Quân Mạc Vũ

Chương 24

Y Trạch là một trong những thành thị thông thương giữa Minh Sở quốc và Chiếu Ảnh quốc, nguyên bản thành thị này vốn là một nơi phồn hoa nay lại trở nên yên tĩnh dị thường. Trên đường thi thoảng mới bắt gặp một nhóm người vội vàng đi lại, cửa hàng hai bên đường vì kinh tế đình trệ mà có những người đã phải đóng cửa. Tuy rằng nơi đây không phải là nơi giao phong lần này của hai nước nhưng hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng thâm hậu.

Tìm một khách điếm tương đối sạch sẽ vẫn còn mở cửa, trước hết phải nghỉ ngơi một chút đã rồi mới quyết định sự tình. Đi vào trong phòng, ta mở bao vây mà Tử Cẩn đưa cho ta ra, bên trong có một kiện cừu y (áo khoác), một chiếc hộp gỗ cùng một phong thư. Mở thư ra đọc, Tử Cẩn nói sơ qua về tình hình trong triều cùng với việc xử lý đám quan viên kia, cũng nói sơ qua về bản thân hắn một chút để cho ta an tâm. Về phần cừu y, là do biên quan hiện tại rất lạnh, mặc dù đã gần đến mùa xuân nhưng thân thể ta không vẫn kinh nổi gây sức ép như vậy, Tử Cẩn biết ta không quá chú ý đến vấn đề ăn mặc nên cố ý dùng nó để nhắc nhở ta. Ta khẽ cười cười, cừu y bề ngoài trơn bóng, có chút lạnh lẽo, nhưng lại tỏa ra một hơi ấm kỳ lạ, khiến lòng ta thấy ấm áp vô cùng.

Cuối cùng là hộp gỗ, theo như trong thư Tử Cẩn nói thì đó là binh phù. Ta cất binh phù cẩn thận, ngồi trong chốc lát, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, là tiểu nhị dựa theo ta phân phó lúc nãy mang đồ ăn lên. Xuất ra một chút bạc thưởng cho tiểu nhị, ta lại hướng hắn hỏi thăm tình hình gần đây ở biên quan, từ miệng hắn ta biết được tướng quân trấn thủ biên quan của Minh Sở quốc đột nhiên bệnh phát nằm trên giường, đã thư mọi biện pháp trị liệu nhưng không có hiệu quả. Chiếu Ảnh quốc cũng nhân cơ hội này mà thường xuyên phạm sang biên quan. May mắn có người của triều đình chạy tới đúng lúc bình ổn tình thế, sau mấy lần triển khai đại chiến, cả hai bên đều lâm vào tình thế bế tắc. Vốn dĩ chiến chiến đình đình đã lâu, người dân biên quan cũng đã tập mãi thành thói quen, theo lý thuyết hẳn là không đến nỗi khủng hoảng. Nhưng bởi vì hai quốc mấy năm gần đây vẫn mậu dịch thông thương biên quan, tương đối thái bình, không ít thương nhân đều tụ tập đến đây, khi chiến loạn xảy ra thì lại bỏ chạy tứ tán, trong thành vì vậy mà hết sức quạnh quẽ tiêu điều.

Tinh tế nghe xong những lời tự thuật cùng oán giận của tiểu nhị, tựa hồ tình hình ở biên quan cũng không đến mức không quá ổn định, chỉ là việc tướng quân trấn thủ đột nhiên sinh bệnh có chút kỳ quái. Xen ra thực hư tình hình phải đợi cho đến lúc gặp Phó Bá mới biết được. Suy tư một chút, ta bắt đầu dùng cơm, sau đó rửa mặt rồi lên giường ngủ một giấc.

Một ngày sau, rốt cuộc chúng ta cũng đến được mục tiêu của chuyến đi lần này, là nơi hiện nay hai quốc đang giao phong, Truy Phiền thành. Ta xuống ngựa vào thành, không nghĩ đến lại bị lính thủ thành ngăn lại, cũng được báo cho biết bên trong thành đang thực hiện lệnh giới nghiêm toàn diện, không có mệnh lệnh bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Nghe xong lời vệ binh, lòng ta thật mạnh trầm xuống, lặng lẽ xuất ra tín vật, một khối ngọc bài có khắc quốc huy của Minh Sở quốc, chỉ cần có nó trong tay bất cứ tình huống nào cũng có thể tự do ra vào thành. Mới đậu vệ binh nhìn thấy tín vật vẫn còn có chút khinh thường, đợi cho thấy rõ rồi vội vàng xoay người cung kính cho chúng ta vào thành, trong mắt còn mang theo chút sắc thái an tâm cùng chờ mong.

Mới đặt chân vào thành, chúng ta đã bị không khí nặng nề bất an vây quanh, vẻ mặt của bọn Tiêu Nhạ cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng, muốn hỏi người qua đường tin tức nhưng cũng bị bọn họ dùng vẻ mặt khẩn trương đánh giá. Xem thần sắc người bị hỏi có chút kinh nghi bất định, theo hành trang trên người chúng ta không khó nhìn ra chúng ta là mới vào thành, thế nhưng trong thành hiện tại đang thực thi lệnh giới nghiêm toàn diện. Lại đánh giá chúng ta thêm vài lần, người nọ nói ra phương vị của nha môn xong lập tức tránh ra.

Trên đường đi đến nha môn, người đi đường cơ hồ đều tập trung ánh mắt lên người chúng ta, mà biểu tình trên mặt bọn họ, hoặc bi thương phẫn uất, hoặc bất đắc dĩ, hoặc tuyệt vọng, nhưng khi nhìn chúng ta cũng đều chuyển thành kinh ngạc, có người thậm chí còn một đường đi theo sau lưng chúng ta. Tiêu Nhạ bọn họ vô cùng bất mãn với việc người đi đường chỉ trỏ vào ta rồi lại ở sau lưng chúng ta xì xầm bàn tán, nhưng là không có mệnh lệnh của ta bọn họ sẽ không tùy tiện hành động. Thật không ngờ lại gây ra tình huống này, quay lại nhìn những người đi theo sau, lắc lắc đầu, ta quyết định không để ý đến bọn họ, tuy rằng bị người ta dùng ánh mắt như nhìn động vật quý hiếm mà đánh giá cũng không dễ chịu cho lắm, nhưng hiện tại chúng ta đối với hoàn cảnh ở đây hoàn toàn không biết gì, ta không muốn đưa đến phiền toái không cần thiết. Huống hồ làm Thái tử của một nước, ta cũng không được phép làm ra chuyện gì mất phong phạm a.
Tác giả : Mỗ Tại Tư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại