừng nghĩ bậy, đừng có bao giờ nghĩ mấy chuyện kiểu này nữa, làm sao nó có thể xảy ra được."
Minh Lăng gật lia lịa trong ngực anh, thầm nạt mình quá bộp chộp, anh hai không yêu mình thì yêu ai nào?
Chỉ là…
Cậu ngước lên nhìn anh, nói, “Nhưng em vẫn muốn sinh con cho anh hai, sinh thật nhiều con. Em không sợ đau đẻ, miễn là anh hai không thấy lúc em đẻ xấu xí quá là được. Nếu anh không thích nhìn em lúc đẻ, anh đừng vào phòng sinh."
Tuy thần kinh Minh Hy không nhạy cảm, không chú ý tiểu tiết, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy lời này của cậu có vấn đề, “Lại nghĩ gì vậy hả? Em sinh khổ cực và đau thế, làm sao anh lại không ở bên em?"
Minh Lăng nói, “Nhưng em không muốn anh thấy bộ dạng xấu xí của em khi đó. Rất nhiều ông chồng cảm thấy vợ mình sinh nở quá kinh khủng, sau đó chẳng còn bao nhiêu hứng lên giường."
Minh Hy không thể không hung hăng hôn cậu, đến tận khi cậu thở hổng nổi, anh mới bỏ ra, “Anh sẽ không. Lăng Lăng trông thế nào anh cũng thích. Bọn mình sẽ bầu bạn nhau đến già, em có là dáng vẻ thế nào đi chăng nữa anh đều thấy đẹp. Với cả, em sinh con cho anh, khổ cực đến thế, sao anh có thể nghĩ vậy? Mà kể cả là lúc đó em cũng rất đẹp…"
“Nhưng…"
Minh Hy nghe Minh Lăng còn định nhưng nhị mấy lời khó nghe liền kiên quyết không nghe nữa, ấn môi xuống hôn cậu, tay cũng xoa nắn mông, chậm rãi đút ngón tay đi vào cơ thể cậu, vân vê, Minh Lăng chỉ có thể thở hổn hển, nào còn sức thốt thành lời.
Minh Hy ôm cậu, vùi thấp đầu hôn liếm xương quai xanh, kế đó ngậm đầu ngực đỏ thắm mà liếm láp. Vì rất sợ Minh Lăng lại nghĩ tầm bậy, anh nghĩ thêm một đứa con nữa cũng được. Phải là một Omega. Anh thích có một đứa con Omega.
Anh đè Minh Lăng xuống giường. Ánh sáng phòng êm dịu. Anh đổi trần nhà thành gương.
Cậu mở to mắt, đã thấy trần nhà thành gương, tường tỏ từng đường nét, chiếu rõ hình ảnh cậu trần truồng đỏ mặt nằm đó, còn Minh Hy vẫn mặc áo ngủ. Cậu đưa tay toan giúp anh cởi, anh liền cúi xuống tiện cho cậu cởi giùm anh hơn, bàn tay anh lại chạm lên bé cưng thanh tú nơi hạ thân cậu. Cậu động tình, cởi áo anh xuống, bèn giơ chân vòng trên lưng anh.
Anh cầm tay cậu đặt tại cạp quần mình ngụ ý muốn cậu cởi giúp cả quần, cậu lại sờ vào dục vọng đã dựng đứng cách qua một lớp quần ấy.
Mặt Minh Hy lúc này cũng đỏ gay, ánh mắt lấp lóa sắc màu *** không hề giấu giếm. Anh thở hồng hộc mấy hơi, bảo cậu, “Em yêu, cởi quần cho anh đi em."
Minh Lăng động chạm một lát mãi khi nơi phía trước anh cũng rỉ ra ít dịch thể thấm ướt quần, cậu mới chịu kéo quần anh xuống. Cậu ngồi dậy ngay, khom mình xuống hông anh, há miệng ngậm lấy phân thân thẳng tắp.
Minh Hy thở dốc nhìn động tác của cậu. Cái miệng nhỏ nhắn há to căn bản chỉ có thể ngậm phần cao nhất, còn phần dưới đành phải phục vụ bằng tay. Cái lưỡi hồng nhạt vươn ra liếm đỉnh, mút mát không ngừng, đôi khi còn ghẹo anh bằng răng. Tất cả đều kích thích Minh Hy. Anh vuốt lưng cậu, vuốt tóc cậu, cuối cùng nhịn không được nữa, anh thật sự bị cậu mút đến bắn ra. Dòng trắng đục văng ra ngoài, Minh Lăng không kịp lùi lại, bị bắn thẳng lên mặt, vấy cả trên môi.
Minh Hy hơi đờ đẫn vài giây, ngay sau đó tỉnh táo lại nhìn cậu. Cậu đang quẹt dịch thể trắng nhờ trên mặt mình, đưa tay vào miệng liếm liếm, thế rồi bảo anh, “Anh hai à, tanh thật."
Tinh dịch trước đó cậu từng bắn ra không có tác dụng thụ tinh, mang vị chất dẫn dụ Omega của cậu nên có hơi tanh, kế tiếp là vị ngọt, còn cả vị ngọt say lòng đậm đà của chất dẫn dụ Omega.
Minh Hy kéo cậu vào lòng, đưa tay lau hết dịch thể trên mặt cậu rồi vồ vập hôn lên cánh môi đỏ tươi, mời gọi phiến môi như hoa của cậu cùng triền miên mút mát.
Rồi đặt cậu nằm xuống, rải nụ hôn dọc theo cơ thể cậu. Minh Lăng nhìn hoạt động của hai người trong gương, lòng trào dâng cảm giác thẹn không để đâu cho hết, song lại nhìn thấy thân thể rắn rỏi của anh hai đang ở bên trên mình, cậu thấy thỏa mãn, rốt cuộc khép mắt lại, xoay người nằm sấp xuống gối ôm mềm mại.
Minh Hy hôn từ dấu răng sau vai đến đầu ngực, thậm chí còn cắn mạnh nơi gò mông đầy đặn. Anh banh chân cậu ra, hôn nơi động sau.
Đầu lưỡi anh sục sạo nơi đó làm tim Minh Lăng đập như điên, động nhỏ co rút lợi hại, bản thân cậu còn cảm giác được từng dòng dịch tình đang chảy tràn trề.
Minh Hy gần như hôn khắp người cậu không chừa chỗ nào, sau đó mới lật Minh Lăng lại. Khuôn mặt Minh Lăng bừng đỏ, mắt mờ mê, giương tay ve vuốt vật rắn đanh nơi nửa thân dưới anh. Minh Hy cầm tay cậu, để cậu dẫn đường anh nhồi mình vào trong thân thể cậu. Anh ôm cậu thật chặt, tiến vào vô cùng sâu.
Toàn gian phòng lởn vởn tiếng hai người thở gấp, rên rỉ, tiếng cơ thể ma sát nhau, tiếng nệm chăn soàn soạt. Minh Lăng nhắm mắt, đạt cao trào trong hơi thở và âm thanh thở dốc của anh mình, vô thức mở ra đường Omega trong ruột. Minh Hy cảm nhận con đường ấy hé mở liền mạnh mẽ thúc vào, vừa tiến vào đã bị quấn riết, kết Alpha chỉ đường cho anh chớp nhoáng bung ra, gắt gao kết hợp cùng thân thể Minh Lăng tại chỗ. Ở thời khắc này Minh Lăng luôn đau đớn, song cậu lại quấn chân quanh hông anh hai thêm chặt, tiếp theo cảm thụ dòng dịch thể nóng hổi của anh phun sâu vào con đường. Cậu không chịu nổi, kêu khóc, “A… Anh hai…"
Cơ thể Minh Hy lúc này vô vàn kích động, khoảng trống trong não ban đầu qua đi, anh bừng tỉnh lại, khoái cảm bắn tinh được đường Omega của Minh Lăng nuốt lấy làm tấm lưng anh rung lên, toàn thân rơi vào trong biển khoái lạc vô phương miêu tả. Anh cúi xuống hôn Minh Lăng tha thiết, Minh Lăng khó thở, cũng cảm nhận được khoái cảm khi Minh Hy bắn tinh, thân dưới kẹp Minh Hy càng chặt chẽ.
Mãi một hồi lâu lắc, kết của Minh Hy mới từ từ tiêu biến, phân thân bị Minh Lăng hút hết cũng xìu xuống trượt khỏi đường Omega, nhưng bởi động sau của Minh Lăng vẫn rất chặt nên không tự ra ngoài mà phải một lát, anh mới tự mình rút ra chầm chậm, kéo theo chất lỏng nhầy nhụa ướt át.
Minh Lăng hãy còn chưa phục hồi thần trí từ khoái cảm. Cậu đê mê nằm cạnh Minh Hy, được anh siết vào lòng, kéo chăn đắp lên hai người. Anh dịu nhẹ xoa eo và lưng Minh Lăng, để Minh Lăng hồi thần trở lại.
Minh Lăng lần này đã có một kỳ động dục cực kỳ thỏa mãn. Đến lúc Minh Hy phải trở lại pháo đài Cherno, cậu vẫn nằm trên giường chưa dậy.
Minh Hy ngồi bên mép giường cúi mình hôn cậu, nói dịu dàng, “Lăng Lăng, anh phải đi đây."
Mặc dầu không muốn nhưng không được làm trễ nải công việc anh hai, cậu giơ tay xoa má anh, nói, “Ừm. Em tiễn anh nha."
Minh Hy bảo, “Không cần, em nghỉ ngơi đi. Anh xuống xem Minh Tử Yên rồi đi."
Cậu quấn cổ anh, trao nhau một nụ hôn khắng khít, mới để anh đi.
Làm vợ quân nhân luôn là như vậy. Dẫu đang trong khoảnh khắc chia biệt, cậu bịn rịn dường ấy, nhưng qua hai ngày, cậu đã quen, cũng không thấy có chỗ nào bất tiện.
Lại nói, trừ phi Minh Hy có nhiệm vụ trọng đại, còn không hàng ngày vẫn đều có thể gọi điện, gỡ bỏ nỗi khổ tương tư.
Minh Lăng lần này rút kinh nghiệm chứ không như hồi mang thai Minh Tử Yên, con hơn hai tháng rồi mà hẵng còn dám làm chuyện lớn mật như thế cùng anh hai. Lần này anh cậu đi được một tháng, cậu đã dùng que thử thai kiểm tra, đến độ hai tháng, kết quả kiểm tra cho biết cậu đã có bầu.
Cậu sợ kết quả dương tính giả bèn kiểm tra ba lượt, vẫn là dương tính, bấy giờ cậu mới chịu tin, cúi nhìn bụng mình, thầm nhủ mình cũng hăng hái thật, anh hai cậu vừa bắn tinh vào đường Omega một cái, cậu đã mang thai luôn.
Khi Minh Lăng báo tin vui cho Minh Hy, tâm trạng anh tương đối phức tạp. Anh không hề muốn Minh Lăng vất vả và đau đẻ, nhưng nhìn Minh Lăng rõ là phấn khởi, lại sắp có đứa bé nữa mang huyết mạch hai người ra đời, anh cũng vui lây, vô cùng mãn nguyện.
Vũ trụ bát ngát khôn cùng với biết bao hằng tinh lấp lánh. Bên cạnh các hằng tinh, lại có hằng hà sa số hành tinh quay xung quanh, hầu hết chúng không có dấu hiệu sự sống, chỉ có rất ít tinh cầu mới thích hợp cho sinh vật sinh tồn, trải qua hàng triệu triệu năm tiến hóa mới có sự sống. Con người là chủng tộc sống được Thần ban ơn, họ có suy nghĩ, có tình yêu để cùng người yêu kết hợp, sinh sản giống nòi tiếp theo, truyền thụ tất thảy của nhân loại…
Đứa bé là hy vọng của thế giới. Chỉ có sinh nở, con người mới có thể đi đến phương xa bất tận, có được sinh mệnh đằng đẵng như tinh cầu, như vũ trụ. Chỉ cần sức sống của nhân loại chưa diệt, chúng ta sẽ chưa diệt vong.
Minh Hy đứng trên đài chỉ huy của pháo đài Cherno, nhìn về hướng hành tinh Sacher. Mắt thường vô phương chạm đến bóng dáng hành tinh nọ, song anh biết giữa vũ trụ vô biên, mịt mùng, nó vẫn ở đó, có vợ con anh ở đó, có sự kế thừa của họ ở đó.
Tôi lấy tính mạng và linh hồn của tôi ra thề, tôi sẽ trao cả cuộc đời và lòng trung thành của tôi cho Người, bảo vệ Người, hỡi đế quốc của tôi.
Người thai nghén tôi, nuôi dưỡng tôi, Người thai nghén vợ con tôi, nuôi dưỡng vợ con tôi, Người cho tôi tôn nghiêm và kiêu hãnh, Người cho tôi mọi thứ.
Tất cả của tôi đều có nhờ Người. Tôi cũng thuộc về Người.
Hết hoàn toàn
Tác giả :
Nam Chi